◎ Bút Tiên và Đàn Piano ◎
Người trong ký túc xá lập tức lộ vẻ kinh hoàng, hoảng hốt nhìn quanh, như thể đang tìm kiếm thứ gì đó không nên xuất hiện trong căn phòng này.
Ngay khi âm thanh vang lên, Nguyễn Thanh sợ đến mức toàn thân mềm nhũn, theo phản xạ lùi về sau một, hai bước, vô tình đụng vào người phía sau mình.
Khi thấy Nguyễn Thanh sắp va vào lòng mình, Kỳ Mộc Nhiên không giống như trước mà tránh đi, ngược lại còn vươn tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cậu như một cách trấn an.
Nguyễn Thanh đang mặc áo dài tay, chỗ bị Kỳ Mộc Nhiên nắm thực chất chỉ là lớp vải áo, nhưng hơi ấm truyền qua lớp vải ấy khiến cậu bình tĩnh lại đôi chút.
Không phải do Kỳ Mộc Nhiên mang lại cảm giác an toàn, mà là do bùa chú của Kiều Nặc khiến cậu an tâm hơn.
Dẫu vậy, Nguyễn Thanh vẫn siết chặt lấy vạt áo, đôi mắt ngập tràn cảnh giác và bất an.
Thế nhưng, trong ký túc xá ngoài bọn họ ra, dường như chẳng có gì khác.
Đèn trong phòng vẫn sáng, nhưng khi mọi người quay đầu nhìn quanh, bóng dưới chân họ cũng lay động theo, khiến lòng ai nấy đều như bị một bàn tay vô hình siết chặt.
Nỗi sợ và bất an dần lan rộng.
Tiếng động vừa rồi rõ ràng vang lên ngay bên cạnh họ, nhưng khi các người chơi đếm kỹ số người trong phòng...
Không thừa, không thiếu, vừa đúng bảy người.
Hơn nữa, mỗi người đều khớp với tên và gương mặt của mình.
Những người chơi đã sớm rút ra đạo cụ đối phó với linh dị, căng thẳng quan sát xung quanh, thậm chí còn đề phòng cả những người bên cạnh, sợ rằng ai đó đã bị quỷ nhập.
Ánh đèn trong ký túc xá càng lúc càng ảm đạm, như thể bị một lớp sương mờ bao phủ.
Mọi người dồn sự chú ý vào xung quanh, không ai phát hiện ra cái bóng dưới chân người mặc áo thun đen đang vặn vẹo kỳ lạ dưới ánh đèn, quỷ dị đến mức hoàn toàn không khớp với động tác của chủ nhân nó.
...Cứ như có thứ gì đó đang giả dạng làm bóng vậy.
Nhưng vì không ai cúi đầu nhìn xuống, nên chẳng ai nhận ra điều này.
Khi tất cả còn đang lơ là, cái bóng đen lặng lẽ duỗi ra những xúc tu đen kịt, như thể định kéo người chơi mặc áo thun đen vào trong.
Thế nhưng, ngay khi vừa thò một xúc tu ra, dường như nó đã nhận thấy điều gì đó liền khựng lại, sau đó lập tức hòa vào trong bóng tối, rồi nhẹ nhàng lan dần sang những chiếc bóng đang đan xen dưới sàn.
Nếu nhìn kỹ, có thể thấy nó đang âm thầm di chuyển từ cái bóng của người mặc áo thun đen, lặng lẽ bò về phía góc phòng.
Mà hướng đó... chính là chỗ của Nguyễn Thanh.
Dù những người chơi không ai nhận ra sự tồn tại của quỷ bóng, nhưng khán giả trong phòng livestream thì đã nhìn thấy cái bóng đáng sợ và méo mó ấy.
【A đm a! Nhìn xuống sàn đi! Quỷ ở trong bóng đó! Người chơi kia, mau nhìn xuống sàn! Chạy mau!!!】
【Ảo ma vãi beep! Cái này đề phòng khó chết mẹ, nó lại trốn trong bóng tối! Mà đáng sợ nhất là khi có người nhìn xuống, nó sẽ lập tức giả vờ làm bóng bình thường...】
【Nó định làm gì vậy? Sao lại bò về phía bạn học xinh đẹp vậy? Nó không định giết cậu ấy trước đấy chứ!? (kinh hãi.jpg)】
【Chuyện quá bình thường ấy chứ, kẻ mạnh thường chọn con mồi yếu. Trong số bọn họ, Mộc Thần và bạn học đó là yếu nhất, không nhắm vào họ thì nhắm vào ai? Yên tâm đi, vì chuyện Mộc Thần từng bị tách nhóm trước đó, đại lão Kỷ đã đưa cho cậu ấy không ít đạo cụ trừ tà, sẽ không chết đâu.】
Nhưng vì nội dung này có liên quan đến phó bản, toàn bộ bình luận trên đều bị hệ thống livestream tự động chặn, chỉ còn sót lại vài dòng lẻ tẻ không liên quan mà streamer có thể nhìn thấy.
Mà hiện tại, những người chơi vẫn còn cảnh giác xung quanh, không ai để ý đến sự bất thường trong số lượng bình luận trên màn hình.
Nguyễn Thanh dù không nhìn thấy gì, nhưng vẫn cảm thấy có gì đó không ổn. Cảm giác bất an trong lòng cậu càng lúc càng rõ rệt, bàn tay siết chặt vạt áo cũng vô thức nắm chặt thêm vài phần.
Bởi vì thể chất đặc biệt của mình, cậu rất nhạy cảm với những ánh mắt mang theo ác ý hoặc tính xâm lược.
Mà lúc này đây, cậu lại cảm nhận được ánh nhìn đáng sợ ấy.
Đó là một ánh nhìn khiến người ta sởn tóc gáy.
Thậm chí, cơn ớn lạnh từ ánh mắt ấy ngày càng mãnh liệt, tuyệt đối không thể là ảo giác của cậu.
Nhưng khi Nguyễn Thanh quan sát xung quanh, không một ai trong ký túc xá đang nhìn về phía cậu.
Nhớ lại âm thanh kinh khủng vừa rồi...
Gương mặt cậu lập tức tái nhợt thêm vài phần, nỗi sợ và bất an trong đáy mắt càng trở nên sâu sắc. Cậu siết chặt tay áo đến mức những ngón tay trắng nõn cũng trở nên tái nhợt.
Nguyễn Thanh cố gắng khiến bản thân bình tĩnh lại—cậu có đạo cụ, có bùa chú của Kiều Nặc.
Không sao cả, chắc chắn sẽ không sao đâu.
Hơn nữa, trong phòng còn có nhiều người chơi như vậy, mà họ vẫn chưa có dấu hiệu bỏ chạy, chứng tỏ tình hình vẫn chưa nguy hiểm đến mức cần phải bỏ trốn.
Vả lại, trên người Trình Minh Triết có thể đang mang theo manh mối quan trọng.
Nếu cậu hoảng loạn trước, chắc chắn sẽ bỏ sót manh mối then chốt.
Nhờ sự kết hợp giữa ám thị tâm lý và thôi miên bản thân, nhịp tim của Nguyễn Thanh dần ổn định, đầu óc cũng trở nên tỉnh táo hơn.
Cậu cố gắng phớt lờ ánh mắt đầy ác ý kia, cẩn thận phân tích xem rốt cuộc đối phương đang ẩn nấp ở đâu.
Những người chơi khác vẫn đứng yên tại chỗ, cùng lắm là chỉ nghiêng người quan sát xung quanh.
Mà bốn phía cũng không có thứ gì đang tiến lại gần cậu.
Nhưng cảm giác bị nhìn chằm chằm lại ngày càng mãnh liệt, giống như nó đang đến gần cậu hơn.
Càng ngày càng gần...?
Hơn nữa, độ cao của ánh mắt kia có vẻ hơi thấp, thấp đến mức như đang nhìn cậu từ mặt đất.
Nguyễn Thanh như chợt nghĩ ra điều gì đó, lập tức trợn to mắt, ngay giây tiếp theo cậu cúi đầu nhìn về phía bóng của mình trên mặt đất.
Không có gì bất thường cả.
Nhưng Nguyễn Thanh vẫn không rời mắt đi, cứ thế chăm chú nhìn vào một góc nào đó trên bóng của một người chơi.
Dựa theo góc độ, độ cao và phương hướng của cảm giác vừa rồi, đó chính là vị trí cậu đã phân tích ra.
Thế nhưng Nguyễn Thanh nhìn rất lâu cũng không thấy có gì kỳ lạ cả.
Tựa như nơi đó hoàn toàn không có gì vậy.
Hàng mi dài của Nguyễn Thanh khẽ run, cậu trầm mặc vài giây rồi nhàn nhạt dời mắt đi, nhìn sang chỗ khác.
Nhưng thực tế, khóe mắt cậu vẫn gắt gao khóa chặt góc bóng ban nãy, chỉ là không để lộ ra mà thôi.
Không biết đã trôi qua mấy giây, cái bóng kia... động đậy.
Thế nhưng chủ nhân của cái bóng lại không hề nhúc nhích.
Hơn nữa, cái bóng đang di chuyển về phía cậu!
Đồng tử Nguyễn Thanh hơi co rút, sắc mặt càng thêm trắng bệch, bởi vì cái bóng ấy đã tiến sát đến cậu rồi.
Thậm chí, từ trong bóng đã vươn ra những xúc tu màu đen, hướng thẳng về phía cậu.
Tựa như muốn ra tay với cậu vậy.
Ngay lúc Nguyễn Thanh tái mặt định lùi lại, cái bóng đang vươn tới bỗng khựng lại, sau đó quái dị rút về theo lối cũ.
Hơn nữa tốc độ còn nhanh hơn lúc đến, hoàn toàn không màng đến việc có bị lộ hay không, mang theo một sự gấp gáp khó tả.
Như thể nó đã gặp phải thứ gì đó đáng sợ.
Nguyễn Thanh biết, thứ đó hẳn là đang sợ Kỳ Mộc Nhiên.
Bởi vì ngay khi cái xúc tu màu đen vươn ra, Kỳ Mộc Nhiên chỉ nhàn nhạt liếc nhìn nó một cái, thế là nó cứng đờ tại chỗ, rồi lập tức tan vào trong bóng.
Kỳ Mộc Nhiên thu lại ánh mắt rất nhanh, tựa như chỉ vô tình nhìn thoáng qua, hoàn toàn chẳng thấy gì cả.
Nhưng Nguyễn Thanh không tin đây chỉ là trùng hợp, Kỳ Mộc Nhiên chắc chắn đã nhìn thấy cái bóng kia.
Bởi vì ngay khoảnh khắc Kỳ Mộc Nhiên nhìn sang, cái bóng lập tức đờ ra, căn bản không kịp lẩn trốn.
Hơn nữa, ở hướng này chỉ có cậu và Kỳ Mộc Nhiên.
Nguyễn Thanh tự nhận mình không có khả năng dọa được cái bóng, lá bùa mà Kiều Nặc đưa chỉ có tác dụng khi nó tiếp xúc với cậu.
Rốt cuộc thứ khiến cái bóng sợ hãi đã quá rõ ràng rồi.
Con người Kỳ Mộc Nhiên tuyệt đối không đơn giản như hắn ta nói, cũng không hề thiện lương như những người khác vẫn nghĩ.
Bởi vì nếu Kỳ Mộc Nhiên thật sự chỉ là một "bảo mẫu" không có sức chiến đấu như hắn ta nói, thì khi nhìn thấy xúc tu màu đen kia, hắn ta nhất định sẽ sợ hãi.
Dù cho không sợ, hắn ta cũng sẽ lên tiếng cảnh báo những người chơi khác mới đúng.
Thế nhưng hắn ta không làm vậy, mà chỉ trực tiếp giả vờ như không nhìn thấy.
Nguyễn Thanh cụp mắt, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.
Mặc dù cái bóng đã bị Kỳ Mộc Nhiên dọa chạy, nhưng nó vẫn chưa rời đi mà quay lại với bóng của một người chơi mặc áo thun đen.
Sau đó, nhân lúc mọi người không chú ý, cái bóng lặng lẽ vươn xúc tu đen về phía người mặc áo thun đen.
Nguyễn Thanh thấy thế lập tức trợn mắt, bật thốt lên cảnh báo: "Cẩn thận!"
Có lẽ vì đã bị lộ, tốc độ của cái bóng bỗng trở nên nhanh khủng khiếp, nó quấn chặt lấy eo và chân của người chơi áo thun đen, rồi mạnh mẽ kéo người đó xuống bóng dưới đất.
Lúc này, những người chơi khác cũng phát hiện ra, lập tức lấy đạo cụ tấn công cái bóng trên mặt đất.
Cái bóng không giống với Thẩm Ngộ An, đạo cụ khắc chế quỷ dị có thể làm nó bị thương.
Không còn cách nào khác, cái bóng đành phải từ bỏ con mồi, lập tức di chuyển xuống chân những người chơi khác để né đòn, đồng thời còn vươn xúc tu ra công kích người chơi áo thun đen ban nãy.
Xúc tu nhìn như không có thực thể, chỉ là một cái bóng, nhưng khi tấn công vào người thì trở nên cứng rắn vô cùng.
"A——!!!" Một người chơi có mái tóc hơi dài, khí chất âm trầm né tránh không kịp, bàn tay liền bị đâm xuyên qua xương, máu tươi lập tức túa ra.
Thấy vậy, những người chơi khác nhanh chóng lấy bùa ra, định nhân cơ hội này nhốt cái bóng lại.
Thế nhưng sau khi ra đòn thành công, cái bóng hoàn toàn không có ý định dây dưa, lập tức hòa vào bóng tối, rồi liên tục di chuyển giữa những cái bóng của người chơi khác.
Nó nhảy qua lại một hồi, rồi bỗng dưng biến mất như chưa từng tồn tại, bóng của mọi người cũng khôi phục lại bình thường.
Nhưng ai cũng biết, con quỷ bóng chưa hề biến mất, nó chỉ đang ẩn nấp trong bóng của họ mà thôi.
Nỗi sợ hãi tiếp tục lan tràn.
Thế nhưng dù vậy, không ai rời khỏi ký túc xá này.
Trình Minh Triết bị giết vì biết chuyện về bút tiên, hơn nữa cậu ta rõ ràng vẫn còn ý thức, chắc chắn có thể moi được chút manh mối từ hắn.
Nếu bây giờ họ bỏ cuộc, có lẽ sẽ khó tìm được cơ hội lần nữa.
Nhưng muốn nhốt một con quỷ thì không phải chuyện dễ, huống hồ nó còn không có thực thể, lại càng khó để bắt giữ hơn.
Những người chơi đều có chút bó tay, nhưng cũng không muốn từ bỏ.
Người chơi áo thun đen quét mắt nhìn quanh bóng tối xung quanh, sau đó cầm lấy điện thoại chưa trả lại cho Nguyễn Thanh, gửi tin nhắn cho Trình Minh Triết.
[Cố vấn học tập: Trình Minh Triết, chúng tôi đến để giúp cậu.]
Người chơi áo thun đen căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình, nhưng lần này đối phương không trả lời nữa.
Rõ ràng Trình Minh Triết sẽ bám lấy bất cứ ai liên hệ với cậu ta.
Nhưng một khi đã bám vào rồi, cậu ta sẽ không hồi đáp nữa.
Người chơi áo thun đen nhìn khung chat không có phản hồi, không cam lòng gửi thêm tin nhắn.
[Cố vấn học tập: Trình Minh Triết, chúng tôi thật sự muốn giúp cậu. Chúng tôi biết cậu chết như thế nào. Nếu cậu tin chúng tôi, tôi có thể giúp cậu báo thù.]
Thế nhưng Trình Minh Triết vẫn không có động tĩnh.
Người chơi áo thun đen tiếp tục gửi tin.
[Cố vấn học tập: Cậu có tâm nguyện gì không? Chúng tôi có thể giúp cậu hoàn thành tâm nguyện chưa trọn vẹn.]
Vốn dĩ mọi người đã không còn hy vọng nữa, nhưng không ngờ lần này đối phương lại trả lời.
[Trình Minh Triết: .]
Khi người chơi áo thun đen còn đang ngẩn người nhìn dấu chấm này, một tin nhắn nữa được gửi đến.
[Trình Minh Triết: Bất cứ điều gì cũng được sao?]
Chỉ cần vẫn có thể giao tiếp là tốt rồi. Nhìn thấy vậy, các người chơi lập tức thở phào nhẹ nhõm, vội vàng vây lại.
Người chơi áo thun đen không chút do dự gõ xuống một dòng chữ.
[Cố vấn học tập: Chỉ cần cậu nói cho chúng tôi biết về bút tiên, chúng tôi nhất định sẽ dốc hết sức giúp cậu hoàn thành tâm nguyện.]
[Trình Minh Triết: Tôi muốn người đẹp đứng bên kia làm vợ tôi.]
Người chơi: "???" Hả?
Còn chưa đợi họ kịp phản ứng, đối phương đã bắt đầu gửi tin nhắn liên tục, hoàn toàn khác với trước đó chỉ hỏi một câu trả lời một câu.
Hơn nữa tốc độ nhanh đến mức cứ như cậu ta chẳng cần gõ chữ, thậm chí còn nhanh hơn cả nói chuyện.
[Trình Minh Triết: Tôi là nam, cao 1m87, nặng 75kg, không có thói quen xấu, từ nhỏ đến lớn luôn đứng nhất, cuối cùng thi đỗ vào trường đại học số một với thành tích xuất sắc, hiện tại vẫn chưa giết người, vô cùng lương thiện.]
[Trình Minh Triết: Hơn nữa nhà tôi rất giàu, tiền sính lễ có thể đưa 300 vạn, không cần của hồi môn.]
[Trình Minh Triết: Sau khi kết hôn, tôi làm hết việc nhà, giặt giũ nấu nướng dọn dẹp đều do tôi lo, tiền lương có thể giao hết cho vợ, tuyệt đối không cãi nhau với vợ, cũng đảm bảo cả đời này chỉ yêu mình vợ.]
[Trình Minh Triết: Đây là ảnh của tôi.]
Ngay sau câu đó, đối phương gửi đến hơn chục tấm ảnh.
Bối cảnh khác nhau, góc độ khác nhau, trang phục cũng khác nhau.
Điểm chung duy nhất chính là tất cả đều được chụp vô cùng chỉn chu.
Có thể thấy người chụp đã rất nỗ lực để thể hiện vẻ ngoài tuấn tú điển trai của mình.
[Trình Minh Triết: Nếu vợ không thích mặt tôi, tôi có thể tìm người vợ thích để đoạt xác.]
[Trình Minh Triết: Nếu vợ thích phụ nữ, đoạt xác thành phụ nữ... cũng không phải không được.]
Người chơi: "..."
Không chỉ người chơi sững sờ, mà ngay cả khán giả trong livestream cũng ngơ ngác.
【Má mắc hài cười điên nha! Cậu ta đang nói gì vậy? Đây là phát ngôn xàm xí gì thế? Một con quỷ mà lại nói ra những lời này sao?】
【Vừa nãy còn thấy đáng sợ, bây giờ tôi cảm thấy cậu ta hơi buồn ỉa rồi đấy. Chỉ là một con quỷ mà cũng dám mơ tưởng đến mỹ nhân à!? Đúng là đàn ông dù có treo trên tường cũng không chịu an phận.】
【Tôi cũng vậy, bộ lọc ác quỷ đáng sợ vỡ tan trong nháy mắt, còn vỡ đến mức trở tay không kịp, cảm giác như từ phim kinh dị nhảy thẳng sang chương trình hẹn hò vậy.】
Người chơi đọc xong tin nhắn của Trình Minh Triết, theo phản xạ quay đầu nhìn Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh: "..."
"Các cậu nhìn tôi làm gì?" Nguyễn Thanh chịu đựng ánh mắt của mọi người, liếc sang Kỳ Mộc Nhiên bên cạnh, nhỏ giọng nói, "Bạn Mộc cũng rất đẹp trai mà, chưa chắc là tôi đâu."
[Trình Minh Triết: Tôi nói chính là cậu.]
Nguyễn Thanh: "..."
Nguyễn Thanh im lặng vài giây, đè nén nỗi sợ hãi và bất an trong lòng, cầm lấy điện thoại từ tay người chơi áo thun đen, lướt lên trên, cẩn thận đọc kỹ tin nhắn Trình Minh Triết gửi đến.
Cuối cùng, ánh mắt Nguyễn Thanh dừng lại ở mấy chữ "thành tích xuất sắc", rồi chậm rãi gõ một dòng chữ vào khung chat.
[Cố vấn học tập: Cậu nói thành tích của cậu rất tốt, là thật sao?]
[Trình Minh Triết: Đương nhiên, từ nhỏ đến lớn tôi luôn đứng nhất, hơn người thứ hai một khoảng xa.]
Từ câu chữ có thể thấy rõ sự tự tin của Trình Minh Triết.
Nếu chỉ là thành tích tốt một chút, có lẽ không thể nào tự tin đến mức này.
Ánh mắt Nguyễn Thanh lóe lên một tia sáng. Hơn một khoảng xa...
Trùng hợp thật, trong phòng 404 tòa A cũng có một người bỏ xa người thứ hai một khoảng lớn.
Không chỉ thành tích xuất sắc ở khoa máy tính, mà ngay cả khoa vật lý bên kia cũng vậy.
Mà Trình Minh Triết chính là sinh viên khoa vật lý.
Nguyễn Thanh gửi thêm một tin nhắn nữa.
[Cố vấn học tập: Nhưng cậu đã trượt môn ngay trong học kỳ đầu tiên.]
[Trình Minh Triết: ...Đó chỉ là ngoài ý muốn.]
[Cố vấn học tập: Trượt ba môn cũng là ngoài ý muốn sao?]
Nguyễn Thanh còn chưa đợi đối phương trả lời đã tiếp tục gửi thêm một tin nhắn.
[Cố vấn học tập: Xin lỗi, tôi không thích người có thành tích học tập kém.]
Bên kia có vẻ hơi sốt ruột, đến mức Nguyễn Thanh còn chưa kịp nhấn gửi, đối phương đã lập tức trả lời.
[Trình Minh Triết: Không phải đâu, đó thật sự chỉ là ngoài ý muốn.]
Nguyễn Thanh ngừng lại một chút, trả lời:
[Cố vấn học tập: Ngoài ý muốn gì?]
Nhưng lần này đối phương lại không trả lời nữa, dường như không muốn nhắc đến chuyện này.
Nguyễn Thanh cũng không quá bất ngờ, "ngoài ý muốn" này rất có khả năng liên quan đến bút tiên.
Giống như những gì Trình Minh Triết đã nói, thành tích của cậu ta thực sự rất xuất sắc, từ cấp ba đã luôn đứng nhất.
Thậm chí còn thi đỗ đại học số một với danh hiệu thủ khoa toàn tỉnh.
Vậy nên việc cậu ta trượt môn ở kỳ thi cuối kỳ quả thực rất khó hiểu.
...Trừ khi trong lúc thi, cậu ta đã gặp phải chuyện gì đó vô cùng khủng khiếp, dẫn đến việc vắng thi ba môn cuối cùng.
Ví dụ như biết được chuyện về bút tiên.
Nguyễn Thanh mím môi, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại, nhanh chóng gõ xuống một dòng chữ.
[Cố vấn học tập: Thành tích kém thì cứ nói thẳng, không cần vì sĩ diện mà nói dối. Tôi ghét nhất là bị lừa dối.]
Có lẽ bị câu "ghét nhất bị lừa dối" của Nguyễn Thanh kích thích, giọng nói của Trình Minh Triết đột nhiên vang lên trong phòng ký túc.
Khác với sự trống rỗng đáng sợ trước đó, lần này lại mang theo vài phần gấp gáp.
"Không phải! Thành tích của tôi thực sự rất tốt, cậu tin tôi đi! Tôi trượt môn là vì có chuyện ngoài ý muốn!"
"Lúc đó, vào kỳ thi cuối kỳ, tôi cá cược với bạn học, đi vào tòa nhà bỏ hoang đó, vô tình chạm vào cây đàn piano ở tầng ba, bị kéo về bảy năm trước, biết được một số chuyện, nên mới..."
Nhưng Trình Minh Triết còn chưa nói xong, Kỳ Mộc Nhiên đã kéo Nguyễn Thanh chạy đi.
Nguyễn Thanh không hề vùng vẫy, vì cậu cũng đang định chạy.
Trong lúc chạy, Kỳ Mộc Nhiên còn quay đầu hét lên với những người chơi vẫn đang lắng nghe một cách nghiêm túc, "Còn đứng đấy làm gì, chạy mau!"
Những người chơi sững sờ một chút rồi lập tức phản ứng lại, không chút do dự chạy thẳng.
Manh mối quan trọng hiển nhiên đã được Trình Minh Triết nói ra.
Sở dĩ cậu ta biết chuyện về bút tiên là vì đã chạm vào cây đàn piano của bút tiên, tiến vào bảy năm trước.
Họ muốn biết bảy năm trước rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ cần chạm vào cây đàn piano của bút tiên là được.
Hơn nữa, dáng vẻ của Trình Minh Triết rõ ràng cũng không định nói tường tận cho họ biết bảy năm trước đã xảy ra chuyện gì.
Cho dù cậu ta có nói, họ cũng không dám tin thật.
Dù sao họ cũng không biết vì sao mình hoàn toàn không thể ép buộc cậu bạn xinh đẹp kia gả cho một con quỷ.
Cho nên bản thỏa thuận này ngay từ đầu đã không thể thực hiện.
Bóng đen có lẽ không ngờ đám người này lại bỏ chạy, nhất thời chưa kịp phản ứng, trong ký túc xá chỉ còn lại một cái bóng in trên mặt đất.
Trông vô cùng quỷ dị.
Có lẽ thái độ trở mặt của đám người chơi đã chọc giận bóng đen, giây tiếp theo, cái bóng vặn vẹo đến cực hạn, sau đó nhanh chóng giẫm lên những cái bóng trong ký túc xá, đuổi theo ra ngoài.
Người chơi không dám dừng lại, lập tức chạy về phía cầu thang, chuẩn bị rời khỏi ký túc xá ngay lập tức.
Vì sợ Trình Minh Triết dùng điện thoại truy vết họ, Nguyễn Thanh dứt khoát ném điện thoại đi.
Thậm chí không thèm lấy lại thẻ sim.
Nguyễn Thanh chạy hơi chậm, dù có Kỳ Mộc Nhiên kéo theo vẫn bị tụt lại sau cùng.
Nhưng cậu cũng không quá lo lắng, bởi vì Kỳ Mộc Nhiên đang ở bên cạnh cậu.
Bóng đen kia sợ Kỳ Mộc Nhiên.
Nếu không, Nguyễn Thanh cũng chẳng dám tùy tiện dùng khích tướng để chọc giận nó.
Trong hành lang dù có đèn nhưng ánh sáng vẫn mờ mờ.
Những bộ quần áo treo trên trần vặn vẹo kỳ quái, bóng in dưới đất khẽ lay động theo gió.
Trông có chút rợn người.
Khoan đã, gió?
Bây giờ làm gì có gió!
Nguyễn Thanh cứng đờ ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt nhìn về phía những bộ quần áo trên đầu.
Sau khi nhìn rõ, mắt cậu lập tức trợn to, đồng tử co rút, cơ thể run lên không kiểm soát, đầu óc trong nháy mắt trống rỗng.
Bởi vì đó căn bản không phải quần áo, mà là từng thi thể bị treo lơ lửng.
Những xác chết méo mó vặn vẹo bị dây thừng siết cổ, treo trên trần hành lang, đang trừng trừng nhìn bọn họ.
Hơn nữa, không ít cái bóng trong số đó đều quay mặt về phía trước, nhưng đầu lại bị bẻ ngược 180 độ nhìn chằm chằm bọn họ.
Đôi mắt đầy oán hận tràn ngập tham lam và thèm khát.
Thậm chí có vài cái bóng còn ra sức đung đưa, dường như muốn bứt đứt sợi dây treo cổ mình.
Trông cực kỳ rợn người.
...Đáng sợ hơn là có cái bóng sắp thành công rồi.
Kỳ Mộc Nhiên theo ánh mắt Nguyễn Thanh nhìn lên cũng thấy cảnh tượng ấy, lập tức hét với đám người chơi phía trước: "Mau vào ký túc xá!"
Vừa nói, cậu vừa nhanh chóng mở cánh cửa ký túc gần nhất, kéo Nguyễn Thanh lao vào trong.
Sau đó lập tức khóa trái cửa lại.
Những người chơi khác cũng không phải kẻ ngốc, vừa nghe tiếng Kỳ Mộc Nhiên liền lập tức chạy vào căn phòng gần nhất.
Ngay khi bọn họ vừa vào phòng, có thi thể đã thoát khỏi sợi dây, rơi thẳng xuống hành lang.
Ngay sau đó, cửa phòng ký túc của người chơi bị đập điên cuồng, kể cả phòng của Kỳ Mộc Nhiên và Nguyễn Thanh cũng không ngoại lệ.
Âm thanh ấy kinh khủng đến cực điểm.
Vì Nguyễn Thanh và Kỳ Mộc Nhiên chạy chậm, nên khoảng cách với những người chơi khác bị kéo giãn, ngay cả phòng họ chạy vào cũng không phải cùng một chỗ.
Hơn nữa, căn phòng này còn cách nhóm người chơi một phòng nữa, dù muốn trèo qua cửa sổ cũng không được.
Khán giả trong phòng livestream lập tức không giữ nổi bình tĩnh.
【Xong rồi xong rồi, sao hai người này lại lạc nhau nữa rồi, một người hồi máu một người bình hoa thì sống kiểu gì đây!】
【Dù có đạo cụ cũng khó mà chống đỡ, số lần sử dụng đạo cụ có hạn, ngoài hành lang có từng ấy thi thể, còn có một con quỷ bóng đen đuổi theo, thế này chẳng phải chết chắc sao?】
【Cầu nguyện đi, biết đâu lại có kỳ tích xuất hiện thì sao (châm điếu thuốc.JPG).】
****
Tác giả có lời muốn nói:
Mọi người bình tĩnh nào, tôi chỉ tiện tay sắp xếp thế thôi, loại phó bản này tôi còn nghĩ ra được cả đống, nhưng viết hết thì không thực tế lắm, giờ mới năm phó bản mà đã gần một triệu chữ rồi, nếu viết hết chắc phải mấy triệu chữ mất, thế thì tôi đi đời luôn.
Vì viết truyện rất dễ gây hiểu lầm, nhất là khi viết về nhân vật phản diện, biên tập viên bảo tôi phải bày tỏ rõ thái độ trong lời tác giả. Vậy nên tôi xin trịnh trọng nhắc nhở, ý định đoạt xác con người của Trình Minh Triết là sai trái, mọi người không được bắt chước, đây có lẽ là hành vi vi phạm... ừm, vi phạm đạo đức.