◎ Luôn online – Trình Minh Triết ◎
Khán giả trong phòng livestream sững sờ khi thấy hai người họ không hề do dự mà xông thẳng vào.
【Không phải chứ Mộc Thần, tôi chỉ nói đùa thôi mà! Không bảo cậu thật sự tiến lại gần đâu! Đại lão Quý ít nhất còn có thực lực, cậu có cái gì chứ?! Vậy mà dám lao vào!】
【Xong rồi xong rồi, trước đây Mộc Thần ít ra còn biết cân nhắc, bây giờ thì ngày càng liều mạng. Hai người đàn ông kia nhìn qua đã thấy không ổn rồi, tôi đoán Mộc Thần sớm muộn gì cũng GG trong phó bản này.】
【Ơ? Thật sự là "Mỹ Nhân Học Bá" à? Đêm hôm khuya khoắt không ngủ, lại còn lén lút ân ái trong lớp học?】
【Ân ái cái gì mà ân ái! Rõ ràng là bị ép buộc! Đại thần mau cứu Mỹ Nhân Học Bá đi!】
Lúc trước đứng từ xa nên không nhìn rõ, nhưng khi đến gần, ai cũng có thể thấy thiếu niên toàn thân cứng đờ, cả người toát lên sự chống cự, nhưng dường như lại không đủ sức để trốn thoát.
Cậu chỉ có thể đáng thương nằm trên bàn, bị người đàn ông giam cầm, bắt buộc làm những chuyện đáng xấu hổ kia.
Chỉ nghĩ thôi cũng đủ khiến mặt người ta đỏ bừng, tim đập loạn nhịp.
Thẩm Ngộ An không ngờ lại có con người không biết điều dám đến quấy rầy mình. Ngay khi nghe thấy tiếng động, anh ta lập tức siết chặt vòng tay ôm lấy eo Nguyễn Thanh, kéo người vào lòng, đồng thời đè đầu cậu xuống ngực mình.
Hoàn toàn che khuất đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt khiến tim người ta đập rộn ràng của thiếu niên.
Sau khi chắc chắn đã chặn tầm mắt của Nguyễn Thanh, Thẩm Ngộ An mới nghiêng đầu, lạnh lùng nhìn nhóm khách không mời mà đến.
Trong mắt thoáng qua sát ý mơ hồ.
Quý Chi Viên và Kỳ Mộc Nhiên đều nhận ra sát khí trong mắt Thẩm Ngộ An, nhưng không hề có ý định lùi bước, ngược lại còn đứng đối diện anh ta với khí thế áp đảo không kém.
Áp lực tỏa ra không thua gì Thẩm Ngộ An.
Còn người chơi đi cùng họ vừa nãy, sau khi hai người xông vào thì đã nhanh chân bỏ chạy.
Quý Chi Viên lướt qua Nguyễn Thanh đang bị ghìm trong lòng Thẩm Ngộ An, nhếch môi, nở một nụ cười giả tạo với anh ta: "Thầy Thẩm, nửa đêm ép buộc học sinh, hình như là phạm pháp đấy nhỉ?"
"Chuyện này không giống việc một giáo viên nên làm. Không, phải nói là không phải chuyện con người có thể làm."
"Vậy sao?" Thẩm Ngộ An chẳng hề tức giận, giọng điệu vẫn hờ hững, "Chuyện đôi bên tình nguyện, sao có thể gọi là ép buộc?"
"Tình nguyện?" Quý Chi Viên như nghe được chuyện nực cười nhất thế giới, bật cười thành tiếng, trong tiếng cười đầy vẻ giễu cợt, "Thầy Thẩm, thầy còn chưa ngủ mà đã bắt đầu mơ rồi sao?"
"Đúng là người có tuổi thì mộng mị nhiều hơn hẳn."
Không biết là chữ "mơ" hay câu "có tuổi" chọc giận Thẩm Ngộ An, ánh mắt anh ta lạnh đi mấy phần.
Giây tiếp theo, cánh tay ôm eo Nguyễn Thanh hơi siết lại, nhẹ nhàng nhấc cậu ra khỏi bàn, sau đó đặt lên chiếc ghế bên cạnh.
Tư thế vừa nãy của thiếu niên rất quyến rũ, cũng rất đẹp, nhưng không thích hợp để người đàn ông khác nhìn thấy.
Dù là hai kẻ sắp chết cũng không được.
Quý Chi Viên tuy châm chọc nhưng ánh mắt vẫn luôn đề phòng Thẩm Ngộ An.
Thẩm Ngộ An là người mà hắn phát hiện khi điều tra về Hạ Thanh – một giáo viên đã thay thế vị giáo sư tâm lý học chỉ để tiếp cận Hạ Thanh.
Người này từng vướng vào một vụ án mạng.
Ban đầu Quý Chi Viên chỉ cho rằng anh ta là một kẻ giết người biến thái, nhưng rõ ràng không chỉ có vậy.
Một người có thể ngang nhiên tồn tại trong vùng quỷ vực đầy rẫy nguy hiểm thế này, chắc chắn không hề tầm thường.
Chưa chắc đã phải con người.
Dù sao quỷ cũng có thể bám vào cơ thể con người, hơn nữa nếu đang ở trạng thái nhập thể, chúng có thể hoạt động dưới ánh mặt trời vào ban ngày.
Nhưng quỷ vẫn là quỷ, không thể vì nhập thể mà thật sự trở thành con người.
Sau khi thấy Thẩm Ngộ An đặt Nguyễn Thanh xuống, Quý Chi Viên khẽ liếc mắt ra hiệu cho Kỳ Mộc Nhiên.
Kỳ Mộc Nhiên sững sờ một chút, sau đó khẽ gật đầu.
Thẩm Ngộ An không để ý đến sự trao đổi giữa hai người. Sau khi đặt Nguyễn Thanh xuống ghế, anh ta trực tiếp xoay ghế cùng cậu về phía cửa sổ.
Để Nguyễn Thanh hoàn toàn quay lưng với những người còn lại, rõ ràng không muốn cậu nhìn thấy điều gì không nên thấy.
Có lẽ vì không nhìn thấy ai nên Nguyễn Thanh có chút bất an, vô thức muốn quay đầu lại nhưng bị Thẩm Ngộ An ngăn lại.
Thẩm Ngộ An cúi xuống, tựa đầu lên vai cậu, dịu dàng dặn dò: "Ngoan nha bé, đừng quay lại."
Nguyễn Thanh nghiêng đầu nhìn Thẩm Ngộ An, hơi bối rối, khẽ nắm lấy tay anh ta, đôi mắt xinh đẹp đầy vẻ cầu xin.
Thiếu niên rõ ràng đang cầu xin anh ta đừng giết người.
Thẩm Ngộ An thấy vậy chỉ khẽ cười, không nói gì, nhẹ nhàng chỉnh lại quần áo bị xộc xệch của Nguyễn Thanh khi nãy.
Sau đó, anh ta buông tay cậu ra.
Trái tim Nguyễn Thanh trầm xuống, ý tứ của Thẩm Ngộ An đã quá rõ ràng.
Anh ta không định tha cho Quý Chi Viên và Kỳ Mộc Nhiên.
Nguyễn Thanh vừa nãy đã nhìn thấy cảnh máu của Thẩm Ngộ An nhỏ xuống đất, giống hệt lúc máu của Kiều Nặc chảy xuống.
Máu người bình thường sẽ không thể thấm vào nền xi măng, trừ khi...
Thẩm Ngộ An giống như Kiều Nặc, cũng là một phần của bút tiên.
Nếu vậy thì nguy rồi.
Đã là boss của phó bản thì chắc chắn chỉ số sức mạnh cực kỳ cao, mức độ nguy hiểm cũng tuyệt đối không thấp.
Dù tất cả người chơi có hợp lực lại cũng chưa chắc đánh thắng.
Nguyễn Thanh mím chặt đôi môi mỏng màu đỏ nhạt, cúi đầu nhìn xuống nền đất, trầm tư suy nghĩ cách cứu người.
Cậu còn chưa kịp nghĩ ra cách, đột nhiên bị ai đó kéo mạnh vào lòng.
Rõ ràng Nguyễn Thanh không hề cảm nhận được có ai tiến lại gần, nhưng người kia giống như đột ngột xuất hiện ngay bên cạnh cậu vậy.
Cậu còn chưa kịp nhìn rõ người đó là ai thì đã bị ôm gọn vào lồng ngực.
Kỳ Mộc Nhiên thực sự đã dịch chuyển tức thời. Hắn có một đạo cụ dịch chuyển, nên đã nhân lúc Thẩm Ngộ An bị Quý Chi Viên kiềm chân, trực tiếp dịch chuyển đến chỗ thiếu niên.
Sau đó, ôm chặt cậu rồi nhảy qua cửa sổ.
Không hề do dự, cứ như thể đang nhảy qua một bậc thềm chưa đến một mét.
Nguyễn Thanh không ngờ người đàn ông ôm mình lại nhảy khỏi cửa sổ, mắt trợn to, người cứng đờ, vô thức siết chặt người kia.
Đây là tầng năm, nhảy xuống là mất mạng đóoo!
Thẩm Ngộ An nhìn thấy cảnh này, đồng tử co rút, tim ngừng đập trong thoáng chốc. Anh ta lập tức lao đến cửa sổ, muốn kéo Nguyễn Thanh lại.
Nhưng bị Quý Chi Viên chặn lại.
Thẩm Ngộ An không còn tâm trí để đối phó với Quý Chi Viên nữa, trực tiếp dùng cơ thể đỡ đòn, sau đó lao thẳng đến cửa sổ.
Nhưng vẫn chậm một bước.
Hai người kia đã rơi xuống.
Từ tầng năm! Nguyễn Thanh chỉ là người bình thường, rơi xuống chắc chắn sẽ chết!
Điều đáng sợ hơn là người đàn ông kia rất có thể sẽ dùng Nguyễn Thanh làm đệm lưng để mình tiếp đất an toàn.
Thằng chó đó!
May mắn thay, cảnh tượng mà Thẩm Ngộ An lo sợ không xảy ra. Ngay khi anh ta đang sốt ruột định nhảy xuống theo, phía sau người đàn ông đang ôm Nguyễn Thanh bỗng nhiên mở ra một đôi cánh như cánh lượn.
Sau khi đôi cánh ấy bung ra, tốc độ rơi xuống của hai người giảm đi đáng kể, họ bắt đầu lướt xa dần.
Mặc dù khoảng cách giữa họ và cậu ngày càng xa, nhưng Thẩm Ngộ An lại nặng nề thở phào, nhịp tim cũng dần bình ổn trở lại.
Thấy người an toàn, anh ta lập tức dịch chuyển khỏi vị trí ban đầu, tránh khỏi đợt tấn công của Quý Chi Viên.
Thẩm Ngộ An ôm lấy lồng ngực vừa bị xuyên thủng, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Quý Chi Viên, trên người tỏa ra sát khí nặng nề.
Ngay khi nhìn thấy thiếu niên bị người ta ôm theo nhảy xuống, đồng tử của anh ta lập tức hóa đỏ như máu, trông đáng sợ đến cực điểm.
Rất tốt. Đã lâu lắm rồi không ai có thể khiến anh ta tức giận đến thế.
Anh ta sẽ cho bọn họ biết hậu quả của việc đùa giỡn với mình là gì.
...
Ngay khoảnh khắc đôi cánh mở ra, Nguyễn Thanh cũng thở phào nhẹ nhõm. Cậu nhìn về phía người đàn ông đang ôm mình, cảm thấy rất xa lạ.
Có vẻ chưa từng gặp qua.
Kỳ Mộc Nhiên dường như nhận ra sự nghi hoặc trong lòng người trong ngực mình, hắn mỉm cười ấm áp, chủ động giới thiệu: "Kỳ Mộc Nhiên."
... Kỳ?
Phải mất một giây sau Nguyễn Thanh mới nhận ra rằng mình quá nhạy cảm với họ "Kỳ". Người này rõ ràng chỉ là một người chơi, không thể nào có liên hệ gì với phó bản được.
Hắn mang họ Kỳ chắc cũng chỉ là trùng hợp mà thôi.
"Hạ Thanh."
Nguyễn Thanh khách sáo nói ra tên mình, sau đó nhìn về phía cửa sổ tầng năm vừa rồi.
Đáng tiếc, hai người đã lướt đi khá xa, hơn nữa độ cao cũng hạ xuống nhiều, không thể nhìn thấy tình hình trong lớp học tầng năm nữa.
Có lẽ do nhận ra sự lo lắng của Nguyễn Thanh, Kỳ Mộc Nhiên dịu giọng an ủi: "Đừng lo lắng quá, Quý Chi Viên rất mạnh. Dù có đánh không lại người kia, anh ta cũng nhất định chạy thoát được."
Ngữ khí của Kỳ Mộc Nhiên không giống như chỉ nói suông mà vô cùng chắc chắn, hiển nhiên là rất tin tưởng Quý Chi Viên.
Quý Chi Viên dường như thực sự rất mạnh, trước đó trong phó bản 《Trường Trung học Số Một》 đã chứng minh điều đó.
Dù sao thì, chỉ có hắn và Bùi Diễn sống sót ra khỏi phòng thi kinh hoàng kia.
Nguyễn Thanh lúc này mới thu hồi ánh mắt, thấp giọng nói lời cảm ơn: "Cảm ơn."
Hai người càng lúc càng lướt xa, cuối cùng đáp xuống mặt đất an toàn.
Lúc này, khoảng cách giữa họ và tòa nhà dạy học kia đã không còn gần nữa, nhưng cũng không thể xem là an toàn tuyệt đối.
Ngay khi vừa chạm đất, Kỳ Mộc Nhiên lập tức đưa Nguyễn Thanh rời đi, định tìm nhóm người chơi khi nãy để hội hợp.
So với hai người hành động riêng lẻ, một nhóm người hành động cùng nhau sẽ an toàn hơn nhiều.
Chỉ cần không phải là phó bản có tính đối kháng giữa người chơi, thì quan hệ giữa các người chơi không phải là đối địch.
Hơn nữa, rất nhiều người khi vào phó bản đều lập đội với nhau từ trước, trong những phó bản nguy hiểm kiểu này, bị lạc là chuyện thường xảy ra, vậy nên đa phần mọi người sẽ để lại tín hiệu và dấu vết cho đồng đội.
Kỳ Mộc Nhiên dẫn Nguyễn Thanh tìm kiếm những dấu hiệu đó, đây cũng là việc hắn làm quen tay nhất mỗi khi bị lạc.
Rất nhanh, hắn đã lần ra được hướng đi của nhóm người chơi kia.
Thuận lợi hội hợp với họ.
Khi ánh mắt của nhóm người chơi quét qua hai người, dừng lại trên người Nguyễn Thanh, tất cả đều thoáng khựng lại.
Dù bọn họ đã biết NPC này có ngoại hình vô cùng xuất sắc, nhưng mỗi lần gặp lại, vẫn luôn bị vẻ đẹp ấy làm cho kinh ngạc.
Bởi vì thiếu niên này đẹp đến mức dường như đã vượt khỏi phạm trù nhân loại, càng giống một thiếu gia bước ra từ tranh vẽ.
Không, có lẽ không chỉ đơn giản là bước ra từ tranh.
Bởi vì rất khó có ai có thể vẽ lại được nét đẹp của cậu.
Cậu giống như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ được chúa trời tỉ mỉ tạo ra, đẹp đến mức động lòng người.
Dù là những người chơi đã sớm mất đi phần lớn cảm xúc vì giãy giụa sinh tồn trong phó bản kinh dị, cũng không thể ngăn bản thân rung động trước vẻ đẹp ấy.
Nhìn thấy ánh mắt mê mẩn của bọn họ, Kỳ Mộc Nhiên hơi nhíu mày, lặng lẽ chắn trước Nguyễn Thanh.
Nhóm người chơi lúc này mới thu hồi ánh mắt, nhưng không hề từ chối dẫn hai người theo.
Dù sao, một người là NPC mấu chốt, một người là "bảo bối trị thương" của cả nhóm, cả hai đều rất quan trọng.
Ánh mắt bọn họ lại lần nữa lướt qua thiếu niên xinh đẹp đến không thực kia, một người như vậy, họ cũng chẳng nỡ từ chối.
Bây giờ, họ có thể hiểu vì sao một số người chơi dù bản thân còn khó bảo toàn, vẫn tình nguyện bảo vệ một "bình hoa" vô dụng.
Nếu đổi lại là họ, dường như họ cũng sẽ nguyện ý.
Do thời gian mở quỷ vực bị đẩy lên sớm hơn, mà còn diễn ra đột ngột, những người chơi đang điều tra manh mối chưa kịp tập hợp theo thời gian đã hẹn trước.
Vì vậy, nhóm người quyết định quay về ký túc xá hội hợp trước rồi mới tính tiếp.
Bọn họ cẩn thận né tránh nguy hiểm, cuối cùng chạy vào một căn phòng trong ký túc xá, nơi có bốn người chơi khác.
Sau khi xác định xung quanh tạm thời không có nguy hiểm, họ bắt đầu phân tích những manh mối thu thập được.
Một người chơi mặc áo thun đen lấy ra một tập tài liệu: "Tôi tìm thấy tài liệu này trong phòng hồ sơ. Tòa nhà bỏ hoang sau khoa Vật lý đã bị đóng cửa từ bảy năm trước."
Một người chơi khác bổ sung: "Bảy năm trước, phòng 404 của tòa A là ký túc xá của sinh viên khoa Mỹ thuật, toàn bộ đều chết một cách ly kỳ."
Những người còn lại lập tức hiểu ý, có khả năng rất cao là bút tiên đã chết từ bảy năm trước, hơn nữa còn là sinh viên khoa Mỹ thuật.
Sau khi trao đổi manh mối, họ cùng nhìn về phía Nguyễn Thanh. Người chơi mặc áo thun đen tiến lên vài bước, giọng điệu vô thức trở nên nhẹ nhàng: "Bạn học Hạ Thanh, cậu biết thêm manh mối nào không?"
Nguyễn Thanh khẽ gật đầu, nhỏ giọng đáp: "Bút tiên có họ Kỳ, bị giết chết trong phòng nhạc ở tầng ba tòa nhà bỏ hoang, sau đó bị bốn người phân xác, mang ra khỏi phòng."
Người chơi: "?!!!"
Người chơi kia vốn chỉ tiện miệng hỏi thử, cũng không đặt quá nhiều hy vọng, hoàn toàn không ngờ rằng lại có thể moi được manh mối quan trọng đến vậy.
Nguyễn Thanh không để ý đến sự kinh ngạc của họ, kể lại toàn bộ những gì mình biết mà không hề giấu giếm.
Cậu nói rất chi tiết, bao gồm cả những gì Kiều Nặc lẫn những gì cậu tự điều tra ra.
Người chơi mặc áo thun đen nghe xong khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, giọng điệu run rẩy: "Ý cậu là, linh hồn của bút tiên đã bị phân tách thành nhiều phần, bút tiên hiện tại chỉ là một trong số đó?"
Nguyễn Thanh khẽ gật đầu: "Tôi nghi ngờ Kiều Nặc và Thẩm Ngộ An đều là một phần tàn hồn của bút tiên."
Về điểm này, Nguyễn Thanh gần như có thể chắc chắn.
Khoảnh khắc đó, Kiều Nặc thực sự quá giống bút tiên, không chỉ là ánh mắt mà ngay cả khí tức cũng y hệt.
Nếu bỏ qua gương mặt khác biệt, hai người bọn họ chẳng khác nào cùng một người.
Không còn nghi ngờ gì nữa, Kiều Nặc chính là một phần tàn hồn của bút tiên.
"Hơn nữa, Thẩm Ngộ An có thể là thầy của Kiều Nặc, nhưng mối quan hệ giữa họ không đơn giản chỉ là giáo viên và học sinh."
Nguyễn Thanh hồi tưởng lại cảnh tượng khi đó: "Tuy tôi không nghe thấy giọng nói bên kia điện thoại, nhưng khi Kiều Nặc gọi điện, ngữ điệu của cậu ấy mang theo sự kính trọng. Loại kính trọng đó không giống đối với một giáo viên bình thường."
Giống như đang kính cẩn với một người thực sự đã chỉ dạy và dẫn dắt cậu ta.
Rất có thể, những lá bùa mà Kiều Nặc sử dụng đều là do học từ Thẩm Ngộ An.
Hơn nữa, trạng thái của Kiều Nặc có gì đó không ổn, khí tức đôi khi không ổn định, thậm chí còn có hành vi kỳ quái như tự đâm đầu vào tường.
Như thể đầu anh đau đến mức không thể chịu nổi.
Có cảm giác anh đã bị ai đó động tay động chân.
Nguyễn Thanh nói ra suy đoán của mình: "Tôi nghi ngờ rằng Thẩm Ngộ An biết mình là một phần của bút tiên, nhưng Kiều Nặc thì không. Thẩm Ngộ An hẳn là đang lợi dụng Kiều Nặc để làm gì đó."
Ví dụ như lợi dụng Kiều Nặc để đối phó với bút tiên, đợi đến khi cả hai bên lưỡng bại câu thương thì ngồi thu lợi.
Loại chuyện này rõ ràng là điều mà Thẩm Ngộ An sẽ làm.
Nếu đúng như vậy, thì trong tay Thẩm Ngộ An ít nhất có hai phần thi thể của bút tiên, có khi còn mạnh hơn cả bút tiên thực sự.
Vậy nên, Nguyễn Thanh mới lo lắng rằng Quý Chi Viên không phải là đối thủ của Thẩm Ngộ An.
Người chơi nghe xong lời của Nguyễn Thanh liếc nhìn nhau, nhưng không có vẻ gì là vui mừng khi thu được manh mối, ngược lại trong mắt họ còn ánh lên sự hoài nghi sâu sắc.
Họ nghi ngờ những gì Nguyễn Thanh nói.
Bởi vì những manh mối mà cậu đưa ra quá quan trọng, thậm chí quá chi tiết.
Chi tiết đến mức gần như tiết lộ toàn bộ tuyến chính của phó bản, thậm chí còn cung cấp cả đầu mối về họ của bút tiên.
Nhưng vấn đề là, hệ thống chủ của trò chơi từ khi nào lại trở nên hào phóng đến vậy, còn sắp xếp hẳn một NPC biết nhiều như thế để nhắc nhở họ?
Có khi nào đây là một cái bẫy không?
Dù sao thì trong phó bản, số người chơi chết vì tin vào manh mối giả mà NPC cung cấp cũng không phải ít.
Đặc biệt là NPC càng đẹp thì càng biết cách lừa người, không thể không cảnh giác.
Nguyễn Thanh vốn đã đoán trước được kết quả này, dù sao lần trước khi cậu nói bút tiên không thuộc khoa Công nghệ thông tin cũng chẳng ai tin.
Sau khi trải qua các phó bản trong trò chơi, hầu hết người chơi đều trở nên đa nghi hơn, họ luôn có xu hướng tin vào những gì mình điều tra được hơn.
Nguyễn Thanh cũng không quan tâm họ có tin hay không, tiếp tục nói: "Trò chơi bút tiên ban đầu là do bạn học Kỳ Vân Thâm đề xuất. Tôi cũng nghi ngờ cậu ta, nhưng tôi không có chứng cứ."
"Hơn nữa, mối quan hệ giữa Kỳ Vân Thâm và Thẩm Ngộ An rất không bình thường, giữa họ chắc chắn có sự hợp tác hoặc liên kết nào đó."
"Bài đăng hỏi về bút tiên trên diễn đàn là do Kỳ Vân Thâm đăng, nhưng thời gian đăng bài đã là từ mấy năm trước. Trong đó có một học sinh tên Trình Minh Triết, sau khi trả lời đúng số phòng ký túc xá thì bị Thẩm Ngộ An giết chết."
Nguyễn Thanh mím môi, nói tiếp: "Tôi nghi ngờ Kỳ Vân Thâm cố tình đăng bài để 'câu cá', ai biết chuyện đều sẽ bị giết."
Trình Minh Triết rất có thể đã chết trong tay Thẩm Ngộ An theo cách này.
Thẩm Ngộ An với tư cách là một phần của bút tiên, có khả năng muốn che giấu sự thật.
Nhưng Kỳ Vân Thâm thì vì điều gì?
Gã là phần thứ tư của bút tiên sao?
Nhưng tàn hồn của bút tiên có thực sự hợp tác hòa bình với nhau không?
Nguyễn Thanh cảm thấy điều này không thể xảy ra.
Hoặc là lợi dụng, hoặc là tính toán, giống như cách Thẩm Ngộ An lợi dụng Kiều Nặc.
Nhưng rõ ràng Kỳ Vân Thâm biết rất nhiều thứ, rốt cuộc gã và Thẩm Ngộ An đang mưu tính điều gì?
Đối với những suy đoán mà chính mình còn chưa chắc chắn, Nguyễn Thanh không nói ra, tránh dẫn dắt sai người khác.
Người chơi không lên tiếng, chỉ yên lặng lắng nghe Nguyễn Thanh, tin hay không thì chỉ có họ biết.
Tiên Hiệp,
Kiếm Hiệp,
Xuyên Không,
Thám Hiểm,
Hài Hước,
Cổ Đại,
Dị Năng,
Huyền Huyễn,
Dị Giới,
Điền Văn,
Hệ Thống,
Xuyên Nhanh Ngược lại, Kỳ Mộc Nhiên sau khi nghe xong thì trầm tư: "Nếu bút tiên tìm lại đủ thi thể và linh hồn của mình thì sẽ thế nào?"
Sẽ thế nào ư?
Người chơi ở đây không cần nghĩ cũng biết—nếu những gì NPC này nói là thật, vậy thì phó bản này có thể sẽ chuyển thẳng sang chế độ địa ngục.
Bởi vì chỉ một phần của bút tiên đã mạnh đến vậy, nếu gom đủ thi thể, sức mạnh của hắn chắc chắn không thua gì những phó bản triệu hồi tà thần.
Các người chơi lập tức nhớ đến bài đăng mà Nguyễn Thanh từng nhắc đến, trong số họ có người có thể tra IP.
Người đó lập tức mở máy tính tra cứu, sau đó, dưới ánh mắt dõi theo của những người chơi khác, gật đầu với vẻ mặt nghiêm trọng.
Dù chưa biết các manh mối khác có thật hay không, nhưng điểm này rõ ràng là thật.
Kỳ Vân Thâm thực sự không phải sinh viên của khóa này.
Người chơi đó tiếp tục tra cứu thông tin về Trình Minh Triết và xác nhận rằng cậu ta đã qua đời.
"À, đúng rồi." Nguyễn Thanh lấy điện thoại ra, mở một nhóm chat rồi đưa cho mọi người xem. "Tôi đã hack vào tài khoản của cố vấn học tập Trình Minh Triết, có thể xem nhóm lớp của anh ta."
"Trình Minh Triết... vẫn đang online."
Lông mi Nguyễn Thanh khẽ run, cậu cắn môi đầy bất an, giọng nói nhỏ đi: "Tôi có hơi sợ, nên chưa thử liên lạc với cậu ta."
Người chơi gần đó nhất nhận lấy điện thoại, mở danh sách thành viên trong nhóm, kéo xuống dưới—quả nhiên nhìn thấy tên và ảnh đại diện vẫn sáng đèn.
Cảm giác âm u, đáng sợ khiến da đầu mọi người tê dại.
Bởi lẽ người này... đã chết từ lâu.
Các người chơi liếc nhìn nhau, lần này không phải vì hoài nghi nữa, mà là đang do dự không biết có nên liên lạc với tài khoản khả nghi kia hay không.
Dù sao thì, chẳng ai biết đằng sau tài khoản đó là người hay là ma.
Nhưng rõ ràng, họ không còn nhiều thời gian để chần chừ nữa.
Thời gian trong phó bản đã sắp đi được nửa chặng đường, thời gian quỷ vực cũng đến sớm hơn dự kiến, nếu cứ tiếp tục chậm trễ e rằng sẽ rất nguy hiểm.
Người chơi mặc áo thun đen nhận lấy điện thoại của Nguyễn Thanh, trực tiếp nhấn vào ảnh đại diện đang sáng đèn kia và gửi đi một tin nhắn:
[Cố vấn học tập: Có đó không?]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, tất cả người chơi đều căng thẳng nhìn chằm chằm vào khung chat, sợ rằng sẽ có cảnh tượng đáng sợ nào đó xuất hiện.
Thế nhưng không có gì kỳ lạ xảy ra. Chỉ là, ngay khi tin nhắn được gửi đi, đối phương đã ngay lập tức trả lời.
[Trình Minh Triết: Có.]
Người chơi mặc áo thun đen siết chặt điện thoại, lập tức gõ xuống một hàng chữ:
[Cố vấn học tập: Cậu... là Trình Minh Triết thật sao?]
[Trình Minh Triết: Cậu đoán xem.]
Ngón tay người chơi áo đen khựng lại. Gã ta hít sâu một hơi, từ từ gõ xuống bốn chữ.
[Cố vấn học tập: Tôi đoán cậu là...]
[Trình Minh Triết: Hì hì, đoán đúng rồi đó nha~~.]
Tất cả người chơi trong ký túc xá lập tức trợn tròn mắt, kinh hãi nhìn quanh.
Bởi vì câu trả lời này... không phải từ tin nhắn trong điện thoại.
Mà là trực tiếp vang lên trong ký túc xá của họ.
Giọng nói ấy vô cùng trống rỗng, âm u, tràn ngập oán hận và lạnh lẽo, khiến người ta rợn tóc gáy.
Trình Minh Triết... đang ở ngay bên cạnh họ!
-----------
Tác giả có lời muốn nói:
Thanh Thanh mau đứng dậy nào!
Tôi thấy có bảo bối hỏi Thanh Thanh phó bản nào có spotlight không? Có chứ! Có tận hai phó bản đặc biệt hoành tráng, bởi vì hai cái đó đều giới hạn chỉ số vũ lực.
Một là phó bản tương tự "Ma sói", cái còn lại là "Sòng bạc sinh tử". Cả hai đều bị hạn chế vũ lực, hoàn toàn dựa vào may mắn và trí tuệ.
Nhưng có viết không thì chưa biết, vì tôi có quá nhiều phó bản muốn viết rồi!
Tóm tắt sơ qua một chút nhé (chỉ là liệt kê ra thôi, không phải để mọi người chọn, đừng vội kích động, có viết hay không còn chưa chắc đâu!):
1. Phó bản mất trí nhớ, chỉ có thể ghi chép bằng sổ tay (Lúc nào cũng có kẻ xấu giả mạo nét chữ của Thanh Thanh, sửa lại ghi chú của cậu ấy, thậm chí còn giả làm người yêu, viết vào sổ tay những chuyện xấu hổ đến cực điểm.)
2. Phó bản mệnh lệnh chết chóc theo bình chọn (Thực hiện mệnh lệnh có lượt bình chọn cao nhất từ khán giả, mà những mệnh lệnh của Thanh Thanh luôn luôn kỳ quái và đầy xấu hổ.)
3. Phó bản Nữ hoàng Ma kính (Thanh Thanh là nữ hoàng độc ác, "Gương kia ngự ở trên tường, thế gian ai đẹp được dường như ta?" Ma kính:... đột nhiên bốn chữ "Bạch Tuyết công chúa" nghẹn lại không nói nên lời.) Cái này có thể không viết được, nghe nói phải làm bản phái sinh, trừ phi sửa đổi lớn.
4. Phó bản thật lòng hay mạo hiểm (Thanh Thanh không thể nói dối nữa, vì mỗi lần nói dối sẽ bị trừng phạt—và hình phạt của cậu ấy luôn có gì đó sai sai.)
5. Phó bản Ma sói (Phó bản hack não và hoành tráng nhất, dẫn dắt toàn bộ trò chơi đến chiến thắng, spotlight siêu rực rỡ, vũ lực bị hạn chế.)
6. Phó bản Sòng bạc sinh tử (Cược mạng sống, Thanh Thanh vào vai một con bạc điên cuồng, vũ lực bị hạn chế.)
7. Phó bản Viện nghiên cứu quái dị (Nghiên cứu những thứ kỳ lạ, Thanh Thanh là vật thí nghiệm, nhưng trong khi các vật thí nghiệm khác đều đẫm máu, thì nội dung nghiên cứu của cậu ấy lại kỳ quặc đến lạ.)
8. Phó bản Bệnh viện kinh dị (Đây là một bệnh viện không rõ đâu là người, đâu là ma. Thanh Thanh là bệnh nhân, giai đoạn đầu còn không thể cử động, mặc cho người ta làm gì cũng không thể phản kháng. Vất vả lắm mới trốn ra được, nhưng những người trước mặt là người hay là ma?)
9. Phó bản Du thuyền kinh hoàng (Thanh Thanh là một kẻ đào mỏ, phó bản diễn ra trên biển, Boss chính là đại gia kia.)
10. Phó bản Hà thần (Thanh Thanh là tân nương bị hiến tế cho tà thần.)
11. Phó bản Thanh Thanh là kẻ cướp (Thân thể mềm yếu như vậy thì làm sao mà đi cướp đây?)
12. Phó bản Cuộc gọi tử vong (Nếu nhận được cuộc gọi từ số 444, bạn sẽ nghe thấy tiếng thét thảm thiết của mình trước khi chết. Nhưng trong điện thoại của Thanh Thanh, âm thanh lại không thể miêu tả được...)
13. Phó bản Thôn cổ trùng (Thanh Thanh bị hạ tình cổ, đang kết hôn trong thôn, còn người chơi bên ngoài thì điên cuồng tìm cậu.)
Còn rất nhiều rất nhiều nữa, thật sự viết không hết, đầu óc thì đầy ắp ý tưởng, nhưng tay lại không theo kịp. Viết hay không còn chưa biết, có lẽ sẽ chọn lọc mà viết thôi.