Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 162: Bút Tiên (3)



Edit: Nhân Sâm Trắng

Vì ký túc xá 404 yên tĩnh đến mức cực độ, nên tiếng "tí tách" nhỏ bé của nước nhỏ giọt bỗng trở nên vang vọng lạ thường. Âm thanh ấy mang theo sự kỳ dị và rùng rợn, khiến người nghe không khỏi rùng mình sởn gai ốc.

Nhưng ba người còn lại trong phòng dường như hoàn toàn không nghe thấy gì, họ ngủ say đến mức chẳng mảy may động đậy.

Nhiệt độ trong phòng từ khi tiếng "tí tách" vang lên, lại tiếp tục hạ xuống, mang theo cảm giác lạnh lẽo âm u, như thể có thứ gì đó không thuộc về nơi này vừa đặt chân vào.

Nguyễn Thanh sau khi xác định tiếng động phát ra từ trần nhà ngay phía trên mình, đầu óc lập tức trống rỗng, mồ hôi lạnh túa ra, một linh cảm cực kỳ xấu trào dâng trong lòng.

Cậu không dám ngẩng đầu nhìn, bản năng mách bảo phải lập tức leo xuống giường, mặc kệ việc đây là giường tầng trên.

Dẫu có ngã xuống đất cũng còn hơn ở lại trong tình cảnh này.

Thế nhưng, cậu... không thể cử động.

Tựa như có một lực vô hình ghìm chặt cơ thể cậu lại, không chút nhúc nhích, ngay cả ngón tay cũng bất động hoàn toàn.

Đúng lúc Nguyễn Thanh đang ra sức thử cử động, một cảm giác mãnh liệt như bị theo dõi truyền tới từ phía trên đầu.

Dù không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì, nhưng cảm giác ấy khiến cậu như biết chắc có thứ gì đó đang gườm gườm nhìn chằm chằm xuống mình, tựa ánh mắt sắc lẻm xuyên thẳng qua da thịt.

Cảm giác ấy khiến sống lưng cậu lạnh buốt, nỗi sợ hãi càng thêm khắc sâu trong từng tế bào.

Sợ hãi và hoảng loạn chiếm trọn tâm trí Nguyễn Thanh, những giọt nước mắt vừa ngừng rơi lại tiếp tục tuôn trào.

Gương mặt xinh đẹp của cậu sớm đã ướt đẫm nước mắt, chúng lăn dài qua khóe mắt, chậm rãi thấm vào gối, để lại một nét mong manh tựa sương mỏng, khiến người ta bất giác thấy xót thương.

Dù cậu khao khát trốn thoát đến nhường nào, cơ thể vẫn hoàn toàn không tuân theo ý chí. Cậu chỉ có thể cứng đờ nằm đó, như đang chờ đợi lưỡi hái tử thần hạ xuống.

Từ một góc độ mơ hồ nào đó nhìn xuống, đôi mắt của chàng trai xinh đẹp long lanh nước, đuôi mắt đỏ rực tựa cánh hoa đào hé nở, trong đôi mắt là sự hoảng sợ khôn nguôi, càng tôn thêm vẻ mê hoặc chết người.

Vẻ đẹp ấy khiến người ta ngây dại, đẹp đến mức ai nhìn cũng muốn bảo vệ.

Nhưng đồng thời, vẻ đẹp ấy cũng khơi dậy nơi sâu thẳm trong lòng một ham muốn độc ác, muốn vùi dập, muốn làm cậu khóc không phải vì sợ hãi, mà là vì những điều đau đớn và nhục nhã hơn thế.

Nguyễn Thanh dường như cảm nhận được hiểm họa đang rình rập. Nước mắt của cậu chảy mãi không ngừng, nỗi kinh hoàng trong đôi mắt lại càng sâu sắc hơn.

Nhưng lúc này, cậu chỉ có thể bất lực nằm im trên giường, không thể trốn đi, cũng không thể lên tiếng kêu cứu. Những tiếng khóc khản đặc không thoát nổi qua cổ họng, cậu như con mồi yếu ớt mặc người thao túng, định đoạt.

"Đinh đinh đinh! Đinh đinh đinh!" Tiếng chuông báo thức inh ỏi bất ngờ vang lên, phá vỡ sự yên tĩnh trong phòng.

Cả phòng ký túc xá bị đánh thức.

Kiều Nặc dụi mắt, giọng nói khàn khàn vừa tỉnh dậy mang theo chút gợi cảm lạ kỳ: "Ai vậy? Giữa đêm đặt chuông làm cái gì vậy?"

Nguyễn Thanh vừa nghe thấy tiếng chuông đã nhận ra mình có thể cử động trở lại. Cậu lập tức ngồi bật dậy, vội vàng nhấc chiếc điện thoại không ngừng réo bên cạnh.

Nhanh chóng tắt chuông báo thức, cậu vẫn không giấu được nỗi sợ hãi, tay siết chặt chiếc điện thoại đến mức các ngón tay trở nên trắng bệch, như thể chỉ có vậy mới mang lại chút cảm giác an toàn.

Mặc dù sợ hãi khiến đầu óc gần như tê liệt, Nguyễn Thanh vẫn ý thức rõ rằng việc rời khỏi ký túc xá lúc này chẳng khác nào tự sát.

Ở một mình, chắc chắn sẽ chết.

Mấy phút trước, Nguyễn Thanh đã đặt vô số chuông báo trên điện thoại, mỗi chuông cách nhau năm phút. Nếu mọi thứ yên ổn, cậu sẽ tắt chuông trước khi nó kịp vang lên.

Nhưng nếu không thể làm điều đó, thì âm thanh của chuông báo sẽ đánh thức tất cả mọi người trong phòng.

Ban đầu, cậu không chắc cách này có hiệu quả hay không, nhưng không thể chỉ dựa vào đạo cụ "Hồng Nguyệt."

Số lần sử dụng Hồng Nguyệt có hạn, hơn nữa nó chỉ dùng để cản trở tấn công.

Vì vậy, Nguyễn Thanh đã thử nghiệm với cách đặt chuông báo.

Lần này, nó đã phát huy tác dụng.

Nhưng cậu biết, nếu có lần sau, mọi chuyện sẽ không dễ dàng như vậy.

Bởi vì thứ kia khẳng định sẽ không cho cậu cơ hội lần thứ hai.

Cậu cầm chặt điện thoại trong tay, lòng tràn ngập nỗi sợ hãi, lý trí bị xáo trộn hoàn toàn.

Kiều Nặc vốn đã quen với giấc ngủ nông, không thể nào quay lại giấc ngủ dù chuông báo đã dừng.

Anh cau mày, khó chịu ngồi dậy, hướng ánh nhìn về phía chiếc giường đối diện.

Đó là giường của Hạ Thanh, thiếu niên hay khóc lóc khiến ai cũng bực bội.

Ký túc xá của Đại học Số Một hiếm khi có phòng sáu người, cơ bản đều là phòng bốn người.

Bốn chiếc giường được sắp xếp tựa vào hai bên tường, mỗi bên hai chiếc. Hai chiếc giường ở cùng một bên được nối liền nhau, giữa chúng chỉ cách nhau bởi một thanh chắn thấp.

Cậu bạn Kiều Nặc đang nằm úp sấp ở cuối giường, bực bội vén tấm rèm giường đối diện – nơi ánh sáng mờ nhạt vẫn còn lấp ló.

Anh hạ giọng, nghiến răng lẩm bẩm: "Nửa đêm nửa hôm còn đặt chuông báo thức làm gì chứ, cậu..."

Chưa nói hết câu, anh đã thấy người đang ngồi quay lưng với mình chậm rãi xoay đầu lại.

Ánh sáng từ chiếc điện thoại trong tay người kia, dù không chói mắt, vẫn đủ để Kiều Nặc nhìn rõ khuôn mặt.

Đó là một thiếu niên với dung mạo tinh xảo, đôi mắt phượng hơi nhếch lên, ngũ quan như được tạo hóa khéo léo tô điểm từng nét một.

Trong ánh sáng lờ mờ đan xen bóng tối, cậu trông như một yêu tinh lạc vào nhân gian, đẹp đến mức không thật, tựa như ảo ảnh trong một giấc mộng hoa.

Đặc biệt, khi ánh mắt long lanh hơi ướt kia nhìn lại, tựa hồ như muốn cướp đi linh hồn của người đối diện.

Kiều Nặc ngẩn người trước cảnh tượng này.

Toàn bộ những gì muốn nói đều nghẹn lại nơi cổ họng.

Không hiểu sao ánh mắt anh lại bị thu hút bởi đuôi mắt ửng đỏ của thiếu niên. Một suy nghĩ hoang đường bỗng xẹt qua đầu cậu: Đẹp đến thế này, là con trai hay con gái thì có khác gì đâu.

Thậm chí còn nghĩ, ngay cả những chị gái gợi cảm cũng...

Không! Không! Không!

Anh lập tức lắc đầu mạnh mẽ để xua đi ý nghĩ điên rồ. Mình không phải là gay! Tuyệt đối không phải!

Kiều Nặc không buồn nói thêm lời nào với kẻ mít ướt này nữa. Anh định thả rèm xuống rồi quay lại ngủ tiếp.

Thế nhưng, khi anh vừa định xoay người thì bàn tay kia nhẹ nhàng kéo lấy tay anh.

Nhẹ lắm, chỉ chạm vào ngón áp út và ngón út.

Nhẹ đến mức chỉ cần hơi cựa là có thể thoát ra.

Nhưng Kiều Nặc lại như bị hóa đá, tim bất giác lỡ mất một nhịp.

Dù chỉ là một cái kéo nhẹ, nhưng cậu anh cảm giác như mình thực sự bị giữ chặt. Trái tim đột nhiên đập loạn nhịp một cách khó hiểu.

Và dù nhẹ nhàng thế, anh vẫn cảm nhận rõ rệt hơi ấm mềm mại từ bàn tay ấy.

Mềm đến mức khiến anh rung động. Cũng mềm đến nỗi làm anh muốn nắm chặt lấy nó.

Kiều Nặc càng thêm cứng đờ, bị chính suy nghĩ của mình làm cho giật mình. Nắm lại? Mình bị điên chắc! Anh không phải là gay!

Anh thầm biện minh: Có lẽ do hai mươi năm sống độc thân được mẹ nuôi, chưa từng chạm vào tay ai, nên mới vậy.

Kiều Nặc xoa ngực, cố ép nhịp tim bình ổn lại.

Nhưng lạ là, anh không rút tay ra.

Thiếu niên này, dù mít ướt, nhưng hiếm khi chủ động nắm lấy người khác như thế. Rõ ràng vừa bị trò gọi hồn lúc nãy dọa cho sợ hãi thật sự.

Anh chỉ thấy tội nghiệp thôi. Ai bảo anh là một người bạn cùng phòng nhiệt tình giúp đỡ chứ.

Kiều Nặc quay đầu lại, nhìn thiếu niên với vẻ đẹp yêu kiều ấy. Thấy đôi mắt cậu đẫm nước mắt, anh không kìm được mà hạ giọng dịu dàng: "Cậu... khóc từ nãy giờ đấy à?"

Nguyễn Thanh buông tay Kiều Nặc, lắc nhẹ đầu.

Nhưng nước mắt trên má và vẻ yếu đuối của cậu hoàn toàn không khớp với điều mình vừa biểu đạt.

Kiều Nặc cũng không biết mình bị làm sao.

Thay vì trở lại giường, anh lại ngồi xuống, dựa lưng vào tường, sát cạnh thanh chắn.

Cả người anh giờ đây hầu như lọt vào trong rèm giường của Nguyễn Thanh, khiến tấm rèm phồng lên.

Từ bên ngoài nhìn vào, không khéo lại nghĩ hai người đang làm gì đó kỳ quặc giữa đêm khuya.

May mà hai người bạn cùng phòng khác chỉ bị đánh thức một lát, sau đó lại ngủ tiếp, không để ý động tĩnh của họ.

Kiều Nặc hạ thấp giọng, trấn an thiếu niên đang khóc không ngừng: "Bút tiên gì đó đều là giả thôi. Chắc ai đó đã dùng lực đẩy bút lúc nãy."

"Trên đời này làm gì có ma quỷ chứ. Chúng ta phải tin vào khoa học."

Nguyễn Thanh không đáp, ôm gối vào lòng, bắt chước dáng ngồi của Kiều Nặc, dựa lưng vào tường phía bên này.

Cả hai cứ ngồi đó, cách nhau một thanh chắn.

Không xa, cũng không gần.

Vì Nguyễn Thanh không đáp lời, Kiều Nặc cũng không nói thêm.

Anh liếc nhìn hàng mi ướt đẫm của thiếu niên, như những cánh lông vũ khẽ run rẩy, và cứ thế ngồi cùng cậu.

Hai người ngồi như vậy... đến tận sáng.

....

Lịch học năm nhất khá dày đặc, thường thì sáng nào cũng có tiết.

Tuy nhiên, nếu giáo viên không nghiêm khắc, đa số học sinh sẽ chọn nghỉ học. Kiều Nặc là một ví dụ điển hình.

Nhưng hôm nay có vẻ khác.

"Kiều Nặc?" Cố Lâm ngạc nhiên nhìn cậu bạn dậy sớm hơn cả mình. "Cậu hôm nay dậy sớm thế? Có việc gì à?"

Kiều Nặc đang rửa mặt ở bồn rửa. Nghe tiếng, anh khựng lại.

Anh nào chỉ dậy sớm, cả đêm còn chẳng ngủ, ngồi cùng một cậu nhóc mít ướt suốt đêm.

Giống như bị ma ám vậy.

Thế mà cả đêm anh lại không hề nghĩ đến việc về giường ngủ, cứ thế ngồi ngẩn ngơ.

Kiều Nặc vốc nước rửa mặt, tự nhiên đáp: "Lâu rồi không học lý thuyết, hôm nay định lên lớp xem sao."

Nhưng nghe anh nói, rõ ràng rất giả. Là một học sinh hạng bét, Kiều Nặc làm gì có chuyện tự dưng muốn học.

Cố Lâm nhìn quầng thâm trên mắt anh, im lặng mấy giây rồi bóc mẽ: "Cậu thức trắng cả đêm à?"

Kiều Nặc ho khan một tiếng, bịa đại: "Dạo này tôi mê đọc tiểu thuyết quá. Tác giả tên là 'Thiên Tẫn Hoan*' viết hay quá, tôi lỡ đọc tới sáng luôn."

___(*): Tác giả của bộ truyện này luôn___

"Thế là nghĩ trời sáng rồi, đi học luôn cho tiện."

Cố Lâm đối với việc này bày tỏ sự thông cảm, sau đó đi ngang qua Kiều Nặc, bước vào phòng vệ sinh.

Kiều Nặc thấy Cố Lâm không hỏi thêm gì nữa thì thở phào nhẹ nhõm. Anh quay trở lại bàn làm việc, lập tức lấy gương ra soi.

Quầng thâm mắt quả nhiên rất rõ ràng.

Chủ yếu là vì da anh trắng, chỉ cần một chút quầng thâm cũng dễ dàng nhận thấy.

Hơn nữa, mấy ngày trước anh đã thức gần như trắng đêm đọc tiểu thuyết, ban ngày lại phải tổ chức các hoạt động câu lạc bộ, liên tiếp hai ba ngày không ngủ đàng hoàng.

Quầng thâm vì thế càng lộ rõ.

Quan trọng nhất là Kiều Nặc luôn cảm thấy quầng thâm mắt ảnh hưởng đến nhan sắc của mình, khiến anh không còn vẻ đẹp trai, tuấn tú như trước nữa.

Kiều Nặc lặng lẽ đeo kính râm lên.

Nhưng vừa đeo kính xong, anh đã nhìn thấy người khiến mình thức trắng đêm – cái tên mít ướt – bước xuống giường.

Ánh mắt anh dừng lại trên đôi mắt đỏ hoe của mít ướt, rồi sững sờ.

Buổi tối ánh sáng không tốt bằng ban ngày, nhưng dưới ánh sáng rõ ràng thế này, người kia dường như càng khiến người ta khó rời mắt hơn.

Nguyễn Thanh dĩ nhiên nhận ra ánh nhìn của Kiều Nặc, cậu nhẹ giọng lên tiếng: "Cảm ơn."

Tối qua cậu thật sự bất đắc dĩ. Trong khả năng của mình, Nguyễn Thanh từ trước đến nay không bao giờ dựa dẫm vào người khác.

Nhưng trò cũ thì không thể dùng lần hai.

Có khi lần thứ hai, đồng hồ báo thức sẽ chẳng vang lên nữa.

Hơn nữa, "Hồng Nguyệt" cũng chỉ chống đỡ được một lần tấn công.

Nếu bút tiên thất bại mà không chịu từ bỏ, quay lại lần nữa, thì cậu thật sự không còn cơ hội sống sót để thấy ánh mặt trời hôm nay.

Vì vậy, Nguyễn Thanh mới thử kéo Kiều Nặc lại, không chỉ để cứu mình mà còn là cứu cả bạn cùng phòng.

Dù sao trò chơi triệu hồn là do bốn người trong phòng ký túc tham gia cùng nhau. Không cần nghĩ cũng biết cả bốn đều trở thành mục tiêu của bút tiên, chỉ là thứ tự bị ám khác nhau.

Nhưng Nguyễn Thanh không ngờ, người kia, trong hoàn cảnh không biết sự thật, lại chịu ngồi cùng cậu đến sáng.

Vậy nên Nguyễn Thanh quyết định... tránh xa người này.

Phải biết rằng, với thể chất của cậu, chưa từng thu hút được người nào tốt đẹp.

Một người ghét mình bỗng dưng sẵn sàng ngồi cùng mình đến sáng, chuyện này thế nào cũng thấy kỳ quặc.

Trừ khi đó là người dịu dàng, thiện lương, nhưng Kiều Nặc rõ ràng không phải kiểu người như thế.

Anh dù hoạt bát, cởi mở, nhưng cũng không quá nhạy cảm hay tinh tế. Nếu không, đã chẳng hiểu lầm nguyên chủ.

Kiều Nặc hoàn toàn không biết Nguyễn Thanh đang nghĩ gì. Sau khi nghe giọng cậu, Kiều Nặc lại ngẩn người lần nữa.

Giọng nói của thiếu niên mang chút lạnh lùng, nhưng có lẽ do khóc quá nhiều nên nghe hơi khàn khàn, tạo cảm giác mềm mại, như đang làm nũng.

Thực tế, Kiều Nặc rất hiếm khi nghe mít ướt nói chuyện.

Vì mỗi khi cậu nói vài câu, nước mắt liền trào ra, sau đó lại im lặng khóc.

Trong trí nhớ của Kiều Nặc, cậu gần như không có ấn tượng gì về giọng nói của người này.

Không ngờ, giọng lại hay đến vậy.

Nếu dùng giọng này để làm chuyện đó thì chắc chắn...

Kiều Nặc nhận ra mình đang nghĩ gì, lập tức đập đầu vào cửa tủ của mình.

Chắc chắn là bị trúng tà rồi.

Tuyệt đối là vậy.

Dù cả bốn người trong ký túc xá đều học cùng ngành, nhưng do chọn môn học khác nhau nên lịch học của họ cũng không giống nhau.

Thậm chí dù là cùng môn, cũng có thể do giảng viên khác nhau mà thời gian khác.

Chỉ có những môn bắt buộc chung, dạng lớp lớn, thì họ mới học cùng nhau.

Sáng nay, lớp của chủ nhân cơ thể này khác với ba người còn lại.

Nguyễn Thanh sau khi vệ sinh cá nhân, chuẩn bị xong sách vở, liền đeo khẩu trang và ra ngoài.

Mặc dù muốn trực tiếp điều tra manh mối, nhưng chủ nhân cơ thể này chưa bao giờ vắng mặt trong bất kỳ buổi học nào, nên cậu đành phải đến lớp trước.

May mà sáng nay chỉ có một tiết, buổi chiều đủ thời gian để cậu điều tra manh mối.

Hoặc... chờ người khác đến điều tra.

Nguyễn Thanh bước chân chậm lại khi thấy người chơi tiến tới trước mặt mình.

... Quý Chi Viên?

Người này chưa chết?

"Bạn học này, tôi thấy ấn đường của bạn phát đen, e rằng gần đây..." Quý Chi Viên nhìn vào đôi mắt của thiếu niên bị mình chặn lại, giọng nói liền dừng lại.

Dù thiếu niên trước mặt đeo khẩu trang che kín nửa khuôn mặt, nhưng từ đôi lông mày tinh tế, đôi mắt đẹp tựa tranh và nốt ruồi lệ lấp lánh, cũng đủ để thấy được vẻ xuất sắc của cậu.

Theo bản năng, người ta nghĩ rằng khuôn mặt sau lớp khẩu trang kia nhất định là một tuyệt sắc khuynh thành.

Điều quan trọng nhất là, Quý Chi Viên cảm thấy cậu ta có gì đó... quen quen?

Khán giả trong phòng livestream cũng sững sờ.

【Dù chưa biết mặt cậu ấy thế nào, nhưng tôi dám chắc cậu ấy là một mỹ nhân!!!】

【Tôi cũng nghĩ vậy!!! Dáng người, ánh mắt, nốt ruồi lệ kia, chắc chắn là mỹ nhân không thể nhầm lẫn! Có khi còn là một mỹ nhân tuyệt thế! Tôi cược 50 điểm!】

【Tôi cược 100 điểm! Nếu cậu ấy không phải mỹ nhân, tôi livestream ăn bàn phím!】

【Mọi người bình tĩnh lại nào, đeo khẩu trang mà đẹp thì gỡ ra lại xấu hoắc chẳng phải gặp đầy rồi sao? Mọi người nghĩ kỹ đi, nếu đẹp thật thì sao phải đeo khẩu trang? Tôi đoán là cậu ta chỉ có đôi mắt đẹp thôi.】

【Streamer, kéo khẩu trang của cậu ấy xuống! Nhanh kéo đi!】

Quý Chi Viên dừng lại vài giây, thu hồi ánh mắt, tiếp tục nghiêm túc nói: "Bạn học này, tôi thấy ấn đường của bạn phát đen, gần đây chắc chắn dính phải thứ gì không sạch sẽ."

Mặc dù không phải thiên sư, nhưng lời Quý Chi Viên nói cũng không phải đoán mò.

Phó bản này là phó bản linh dị "Bút Tiên."

Trong đoạn giới thiệu phó bản, còn kèm theo một đoạn video.

Trong video, hiện ra ký túc xá nam 404. Trong đó, bốn người đang chơi trò triệu hồn Bút Tiên.

Khi đã hỏi xong vài lượt câu hỏi và định tiễn Bút Tiên đi, cây bút đột nhiên rơi xuống đất.

Ngay sau đó, một cơn gió quái dị thổi qua, cả phòng 404 chìm vào bóng tối.

Video dừng lại tại đó.

Nhưng ý nghĩa đã rất rõ, bốn nam sinh trong phòng 404 đã bị Bút Tiên để mắt tới.

Những người tham gia trò chơi triệu hồn chắc chắn là mấu chốt.

Nếu bắt đầu từ họ, có lẽ sẽ tìm được manh mối gì đó.

Vậy nên, Quý Chi Viên đã đến tìm các nam sinh phòng 404 để điều tra manh mối.

Mặc dù lý do của hắn nghe như một kẻ lừa đảo, nhưng những người trong phòng ký túc 404 đã bị "bút tiên" bám theo, chắc chắn sẽ có phản ứng.

Thế nhưng, Quý Chi Viên không ngờ phản ứng lại mãnh liệt như vậy...

Hắn nhìn cậu thiếu niên trước mặt mình. Vừa dứt lời, đôi mắt cậu đỏ hoe, hàng mi cong vút phủ lên đôi đồng tử long lanh ngấn nước. Từng giọt lệ chậm rãi lăn dài xuống má.

Vì trong mắt phủ đầy hơi nước, ánh sáng chiếu vào đôi mắt ấy tựa như những mảnh sao băng tan biến trong đêm hè, đẹp đến nín thở.

Quả thật, cực kỳ đẹp.

Khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng chết lặng trong vài giây, nhưng ngay lập tức bùng nổ cảm xúc.

【Cứu tôi với! Cậu ấy khóc mà còn đẹp đến mức này, tôi chết mất!】

【Giờ tôi đã hiểu thế nào là "khóc đến hoa lê đẫm mưa(*)," hay tại sao trong tiểu thuyết lại có người ám ảnh đôi mắt. Cậu ấy khóc làm tôi không chịu nổi nữa!】

___(*): "Khóc đến hoa lê đẫm mưa" (梨花带雨) là một thành ngữ trong tiếng Hán, thường dùng để miêu tả một người khóc đến mức khiến vẻ đẹp của họ trở nên mong manh, dịu dàng và càng thêm xúc động lòng người, giống như hoa lê bị ướt đẫm bởi cơn mưa xuân.___

【Tôi vốn không thích đàn ông khóc, nhưng sao cậu ấy khóc mà lại khiến tôi kích động thế này! Nếu được ôm vào lòng mà khóc thì tuyệt quá!】

Nguyễn Thanh không muốn khóc, cậu vốn định trả lời lời Quý Chi Viên, nhưng còn chưa kịp mở miệng, nước mắt đã tuôn trào.

Sau đó, không thể nói được gì nữa.

Nguyễn Thanh: "..."

Cậu cũng không hiểu sao mình lại khóc, chỉ cảm thấy cảm xúc uất ức cứ liên tục dâng lên, không cách nào kiềm chế.

Có lẽ là vì bị câu nói của Quý Chi Viên làm cho hoảng sợ.

Mặc dù cậu không cảm thấy mình sợ đến mức đó.

Nguyễn Thanh cố gắng ép xuống cảm giác này, nhưng hiển nhiên là vô ích.

Có lẽ cậu sẽ phải dùng đến thuốc hỗ trợ để ổn định lại cảm xúc.

Quý Chi Viên nhìn cậu thiếu niên trước mặt không ngừng rơi lệ, vẻ mặt hoang mang, lúng túng, không hiểu tại sao mình lại khiến người ta khóc.

Nguyễn Thanh không muốn tiếp tục đôi co, cậu ôm sách vở bước qua người Quý Chi Viên, chuẩn bị đi đến lớp học.

Quý Chi Viên hoàn hồn, lập tức đuổi theo: "Xin lỗi, tôi có làm cậu hoảng sợ không?"

Nguyễn Thanh nghiêng đầu liếc nhìn hắn, khẽ lắc đầu.

Nhìn vẻ im lặng của cậu thiếu niên, Quý Chi Viên hơi ngập ngừng rồi hỏi: "Cậu... không biết nói chuyện sao?"

Nguyễn Thanh nghe vậy khựng lại, gật đầu.

Quý Chi Viên định nói gì đó, nhưng cậu thiếu niên bên cạnh bỗng nhiên tăng tốc, bước đi nhanh hơn.

Hắn theo phản xạ định chạy theo, nhưng một người chơi khác chạy tới đã chặn hắn lại, buộc hắn phải từ bỏ.

...

Nguyễn Thanh vừa nhìn thấy Kiều Nặc từ hướng ký túc xá đi tới nên đã cố tình bước nhanh hơn.

Hơn nữa, vì bị Quý Chi Viên làm chậm trễ, giờ cậu sắp trễ học.

Nguyên chủ trước giờ chưa từng đi học muộn, nên Nguyễn Thanh bắt đầu chạy nhỏ trong hành lang.

Không ngờ ở khúc ngoặt, một người từ phía hành lang bên trái xuất hiện.

Nhận ra mình sắp đâm vào đối phương, Nguyễn Thanh mở to mắt, muốn dừng lại, nhưng phản ứng của cơ thể luôn chậm hơn suy nghĩ.

Kết quả, cậu vẫn đâm sầm vào người ta, rồi mất thăng bằng ngã về phía sau.

May mắn, người đàn ông trước mặt phản ứng rất nhanh. Bất chấp tài liệu bị rơi xuống đất, anh ta lập tức nắm lấy cổ tay cậu, kéo lại.

Người đàn ông nhìn cậu thiếu niên với ánh mắt sợ hãi, môi cười nhẹ, giọng điệu đầy thiện ý: "Bạn học, tốt nhất đừng chạy trong hành lang nữa."

Nguyễn Thanh mím môi, cúi đầu tỏ vẻ xin lỗi.

Cậu muốn nói lời xin lỗi nhưng không thể thốt ra vì nước mắt không ngừng tuôn rơi.

Lúc này, Nguyễn Thanh nhìn xuống đất thấy tài liệu vương vãi khắp nơi – những thứ mà cậu đã vô tình làm rơi.

Cậu lập tức quỳ xuống, định nhặt chúng lên.

"Không cần đâu, để tôi tự làm."

Nguyễn Thanh vẫn cảm thấy có lỗi nên tiếp tục giúp nhặt tài liệu.

Tuy nhiên, khi nhặt đến một nửa, cậu đột nhiên khựng lại.

Trong đống tài liệu, có một bức ảnh rơi ra.

Ảnh chụp một thi thể đầy máu và một người đàn ông.

Người đàn ông cầm một con dao dính máu, ánh mắt nhìn thẳng vào máy ảnh.

Mà người trong ảnh chính là người đàn ông đang đứng trước mặt cậu.

Nguyễn Thanh ngẩng đầu, đối diện ánh nhìn từ trên cao của anh ta.

Người đàn ông nở nụ cười nhẹ, giọng điệu dịu dàng nhưng lại khiến lòng người lạnh buốt: "Bạn học, cậu đã nhìn thấy gì rồi?"

***

Tác giả có lời muốn nói:

"Loạt quảng cáo cắm chốt: Mặt dày vô địch!"