Trong căn phòng thí nghiệm tối tăm, một thiếu niên mảnh khảnh đang quỳ gối trên sàn, quay lưng về phía cửa, không biết đang làm gì.
Cậu chăm chú đến mức mãi cho đến khi người phía sau lên tiếng mới giật mình nhận ra có người đến.
Nghe thấy tiếng nói, thiếu niên hốt hoảng quay đầu lại, dường như bị giật mình, đôi mắt ngấn lệ, trông có vẻ bất an, như một chú mèo con bị hoảng sợ.
"Bác sĩ Ôn!" Khi thấy người phía sau là bác sĩ, đôi mắt của Nguyễn Thanh sáng lên, long lanh như ngàn vì sao lấp lánh trong niềm vui mừng.
Tuy nhiên, ngay giây sau, cậu dường như nhớ ra điều gì đó, vội vàng giấu đôi tay của mình ra sau lưng, mắt nhìn về phía khác.
Dáng vẻ lúng túng ấy chẳng khác gì kiểu "giấu đầu lòi đuôi."
Bác sĩ bước vào với gương mặt không cảm xúc, đứng trước mặt Nguyễn Thanh, tay đút trong túi áo, ánh mắt trước tiên dừng lại ở quả cầu đen trong lồng kính, sau đó mới chuyển sang cậu thiếu niên, từ trên cao nhìn xuống mà hỏi, "Cậu nhìn thấy gì?"
Giọng của bác sĩ nhẹ nhàng đến rợn người, ánh mắt nhìn cậu không hề gợn sóng, lạnh lùng như đang quan sát một kẻ đã chết, nhưng Nguyễn Thanh dường như chìm đắm trong thế giới của mình, không nhận ra điều đó.
Thiếu niên ngơ ngác ngẩng đầu lên, dường như không hiểu câu hỏi của bác sĩ.
Ánh mắt của bác sĩ hạ xuống tay cậu, "Cậu đang cầm cái gì vậy?"
Nguyễn Thanh rụt cổ lại, gương mặt xinh xắn ửng đỏ, cậu lắc đầu lia lịa, nhỏ giọng nói trong ngượng ngùng, "Không... không có gì."
Dù nói là không có gì, nhưng dáng vẻ của cậu lại như vừa làm điều gì xấu, lộ rõ sự chột dạ.
Rõ ràng cậu không giỏi nói dối.
Bác sĩ nhìn cậu thiếu niên lắc đầu, ánh mắt lạnh buốt. Vài giây sau, anh cười, vẫn là nụ cười ấm áp như thường lệ, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nụ cười ấy vô cùng đáng sợ, đến mức làm không khí trong phòng như lạnh thêm vài độ.
Nhưng Nguyễn Thanh chẳng hề nhận ra điều gì bất thường, có lẽ vì ngượng ngùng nên cậu không dám nhìn thẳng vào bác sĩ.
Nếu cậu chịu nhìn kỹ, cậu sẽ nhận thấy trên tay áo và túi áo của bác sĩ có vết máu loang lổ. Dù ánh sáng trong phòng mờ mịt, màu đỏ trên chiếc áo trắng tinh vẫn hiện rõ, quá dễ thấy.
Hơn nữa, quần áo của bác sĩ còn nhăn nhúm, như thể vừa trải qua một trận ẩu đả.
Trong túi áo của bác sĩ dường như còn có một vật gì đó sắc nhọn, khiến túi phồng lên.
Nhìn hình dạng, có lẽ là một con dao mổ.
Ngay cả khi là một bác sĩ, việc mang dao mổ theo bên mình cũng quá kỳ lạ.
Nhưng lúc này Nguyễn Thanh vẫn đang chìm đắm trong suy nghĩ của mình, hoàn toàn không để ý đến những điều kỳ quặc ở người đối diện.
Khán giả trong phòng phát sóng kinh dị thì lại phát hiện ra, nhưng họ không có mặt ở đó, chỉ có thể nhìn màn hình mà sốt ruột, hàng loạt bình luận dày đặc trôi qua.
【Nguyễn Thanh, chạy đi!!! Hắn muốn giết cậu đấy!!!】
【Nguyễn Thanh đừng xấu hổ nữa, ngẩng đầu lên mà nhìn hắn đi! Quần áo của hắn toàn là máu kìa!!!】
【Máu trên người bác sĩ là từ đâu ra vậy? Chẳng lẽ trên đường dẫn người đi nộp phí, hắn còn làm một ca phẫu thuật à?】
【Suy đoán táo bạo, có khi nào là máu của Giang Tứ Niên không? Hắn vừa đi ra ngoài với Giang Tứ Niên mà, chẳng lẽ Giang Tứ Niên đã bị hắn hạ gục rồi?】
【Hu hu hu vợ tôi tiêu đời rồi, tôi biết là cậu ấy khó mà sống sót qua bảy ngày, nhưng đây mới chỉ là ngày thứ hai thôi! Ai đó cứu vợ tôi với!】
Nhưng dù khán giả trong phòng phát sóng có sốt ruột đến đâu cũng không thể thay đổi được cảnh tượng trên màn hình.
Bác sĩ nở nụ cười nhẹ nhàng, ngay khi anh khẽ động người, chuẩn bị tiến thêm một bước về phía cậu thiếu niên, thì bỗng nhiên một tờ giấy được đưa ra trước mặt, ngăn lại bước chân của anh.
Bác sĩ cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay cậu, có vẻ chính là thứ mà cậu đã cố gắng giấu lúc nãy.
Tuy nhiên, ánh mắt của anh không dừng lại trên tờ giấy, mà lại dừng ở đôi tay của Nguyễn Thanh.
Đôi tay của cậu thật đẹp, trắng trẻo, thon dài, mịn màng, các khớp tay rõ ràng, trông chẳng khác gì một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ.
Ánh mắt của bác sĩ từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại trên gương mặt hoàn mỹ của thiếu niên.
Khuôn mặt của cậu thiếu niên đỏ bừng, có lẽ cậu đã phải dồn hết can đảm mới có thể đưa mẩu giấy ra.
Vị bác sĩ bình thản, từ trong túi áo lấy tay ra rồi từ tốn nhận lấy tờ giấy. Anh mở nó ra một cách chậm rãi.
Tờ giấy này là một mảnh xé từ cuốn sổ tay bình thường, rõ ràng không phải loại giấy dùng trong bệnh viện. Trên đó, có một dãy số và một câu chữ, nhưng lạ lùng thay, câu chữ đó đã bị gạch bỏ, thậm chí bị gạch đến hai lần.
Một lần là bốn chữ, một lần là một hình vẽ.
Tuy nhiên, dường như người viết đã gạch đi một cách vội vã, nên vẫn có thể mơ hồ thấy bốn chữ đó là "Em thích anh" và một hình trái tim nhỏ.
Rất dễ đoán ra ý định của người viết là muốn tỏ tình, nhưng có vẻ vì băn khoăn điều gì đó nên mới ngập ngừng mà xóa đi, chỉ để lại mỗi số liên lạc.
"Đây, đây là số liên lạc của tôi." Cậu thiếu niên ngượng ngùng lên tiếng sau khi bác sĩ nhận tờ giấy, vội buông tay đang nắm lấy bác sĩ, ngại ngùng quay mặt đi, không dám nhìn phản ứng của anh.
Ngay sau khi cậu nói xong, không khí xung quanh dường như dịu đi, cảm giác áp lực vô hình cũng tan biến.
Bác sĩ trở lại dáng vẻ dịu dàng như thường lệ. Anh nhìn mảnh giấy, khẽ chớp mắt, rồi bật cười nhẹ. Anh cúi người xuống gần cậu, chỉ vào chỗ bị gạch xóa, giọng nói có phần tò mò: "Ở đây, cậu đã gạch đi cái gì?"
Chỉ mới đưa tờ giấy ra đã tiêu tốn hết can đảm của Nguyễn Thanh. Khi bác sĩ tiến lại gần, mặt cậu càng đỏ rực, cố gắng mấp máy môi mấy lần mà không nói ra lời, càng không nói được, cậu càng thêm bối rối. Cuối cùng, giọng cậu yếu ớt như tiếng muỗi kêu: "Cái đó... tôi... tôi..."
"Tôi... tôi...", cậu lắp bắp mãi mà chẳng thành câu.
Bác sĩ không vội, chỉ kiên nhẫn ngồi xổm trước mặt cậu, ánh mắt dịu dàng, khích lệ.
Nguyễn Thanh cố gắng mãi, khuôn mặt thanh tú đỏ ửng cả lên, môi đã bị cậu cắn không biết bao nhiêu lần, đến mức ửng hồng, căng mọng, khiến người ta chỉ muốn nếm thử. "Em... th... thích... thích... anh."
Cuối cùng, cậu cũng nói ra được. Vừa nói xong, Nguyễn Thanh liền mím chặt môi, vừa mong đợi vừa lo lắng ngước lên nhìn bác sĩ.
Bác sĩ nhìn cậu thiếu niên trước mặt. Hàng mi dài của cậu khẽ rung, bóng mờ in dưới đôi mắt làm nổi bật nét thanh tú. Mái tóc ngắn mềm mại xõa xuống khuôn mặt, đôi môi mỏng nhạt màu hơi mím lại, đôi mắt to long lanh như ngấn nước, ánh lên vẻ tin tưởng, nhìn anh với biểu cảm như một chú thỏ trắng mềm mại.
Một chú thỏ con chưa hề biết sợ hãi là gì, thậm chí khi đối diện với một con sói xám lớn ngay trước mặt cũng chẳng nhận ra cần phải chạy trốn.
Không biết nhìn bao nhiêu lần vẫn thấy cậu thiếu niên ấy đẹp đến ngỡ ngàng.
Ánh mắt của bác sĩ thoáng tối lại. Anh thật sự muốn nhìn đôi mắt trong trẻo ấy bị nhuốm màu khác.
Bác sĩ đưa tay gạt những sợi tóc vương trên trán Nguyễn Thanh, nở một nụ cười dịu dàng: "Không được đâu."
Có lẽ Nguyễn Thanh đã từng nghĩ tới việc bị từ chối, nhưng vẫn mang theo chút hy vọng mong manh. Vì thế, khi bác sĩ nói không, hy vọng trong cậu hoàn toàn sụp đổ. Đôi mắt lập tức đỏ lên, nước mắt dâng tràn, môi mím chặt, vừa ương bướng vừa tủi thân.
Cả người cậu trở nên mềm yếu, đôi mắt vốn linh động giờ đây mất hết vẻ sáng ngời.
Bác sĩ không như thường lệ lập tức an ủi cậu. Anh chỉ nhẹ nhàng dùng ngón tay lau đi nước mắt của cậu, rồi khẽ liếm thử, "Mặn thật."
Động tác của anh nhẹ nhàng nhưng lại đầy ám muội, hoàn toàn không giống người vừa từ chối tình cảm của người khác.
Nhưng bác sĩ làm chuyện này một cách tự nhiên, như thể đó là điều bình thường.
Nguyễn Thanh mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh, không hiểu nổi hành động này.
Bác sĩ cười nhẹ: "Ở bệnh viện chúng tôi có quy định, bác sĩ và bệnh nhân không được yêu nhau."
Vừa nói, anh vừa vuốt nhẹ mái tóc Nguyễn Thanh, tay trượt xuống đôi má xinh đẹp của cậu, động tác mang theo chút gì đó khó diễn tả, "Với lại, chúng ta mới quen chưa đầy một tiếng, cậu nói thích tôi, tôi khó mà tin được. Đương nhiên là không thể rồi."
Nguyễn Thanh vội vàng lên tiếng giải thích, không màng đến việc mình đang bị anh chạm vào mặt, gương mặt đỏ bừng vì sốt ruột, "Không, tôi thật sự thích..."
Bác sĩ nghiêng đầu, cắt ngang lời cậu, "Vậy cậu định chứng minh thế nào? Làm sao chứng minh rằng cậu thích tôi? Nếu không, tôi sẽ không tin đâu. Ai mà biết cậu có đang đùa giỡn không?"
"Dù sao cũng đâu có ai mới quen chưa đầy một tiếng đã nói thích nhau."