Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 156: Huyết Ảnh Quỷ Dị (27)



Gõ phím: Trà Miêu

Nguyễn Thanh cảm thấy không ổn chút nào, bởi khả năng cảm nhận của Dương Văn Mẫn thật sự đã nhạy đến mức đáng sợ.

Hơn nữa, rõ ràng ông ta biết Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn đang can thiệp vào trận pháp "tạo thần."

Nhưng thay vì ngăn cản, ông ta lại tỏ ra dung túng, thậm chí có thể nói là đang mặc kệ.

Ông ta... rốt cuộc muốn làm gì?

Dù không chắc chắn liệu Dương Văn Mẫn có thực sự phát hiện ra mình hay chưa, Nguyễn Thanh vẫn lập tức rời khỏi chỗ ẩn nấp.

Cậu nhanh chóng di chuyển về hướng Đông Nam.

Chưa đầy một phút sau khi Nguyễn Thanh rời đi, vị trí mà cậu vừa đứng đã xuất hiện những vệt máu thấm ra từ mặt đất.

Một bóng người nhanh chóng hiện hình.

Khí tức mạnh mẽ tràn ngập cả không gian, mang theo sự áp chế và nguy hiểm.

Đó là Dương Văn Mẫn.

Sau khi xuất hiện, ông ta không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào, chỉ lặng lẽ quan sát xung quanh.

Không có ai ở đây.

Nhưng con nhện vừa bị ông ta bóp nát lại cho thấy, đó không phải một con nhện thật, mà là một thiết bị giám sát siêu nhỏ.

Có người đang theo dõi Dương Thần Ngôn và Dương Thần Cẩn.

Ngay trong thư phòng, Dương Văn Mẫn đã cảm thấy nghi ngờ.

Biệt thự nhà họ Dương vốn không bao giờ xuất hiện sinh vật sống nào.

Người nhà họ Dương bản thân đã là quái vật.

Dù họ có thu liễm khí tức, sinh vật bình thường cũng theo bản năng mà tránh xa.

Không có chuyện sinh vật nào có thể xâm nhập vào phạm vi nhà họ, chứ đừng nói đến việc xuất hiện trước mặt ba người họ.

Dương Văn Mẫn cẩn thận quan sát xung quanh, dường như đang tìm kiếm dấu vết nào đó.

Người có thể theo dõi hai đứa con trai vô dụng của ông mà không bị phát hiện, chắc chắn không phải kẻ tầm thường.

Ông không cho phép kế hoạch của hai đứa vô dụng đó xảy ra bất kỳ vấn đề gì.

Dù sao thì, việc thay đổi mục tiêu vẫn có thể tạo ra một "thần minh" mới.

Vị "thần minh" mới này vẫn sẽ là kẻ được vị "thần minh" chân chính ưu ái, cũng như sự ưu ái của cả nhà họ Dương.

Ông cần gì phải ngăn cản?

"Thần minh" thực sự đã không còn, và ông, Dương Văn Mẫn, chính là người duy nhất nắm quyền trong nhà họ Dương.

Một khi chàng trai trẻ trở thành "thần minh," cậu ấy sẽ mãi mãi thuộc về ông.

Vậy thì sao ông phải ngăn cản?

Dương Thần Cẩn nói không sai. Điều này quả thực còn khiến ông phấn khích và vui sướng hơn cả việc trở nên mạnh mẽ.

Chỉ cần nghĩ đến việc chàng trai ấy sẽ vĩnh viễn thuộc về mình, trái tim đã đóng băng suốt hàng trăm năm của Dương Văn Mẫn dường như bắt đầu đập trở lại.

Tựa như ông được hồi sinh cảm xúc của con người.

Mãnh liệt và cuộn trào.

Như thể đang cất tiếng nói thay cho tình yêu ông dành cho chàng trai ấy.

Còn những người khác trong nhà họ Dương có ý đồ với cậu? Nhân cơ hội này, ông sẽ giết hết bọn chúng.

Đến lúc đó, nhà họ Dương sẽ chỉ còn lại duy nhất ông.

Vì thế, bất kỳ biến số nào có khả năng cản trở kế hoạch của ông, ông đều sẽ loại bỏ.

Ông không cho phép bất cứ điều gì thoát khỏi sự kiểm soát của mình.

Dương Văn Mẫn cẩn thận quan sát những dấu vết và khí tức còn sót lại, chậm rãi bước về một góc nào đó, mang theo áp lực đè nén kinh người.

Dù không để lộ một chút sát ý nào, nhưng vẫn khiến người ta theo bản năng cảm thấy sợ hãi và run rẩy.

Tuy nhiên, khi Dương Văn Mẫn mới đi được nửa đường, tiếng chuông đột ngột vang lên.

"Đinh linh linh, đinh linh linh..."

Dương Văn Mẫn dừng bước, cúi đầu nhìn những sợi dây trong suốt bị ông vô tình làm đứt khi đi qua.

Ánh mắt ông dừng lại ở chiếc chuông được nối ở cuối sợi dây.

Rõ ràng, đây chỉ là một cơ quan đơn giản.

Chỉ cần dây bị chạm vào, chuông sẽ reo.

Điều đó đồng nghĩa, tiếng chuông này đang thông báo cho một ai đó rằng ông đã đến.

Sắc mặt Dương Văn Mẫn không hề thay đổi, thậm chí ông còn chẳng buồn để tâm. Chỉ là vài trò lặt vặt vô dụng mà thôi.

Dù đối phương có biết ông đã đến, thì sao chứ?

Không ai có thể tự tung tự tác trên địa bàn của ông.

Dương Văn Mẫn tiếp tục quan sát xung quanh, ánh mắt cuối cùng dừng lại ở hướng Đông Nam.

Ngay sau đó, cơ thể ông tan vào không khí, biến mất tại chỗ.

...

Nguyễn Thanh chưa kịp chạy xa thì đã nghe tiếng chuông vang lên sau lưng, tim cậu chợt khựng lại, mồ hôi lạnh tức khắc túa ra.

Dây thần kinh trong đầu cậu căng lên như dây đàn, không dám chùng xuống dù chỉ một chút.

Từ lúc bắt đầu, Nguyễn Thanh luôn âm thầm tính toán thời gian trong lòng.

Chưa đến... nửa phút.

Chỉ trong chưa đầy nửa phút, Dương Văn Mẫn đã từ biệt thự chính dịch chuyển đến khu vực gần phía sau núi.

Phải biết rằng, hai nơi này nằm ở hai đầu biệt thự nhà họ Dương, một ở trước, một ở sau.

Dù cậu có dùng hết sức lực trong cơ thể này để chạy thì ít nhất cũng phải mất khoảng một tiếng rưỡi mới đến nơi.

Thế mà Dương Văn Mẫn chỉ mất chưa đầy nửa phút.

Trong tình huống như vậy, cậu còn cách nào để trốn thoát khỏi sự truy sát của Dương Văn Mẫn?

Điều đó gần như là không thể.

Nguyễn Thanh cố gắng giữ bình tĩnh. Giờ vẫn chưa phải đường cùng.

Cậu không thể chạy nhanh hơn Dương Văn Mẫn, điều này là chắc chắn.

Bây giờ chỉ còn hai lựa chọn: trốn đi hoặc khiến Dương Văn Mẫn từ bỏ việc truy sát.

Nguyễn Thanh phân tích tình huống hiện tại một cách cẩn trọng.

Khả năng khiến Dương Văn Mẫn từ bỏ truy sát gần như là không có.

Thể trạng của cơ thể này đã kiệt quệ, không thể làm gì để đánh lạc hướng ông ta.

Vậy thì chỉ còn cách trốn đi.

Nhưng khi cậu điều khiển cơ thể này, linh hồn vẫn là của cậu, đồng nghĩa với việc cậu sẽ tiếp tục thu hút huyết ảnh, và đương nhiên cả Dương Văn Mẫn.

Nói cách khác, phương án trốn đi cũng có rủi ro rất lớn.

May thay, chỉ cần cậu từ bỏ quyền kiểm soát cơ thể, cơ thể người chơi nam này sẽ chỉ còn là một con rối không hơn.

Lúc đó, kế hoạch trốn đi mới có thể thực hiện, dù rủi ro vẫn vô cùng lớn, bởi năng lực cảm nhận của Dương Văn Mẫn quá mạnh mẽ.

Để không chết chung với đám robot và để Dương Văn Mẫn không lần ra dấu vết từ chiếc máy tính bảng, Nguyễn Thanh vừa chạy vừa điều động tất cả robot của mình.

Chỉ còn lại hai con robot hình dáng huyết ảnh chạy theo hỗ trợ cậu, phần còn lại được lệnh đi đánh lạc hướng Dương Văn Mẫn.

Đây là phương án cậu đã dự trù từ ban ngày, khi cố ý điều khiển thêm vài con robot, dù chỉ là những con được lập trình đơn giản, không qua cải tạo gì.

Chính vì vậy, tốc độ và sự linh hoạt của chúng không thể sánh bằng ba con robot cải tiến ban đầu.

Nhưng dù chúng không nhanh, ít nhất vẫn có thể cầm chân Dương Văn Mẫn một chút.

Nguyễn Thanh kích hoạt đám robot, sau đó nhanh chóng nhập lệnh vào máy tính bảng cho hai con robot đang chạy theo mình.

Đây là chỉ thị cuối cùng cậu giao cho chúng.

Thế nhưng, trước khi Nguyễn Thanh kịp hoàn thành chỉ thị, tín hiệu của những con robot được lệnh đánh lạc hướng Dương Văn Mẫn đã lần lượt biến mất.

Tốc độ bị tiêu diệt của chúng nhanh đến đáng sợ.

Phải biết rằng cậu không ra lệnh chúng đối đầu trực tiếp với Dương Văn Mẫn, chỉ yêu cầu phát ra chút tiếng động và chạy trốn bình thường.

Dù vậy, tín hiệu vẫn biến mất với tốc độ cực nhanh.

Với tốc độ này, e rằng còn chưa nhập xong lệnh, tất cả robot đã bị tiêu diệt hoàn toàn.

Nguyễn Thanh cảm thấy tim mình chùng xuống tận đáy.

Cậu liếc nhìn hai con robot bên cạnh, cuối cùng vẫn không tách chúng ra hỗ trợ mà tập trung tăng tốc nhập lệnh.

Dù có nguy cơ bị lộ, cậu vẫn phải nhập xong chỉ thị.

May mắn thay, cậu đã kịp hoàn thành.

Ngay khi lệnh được nhập xong, hai con robot bên cạnh cậu lập tức lao về một hướng nhất định.

Nguyễn Thanh nhanh chóng phá hủy chiếc máy tính bảng, đảm bảo không ai có thể khôi phục lại để biết được cậu đã đưa ra mệnh lệnh gì.

Cậu nhìn thoáng qua hai con robot đã biến mất nơi cuối hành lang, sau đó chạy về hướng ngược lại.

Nếu con rối này không thể sống sót qua đêm nay, mọi thứ trong phó bản sẽ chỉ có thể đặt cược vào hai con robot kia.

Vì một khi cơ thể này chết, cậu sẽ bị buộc trở lại cơ thể thật, nằm bất động cho đến ngày cuối cùng.

Lúc đó mọi chuyện sẽ thế nào, cậu cũng khó lòng dự đoán.

Chỉ có thể hy vọng hai con robot sẽ không gặp bất trắc.

Nguyễn Thanh vừa chạy vừa hít một hơi thật sâu. Để tránh cho hai con robot bị Dương Văn Mẫn phát hiện, cậu cố ý phát ra một tiếng động nhỏ.

Sau đó, cậu lập tức chạy hết tốc lực về hướng đã chọn, hy vọng kéo giãn khoảng cách để tìm một chỗ trốn.

Tuy nhiên, ngay khi tiếng động vang lên, dù chưa nhìn thấy bóng dáng Dương Văn Mẫn, Nguyễn Thanh đã cảm nhận được luồng khí tức mạnh mẽ của ông ta.

Một cảm giác rùng mình lan khắp cơ thể cậu, các tế bào như đang gào thét bảo cậu mau chạy đi.

Quá nhanh! Dương Văn Mẫn chắc chắn đã tới rất gần.

Không còn thời gian để chạy xa rồi tìm chỗ trốn nữa.

Cậu phải ngay lập tức tìm nơi nấp.

Nguyễn Thanh dừng bước, nhìn nhanh xung quanh, cuối cùng chọn một căn phòng ở góc hành lang.

...

Dương Văn Mẫn vốn nghĩ sẽ dễ dàng bắt được con chuột trộm ngó, nhưng không ngờ đã mấy phút trôi qua mà vẫn không tìm thấy.

Ông ta phá hủy thêm một con robot, rồi thân hình biến mất ngay tại chỗ, chỉ trong chớp mắt đã xuất hiện trước mặt một con robot khác.

Cuối cùng, ông phá hủy tất cả các con robot.

Không còn gì có thể làm nhiễu loạn phán đoán của ông nữa.

Dương Văn Mẫn nhìn những mảnh linh kiện còn sót lại trên sàn, mặt không biểu cảm quay người.

Rất tốt. Hàng trăm năm nay, đây là lần đầu tiên có người dám đùa giỡn ông như vậy.

Ông muốn xem thử kẻ đó có thể chạy xa đến đâu.

Ông sẽ để đối phương biết cái giá phải trả khi dám giỡn mặt ông.

Thân hình Dương Văn Mẫn lại một lần nữa biến mất, lần này xuất hiện trước cửa một căn phòng.

Đó chính là căn phòng Nguyễn Thanh đã chọn để trốn.

Dương Văn Mẫn lạnh lùng mở cửa tủ quần áo. Một người đàn ông bất tỉnh nhân sự đang nằm bên trong.

Ánh mắt Dương Văn Mẫn thoáng lướt qua, người đàn ông này không bị thương, cũng không rơi vào trạng thái hôn mê, có vẻ như chỉ vì không bị phát hiện nên đã yên tâm mà ngủ mất.

... Đây là đang chế giễu ông sao?

Dương Văn Mẫn lạnh lùng đưa tay, trực tiếp bóp lấy chiếc cổ yếu ớt của người đàn ông, sau đó dần dần siết chặt.

Ông không lập tức bẻ gãy cổ đối phương mà từng chút một khiến người này ngạt thở mà chết.

Đây là cảm giác đau đớn gấp hàng trăm lần cái chết tức thì.

Bởi điều khổ sở nhất không phải là cái chết, mà là việc nhìn bản thân từ từ chết đi trong vô vọng.

Tuy nhiên, Nguyễn Thanh không nghe, cũng không nhìn thấy.

Cậu thậm chí còn không biết Dương Văn Mẫn đã tới.

Vì dù cậu đang ở trong cơ thể người chơi nam kia, nhưng lại không hề nắm quyền kiểm soát cơ thể.

Nếu cậu cố gắng điều khiển, với thể chất dễ thu hút huyết ảnh, cậu sẽ bị phát hiện nhanh hơn.

Nhưng có lẽ dù cậu có biết Dương Văn Mẫn đã tới, cậu cũng bất lực.

Bởi Dương Văn Mẫn quá mạnh, cậu không đánh lại, cũng chẳng thể chạy thoát.

Ngoài việc chờ đợi phán quyết tử thần, cậu chẳng thể làm gì khác.

Nếu không cậu đã chẳng dùng thân mình để dụ Dương Văn Mẫn đi, chỉ để tạo cơ hội rời khỏi cho hai con robot kia.

Chỉ cần bọn chúng rời đi an toàn, thì dù cơ thể con rối này có chết cũng không sao.

Về việc có phá hủy kế hoạch giành lấy sức mạnh của "thần" từ người đàn ông tinh anh kia hay không, đó không phải vấn đề cậu cần nghĩ đến.

Nguyễn Thanh vốn đã nghĩ như vậy, nhưng cậu không ngờ cái chết lại đến nhanh thế.

Cơ thể bị chiếc chuông "Huyễn Hồn" chọn trúng chỉ cần chết, linh hồn cậu sẽ lập tức bị đẩy ra.

Cậu đã cảm nhận được luồng sức mạnh đẩy cậu ra khỏi cơ thể.

Cơ thể này sắp chết rồi.

Trong giây phút cuối cùng, Nguyễn Thanh mở mắt, cuối cùng cũng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Dương Văn Mẫn đứng ngay trước mặt cậu, bàn tay phải siết chặt cổ cậu.

Cậu sắp bị ông ta bóp chết.

Cảm giác đau đớn cùng sự ngạt thở khiến mắt cậu phủ một màn nước mỏng, gương mặt hiện lên vẻ thống khổ.

Cậu tỉnh lại quá muộn, cơ thể này đã gần như trút hơi thở cuối cùng.

Thậm chí, đồng tử đã bắt đầu tan rã.

Bản năng thôi thúc, Nguyễn Thanh đưa tay muốn gỡ bàn tay đang bóp cổ cậu ra.

Cậu vốn không nghĩ mình có thể gỡ được, bởi cậu đã không còn chút sức lực vì thiếu oxy.

Cậu thậm chí đã chuẩn bị từ bỏ cơ thể này, quay lại thân thể của mình.

Nhưng cậu chỉ khẽ gỡ một cái, bàn tay của Dương Văn Mẫn lại thực sự buông ra.

Cảm giác cơ thể mất đi sự chống đỡ, Nguyễn Thanh ngã phịch xuống đất, toàn thân yếu ớt đến mức không đứng nổi.

Cậu ôm cổ mình một cách chật vật, thở hổn hển.

Tuy vậy, Nguyễn Thanh không có thời gian để điều chỉnh trạng thái. Cậu nhân lúc Dương Văn Mẫn vẫn còn sững người, nhanh chóng nhảy đến bên cửa sổ.

Rồi không hề do dự, cậu lách người qua cửa sổ chạy đi.

Dương Văn Mẫn cứ thế nhìn người kia rời đi, trên khuôn mặt tuấn tú nghiêm nghị trước nay bỗng thoáng hiện chút mơ hồ và lưỡng lự.

Thậm chí, ông còn đưa tay chạm vào lồng ngực mình, như để kiểm tra xem trái tim có đang đập điên cuồng hay không.

Nhưng ngoài nhịp đập hỗn loạn, cảm giác đau lòng và tự trách cứ đang âm ỉ lan tỏa, khiến ông vô cùng khó chịu.

"Thần minh"... lại là kiểu đa tình thế này sao?

Thấy một người, yêu một người?

Hơn nữa, đối tượng mà "thần minh" ưu ái lại khác biệt một trời một vực.

Một thiếu niên đẹp như yêu tinh, một người đàn ông bình thường đến mức lẫn vào đám đông cũng không nhận ra.

Dương Văn Mẫn thật sự không hiểu.

"Thần minh" làm sao có thể cùng lúc yêu thích hai người?

Vẻ mặt ông không chút biểu cảm, nhưng trong đầu lại nghĩ: Có lẽ chẳng phải chỉ hai người đâu.

"Thần minh" đúng là một kẻ cặn bã.

Nhưng ông thì không phải. Với ông yêu một người là đủ.

Nếu đã quấy nhiễu tâm trí của ông, vậy thì giết đi thôi.

Dương Văn Mẫn lập tức biến mất, đuổi theo mục tiêu.

....

Nguyễn Thanh nhìn thấy Dương Văn Mẫn xuất hiện ngay trước mặt mình, đồng tử co rút lại, ánh mắt mở to kinh ngạc. Cậu lập tức đổi hướng, chạy về phía hành lang bên trái.

Nếu còn ở trên tầng của biệt thự, Nguyễn Thanh có thể thử sử dụng xúc tu đỏ sẫm bên ngoài để gây rối, khiến Dương Văn Mẫn bị phân tâm.

Xét cho cùng, nếu xúc tu đỏ sẫm điên cuồng va chạm vào kết giới, chắc chắn ông ta sẽ không thể mặc kệ.

Nhưng lúc này, cậu đang ở dưới tầng hầm, hoàn toàn không có cơ hội thoát ra.

Nguyễn Thanh chỉ còn cách dồn toàn lực chạy trốn.

Thể lực của cơ thể này tuy không tệ, nhưng so với khả năng dịch chuyển tức thời của Dương Văn Mẫn thì chẳng đáng gì.

Chạy được một đoạn, Nguyễn Thanh đã bắt đầu thấy khó thở.

Dù đã cố gắng hết sức, cậu vẫn không thể cắt đuôi Dương Văn Mẫn.

Người kia cứ ung dung theo sát, như mèo vờn chuột, nhẫn tâm đùa giỡn với cậu.

Ban cho hy vọng, rồi lại khiến cậu tuyệt vọng.

Nguyễn Thanh không hiểu rốt cuộc Dương Văn Mẫn đang nghĩ gì. Ông rõ ràng có thể trực tiếp giết chết cậu, nhưng mỗi lần lại để cậu thoát, rồi tiếp tục truy đuổi như thể muốn chơi trò mèo vờn chuột đến cùng.

Dương Văn Mẫn quả thực muốn giết chết người trước mặt. Nhưng ông phát hiện mình không thể xuống tay.

Thậm chí, khi thấy đối phương suýt đâm sầm vào tường, bản năng ông liền chậm lại.

Ảnh hưởng từ "thần minh" với ông quá lớn.

Dương Văn Mẫn đang suy nghĩ một chuyện.

Rõ ràng là hai người, tại sao phải giết người này?

Ông không phải kẻ để ý vẻ ngoài đến mức cố chấp chọn người đẹp. Nếu là bé ốm yếu kia, có lẽ lên giường chưa đến vài phút đã khóc lóc cầu xin dừng lại.

Nhưng người trước mắt lại có cơ thể rắn chắc hơn nhiều, dù ông có quá mức đến đâu cũng sẽ không tổn hại.

Tuy nhiên, người này lại có vẻ là kiểu không biết làm nũng, cũng chẳng bám víu lấy ông, thậm chí có hay không cũng chẳng quan trọng.

Ngược lại, bé ốm yếu kia chắc chắn sẽ làm nũng, còn phụ thuộc vào ông, việc gì cũng cần dựa dẫm.

Dương Văn Mẫn đắm chìm trong mớ bòng bong của chính mình.

Ông khinh thường hành vi lăng nhăng của "thần minh", nhưng lại nhận ra bản thân cũng khó mà đưa ra quyết định.

Ông muốn người đó làm nũng, muốn sự phụ thuộc, lại cũng muốn có thể thoải mái trên giường.

Vấn đề là dù là người trước mặt hay kẻ yếu ớt kia, ông đều không thể xuống tay. Chỉ cần nghĩ đến việc làm tổn thương người kia, trái tim ông đã thấy đau.

"Hay là thôi đi..."

Nhưng nếu thế, chẳng phải ông cũng giống như "thần minh", thành ra một kẻ tồi tệ sao?

May thay, Dương Văn Mẫn không cần phải giằng xé lâu. Ông phát hiện hơi thở của người bị mình truy đuổi thay đổi.

Sự thay đổi khiến ông không còn cảm giác rung động, thay vào đó là ghê tởm.

Nguyễn Thanh không ngờ chủ thể của con rối đột nhiên trở lại. Cậu không những không thể quay về vị trí ban đầu mà còn gây ra rắc rối lớn như thế này.

Nguyễn Thanh chột dạ, vội vàng từ bỏ việc kiểm soát cơ thể con rối.

Người chơi nam không ngờ vừa tỉnh lại đã phải đối mặt với sát ý từ Dương Văn Mẫn.

Anh ngây người trong giây lát, rồi lập tức né tránh. Nhưng vì phản ứng chậm chạp, vai anh bị một vết chém, máu đỏ nhanh chóng nhuộm ướt tay áo.

Người chơi nam nhìn Dương Văn Mẫn lao tới lần nữa, bất giác thở dài một hơi, giọng nói trầm thấp mang theo chút cưng chiều: "Bé cưng yêu dấu thật biết cách gây rắc rối cho tôi đấy."

Trong phó bản này, không ai có thể giết Dương Văn Mẫn, kẻ gần như đã hóa thần, kể cả anh.

Dù đã kế thừa 80% sức mạnh từ người kia, anh vẫn không phải là đối thủ của Dương Văn Mẫn.

Vì vậy, vừa lấy lại quyền kiểm soát cơ thể, anh liền chạy thẳng về cuối hành lang, muốn thoát khỏi đối phương.

Thế nhưng, anh không ngờ Dương Văn Mẫn có thể dịch chuyển tức thời, ngay lập tức chặn trước mặt anh.

Rõ ràng, việc cắt đuôi Dương Văn Mẫn là điều không tưởng.

Nhưng đối đầu trực diện với ông ta chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Nhận ra điều này, người chơi nam lập tức chuyển hướng chạy về một phía khác.

Nguyễn Thanh tuy đã bại lộ, nhưng không rời đi ngay. Cậu muốn xem người chơi nam sẽ xử lý tình huống ra sao.

Chỉ mất vài phút, cậu đã biết câu trả lời. Phong Dã và người chơi đầu đinh đã xuất hiện trong tầm mắt.

Cả hai lúc đầu còn ngơ ngác nhìn người chơi nam, nhưng ngay sau đó liền nhận ra Dương Văn Mẫn đang truy đuổi phía sau.

Người chơi đầu đinh trợn mắt kinh ngạc, lập tức quay đầu bỏ chạy: "Chết tiệt!!!"

Vừa chạy, gã vừa nghiến răng nghiến lợi hét: "Thằng nhãi ranh, mày làm cái quái gì vậy? Sao lại dụ ông ta tới đây?"

Gã nguyền rủa: "Mẹ nó, có mấy cái mạng mà dám đi chọc vào boss lớn nhất phó bản này!"

Người chơi nam tỏ vẻ vô tội: "Tôi cũng không biết. Tự nhiên ông ta phát điên muốn giết tôi thôi."

Anh thực sự không biết "bé cưng" đã làm gì để chọc giận Dương Văn Mẫn. Vì anh và con rối không chia sẻ cảm giác. Nếu chia sẻ, nó sẽ ảnh hưởng đến cơ thể anh và cả phán định từ hệ thống chính.

Người chơi nào mang con rối vào phó bản đều chọn phương án không chia sẻ cảm giác như anh.

Khi Nguyễn Thanh sử dụng cơ thể con rối, anh chỉ cảm thấy mơ hồ bị một ánh mắt nào đó theo dõi, cảm giác ấy xuất phát từ chính đôi mắt của mình.

Lần đó, khi rèm cửa bị kéo kín, anh lập tức biết kẻ đang rình mò mình là ai.

Anh tự tin với khả năng ẩn nấp của bản thân, đến mức Phong Dã còn không phát hiện ra, huống chi một NPC ốm yếu.

Nhưng sau khi thấy bóng dáng con rối, anh ngày càng chắc chắn: Người yêu của tên thiếu gia kia không giám sát con rối, mà là sử dụng nó.

Một con rối không có chủ điều khiển sao có thể tự di chuyển được?

Người yêu của tên thiếu gia rõ ràng cũng là một người chơi.

"Xem ra sức mạnh của 'thần minh' thực sự hấp dẫn," Anh mỉa mai. "Ai nấy đều muốn tranh giành."

Anh nhìn về phía đầu đinh, thản nhiên đoán: "Chắc chuyện chúng ta lên tầng sáu đã bị ông ta phát hiện."

Người chơi đầu đinh ngẩn ra. "Được rồi."

Nhưng dù thế nào, vấn đề trước mắt vẫn là làm sao thoát khỏi Dương Văn Mẫn.

Ông ta quá mạnh, mà đêm nay dinh thự họ Dương lại là sân nhà của ông. Không ai thắng nổi cậu trong địa bàn này.

Nếu cứ tiếp tục, họ sẽ chết hết tại đây.

Không thể để mọi thứ đổ sông đổ bể khi đã dùng ngần ấy đạo cụ mới đi đến nước này.

Nam người chơi và Phong Dã không bật livestream, nhưng người chơi đầu đinh thì có.

Dù chỉ nhìn qua màn hình, khán giả trong phòng livestream cũng không kìm được cảm giác sợ hãi khi thấy Dương Văn Mẫn.

[Người này đúng là đáng sợ thật, có cảm giác như đang đối mặt với boss cuối trong các phó bản khác ấy. Lần này hội Vĩnh An liệu có lật xe không đây?]

[Sức mạnh của 'thần minh' làm sao mà dễ dàng đánh cắp được chứ. Tôi thấy lần này khó rồi, sống sót rời khỏi phó bản đã là may mắn lắm.]

[Tôi thấy phó hội trưởng của hội Vĩnh An này có chút đặc biệt đấy, mạnh hơn nhiều so với tôi tưởng. Sao trước đây tôi chưa từng nghe nói về anh ta nhỉ? Là anh ta quá kín tiếng à?]

[Không rõ nữa, nhưng nhắc đến kỹ năng tiên tri Tarot, có một người chơi trong bảng xếp hạng cũng có kỹ năng tiên tri. Có vẻ như sở hữu năng lực tiên tri thì rất dễ trở thành cao thủ.]

Ba người kiệt sức trong khi Dương Văn Mẫn không chút mệt mỏi.

Phong Dã đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi những xúc tu đỏ như máu vẫn bám chặt lấy cửa kính.

Muốn dụ Dương Văn Mẫn rời đi, chỉ có hai cách: phá hủy trận pháp hoặc phá hủy xúc tu đỏ ngoài kia.

Nhưng phá trận pháp sẽ làm hỏng kế hoạch "tạo thần."

Hắn thử tấn công cửa kính.

Rồi họ cùng hợp lực tấn công trận pháp.

Nhưng mọi thứ đều vô hiệu.

Ngay lúc ấy, Nguyễn Thanh cưỡng ép giành lại quyền kiểm soát cơ thể người chơi nam, lao tới bên cửa sổ kéo rèm.

Xúc tu đỏ lập tức phát điên.

Dương Văn Mẫn liếc nhìn Nguyễn Thanh đầy suy tư.

Nguyễn Thanh lạnh sống lưng, vội trả lại cơ thể.

Những xúc tu đỏ điên loạn, buộc Dương Văn Mẫn phải tạm dừng truy đuổi.

Mặc dù khí tức của Nguyễn Thanh đã biến mất, nhưng những xúc tu đỏ như máu bên ngoài vẫn điên cuồng lao vào kết giới.

Dương Văn Mẫn thu lại ánh mắt, buộc phải từ bỏ việc truy sát ba người để trước tiên đi trấn an sinh vật dung hợp kia.

Dẫu sao, nếu sinh vật dung hợp đó phá vỡ kết giới trước khi lễ hiến tế diễn ra, thì kế hoạch hiến tế chắc chắn sẽ thất bại.

Ba người kia thấy Dương Văn Mẫn biến mất, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Nguyễn Thanh cũng thở ra một hơi nhẹ nhàng.

Hiện tại, thời gian còn lại trước khi trời sáng không còn bao nhiêu.

Dù ban ngày, người nhà họ Dương cũng có thể ăn thịt người, nhưng số lượng không đáng kể, và họ vẫn còn giữ chút lý trí.

Vì vậy, ban ngày an toàn hơn rất nhiều so với ban đêm.

Giờ đây, thời khắc lễ hiến tế đang cận kề.

Ngày mai chính là ngày tổ chức tang lễ cho đại thiếu gia.

Có lẽ vì đây là thời điểm quan trọng nhất, bầu không khí trong toàn bộ biệt thự nhà họ Dương trở nên vô cùng u ám.

Tất cả đều đang chờ đợi lễ tang của đại thiếu gia.

Ban đêm ở trong phòng từ lâu đã không còn là nơi an toàn nữa. Trong quá trình điều tra, các vị khách dần phát hiện ra một vài manh mối rời rạc.

Nhà họ Dương căn bản muốn giết sạch tất cả bọn họ.

Họ chắc chắn không thể sống sót qua ngày lễ tang.

Có lẽ vào đúng ngày tang lễ, tất cả mọi người sẽ cùng chết.

Các vị khách bắt đầu rơi vào trạng thái sợ hãi và điên loạn.

Họ điên cuồng tìm cách thoát khỏi biệt thự nhà họ Dương.

Nhưng biệt thự này đâu phải nơi dễ dàng rời đi như vậy.

Lớp sương mù bên ngoài không chỉ bao phủ toàn bộ biệt thự mà còn chắn mọi lối thoát.

Nỗi bất an và tuyệt vọng không ngừng lan rộng.

Thế nhưng, bất kể các vị khách sợ hãi đến mức nào, ngày tang lễ của đại thiếu gia vẫn đến.

***

Gõ phím bày tỏ sâu sắc:

Thanh Thanh quá nghịch ngợm, đúng kiểu được nuôi dạy theo phương pháp chồng chiều, ảnh dành hẳn cơ thể cho ẻm sử dụng, biến ước nguyện của ẻm là cao m9 vạm vỡ đấy, gòi nhỏ bỏ chạy để ổng xử lí đống hỗn loạn ẻm gây ra, má ơi hint nhỏ nhưng mà soft thôi rồi nha