Bác sĩ chỉ khẽ lắc đầu, nở nụ cười dịu dàng đáp lại lời cảm ơn của Nguyễn Thanh: "Tôi đâu có làm gì nhiều, vả lại những việc này... đều tính tiền cả mà."
Vừa dứt lời, bác sĩ chợt nhận ra mình nói lỡ lời. Gương mặt của Nguyễn Thanh thoáng chốc đông cứng khi nghe thấy từ "tính tiền".
"Tính tiền..."
Nguyễn Thanh lo lắng mấp máy môi, muốn nói gì đó nhưng rồi lại thôi. Cậu lấy đâu ra tiền? Ngay cả tiền thuê nhà còn chưa lo nổi. Nếu nhớ không lầm, những xét nghiệm vừa rồi đều là loại toàn diện, chi phí ít nhất cũng lên đến hơn năm nghìn tệ. Mà bệnh viện thì chắc chắn không cho phép bệnh nhân nợ tiền viện phí.
Nguyễn Thanh khẽ cắn môi, siết chặt dây quai túi xách, ánh mắt vô thức nhìn về phía Giang Tứ Niên đang đứng cạnh.
Cử chỉ của cậu khiến Giang Tứ Niên thấy vui thích, nét mặt cau có ban nãy lập tức tan biến, hắn cười nhẹ, nhướn mày nói: "Tôi là chủ nhà của cậu, đương nhiên phải có trách nhiệm với cậu rồi."
Từ "trách nhiệm" trong câu nói của Giang Tứ Niên mang theo sự mập mờ, đầy ẩn ý. Vừa nói, hắn vừa cầm lấy tay Nguyễn Thanh đang thả lỏng bên người, ngón cái nhẹ nhàng vuốt ve. Giọng nói chuyển sang tông trêu chọc: "Nhưng mà chẳng có lý do gì để chủ nhà lại phải trả tiền viện phí cho người thuê cả, tôi cũng cần được đền đáp chứ, phải không?"
Lời nói của Giang Tứ Niên vừa nhẹ nhàng vừa đầy cám dỗ, giống như mụ phù thủy đang định lừa nàng Bạch Tuyết cắn vào quả táo độc. Mặc dù hắn không nói rõ, nhưng mục đích đã phơi bày lộ liễu, chẳng khác gì lòng dạ của Tư Mã Chiêu – ai cũng nhìn thấu. Từ ánh mắt khi nhìn Nguyễn Thanh, đến sự chăm sóc đặc biệt từ đầu đến giờ, tất cả đều không giấu giếm chút nào.
Bác sĩ đứng từ trên cao quan sát, nhìn Giang Tứ Niên nắm lấy bàn tay mảnh mai của Nguyễn Thanh. Sắc mặt anh vẫn bình thản như trước, nhưng đôi mắt vốn luôn dịu dàng giờ đây thoáng tối lại.
Nguyễn Thanh không quen với việc tiếp xúc thân mật, cậu cố gắng rút tay ra nhưng không thành công. Giang Tứ Niên không dùng nhiều sức, nhưng thái độ lại cứng rắn, khiến cậu không thể vùng vẫy mà cũng chẳng gây tổn thương.
Cuối cùng, Nguyễn Thanh đành từ bỏ, cúi đầu, gương mặt hiện rõ vẻ khó xử. Cậu khẽ nói: "...Tôi sẽ trả anh, cùng với tiền thuê nhà."
Khi Giang Tứ Niên còn định nói thêm gì đó, bác sĩ bỗng lên tiếng, nở nụ cười: "Cũng đã muộn rồi, Tứ Niên, cậu đi theo tôi để thanh toán đi."
Giang Tứ Niên không phản đối, hắn buông tay Nguyễn Thanh ra, nhẹ nhàng dặn dò: "Cậu ở đây chờ tôi."
Dứt lời, cả hai rời khỏi phòng, khép cửa lại.
Nguyễn Thanh ngồi lại một mình, cầm lấy cốc nước trên bàn và nhấp từng ngụm chậm rãi. Nước đã để nguội một lúc, nhiệt độ vừa phải nên cậu uống một hơi cạn sạch.
Có vẻ như một ly nước vẫn chưa đủ để cậu hết khát, Nguyễn Thanh rót thêm hai ly nước lạnh nữa rồi uống hết mới cảm thấy cơ thể dễ chịu hơn.
Nhưng uống nhiều nước khiến Nguyễn Thanh cảm thấy cần phải đi vệ sinh. Cậu ngó quanh văn phòng nhưng không thấy phòng vệ sinh đâu cả, mà bác sĩ và Giang Tứ Niên vẫn chưa quay lại.
Ngồi thêm vài phút, Nguyễn Thanh cuối cùng cũng không nhịn được, liền đứng dậy, đeo khẩu trang vào rồi mở cửa bước ra ngoài.
Tòa nhà này không giống với các khu khác trong bệnh viện, có vẻ là một nơi đặc biệt với rất ít bệnh nhân và bác sĩ. Dù trông không giống bệnh viện lắm, nhưng cấu trúc bên trong vẫn không khác gì – khắp nơi là những phòng giống phòng khám và phẫu thuật, hầu hết đều đóng cửa im ỉm.
Hành lang vắng lặng, Nguyễn Thanh do dự rồi chọn một hướng và bắt đầu bước đi, không quên đóng cửa lại. Điều khiến nơi này khác biệt là không có biển hiệu chỉ dẫn hay ký hiệu phòng vệ sinh và lối ra.
Không thấy ai để hỏi đường, Nguyễn Thanh đành tự mình mò mẫm.
Cậu vòng vèo qua các hành lang, cuối cùng cũng đến một khu khác của bệnh viện và tìm thấy phòng vệ sinh. Nhưng khi ra khỏi đó, Nguyễn Thanh phát hiện mình đã lạc đường, không biết lối quay lại.
Không có số điện thoại của bác sĩ hay Giang Tứ Niên, Nguyễn Thanh đành lần mò nhớ lại.
Tuy nhiên, bệnh viện quá rộng lớn, và khu vực khác lại đông đúc như thường lệ, với dòng người qua lại liên tục. Mọi người đều vô thức dừng ánh nhìn lại nơi cậu, khiến Nguyễn Thanh càng thêm lúng túng và bất an.
Sau một hồi lâu vẫn không tìm được đường, Nguyễn Thanh quyết định hỏi một y tá chuyên hướng dẫn bệnh nhân: "Xin, xin hỏi phòng làm việc của bác sĩ ở đâu ạ?"
Cô y tá đang bận ghi chép, nghe câu hỏi liền ngước lên, có chút bất ngờ. Nhưng khi thấy một cậu thanh niên gầy gò, nét mặt bối rối nhìn mình, cô liền nhẹ nhàng đáp lại: "Cậu muốn tìm bác sĩ nào?"
Nguyễn Thanh khựng lại, cảm thấy lúng túng và bối rối.
Cậu thậm chí còn không biết tên vị bác sĩ luôn ân cần với mình.
Cô y tá nhìn thấy vẻ mặt khó xử của Nguyễn Thanh liền đoán được cậu không biết tên bác sĩ, giọng nói dịu dàng hơn: "Vậy cậu còn nhớ đặc điểm gì của bác sĩ không?"
Mặt Nguyễn Thanh đỏ ửng, lúng túng nói nhỏ: "...Anh ấy rất đẹp trai, rất dịu dàng, và ấm áp."
Cô y tá khựng lại, rồi bật cười dịu dàng: "Cậu muốn tìm bác sĩ Ôn Lễ phải không? Cậu đi hết hành lang này, rẽ trái, đến phòng cấp cứu số ba, rồi rẽ phải đến khoa tim mạch, sau đó đi thẳng lên tầng bốn, rẽ phải, và xuống tầng ba là đến."
Nguyễn Thanh: "...Được rồi."
Lời hướng dẫn của cô y tá phức tạp đến mức Nguyễn Thanh dường như không nhớ được gì.
Ban đầu, cậu còn đi theo hướng dẫn của cô, nhưng càng đi, cậu càng cảm thấy mất phương hướng.
Khán giả trong phòng livestream kinh dị sốt ruột đến mức điên cuồng chỉ đường cho cậu, nhưng Nguyễn Thanh không thể nhìn thấy dòng tin nhắn của họ, nên vẫn cứ mơ hồ lạc lối.
Nguyễn Thanh đi rất lâu mới tìm lại được tòa nhà ban đầu, nhưng cậu lại đi nhầm tầng mà chính cậu cũng không nhận ra điều đó.
Do tòa nhà không có biển chỉ dẫn, không có bảng báo tầng, cậu không biết mình đã lên nhầm tầng bốn thay vì tầng ba.
Tất cả các phòng đều không có số hiệu, Nguyễn Thanh chẳng thể nhớ nổi căn phòng trước đó ở đâu, đành phải tìm từng phòng một.
Lúc đó, cậu thầm ước giá mà mình đừng đóng cửa căn phòng trước thì có lẽ giờ vẫn còn một chút gợi nhớ.
Những cánh cửa ở tầng bốn hầu hết đều không thể mở được. Khi Nguyễn Thanh đang chuẩn bị bỏ cuộc để xuống tầng dưới, bỗng nhiên một cánh cửa hé mở một khe nhỏ trước mặt cậu.
Nguyễn Thanh ngập ngừng một lúc, rồi dùng sức đẩy cửa mở ra. Bên trong căn phòng khá tối, không có đèn, cũng chẳng có cửa sổ.
Dù đang là ban ngày, nhưng căn phòng vẫn u ám, ánh sáng yếu ớt, khó mà nhìn rõ mọi thứ bên trong.
Nguyễn Thanh chầm chậm bước vào.
Sau khi mắt đã quen dần với bóng tối, cậu nhận ra đây có vẻ là một phòng thí nghiệm. Căn phòng đơn giản, không có gì nổi bật, và trông không giống một nơi thuộc bệnh viện vì không có thiết bị nghiên cứu y học nào.
Giữa căn phòng là một khung kính khổng lồ, và bên trong khung kính ấy, một quả cầu đen lớn đang trôi lơ lửng.
Xung quanh quả cầu đen là những dải vật chất màu đen như tấm lụa mỏng lơ lửng trong không trung, tỏa ra một luồng khí đầy nguy hiểm và đáng sợ.
Tuy nhiên, khung kính đã ngăn chúng lại, không cho những luồng khí đen lan ra bên ngoài.
Đúng lúc Nguyễn Thanh định dời mắt đi, quả cầu đen bỗng chốc như bị lột vỏ, lớp màu đen tan biến, để lộ ra một con ngươi khổng lồ, đen ngòm.
Giống như một con mắt đang mở ra.
Không, không phải "giống như" — mà đó chính là một con mắt!
Bị con mắt khổng lồ ấy nhìn chằm chằm, Nguyễn Thanh cảm thấy da đầu tê dại, cả người nổi da gà, mồ hôi lạnh ứa ra ngay lập tức.
Đó là một nỗi sợ không thể diễn tả, cũng không thể nào hình dung nổi.
Chưa kịp để Nguyễn Thanh phản ứng, khung kính bỗng chốc tan vỡ trong tích tắc. Khi không còn vật ngăn cách, những đám sương mù đen bắt đầu lan ra khắp nơi, mang theo một cảm giác nguy hiểm và áp lực vô tận.
Con mắt ấy khổng lồ đến mức gần như lớn hơn cả một quả bóng rổ, phần lớn là lòng trắng, trong khi con ngươi đen ngòm hút lấy mọi ánh sáng, như thể nó nuốt chửng hết mọi tia sáng xung quanh. Đứng trước con mắt ấy, Nguyễn Thanh cảm thấy mình nhỏ bé và vô vọng, như thể đang đối diện với cả bầu trời rộng lớn.
Những đám sương đen vẫn tiếp tục lan rộng, chỉ trong chốc lát nữa thôi chúng sẽ chạm tới Nguyễn Thanh.
Chẳng cần phải nghĩ nhiều cũng biết, một khi bị dính vào những đám sương mù này, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện kinh khủng.
Nguyễn Thanh bắt đầu cảm thấy khó thở, toàn bộ cơ thể như đang gào thét bảo cậu hãy chạy trốn.
Nhưng cậu không thể nhúc nhích, bị ánh mắt của con ngươi ấy ghim chặt, toàn bộ sức lực trong người dường như bị rút cạn, cậu chỉ có thể đứng bất động tại chỗ.
Lúc này, màn hình livestream của căn phòng kinh dị lại trống rỗng, không hề có chút dấu vết nào của sương đen hay con mắt khổng lồ.
Trên màn hình chỉ thấy Nguyễn Thanh đứng thẫn thờ trong phòng, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.
Không ai nhận ra trạng thái bất thường của cậu.
"Cộp! Cộp! Cộp!" Ngay lúc màn sương đen sắp nuốt chửng Nguyễn Thanh, tiếng bước chân quen thuộc vang lên từ ngoài hành lang.
Làn sương đen lập tức khựng lại, rồi biến mất chỉ trong nháy mắt. Căn phòng thí nghiệm trở lại như cũ, chiếc khung kính vẫn nguyên vẹn, và quả cầu đen chưa từng mở mắt.
Như thể tất cả chỉ là ảo giác của Nguyễn Thanh.
Ảo giác, nhưng lại thật như chưa từng có gì xảy ra.
Ngay khi làn sương đen tan biến, toàn bộ cơ thể Nguyễn Thanh mềm nhũn, cậu ngã phịch xuống đất, cố gắng điều chỉnh nhịp thở.
Nếu không có tiếng bước chân làm gián đoạn ánh mắt của con quái vật, có lẽ cậu đã bỏ mạng tại đây.
Tuy nhiên, Nguyễn Thanh không có nhiều thời gian để hồi phục trạng thái, vì tiếng bước chân càng lúc càng gần.
Người đó đã sắp tới cửa phòng rồi.
Cánh cửa phòng thí nghiệm không được đóng lại, người đó nhanh chóng xuất hiện ở ngưỡng cửa. Bóng dáng cao lớn của người này che khuất ánh sáng từ ngoài hành lang, khiến căn phòng càng thêm tối tăm, và Nguyễn Thanh nằm gọn trong bóng của kẻ đó.
Vị bác sĩ đứng nơi ngưỡng cửa, đôi mắt thờ ơ liếc nhìn xuống Nguyễn Thanh đang ngồi bệt trên sàn, giọng nói chậm rãi: "Cậu đang làm gì ở đây?"
Giọng nói của bác sĩ bây giờ hoàn toàn khác trước, dù ngữ điệu vẫn nhẹ nhàng, nhưng lại toát ra một sự lạnh lẽo và nguy hiểm vô cùng, khiến người nghe rét run.
-------
Gõ phím tinh tinh:
Edit với dịch xong chương này tôi cũng bị lớ lớ theo trong sáng, thuần khiết luôn rồi:> Ý là chương này cũng chỉ xoay quanh mấy cụm từ tả đi tả lại luôn á. Tính ko nàm mấy chương đầu đâu vì cơ bản nó không hay như mấy chương sau á. Nhưng mà làm rồi thì tử tế thôi, làm mở bài mới ra thân bài mà🥲