◎ Cậu ấy là cái gì chứ ◎
Toàn bộ đèn trong trường đột nhiên vụt tắt khi tiết học mới chỉ đi được một nửa.
Lớp học lập tức chìm vào bóng tối.
Khoảnh khắc ánh sáng vụt tắt, Kiều Nặc liền mở mắt, tròng mắt trong veo, không hề có dấu vết của cơn buồn ngủ trước đó.
Sau khi mở mắt, trên tay Kiều Nặc xuất hiện một tấm bùa, anh cảnh giác quan sát xung quanh.
Xung quanh vẫn còn tiếng ồn ào của học sinh, cũng có thể cảm nhận được hơi thở của họ trong lớp học.
Bây giờ mới khoảng tám giờ tối, không thể nào là quỷ vực được.
... Có vẻ như chỉ đơn thuần là mất điện mà thôi.
Kiều Nặc nhìn ra ngoài cửa sổ, Đại học Số 1 rất hiếm khi mất điện, nhưng không phải là không thể, chỉ là thường sẽ có thông báo trước.
Nhưng lần này lại không có bất kỳ thông báo nào.
Có gì đó hơi kỳ lạ.
Nguyễn Thanh vì nằm ngủ úp mặt xuống bàn, khuỷu tay đã che mất tầm nhìn nên không hề tỉnh giấc khi bỗng nhiên tối đen bất thường.
Cậu bị tiếng ồn đánh thức.
Nguyễn Thanh vừa ngẩng đầu lên đã phát hiện lớp học tối om. Phản ứng đầu tiên của cậu chính là... chẳng lẽ tên quỷ vương bị cậu đâm một dao tìm đến rồi?
Lần này Nguyễn Thanh tỉnh hẳn.
Cả người cậu run lên không kiểm soát được, đầu gối mềm nhũn, đầu óc trống rỗng, ngay cả môi cũng khẽ run rẩy.
Nguyễn Thanh nghe thấy tiếng thở bên cạnh, theo bản năng ôm chặt lấy eo Kiều Nặc, cả người vùi vào lòng anh.
Do vừa tỉnh ngủ, đầu óc vẫn chưa hoàn toàn tỉnh táo, cộng thêm nỗi sợ hãi trong bóng tối, Nguyễn Thanh hoàn toàn không ý thức được hành động của mình.
Đến khi cậu nhận ra... thì đã ôm chặt Kiều Nặc rồi.
Nhất thời, buông tay cũng không được, không buông cũng không xong.
Dù ban đầu đã phán đoán đây chỉ là sự cố mất điện, nhưng Kiều Nặc vẫn không hề lơ là, anh duy trì cảnh giác cao độ, hoàn toàn không để tâm đến người bên cạnh.
Anh cũng không ngờ Nguyễn Thanh sẽ đột nhiên ôm mình.
Vậy nên Kiều Nặc còn chưa kịp phản ứng, đã có thêm một người trong lòng.
Kiều Nặc lập tức trừng lớn mắt, theo phản xạ mà giơ hai tay lên, cả người cứng đờ.
Tim cũng đột nhiên lỡ một nhịp, giây tiếp theo bắt đầu đập điên cuồng.
Ngay cả lá bùa trong tay cũng không giữ nổi, rơi thẳng xuống đất.
Lần này không chỉ vành tai, mà ngay cả gương mặt tuấn mỹ của Kiều Nặc cũng đỏ bừng.
Điện đã mất được vài phút, Kiều Nặc cũng dần thích ứng với bóng tối, lờ mờ nhìn thấy thiếu niên đang ôm mình.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng độ ấm của đối phương.
Rõ ràng không nóng, nhưng lại giống như thiêu đốt.
Hương lan nhàn nhạt vương trên người thiếu niên quẩn quanh nơi chóp mũi, từng đợt từng đợt tràn vào, khiến trái tim Kiều Nặc dâng lên một cảm xúc kỳ lạ khó diễn tả.
Tựa như có thứ gì đó đang lặng lẽ cắm rễ trong lòng, rồi điên cuồng sinh trưởng, trói chặt trái tim cậu ta.
Cảm xúc này dữ dội mà xa lạ, không thể kiềm chế, như muốn nhấn chìm cậu ta hoàn toàn.
Kiều Nặc ngẩn người, đưa tay ôm lấy ngực mình, kỳ lạ thật... Đây là cảm giác gì?
Trái tim anh đập thình thịch không ngừng, lớn đến mức gần như át đi hết mọi âm thanh ồn ào trong lớp học, chỉ còn tiếng tim đập vang vọng bên tai.
Kiều Nặc không biết đây là loại cảm xúc gì, cũng chưa từng trải qua điều này bao giờ.
Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, anh bỗng cảm thấy những chị gái gợi cảm cũng chẳng có gì đặc biệt.
Tìm một người như thiếu niên này cũng không tệ.
Dù rằng anh thích khóc và vô dụng, nhưng ít ra ngoan ngoãn và yên tĩnh, khiến người ta không khỏi mềm lòng khi nhìn thấy.
Mà tại sao anh lại phải thích những chị gái gợi cảm nhỉ?
Rõ ràng từ trước đến nay anh chưa từng động lòng với ai, vậy mà tại sao lại mặc định rằng mình thích những chị gái gợi cảm?
Lúc này, Kiều Nặc không giống với thường ngày.
Gương mặt vẫn vậy, nhưng ánh mắt lại sâu thẳm hơn, mang theo một loại áp lực vô hình, không còn vẻ rực rỡ tươi sáng trước kia.
Nhưng do mất điện, cả lớp học chìm trong bóng tối, không ai nhận ra sự thay đổi của cậu ta.
Kiều Nặc cúi mắt nhìn người trong lòng, ánh mắt thêm vài phần u tối.
Anh vô thức đưa tay ra.
Nhưng còn chưa kịp chạm vào Nguyễn Thanh, ngay giây tiếp theo, một cơn đau nhói đột ngột ập đến, như thể có kim châm xuyên qua não, khiến anh đau đến mức muốn nứt toác.
Kiều Nặc nhắm chặt mắt, dùng tay phải siết chặt trán, hàng mày nhíu chặt đến mức gần như kết lại thành một đường, trán lấm tấm mồ hôi.
Hiển nhiên là đau đến mức không chịu nổi, đến nỗi con ngươi cũng mờ mịt vài phần.
Nhưng dù vậy, Kiều Nặc vẫn không phát ra âm thanh nào, cắn chặt môi dưới, cứng rắn chịu đựng.
Một lúc lâu sau, cơn đau mới dần dịu đi.
Khi lấy lại bình tĩnh, Kiều Nặc như quên mất vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Anh đưa tay xoa huyệt thái dương, xoa được một nửa mới sực nhớ ra bản thân đang bị ai đó ôm chặt.
Suýt chút nữa, theo bản năng, anh đã đạp người ra ngoài.
May mắn là trước khi ra chân, Kiều Nặc đã kịp nhận ra đối phương là ai.
Người đang ôm anh là cậu bạn cùng phòng thích khóc—Hạ Thanh.
Kiều Nặc cứng đờ nhìn thiếu niên trong lòng, mặt đỏ bừng, ấp úng lên tiếng: "Cậu, cậu, cậu ôm tôi làm gì?"
Vừa hỏi xong, Kiều Nặc liền cảm thấy bản thân đặt một câu hỏi ngu chết mẹ.
Bởi vì Hạ Thanh vẫn còn ôm anh thật chặt, thân thể mảnh khảnh hơi run rẩy, trông vô cùng bất an.
Hiển nhiên là vì giật mình tỉnh giấc, vừa mở mắt đã thấy một màn đen kịt nên sợ hãi.
Kiều Nặc cũng không biết tại sao mình lại cho phép Hạ Thanh ôm chặt như vậy. Nếu đổi thành người khác, anh đã đạp văng từ lâu rồi.
Chắc là vì nếu bị đạp, tên nhóc này sẽ khóc cả buổi mất, sẽ phiền phức lắm đây.
Kiều Nặc vô thức giơ tay che miệng, ho khan một tiếng, thấp giọng nói, "Chỉ là mất điện thôi, cậu nhát gan thế hả?"
"Mau buông ra, hai thằng con trai mà ôm ôm ấp ấp như vậy, khó coi lắm."Nói xong, anh còn khẽ liếc quanh, có vẻ sợ bị người khác phát hiện.
Nguyễn Thanh nghe được nửa câu đầu của Kiều Nặc thì sững lại. Chỉ là mất điện thôi sao?
Cậu cứng ngắc buông Kiều Nặc ra, ngẩng đầu nhìn xung quanh.
Trong lớp học chật kín người, lúc này vẫn còn khá ồn ào, không ít bạn học đang bàn luận về sự cố mất điện, thậm chí nhiều người đã lấy điện thoại ra để soi sáng.
Có vẻ đúng là chỉ mất điện thật.
Kiều Nặc nhìn thiếu niên buông mình ra dứt khoát như vậy, sắc mặt lập tức sa sầm, trong lòng bỗng dưng có chút khó chịu.
Rõ ràng là chính mình bảo "buông ra", nhưng thái độ dùng xong liền vứt này là sao?
Anh là thứ có thể ôm miễn phí à!? Coi anh là cái gì chứ!?
Ít nhất cũng phải nói một câu cảm ơn đi chứ!
Nguyễn Thanh ngồi ngay cạnh cửa sổ. Khi đang nhìn các bạn học trong lớp, khóe mắt bỗng dưng bắt gặp một bóng đen lướt qua ngoài cửa sổ. Cảnh tượng ấy làm cậu sợ đến mức suýt nữa lại nhào vào lòng Kiều Nặc.
May mà giây tiếp theo, Nguyễn Thanh đã nhìn rõ thứ kia là gì.
Là một con mèo.
Dường như phát hiện Nguyễn Thanh đang nhìn mình, con mèo cũng quay sang nhìn cậu. Nó dừng lại trong chốc lát rồi nhảy thẳng lên bệ cửa sổ cạnh cậu.
Vì cảm thấy mở cửa sổ không an toàn, trước khi gục xuống bàn ngủ, Nguyễn Thanh đã đóng chặt cửa lại.
Con mèo nhảy lên bệ cửa xong liền ra sức cào cào cửa kính, thậm chí còn biết móc móng vào mép cửa mà kéo.
Nhưng có lẽ sức nó quá nhỏ, cửa sổ lại hơi kẹt, nên dù cố thế nào cũng không mở ra được.
Hình như cũng biết bản thân không thể mở nổi, nó bèn cất giọng meo meo khe khẽ với Nguyễn Thanh, vừa kêu vừa dụi đầu vào tấm kính, bộ dáng làm nũng rõ ràng.
Kiều Nặc cũng nhìn thấy, nhíu mày hỏi: "Mèo hoang ở đâu ra vậy?"
Trong Đại học Số 1 có rất nhiều mèo hoang. Không ít sinh viên trông thấy chúng sẽ cho chút đồ ăn, nên mèo hoang trong trường đa phần đều khá thân thiện, nhìn thấy người liền kêu meo meo làm nũng.
Nhưng vì sinh viên đến giảng đường đều để học, đa phần không mang theo đồ ăn, mèo hoang cũng rất tinh ranh, biết chạy tới siêu thị và căng tin tìm thức ăn, hiếm khi lang thang đến khu này.
Nguyễn Thanh thấy con mèo trông như rất muốn vào trong, bèn đưa tay mở cửa sổ ra.
Vừa thấy cửa mở, con mèo lập tức nhảy vọt lên, rõ ràng là định nhào vào lòng Nguyễn Thanh.
Nhưng nó mới nhảy được nửa chừng đã bị treo lơ lửng trên không, bởi vì bị Kiều Nặc túm gáy giữ lại.
Anh xách con mèo lên, lắc trái lắc phải, lắc đến mức con mèo kêu gào thảm thiết, móng vuốt và răng nanh sắc bén đều chìa ra.
Nhìn hệt như muốn cắn chết Kiều Nặc.
Nhưng nó quá yếu, đến cả sự kiềm chế của Kiều Nặc cũng không vùng thoát nổi.
Thấy con mèo hung dữ như vậy, còn định cắn người, Kiều Nặc không do dự mà định thẳng tay ném nó ra ngoài cửa sổ.
May mà Nguyễn Thanh kịp thời nắm lấy tay anh, ngăn cản hành động ấy.
Khoảnh khắc bị Nguyễn Thanh nắm lấy cổ tay, Kiều Nặc chợt sững người. Anh cúi đầu nhìn bàn tay đang cầm lấy mình, mãi đến khi thiếu niên gỡ từng ngón tay mình ra, bế con mèo đi, anh mới hoàn hồn lại.
"Đợi đã, con mèo này hung dữ lắm..."
Câu nói của Kiều Nặc còn chưa kịp dứt, anh đã im bặt.
Ban đầu anh lo con mèo sẽ làm người khác bị thương, nhưng không ngờ vào tay Hạ Thanh, nó lại ngoan ngoãn đến lạ, còn nhẹ nhàng cọ cọ lên những ngón tay trắng nõn của thiếu niên.
Hoàn toàn chẳng còn vẻ hung hăng như lúc đối mặt với anh nữa.
Nguyễn Thanh khẽ xoa đầu con mèo, vuốt ve bộ lông của nó.
Bộ lông nó sạch sẽ, trông không giống mèo hoang lắm.
Thực ra Đại học Số 1 cấm sinh viên nuôi mèo hoặc chó trong ký túc xá, nhưng vẫn có không ít người lén nuôi.
Con mèo này chắc là do sinh viên nuôi.
Vì mất điện, hiển nhiên là tiết học không thể tiếp tục. Rất nhiều sinh viên trong lớp đã rời đi.
Ngay lúc Kiều Nặc và Nguyễn Thanh cũng chuẩn bị đi, đèn trong lớp đột nhiên sáng lên.
Toàn bộ Đại học Số 1 cũng sáng đèn trở lại.
Có điện rồi.
Lúc này Nguyễn Thanh mới nhìn rõ con mèo trong lòng mình là một con mèo đen, lông đen tuyền từ đầu đến chân, nếu không chú ý còn chẳng thấy mắt nó nằm ở đâu.
Cũng không nhìn ra là giống mèo gì.
Kiều Nặc nhìn con mèo ngoan ngoãn nằm trong lòng Hạ Thanh, bỗng thấy hơi khó chịu, anh cau mày ghét bỏ: "Con mèo này xấu gớm."
Con mèo đen như thể nghe hiểu lời anh, lập tức nhe răng trợn mắt với Kiều Nặc.
Nguyễn Thanh thấy vậy, vỗ về nó: "Thật ra cũng đâu đến nỗi, nhìn kỹ thì cũng đáng yêu lắm mà."
"Ồ." Kiều Nặc liếc con mèo một cái, hờ hững nói: "Vậy chắc là cậu khóc nhiều quá, khóc mù mắt rồi."
Nguyễn Thanh trực tiếp phớt lờ lời anh, cậu đặt con mèo trở lại bệ cửa sổ, nhẹ nhàng đẩy nó ra ngoài, muốn bảo nó rời đi.
Nhưng con mèo không hề động đậy.
Ngay lúc Nguyễn Thanh định đẩy thêm lần nữa, đèn trong lớp lại vụt tắt.
Con mèo đen trên bệ cửa sổ lập tức xù lông, ánh mắt gắt gao dán chặt vào hàng ghế phía trước, như thể có thứ gì đó đang hiện diện ở đó.
Nguyễn Thanh vô thức nhìn theo ánh mắt con mèo, nhưng cậu chẳng thấy gì cả.
Tối đen như mực.
Trong lớp, ngoài cậu và Kiều Nặc, không còn ai khác.
Rõ ràng vừa rồi vẫn còn nhiều sinh viên chưa rời đi, cậu mới quay lưng đặt con mèo xuống thôi mà, cùng lắm chỉ mất khoảng mười giây, bạn học của cậu không thể nào biến mất nhanh đến vậy.
Hơn nữa, khi lớp học lại chìm trong bóng tối, nhiệt độ trong không khí cũng hạ xuống mấy độ.
Lông mi Nguyễn Thanh khẽ run, bàn tay cậu hơi run rẩy, ngay cả giọng nói cũng mang theo một chút run rẩy: "Lần này... cũng là mất điện sao?"
Kiều Nặc không trả lời, mà nhanh chóng kéo lấy Nguyễn Thanh, ôm cậu vào lòng, sau đó trực tiếp nhảy ra ngoài cửa sổ.
Hiển nhiên, lần này không phải mất điện nữa.