Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 175: Bút Tiên (16)



◎ Hài cốt bút tiên ◎

Kiều Nặc sau khi đập đầu vào tường thì cơn buồn ngủ cũng vơi đi phần nào, nhịp tim dần trở lại bình thường. Anh nhìn Nguyễn Thanh, giọng đầy khó chịu, "Cậu đến đây bằng cách nào?"

Nguyễn Thanh mím môi, lắc đầu nói, "Tôi cũng không biết, tôi tỉnh dậy... thì đã ở đây rồi."

Kiều Nặc nghe vậy, nheo mắt lại, "Nói cách khác, có người đã đưa cậu đến?"

Chẳng lẽ giữa loài người vẫn còn kẻ phản bội?

Dù sao thì bùa của anh, ngay cả khi bị quỷ nhập vào thân cũng không thể chạm vào, chỉ có con người thực sự mới có thể động đến.

Hơn nữa, đối phương không chỉ đưa Nguyễn Thanh đi mà còn cố tình vứt luôn bùa của anh.

Rõ ràng chuyện này không thể nào là trùng hợp được.

Nếu không phải vì nhận được tin nhắn từ một số lạ, anh thậm chí còn không biết người này đã bị đưa đi mất.

Với lại là ai đã nhắn tin nhắc nhở anh? Còn báo cả vị trí chính xác?

Có người? Nguyễn Thanh nghe thấy lời của Kiều Nặc thì sững lại, tại sao Kiều Nặc lại có thể khẳng định đó là người?

Ánh mắt cậu rơi xuống lá bùa dán trên cây đàn piano, dường như đã hiểu được phần nào.

Cậu cứ tưởng mình ngất xỉu là rơi vào tay bút tiên, nhưng giờ xem ra không phải, có vẻ như Kiều Nặc đã cứu cậu trước.

Chính vì anh biết đáng lẽ cậu phải ở đâu, nên mới hỏi cậu tại sao lại xuất hiện ở đây.

Nguyễn Thanh đoán có thể vì lý do nào đó, Kiều Nặc đã đặt cậu ở một nơi an toàn rồi rời đi, sau đó cậu lại bị ai đó mang đến đây.

Nhưng tất cả cũng chỉ là suy đoán của Nguyễn Thanh. Khi cậu định mở miệng xác nhận với Kiều Nặc thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân.

Hình như có người đến.

Nguyễn Thanh vô thức nhìn về phía Kiều Nặc, anh đã tháo băng trên cổ tay, bước đến bên cửa sổ kính vỡ.

Trước khi rời đi còn tiện tay lột luôn lá bùa trên cây đàn piano.

Kiều Nặc thấy Nguyễn Thanh cứ đứng đờ ra đó, liền hạ giọng nói nhỏ, "Ngây người ra làm gì? Mau đi thôi."

Thấy Nguyễn Thanh dường như không hiểu ý mình, anh bất lực nói, "Tòa nhà dạy học này là khu cấm đấy bạn ơi, cậu muốn bị đuổi học à?"

Nguyễn Thanh biết nơi này là khu cấm của trường, nhưng vấn đề là đây đang là tầng ba, nếu rời đi thì chẳng phải nên đi ra cửa chính sao?

Nhưng Kiều Nặc vẫn đang giục như giục tà, mà tiếng bước chân cũng ngày càng gần, Nguyễn Thanh đành phải đi theo.

Kiều Nặc thấy cậu đi tới, liền chống tay vào bệ cửa sổ, dứt khoát nhảy xuống từ tầng ba.

Cuối cùng đáp đất một cách vững vàng.

Toàn bộ động tác lưu loát như nước chảy mây trôi, nhẹ nhàng và thanh thoát, cứ như chỉ bước xuống một bậc thang nhỏ mà thôi.

Nguyễn Thanh nhìn xuống độ cao, im lặng.

Cậu cảm thấy đi bằng cửa chính vẫn hơn...

Kiều Nặc thấy người kia đứng đơ một chỗ, liền nhíu mày thúc giục, "Mau nhảy xuống đi trời, dây dưa gì nữa, còn là đàn ông không đấy?"

Nguyễn Thanh: "...", Không, chuyện này không liên quan gì đến đàn ông hay không đàn ông cả...

Mà là vấn đề nhảy xuống có bị tàn phế hay không, xui một chút thì có khi còn đi đời luôn.

Kiều Nặc nhìn Nguyễn Thanh vẫn còn do dự, giọng điệu tràn đầy ghét bỏ, "Không biết cậu sợ cái gì nữa, chẳng phải chỉ là tầng ba thôi sao? Tôi còn có thể để cậu rơi thẳng xuống đất chắc?"

Ý của Kiều Nặc rất rõ ràng, anh sẽ đỡ cậu.

Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng bước chân ngoài hành lang, cuối cùng cũng khó nhọc leo lên cửa sổ.

Sau đó không chút do dự nhảy xuống.

Không phải vì cậu tin tưởng Kiều Nặc, mà là vì tiếng bước chân đã dừng ngay trước cửa phòng nhạc rồi, nếu cậu không nhảy thì thật sự sẽ bị phát hiện mất.

Nếu là người thì vẫn còn dễ xử lý, cùng lắm chỉ bị phạt hoặc đuổi học.

Chỉ sợ... căn bản không phải là người.

Cảm giác mất trọng lượng cực kỳ khó chịu, huống hồ còn phải giao phó hy vọng tiếp đất an toàn vào tay người khác, dù là Nguyễn Thanh cũng không khỏi bất an.

Dù sao thì, dù cậu có nhẹ thế nào đi nữa, nhưng nhảy từ tầng ba xuống, lực tác động ít nhất cũng gấp mười lần trọng lượng cơ thể cậu, người bình thường căn bản không thể đỡ nổi.

May mà Kiều Nặc nói được làm được, anh đón lấy Nguyễn Thanh một cách dễ dàng, cứ như thể cậu không hề có chút sức nặng nào vậy.

Nguyễn Thanh cúi mắt nhìn nghiêng gương mặt Kiều Nặc, có lẽ thể chất và sức mạnh của anh khác với người thường, dù sao cũng là người biết dùng bùa chú mà.

Loại người này... chắc là Thiên sư gì đó nhỉ.

Thiên sư và những thứ tồn tại kia vốn dĩ là thiên địch.

Vậy nên Kiều Nặc là người đầu tiên đồng ý chơi trò bút tiên, chẳng lẽ là để giải quyết nó?

Nguyễn Thanh cảm thấy khả năng rất lớn là như vậy.

Không ngờ phó bản còn cài cắm một NPC chính nghĩa thuộc phe người chơi.

Nhưng chắc chắn Kiều Nặc không thể đấu lại bút tiên, nếu không thì người chơi chỉ cần bám theo anh là có thể qua ải dễ dàng, mà như vậy thì không phù hợp với độ khó của phó bản cấp trung.

Có lẽ anh chỉ là một NPC phụ trách cung cấp gợi ý và hỗ trợ, giống như thân phận của nguyên chủ, đều không phải nhân vật có thể sống sót đến cuối cùng.

Kiều Nặc sau khi đỡ lấy Nguyễn Thanh liền thả cậu xuống, sau đó nhanh chóng kéo cậu trốn vào góc khuất của tòa nhà, giấu mình vào bóng tối.

Không cần Kiều Nặc nhắc, Nguyễn Thanh cũng hiểu vì sao—là để phòng có người nhìn xuống từ cửa sổ.

Nguyễn Thanh nép vào góc tường, khẽ nghiêng đầu nhìn lên ô cửa kính họ vừa nhảy xuống.

Có một người đang đứng đó, dường như đang nhìn xuống bên dưới.

Nhưng đối phương không thò đầu ra, từ góc độ của họ chỉ có thể thấy một bàn tay đặt trên bệ cửa sổ, hơn nữa chỉ lộ ra vài đốt ngón tay.

Hoàn toàn không thể phân biệt đó là ai.

Nguyễn Thanh vừa thấy bàn tay đó liền theo phản xạ sờ túi quần, điện thoại vẫn còn.

Cậu lập tức lấy điện thoại ra, bật camera, zoom tối đa nhắm vào bàn tay kia.

Nhìn từ đốt ngón tay, người này không béo, ngón tay còn khá thon dài.

Đáng tiếc khoảng cách quá xa, chỉ có thể nhìn thấy vài đốt ngón tay, dù có phóng to cũng không thể thấy đặc điểm gì rõ ràng.

Nguyễn Thanh chụp vài tấm ảnh, sau đó thu nhỏ lại chụp thêm hai tấm.

Người trong phòng không nán lại lâu, có lẽ vì không thấy ai dưới đất nên đã rời đi.

Kiều Nặc xác nhận xung quanh không còn ai, liền sải bước rời khỏi đó.

Nguyễn Thanh thấy vậy lập tức đi theo, nhưng để tránh bị từ chối, cậu không bám sát mà giữ một khoảng cách hợp lý.

Còn hai tiếng nữa mới đến tiết học đầu tiên, trong hai tiếng này cũng chẳng làm được gì nhiều.

Nhưng rõ ràng Kiều Nặc không định đi học.

Nguyễn Thanh vốn nghĩ Kiều Nặc sẽ về ký túc xá, nhưng không ngờ anh lại đi về phía cổng trường.

Đi được nửa đường, Nguyễn Thanh quyết định từ bỏ.

Trường Đại học Số 1 là trung tâm của phó bản này, nếu rời khỏi trung tâm thì chắc chắn sẽ không tìm được manh mối gì.

Thậm chí có thể vì rời khỏi bản đồ phó bản mà kích hoạt điều kiện tử vong, bị loại khỏi cuộc chơi.

Vậy nên, dù ở lại trường nguy hiểm hơn, nhưng các người chơi cũng sẽ không dễ dàng rời khỏi phạm vi của Đại học Số 1.

Nhưng mà điều khiến Nguyễn Thanh không ngờ tới là ngay khi cậu vừa dừng bước, người đi phía trước cậu Kiều Nặc cũng đột nhiên dừng lại.

Kiều Nặc đút tay vào túi quần, nghiêng người quay đầu nhìn thiếu niên phía sau, khuôn mặt tuấn tú hiện rõ vẻ mất kiên nhẫn, giọng điệu cũng đầy ghét bỏ, "Này, cậu có thể đi nhanh hơn chút không?"

"Nhảy từ tầng ba xuống không được thì thôi, đi đường cũng mệt muốn xỉu ngang luôn à?"

Nguyễn Thanh khựng lại một chút. Vừa rồi anh đi chậm như vậy... là đang đợi cậu sao?

Nguyễn Thanh mím môi, cuối cùng vẫn tăng tốc bước theo sau.

Kiều Nặc là thiên sư, đi theo anh chắc chắn an toàn hơn nhiều so với theo người khác.

Cậu không cần lo sẽ chạm vào điều kiện tử vong, vì cậu vốn dĩ đã là mục tiêu đầu tiên.

Hơn nữa, tối qua cậu vừa đâm bút tiên một nhát, thù hận chắc chắn đã kéo đến mức cao nhất, cũng không khác biệt bao nhiêu nữa.

Nguyễn Thanh tưởng rằng Kiều Nặc sẽ về nhà hoặc tìm nơi nào đó ngủ, nhưng không ngờ anh lại đi thẳng đến cửa hàng quần áo, mua một chiếc áo khoác, còn mua cho cậu một chiếc sơ mi và áo khoác mới.

Sơ mi của Nguyễn Thanh tuy chỉ mất hai chiếc cúc, nhưng đã dính vết máu, trông khó chịu vô cùng, mất cả tính thẩm mỹ.

Nếu không phải sáng sớm ít người qua lại, e là đã có người báo cảnh sát rồi.

Nguyễn Thanh cũng không từ chối, ngoan ngoãn thay chiếc sơ mi và áo khoác mới, sau đó chuyển tiền mua quần áo cho Kiều Nặc.

Kiều Nặc nhíu mày, cuối cùng vẫn nhận lấy.

Sau khi mua quần áo xong, Kiều Nặc lập tức gọi taxi, có vẻ như anh định đi rất xa.

Nhìn dáng vẻ thì như sắp rời khỏi thành phố vậy.

Nguyễn Thanh không biết Kiều Nặc muốn đi đâu, ban đầu định hỏi, nhưng khi nhìn thấy quầng thâm mắt rõ ràng của anh, cậu im lặng một lát rồi lên tiếng: "Ờm... Cậu không cần nghỉ ngơi một chút sao?"

Nếu cậu nhớ không nhầm, người này đã ba bốn ngày không ngủ đàng hoàng rồi.

Giấc ngủ vừa rồi căn bản không tính, vì chưa đầy nửa tiếng đã bị cậu đánh thức.

Kiều Nặc cũng rất mệt, anh xoa xoa thái dương: "Không còn nhiều thời gian nữa."

Nói xong, anh liếc sang Nguyễn Thanh: "Sao? Cậu buồn ngủ à?"

Nguyễn Thanh lập tức lắc đầu, tối qua cậu hôn mê không ngắn, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ lắm.

Cậu nhìn khung cảnh không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, do dự lên tiếng: "Chúng ta đang đi đâu vậy?"

"Đi tìm mấy thằng ngu như chó." Kiều Nặc nói xong liền dựa vào ghế nhắm mắt lại.

Thấy vậy, Nguyễn Thanh cũng không nói gì thêm, còn cẩn thận tránh đụng vào anh để khỏi làm phiền giấc ngủ.

Đến khi tới nơi, Nguyễn Thanh mới biết "thằng ngu" trong lời Kiều Nặc là ai.

Là bốn người từng sống trong phòng 404 tòa A bảy năm trước.

Quả nhiên Kiều Nặc biết nhiều hơn người bình thường, anh biết những ai từng sống trong phòng 404 bảy năm trước.

Thậm chí còn biết họ được chôn ở đâu.

Bởi vì chính xác mà nói, Kiều Nặc không đến để tìm bốn người đó, mà là để đào mộ.

Tiện tay đưa cho Nguyễn Thanh một cái xẻng sắt mua dưới chân núi.

Nguyễn Thanh nhìn cái xẻng trong tay, rồi lại nhìn Kiều Nặc đang đào mộ rất nghiêm túc, nhỏ giọng nói: "Chúng ta làm vậy... không tốt lắm thì phải?"

Kiều Nặc liếc cậu một cái: "Đào hay không đào? Không đào thì đứng qua một bên."

"Đừng có đứng đây vướng tay vướng chân."

Nguyễn Thanh siết chặt cái xẻng, đè xuống sự do dự và sợ hãi trong lòng, cuối cùng cắn răng nói: "...Đào."

Kiều Nặc đã lặn lội xa xôi đến tận đây đào mộ, chắc chắn là có manh mối quan trọng.

Chỉ là đào mộ thôi, chẳng có gì đáng sợ cả.

Tuyệt đối sẽ không đào ra thứ gì đáng sợ.

Tuyệt đối không.

...Dù có thật thì cũng còn Kiều Nặc - một thiên sư ở đây, chẳng có gì phải sợ cả.

Sau khi chuẩn bị tâm lý xong, Nguyễn Thanh cầm xẻng đi sang bên kia, bắt đầu đào.

Mãi đến khi thực sự đào, cậu mới biết đào mộ không dễ như tưởng tượng, đất ở đây quá cứng, cậu đào đến mức tay đỏ ửng mà vẫn chẳng được bao nhiêu.

Hoàn toàn không nhẹ nhàng như Kiều Nặc.

Bên Kiều Nặc đã đào sâu xuống một đoạn, còn cậu vẫn chỉ được một chút.

Thậm chí còn vì dùng sức quá mạnh mà trượt tay, cả người ngã nhào về phía trước.

Kiều Nặc theo phản xạ giữ cậu lại, thực sự là "giữ" theo nghĩa đen.

Anh nắm lấy cánh tay Nguyễn Thanh kéo cậu đứng vững, không thể tin nổi: "Vụng về kinh, đào đất thôi mà cũng có thể tự đào ngã, cậu nói xem ngoài khóc ra thì còn làm được gì?"

Hàng mi dài của Nguyễn Thanh khẽ run, cúi đầu không nói gì.

Không phải vì tự trách, mà là vì cảm thấy hơi mất mặt...

Dù Nguyễn Thanh không khóc, cũng chẳng có biểu cảm gì buồn bã, nhưng vẫn vô cớ toát ra chút ấm ức và bất lực, khiến Kiều Nặc không thể thốt ra lời nào.

Thậm chí còn cảm thấy hơi tội lỗi.

Kiều Nặc hít sâu một hơi: "Thôi, thôi, cậu đứng nhìn là được."

Nói xong, anh l trực tiếp giật lấy cái xẻng trong tay Nguyễn Thanh, kéo cậu sang chỗ bằng phẳng bên cạnh để tránh bị ảnh hưởng.

Nguyễn Thanh cũng không nói gì, ngoan ngoãn đứng bên cạnh nhìn Kiều Nặc đào.

Đồng thời cảnh giác quan sát xung quanh, đề phòng có người bất ngờ xuất hiện, nếu không đến lúc đó bọn họ khó mà giải thích.

Kiều Nặc nhanh hơn nhiều, chỉ vài phút đã đào được quan tài ra ngoài.

Nguyễn Thanh căng thẳng nhìn Kiều Nặc mở nắp quan tài.

May mắn là những điều cậu sợ không xảy ra, trong quan tài chỉ là một bộ xương trắng rời rạc, hiển nhiên đã chết từ nhiều năm trước.

Bộ xương ấy dường như đã bị ai đó cố ý đánh rời, hiện tại chỉ được đặt giả vờ thành hình dáng con người mà thôi.

Kiều Nặc nhíu mày sau khi mở quan tài, vẻ mặt có chút không hài lòng, dường như không đạt được kết quả mong muốn.

Nguyễn Thanh cẩn thận ghé lại gần, nhìn bộ xương trong quan tài rồi quay sang Kiều Nặc: "Cậu... đang tìm gì sao?"

Kiều Nặc nhìn đôi mắt xinh đẹp tràn đầy tò mò của thiếu niên, cố ý nghiêm mặt nói: "Tìm thi thể của bút tiên."

Anh vốn nghĩ rằng thiếu niên sẽ sợ hãi, không ngờ đối phương lại chỉ rơi vào trầm tư.

Nguyễn Thanh ngẫm nghĩ một chút, ngẩng đầu nhìn về phía Kiều Nặc, nghi hoặc mở miệng, "Bút tiên không thể rời khỏi trường học sao?"

Mặc dù Kiều Nặc không hiểu ý của Nguyễn Thanh, nhưng vẫn thành thật trả lời, "Có thể, nhưng Đại học Số 1 là nơi 'hắn' chết, sức mạnh của 'hắn' mạnh nhất trong phạm vi Đại học Số 1. Nếu rời khỏi đây, sức mạnh sẽ bị suy yếu đáng kể."

Vậy nên, trừ khi có tình huống đặc biệt, 'hắn' thường không rời khỏi quỷ vực của mình.

Dù sao thì, nếu không ở trong quỷ vực, sức mạnh của 'hắn' chẳng những suy giảm mà còn bị áp chế không ít.

Nguyễn Thanh mím nhẹ môi dưới: "Lúc đó... rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"

Kiều Nặc cũng không có ý định giấu giếm, chậm rãi kể lại mọi chuyện liên quan đến bút tiên.

So với suy đoán của Nguyễn Thanh, không có khác biệt gì lớn.

Bốn người trong phòng 404 tòa A vì một lý do nào đó đã giết chết bút tiên trong phòng nhạc.

Sau đó, bọn họ phân xác bút tiên, mỗi người mang theo một phần đi xử lý.

Để đề phòng lẫn nhau, cả bốn người đều không tiết lộ nơi chôn xác với bất kỳ ai.

Về sau, không rõ vì nguyên nhân gì, bọn họ lại chơi trò triệu hồi bút tiên, vô tình gọi oán linh của bút tiên trở về.

Kết quả là, cả bốn người chết thảm trong trò chơi ấy, ngay cả linh hồn cũng không lưu lại.

Từ đó, không ai biết thi thể của bút tiên rốt cuộc được chôn ở đâu, cũng chẳng ai nhớ nổi tên của 'hắn'.

Tất cả mọi thứ về 'hắn' đều trở nên mơ hồ, từ danh tính đến thân phận.

Vì thi thể bị chặt ra thành bốn phần, sức mạnh của 'hắn' cũng yếu đi rất nhiều. Nhưng nếu 'hắn' có thể tìm lại đủ các phần thi thể, đến lúc đó, không ai có thể áp chế được 'hắn' nữa.

Phải tìm ra hài cốt của bút tiên rồi hủy diệt nó.

Hơn nữa, phải ra tay trước cả bút tiên.

Nguyễn Thanh hơi rũ mắt xuống, quả nhiên không thể dễ dàng có được tên của bút tiên như vậy.

Nguyễn Thanh nhìn bộ hài cốt trong quan tài, giọng nói mang theo sự khẳng định: " 'Hắn' chắc chắn sẽ không chịu để hài cốt của mình bị chôn chung với kẻ thù, trừ khi 'hắn' cũng không biết hài cốt của mình bị giấu ở đâu."

Kiều Nặc gật nhẹ: "Đúng là vậy. Sau khi bốn người kia chết, không ai biết chuyện này nữa."

"Ngay cả Bút Tiên có lẽ cũng không biết, nếu không, 'hắn' đã sớm thu lại thi thể rồi."

Ra khỏi trường rồi, Kiều Nặc cũng không định quay về ngay, mà dẫn Nguyễn Thanh đến nhà của hai trong số bốn người từng ở phòng 404.

Trong số họ, có hai người sống ngay tại thành phố này.

Cả Kiều Nặc và Nguyễn Thanh đều có chuyên môn về máy tính, chỉ cần biết tên, tìm kiếm cũng không phải là chuyện khó.

Hai người nhanh chóng tìm đến nhà của một trong bốn người đó.

Nhưng khi nghe hỏi về đứa con trai đã chết bảy năm trước, sắc mặt của ba mẹ gã lập tức thay đổi, vội vàng đuổi hai người ra ngoài.

Kiều Nặc nhìn có vẻ là một người tươi sáng cởi mở, nhưng chỉ cần tiếp xúc lâu mới nhận ra đó chỉ là vẻ bề ngoài.

Thực tế, anh không phải kiểu người có nhiều kiên nhẫn.

Lời nói cũng có chút sắc bén.

Vậy nên, ngay lúc Kiều Nặc hừ lạnh một tiếng, Nguyễn Thanh lập tức kéo cậu lại.

Nguyễn Thanh nhìn đôi vợ chồng trước mặt, khuôn mặt có phần tiều tụy, nở nụ cười nhẹ, giọng điệu cũng vô cùng ôn hòa: "Chào hai bác, bọn cháu là sinh viên của Đại học Số 1, không có ác ý gì, chỉ muốn tìm hiểu về chuyện năm đó."

Kiều Nặc đứng bên cạnh, vẻ mặt đầy vẻ chế giễu, nhìn Nguyễn Thanh làm chuyện vô ích.

Gặp những người như thế này, không dùng chút thủ đoạn thì chẳng thể moi được thông tin gì cả.

Ba mẹ của một kẻ giết người chưa chắc đã là kẻ xấu, nhưng nếu biết con mình giết người mà vẫn bao che, vậy thì chắc chắn không phải người tốt.

Thế nhưng, điều Kiều Nặc không ngờ tới là, đôi vợ chồng này lại chịu mở miệng, hơn nữa còn vô cùng hợp tác.

Anh sửng sốt quay sang nhìn Nguyễn Thanh.

Sao thế này?

Chẳng lẽ bây giờ kiểu người như Hạ Thanh lại khiến người ta mềm lòng hơn?

Thảo nào chính anh cũng hay mềm lòng với cậu, hóa ra không phải vấn đề của mình.

Thực tế, đôi vợ chồng này không phải vì mềm lòng mà chịu nói.

Mà là vì bị Nguyễn Thanh thôi miên.

Họ dường như đã sống trong nỗi sợ hãi quá lâu, tinh thần đã sớm sụp đổ, việc thôi miên cũng trở nên dễ dàng hơn nhiều.

Nguyễn Thanh thấy Kiều Nặc nhìn mình chằm chằm, liền hơi nghiêng đầu, vẻ mặt có chút khó hiểu: "Sao vậy?"

Kiều Nặc dời ánh mắt đi, giọng nói có chút gượng gạo: "Không có gì."

Lời kể của đôi vợ chồng này vô cùng chi tiết.

Họ nói rằng vào thời điểm xảy ra sự việc, con trai họ chưa từng về nhà, cũng không nghe nói là đã rời khỏi trường.

Chỉ đến khi bốn người trong phòng 404 chơi trò bút tiên, xảy ra nhiều chuyện kỳ lạ, con trai họ mới quay về nhà.

Sau khi về nhà, gã liên tục nói có ma, tinh thần vô cùng bất ổn.

Lúc thì nói ma đã giết gã, lúc lại nói ma đã phân xác gã.

Dù đôi vợ chồng có tìm mọi cách cũng không thể giúp được gì.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, con trai họ đã bị tra tấn đến phát điên.

Cuối cùng, vào một buổi chiều gió nhẹ trời trong, gã nhảy lầu tự sát.

Nguyễn Thanh thôi miên họ, để lại ám thị rằng sáu ngày sau phải đến đồn cảnh sát báo án và thú nhận tất cả, sau đó cùng Kiều Nặc đến nhà tiếp theo.

Lời khai của hai nhà gần như giống hệt nhau, đều là sau khi về nhà thì liên tục kêu có ma.

Trong đó có một thông tin vô cùng quan trọng.

Đó là, trước khi chơi trò bút tiên, cả hai người này đều chưa từng về nhà hay rời khỏi trường.

Vậy nên, rất có thể hài cốt của bút tiên vẫn còn trong khuôn viên Đại học Số 1.

Hai người chạy đôn chạy đáo điều tra, đến khi nhận ra trời đã sập tối.

Nguyễn Thanh và Kiều Nặc quay lại Đại học Số 1.

Buổi tối có một tiết học chung của khoa, bình thường không được phép cúp học.

Vì đó là lớp của viện trưởng.

Ngay cả người ghét học như Kiều Nặc cũng chưa từng dám vắng mặt buổi nào.

Dù sao thì, nếu vắng mặt sẽ bị gọi lên nói chuyện, mà mỗi lần nói chuyện kéo dài tận một hai tiếng, cực kỳ phiền phức.

Vậy nên, sau khi trở về trường, Nguyễn Thanh và Kiều Nặc trực tiếp vào lớp.

Cả hai đã rất lâu chưa được nghỉ ngơi, nhất là Kiều Nặc.

Vừa vào lớp, bọn họ tìm một chỗ cuối ngồi xuống, tiện cho việc ngủ gật.

Nguyễn Thanh nằm úp mặt xuống bàn ngủ, còn Kiều Nặc thì tựa vào ghế, ngửa đầu nhắm mắt.

Không biết đã trôi qua bao lâu.

Đột nhiên, đèn trong lớp vụt tắt.

Cả lớp học chìm vào bóng tối.

Không chỉ vậy, toàn bộ Đại học Số 1 cũng hoàn toàn mất điện.