Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 166: Bút Tiên (7)



Lúc này là mười hai giờ rưỡi trưa, đúng giờ ăn cơm, nên dưới lầu ký túc xá có không ít sinh viên qua lại.

Tuy nhiên, góc khuất bên cạnh ký túc xá lại không có mấy ai lui tới.

Nguyễn Thanh bị người đàn ông cao lớn chặn tại một góc tường, tay phải bị anh ta kiềm giữ chặt, không có đường thoát. Đôi mắt vì sợ hãi mà đỏ bừng, nước mắt lại bắt đầu tuôn rơi.

Đôi mắt đẹp tràn đầy sự kinh hoàng.

Giờ đây, thậm chí Thẩm Ngộ An không cần che miệng cậu nữa, bởi cậu đã không thể nói nên lời.

"Lại khóc à?" Thẩm Ngộ An nhìn thiếu niên trước mặt đang sợ đến phát khóc, vươn tay lau đi nước mắt trên khuôn mặt cậu, động tác vô cùng dịu dàng.

Nhưng ẩn trong đó lại mang vài phần bá đạo, cũng như ý tứ không cho phép kháng cự.

Làn da thô ráp chạm nhẹ lên mặt cậu một cách mập mờ, khiến Nguyễn Thanh sợ hãi quay mặt tránh đi, cũng né luôn bàn tay của Thẩm Ngộ An.

Hành động của Nguyễn Thanh dường như đã chọc giận Thẩm Ngộ An. Anh ta trực tiếp nắm lấy cằm cậu, buộc cậu quay lại đối diện anh ta, còn hơi nâng lên một chút.

Thẩm Ngộ An cúi mắt nhìn thẳng vào đôi đồng tử xinh đẹp của Nguyễn Thanh, nửa cười nửa không: "Lá gan cũng lớn nhỉ, còn dám báo cảnh sát."

Dù đang là ban ngày, nhưng bóng dáng cao lớn của Thẩm Ngộ An bao trùm lấy Nguyễn Thanh, mang theo một áp lực khó diễn tả, khiến người ta kinh hoàng.

Đôi môi mỏng của Nguyễn Thanh run rẩy vì sợ hãi, cậu vô thức muốn né tránh ánh mắt của anh ta.

Nhưng sức nắm nơi cằm quá lớn, cậu hoàn toàn không thể thoát ra, thậm chí vì muốn quay đầu né tránh mà khiến lực tay của anh ta càng tăng thêm.

Cơn đau từ cằm khiến nước mắt trong mắt Nguyễn Thanh càng trào dâng, nhưng cậu chỉ có thể bất lực mím chặt đôi môi mỏng màu hồng nhạt của mình.

Trông cậu thật đáng thương, lại khiến người ta không kìm lòng muốn che chở.

Thẩm Ngộ An nhìn những giọt nước mắt rơi xuống ngón tay mình, ánh mắt càng thêm sâu thẳm.

Anh ta cúi xuống giấu đi cảm xúc trong đáy mắt, giây tiếp theo ngẩng đầu nhìn thiếu niên, giọng điệu nhẹ bẫng: "Hạ Thanh, em có biết không?"

"Ở góc này chẳng có ai tới đâu."

Ngữ khí của Thẩm Ngộ An không mang chút đe dọa rõ ràng nào, tựa như đang trò chuyện bình thường, nhưng trong lời nói lại ẩn chứa một sự nguy hiểm không thể xem thường.

Kẻ không ngu ngốc đều hiểu rõ ý anh ta.

Góc này không ai lui tới, nghĩa là nếu anh ta ra tay giết cậu tại đây, sẽ chẳng ai phát hiện.

Có lẽ chỉ khi thi thể cậu bắt đầu phân hủy, người ta mới biết cậu đã chết ở đây.

Ánh mắt Nguyễn Thanh càng thêm sợ hãi, cơ thể cũng bắt đầu run rẩy.

Cậu mở miệng muốn nói gì đó nhưng không thể phát ra âm thanh.

Làn da cậu tái nhợt đi, như thể giây tiếp theo sẽ ngất đi vì sợ hãi.

Thẩm Ngộ An nhìn cậu như vậy liền khựng lại, nhớ tới chuyện xảy ra trong văn phòng trước đó, anh ta âm thầm thu lại vài phần khí thế và áp lực của mình.

Mục đích của anh ta không phải khiến cậu sợ đến ngớ ngẩn, mà là muốn cậu ngoan ngoãn, không dám rời xa anh ta.

Nhưng dù anh ta đã hoàn toàn thu liễm áp lực, thiếu niên trước mặt vẫn run rẩy sợ hãi, rõ ràng là bị anh ta hù dọa quá mức.

Ánh mắt Thẩm Ngộ An dừng lại nơi đôi mắt long lanh của thiếu niên. Lông mi dài ướt đẫm nước mắt, như đôi cánh nhỏ khẽ run, càng khiến người ta nảy sinh ý muốn trêu chọc.

Khiến cậu phải khóc vì một lý do khác.

"Nhưng mà..." Thẩm Ngộ An vươn tay, ngón tay chạm nhẹ lên khuôn mặt thiếu niên với ý tứ mờ ám, giọng điệu đầy ẩn ý: "Đẹp thế này, chết đi thì thật đáng tiếc."

Anh ta vừa nói vừa trượt tay xuống một chút, ngón cái dừng lại nơi khóe môi Nguyễn Thanh.

Anh ta thoáng ngừng lại, ngón tay khẽ di chuyển về bên phải một chút.

Mềm quá...

Có lẽ vì vừa rồi cậu mím môi, đôi môi vẫn còn ấm áp và hơi ướt, cảm giác tựa như có một chiếc lông vũ khẽ lướt qua đáy lòng anh ta.

Mềm mại đến mức khiến anh ta không thể khống chế cảm xúc trong lòng.

Sau khi ngón tay cọ nhẹ vài lần trên đôi môi mỏng màu hồng nhạt ấy, anh ta lại tiếp tục trượt xuống, cuối cùng dừng lại nơi cổ áo sơ mi của Nguyễn Thanh

Mang theo chút hàm ý mơ hồ đầy ám muội.

Có lẽ khi ở trong văn phòng, lời nói của Thẩm Ngộ An vẫn còn rất uyển chuyển, khiến người ta nhất thời không đoán ra được ý của anh ta.

Nhưng lúc này, ý tứ của anh ta đã trở nên vô cùng rõ ràng.

Vì trong ánh mắt Thẩm Ngộ An hiện lên sự xâm chiếm mạnh mẽ, ngón tay thon dài đang nhẹ nhàng lướt qua từng nút áo trên người Nguyễn Thanh.

Như thể ngay giây tiếp theo, anh ta sẽ dùng một tay tháo tung từng nút áo của Nguyễn Thanh.

Dù nguyên chủ chưa từng yêu đương hay trải qua chuyện này, nhưng cũng không phải là một kẻ ngốc.

Thẩm Ngộ An đã ám chỉ rõ ràng đến vậy, chắc chắn nguyên chủ cũng hiểu được ý của anh ta.

Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, đôi mắt ngập nước bỗng mở to đầy kinh ngạc và sợ hãi, khuôn mặt tinh xảo lập tức tái nhợt không còn chút huyết sắc.

Sau đó, cậu muốn đẩy Thẩm Ngộ An ra.

Nhưng sức lực của cậu chẳng thể nào làm lung lay nổi Thẩm Ngộ An.

Thẩm Ngộ An cúi đầu, nhìn thiếu niên trong lòng đầy vẻ kháng cự, khẽ cười một tiếng, âm thanh mơ hồ mang theo sự lạnh lùng. "Xem ra lựa chọn của em đã rất rõ ràng rồi."

Nguyễn Thanh nghe vậy, đôi mắt bỗng mở to, cả người cứng đờ, cơ thể không ngừng run rẩy.

Ý của Thẩm Ngộ An đã quá rõ ràng.

Từ chối anh ta, chính là lựa chọn cái chết.

Thẩm Ngộ An chậm rãi đưa tay ra, trông như sắp ra tay giết chết người trước mặt.

Trong mắt Nguyễn Thanh hiện lên vẻ hoảng loạn và sợ hãi, nhưng biểu cảm của Thẩm Ngộ An lại không hề giống như đang đùa giỡn.

Cậu cắn môi, cúi đầu, dường như nội tâm đang giằng xé dữ dội.

Cuối cùng, Nguyễn Thanh nắm lấy bàn tay đang vươn ra của Thẩm Ngộ An, hàng mi dài run rẩy không ngừng, nước mắt lặng lẽ trượt xuống, tạo nên dáng vẻ yếu đuối đáng thương.

Đó là một dáng vẻ nhún nhường đầy đau khổ.

Như thể cậu đã đồng ý.

Ánh mắt Thẩm Ngộ An tối sầm lại khi nhìn bàn tay mình bị giữ chặt.

Sức lực của thiếu niên không lớn, nếu anh ta dùng thêm một chút sức, Nguyễn Thanh sẽ không thể nắm được.

Nhưng Thẩm Ngộ An lại mặc kệ, để mặc thiếu niên giữ lấy tay mình.

Thậm chí, khoảnh khắc Nguyễn Thanh chạm vào tay anh ta, những suy nghĩ đen tối trong lòng Thẩm Ngộ An như cỏ dại dưới ánh trăng, lập tức điên cuồng sinh trưởng.

Bởi vì hành động ấy đồng nghĩa với việc Nguyễn Thanh đã đồng ý.

Đồng nghĩa với việc, từ giờ phút này, Nguyễn Thanh sẽ thuộc về anh ta.

Và mãi mãi là của anh ta.

Anh ta có thể làm bất cứ điều gì với cậu.

Bất cứ điều gì...

Ánh mắt Thẩm Ngộ An sâu thẳm nhìn thiếu niên trước mặt, anh ta đưa tay ra.

Nhưng ngay khi bàn tay gần chạm tới Nguyễn Thanh, một chậu nước bất ngờ từ trên trời dội xuống.

Và rơi thẳng vào đầu Thẩm Ngộ An.

Không biết là chậu nước đó cố ý nhằm vào Thẩm Ngộ An hay do vị trí của Nguyễn Thanh sát vào tường nên cậu gần như không bị ướt, chỉ bị bắn vài giọt nhỏ.

Nhưng Thẩm Ngộ An thì thảm rồi, tóc và quần áo hoàn toàn ướt sũng, trông vô cùng chật vật.

Hơn nữa, nước trong chậu không phải nước sạch, mà là nước đầy bọt xà phòng, rất có thể là nước giặt quần áo.

Hai người đang đứng ở bên hông ký túc xá, không phải phía sau, nên từ ban công ký túc xá không thể hất nước xuống, chỉ có thể từ hành lang tầng trên.

Hành lang cuối cùng nối liền phòng giặt của mỗi tầng ký túc xá, bình thường sẽ không có ai đứng trên hành lang nhìn xuống.

Gương mặt Thẩm Ngộ An trầm xuống, anh ta ngẩng đầu nhìn lên tầng trên.

Không một bóng người.

Thậm chí rất khó để phân biệt được nước hắt xuống từ tầng nào.

Ký túc xá học sinh không có camera giám sát, ngay cả khi kiểm tra camera cũng không thể tìm ra.

Huống hồ, người hắt nước dám hành động như vậy, chắc chắn là đã có sự chuẩn bị kỹ lưỡng.

Thẩm Ngộ An đưa tay lau nước trên trán, nhìn bọt xà phòng dính trên tay, toàn thân tỏa ra hơi lạnh lẽo và sát ý.

Anh ta nhìn thiếu niên trước mặt đang run rẩy vì sợ hãi trước khí thế của mình, hít sâu một hơi, cố thu lại sát ý.

Sau đó, anh ta định đưa tay kéo thiếu niên rời đi.

Nhưng tay anh ta giờ dính đầy bọt xà phòng, nếu chạm vào thiếu niên, chắc chắn sẽ làm bẩn cậu.

Hơn nữa, với bộ dạng chật vật, toàn thân đầy mùi xà phòng rẻ tiền như bây giờ, anh ta đã hoàn toàn đánh mất vẻ ngoài lịch lãm, tao nhã của mình.

Bàn tay Thẩm Ngộ An cứ lơ lửng giữa không trung, sắc mặt anh ta càng lúc càng khó coi.

Anh ta lại hít sâu vài lần, nén cơn giận, nhìn thiếu niên trước mặt, lạnh giọng nói, "Tôi sẽ quay lại tìm em sau."

Nói xong, Thẩm Ngộ An không chờ Nguyễn Thanh đáp lại mà xoay người bỏ đi.

Nguyễn Thanh nhìn theo bóng dáng Thẩm Ngộ An vừa rời đi, ngẩng đầu ngước nhìn lên tầng thượng.

Hành lang vốn vắng vẻ giờ lại xuất hiện một người đang nằm sấp.

Là Kiều Nặc.

Anh nhìn xuống chàng trai với vẻ đáng thương phía dưới, hơi ngẩn người rồi lập tức bĩu môi, tỏ vẻ ghét bỏ: "Thật vô dụng."

Dù cách tầng bốn không phải khoảng cách thấp, nhưng giọng Kiều Nặc không hề hạ xuống, khiến Nguyễn Thanh nghe rõ mồn một.

Nguyễn Thanh chẳng bận tâm đến lời chế nhạo của Kiều Nặc, ngược lại, đôi mày mắt tinh tế khẽ cong lên, không thành tiếng mà nói một câu: "Cảm ơn."

Nụ cười ấy nhẹ nhàng nhưng lại trong trẻo thuần khiết, sạch sẽ đến mức khiến người ta phải ngẩn ngơ ngắm nhìn.

Người ta vốn quen thấy chàng trai luôn rơi lệ, có lẽ đây là lần đầu tiên Nguyễn Thanh nở nụ cười từ khi vào đại học.

Kiều Nặc sững người tại chỗ.

Anh vô thức đưa tay chạm vào trái tim mình đang đập mạnh hơn bình thường.

Không, không, không! Chắc chắn mình không phải gay!

Kiều Nặc chống tay lên bức tường bên cạnh, mạnh tay dùng đầu đập vào tường.

Chắc chỉ là do cậu trai kia khóc trông giống con gái quá nên mình mới có ảo giác thôi.

Nhất định là thế!

Dù sao mình cũng không thích mấy người đàn ông cứng nhắc!

Mình chỉ thích những bạn nữ hơn tuổi chủ động và quyến rũ mà thôi.

Thầy đã nói rồi, chỉ những người phụ nữ như vậy mới tuyệt vời nhất.

Anh giúp Nguyễn Thanh chẳng qua là vì thấy khó chịu với sự kiêu căng của Thẩm Ngộ An thôi.

Tuy nhiên, hình ảnh chàng trai nở nụ cười lại không ngừng hiện lên trong đầu Kiều Nặc.

Đẹp đến mức khiến người ta muốn...

Kiều Nặc mặt không cảm xúc lại lần nữa đập mạnh đầu vào tường, lực đập lớn đến nỗi máu chảy ra.

Nhưng anh dường như chẳng cảm thấy đau.

"Bạn gì ơi?"

Một nam sinh đang ôm quần áo đứng gần đó nhìn cảnh tượng Kiều Nặc lấy đầu đập tường, mặt mũi đầy kinh ngạc xen lẫn ngờ vực: "Cậu... không sao chứ?"

Kiều Nặc nghe thấy giọng nam sinh thì dừng lại, lạnh lùng trả lời: "Không sao."

Nói xong, anh lau vết máu trên trán, sau đó xoay người rời đi với vẻ lạnh lùng và kiêu ngạo.

Nam sinh nhìn vệt máu còn vương trên tường, không khỏi rùng mình, cảm giác đầu mình cũng đang đau.

Đây mà gọi là không sao?

Không lẽ anh ta bị hỏng não?

Nam sinh nọ không để ý rằng, sau khi cậu ta rời đi, vệt máu trên tường dần mờ đi rồi biến mất.

Nếu lần sau còn gặp lại Kiều Nặc, chắc chắn cậu ta sẽ phát hiện ra vết thương trên trán người này cũng đã biến mất, như thể tất cả chỉ là ảo giác.

...

Nguyễn Thanh hoàn toàn không biết chuyện xảy ra ở tầng trên. Sau khi nói "cảm ơn" với Kiều Nặc, cậu rời khỏi góc khuất, quay lại nơi đông người.

Nếu vừa nãy không phải vì khu vực xung quanh vắng vẻ, cậu đã chẳng bị Thẩm Ngộ An kéo vào góc tối.

Ở nơi đông người, Thẩm Ngộ An chắc chắn sẽ không dám làm càn như vậy.

Lần sau nhất định phải chú ý không được đi một mình.

Sau khi quay lại, Nguyễn Thanh không lập tức đến phòng hồ sơ mà quyết định ghé qua phòng y tế trước.

Không phải để mang đồ cho Kỳ Vân Thâm mà là để xử lý vấn đề hay khóc và mất tiếng của mình.

Nếu gặp nguy hiểm mà ngay cả việc kêu cứu để thu hút sự chú ý của người khác cũng không làm được, thì thật sự quá nguy hiểm.

Phòng y tế nằm ngay trên đường đến nhà ăn, cách không xa.

Nguyễn Thanh nhanh chóng đến nơi.

Phòng y tế cũng phải gặp bác sĩ trước rồi mới lấy thuốc được.

Cơ thể nguyên chủ có tuyến lệ phát triển mạnh và tình trạng tắc tuyến lệ bẩm sinh, dẫn đến việc nước mắt cứ tự nhiên chảy không kiểm soát.

Dù đã phẫu thuật nhiều lần nhưng hiệu quả vẫn không đáng kể.

Thuốc ức chế nước mắt phần lớn đều có hại cho cơ thể, dùng nhiều chắc chắn sẽ ảnh hưởng xấu.

Vì thế, bác sĩ luôn khuyên rằng cần kiểm soát tốt cảm xúc, tránh lo âu.

Bác sĩ ở phòng y tế sau khi khám cho Nguyễn Thanh cũng đưa ra lời khuyên tương tự, không đồng ý kê thuốc.

Nguyễn Thanh đành viện cớ rằng mình cần tham gia thi đấu và chỉ sử dụng thuốc tạm thời, tối đa bảy ngày.

Với thời gian ngắn như vậy, thuốc sẽ không gây hại lớn đến cơ thể.

Bác sĩ cuối cùng cũng đồng ý.

Nhận được thuốc, Nguyễn Thanh tiêm ngay một mũi.

Cảm giác muốn khóc ngay lập tức dịu bớt.

Cảm xúc cũng bình ổn hơn nhiều.

Dù chỉ là ức chế nhẹ, nếu cảm xúc dao động quá lớn, nước mắt vẫn sẽ chảy không kiểm soát.

Nhưng tình trạng mất tiếng dường như cải thiện khá nhiều, ít nhất cậu đã có thể phát ra âm thanh.

Cầm thuốc trong tay, Nguyễn Thanh định rời đi, nhưng chợt nhớ ra mình phải mang đồ cho Kỳ Vân Thâm.

Cậu khựng lại, cuối cùng bước đến chiếc máy bán hàng tự động.

Mấy thứ như bao cao su không cần tìm đến bác sĩ, ngay góc đại sảnh phòng y tế đã có máy tự động hỗ trợ cho sinh viên.

Chỉ cần quét chứng minh nhân dân là lấy được.

Nguyễn Thanh lấy chứng minh nhân dân của Kỳ Vân Thâm ra, quét vào máy.

Thế nhưng đồ không lập tức rơi ra, vì cậu còn phải chọn... kích cỡ.

Nguyễn Thanh, lần đầu tiên tiếp xúc với loại đồ vật này, bỗng chết lặng.

Hóa ra còn cần chọn kích cỡ? Cậu cứ tưởng tất cả đều giống nhau.

Nhưng vấn đề là, làm sao cậu biết Kỳ Vân Thâm cần cỡ nào?

Mím môi, khuôn mặt thanh tú của Nguyễn Thanh mang vài phần bối rối.

Chọn đại một cái? Hay gọi điện hỏi Kỳ Vân Thâm?

Nhưng gọi hỏi chuyện này...

"Cần giúp đỡ không?" Có lẽ vì Nguyễn Thanh do dự quá lâu, một giọng nam dịu dàng vang lên bên cạnh.

Nguyễn Thanh nghiêng đầu nhìn sang.

Quý Chi Viên mỉm cười thiện chí, bước đến gần Nguyễn Thanh rồi nhìn về phía chiếc máy trước mặt.

"Là không biết cách dùng..."

Quý Chi Viên nhìn chằm chằm vào giao diện chọn lựa loại sản phẩm trên máy, giọng nói ngưng bặt, nụ cười trên môi cũng tắt ngấm.

Máy ở phòng y tế trường không chỉ cung cấp bao cao su mà còn có thể quẹt để lấy nhiều loại thuốc cơ bản khác, như băng dán cá nhân, thuốc làm dịu cổ họng – những thứ không cần bác sĩ kê đơn.

Nhưng Quý Chi Viên không ngờ rằng thứ cậu thiếu niên muốn lấy lại là... bao cao su.

Không chỉ Quý Chi Viên mà ngay cả khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng không thể ngờ tới.

【Wow! Tôi đã biết thiếu niên này chắc chắn là một mỹ nhân, nhưng không ngờ lại đẹp đến mức này! Đây hoàn toàn là vẻ đẹp khiến người ta muốn phạm tội mà!】

【Khoan đã, cậu ấy lại đi lấy bao cao su á!? Mua cho ai thế? Lẽ nào mỹ nhân này còn có bạn gái sao? Nhưng vừa nãy khi chủ phòng tra thông tin, chẳng phải bảo là cậu ấy không có bạn đời à?】

【Nhìn thế này thì không giống người có thể làm thỏa mãn người khác chút nào, hay cậu ấy là người kiểu mặt mỹ nhân đáng yêu nhưng có con hàng to tổ bự?】

【Không không, có khi nào cậu ấy là người được sướng sướng không? Nghĩ kỹ xem, một mỹ nhân như thế nếu là người được phục vụ thì cũng chẳng lạ. Lại còn ngoan ngoãn tự mình đến mua bao cao su... ừm, đúng là kích thích!】

【Khụ, đúng là quá kích thích. Xin lỗi, tôi xin cúi đầu để bày tỏ sự kính trọng.】

Khán giả vừa gửi xong dòng bình luận, đang định phấn khích viết tiếp thì đột nhiên một cửa sổ thông báo bật lên.

【Hệ thống thông báo: Bạn đã bị cấm phát ngôn vĩnh viễn.】

Khán giả chết trân, cái gì?

Cấm phát ngôn?

Phòng phát sóng này lại có chức năng cấm phát ngôn sao?

Hơn nữa, còn là cấm vĩnh viễn?

Đùa kiểu gì vậy, gã ta chưa từng nghe nói rằng lại có chuyện bị cấm phát ngôn thế này. Ngay cả những kẻ gửi bình luận máu me bạo lực còn chẳng bị cấm, sao lại đến lượt gã ta?

Không cam lòng, gã ta thử gửi bình luận lần nữa.

Nhưng cửa sổ thông báo vẫn hiện lên y hệt như trước.

Không cách nào gửi được, cứ mỗi lần thử là lại bị nhắc đã bị cấm.

Khán giả này tức giận lên diễn đàn đăng bài hỏi chuyện gì đã xảy ra.

Nhưng dường như chỉ có một vài người gặp tình huống tương tự. Phần lớn mọi người đều đoán đây là lỗi hệ thống.

Chỉ có một hai người cùng cảnh ngộ bình luận:

【Tôi cũng bị vậy. Đến giờ chưa tìm ra lý do. Cấm vĩnh viễn, hệ thống chính của trò chơi không hề giải thích hay giải quyết gì.】

【Đúng thế. Tôi chỉ gửi mấy lời có chút quá khích với vại tương lơ (vợ tương lai) của tôi thôi mà, sao lại thành ra thế này cơ chứ?】

【Ủa gì vậy? Chỉ nói một câu "n*ng lên" mà thôi, bình luận kiểu này ở các phòng phát sóng khiêu dâm còn đầy rẫy. Vậy mà lại bị cấm ở đây à?】

Vì số người gặp phải tình trạng này quá ít nên bài viết nhanh chóng bị lãng quên.

Trong khi đó, những khán giả khác vẫn mải mê theo dõi diễn biến tiếp theo của buổi phát trực tiếp, hoàn toàn không hay biết có ai đó bị cấm phát ngôn.

Ngược lại, số lượng người xem phòng phát sóng còn ngày càng đông hơn.

Dẫu sao, trong trò chơi kinh dị vô hạn này, để tìm được một mỹ nhân đẹp đến mức này quả là không dễ dàng.

Quý Chi Viên không còn cười nữa. Ánh mắt sắc lạnh nhìn thẳng vào thiếu niên trước mặt. "Cậu lấy cái này làm gì?"

Lời nói của Quý Chi Viên mang theo áp lực khiến người khác không khỏi cảm thấy căng thẳng.

Nguyễn Thanh cắn nhẹ môi, khẽ đáp, "...Cho bạn cùng phòng."

"Bạn cùng phòng nhờ cậu lấy bao cao su?" Quý Chi Viên nheo mắt, vẻ nguy hiểm lấp lóe trong ánh nhìn.

Nguyễn Thanh ngượng ngùng gật đầu.

Nhìn dáng vẻ ngây thơ của cậu thiếu niên, Quý Chi Viên cười lạnh một tiếng đầy ẩn ý.

Dù Quý Chi Viên không nói gì thêm, khán giả trong phòng phát sóng cũng hiểu rõ ý tứ của hắn.

【Mỹ nhân ơi, cẩn thận một chút đi! Sao có thể để người khác nhờ mua thứ này được chứ? Trừ khi người đó là kẻ biến thái đội lốt người thôi!】

【Tôi dám cá là gã bạn cùng phòng kia chắc chắn không phải người tử tế, hẳn là có ý đồ bất chính với mỹ nhân rồi!】

【Mỹ nhân ngốc nghếch quá, sao lại nhận giúp chứ. Nếu đến lúc phát hiện ra thứ đó dùng cho mình, thì chẳng phải sẽ khóc hết nước mắt sao?】

【Nếu cậu ấy khóc, thì khóc nhiều vào nhé, tôi thích xem!】

Nguyễn Thanh cũng cảm thấy việc giúp người khác lấy thứ này đúng là không ổn.

Nhưng cậu chẳng còn cách nào khác, nguyên chủ chắc chắn sẽ làm thế.

Tạm thời, cậu vẫn chưa muốn phá hủy hình tượng trước mặt ba người kia.

Bởi lẽ, cả phòng 404, ngoài nguyên chủ ra, ba người còn lại dường như đều có gì đó không ổn.

Trò chơi bút tiên là do Kỳ Vân Thâm đề xuất, và người đầu tiên tán thành ý tưởng này là Kiều Nặc.

Còn về Cố Lâm, khỏi cần nói, với tư cách là một học thần, hắn ta vốn dĩ không hứng thú gì với mấy thứ này.

Nhưng lần này, hắn ta lại hành xử khác hẳn, thậm chí còn tham gia.

Có lẽ chỉ có nguyên chủ là hoàn toàn không hay biết gì.

Khi ba người kia kéo cậu tham gia cùng, cậu còn vui vẻ đồng ý mà chẳng chút nghi ngờ.

Sau tiếng cười nhạt của Quý Chi Viên, hắn không chút khách sáo cầm lấy chứng minh nhân dân đặt trên máy.

Kỳ Vân Thâm.

Nhìn thấy vậy, Nguyễn Thanh vội vàng giật lại, mắt cậu đỏ ửng, hơi nước dâng đầy nơi đáy mắt.

Có lẽ do tác dụng của thuốc an thần vừa dùng, cậu không trực tiếp bật khóc.

Đôi mắt ươn ướt của Nguyễn Thanh khẽ nâng lên nhìn Quý Chi Viên, trong ánh mắt là sự căng thẳng và bất an. "Cậu... cậu làm gì vậy?"

Trên chứng minh nhân dân có số căn cước, đó là thông tin không thể tùy tiện để người khác nhìn thấy.

Hơn nữa, đối với Nguyễn Thanh, Quý Chi Viên chẳng qua chỉ là một người xa lạ mới gặp lần đầu.

Quý Chi Viên nhìn cậu thiếu niên sắp bật khóc trước mặt, thoáng khựng lại, nhận ra bản thân có phần vượt giới hạn. Hắn mỉm cười xin lỗi cậu.

"Xin lỗi, tôi chỉ cảm thấy việc nhờ bạn cùng phòng mua thứ này hơi kỳ quặc, nên mới vô thức muốn xem thử đó là ai."

Nguyễn Thanh không đáp, tùy tiện chọn một mẫu trên máy, nhét món đồ vào túi rồi định rời đi.

Quý Chi Viên lập tức theo sau, "Cậu tên Hạ Thanh đúng không?"

Nguyễn Thanh vẫn không trả lời.

Quý Chi Viên cũng chẳng để tâm, tiếp tục hỏi: "Tối qua các cậu có chơi trò bút tiên trong ký túc xá không?"

Câu nói của Quý Chi Viên vừa dứt, cơ thể Nguyễn Thanh lập tức cứng đờ.

Tay cầm túi nhựa cũng siết chặt hơn vài phần.

Quý Chi Viên nhìn thiếu niên đang đứng khựng lại, bước đến trước mặt cậu, "Cậu đã bị bút tiên bám theo, đúng không?"

Sắc mặt Nguyễn Thanh tái nhợt.

Quý Chi Viên nhìn vẻ mặt trắng bệch của cậu thiếu niên, không cần nghe câu trả lời cũng đã biết đáp án.

Cậu thiếu niên bị bút tiên bám lấy.

Cái phó bản này có gì đó rất bất thường, dường như không chỉ đơn thuần là bút tiên.

Nhưng phó bản được đặt tên là "Bút tiên", thông tin phó bản cung cấp cũng chỉ là một đoạn video triệu hồi bút tiên. Như vậy, rất có khả năng bút tiên chính là trùm cuối của phó bản này.

Mà bị trùm cuối của phó bản nhắm đến, chắc chắn sẽ trở thành mục tiêu tử vong đầu tiên.

Thế nhưng, dù là mục tiêu đầu tiên, cậu vẫn sống sót qua được đêm đầu tiên và còn sống đến tận bây giờ.

Quả thực là một kỳ tích.

Ánh mắt Quý Chi Viên rơi xuống nơi khóe mắt đỏ ửng của cậu thiếu niên, giọng nói đột ngột trở nên tối tăm khó đoán, "Bút tiên để mắt đến cậu rồi đúng không?"

"'Hắn' có vẻ muốn lên giường với cậu rồi ha?"

----

Quễ xà lơ, hỗn hào