Edit: Nhân Sâm Trắng
Nguyễn Thanh nửa quỳ trên mặt đất, không ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, vì vậy cậu không biết sắc mặt anh ta lúc này ra sao.
Nhưng dù không nhìn thấy biểu cảm, chỉ cần nghe giọng nói cũng đủ để nhận ra tình huống hiện tại nguy hiểm đến mức nào.
Nếu không trả lời được câu hỏi của người đàn ông, có lẽ giây tiếp theo cậu sẽ thành cái xác trong bức ảnh kia.
Nguyễn Thanh giả vờ như không hiểu ý người đàn ông, hơi ngơ ngác ngẩng đầu lên, khuôn mặt tinh xảo hiện lên vẻ mờ mịt.
Cậu như thể không hiểu lời anh ta có ý gì.
Người đàn ông nhìn cậu thiếu niên trước mặt, dừng lại một chút, nụ cười nhẹ nhàng trên khuôn mặt cũng nhạt bớt vài phần.
Cảm giác nguy hiểm theo đó cũng giảm đi đôi chút.
Thiếu niên khóc rất thảm, đôi mắt đẹp đẽ ngập trong làn sương nước long lanh, ngay cả hàng lông mi dài cũng vương vài giọt nước.
Ánh sáng và bóng tối từ hàng mi rợp xuống khuôn mặt ướt đẫm nước mắt, vẻ đẹp ấy khiến người ta không khỏi thương xót.
Cũng đẹp đến mức kinh tâm động phách.
Hơn nữa, dường như vì nước mắt làm mờ tầm nhìn, Nguyễn Thanh có chút không thấy rõ.
Cậu khẽ lau nước mắt.
Nhưng đáng tiếc là việc đó không mang lại tác dụng gì, nước mắt vẫn không ngừng chảy ra, lần nữa làm đôi mắt cậu mờ mịt.
Bộ dáng tràn ngập nước mắt đầy đáng thương ấy trông thật ngây thơ vô hại, như một con thỏ trắng mềm mại.
Một con thỏ ngốc nghếch đến mức không nhận ra nguy hiểm ngay trước mắt.
Nếu là người bình thường nhìn thấy bức ảnh kia, có lẽ đã hét lên và bỏ chạy.
Nhưng cậu thiếu niên thì không.
Còn về chuyện khóc, rõ ràng không phải vì bức ảnh, bởi ai cũng biết Nguyễn Thanh là người mau nước mắt, chuyện đó cả trường đều rõ.
Người đàn ông tất nhiên cũng biết.
Anh ta trong giây lát cũng không chắc cậu đã nhìn thấy bức ảnh hay chưa.
Nhưng thực ra, việc có thấy hay không cũng không quan trọng, anh ta muốn cậu thấy thì cậu bắt buộc phải thấy.
Người đàn ông khẽ bật cười. Đúng lúc anh ta định mở miệng nói gì đó, chuông vào lớp vang lên.
Nguyễn Thanh lập tức cuống cuồng cúi đầu, luống cuống tay chân thu dọn tài liệu.
Cậu như thể không hề nhìn thấy bức ảnh kia, sau khi thu dọn xong liền đưa lại cho người đàn ông trước mặt.
Nguyễn Thanh cúi người tỏ ý xin lỗi, sau đó ôm chặt sách vở chạy nhanh về phía lớp học.
Vì quá vội, cậu không thấy ánh mắt sâu thẳm của người đàn ông khi nhìn theo bóng lưng mình.
Nhưng ngay cả khi có nhìn thấy, cậu cũng sẽ làm như không biết.
...
Nguyễn Thanh thật sự không có tâm trạng để nghe giảng. Đêm qua, cậu gần như không ngủ, cộng thêm khóc nhiều khiến đầu óc cậu mơ màng.
Ngồi xuống chưa bao lâu, cậu đã úp mặt lên bàn, định chợp mắt một chút.
Nếu không duy trì trạng thái cơ thể tốt, khả năng phân tích và suy nghĩ của cậu sẽ bị ảnh hưởng.
Ban ngày, lại có nhiều sinh viên trong lớp, khả năng gặp phải bút tiên xuất hiện là rất thấp.
So với buổi tối, tình hình an toàn hơn nhiều.
Nhưng có lẽ vì quá mệt mỏi, hoặc do nỗi sợ tột độ đêm qua khiến cơ thể cậu kiệt sức, Nguyễn Thanh dần dần thiếp đi, mất hẳn ý thức.
Khi cậu tỉnh lại lần nữa, bài giảng vẫn đang tiếp tục. Nguyễn Thanh lập tức chăm chú lắng nghe.
Hửm...?
Tại sao cậu lại nghe giảng?
Nguyễn Thanh mơ hồ cảm thấy có điều gì đó không ổn.
Nhưng khi còn chưa kịp nghĩ ra điều gì sai trái, cậu chợt cảm nhận có ai đó vỗ nhẹ vào vai mình, như thể đang gọi cậu.
Sự xao nhãng ấy khiến cảm giác bất thường vừa nhen nhóm trong đầu cậu tan biến. Nguyễn Thanh quay lại, vẻ mặt ngơ ngác.
Nhưng bên trái hay bên phải của cậu đều không có ai. Ngay cả phía sau lưng, nơi cậu ngồi ở hàng ghế cuối, cũng hoàn toàn trống trải.
Còn người ngồi phía trước cậu? Chắc chắn không phải, vì cậu vừa nhìn lên bục giảng, không hề thấy họ quay lại.
Khi Nguyễn Thanh nghĩ rằng đó chỉ là ảo giác, một bàn tay bất ngờ nắm lấy tay cậu.
Cả người cậu lập tức cứng đờ, đây hoàn toàn không phải là ảo giác.
Rõ ràng có ai đó đang nắm tay cậu, thậm chí nhẹ nhàng xoa bóp từng ngón tay cậu.
Dù bên cạnh cậu chẳng có ai.
Vậy đó là gì thì không cần nói cũng rõ.
Là... bút tiên.
Điều chưa biết luôn là thứ khiến người ta sợ hãi nhất.
Nguyễn Thanh mở to mắt, trong đôi mắt tràn đầy nỗi sợ hãi, cơ thể cậu run rẩy không ngừng.
Theo bản năng, cậu muốn rút tay mình ra.
Thế nhưng, tay cậu lại không thể rút về, ngược lại còn dẫn đến những hành động lả lướt hơn.
Nguyễn Thanh có thể cảm nhận rõ ràng mu bàn tay mình bị thứ gì đó ma sát qua, mang theo vài phần mờ ám khó tả.
Cậu càng cố giãy giụa, muốn rút tay mình về bằng mọi giá.
Nhưng sức cậu quá yếu.
Dù đã dùng hết sức lực toàn thân, cậu vẫn không thể thoát khỏi sự giam cầm kia.
Bàn tay cậu vẫn bị nắm chặt, thậm chí còn bị một thực thể vô hình mân mê một cách tỉ mỉ.
Từ lòng bàn tay, đến đầu ngón tay tròn trịa, rồi đến cả phần bụng ngón tay mềm mại.
Đuôi mắt Nguyễn Thanh đã đỏ hoe, nỗi sợ hãi và khiếp đảm lập tức chiếm lấy đầu óc cậu.
Nước mắt không ngừng rơi, từng giọt từng giọt, như chuỗi ngọc trai bị đứt đoạn.
Làn mi dài của cậu ướt sũng, nước mắt cũng thấm ướt hai bên má.
Nguyễn Thanh muốn sử dụng đạo cụ, nhưng không hiểu sao chúng lại không thể kích hoạt.
Cậu chỉ có thể bất lực để mặc thực thể kia giữ lấy tay mình.
Dù không nhìn thấy, Nguyễn Thanh vẫn có thể cảm nhận được một sự lạnh lẽo và nhớp nháp lan từ đầu ngón tay.
Tiếp đến là bụng ngón tay, sau đó là cả các ngón tay, giống như bị một con rắn độc lạnh lùng và tàn nhẫn nhìn vào con mỗi, khiến người ta sởn gai ốc.
Sức mạnh đó mạnh mẽ và không thể khước từ, giống như muốn cắn nuốt bàn tay cậu hoàn toàn.
Nó như một thứ kí sinh không rời, khiến Nguyễn Thanh không thể giãy giụa hay thoát ra.
"Ưm... Ưm..."
Cậu cố gắng hết sức rút tay về, lông mi ướt sũng run rẩy vì sợ hãi, trông thật đáng thương.
Nhưng sự yếu đuối và đáng thương của cậu không nhận được chút thương xót nào.
Ngược lại, nó chỉ khiến người ta muốn bắt nạt cậu nhiều hơn, làm nhục cậu một cách tùy ý.
Muốn ép cậu rơi vào bóng tối không lối thoát.
Cảm giác đó dường như không còn thỏa mãn với việc chỉ dừng lại trên tay cậu nữa.
Giây tiếp theo, Nguyễn Thanh phát hiện bàn tay mình đã được buông ra.
Nhưng ngay lập tức, đùi cậu lại bị thứ gì đó chạm vào.
Nguyễn Thanh trợn to mắt, đồng tử co lại, nỗi sợ trong ánh mắt càng tăng thêm mấy phần.
Thứ đó muốn giết cậu sao?
Cảm giác lạnh lẽo càng lúc càng lan ra, như thể đang cân nhắc phải ra tay từ chỗ nào.
Nguyễn Thanh cắn chặt môi dưới, nỗi khiếp sợ khiến cậu dần đến bờ vực sụp đổ.
Cậu bỗng bật dậy.
Khi Nguyễn Thanh đứng lên, mọi sự khác thường dường như đều biến mất.
Tựa như trước đó chẳng hề tồn tại thực thể vô hình nào cả.
Do tiếng động khi cậu đứng lên, hai người ngồi phía trước đều quay lại nhìn cậu.
Ngay cả giáo sư già trên bục giảng cũng đưa mắt nhìn về phía Nguyễn Thanh.
Giáo sư già tỏ vẻ khó hiểu, "Em học sinh kia, em bị sao vậy? Có chuyện gì à?"
Khuôn mặt tinh tế của Nguyễn Thanh tái nhợt, cậu bối rối mấp máy môi, giọng nói lạnh lẽo vì sợ hãi mà run rẩy: "Thầy... Thầy ơi, em muốn đi vệ sinh ạ."
Khoan đã.
Cậu... tại sao có thể nói chuyện?
Chẳng phải vừa nãy cậu khóc đến mức không thốt nên lời sao?
Rõ ràng là...
Chưa kịp suy nghĩ sâu xa, Nguyễn Thanh đã nghe giáo sư già đáp lại với vẻ không hài lòng: "Còn năm phút nữa là hết giờ rồi, em đợi hết giờ hẵng đi."
"Ngồi xuống tiếp tục nghe giảng đi."
Vị giáo sư này vốn nổi tiếng là hiền hòa trong trường, hiếm khi thấy ông tức giận.
Nhưng lần này, giọng điệu của ông lại hiếm hoi mang theo vài phần nghiêm khắc, thậm chí có vẻ rất cứng rắn.
Như thể hành động của Nguyễn Thanh khiến ông vô cùng khó chịu.
Nguyễn Thanh bỗng cảm thấy vô cùng tủi thân.
Lông mi dài run rẩy đầy bất lực, đôi môi mỏng đỏ nhạt của cậu mím chặt.
Cuối cùng, dưới ánh nhìn nghiêm nghị của giáo sư, cậu đành phải ngồi xuống.
Nhưng ngay khi cậu vừa ngồi xuống ghế, cơ thể lập tức cứng đờ.
Chiều cao không đúng.
Nhiệt độ cũng không đúng.
Ngay khi Nguyễn Thanh chuẩn bị ngồi xuống, trên ghế của cậu dường như đã có thứ gì đó hiện diện từ trước.
Cậu vừa ngồi xuống, lập tức ngồi lên chân của thứ đó.
Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khiến Nguyễn Thanh toàn thân cứng đờ.
Không kịp nghĩ ngợi, cậu định đứng dậy ngay lập tức.
Nhưng một đôi tay bỗng nhiên xuất hiện, giữ chặt lấy eo cậu.
Lực giữ đó rất mạnh, mang theo cảm giác lạnh lẽo, khiến Nguyễn Thanh không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Nguyễn Thanh muốn giãy giụa, nhưng không tài nào thoát khỏi.
Cuối cùng, cậu chỉ có thể cứng ngắc ngồi đó, mặc cho sự tồn tại vô hình kia muốn làm gì thì làm.
Trong lớp học, không ai nhận ra điều gì bất thường.
Nhưng nếu quan sát kỹ, sẽ thấy một cậu thiếu niên ngồi ở hàng ghế cuối, dường như cao hơn những người khác một chút, dù rõ ràng cậu vẫn ngồi yên.
Cậu không phải ngồi trên ghế, mà như đang lơ lửng trên không, tựa hồ giữa cậu và mặt ghế bị ngăn cách bởi một thứ gì đó.
Hình ảnh này quái dị đến mức rợn người.
Tư thế của Nguyễn Thanh chẳng giống như đang giữ thăng bằng, mà như một người đang ra sức vùng vẫy để đứng lên.
Nhưng dù cố gắng thế nào, cậu vẫn không thoát được, chỉ có thể ngồi đó, bất lực và bị giam hãm hoàn toàn.
Thân hình gầy gò, nhỏ nhắn của cậu khẽ run rẩy.
Đôi mắt đẫm nước làm cậu trông thật đáng thương.
Nguyễn Thanh muốn trốn chạy, nhưng mọi nỗ lực đều vô ích.
Thậm chí, ngay cả việc cử động cũng trở thành điều xa xỉ. Chỉ còn lại những giọt nước mắt lặng lẽ rơi trong vô vọng.
Một cảm giác lạnh lẽo và dính ướt bất ngờ xuất hiện trên dái tai cậu, khiến thân thể mảnh khảnh càng run lên dữ dội hơn.
Cậu có thể cảm nhận rõ ràng một bàn tay đang từ từ men theo vạt áo, luồn vào trong, đầu ngón tay chầm chậm xoa nhẹ lên làn da mềm mại ở phần eo bụng.
Bàn tay đó, thô ráp hơn rất nhiều so với làn da trơn mịn của cậu.
Cảm giác đối lập ấy khiến Nguyễn Thanh càng run rẩy dữ dội hơn.
Cậu đưa tay ra muốn ngăn cản, nhưng bàn tay kia rõ ràng có thể chạm vào cậu, còn cậu lại chẳng thể nào chạm được nó.
Cứ như thể bàn tay ấy không hề tồn tại, tất cả chỉ là ảo giác trong cậu.
Không cách nào phản kháng, cũng chẳng thể thoát khỏi, Nguyễn Thanh chỉ biết yếu ớt bật khóc thành tiếng, những giọt nước mắt không ngừng lăn xuống.
Điều kỳ lạ là nước mắt chưa kịp rơi xuống áo, mà như bị một thứ gì đó chặn lại giữa không trung.
Khi nước mắt vừa trượt khỏi khóe mắt, vẫn còn mang theo chút ấm áp nhàn nhạt, tựa như chiếc lông vũ khẽ quét qua đáy lòng, gợi lên những suy nghĩ đen tối không sao kiểm soát nổi.
"Thật là thích khóc nhỉ..."
"Chẳng trách bị gọi là đồ mít ướt."
"Nhưng đẹp thật đấy... Đẹp đến mức khiến người ta không thể kìm lòng."
"Thật muốn nhìn thấy cậu thở dốc... muốn thấy cậu khóc vì một lý do khác cơ."
Nguyễn Thanh bỗng cảm nhận được cằm mình bị giữ chặt, sau đó đầu cậu bị buộc quay sang bên trái.
Bàn tay vô hình dừng lại trên đôi môi mềm mại ửng đỏ của cậu, nhẹ nhàng vuốt ve với một ý tứ mập mờ khó đoán.
Sự lạnh lẽo ấy khiến lòng cậu không ngừng dâng lên nỗi sợ hãi sâu sắc.
Cậu đưa tay muốn bắt lấy bàn tay kia, nhưng lại hụt một lần nữa.
Cậu không thể chạm vào, cũng chẳng ngăn cản được hành động của kẻ đó. Cuối cùng, chỉ có thể bị động chịu đựng tất cả.
Cảm giác lạnh buốt trên môi làm thân thể Nguyễn Thanh không ngừng run rẩy.
Cậu nghĩ, có phải... cậu sắp chết rồi không?
...
Nguyễn Thanh bỗng tỉnh dậy trong tiếng ồn ào của lớp học.
Lúc này, không khí trong lớp náo nhiệt vô cùng.
Không ít bạn học đang thì thầm trò chuyện, thậm chí một số người còn lén gọi điện thoại.
"Ê, tới nhanh đi, đổi giáo viên rồi. Thầy mới nhìn nghiêm lắm, không dễ đối phó đâu, mau tới đi!"
Ngay cả bạn ngồi trước Nguyễn Thanh cũng cúi người, nói khẽ qua điện thoại, "Bọn mình đổi thầy rồi. Thầy mới vừa đi lấy danh sách điểm danh, chắc lát quay lại là điểm danh ngay, cậu mau tới đi!"
"Nhờ điểm danh hộ á?" Người bạn kia lật mắt, "Điểm danh hộ cái gì mà hộ? Cả lớp chưa tới 20 đứa, ông già nhà cậu làm sao giấu được? Thầy chỉ cần nhìn một cái là biết ngay."
"Muốn đến thì đến, không thì thôi, tôi chẳng giúp đâu."
Giữa không gian xôn xao ấy, chẳng ai chú ý đến Nguyễn Thanh đang ngồi ở hàng ghế cuối.
Cậu cũng hiểu ra rằng mình vừa trải qua một cơn ác mộng.
Thảo nào mọi thứ đều kỳ lạ như vậy.
Trong giấc mơ, cậu không tài nào tập trung suy nghĩ, càng không thể nhận ra những điều bất thường.
Hít sâu vài hơi, Nguyễn Thanh cố gắng điều chỉnh nhịp thở đang gấp gáp và trấn an trái tim còn hoảng loạn.
Sau khi bình tĩnh hơn, cậu nhìn về phía bục giảng.
Trên đó không có ai, đúng như bạn học đã nói, thầy giáo đang đi lấy danh sách.
Nguyễn Thanh đưa tay lau nước mắt, trong mắt hiện lên vẻ trầm tư khi phân tích tình hình.
Cơn ác mộng vừa rồi chắc chắn không phải do cậu tự mơ, cũng không phải ngẫu nhiên.
Cậu bị bút tiên ám rồi.
Mọi chuyện trong giấc mơ kia chắc chắn là kiệt tác của bút tiên.
Nguyễn Thanh đã từng nghe nói về những sinh vật chuyên hút tinh khí con người.
Một khi bị chúng bám lấy, cuối cùng chỉ có thể bị dày vò đến chết.
Thậm chí, còn có loại quỷ mị chuyên sống bằng cách hút dương khí từ đàn ông.
Những người bị hút dương khí đều sẽ gặp kết cục thê thảm.
Nguyễn Thanh mím môi, hàng mi khẽ run rẩy vài lần.
Bút tiên... chính là loại quỷ mị đó sao?
Điều này đã quá rõ ràng.
Dù là những gì xảy ra trong giấc mơ hôm nay hay chuyện đêm qua, bút tiên dường như đang muốn hút lấy dương khí của cậu.
Nguyễn Thanh ngập ngừng lên tiếng trong đầu: 【Việc bị thứ đó hút dương khí có được tính là một cuộc tấn công không?】
【...Không đâu nhỉ?】 Hệ thống đáp, giọng điệu tuy không chắc chắn nhưng vẫn cố gắng trả lời. Có vẻ như câu hỏi của Nguyễn Thanh đã vượt khỏi tầm hiểu biết của nó.
Thực ra, đúng là như vậy.
Bị quỷ hút dương khí có thể gây chết người, nhưng trong các phó bản của trò chơi kinh dị, gần một phần ba đều xoay quanh yếu tố tâm linh. Chưa từng có con boss nào ra tay theo cách này với NPC hay người chơi cả.
Những người bị nhắm đến thường bị giết chết ngay hoặc mắc kẹt mãi trong ác mộng.
Vậy nên, việc hút dương khí có được tính là tấn công hay không, hệ thống thật sự không biết. Bởi lẽ, trước nay chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Hệ thống chắc chắn nói: 【Chuyện đó cậu không cần lo. Trước đây chưa từng xuất hiện trường hợp nào như vậy cả.】
Hiển nhiên, hệ thống không biết chuyện vừa xảy ra. Nguyễn Thanh nghe vậy cũng không nói gì thêm. Dù sao, đó cũng chỉ là một giấc mơ.
Không biết cũng không có gì lạ.
Thế nhưng, Nguyễn Thanh không hề tin hoàn toàn vào lời hệ thống. Chưa từng xảy ra không có nghĩa là không tồn tại.
Có vẻ như ban ngày cũng không còn an toàn nữa.
Cậu cần phải nhanh chóng tìm hiểu manh mối về bút tiên.
Thông tin từ phó bản cho biết, Đại học Số 1 từng lưu truyền câu chuyện một ký túc xá triệu hồi bút tiên, sau đó xảy ra những cái chết kỳ lạ.
Nói cách khác, hiện trường chính là Đại học Số 1, nơi từng có sinh viên triệu hồi bút tiên trong ký túc xá.
Có lẽ, đó là lần đầu tiên bút tiên được triệu hồi.
Biết đâu, từ đây cậu có thể tìm ra manh mối.
Bút tiên khi còn sống chắc chắn là con người, chỉ sau khi chết mới hóa thành oán linh.
Một người chết tự nhiên khó mà hóa thành oán linh. Khả năng lớn là bị người khác hại chết.
Hơn nữa, rất có thể bút tiên có mối liên hệ với bốn người đầu tiên đã triệu hồi nó. Nếu không, tại sao nó lại nhắm vào họ?
Vậy nên, chỉ cần tìm hiểu rõ sự việc, hóa giải oán niệm của oán linh, có lẽ cậu sẽ sống sót.
Nếu không thể tra ra, cậu có thể thử tìm những thứ có khả năng chế ngự oán linh, chẳng hạn như bùa chú hay tượng Phật.
Trong trò chơi kinh dị, chắc chắn sẽ có đường sống để người chơi lựa chọn.
Sau khi phân tích tình hình hiện tại, Nguyễn Thanh lấy điện thoại ra.
Điện thoại có tín hiệu, Nguyễn Thanh lập tức truy cập diễn đàn của trường.
Cậu gõ hai chữ "bút tiên" vào ô tìm kiếm.
Có rất nhiều bài viết liên quan đến bút tiên. Nguyễn Thanh xem qua và chọn một bài có số lượt bình luận nhiều nhất.
【Nghe nói trường mình từng có ký túc xá triệu hồi bút tiên, sau đó cả phòng đều chết kỳ lạ. Cảnh sát cũng không tìm ra manh mối. Có ai biết chuyện này không?】
【Buồn cười thật, thời nay ai còn tin vào bút tiên chứ? Toàn là chuyện bịa đặt thôi.】
【Người Trung Quốc đâu nuôi mấy thần nhàn rỗi. Loại thần không giúp mình qua kỳ thi cuối kỳ thì tôi chẳng thèm tin. Với lại, nếu thật sự có bút tiên, họ thành tiên rồi, còn thời gian đâu mà lo chuyện yêu đương hay thi cử của cậu?】
【Tôi từng nghe về truyền thuyết này. Nghe nói phòng đó một người nhảy lầu, một người nhảy xuống hồ, còn một người thì tự thiêu trong ký túc.】
【Còn người thứ tư thì sao? Phòng đó có bốn người mà? Sao mới có ba?】
【Không biết nữa. Tôi chỉ nghe được vậy thôi. Có lẽ người thứ tư đã mất tích. Dù sao truyền thuyết cũng nói cả bốn người đều chết.】
【Này, các cậu nghĩ bút tiên có thật không? Tôi bắt đầu tò mò rồi.】
【Đừng tò mò. Nhiều người thử rồi, chẳng có tác dụng gì đâu. Hoàn toàn không gọi được bút tiên.】
【Mà này, các cậu biết ký túc nào xảy ra chuyện không?】
【Đã gọi là truyền thuyết thì làm gì có địa chỉ cụ thể? Ai biết tin đồn đó từ đâu ra. Tôi nghĩ chỉ là gom những vụ tự tử của sinh viên rồi bịa thành chuyện thôi.】
【Tôi cũng nghĩ thế.】
Ban đầu, bài viết còn bàn luận khá nghiêm túc, nhưng về sau thì bắt đầu lan man. Nguyễn Thanh không tiếp tục kéo xuống nữa.
Trong diễn đàn, không chỉ có bài viết, mà từng bình luận cũng có thể nhấn vào để xem chi tiết.
Nguyễn Thanh mở một bình luận hỏi về phòng ký túc:
【D tòa 101.】【C tòa 202.】【B tòa 303.】
Các bình luận đều là những số phòng rải rác, hiển nhiên không đáng tin.
Khi Nguyễn Thanh chuẩn bị từ bỏ, ánh mắt cậu bỗng khựng lại.
【A tòa 404.】
A tòa 404 chính là... phòng ký túc của cậu.
Mặc dù chưa đến giờ tan học, Nguyễn Thanh đã trực tiếp gập sách lại, chuẩn bị rời khỏi lớp bằng cửa sau.
Còn chuyện lên lớp, cậu không còn tâm trí để bận tâm nữa.
Thêm vào đó, nếu nguyên chủ gặp phải tình huống như thế này, chắc chắn cũng chẳng còn lòng dạ mà học hành.
Vì vậy, việc cậu trốn học cũng không hề làm sụp đổ hình tượng nhân vật.
Trực giác mách bảo Nguyễn Thanh rằng ký túc xá được nhắc đến trong thông tin của phó bản rất có thể chính là phòng 404 tòa A mà cậu đang ở.
Điều này đồng nghĩa với việc người đã để lại câu trả lời kia thực sự biết gì đó về bút tiên.
Hiện tại, Nguyễn Thanh không mang theo máy tính, mà việc tra IP người trả lời trên điện thoại lại không tiện chút nào.
Cậu cần tìm ra người đứng sau câu trả lời đó.
Ngoài ra, còn phải tra xem trước đây đã có những ai từng ở phòng 404 tòa A và chuyện gì đã xảy ra tại đó.
Nguyễn Thanh ôm sách bước đến cửa sau, nhưng lại phát hiện cửa đã bị khóa từ bao giờ.
Cậu thử dùng sức đẩy, nhưng không mở được.
Cánh cửa bị khóa từ bên ngoài.
Nguyễn Thanh đành phải từ bỏ, liếc nhìn bục giảng trống trơn, sau đó quay người chọn đi bằng cửa trước.
Nhưng vừa bước đến gần cửa trước, cậu bỗng khựng lại, thậm chí vì tránh va vào ai đó mà loạng choạng lùi về sau mấy bước.
Bởi người vừa bước vào từ cửa chính là một khuôn mặt mà Nguyễn Thanh cực kỳ quen thuộc.
Đó chính là người đàn ông mà cậu vừa va phải ở hành lang, cũng là người xuất hiện trong bức ảnh của vụ án mạng kia.
Người đàn ông cầm trong tay một danh sách điểm danh, chậm rãi bước vào lớp.
Dù nhìn thấy Nguyễn Thanh, anh ta cũng không dừng bước.
Nếu Nguyễn Thanh không né sang bên, chắc chắn sẽ bị người đàn ông này đụng trúng.
Nguyễn Thanh mím môi, vô thức lùi từng bước về phía sau. Trên gương mặt thanh tú thoáng hiện vẻ căng thẳng và hoang mang.
Người đàn ông vừa bước vào tiếp tục sải bước về phía trước, từng bước chân đều tạo ra một áp lực khiến người ta không khỏi ngột ngạt.
Khi ánh mắt Nguyễn Thanh chạm phải ánh mắt của người đàn ông kia, cậu lập tức bối rối quay đi, không dám nhìn thẳng nữa.
Trong lớp đã im lặng tự lúc nào, mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cửa ra vào.
Cảnh tượng lúc này giống như một học sinh đang bị giáo viên chặn đường không cho trốn học.
Người đàn ông tuy miệng mỉm cười, nhưng cả bước đi lẫn ánh mắt đều mang vẻ áp đảo, khó mà đối đầu.
Rõ ràng là một người không dễ dây vào.
Nhưng...
Không ít bạn học cảm thấy có gì đó là lạ trong tình huống này.
Rõ ràng giáo viên chỉ đang ngăn một học sinh trốn học thôi.
Vậy mà dáng vẻ từng bước áp sát của hắn lại khiến người ta có cảm giác kỳ quái, giống như anh ta đang làm điều gì vượt giới hạn với cậu thiếu niên kia.
Thật kỳ lạ.
Nhiều ánh mắt đổ dồn về phía Nguyễn Thanh.
Tuy nhiên, từ góc độ của họ, chỉ có thể thấy được bóng lưng mảnh khảnh, thanh tú của cậu, chứ không nhìn rõ gương mặt.
Người đàn ông chỉ dừng bước khi Nguyễn Thanh lùi đến tận hàng ghế đầu. Anh ta nhìn cậu, cất giọng nhẹ nhàng: "Bạn học, chưa đến giờ tan học mà đã muốn đi, em không hài lòng gì về tôi sao?"
***
Tác giả nói gì:
Tôi đúng là chẳng phải người tốt đẹp gì, viết đến cảnh này mà tôi còn ngồi tưởng tượng... Ừ thì, ngồi đó, nghĩ đến... Sau đó tỉnh lại, tôi đã âm thầm xóa đi...
____
Edit bày tỏ:
Tính ra chương này tác giả bị ngăn cản bới hai chữ "Tấn Giang" chứ không thiếu điều muốn nhảy disco trên web đó luôn á.