Edit: Nhân Sâm Trắng
Đại sảnh yên tĩnh đến mức mọi người như nín thở, chẳng ai dám tạo ra tiếng động nào lớn hơn.
Dáng vẻ của Dương Thần Ngôn chẳng có chút nào gọi là chột dạ khi hắn ngang nhiên chiếm chỗ của người khác. Dưới ánh mắt lạnh lẽo của Dương Thần Cẩn, hắn thản nhiên nói: "Anh hai, anh chắc không phiền khi đổi chỗ với tôi chứ?"
"Phiền gì đâu." Dương Thần Cẩn kéo khóe miệng, nặn ra một nụ cười giả tạo: "Dĩ nhiên là không phiền."
Tất cả mọi người đều nhìn ra rằng Dương Thần Cẩn rõ ràng là rất phiền. Dù sao, nụ cười ấy giả tạo đến mức ai cũng thấy rõ.
Hai bên trái phải của Nguyễn Thanh đều đã có người ngồi, không còn chỗ trống nào nữa.
Nhưng vấn đề là hiện tại có đến ba người.
Thực ra, ngay từ lúc Dương Văn Mẫn ngồi xuống cạnh mình, Nguyễn Thanh đã cảm thấy da đầu tê rần.
Cậu không quên được sự đáng sợ của người đàn ông này.
Ngồi gần ông ta tuyệt đối không phải lựa chọn sáng suốt.
Lại thêm chuyện ba người họ có cuộc trò chuyện kinh thiên động địa tối qua, Nguyễn Thanh chỉ muốn rời khỏi vị trí hiện tại ngay lập tức.
Sau khi Dương Thần Cẩn nói xong, Nguyễn Thanh đứng lên, có chút do dự nhìn anh: "Hay là... anh ngồi chỗ tôi đi?"
Dương Thần Cẩn khựng lại, nở một nụ cười ấm áp: "Được không?"
Nguyễn Thanh gật đầu, lập tức rời khỏi chỗ ngồi, chuyển sang vị trí trống bên cạnh Thẩm Bạch Nguyệt.
Dương Thần Cẩn cảm ơn rồi ngồi xuống giữa Dương Văn Mẫn và Dương Thần Ngôn.
Ba người ngồi thành hàng.
Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt yên ổn an toạ ngồi chỗ của mình, những người chơi khác cũng ngồi lại vị trí cũ, thành ra ngoài việc ba người đàn ông từ vị trí chủ tọa dời sang bên cạnh, thì chẳng có gì thay đổi.
Nói cách khác, Dương Thần Ngôn cướp chỗ của Dương Thần Cẩn hoàn toàn vô ích.
Dương Thần Ngôn: "..."
Những người chơi: "..."
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng không ngờ tình huống lại diễn ra kỳ lạ đến thế.
[Trời đất ơi, đây là cảnh tượng đáng sợ gì vậy? Tôi sắp nghẹt thở rồi. Tôi biết cậu ấy đẹp trai có sức hút lớn, nhưng không ngờ lớn đến mức cha con ba người cũng không thoát nổi. Nếu là tôi, tôi cũng không kiềm chế được đâu.]
[Huhu, tôi thật sự muốn biết tối qua đã xảy ra chuyện gì. Rõ ràng ba không phải mới về vào chiều qua sao? Không lẽ đúng như tôi nghĩ, một đêm bốn người thức trắng?]
[Thức trắng một đêm bốn người? Người ở trên, làm ơn kể rõ hơn đi! Tôi không có ý gì đâu, chủ yếu là bạn tôi muốn nghe!]
[Đánh nhau đi! Đánh nhau đi! Tôi thích nhất cảnh máu chó thế này! Đánh chết một người thì vợ tôi chỉ thuộc về tôi thôi! Hí hí~]
Ai nấy đều hiểu rõ lý do vì sao Dương Thần Cẩn đổi chỗ với Nguyễn Thanh.
Rõ ràng là thái độ "Tôi không ngồi được cạnh cậu, thì chẳng ai ngồi được hết."
Không khí trong đại sảnh giờ đây không chỉ ngưng trọng mà còn có phần áp lực.
Giống như sự yên lặng trước cơn bão.
Không, thật ra chẳng yên lặng chút nào.
Bởi ngay cả những người chơi ngồi xa nhất cũng cảm nhận được cảm giác nguy hiểm và áp bức đáng sợ lan tràn.
Nếu ngay giây sau, Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn thật sự đánh nhau, chắc chắn chẳng ai ngạc nhiên.
Chỉ có biểu cảm của Dương Văn Mẫn là không đổi. Tuy nhiên, ngay cả khi không thay đổi, áp lực mà ông mang lại cũng đã vô cùng lớn.
Dù vậy, ba người đàn ông trông như sắp đánh nhau cuối cùng lại không làm gì cả.
Họ chỉ ngồi đó, mặt lạnh như tiền.
Trên bàn ăn, đồ ăn của mọi người đều giống nhau, chỉ riêng của Nguyễn Thanh là khác, vì cậu cần uống thuốc.
Sau khi đổi chỗ, đồ ăn và thuốc vẫn để ở chỗ cũ.
Giờ đây, việc uống thuốc liên quan đến chuyện có thể hồi sinh Dương Thần Phong hay không, nguyên chủ đương nhiên sẽ cố gắng sống sót.
Dù Nguyễn Thanh chẳng hề muốn uống thuốc, nhưng vì giữ hình tượng, cậu buộc phải làm theo.
Cậu nhìn về phía người hầu bên cạnh, khẽ ra hiệu bằng tay.
Người hầu khựng lại, ánh mắt lướt qua ba người đàn ông mặt lạnh.
Thấy họ không có ý kiến gì, hắn ta mới dè dặt bước đến.
"Ngài Úc, ngài cần giúp gì ạ?" Người hầu đứng cạnh Nguyễn Thanh, nhỏ giọng hỏi.
Nguyễn Thanh cũng hạ giọng, lịch sự đáp: "Làm phiền mang thuốc của tôi qua đây, cảm ơn."
Nghe yêu cầu, người hầu lập tức trầm mặc. Hắn ta nhìn lọ thuốc trước mặt Dương Thần Cẩn, rồi lại nhìn hai người đàn ông ngồi hai bên anh.
Hoàn toàn không dám tiến đến.
Chứ đừng nói đến việc cầm thuốc, ngay cả đến gần thôi cũng đã không dám.
Dù sao thì sắc mặt ba người này hiện tại đều chẳng dễ nhìn chút nào.
Người hầu do dự một lúc lâu, cuối cùng nhìn về phía quản gia.
Quản gia: "..." Nhìn tôi làm gì?
Chẳng lẽ tôi dám chắc?
Lúc này ai dám qua đó chứ!
May thay, Dương Thần Cẩn đã nghe thấy lời của Nguyễn Thanh.
Anh đứng dậy, cầm lấy lọ thuốc trước mặt mình, đi thẳng đến chỗ cậu.
Cậu đặt ly thuốc xuống trước mặt Nguyễn Thanh, động tác nhẹ nhàng đến mức không phát ra chút âm thanh nào.
Sau đó, như một điều hết sức tự nhiên, cậu ngồi xuống ngay bên cạnh Nguyễn Thanh.
Những người chơi trong phòng ngay lập tức quay sang nhìn về phía Dương Văn Mẫn và Dương Thần Ngôn.
Dù vẻ mặt của Dương Văn Mẫn không thay đổi gì, sắc mặt của Dương Thần Ngôn thì đen kịt lại, đến mức dường như có thể nhỏ ra mực.
Nguyễn Thanh cũng nhận ra điều đó, nhưng cậu làm như không thấy gì, chỉ đơn giản nói: "Cảm ơn," rồi cầm lấy ly thuốc trước mặt. Cậu múc một thìa thuốc lên, khẽ nhíu mày, đưa vào miệng.
Mùi vị thuốc vẫn tệ như mọi lần, đắng ngắt và khó chịu. Không biết bao nhiêu lần uống, Nguyễn Thanh vẫn không thể quen được.
Vừa uống, cậu vừa cố nén cảm giác buồn nôn, nhưng cuối cùng, cậu vẫn ói ra một chút máu tươi.
Không khí tại bàn ăn lặng ngắt, ánh mắt của những người chơi hiện lên sự kinh ngạc.
Họ biết rõ cơ thể Nguyễn Thanh bị trúng độc, nhưng không ai nghĩ rằng tình trạng đã nghiêm trọng đến thế.
Phong Dã nhìn thấy cảnh này thì nhíu mày, nhưng rốt cuộc cũng không nói lời nào.
Dương Thần Cẩn bên cạnh thì im lặng, đôi mắt lạnh lẽo dán chặt vào khuôn mặt ngày càng tái nhợt của Nguyễn Thanh.
Bàn tay anh hơi siết lại, dù chỉ một chút, cũng đủ để bầu không khí tại bàn ăn thêm phần ngột ngạt.
Sau cùng, Nguyễn Thanh cũng uống xong ly thuốc, nhưng gần một nửa đã bị bỏ phí.
Bầu không khí nơi bàn ăn trở nên trầm lắng, hầu hết mọi người chỉ ăn vài miếng qua loa rồi lục tục đứng dậy, bao gồm cả những người chơi.
...
Đây đã là ngày thứ ba, thời gian của phó bản sắp đi được nửa chặng đường. Vậy mà những người chơi vẫn chưa tìm được manh mối quan trọng nào.
"Không còn nhiều thời gian để lãng phí nữa," một người trong nhóm thì thầm.
Một vài người nhanh chóng bàn bạc về việc khám phá các tầng bốn, năm, sáu của biệt thự hoặc thậm chí cả khu mộ của nhà họ Dương.
Cơ thể yếu ớt của Nguyễn Thanh khiến các bác sĩ không đời nào cho phép cậu tự đi tìm kiếm manh mối.
Sau khi uống thuốc, cậu chỉ có thể trở về phòng mình. Khi cửa phòng khép lại, linh hồn cậu lập tức nhập vào cơ thể một người chơi nam.
Cảnh vật trước mắt nhanh chóng thay đổi. Cậu đang ở... tầng bốn của biệt thự.
Nguyễn Thanh nhìn quanh một lượt, xác nhận rằng đây chính là tầng bốn.
Hầu như tất cả những người chơi đều đã tập trung tại đây, ngoại trừ người đàn ông có vẻ ngoài giống một doanh nhân thành đạt.
Thậm chí, đến cả Thẩm Bạch Nguyệt cũng có mặt trong nhóm.
Nguyễn Thanh thoáng ngạc nhiên. Tại sao bọn họ lại dẫn theo Thẩm Bạch Nguyệt? Chẳng lẽ họ đã nhận ra điểm đặc biệt của cô ấy?
Có khả năng lắm.
Thêm vào đó, với sức chiến đấu không hề tệ của Thẩm Bạch Nguyệt, cô ấy sẽ không phải là gánh nặng.
Ba người nhà họ Dương sau bữa trưa đã rời khỏi biệt thự, không rõ là đi đâu. Điều này khiến tầng bốn, năm, sáu lúc này không có ai trông coi.
Những người chơi thận trọng tìm kiếm khắp tầng bốn, cuối cùng cũng quyết định bước vào một căn phòng được trang trí như thư phòng.
Nguyễn Thanh lập tức căng thẳng. Cậu nhớ rõ tối qua mình vì ba người kia về quá nhanh nên không kịp giấu chiếc máy tính bảng. Cậu chỉ vội vàng đặt nó dưới gầm bàn.
Dương gia chắc chắn sẽ không cúi xuống để tìm kiếm, nhưng nhóm người chơi thì không như vậy.
Họ tiến vào phòng, bị đống tài liệu trên bàn thu hút. Sau khi lật xem, những người chơi lập tức hiểu rõ bối cảnh của phó bản lần này.
Tuy nhiên, hiểu rõ thì vẫn chưa đủ. Điều quan trọng là phải tìm ra cách để sống sót.
Dựa vào những manh mối ít ỏi, họ bắt đầu nghi ngờ rằng nhà họ Dương triệu tập nhiều người như vậy chẳng qua là để thực hiện một nghi lễ hiến tế.
Chỉ là, họ không ngờ mục đích của nghi lễ hiến tế lại là "tạo thần."
Thời điểm hiến tế không cần đoán cũng biết, chắc chắn là trong tang lễ của đại thiếu gia.
Nói cách khác, họ phải ngăn cản nghi lễ hiến tế này, phá vỡ kế hoạch "tạo thần" của nhà họ Dương.
Nếu không, một khi nghi lễ bắt đầu, không ai trong số họ có thể sống sót.
Hơn nữa, không ai biết rõ cuối cùng nghi lễ sẽ tạo ra thứ gì.
Thần minh sao? Không, chắc chắn chỉ là một con quái vật đội lốt thần minh.
Lật tung cả thư phòng, những người chơi cũng không tìm được bất kỳ thông tin cụ thể nào về nghi lễ.
Thậm chí, ngay cả nội dung về cách thức hiến tế cũng không xuất hiện trong tài liệu.
Cuối cùng, một người đàn ông tóc húi cua đi đến gần chiếc bàn, có vẻ chuẩn bị tìm kiếm kỹ hơn.
Nguyễn Thanh cảm giác trái tim mình như thắt lại.
Người đàn ông tóc húi cua vừa định cúi xuống thì Thẩm Bạch Nguyệt đã nhanh hơn, bước tới trước mặt gã và cúi người nhìn vào gầm bàn.
Gã thấy vậy liền dừng lại, không tiến thêm.
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng cũng không dám lơ là. Người phát hiện chiếc máy tính bảng dù là ai thì kết quả vẫn như nhau, nó sẽ bị chia sẻ với cả nhóm.
Tuy nhiên, điều khiến cậu kinh ngạc là sau khi Thẩm Bạch Nguyệt đứng dậy, tay cô hoàn toàn trống trơn.
Cô không lấy gì từ dưới bàn.
Nguyễn Thanh nhíu mày khó hiểu. Phải chăng ba người nhà họ Dương đã phát hiện ra chiếc máy tính bảng từ đêm qua? Nhưng phản ứng của họ không giống như vậy.
Hay Thẩm Bạch Nguyệt đã nhìn thấy nhưng cố tình giả vờ không phát hiện ra?
Nguyễn Thanh không thể xác định. Cậu chỉ biết rằng, ít nhất thì lần này cậu đã tránh được việc lộ thân phận ngay trước mặt cả nhóm người chơi.
Những người chơi sau khi không tìm thấy gì thêm đã rời khỏi thư phòng, tiếp tục tiến lên tầng năm.
Tầng năm của biệt thự mang phong cách tương tự tầng bốn, với gam màu tối lạnh lẽo. Tuy nhiên, nó không phải khu vực làm việc như tầng dưới mà là khu vực phòng ngủ.
Trong số các phòng, có hai gian đặc biệt nổi bật. Những người chơi đoán rằng đây là phòng của Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn.
Hai phòng này nằm ở hai đầu hành lang, một ở phía nam, một ở phía bắc.
Chỉ có một trong hai phòng mở cửa.
Cả nhóm bước vào căn phòng đang mở. Không gian bên trong đơn giản đến mức lạnh lẽo, hầu như không có vật dụng thừa thãi.
Khi bước vào phòng thay đồ, họ nhận thấy những bộ trang phục quen thuộc.
Đây chắc chắn là phòng của tam thiếu gia, Dương Thần Ngôn.
Càng thêm cẩn trọng, họ lật tung mọi ngóc ngách.
Nhưng vẫn không phát hiện được bất cứ manh mối nào.
Phòng của tam thiếu gia khá đơn giản, chỉ cần liếc mắt là có thể thấy toàn cảnh, không hề có bất kỳ manh mối nào liên quan đến phó bản.
Tuy vậy, đám người chơi không cảm thấy thất vọng. Dù sao nhìn qua cũng thấy tam thiếu gia này không phải kiểu người có kiên nhẫn, càng không giống kiểu sẽ để tâm đến mấy chuyện phiền phức.
Nhưng nhị thiếu gia Dương Thần Cẩn thì khác.
Khi cha của hai người chưa quay về, dường như toàn bộ công việc trong gia đình họ Dương đều do nhị thiếu gia xử lý.
Đám người chơi không lãng phí nhiều thời gian ở phòng tam thiếu gia, nhanh chóng chuyển sang phòng của nhị thiếu gia.
Cánh cửa phòng nhị thiếu gia khép kín, nhưng dường như không khóa.
Người chơi đầu đinh cẩn thận đẩy cửa ra, bên trong không có ai.
Phòng nhị thiếu gia có nhiều đồ hơn hẳn so với phòng của tam thiếu gia, mang đậm hơi thở cuộc sống.
Trên bàn có không ít sách và tài liệu.
Nhóm người chơi lập tức tiến tới kiểm tra.
《Cuốn sách trồng rau tốt nhất》
《Nhất định phải đọc: Hướng dẫn trồng rau》
《Vườn rau trên ban công: Chuyên gia hướng dẫn từng bước cách trồng rau》
Đám người chơi: "..."
Nguyễn Thanh: "..."
Họ im lặng đặt sách xuống, rồi cầm các tài liệu khác lên.
《Rau không sống nổi? Hãy thử ngay 10 mẹo này!》
《Tại sao rau chết chỉ sau một đêm? Thiếu nước hay thiếu tình yêu thương?》
Đám người chơi lại lặng lẽ đặt tài liệu xuống, từ bỏ ý định tìm kiếm manh mối từ đống tài liệu kỳ lạ này.
Nhóm người chơi lục soát rất kỹ, kể cả tủ quần áo cũng không bỏ qua.
Thậm chí, họ còn lật cả chăn trên giường lên kiểm tra.
Ga trải giường và vỏ chăn của Dương Thần Cẩn đều là màu đen, nên bất kỳ thứ gì có màu khác đều rất nổi bật trên đó.
Người lật chăn chính là nam người chơi mà Nguyễn Thanh nhập vào.
Nam người chơi nhìn thấy hai chiếc quần lót trên giường nhưng không hề phản ứng, sau khi không tìm thấy gì liền đắp chăn lại như cũ, rồi tiếp tục tìm manh mối.
Ngược lại, Nguyễn Thanh vừa liếc đã nhận ra ngay hai chiếc quần lót quen thuộc đó.
... Chính là thứ cậu bị mất trước đó.
Quả nhiên là Dương Thần Cẩn! Xem ra người xuất hiện sáng sớm ngày đầu tiên cũng chính là anh ta.
Phòng của Dương Thần Cẩn cũng không tìm được gì, nhóm người chơi không lãng phí thời gian mà lập tức lên tầng sáu trước khi ba người kia quay về.
Tầng sáu có vẻ là địa bàn của Dương Văn Mẫn, bao gồm một phòng ngủ và một thư phòng riêng, cánh cửa vẫn đang mở.
Đám người chơi lẻn vào thư phòng ngay lập tức.
Bên trong thư phòng chủ yếu là tài liệu về các ngành kinh doanh đối ngoại của nhà họ Dương, cùng một số chuyện liên quan đến công ty.
Dù sao, ngoài việc là người đứng đầu gia tộc họ Dương, Dương Văn Mẫn cũng là người phụ trách toàn bộ hoạt động đối ngoại của nhà họ.
Những thứ trong thư phòng hiển nhiên không giúp ích gì cho họ.
Nhóm người chơi nhanh chóng chuyển sang phòng ngủ của Dương Văn Mẫn.
Cánh cửa phòng ngủ bị khóa.
Đến nước này không còn cách nào tuân thủ quy tắc nhà họ Dương nữa, Phong Dã trực tiếp dùng thủ đoạn đặc biệt để mở khóa.
Đám người chơi bắt đầu lục soát trong phòng.
Trong ngăn kéo, họ tìm thấy một số lượng lớn tài liệu.
Lấy ra kiểm tra, đó là tài liệu về việc hiến tế và triệu hồi "thần minh."
Trong đó còn ghi chép mọi chuyện về gia tộc họ Dương.
Cách đây vài trăm năm, có người từng sở hữu một cuốn sách.
Cuốn sách này viết về một vị "thần minh."
Vị thần đó vô cùng hùng mạnh, có thể đáp ứng mọi mong ước, kể cả việc muốn trường sinh bất lão.
Trong sách còn ghi rõ cách triệu hồi vị thần đó, thậm chí mô tả chi tiết trận pháp triệu hồi.
Một người nửa tin nửa ngờ đã thử nghiệm.
Kết quả thất bại, nhưng không hoàn toàn.
Người đó biến thành một con quái vật.
Một quái vật không già không chết, nhưng khi đêm xuống thì mất kiểm soát.
Gã nhận thấy mình dần mất đi lý trí, sớm muộn cũng sẽ không thể kiểm soát ngay cả ban ngày.
Gã bắt đầu sợ hãi, hối hận và khao khát trở lại làm con người.
Muốn trở lại làm người, gã chỉ có thể triệu hồi "thần minh" và ước nguyện.
Nhưng đã trở thành quái vật thì không còn đủ điều kiện để triệu hồi "thần minh" nữa.
Gã đành phải bắt giữ người thường để hiến tế.
Dù vậy, gã vẫn liên tiếp thất bại. Những người giống như gã ngày càng nhiều hơn, nhưng "thần minh" vẫn không hề giáng thế.
Qua những lần hiến tế, gã phát hiện mỗi người sau hiến tế sẽ có kết cục khác nhau.
Có người lập tức trở thành quái vật vô tri, nhưng cũng có kẻ nhận được sức mạnh to lớn.
Rõ ràng, vị thần đó có sở thích riêng.
Có lẽ do chưa tìm thấy tế phẩm mà thần ưa thích nên thần mới không chịu xuất hiện.
Vì không biết vị thần thích kiểu người thế nào, gã chỉ có thể bắt thêm nhiều người để thử nghiệm.
Nhưng vẫn không thành công.
Những kẻ đã biến thành quái vật không thể hòa nhập xã hội, đành ở lại và trở thành một phần của gia tộc họ Dương.
Nhà họ Dương từ đó phát triển thành như bây giờ.
Hiến tế triệu hồi phần lớn đều thất bại. Sau hàng trăm năm, đến nay, số người nhà họ Dương có thể giữ được lý trí vào ban ngày cũng không vượt quá năm trăm.
Những quái vật thất bại bị vứt bỏ, lâu ngày tạo thành quái vật trong làn sương mù.
Ban đầu, quái vật này không mạnh, nhưng khi hợp nhất nhiều sản phẩm thất bại, nó ngày càng mạnh hơn, bản năng muốn nuốt chửng mọi sinh vật, kể cả người nhà họ Dương.
Nhà họ Dương lập trận pháp bảo vệ biệt thự, ngăn quái vật xâm nhập.
Trận pháp này vừa dùng để hiến tế triệu hồi, vừa là lá chắn bảo vệ.
Và trận pháp triệu hồi lại nằm... dưới tầng hầm?
Nguyễn Thanh cuối cùng đã hiểu tại sao tầng hầm của nhà họ Dương lại được xây dựng quy mô như vậy.
Nếu chỉ để cất trữ đồ đạc thì quả thực quá mức phô trương, bởi ngay cả bên dưới khu vườn cũng có tầng hầm.
Hóa ra tất cả là vì trận pháp này.
Muốn phá hủy việc triệu hồi, trước hết phải phá hủy trận pháp.
Nhưng một khi phá trận pháp, quái vật trong sương mù sẽ ngay lập tức nuốt chửng nhà họ Dương.
Vì đã hợp nhất quá nhiều thất bại, quái vật ấy giờ đã mạnh hơn cả dòng chính nhà họ Dương.
Nếu phá hủy trận pháp, họ sẽ không sống nổi đến ngày thứ năm.
Trừ phi phá trận vào đúng ngày hiến tế.
Quái vật sợ ánh sáng mặt trời, ban ngày sẽ dễ đối phó hơn.
Họ chỉ cần phá trận pháp vào ngày cuối cùng, sau đó sống sót qua nửa ngày cuối là có thể vượt qua phó bản.
Hiện tại, điều quan trọng là tìm cách phá trận pháp.
Tài liệu trong phòng Dương Văn Mẫn không hề đề cập đến điều này.
Ngay cả khi có, người nhà họ Dương cũng sẽ không giữ lại loại tài liệu bất lợi cho gia tộc như thế.
Họ chỉ có thể tự mình thử nghiệm.
Tầng hầm từng được Phong Dã phát hiện vào đêm đầu tiên, nhưng sau đó nhóm người chơi không tìm thấy nữa.
Ngay cả khi dùng vũ lực phá hủy mặt đất, họ vẫn không thể tìm ra tầng hầm.
Tầng hầm dường như hoàn toàn không tồn tại.
Người chơi bắt đầu nghi ngờ rằng tầng hầm này có lẽ chỉ xuất hiện vào ban đêm.
Điều này thực sự khiến tình hình trở nên khó khăn hơn.
Khoảng thời gian an toàn của phó bản là ban ngày, còn ban đêm thì đầy rẫy nguy hiểm với quái vật và bóng máu.
Trong tình huống như vậy mà phải đi tìm cách phá trận pháp thì quả là một nhiệm vụ gian nan.
Nhưng dù có khó đến đâu, người chơi cũng chỉ có thể tiếp tục tìm kiếm.
Ngay khi bọn họ đang định sắp xếp lại các tài liệu thì bên ngoài vang lên những tiếng bước chân chậm rãi, đều đặn, như từng nhịp đập dồn dập lên trái tim mọi người.
Người chơi nghe thấy âm thanh ấy, cả nhóm lập tức cảm thấy căng thẳng tột độ.
Xong rồi, là Dương Văn Mẫn quay lại.
Ngay cả Nguyễn Thanh cũng cảm thấy có chút tuyệt vọng.
Dương Văn Mẫn mạnh đến mức có thể đối đầu với xúc tu trong đêm, hiển nhiên sức mạnh của ông ta vượt xa những gì bọn họ có thể chống đỡ.
Rất có khả năng ông ta sẽ giết sạch tất cả mọi người trong phòng.
Nguyễn Thanh vội vàng quay về thân thể của chính mình.
Cậu cố gắng ngồi dậy, chống người tựa vào thành giường, rồi ra sức ho thật to, cố tình tạo nên âm thanh lớn nhất có thể.
Cậu chỉ có thể làm hết sức mình để kéo sự chú ý.
Còn việc có cứu được những người chơi kia hay không, tất cả đều phụ thuộc vào việc Dương Văn Mẫn có bị cậu thu hút hay không.
Cơn ho dữ dội làm cậu đau nhói cả nội tạng, cuối cùng lại khiến Nguyễn Thanh phun ra một ngụm máu tươi.
Lần này không phải giả vờ.
Nhưng điều may mắn là, Nguyễn Thanh đã thấy Dương Văn Mẫn bước chậm rãi vào phòng.
Cậu âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Cùng lúc đó, Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn cũng xuất hiện.
Nhìn thấy cậu lại nôn máu, Dương Thần Ngôn cau mày, sắc mặt đen như mực: "Chuyện gì đây? Sao lại nôn máu nữa?"
Bác sĩ đứng bên cạnh, vừa thấy Nguyễn Thanh ho dữ dội đã hốt hoảng không thôi, giờ lại nghe Dương Thần Ngôn tức giận thì càng thêm run rẩy. Ông ta lắp bắp giải thích: "Cơ thể của cậu ấy... thực sự quá yếu..."
"Hiện giờ độc tố đã hoàn toàn ăn sâu vào cơ thể cậu ấy rồi."
Khi vẻ mặt Dương Thần Ngôn càng lúc càng u ám, một bác sĩ khác dường như chần chừ một chút, sau cùng dè dặt nói: "Thực ra... vẫn còn một cách để giúp Úc tiên sinh sống được đến ngày thứ năm."
Cả ba người đồng loạt quay sang nhìn bác sĩ kia.
Bị ba ánh mắt sắc bén chiếu vào, vị bác sĩ nọ hơi lùi lại vì sợ hãi, cuối cùng cẩn thận lên tiếng: "Chỉ là cách này... có thể sẽ khiến Úc tiên sinh phải ngủ mê suốt mấy ngày này."
Nghe xong, Dương Thần Cẩn khẽ nhíu mày: "Có nguy hiểm gì không?"
"Không có." Bác sĩ lắc đầu. "Chỉ cần đánh thức cậu ấy vào ngày thứ năm là được."
Giọng của vị bác sĩ không hề nhỏ, Nguyễn Thanh cũng nghe thấy rất rõ ràng.
Cậu lập tức cảm thấy không ổn.
Nếu thật sự ngủ suốt mấy ngày liền, khi tỉnh dậy không biết mọi chuyện sẽ rơi vào tình trạng thế nào.
Nguyễn Thanh quay sang Dương Thần Cẩn, cố gắng giữ bình tĩnh: "Không cần, đừng nhé, tôi uống thuốc là ổn..."
Nhưng trước khi cậu kịp nói hết câu, Dương Thần Cẩn đã thẳng tay đánh ngất cậu.
Nguyễn Thanh mở to đôi mắt xinh đẹp, ngỡ ngàng nhìn người kia, không tin nổi chuyện vừa xảy ra.
Nhưng cuối cùng cậu cũng chẳng thể làm gì khác, đành bất lực gục xuống.