Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 165: Bút Tiên (6)



Edit: Nhân Sâm Trắng

Không biết từ lúc nào, rõ ràng là ban ngày, nhưng ánh sáng trong phòng lại trở nên âm u khó hiểu, nhiệt độ không khí dường như cũng đột ngột hạ xuống.

Cảm giác lạnh lẽo lan tỏa khiến sống lưng người ta rùng mình.

Qua cửa sổ sát đất nhìn ra bên ngoài, một bóng người đứng bất động, quay lưng về phía cửa sổ, chiếc áo sơ mi trắng trên người nhuốm đầy vệt máu đỏ thẫm.

Nhưng thực ra, người đó không phải quay lưng về phía cửa sổ, mà bởi vì đang đối diện với họ, nên trong cửa kính phản chiếu lại thành bóng lưng.

Sự kinh hoàng, âm u, và cảm giác áp bức vô tận bao trùm mọi thứ.

Dù không nhìn thấy chính diện, bóng người đó vẫn khiến người ta lạnh gáy, rùng mình không kìm được.

Điều đáng sợ nhất chính là, khoảng cách giữa họ và thứ đó... gần trong gang tấc.

Nguyễn Thanh hoàn toàn đờ đẫn, ý thức như bị đóng băng, đôi mắt đẹp tràn ngập nỗi sợ hãi và kinh hoàng.

Thậm chí, trái tim như ngừng đập.

Ngay giây tiếp theo, cậu lập tức ngất xỉu.

Thẩm Ngộ An: "???"

Thẩm Ngộ An nhìn cậu thiếu niên đột nhiên sợ hãi đến mức ngất đi mà ngây người. Cơ thể anh ta phản ứng nhanh hơn ý thức rất nhiều, khi cậu ngã xuống, anh ta theo bản năng đỡ lấy cậu ngay lập tức.

Anh ta im lặng nhìn thiếu niên rõ ràng là bị dọa sợ đến ngất, tâm trạng trở nên phức tạp.

... Anh ta vừa nói gì quá đáng lắm sao?

Thẩm Ngộ An hoàn toàn không biết rằng, ngay bên cạnh anh ta lúc này đang có một thứ vốn không nên tồn tại.

Anh ta cũng không nhìn thấy "người" kia bắt đầu cử động.

Hắn từ từ giơ cao tay phải, trong tay cầm một con dao nhuốm máu, ánh sáng lạnh lẽo trên lưỡi dao khiến người ta kinh hãi tột cùng.

Khi con dao được giơ lên đến điểm cao nhất, nó lập tức đâm mạnh xuống không chút do dự.

Thẩm Ngộ An vừa bế ngang Nguyễn Thanh lên thì đột nhiên khựng lại. Ngay sau đó, anh ta ôm cậu thiếu niên, xoay người thật nhanh, rời khỏi vị trí ban nãy trong chớp mắt.

Khi đứng vững, anh ta quay đầu nhìn lại nơi vừa đứng, đôi mày nhíu chặt.

Anh ta vừa cảm nhận được một luồng sát ý.

Luồng sát ý đó tuy rất mỏng manh, nhưng lại cực kỳ rõ ràng.

Thậm chí còn chứa đựng ác ý vô hạn.

Nhưng ở đó không hề có ai.

Thẩm Ngộ An không biết nghĩ đến điều gì, ôm cậu thiếu niên, nhìn về phía cửa sổ sát đất không xa.

Bên ngoài cửa sổ là con đường lớn, đi qua con đường là hồ Bán Nguyệt nổi tiếng của Đại học số Một.

Bên hồ có rất nhiều cây cối, hoa lá. Những tán cây cong mình đổ bóng xuống mặt nước, mặt đất phủ đầy hoa tươi, cả khung cảnh xanh mát đẹp tựa tranh vẽ.

Một khung cảnh bình yên.

Đây là nơi đẹp nhất của Đại học số Một, cũng là thánh địa hẹn hò của các cặp đôi, không hề có dấu hiệu nguy hiểm.

Nhưng Thẩm Ngộ An không dám chủ quan. Bởi anh ta biết rõ, ngôi trường này chưa bao giờ là một nơi an toàn.

Anh ta cúi người nhặt lên đống sách của cậu thiếu niên, sau đó ôm cậu rời khỏi văn phòng.

...

Không biết đã qua bao lâu, ý thức của Nguyễn Thanh dần hồi phục.

Khi tỉnh lại, cậu theo phản xạ nắm chặt lấy tấm ga giường bên dưới, khiến nó nhăn nhúm cả lại.

Hàng mi dài khẽ run rẩy, sau đó cậu chầm chậm mở mắt.

Nguyễn Thanh ngồi dậy, mang theo chút sợ hãi bất an, ánh mắt đảo quanh căn phòng. Thấy không có gì đáng sợ, cậu mới thở phào nhẹ nhõm đôi chút.

Nhưng toàn thân cậu vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh, hàng mi dài ướt rượt, khóe mắt vẫn đỏ hoe, cả người nhìn mong manh yếu ớt, như chỉ cần chạm vào là vỡ tan.

Nhìn thấy họa tiết rèm giường quen thuộc, Nguyễn Thanh hơi khựng lại. Đây có vẻ là ký túc xá của cậu.

Hiện tại, cậu đang nằm trên giường của mình.

Cậu đưa tay sờ vào túi áo, khi chạm đến một tấm ảnh, sự căng thẳng mới phần nào dịu đi.

Là Thẩm Ngộ An đưa cậu về ký túc sao?

Anh ta... lại tốt bụng như thế ư?

Sự thật chứng minh, Thẩm Ngộ An không tốt bụng đến vậy. Người đưa cậu về dường như là Kỳ Vân Thâm.

Ngồi trước bàn đọc sách, Kỳ Vân Thâm nghe thấy động tĩnh từ giường liền quay đầu, giọng nói ấm áp vang lên: "Cậu tỉnh rồi? Có chỗ nào không khỏe không? Có cần đến phòng y tế không?"

Nguyễn Thanh vừa nghe giọng, liền kéo rèm giường ra, nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Kỳ Vân Thâm, cậu khựng lại, nhẹ nhàng lắc đầu.

Sau đó, cậu nhỏ giọng hỏi, giọng nói mang theo chút ngập ngừng, "... Là cậu đưa tôi về à?"

Kỳ Vân Thâm hơi gật đầu, rồi lại lắc đầu: "Tôi vừa tan học thì thấy thầy Thẩm bế cậu về ký túc, nên tôi đi theo thầy ấy đưa cậu về."

Nói xong, gã khẽ cười: "Nhưng đây là lần đầu tiên tôi biết, Hạ Thanh lại có thể khóc đến mức ngất đi đấy."

Rõ ràng đây là lời giải thích từ Thẩm Ngộ An.

Nguyễn Thanh không giải thích gì thêm, chỉ nói một câu "Cảm ơn" rồi kéo rèm giường lại, nằm xuống.

Không biết do không ngủ được hay vì sợ hãi mà cậu cảm thấy tinh thần mình luôn căng thẳng, không thể thả lỏng.

Trong đầu không tự chủ được mà hiện lên hình ảnh cậu nhìn thấy trước khi ngất.

Ký ức ấy khiến trái tim cậu đập nhanh hơn từng nhịp.

Khi không nhìn thấy thì còn đỡ, chỉ cần cố gắng không nghĩ đến là được.

Nhưng một khi đã nhìn thấy rồi, nỗi sợ đó lại không cách nào kiềm chế nổi.

Sự sợ hãi đến mức không thể suy nghĩ, không thể bình tĩnh.

Cậu không ngăn được tim mình đập nhanh hơn.

Do vụ việc ở nghĩa trang trước đó, Nguyễn Thanh không chỉ bị bác sĩ thôi miên để quên đi ký ức, mà còn bị đặt một trạng thái thôi miên sâu.

Chỉ cần cảm xúc dao động quá lớn, khiến nhịp tim tăng nhanh, trạng thái thôi miên sẽ được kích hoạt, cậu sẽ ngất đi.

Đây là cơ chế tự bảo vệ của cơ thể cậu.

Nguyễn Thanh khẽ cắn môi, dáng vẻ đầy yếu ớt. Bóng dáng đáng sợ đó, chính là... bút tiên sao?

Nhìn vào chiếc áo sơ mi nhuốm máu, rõ ràng bút tiên chính là nạn nhân bị sát hại.

Máu đỏ thẫm...

Đợi đã.

Nguyễn Thanh trợn tròn mắt, bàn tay siết chặt lấy ga giường.

Bởi cậu nhớ lại cảnh tượng trong nhà vệ sinh buổi sáng nay.

Cánh tay ấy... tay áo của nó cũng đỏ.

Bút tiên... bút tiên đã luôn bám theo cậu!

Khuôn mặt Nguyễn Thanh lập tức trắng bệch, cơ thể lạnh toát không kiểm soát nổi.

Nỗi sợ hãi xâm chiếm hoàn toàn tâm trí, khiến cậu không thể bình tĩnh suy nghĩ thêm được gì.

Nguyễn Thanh hít một hơi thật sâu, cố gắng trấn tĩnh.

Bút tiên không có ý định giết cậu ngay lập tức, có lẽ nó chỉ muốn hút dương khí từ cậu.

Cậu vẫn còn đạo cụ, vẫn còn thời gian.

Sau khi bình ổn được một chút, Nguyễn Thanh lấy từ túi áo ra một tấm ảnh.

Chính là bức ảnh ghi lại cảnh Thẩm Ngộ An giết người.

Khi Thẩm Ngộ An nắm lấy cằm cậu, Nguyễn Thanh đã lấy bức ảnh đó từ túi áo anh ta.

Bức ảnh rất rõ nét, độ phân giải cao, hoàn toàn không có dấu hiệu chỉnh sửa.

Rất có khả năng đây là một bức ảnh thật.

Nói cách khác, tất cả những gì xảy ra trong bức ảnh này cũng rất có thể đều là thật.

Bức ảnh dường như được chụp tại một tòa nhà bỏ hoang vào ban đêm, ánh sáng không thực sự tốt.

Do ống kính tập trung vào Thẩm Ngộ An, hình dáng cụ thể của cái xác phía sau cậu không thể nhìn rõ.

Nguyễn Thanh chăm chú quan sát biểu cảm của Thẩm Ngộ An trong ảnh, cảm thấy có gì đó kỳ lạ.

Thẩm Ngộ An trong ảnh trông hung dữ, ánh mắt không che giấu được vẻ điên cuồng.

Nhưng ban ngày khi gặp, Thẩm Ngộ An lại khác, tuy mang đến cảm giác áp bức mạnh mẽ nhưng sâu sắc và kín đáo, làm người ta không tài nào đoán được tâm tư.

Là nhân cách kép? Hay chỉ bộc lộ bản chất thật vào ban đêm?

Nguyễn Thanh không thể xác định, ánh mắt cậu dừng lại ở cái xác phía sau Thẩm Ngộ An.

Cái xác bị Thẩm Ngộ An che khuất phần đầu, không nhìn rõ mặt, chỉ có thể nhận ra đó là một người đàn ông, chiều cao khoảng 1m8.

Độ tuổi chừng hai mươi.

Hẳn là sinh viên của ngôi trường này.

Người đó mặc bộ đồ thể thao đơn giản, không có đặc điểm gì quá nổi bật, rất khó để tra ra danh tính.

Nguyễn Thanh đành phải tạm gác lại, vì hiện giờ điều quan trọng nhất không phải điều tra Thẩm Ngộ An mà là câu chuyện về "bút tiên."

Cậu nhét lại bức ảnh vào túi áo rồi xuống giường.

Kỳ Vân Thâm nghe thấy tiếng động, liếc nhìn cậu một cái, sau đó lại tiếp tục công việc của mình.

Nguyễn Thanh ôm lấy máy tính của Hạ Thanh, một lần nữa trèo lên giường.

Cậu không chú ý rằng, dù Kỳ Vân Thâm không quay đầu lại, trước mặt gã có một chiếc gương.

Gương được đặt ở góc độ phản chiếu thẳng đến giường của cậu.

Từng cử động của Nguyễn Thanh đều hiện rõ trong gương.

Ánh mắt Kỳ Vân Thâm vẫn chăm chú nhìn vào hình ảnh của cậu trong gương, mãi cho đến khi rèm giường hoàn toàn che khuất bóng dáng, gã mới nhàn nhạt thu hồi ánh mắt.

Lên giường xong, Nguyễn Thanh bắt đầu truy tìm IP của người đã đăng bài về "phòng 404 tòa nhà A."

Diễn đàn trường học về cơ bản đều liên kết với chứng minh thư nhân dân, vì thế cậu nhanh chóng tra được danh tính của người đó.

Trình Minh Triết, phòng 402 tòa nhà A.

Ngay cạnh phòng 404.

Nguyễn Thanh không tin vào sự trùng hợp, lập tức xâm nhập hệ thống trường học, lấy thông tin sinh viên của Trình Minh Triết.

Trường Đại học số Một khi phân phối ký túc xá luôn ưu tiên sắp xếp dựa trên khoa và chuyên ngành.

Nói cách khác, phòng 402 và phòng 404 cơ bản đều thuộc về cùng một chuyên ngành.

Trình Minh Triết là sinh viên từng ở đây bốn năm trước. Khi đó, các sinh viên được phân vào đây đều thuộc khoa Vật lý và đã tốt nghiệp.

Nhưng thông tin về Trình Minh Triết lại ghi rằng: đã... chết.

Nguyên nhân cái chết: không rõ.

Cảnh sát đưa ra kết luận là tai nạn ngoài ý muốn.

Nguyễn Thanh tìm kiếm khắp diễn đàn và trên mạng, thậm chí còn tra cả hệ thống sinh viên của trường nhưng không tìm thấy bất kỳ thông tin nào khác.

Tựa như mọi thứ liên quan đến Trình Minh Triết đều đã bị phong tỏa.

Hiển nhiên, người biết chuyện này đã chết không rõ ràng từ bốn năm trước, và manh mối một lần nữa bị gián đoạn.

Thời gian học đại học là bốn năm, thông thường sinh viên không chuyển ký túc xá trong suốt thời gian học.

Vậy nên khi khóa của Nguyễn Thanh đến, khóa của Trình Minh Triết vừa tốt nghiệp.

Điều này khiến việc tìm kiếm bạn học cùng khóa để hỏi thêm thông tin trở nên vô cùng khó khăn.

Nguyễn Thanh thông qua cố vấn của khoa Vật lý, tra ra được nhóm lớp của Trình Minh Triết.

Nếu trong nhóm có thêm một người, chắc chắn sẽ rất dễ bị phát hiện.

Nguyễn Thanh lặng lẽ hack vào tài khoản của cố vấn, tiến vào nhóm lớp.

Có lẽ vì đã tốt nghiệp, nhóm lớp không còn hoạt động, lần cuối cùng có người nói chuyện là hai tháng trước.

Cậu không vội liên lạc với ai trong nhóm để hỏi về Trình Minh Triết, mà trực tiếp mở album của nhóm.

Dù gì đi nữa, nếu muốn hỏi, cậu cũng cần tìm những người có quan hệ thân thiết với Trình Minh Triết để thu thập thông tin hữu ích.

Thông thường, ảnh của các thành viên trong lớp đều sẽ được tải lên album nhóm.

Quả nhiên, album chứa rất nhiều ảnh, chủ yếu là ảnh tốt nghiệp.

Nhưng trong ảnh tốt nghiệp, không thấy sự hiện diện của Trình Minh Triết, vì cậu ta đã qua đời từ năm nhất.

Nguyễn Thanh lật lại ảnh của bốn năm trước, cố gắng tìm xem có thể thấy ảnh của Trình Minh Triết hay không.

Năm nhất có rất nhiều hoạt động, ảnh lưu lại cũng không ít.

Tuy nhiên, Nguyễn Thanh vẫn không tìm được ảnh nào của Trình Minh Triết.

Có lẽ Trình Minh Triết vừa nhập học chưa bao lâu đã qua đời, nên không để lại ảnh.

Không đúng.

Ngón tay Nguyễn Thanh dừng lại khi lật xem album, vừa rồi trong trang thông tin sinh viên của Trình Minh Triết, cậu dường như thấy điểm học tập không phải là số không.

Đây là kết quả của việc đã tham gia thi cử sau một học kỳ.

Nguyễn Thanh lập tức quay lại hệ thống đào tạo của trường.

Quả nhiên, hệ thống vẫn còn lưu lại bảng điểm của Trình Minh Triết trong kỳ thi cuối kỳ học kỳ một.

Điều đó có nghĩa là cậu ta qua đời vào học kỳ hai năm nhất.

Không phải không có ảnh, mà là ảnh của cậu ta đã bị cố ý xóa bỏ.

Nguyễn Thanh tìm lại album của lớp trong học kỳ một, tỉ mỉ xem từng bức ảnh.

Bỗng ánh mắt cậu dừng lại, không phải vì phát hiện ra ảnh của Trình Minh Triết, mà là thấy một bộ đồ quen thuộc.

Cậu phóng to bóng dáng trong góc bức ảnh, sau đó lấy bức ảnh trong túi ra, so sánh với cái xác trong ảnh.

Quả nhiên rất giống.

Không chỉ giống bộ đồ, mà dáng người cũng tương tự.

Bức ảnh chụp trong lúc diễn ra hội thao, người đó đứng quá xa, hoàn toàn không thể nhìn rõ.

Nhưng trong các bức ảnh khác của hội thao, Nguyễn Thanh không tìm thấy bóng dáng của người này.

Cậu đoán, người này rất có khả năng là Trình Minh Triết.

Và Trình Minh Triết chính là người đã bị Thẩm Ngộ An sát hại.

Tại sao?

Tại sao Thẩm Ngộ An lại giết Trình Minh Triết?

Là do Trình Minh Triết vô tình đắc tội với anh ta, hay là vì Thẩm Ngộ An có mối liên hệ nào đó với bút tiên?

Manh mối quá ít, Nguyễn Thanh cũng khó có thể kết luận.

Cậu cúi đầu nhìn bức ảnh trong tay, cuối cùng chụp lại bằng điện thoại, sau đó lập một email tạm thời trên mạng, gửi nó cho cảnh sát.

Nếu là nguyên chủ, cậu ấy nhất định sẽ làm như vậy.

Tuy nhiên, cậu chắc chắn sẽ không gọi điện báo cảnh sát, bởi làm vậy sẽ bại lộ chính mình.

Như vậy có thể tạm thời giữ chân Thẩm Ngộ An.

Nguyễn Thanh đêm qua thức trắng, ban ngày lại mệt mỏi vì giấc mơ, nên giờ đây đã bắt đầu buồn ngủ.

Nhưng cậu không dám ngủ.

Khi Nguyễn Thanh cố gắng giữ tỉnh táo để xem xét bức ảnh hội thao, tìm kiếm những người xung quanh Trình Minh Triết, một giọng nói vang lên trong đầu cậu.

【Ngủ đi, tôi sẽ trông chừng.】

Nguyễn Thanh khựng lại, trả lời trong đầu: 【Hệ thống, cậu đang phạm luật đấy.】

Hệ thống: 【...Ừ.】

Ngay từ khi tranh đoạt sức mạnh thuộc về "Thần minh" để bảo vệ người này, nó đã phạm luật.

Nếu việc này bị phát hiện, dù là "Thần minh" hay hệ thống chính, cũng sẽ không để nó tiếp tục tồn tại.

Nguyễn Thanh cúi đầu, trầm ngâm rồi lên tiếng: 【Hệ thống, tôi sợ ma.】

Giọng cậu rất bình tĩnh, nhưng lại khiến người nghe không khỏi dâng lên cảm giác đau lòng.

Cảm giác đó còn sâu sắc hơn cả việc cậu thể hiện nỗi sợ qua lời nói.

Bởi vì cậu thật sự sợ ma.

Không ai có thể bình tĩnh sau khi bị kéo vào một ngôi mộ và bị giam cầm trong vài giờ đồng hồ bởi quỷ dữ.

Đó là một nỗi sợ hãi và hoảng loạn tận cùng, cảm giác bất lực không thể diễn tả bằng lời.

Người bình thường có lẽ đã sợ đến mức sụp đổ, thậm chí có thể bị dọa đến chết.

【Tôi biết.】 Sau vài giây im lặng, hệ thống lên tiếng, trong giọng nói phảng phất chút cảm xúc phức tạp khó diễn tả.

Nếu không phải vì cậu sợ ma, hệ thống cũng sẽ chẳng lên tiếng giúp.

Dù gì, chỉ cần hỗ trợ, rất có thể nó sẽ bị hệ thống chính của trò chơi phát hiện.

Nguyễn Thanh chớp mắt sau khi nghe hệ thống nói xong, tiếp tục mở lời: 【Vậy nếu đã giúp, thì giúp triệt để một chút, nói luôn đáp án cho tôi đi.】

Hệ thống: "..." Cút.

Nó tất nhiên biết đáp án. Sau khi nhập phó bản, toàn bộ thiết lập của phó bản đều hiện rõ.

Nhưng nếu thật sự nói ra đáp án, ngay giây tiếp theo nó sẽ bị hệ thống chính xóa sổ.

Hệ thống chính của trò chơi tuyệt đối không cho phép bất kỳ ai can thiệp vào trò chơi vô hạn này.

Càng không cho phép ai có ý định nhắm vào người này.

Nguyễn Thanh không để ý sự im lặng của hệ thống, cũng không định đi ngủ, mà tiếp tục lật xem album ảnh trong nhóm.

Cậu muốn tìm xem có bạn học nào từng thân thiết với Trình Minh Triết hay không.

Nhưng đáng tiếc, chỉ có bức ảnh trong ngày hội thể thao là lờ mờ thấy bóng dáng của cậu ta, những bức còn lại đều đã bị xóa sạch, không thể nào tìm lại được.

Vì vậy, cậu không thể xác định được ai có mối quan hệ tốt với Trình Minh Triết.

Nguyễn Thanh mở danh sách thành viên trong nhóm lớp, khi chuẩn bị nhắn tin cho những bạn từng sống ở phòng 402, cậu đột nhiên khựng lại.

Bởi vì trong danh sách, một cái tên nổi bật đập vào mắt cậu.

Trình Minh Triết.

Trạng thái... Đang trực tuyến.

Là người nhà của cậu ta đang sử dụng tài khoản này sao?

Hay là...

Nguyễn Thanh khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, do dự thật lâu nhưng cuối cùng vẫn không đủ can đảm nhấp vào ảnh đại diện đang sáng ấy.

Thay vào đó, cậu gửi tin nhắn riêng cho vài nam sinh từng ở phòng 402.

Nhưng cả ba người gần như đều không có ấn tượng gì về Trình Minh Triết.

Sau khi cậu ta qua đời, phòng 402 chuyển đến một bạn học mới, dần dần Trình Minh Triết bị người ta quên lãng.

Những bạn học khác thì càng không cần phải nói, thậm chí chẳng nhớ có người như vậy tồn tại.

Nguyễn Thanh đành bỏ qua, chuyển sang điều tra xem trước đây phòng 404 khu A đã xảy ra chuyện gì.

Thế nhưng, không có bất kỳ dấu vết nào.

Dù là hệ thống giáo vụ hay hệ thống học sinh của trường đều không có dữ liệu.

Vì dữ liệu của trường chỉ lưu giữ trong vòng bảy năm, chính xác là sau khi một khóa tốt nghiệp ba năm thì sẽ được xóa sạch định kỳ, không thể tìm lại.

Trong vòng bảy năm ấy, phòng 404 khu A không hề có điều gì bất thường xảy ra.

Hệ thống lưu trữ bị xóa sạch là điều bình thường, bởi không gian lưu trữ có hạn.

Nhưng hồ sơ giấy thì không dễ dàng bị xóa bỏ. Nếu đã xảy ra chuyện, chắc chắn sẽ để lại manh mối.

Nguyễn Thanh không tìm ra thêm manh mối gì, bèn bước xuống giường, định đi đến nơi lưu trữ hồ sơ giấy để tìm kiếm.

"Định ra ngoài à?" Kỳ Vân Thâm quay đầu nhìn Nguyễn Thanh, chưa đợi cậu trả lời đã tiếp lời: "Đi ăn sao?"

Nguyễn Thanh khựng lại, gật đầu: "Ừ."

Kỳ Vân Thâm nghe vậy, đặt cuốn sách trong tay xuống, nở nụ cười ôn hòa: "Vậy có thể tiện tay giúp tôi một chút không?"

Gã vừa nói vừa đưa cho Nguyễn Thanh một chiếc thẻ, vẫn giữ nụ cười dịu dàng: "Yên tâm, tiện đường thôi, ngay trên đường đến căng tin."

"Được." Nguyễn Thanh nhận lấy chiếc thẻ, nhưng phát hiện ra không phải thẻ ngân hàng, mà là... chứng minh thư của gã.

Nguyễn Thanh vốn nghĩ rằng chỉ cần mang đồ ăn hay mua chút đồ ở siêu thị, nhưng rõ ràng không phải vậy.

Siêu thị và căng tin chỉ hỗ trợ thẻ ngân hàng của trường, không dùng chứng minh thư.

Đôi mắt Nguyễn Thanh thoáng hiện lên chút nghi hoặc: "Lấy gì cơ?"

"Bao cao su." Kỳ Vân Thâm nghiêng đầu nhìn Nguyễn Thanh, vài lọn tóc bên thái dương rủ xuống, trông như một công tử tao nhã.

Nhưng những lời gã nói ra lại chẳng giống những gì một công tử tao nhã có thể thốt lên.

"...Hả?" Nguyễn Thanh sững người, ngẩng đầu nhìn Kỳ Vân Thâm, gương mặt thanh tú đầy kinh ngạc, như thể nghi ngờ mình nghe nhầm.

Nhưng rõ ràng là không. Kỳ Vân Thâm vẫn giữ giọng điệu ôn hòa: "Bên phòng y tế của trường có phát miễn phí. Chỉ cần quẹt chứng minh thư của tôi là được."

"Ừm, mang hai hộp nhé, một hộp sợ không đủ."

Kỳ Vân Thâm nói với giọng điệu thản nhiên như thể chỉ đang nhờ mua một phần cơm.

Nguyễn Thanh: "...Ừ."

Nhưng loại đồ này, nhờ người khác mang hộ thì có chút không hay lắm.

Nguyễn Thanh hiếm khi lộ vẻ do dự.

Cậu rất muốn từ chối, nhưng tính cách của nguyên chủ không cho phép điều đó.

Thông thường, các bạn học trong lớp đều phớt lờ cậu, bị người khác ngó lơ là một cảm giác rất khó chịu.

Hiếm khi có người nhờ cậu giúp đỡ, thậm chí còn có thể cải thiện quan hệ với bạn cùng phòng, chắc chắn nguyên chủ sẽ vui vẻ nhận lời ngay.

Nguyễn Thanh đành nhét chứng minh thư của Kỳ Vân Thâm vào túi.

Đúng lúc Nguyễn Thanh chuẩn bị ra ngoài, cậu nghe thấy tiếng còi xe cảnh sát vang lên.

Âm thanh rất gần, cuối cùng dừng ngay dưới tòa nhà dành cho giáo viên.

Là Thẩm Ngộ An sao?

Nguyễn Thanh lập tức dừng bước, nghĩ rằng bây giờ ra ngoài rất có thể sẽ chạm mặt anh ta.

Chi bằng đợi cảnh sát đưa Thẩm Ngộ An đi rồi hẵng ra.

Dù không thể kết tội, Nguyễn Thanh cũng mong Thẩm Ngộ An sẽ bị tạm giam bảy ngày.

Như vậy, ít nhất cậu cũng không bị quấy rầy thêm nữa.

Kỳ Vân Thâm nghiêng chiếc gương một chút, để ánh sáng phản chiếu lên ban công.

Bóng dáng của thiếu niên hiện lên trong gương.

Ánh mắt Kỳ Vân Thâm chậm rãi trượt xuống, dừng lại ở vòng eo nhỏ nhắn của cậu, trong đầu không khỏi hiện lên hình ảnh lúc cậu leo lên giường.

Vì trèo lên giường tầng, vòng eo của thiếu niên hơi cong xuống, chiếc áo rộng thùng thình không thể che giấu đường nét mảnh mai, hoàn toàn lộ ra ngoài.

Ánh mắt Kỳ Vân Thâm trở nên sâu thẳm.

Nguyễn Thanh đợi đến khi tiếng còi xe cảnh sát dần xa, cậu mới rời khỏi ký túc xá, định đi đến phòng lưu trữ hồ sơ giấy để tra tài liệu từ bảy năm trước.

Thế nhưng, Nguyễn Thanh vừa bước ra khỏi ký túc, đi được một đoạn thì bỗng cảm thấy có điều gì đó không ổn.

Cậu dừng bước, vô thức quay đầu lại.

Bên cạnh bức tường ký túc xá, một người đàn ông cao lớn đang đứng dựa vào, hai tay đút túi, ánh mắt nhìn thẳng vào cậu.

Là... Thẩm Ngộ An!

Anh ta hoàn toàn không bị cảnh sát đưa đi.

Hơn nữa, việc anh ta đứng chặn ở đây, rất có khả năng đã biết được ai là người báo cảnh sát.

Dù gì, trước khi ảnh mất, anh ta chỉ tiếp xúc với mỗi mình cậu.

Vậy nên, người báo cảnh sát là ai đã không cần nói thêm.

Nguyễn Thanh khi nhận ra người dựa vào tường là Thẩm Ngộ An, cơ thể cứng đờ đứng tại chỗ, gương mặt thanh tú gần như tái nhợt, không còn chút máu.

Giây tiếp theo, cậu chẳng nghĩ ngợi gì, lập tức quay người bỏ chạy.

Nhưng tốc độ của cậu sao có thể so với Thẩm Ngộ An.

Nguyễn Thanh bị anh ta túm lại, kéo vào trong lòng, thậm chí còn bị bịt miệng.

Đôi mắt cậu mở lớn, ra sức giãy giụa, muốn hét lên kêu cứu, nhưng sức lực của cậu quá nhỏ bé, hoàn toàn không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của Thẩm Ngộ An.

Cuối cùng, cậu chỉ có thể đỏ hoe khóe mắt, nước mắt lưng tròng, bị Thẩm Ngộ An lôi vào góc khuất dưới ký túc xá.

----

Edit hí hí:

Thực sự luôn, mỗi lẫn edit truyện này là tui phải ngó qua web thịt ngốn ít rồi mới edit tiếp, aiza quá khổ sở rồi huhu