Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 154: Huyết Ảnh Quỷ Dị (25)



Edit: Nhân Sâm Trắng

Nguyễn Thanh hoàn toàn không ngờ Dương Thần Cẩn nói ra tay là ra tay, không hề để lại chút thời gian nào cho cậu phản ứng.

Nhưng dù có cho thời gian, e rằng cậu cũng chẳng phản kháng nổi.

May mà trước khi hoàn toàn mất ý thức, Nguyễn Thanh đã kịp thời nhập vào cơ thể của nam người chơi kia.

Lúc này, nhóm người chơi đã an toàn rút khỏi tầng sáu, còn nam người chơi ấy thì đã quay trở lại phòng mình.

Và rồi Nguyễn Thanh chỉ có thể trơ mắt nhìn anh ta leo lên giường và... ngủ.

Ê ý là cái quần què gì đang diễn ra ở cái người này vậy.

Cứ như thể anh ta đến đây để chill chill trong cái hoàn cảnh kinh dị thế này.

Nhưng lần này, Nguyễn Thanh cũng chẳng bất ngờ cho lắm.

Không phải vì cậu đã quen với sự vô trách nhiệm của anh ta, mà vì cậu nhận ra nam người chơi này có gì đó rất kỳ lạ.

Anh ta dường như hoàn toàn không hứng thú với việc truy tìm manh mối, chẳng quan tâm mình có thể vượt qua phó bản hay không, thậm chí chẳng bận lòng liệu mình có thể sống sót.

Hoặc là anh ta không sợ chết, hoặc là... anh ta vốn không thể chết.

Nguyễn Thanh nghiêng về giả thuyết thứ hai hơn.

Dù sao, nam người chơi này cũng khá mạnh, và từ anh ta không toát lên chút dấu hiệu nào của việc chán sống.

Nếu thực sự muốn chết, có lẽ anh ta đã chẳng còn tâm trạng mà đứng trước gương để... tự giải quyết nhu cầu sinh lý.

Quan trọng nhất là trong những ngày qua, Nguyễn Thanh phát hiện một sự trùng hợp rất kỳ lạ.

Dù cậu không ở bên nhóm người chơi lâu, nhưng cậu nhận ra có vài người chưa từng xuất hiện cùng nhau trước mặt cậu.

Chẳng hạn như người chơi giống nam người chơi tinh anh và nam người chơi mà cậu đang nhập vào.

Hay như vị phó hội trưởng và một người chơi nam gần như chẳng để lại chút ấn tượng nào.

Hai nhóm này dường như chưa bao giờ xuất hiện cùng lúc.

Ngay cả khi ăn cơm, họ cũng không ngồi chung bàn.

Tất nhiên, cũng có thể đó chỉ là trùng hợp.

Xét cho cùng, cả tinh anh kia lẫn phó hội trưởng đều là những người có thực lực mạnh, hành động một mình đôi khi cũng là chuyện bình thường.

Thế nhưng, giả thuyết này chẳng khó để kiểm chứng.

Nếu đúng như cậu đoán, Nguyễn Thanh có lẽ đã mơ hồ hiểu được cách mà nhóm người này lách qua lỗ hổng của hệ thống chính trong trò chơi.

Đó là con rối.

Chỉ cần người chơi không tự mình tham gia nghi lễ hiến tế mà để con rối của mình tham dự, thì sức mạnh từ "thần minh" sẽ chỉ truyền vào con rối của họ.

Khi đó, theo cách hệ thống chính của trò chơi đánh giá, người chơi vẫn được coi là con người.

Nhưng con rối vốn là vật thuộc về người chơi, rất có khả năng sẽ được mang ra khỏi phó bản cùng họ.

Như vậy, họ vừa có thể nhận được sức mạnh của "thần minh," vừa có thể vượt qua phó bản với tư cách con người.

Giờ đây, chỉ cần thử nghiệm một chút, Nguyễn Thanh sẽ xác nhận được liệu tất cả chỉ là trùng hợp hay đúng như cậu phỏng đoán.

Nếu cơ thể của nam người chơi mà cậu đang nhập thực sự là bù nhìn của người chơi tinh anh kia, thì khi gặp cậu, hẳn anh sẽ để lộ phản ứng khác thường.

Dù sao, nếu chỉ là một con rối, thì sao cơ thể lại có thể tự mình cử động khi chủ nhân không còn ở trong đó?

Nhưng cậu phải nghĩ ra cách khiến đối phương lộ ra phản ứng mà không để anh phát hiện sự tồn tại của mình.

Nguyễn Thanh lập tức nhớ đến phó hội trưởng và người chơi không mấy nổi bật kia.

Dùng hai người này để thử nghiệm thì sẽ không bại lộ cậu.

Khi nam người chơi hoàn toàn mất ý thức, Nguyễn Thanh lập tức kiểm soát cơ thể anh ta.

Cơ thể này tiện lợi hơn hẳn cơ thể thật của cậu, thậm chí còn linh hoạt hơn rất nhiều.

Nguyễn Thanh nhớ rõ số phòng của từng người chơi, cậu len lỏi qua đường ống thông gió rồi đến được phòng của người chơi không mấy nổi bật kia.

Đúng như dự đoán, người này đang "ngủ" trên giường, giống hệt trạng thái của nam người chơi mà cậu đang nhập vào.

Nguyễn Thanh cẩn thận quan sát người nằm trên giường.

Có nhịp tim, có hơi thở, chẳng khác gì một con người thật sự.

Nếu chỉ dựa vào những biểu hiện này thì rất khó để xác định tình hình thực tế.

Nguyễn Thanh không rõ liệu cảm giác của con rối có được truyền về cho chủ nhân hay không, vì thế cậu không dám tùy tiện ra tay.

Suy nghĩ một lát, cậu gọi trong đầu: 【Hệ thống, trong cửa hàng hệ thống có bán con rối đúng không? Hiện lên cho tôi xem.】

Dù phó bản không cho phép mua đạo cụ, nhưng xem thuộc tính thì không bị hạn chế, và điều này cũng chẳng ảnh hưởng đến manh mối của phó bản.

Thế nhưng, hệ thống hoàn toàn im lặng, như thể không hề tồn tại.

【Hệ thống?】

Nguyễn Thanh bắt đầu nghi hoặc. Chẳng lẽ khi đổi sang cơ thể khác, hệ thống không còn đi theo cậu nữa?

Cậu cúi đầu suy ngẫm. Điều này cũng có khả năng.

Trước đây, trong phó bản "Trường Trung Học Số Một", hệ thống từng nói với cậu rằng, nếu cậu không còn là con người và bị hệ thống chính của trò chơi đánh giá là không đủ điều kiện vượt qua phó bản, thì nó sẽ rời bỏ cậu.

Nguyễn Thanh trầm tư. Điều này đồng nghĩa, tiêu chuẩn để đánh giá cậu có phải con người hay không là dựa trên cơ thể, chứ không phải linh hồn hay ý thức.

Hiển nhiên, suy đoán trước đó của cậu hoàn toàn sai lầm.

Nếu cơ thể cậu thực sự chết, rất có khả năng cậu sẽ không thể vượt qua phó bản.

Điều này đồng nghĩa, cậu không thể từ bỏ cơ thể mình.

Thế nhưng, hệ thống chưa bao giờ nhắc nhở cậu điều này.

Dù khi thấy cậu định tự sát, nó cũng chẳng nói gì.

Rõ ràng, hệ thống này... có lẽ cũng chẳng muốn cậu sống.

Nguyễn Thanh cúi đầu, ánh mắt trầm lặng. Dẫu sao, biết được điều này bây giờ vẫn chưa phải quá muộn.

Không thể kiểm tra con rối trong cửa hàng hệ thống, cậu cũng không thể xác định liệu con rối có liên kết cảm giác với chủ nhân hay không.

Vì thế, cậu chỉ có thể tự mình thử nghiệm.

Nguyễn Thanh thiết lập một cái bẫy bằng dây thừng ngay phía trên giường người chơi kia, dự đoán rằng mười phút sau nó sẽ rơi xuống.

Sau đó, cậu đi sang biệt thự đối diện, dùng ống nhòm để quan sát.

Không phải cậu quá cẩn trọng, mà là phó hội trưởng kia có cảm giác rất nhạy bén. Nếu hắn nhận được tín hiệu từ bù nhìn, chắc chắn hắn sẽ quay lại.

Nếu cậu tiếp cận quá gần, chắc chắn sẽ bị phát hiện.

Mười phút trôi qua nhanh chóng, đồ vật trực tiếp rơi trúng người chơi kia.

Người chơi đó vẫn không tỉnh lại.

Nguyễn Thanh quan sát gần ba phút, không có ai xuất hiện.

Thậm chí cậu còn nhìn thấy phó hội trưởng và người chơi tóc húi cua đang đứng ở góc biệt thự.

Rõ ràng là họ không nhận ra điều gì.

Tình hình thế này thì dễ xử lý hơn.

Nguyễn Thanh trực tiếp trói người chơi đó lại.

Sau đó kéo người đó đến một góc khuất trong biệt thự – một nơi kín đáo nhưng dễ bị người khác phát hiện.

Cậu đã dựa theo tuyến đường di chuyển của phó hội trưởng và người chơi tóc húi cua để chọn vị trí đặt người.

Rồi cậu nấp ở không xa, dùng ống nhòm quan sát kỹ lưỡng.

Hai người nhanh chóng phát hiện ra người chơi kia.

Quả nhiên giống như cậu dự đoán.

Người chơi tóc húi cua khi nhìn thấy người kia thì sững sờ, thậm chí phó hội trưởng cũng hơi nhíu mày không dễ nhận ra.

Rõ ràng, suy đoán của cậu rất có khả năng là đúng.

Nếu vậy, điều đó có nghĩa là cậu không còn cơ hội nào để giành lấy sức mạnh đó nữa, bởi cậu không có con rối.

Không chỉ không giành được, mà cậu còn phải chắc chắn không được phép chạm tới sức mạnh ấy.

Nếu không, có lẽ ngay cả việc thoát khỏi phó bản này cũng là bất khả thi.

Nguyễn Thanh giấu đi nét trầm tư trong đáy mắt, rời khỏi chỗ nam người chơi trước đó đã rình mò cậu.

Cậu lại cầm ống nhòm, nhắm thẳng về phía phòng mình.

Ba người nhà họ Dương vẫn còn ở trong phòng cậu, đang quan sát bác sĩ làm gì đó với cậu.

Nhìn tình hình thì có vẻ sẽ không rời đi trong thời gian ngắn.

Nguyễn Thanh tránh tất cả mọi người, lặng lẽ lên tầng bốn của biệt thự chính.

Hiện tại, ba người nhà họ Dương hẳn vẫn còn ở trong phòng cậu, nghĩa là tầng bốn, năm, sáu không có ai.

Sau khi chắc chắn tầng bốn thật sự trống, cậu cẩn thận đi tới thư phòng.

Cậu tiến thẳng đến phía sau bàn, lợi dụng bóng bàn che chắn, cúi người nhìn xuống dưới.

Một chiếc máy tính bảng được đặt ngay góc dưới bàn, gần như không có gì che đậy.

Dù nó được bàn chắn hoàn toàn, chỉ cần có ai đó cúi xuống đều có thể phát hiện ra.

Điều đó có nghĩa là vừa rồi Thẩm Bạch Nguyệt chắc chắn đã nhìn thấy, nhưng lại không lấy đi.

Thậm chí, cô còn giả vờ như không phát hiện.

Cô ấy cố ý che giấu.

Đôi mắt Nguyễn Thanh hơi nheo lại. Chẳng lẽ Thẩm Bạch Nguyệt biết máy tính bảng này là của cậu?

Nếu cô ấy biết, phản ứng của cô ấy hoàn toàn có thể giải thích được.

Nhưng vấn đề là... sao cô ấy biết được?

Nguyễn Thanh rất chắc chắn khi cậu lấy máy tính bảng đi, Thẩm Bạch Nguyệt không hề hay biết, sau đó cậu cũng chưa từng lấy nó ra trước mặt cô.

Lúc ấy, máy tính bảng bị Dương Thần Ngôn đá dính vào tường, phần lớn bị hỏng, tất nhiên không thể tiếp tục sử dụng.

Vì thế, khi dọn dẹp, người giúp việc đã xem nó như rác mà bỏ đi.

Cậu tranh thủ lấy cắp.

Ban đầu cậu không có ý định sử dụng máy tính bảng này, cái cậu muốn là mạng internet.

Dương Thần Ngôn chơi trò chơi trực tuyến.

Hơn nữa, Dương Thần Cẩn từng gọi điện cho Dương Văn Mẫn khi ông ta không có trong biệt thự.

Rõ ràng nơi này không phải không có mạng, chỉ là mạng đó dường như chỉ dành riêng cho các thành viên nhà họ Dương.

Sau khi lấy được máy tính bảng, Nguyễn Thanh tháo một phần điện thoại và robot của mình để lắp ráp lại máy tính bảng.

Máy tính bảng miễn cưỡng chạy được, và cậu xác nhận phán đoán của mình.

Biệt thự nhà họ Dương có mạng, nhưng chỉ có thể kết nối qua thiết bị của nhà họ và phải đăng nhập tài khoản cá nhân.

Máy tính bảng của Dương Thần Ngôn đã đăng nhập tài khoản của hắn, thậm chí cả tài khoản mạng xã hội.

Nguyễn Thanh lướt qua, không có thông tin gì đặc biệt.

Chỉ có mấy lời đe dọa gửi vào nhóm gia đình nhà họ Dương cách đây hai ngày.

Sau đó, nhóm không còn thêm tin nhắn nào nữa.

Rõ ràng mọi người rất sợ Dương Thần Ngôn.

Dù có tài khoản của hắn, Nguyễn Thanh không dám phát biểu bừa bãi.

Cậu không ở lại thư phòng lâu, vì chẳng ai biết được ba người kia khi nào sẽ quay lại.

Rời khỏi thư phòng, Nguyễn Thanh trèo lên đường ống thông gió ở tầng bốn, kích hoạt robot cậu đã tắt trước đó.

Các đường ống từ tầng bốn, năm, sáu thông nhau.

Nhờ có robot, việc leo từ tầng bốn lên tầng năm hay sáu là hoàn toàn khả thi.

Nguyễn Thanh muốn xem xét phòng Dương Văn Mẫn.

Trước đây, khi chia sẻ tầm nhìn với nam người chơi, cậu chỉ có thể nhìn qua ánh mắt anh ta.

Tuy nhiên, khi những người chơi khác điều tra manh mối, anh ta lại rất thiếu tích cực, bỏ qua nhiều chi tiết.

Vì thế, Nguyễn Thanh muốn tự mình kiểm tra lại tài liệu về "thần minh."

Người của công hội Vĩnh An đến đây vì sức mạnh của "thần minh."

Điều đó có nghĩa là họ tuyệt đối không ngăn chặn kế hoạch "tạo thần" này, thậm chí còn có thể âm thầm thúc đẩy.

Hiểu rõ cách thức hiến tế và triệu hồi trở nên cực kỳ quan trọng.

Tài liệu có ghi lại các pháp trận liên quan đến hiến tế và triệu hồi.

Nhưng vì sự thờ ơ của nam người chơi, Nguyễn Thanh không thể xem hết.

Cậu đành mạo hiểm kiểm tra lại.

Nguyễn Thanh trèo vào phòng qua đường ống thông gió, xác nhận phòng không có ai mới cẩn thận tháo miệng ống, nhẹ nhàng nhảy xuống.

May mắn thay, Dương Văn Mẫn không có ở đây.

Nguyễn Thanh nhanh chóng cầm tài liệu lên xem.

Sau khi xem xong, ánh mắt cậu dừng lại trên hai pháp trận.

Tài liệu ghi hai pháp trận.

Pháp trận thứ nhất là trận hiến tế triệu hồi "thần minh" mà nhà họ Dương đã sử dụng hàng trăm năm.

Pháp trận thứ hai đã được sửa đổi để dùng cho "tạo thần."

Cả hai đều phức tạp đến mức nếu vẽ theo mẫu cũng dễ sai sót.

Nhưng Nguyễn Thanh luôn có trí nhớ tốt, cậu cảm thấy pháp trận hiến tế triệu hồi này dường như rất quen thuộc...

Nguyễn Thanh vừa nhìn vừa dùng ngón trỏ nhẹ nhàng phác họa bên cạnh.

Cậu vẽ không phải là ma trận triệu hồi trong tài liệu, mà là ma trận triệu hồi mà cậu đã từng vẽ trong phó bản "Trường Trung học số Một".

Giống, thật sự rất giống.

Mặc dù những chi tiết nhỏ không hoàn toàn trùng khớp, góc độ đối xứng cũng khác biệt, nhưng về tổng thể lại không có quá nhiều khác biệt.

Cứ như thể hai bức tranh đều được tạo ra từ cùng một người.

Đôi mắt Nguyễn Thanh ánh lên vẻ trầm ngâm đầy suy nghĩ.

Chẳng lẽ "thần minh" của phó bản này và "thần minh" trong "Trường Trung học số Một" là một sao?

Có phải vị thần kia biến mất là do cậu đã đánh thức nó trong phó bản "Trường Trung học số Một"?

Không, không đúng. Vị thần kia bị phong ấn trong một chiếc gương cơ mà.

Không thể nào xuất hiện ở đây được.

Vậy tại sao ma trận triệu hồi lại có sự tương đồng đến vậy...

Nếu không quan sát thật kỹ, thậm chí còn không phân biệt được sự khác nhau.

Không lẽ thế giới trong gương có liên kết với nơi này?

Nguyễn Thanh cảm thấy khả năng đó không cao, bởi sức mạnh của hai bên dường như không giống nhau.

Sức mạnh của vị thần trong gương là một làn sương mù đen đặc, còn sức mạnh ở phó bản này mang sắc đỏ rực như máu.

Nói đến máu, Nguyễn Thanh không khỏi nhớ đến phó bản "Khu dân cư Tây Sơn" trước đó.

Những hình ảnh mơ hồ bắt đầu hiện lên trong tâm trí cậu không thể kiểm soát.

Thi thể méo mó kỳ dị bò ra từ căn bếp.

Đôi mắt đỏ rực trong tủ đông.

Cái bóng đỏ như máu đáng sợ đến rợn người.

Ngón tay thon dài của Nguyễn Thanh khựng lại giữa không trung, biểu cảm trên gương mặt cũng đông cứng.

Cậu cố gắng đè nén những suy đoán trong đầu.

Không, không thể nào.

"Thần minh" của phó bản này làm sao có thể là thứ... tồn tại đó được.

Cùng họ Dương ư? Chắc chắn chỉ là trùng hợp.

Tuyệt đối chỉ là trùng hợp.

Nguyễn Thanh lại một lần nữa dùng phương pháp tự thôi miên để làm mờ những ký ức đó.

Thực ra, khi rời khỏi phó bản kia, cậu đã từng xóa nhòa những hình ảnh ấy, nhưng dù gì cũng là ký ức của bản thân. Chỉ cần suy nghĩ sâu, chúng sẽ lại xuất hiện rõ ràng.

Nơi này không thích hợp để ở lại lâu.

Nguyễn Thanh ghi lại ma trận hiến tế triệu hồi cùng ma trận "tạo thần" xong liền đặt tài liệu trở lại vị trí cũ. Sau đó, cậu rời đi qua hệ thống thông gió.

Khi xuống đến tầng năm, Nguyễn Thanh định rời đi ngay lập tức.

Nhưng vừa bò được nửa đường, cậu chợt khựng lại như nghĩ ra điều gì.

Nguyễn Thanh mím môi, hàng mi hơi rung động vài lần. Sau vài giây do dự, cuối cùng cậu quay đầu, di chuyển về phía phòng ngủ của Dương Thần Cẩn.

Trong phòng Dương Thần Cẩn không có ai.

Nguyễn Thanh dời ống thông gió, nhảy xuống từ vị trí phòng tắm.

Cậu rón rén tiến gần đến chiếc giường lớn màu đen.

Nhưng chưa kịp vén chăn lên, bên ngoài đã vang lên tiếng bước chân của hai người.

Nguyễn Thanh giật mình, ánh mắt mang theo chút hoảng hốt, lập tức quay đầu nhìn về phía cửa.

Tiếng bước chân càng lúc càng gần, hướng thẳng về phía phòng cậu đang ở.

Nguyễn Thanh mím môi. Sao bọn họ lại quay về nhanh như vậy...

Lúc này, việc bò lại ống thông gió đã không còn kịp nữa.

Nguyễn Thanh nhanh chóng quan sát xung quanh, cuối cùng không tiếng động lăn vào gầm giường gần nhất.

Ngay khi cậu vừa chui vào, cánh cửa phòng liền mở ra.

Có người chậm rãi bước vào, âm thanh càng lúc càng rõ.

Là Dương Thần Cẩn.

Rõ ràng mục tiêu của anh là chiếc giường.

Nguyễn Thanh nhìn đôi chân ngày càng gần, trái tim như bị siết chặt, cậu nắm chặt chiếc máy tính bảng trong tay đến mức các khớp ngón tay trắng bệch.

Nhưng cậu vẫn cố kiểm soát nhịp thở và nhịp tim, hạ thấp sự hiện diện của bản thân xuống mức tối thiểu.

May mắn thay, Dương Thần Cẩn có vẻ đang phân tâm nên không phát hiện trong phòng có thêm một người.

Hiện giờ vẫn còn sớm trước bữa tối.

Nguyễn Thanh chỉ biết thầm cầu nguyện trong lòng rằng Dương Thần Cẩn sẽ sớm rời đi vì có việc.

Tuy nhiên, lời cầu nguyện của cậu không được đáp lại.

Dương Thần Cẩn cầm lấy khăn tắm rồi bước vào phòng tắm.

Rõ ràng là định tắm rửa.

Dù cảm giác của Dương Thần Cẩn không nhạy bén bằng Dương Văn Mẫn, Nguyễn Thanh vẫn không dám chủ quan.

Ngay cả khi trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước chảy tí tách, cậu cũng không dám phát ra bất kỳ âm thanh nào.

Chỉ có thể yên lặng nằm dưới gầm giường.

Phòng tắm có cửa.

Là loại cửa kính.

Trên cửa còn có hoa văn, hoàn toàn không nhìn rõ tình hình bên trong. Thêm cả hơi nước mờ mịt, chỉ lờ mờ thấy được bóng dáng.

Hiệu quả cách âm của cửa kính không quá tốt, dù sao tiếng nước chảy Nguyễn Thanh vẫn nghe rõ ràng.

Phải biết rằng, vị trí giường của Dương Thần Cẩn gần cửa sổ hơn, cách cửa sổ chỉ tầm một, hai mét.

Ngay lúc Nguyễn Thanh yên lặng nằm dưới gầm giường, sau lưng cậu đột nhiên vang lên một tiếng động nhỏ.

Âm thanh rất nhẹ, nếu không để ý nghe chắc chắn sẽ bỏ qua.

Nhưng tinh thần Nguyễn Thanh vốn đang căng thẳng cao độ, tự nhiên không bỏ sót chút âm thanh nào.

Sột soạt, lạch cạch đứt quãng, giống như có thứ gì đó đang bò vào từ phía cửa sổ.

Âm thanh đó giống hệt với tiếng động phát ra khi xúc tu đỏ thẫm di chuyển, khiến người ta sởn gai ốc.

Nguyễn Thanh bất an căng cứng cơ thể, ngón tay nắm lấy chiếc máy tính bảng bắt đầu trắng bệch.

Nếu lúc này bị phát hiện, thì thật sự xong đời.

Cậu đã thử trước đó rồi, cơ thể của cậu có thể quay về, nhưng lại vô lực, hoàn toàn không thể kiểm soát.

Không biết đám bác sĩ kia đã làm gì với cậu, đến mức ngay cả mở mắt cũng không có sức.

Nếu cơ thể này xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cậu sẽ chỉ có thể nằm trên giường đến tận ngày Dương Thần Phong làm lễ tang mà thôi.

Quả nhiên, trở về lấy đồ vẫn là quá mạo hiểm.

Nguyễn Thanh cố gắng giữ mình bình tĩnh. Cơ thể này không phải cơ thể ốm yếu của cậu, không đến mức hoàn toàn không có sức phản kháng.

Thêm cả con robot của cậu, chưa chắc không thể thoát thân.

Nguyễn Thanh âm thầm hít sâu một hơi, sau khi chuẩn bị tâm lý liền không một tiếng động xoay người, nhìn về phía sau lưng.

Muốn xem rốt cuộc là thứ gì phát ra âm thanh.

Bởi vì gầm giường không cao, tầm nhìn bị hạn chế.

Dù Nguyễn Thanh xoay người đối mặt với hướng cửa sổ, cậu vẫn không thấy được gì.

Nhưng âm thanh ở cửa sổ lại lần nữa vang lên.

Hơn nữa còn rõ ràng hơn rất nhiều so với ban nãy.

Dương Thần Cẩn trong phòng tắm dường như không nghe thấy, có lẽ là bị tiếng nước chảy che lấp.

Nhưng Nguyễn Thanh thì nghe rõ mồn một. Tim cậu đập mạnh, âm thầm cầm lấy máy tính bảng, điều chỉnh góc độ, hướng về phía cửa sổ.

Khung cảnh mờ nhạt của cửa sổ phản chiếu lên màn hình máy tính bảng.

Là một người, hơn nữa còn là một gương mặt quen thuộc.

Là... Thẩm Bạch Nguyệt.

Thẩm Bạch Nguyệt lúc này đang bám vào mép cửa sổ, trong tay cầm một thứ không rõ là cành cây hay gì đó, đưa về phía giường.

Rõ ràng âm thanh sột soạt khi nãy chính là cô phát ra.

Hơn nữa, cô không phải phát hiện ra Nguyễn Thanh.

Bởi vì mục tiêu của thứ trong tay cô là trên giường, chứ không phải dưới gầm giường.

Ban đầu Nguyễn Thanh vẫn chưa hiểu cô ta rốt cuộc đang làm gì, cho đến khi cậu nhìn thấy trên màn hình máy tính bảng phản chiếu hình ảnh một vật dài bị thứ đó móc ra... một chiếc quần lót quen thuộc, cậu lập tức rơi vào trầm mặc.

Nguyễn Thanh: "..." Thật lòng mà nói, cậu thật sự không ngờ Thẩm Bạch Nguyệt lại là loại người này.

Trước đó cậu còn tự mình đa tình cho rằng Thẩm Bạch Nguyệt thích cậu, không ngờ thứ cô thích lại là Dương Thần Cẩn.

Dù tình cảnh lúc này vô cùng không hợp thời, nhưng Nguyễn Thanh vẫn cảm thấy có chút xấu hổ.

Thứ nhất là xấu hổ vì mình tự mình đa tình.

Thứ hai là xấu hổ vì cô gái nhỏ kia khó khăn lắm mới lấy hết can đảm, lén lút đến để trộm đồ thân cận của người trong lòng, nhưng kết quả lại trộm nhầm thành đồ của cậu...

Nguyễn Thanh cảm thấy có chút đau đầu.

Nhưng việc này cậu cũng không thể mở miệng nhắc nhở.

Vì nếu nhắc nhở, tức là nói cho cô ta biết cậu đã nhìn thấy tất cả.

Hay là... cứ làm như chưa thấy gì đi.

Ngay lúc Nguyễn Thanh chuẩn bị thu lại máy tính bảng, cậu thấy người bên cửa sổ trực tiếp làm tan biến chiếc quần lót kia.

Thật sự tan biến luôn.

Đó hẳn là axit sulfuric đặc?

Chắc chắn không sai được.

Nguyễn Thanh nhìn mảnh quần lót rơi xuống gần mình, bị chất lỏng ăn mòn nhanh chóng.

Xem ra Thẩm Bạch Nguyệt không phải thích Dương Thần Cẩn rồi.

Ngón tay Nguyễn Thanh nắm chặt máy tính bảng hơn vài phần.

Thẩm Bạch Nguyệt... là bởi vì nhận ra đó là đồ của cậu sao?

Vấn đề là làm sao cô biết được...

Sau khi làm tan biến chiếc đầu tiên, Thẩm Bạch Nguyệt bắt đầu dùng cây móc chiếc thứ hai.

Hiển nhiên, cô không muốn bỏ qua cả hai.

Nhưng chiếc thứ hai lại không thuận lợi như chiếc đầu tiên, hơn nữa khoảng cách cũng xa hơn.

Thẩm Bạch Nguyệt móc rất vất vả, thậm chí khi móc đến mép giường, đồ lót trực tiếp rơi xuống đất.

Khoảng cách từ cửa sổ đến giường tầm hai mét, nếu đổ axit sulfuric từ chỗ cửa sổ qua thì rất khó trúng.

Thẩm Bạch Nguyệt nhìn tình hình, nhíu mày, dùng cây móc lấy đồ dưới đất, định kéo nó về phía cửa sổ.

Dù chỉ kéo đến mép cửa sổ là cô ta có thể đổ được.

Nhưng chiều cao của mặt đất so với cô ta quá thấp, không dễ thao tác.

Thẩm Bạch Nguyệt thử móc vài lần đều thất bại.

Cô nhìn bóng người vẫn đang tắm trong phòng tắm, không do dự lâu liền trèo cửa sổ vào phòng.

Sau đó cúi người bên giường, dựa vào sự che chắn của giường, lấy ra axit sulfuric đặc, trực tiếp đổ lên đồ lót dưới đất.

Thẩm Bạch Nguyệt nhìn chằm chằm món đồ nhàu nhĩ trên mặt đất, trong mắt mang theo sự chán ghét mãnh liệt, dốc hết toàn bộ axit sulfuric trong chai lên.

Hoàn toàn không để tâm việc đổ quá nhiều khiến mặt đất cũng bị ăn mòn, càng không quan tâm đến khả năng bị phát hiện có người lẻn vào phòng.

Ngay lúc Thẩm Bạch Nguyệt chuẩn bị đứng dậy rời đi,

Cô đột nhiên nhận ra điều gì đó bất thường, cả người lập tức cứng đờ.

Thẩm Bạch Nguyệt cứng ngắc và chậm rãi quay đầu, nhìn về phía gầm giường.

Rồi đối diện với một đôi mắt sáng rực.

Dù cơ thể và dung mạo hoàn toàn khác biệt, nhưng đôi mắt đẹp long lanh như chứa nước kia thì không hề thay đổi.

Thẩm Bạch Nguyệt: "!!!"

Nguyễn Thanh: "..." Emmm...

.....

Tác giả có đôi lời:

Việc đổi thành anh trai tình nhân của đại thiếu gia không thực tế lắm, bởi vì toàn bộ câu chuyện đều được viết theo góc nhìn của "người mất chồng". Vì vậy, vẫn giữ nguyên là người tình của đại thiếu gia, nhưng thiết lập rằng đại thiếu gia không phải người nhà họ Dương, mà là người từng cứu gia đình họ Dương, sau đó được nương nhờ tại đây, chỉ là hưởng đãi ngộ như một đại thiếu gia.

-----

Edit bo bo:

Câu đầu tác giả viết làm tui không hiểu lắm, ý là Úc Thanh là anh trai của cái người mà Dương Thần Phong nhắm đến để thế mạng ha hay gì (c152), chắc tác giả cũng ý định thiết lập nhân vật Úc Thanh kiểu "tôi là thế thân của người mà chồng tôi đã giết" nhưng thấy cấn nên bỏ r)

Vậy là sắp được diện kiến chồng (chưa được ẻm cho danh phận) bá đạo của ẻm rồi, tân nương lươn lẹo dối trá của ảnh🤭