Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 157: Huyết Ảnh Quỷ Dị (28)



Gõ phím: Trà Miêu

Vì hiện đã vào mùa hè, những ngày gần đây đều là nắng chói chang, ánh mặt trời phủ kín toàn bộ biệt thự nhà họ Dương.

Thế nhưng hôm nay lại khác.

Trời hôm nay dày đặc mây đen, trông như sắp đổ mưa đến nơi.

Bầu không khí trở nên âm u, tối tăm hơn thường lệ, vô số nguy hiểm và bất an len lỏi khắp mọi nơi. Ngay cả làn sương mù bên ngoài biệt thự dường như cũng trở nên hỗn loạn và bất ổn.

Lúc này, bầu không khí trong biệt thự nhà họ Dương ngột ngạt đến mức khó thở, giống như sự tĩnh lặng đầy ngột ngạt trước khi cơn bão ập đến.

Khu nghĩa trang sau núi vốn bị cấm tiếp cận giờ đã được mở cửa, tất cả mọi người đều có thể đến tiễn đưa cậu cả lần cuối.

Lễ tang sẽ diễn ra vào đúng 12 giờ trưa.

Ngay cả Nguyễn Thanh cũng được gọi dậy. Nhưng vì nằm trên giường suốt mấy ngày liền, cả người cậu đều yếu ớt đến mức chẳng còn chút sức lực nào.

Sau khi bị gọi dậy, Nguyễn Thanh vẫn còn chút mơ màng.

Cậu nằm trên giường, đôi mắt mở to nhưng đồng tử lại trống rỗng, như thể không biết rõ thời gian hiện tại hay mình đang ở đâu.

Quản gia không thúc giục Nguyễn Thanh, dù sao cũng còn tận hai tiếng nữa mới đến giờ.

Thẩm Bạch Nguyệt đứng bên cạnh quản gia, thấy người trên giường mãi không có động tĩnh gì, bèn siết chặt con búp bê trong lòng mình, lo lắng cất tiếng: "Anh Úc Thanh, anh không sao chứ?"

Nguyễn Thanh lúc này mới như vừa phản ứng lại, từ từ nghiêng đầu nhìn về phía Thẩm Bạch Nguyệt, đôi mắt dần xuất hiện tiêu điểm.

Cậu há miệng, muốn nói gì đó, nhưng vì đã lâu không lên tiếng cộng thêm cơ thể đang rã rời, nên chẳng thể thốt nên lời.

Nguyễn Thanh sững sờ trong giây lát, cuối cùng chỉ khẽ lắc đầu.

Thấy vậy, Thẩm Bạch Nguyệt mới thở phào nhẹ nhõm, khẽ kể lại những chuyện đã xảy ra trong mấy ngày qua, đồng thời cũng nói rõ hôm nay là ngày gì.

Lễ tang của Dương Trần Phong.

Với thân phận của nguyên chủ, nhất định cậu phải tham dự.

Sau khi nằm thêm một lúc, khôi phục được chút sức lực, Nguyễn Thanh liền xuống giường, đi rửa mặt và thay một bộ đồ đen.

Trên ngực trái, cậu cài thêm một bông hoa trắng nhỏ.

Thẩm Bạch Nguyệt nhìn Nguyễn Thanh trong bộ trang phục đen thì sững người.

Màu đen thực sự rất hợp với người trước mặt.

Bình thường, người ta mặc đồ đen dễ làm nước da trông tái nhợt hoặc vàng vọt.

Nhưng khi Nguyễn Thanh mặc, sắc đen lại càng làm nổi bật làn da trắng như ngọc của cậu.

Màu sắc ấy xua tan phần nào vẻ lạnh lùng, xa cách thường thấy, thay vào đó là chút gì đó bí ẩn, thanh cao và tao nhã.

Cậu đẹp đến mức khiến người ta cảm thấy mình như đang mơ giữa thực tại.

Thẩm Bạch Nguyệt khẽ cúi đầu, cố che giấu ánh mắt phức tạp.

Khi Nguyễn Thanh thay đồ xong, quản gia dẫn cả hai người đi về phía khu nghĩa trang sau núi.

Nhưng cả hai vừa bước ra khỏi phòng, đã chạm mặt Thẩm Bạch Triều, người vừa mở cửa phòng đối diện.

Ánh mắt Nguyễn Thanh dừng lại một chút.

Thẩm Bạch Triều thực sự là một người rất kỳ lạ.

Anh tham gia lễ tang đầy nguy hiểm này nhưng lại luôn giữ thái độ dửng dưng, như thể mọi chuyện ở nhà họ Dương chẳng hề liên quan đến mình.

Dù gặp nguy hiểm cận kề, anh vẫn giống như một người ngoài cuộc, đứng quan sát mà chẳng có chút lo lắng nào.

Kể cả khi xúc tu khổng lồ va đập vào lớp kính, biệt thự rung lắc đến mức tưởng chừng sắp sập, anh ta vẫn bình tĩnh ở lại trong phòng.

Hôm trước, khi Nguyễn Thanh bò qua ống thông gió bên ngoài phòng anh, cậu đã thấy Thẩm Bạch Triều vẫn ngồi thảnh thơi bên trong, khuôn mặt không chút căng thẳng, thậm chí có thể nói là thoải mái.

Người này kỳ lạ đến mức khó hiểu.

Tuy nhiên, chỉ cần anh không cản trở mình, Nguyễn Thanh cũng chẳng bận tâm anh ta đến đây làm gì.

Nhìn vài lần, cậu liền thu hồi ánh mắt.

Còn Thẩm Bạch Nguyệt thì khi nhìn thấy Thẩm Bạch Triều, lập tức cúi đầu sợ hãi, đồng thời ôm chặt con búp bê trong tay.

Ngay lúc hai người chuẩn bị lướt qua anh ta, Thẩm Bạch Triều bỗng gọi giật lại.

Chính xác hơn, anh gọi Thẩm Bạch Nguyệt.

Thẩm Bạch Triều đút tay vào túi quần, lười biếng cất tiếng: "Em chắc chắn muốn phản bội sao?"

"Nếu bị phát hiện, em sẽ chết đấy."

Nguyễn Thanh liếc nhìn sang Thẩm Bạch Nguyệt bên cạnh bằng khóe mắt.

Thẩm Bạch Nguyệt cúi gằm đầu, không thể nhìn rõ biểu cảm trên khuôn mặt.

Cô trông như thể chẳng hề nghe thấy lời nói của Thẩm Bạch Triêu.

Nhưng thực ra, cô chắc chắn đã nghe thấy.

Thẩm Bạch Triều cũng không quan tâm Thẩm Bạch Nguyệt có nghe hay không. Sau khi nói xong, anh liền mỉm cười nhàn nhạt với Nguyễn Thanh, nói: "Tôi xin lỗi vì những hiểu lầm trước đây."

"Thật lòng xin lỗi nha."

Nói xong, Thẩm Bạch Triều xoay người bỏ đi.

Nguyễn Thanh và Thẩm Bạch Nguyệt thì được quản gia dẫn đến nghĩa trang sau núi.

Khu nghĩa trang này có rất nhiều bia mộ.

Dưới bầu trời âm u nặng nề, nơi đây càng trở nên lạnh lẽo, tối tăm và đè nén.

Các vị khách cũng không muốn đến khu vực sau núi này, nhưng hôm nay sương mù bên ngoài biệt thự không biết vì lý do gì cứ không ngừng lan tràn.

Thậm chí, sương mù đã vượt qua cả bức tường bao quanh biệt thự nhà họ Dương.

Không khí tràn ngập cảm giác nguy hiểm cùng cực.

Chỉ có khu nghĩa trang sau núi là an toàn hơn một chút.

Thế nên, hầu hết khách khứa đều chọn đến đây, chỉ có một số ít vẫn cố chấp ở lại trong biệt thự.

Khi Nguyễn Thanh đến khu nghĩa trang, cậu quan sát xung quanh và nhận thấy rằng gần như tất cả mọi người đều có vẻ mặt sợ hãi và hoảng loạn.

Cậu nhanh chóng phát hiện ra nguyên nhân. Trên các bia mộ đã có sẵn tên của những người trong gia tộc họ Dương.

Thậm chí, ngay cả tên của Dương Văn Mẫn, Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn cũng đã được khắc trên bia mộ.

Nguyễn Thanh định tiến lại gần để nhìn rõ hơn thì bị Dương Thần Cẩn bước ra từ đám đông chặn lại tầm mắt.

Dương Trần Cẩn mỉm cười nhẹ nhàng với Nguyễn Thanh: "Anh dâu, bên này."

Thấy vậy, Nguyễn Thanh đành phải đi theo Dương Thần Cẩn đến phía trước.

Buổi lễ tang được tổ chức rất chỉn chu, phía trước là chiếc quan tài của Dương Thần Phong, nhìn qua giống như đã sẵn sàng để hạ táng.

Hiện tại, buổi lễ vẫn chưa bắt đầu.

Do khu vực sau núi cao hơn vị trí biệt thự nhà họ Dương, từ đây có thể thấy rõ sương mù đã tràn vào khu vực biệt thự.

Tuy nhiên, hiện tại nó mới chỉ ở rìa.

Những người vẫn còn ở trong biệt thự đã bắt đầu hoảng sợ, thậm chí chạy tán loạn để tránh làn sương đang dần bao phủ.

Cuối cùng, phần lớn đều chọn đến khu vực sau núi.

Rất nhanh, kim đồng hồ chỉ đúng 12 giờ trưa.

Một luồng ánh sáng đỏ như máu bỗng bừng lên từ mặt đất, một pháp trận khổng lồ từ từ hiện ra từ sâu dưới lòng đất.

Sắc đỏ ấy mang lại cảm giác chẳng lành, khiến người ta rùng mình không rét mà run.

Pháp trận xuất hiện rất chậm, các hoa văn trên đó cũng trong trạng thái tĩnh.

Nhìn kỹ có thể nhận ra đây là một hình đối xứng tâm.

Nguyễn Thanh chú ý, vị trí trung tâm chính là nơi đặt quan tài của Dương Trần Phong.

Cảnh tượng này trông như thể họ thực sự đang định hồi sinh Dương Thần Phong.

Có lẽ họ sợ cậu sẽ không hợp tác.

Dương Thần Cẩn quay sang Nguyễn Thanh: "Sợ không?"

Không đợi Nguyễn Thanh trả lời, anh nở một nụ cười dịu dàng, đưa tay vuốt nhẹ sợi tóc bên tai cậu, như đang trấn an: "Đừng sợ, sẽ kết thúc nhanh thôi."

Nói rồi, Dương Thần Cẩn khẽ đẩy cậu về phía trung tâm pháp trận.

Cùng bị đẩy đến đó còn có cả Thẩm Bạch Nguyệt.

Thẩm Bạch Nguyệt không phản kháng, chỉ run rẩy toàn thân, như thể đã biết trước số phận của mình.

Dương Văn Mẫn và Dương Thần Ngôn đứng bên cạnh, mặt không chút biểu cảm, cũng không nói gì.

Khi cả hai bị đẩy đến trung tâm pháp trận, hoa văn trên pháp trận bắt đầu chuyển động chậm chạp.

Sương mù bên ngoài biệt thự không còn lan chậm nữa mà nhanh chóng nuốt chửng toàn bộ biệt thự nhà họ Dương.

Thậm chí bao phủ cả khu vực sau núi.

Mặc dù tầm nhìn bị cản trở, Nguyễn Thanh vẫn cảm nhận được sự hiện diện của hai người khác ở gần mình.

Một là con rối của phó hội trưởng, một là người chơi nam được chọn.

Thậm chí còn có những người khác, nhưng do khoảng cách khá xa, Nguyễn Thanh không thể nhận ra là ai.

Thẩm Bạch Nguyệt nhìn người bên cạnh, đưa tay nắm lấy tay Nguyễn Thanh.

Sau đó, cô hạ giọng đến mức chỉ mình Nguyễn Thanh nghe thấy: "Anh Úc Thanh, anh hãy nín thở."

Nguyễn Thanh khựng lại một chút, cuối cùng vẫn làm theo lời cô, nín thở.

Ngay khoảnh khắc cậu nín thở, con búp bê trong tay Thẩm Bạch Nguyệt lập tức biến thành hình người.

Hình dáng và gương mặt giống hệt Nguyễn Thanh, thậm chí khí tức cũng tương đồng.

Ngoại trừ đôi mắt trống rỗng thể hiện đó không phải người thật, thì nó chẳng khác gì một bản sao hoàn hảo.

Do không có thêm một hơi thở nào, không ai phát hiện ra sự thay đổi này.

Một cảm giác mất trọng lực bất ngờ xuất hiện, Nguyễn Thanh vô thức nhắm mắt lại.

Khi mở mắt ra lần nữa, cậu đã không còn ở trung tâm pháp trận.

Nguyễn Thanh kinh ngạc quan sát xung quanh.

Đây là... sân thượng của biệt thự chính nhà họ Dương?

Cậu bước đến mép sân thượng, nhìn xuống làn sương chỉ mới lan đến tầng ba, rồi lại nhìn về phía nghĩa trang sau núi đang bị sương bao phủ.

Xác nhận đây đúng là sân thượng biệt thự chính.

Rõ ràng trước đó đã bị sương nuốt chửng, tại sao bây giờ lại bị sương né tránh?

Điều này chỉ có thể xảy ra bởi một lý do duy nhất.

Lệnh bài của Dương Văn Mẫn.

Tài liệu đã ghi chép rõ, đó là một lệnh bài của thần minh.

Nhưng lệnh bài này thường ở trên người Dương Văn Mẫn, không có cơ hội để đánh cắp.

Ngay cả Phong Dã và người chơi nam tinh anh cũng không bao giờ nghĩ đến việc lấy trộm lệnh bài.

Vậy mà Thẩm Bạch Nguyệt lại dám lấy cắp nó.

Nguyễn Thanh quay lại nhìn Thẩm Bạch Nguyệt, vẻ mặt xinh đẹp mang theo sự kinh ngạc và mơ hồ: "Cô... đã làm gì?"

"Anh Úc Thanh, em đã biết hết rồi." Thẩm Bạch Nguyệt chậm rãi tiến gần đến Nguyễn Thanh, ánh mắt nhìn thiếu niên như tranh vẽ trước mặt: "Anh là người chơi... đúng không?"

Nguyễn Thanh nghe vậy, khựng lại, thu hồi biểu cảm giả tạo, chỉ lạnh lùng nhìn cô.

Nếu tiết lộ thân phận người chơi với NPC trong phó bản, sẽ bị trừ điểm.

Nhưng cuối cùng, Nguyễn Thanh vẫn khẽ gật đầu thừa nhận.

Rõ ràng cậu đã chấp nhận lời khẳng định của Thẩm Bạch Nguyệt.

Dường như cô không bất ngờ, nhìn cậu rồi chậm rãi nói: "Anh Úc Thanh, thật ra em cũng lừa anh."

"Em không phải con gái."

Thực ra, Nguyễn Thanh đã sớm đoán được điều này. Dù khung xương của Thẩm Bạch Nguyệt có giống con gái đến đâu, vẫn tồn tại nhiều điểm không phù hợp.

Có lẽ là do từ nhỏ đã sử dụng thuốc ức chế sự phát triển.

Thẩm Bạch Nguyệt cất giọng vô cùng bình tĩnh: "Em biết em chỉ là một cái bình mà nhà họ Dương dùng để 'tạo thần'."

"Chỉ là một bản phân thân mà Thẩm Bạch Triều dùng để cướp đoạt sức mạnh của thần."

"Từ nhỏ, chẳng ai coi em là một con người, bởi vì em chỉ là bản phân thân của anh trai, ý nghĩa tồn tại của em chỉ là trở thành chiếc bình chứa sức mạnh của thần minh."

"Sau tang lễ này, bất kể ai nhận được sức mạnh của thần, em cũng sẽ hoàn toàn biến mất."

"Vì em chỉ là một cái bình mà thôi."

Cho dù Thẩm Bạch Nguyệt nói với giọng bình thản đến đâu, vẫn có thể nghe ra sự không cam lòng trong lòng cậu ấy.

Cậu ấy không cam tâm cứ thế mà biến mất.

Đôi mắt Thẩm Bạch Nguyệt rưng rưng, cậu ấy nhìn chằm chằm vào Nguyễn Thanh, nói ra suy nghĩ trong lòng mình bấy lâu nay: "Em không muốn biến mất, nên em cũng muốn cướp đoạt sức mạnh của thần, trở thành một thực thể độc lập thực sự."

"Dù hy vọng vô cùng mong manh, em vẫn muốn được sống."

Nói đến đây, giọng cậu ấy chợt chuyển hướng, trong ánh mắt hiện lên một chút phức tạp khó diễn tả bằng lời: "Nhưng em không ngờ lại gặp được anh."

"Thế nhưng, em không hối hận khi đã gặp anh."

Cậu ấy không hối hận khi vì người này mà hy sinh con rối phân thân của mình để vượt qua, dù điều đó làm ảnh hưởng đến kế hoạch của cậu ấy

Bởi vì cậu ấy không nỡ để người này gặp bất cứ nguy hiểm nào.

Dù sao, chỉ cần ở trong trận pháp kia, nếu bị sức mạnh ấy tác động, sẽ chẳng còn là con người nữa.

Đôi mắt ngấn lệ, Thẩm Bạch Nguyệt nhìn Nguyễn Thanh, giọng nói tràn ngập dịu dàng và lưu luyến: "Cảm ơn anh đã làm bữa sáng cho em, cảm ơn anh đã ngồi cạnh em, cảm ơn anh đã không bỏ rơi em."

"Cảm ơn anh... vì đã coi em là một con người."

Nguyễn Thanh chỉ khẽ lắc đầu, không nói gì.

Thẩm Bạch Nguyệt như đã hạ quyết tâm, ngẩng đầu nhìn Nguyễn Thanh, trong ánh mắt mang theo vẻ quyết liệt liều chết: "Anh Úc Thanh, em thích anh."

"Em không muốn biến mất, em muốn ở bên anh mãi mãi."

"Em thật sự rất muốn... được ở bên anh."

Lời vừa dứt, nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Cậu ấy vội lau đi những giọt nước mắt ở khóe mắt, nở nụ cười rực rỡ với Nguyễn Thanh: "Nhưng em càng không muốn anh bị kẹt lại trong phó bản này."

Nguyễn Thanh cứ thế nhìn cậu ấy, không nói gì, chỉ im lặng làm một người lắng nghe.

Thẩm Bạch Nguyệt chăm chú nhìn cậu, trong mắt tràn ngập sự không nỡ.

Cậu ấy bước lên hai bước, rồi đưa tay đặt lên vai Nguyễn Thanh, hơi kiễng chân, từ từ tiến sát lại gần cậu.

Dường như muốn hôn cậu.

Nguyễn Thanh không né tránh, chỉ khẽ cúi mắt nhìn Thẩm Bạch Nguyệt.

Nhưng trước khi chạm tới, Thẩm Bạch Nguyệt như chợt nhớ ra điều gì đó, liền khựng lại.

Cậu ấy nhìn người thiếu niên vốn không thích ai chạm vào mình, rồi từ bỏ.

Dù cho cậu ấy muốn hôn cậu đến phát điên.

Nhưng cậu ấy không muốn ép buộc cậu như những người khác.

Cậu ấy biết người này ghét bị cưỡng ép.

Thẩm Bạch Nguyệt nhìn Nguyễn Thanh, lùi lại vài bước, cuối cùng quay lưng bỏ đi.

Nguyễn Thanh nhìn bóng lưng cậu ấy dần xa.

Trong phó bản này, mấu chốt để cướp đoạt sức mạnh của thần là con rối, dù là phán định của hệ thống trò chơi hay vai trò của chiếc bình chứa.

Dù sao Dương Văn Mẫn cũng không cho phép tạo ra một vị thần không nghe lời, nên chắc chắn ông ta sẽ làm trò.

Vì vậy, sức mạnh đó tuyệt đối không thể thực sự nhập vào cơ thể chính mình.

Con búp bê trong tay Thẩm Bạch Nguyệt hẳn chính là con rối của cậu ấy.

Nếu sức mạnh của thần nhập vào con rối chứ không phải cơ thể cậu ấy.

Có lẽ cậu ấy thật sự sẽ thành công.

Nhưng để tránh bị phát hiện là mình không còn ở trong trận pháp, cậu ấy đã sử dụng con rối ngay lập tức.

Mà một khi đã mất đi con rối, lần này cậu ấy chắc chắn không thành công được nữa.

"Thẩm Bạch Nguyệt."

Nghe tiếng gọi, Thẩm Bạch Nguyệt quay đầu lại, nhìn người thiếu niên vừa cất lời.

Nguyễn Thanh nở một nụ cười nhạt, ánh mắt dịu dàng hơn đôi chút: "Cậu tin vào kỳ tích không?"

Thẩm Bạch Nguyệt dường như không hiểu ý Nguyễn Thanh, chỉ đứng đó nhìn cậu, không nói gì.

"Để cảm ơn cậu đã cứu tôi..." Nguyễn Thanh vừa nói vừa tiến lại gần, gỡ bông hoa trắng trước ngực xuống.

Đứng trước mặt Thẩm Bạch Nguyệt, cậu cầm bông hoa trắng trong tay lắc nhẹ, hoa trắng lập tức biến thành hoa đỏ.

Cậu cài bông hoa đỏ lên tai Thẩm Bạch Nguyệt, dịu dàng nói: "Tôi tặng cậu một kỳ tích, được không?"

Thẩm Bạch Nguyệt vô thức sờ lên bông hoa bên tai, ngơ ngác hỏi: "Kỳ tích gì?"

Nguyễn Thanh chỉ cười mà không đáp, cũng không nói kỳ tích ấy là gì.

Thẩm Bạch Nguyệt cũng không hỏi thêm, bởi phía sau núi đã bắt đầu rồi.

Nếu cậu ấy không đi ngay thì sẽ không kịp nữa.

Khi Thẩm Bạch Nguyệt rời đi, từ trong góc tối tựa vào bức tường, Thẩm Bạch Triều im lặng không nói. Cậu ta tung hứng chiếc lệnh bài trong tay, tạo ra âm thanh nhỏ nhẹ.

Nguyễn Thanh quay đầu nhìn về phía âm thanh phát ra.

Việc Thẩm Bạch Triều xuất hiện không khiến cậu bất ngờ, điều làm cậu ngạc nhiên chính là chiếc lệnh bài lại nằm trong tay anh.

Cậu cứ nghĩ rằng Thẩm Bạch Nguyệt đã lấy cắp nó.

Thẩm Bạch Triều nhận thấy ánh mắt của Nguyễn Thanh, khẽ mở miệng, giọng điệu có chút lười biếng: "Cậu ta dùng cả mạng sống để cứu anh, anh không thấy cảm động sao?"

Ánh mắt Nguyễn Thanh rơi xuống chiếc lệnh bài trong tay Thẩm Bạch Triều, khẽ gật đầu: "Tôi rất cảm động."

Thẩm Bạch Triều nắm lấy chiếc lệnh bài khi nó rơi xuống, khẽ bật cười: "Kẻ nói dối."

Nguyễn Thanh không giải thích thêm, chỉ bước đến mép sân thượng, mắt dõi về phía rừng núi sau biệt thự.

"Cậu ta có lẽ sẽ không thích điều kỳ tích của anh đâu." Thẩm Bạch Triều tiến đến đứng bên cạnh Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh im lặng. Cậu đương nhiên biết điều đó.

Nhưng nếu là Thẩm Bạch Nguyệt thật sự, cậu ấy nhất định sẽ thích.

Thẩm Bạch Triều nhìn gương mặt bình thản không chút cảm xúc của Nguyễn Thanh, chậm rãi hỏi: "Anh có biết yêu là gì không?"

"Tại sao lại hỏi vậy?" Nguyễn Thanh nghiêng đầu nhìn anh, nét mặt thanh tú thoáng chút khó hiểu.

"Bởi vì anh trông giống như người không có trái tim."

"Anh nhầm rồi." Nguyễn Thanh khẽ cười, không trả lời trực tiếp mà hỏi lại một câu: "Anh có biết hoàng tử thiếu điều gì không?"

Thẩm Bạch Triều cau mày, dường như không nghĩ ra được câu trả lời.

Ngay khi anh định hỏi, người bên cạnh đã gục xuống.

Thẩm Bạch Triều lập tức đỡ lấy cậu.

....

Tại nghĩa trang phía sau núi.

Lúc này, pháp trận đỏ thẫm đã hiện rõ hoàn toàn.

Nó mang vẻ huyền bí và đầy nguy hiểm.

Tất cả những người chơi còn sống sót đều tụ tập tại nơi đây.

Phong Dã đứng bên ngoài pháp trận, vẻ mặt thản nhiên nhìn vào trung tâm, không hề lo lắng rằng người ở đó sẽ gặp chuyện.

Bởi vì hắn vừa thấy Thẩm Bạch Nguyệt đưa người đi.

Hiện tại, thứ ở trung tâm pháp trận chỉ là một con rối mà thôi.

Chỉ cần có được sức mạnh của "thần minh," việc mang một NPC bình thường ra khỏi phó bản sẽ trở nên vô cùng dễ dàng.

Người chơi nam tinh anh đứng ở một bên cũng có cùng suy nghĩ.

Với một người chơi, việc đưa họ ra ngoài thậm chí còn dễ hơn nhiều.

Nhưng ngay khi anh đang yên tâm, ánh mắt đột nhiên trợn lớn.

Người kia lúc này đang ở bên trong cơ thể con rối của anh!

Chết tiệt, nếu pháp trận đã kích hoạt mà còn ở lại trong đó, chắc chắn sẽ bị ảnh hưởng.

Hơn nữa, nếu phó bản mất đi sức mạnh của "thần minh," có khả năng hệ thống chính sẽ đóng cửa nó.

Đến lúc đó, muốn rời khỏi phó bản chỉ là giấc mơ hão huyền.

Người chơi nam không còn quan tâm đến việc liệu mình có bị liên lụy hay không, cố gắng đoạt lại quyền kiểm soát cơ thể con rối của mình.

Lúc này, Nguyễn Thanh quả thực đang ở trong cơ thể con rối của anh.

Khi pháp trận sắp được kích hoạt, cậu đã quay trở lại cơ thể con rối.

Sau khi nhập vào, cậu rút dao nhỏ ra, không chút do dự cắt đứt động mạch lớn trên cổ tay mình.

Máu nhỏ từng giọt xuống mặt đất, cuối cùng hòa vào pháp trận.

Ánh sáng đỏ của pháp trận càng trở nên chói lòa, như đang đáp lại điều gì đó.

Pháp trận bắt đầu chuyển động nhanh chóng, mang vẻ đáng sợ và rùng rợn.

Phát hiện có người muốn giành quyền kiểm soát cơ thể, Nguyễn Thanh không chịu nhượng bộ. Cậu dồn toàn bộ tinh thần và sức lực để giữ quyền điều khiển.

Cậu phải kiên trì cho đến khi pháp trận hoàn toàn được kích hoạt.

Phải, đây là một pháp trận "triệu hồi," không phải pháp trận "tạo thần" như họ nghĩ.

Lệnh cuối cùng Nguyễn Thanh đưa vào robot là sửa đổi pháp trận thành pháp trận triệu hồi.

Lý do khiến cậu mất nhiều thời gian để nhập lệnh là vì cần phải đưa đầy đủ pháp trận triệu hồi vào bộ xử lý trung tâm của robot.

Nguyễn Thanh đánh cược rằng vị thần kia sẽ đáp lại lời triệu hồi của mình.

Bởi phó bản này chính là lãnh địa thực sự của Ngài. Cậu cược rằng vì mình, Ngài sẽ quay trở lại.

Rõ ràng Nguyễn Thanh đã cược đúng.

Khi giọt máu cuối cùng rơi xuống pháp trận, Nguyễn Thanh thả lỏng cơ thể, ngã ngồi xuống đất.

Ánh sáng pháp trận ngày càng chói lòa, tốc độ lưu chuyển nhanh hơn, giống hệt như trong phó bản [Trường Trung học số Một.]

Pháp trận... đã kích hoạt.

Từ lúc đứng ngoài quan sát, Dương Văn Mẫn đã cảm thấy có điều gì đó không ổn với trận pháp.

Nhưng vì trận pháp quá phức tạp, dù đã tồn tại qua hàng trăm năm, ông vẫn không thể ngay lập tức nhận ra điểm bất thường.

Khi trận pháp hoàn toàn kích hoạt, trong lòng Dương Văn Mẫn trỗi dậy một dự cảm chẳng lành. Đôi mắt ông mở lớn, kinh hoàng bật thốt: "Đây không phải là trận pháp tạo thần, mà là trận pháp triệu hồi!"

Ý thức được điều này, Dương Văn Mẫn lập tức lao về phía trung tâm trận pháp, cố gắng kéo Nguyễn Thanh ra ngoài.

Từ khi thần minh biến mất, chưa một lần nào trận pháp triệu hồi thành công. Những kẻ tham gia triệu hồi đều sẽ trở thành những quái vật mất hết lý trí.

Dương Thần Cẩn và Dương Thần Ngôn cũng nhận ra nguy cơ, cả hai đồng loạt lao lên để cứu người.

Nhưng đã quá muộn. Trận pháp triệu hồi ngay lập tức bật họ ra ngoài.

Ngay khoảnh khắc tiếp theo, trận pháp mở rộng đột ngột, bao phủ toàn bộ biệt thự nhà họ Dương.

Ánh sáng đỏ thẫm từ trận pháp lan tỏa, nhuộm đỏ cả thế giới.

Nếu nhìn kỹ, ánh sáng ấy không phải là ánh sáng thật sự mà là những lớp sương đỏ đang lay động, toát ra hơi thở đầy điềm xấu.

Trận pháp xoay chuyển ngày càng nhanh, cuối cùng chỉ còn lại những tia sáng đỏ lấp lánh đan xen.

Từ trung tâm trận pháp, một luồng khí tức mạnh mẽ bộc phát, mang theo áp lực đáng sợ, khiến toàn bộ không gian như ngừng thở.

Thế giới nhuốm màu đỏ, tựa như chốn luyện ngục. Bầu không khí đầy rẫy nguy hiểm và sự sợ hãi.

Cảm giác như có thứ gì đó sắp giáng thế.

Mặc dù trung tâm trận pháp vẫn chưa xuất hiện bất cứ điều gì, áp lực vô hình từ đó đã khiến tất cả cảm thấy nhỏ bé và bất lực.

To lớn, thần bí, khó đoán và đầy kinh hoàng.

Thứ áp lực ấy thậm chí tước đoạt ý chí phản kháng của bất kỳ ai.

Người nhà họ Dương đứng ngẩn ngơ nhìn vào trung tâm trận pháp, đôi mắt ánh lên nỗi kinh hoàng.

Thần minh đã biến mất... vậy mà lúc này, lại đang đáp lời triệu hồi!

Phong Dã và người chơi tinh anh tương tự cũng đứng sững tại chỗ.

Không phải.

Không phải đây là trận pháp tạo thần sao? Vì sao lại là triệu hồi?

Hơn nữa, chẳng phải thần minh đã biến mất từ lâu rồi sao?

Thẩm Bạch Nguyệt vươn tay chạm vào ánh sáng đỏ mờ như lớp lụa mỏng trong không trung, cả người ngây ngốc.

Bất giác, cậu nhớ lại lời của Nguyễn Thanh: "Cậu tin vào phép màu không?"

"Tôi sẽ mang đến cho cậu một phép màu, được chứ?"

Giờ phút này, Thẩm Bạch Nguyệt rốt cuộc đã hiểu ý nghĩa của những lời ấy.

Trận pháp tạo thần đã bị biến thành trận pháp triệu hồi, thần minh thực sự giáng thế.

Làm sao điều này không được xem như một phép màu?

Chỉ cần thần minh xuất hiện, cơ thể mà cậu ấy đang chiếm giữ sẽ không còn cần thiết nữa. Điều đó cũng đồng nghĩa cậu ấy có thể thực sự sống sót.

Nhưng vấn đề là... cậu ấy không phải Thẩm Bạch Nguyệt thật sự.

Cậu ấy cũng chỉ là kẻ đến để đánh cắp sức mạnh của thần minh.

Kết quả bây giờ...

Thẩm Bạch Nguyệt lặng lẽ nhìn cảnh tượng trước mắt, không biết nói gì.

Cơ thể của Dương Thần Phong đột nhiên nhấc bổng lên, kỳ dị trôi nổi trong không trung mà không có bất kỳ điểm tựa nào.

Sau đó, những xúc tu đỏ thẫm trong sương hóa thành máu, hòa quyện cùng ánh sáng đỏ trên không trung, điên cuồng tràn vào thân xác của Dương Thần Phong.

Hầu hết những người chứng kiến đều trợn tròn mắt, đồng tử co rút, sự kinh hoàng và hoảng sợ tràn ngập trong đáy mắt.

Ba người nhà họ Dương muốn ngăn cản, nhưng khi trận pháp triệu hồi vẫn chưa dừng lại, họ hoàn toàn bất lực.

Chỉ có thể mở to mắt nhìn tất cả diễn ra.

Thẩm Bạch Nguyệt cũng chẳng khác gì. Cậu ấy hiểu rõ hơn ai hết sức mạnh của thần minh đáng sợ nhường nào.

Dù chỉ là một giọt máu.

Khi toàn bộ máu đỏ thẫm đã hòa nhập vào cơ thể Dương Thần Phong, lớp sương tồn tại hàng trăm năm qua cũng tan biến theo.

Ngay sau đó, một luồng áp lực mạnh mẽ từ trên cao bùng nổ, mang theo cảm giác đè nén khôn cùng, khiến người ta khó thở.

Trong không trung, Dương Thần Phong không còn giữ tư thế nằm bất động nữa.

Thân hình của anh đứng thẳng, đôi mắt từ từ mở ra, ánh lên sự lãnh đạm tuyệt đối đối với vạn vật.

Thần minh... đã giáng thế.

-----

Tác giả có lời muốn nói:

Thẩm Bạch Nguyệt: Tôi không muốn chết.

Nguyễn Thanh: Tôi mang đến cho cậu phép màu.

Thẩm Bạch Nguyệt: ......

......

Gõ phím giải mã:

Vì để dỗ dành phân thân của chồng, ẻm đã chứng minh ẻm có 1% thích rồi đó vậy mà ảnh dám nói ẻm không có trái chym. Sắp đến phó bản Thanh Thanh nắm thóp chồng iu của ẻm rồi hehe