Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 2: Phòng Livestream Khủng Bố (2)



Màn hình hiện lên hình ảnh một thiếu niên với phản ứng chậm chạp, trông có chút ngơ ngác.

Tiếng gõ cửa vang lên đến lần thứ hai, cậu mới ngập ngừng đứng dậy khỏi ghế, động tác trông có vẻ yếu ớt.

Thiếu niên khoảng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một chiếc áo thun vàng nhàu nát, chiếc áo hơi rộng vì cơ thể cậu quá gầy. Phía dưới, cậu mặc một chiếc quần ngủ màu xám rộng thùng thình, làm cho vóc dáng của cậu trông càng nhỏ bé và mỏng manh hơn.

Cứ như thể chỉ cần một bàn tay cũng có thể nhấc bổng cậu lên dễ dàng.

Lúc này, thiếu niên nghiêng đầu nhìn về phía cửa, những lọn tóc dài trên trán hơi rủ xuống, khiến khán giả lần đầu tiên có thể nhìn rõ toàn bộ khuôn mặt của cậu.

Cậu có một vẻ đẹp tinh xảo đến tuyệt mỹ, đôi mắt phượng hơi cong lên ở đuôi, lông mày và ánh mắt như được trời xanh khắc hoạ tỉ mỉ. Khuôn mặt vốn mang nét thanh lạnh (thanh tú, lạnh lùng) như tiên nhân, nhưng lại thêm phần quyến rũ và mị hoặc bởi nốt ruồi lệ ở khoé mắt trái, khiến cậu đẹp đến lạ thường.

Tựa như một bông hoa đỏ của địa ngục nở rộ trên con đường chết chóc, khiến người ta cam tâm tình nguyện rơi vào vực thẳm.

Thiếu niên sau khi đứng lên thì lập tức vội vã đi về phía cửa, có vẻ rất muốn mở cửa.

Thế nhưng, vừa bước đi, cậu lại đâm thẳng vào cạnh ghế vì mải nhìn về phía cửa, không chú ý đến trước mặt mình.

Chiếc ghế không phải là loại sofa mềm mại mà là ghế gỗ, góc cạnh sắc nhọn.

Cậu đụng phải, khẽ bật ra một tiếng rên, đôi mắt xinh đẹp lập tức ngấn lệ, khóe mắt hơi đỏ lên, cậu ôm lấy đầu gối, từ từ ngồi xuống.

Trông cậu thật tội nghiệp.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn cố nén nước mắt, bướng bỉnh không để nó rơi xuống, càng làm người ta xót xa.

...Cũng khiến một số người nảy sinh những ý nghĩ thầm kín, mong muốn cậu khóc thêm thảm thiết.

Nguyễn Thanh cắn răng chịu đựng phản ứng sinh lý khó hiểu từ cơ thể mình, lạnh lùng hỏi trong đầu: "Chuyện gì thế này?"

Cơ thể cậu yếu thật, nhưng cậu không nhớ là mình yếu đuối đến mức chỉ cần va chạm nhẹ cũng muốn khóc.

Hệ thống đáp lại ngắn gọn: [Thiết lập nhân vật.]

Lúc này, cậu mới nhớ ra mình đang phải đóng vai một NPC, và NPC trong phó bản này chính là một người u ám và rất yếu đuối.

Yếu đến mức không thể chịu nổi một chút ấm ức, đừng nói gì đến việc đụng trúng đầu gối.

Nguyễn Thanh mím chặt đôi môi mỏng màu hồng nhạt, từ từ kéo ống quần rộng của mình lên.

Đôi chân nhỏ nhắn, trắng như ngọc, dưới ánh sáng trông vô cùng tinh tế. Đầu gối tròn trịa đã ửng đỏ, cú va chạm không quá mạnh, thậm chí da không bị trầy xước.

Nhưng màu đỏ đó trên làn da trắng như tuyết trông rất đáng sợ, có lẽ một lát sau sẽ chuyển thành màu tím bầm.

Nguyễn Thanh đôi hàng mi dài khẽ run rẩy, đôi mắt đỏ hoe lại ngập tràn nước mắt.

Chết tiệt, cơn đau khiến cậu không thể kiểm soát được những giọt lệ.

Nguyễn Thanh khẽ cắn môi dưới, run rẩy thổi nhẹ vào đầu gối, vừa thổi vừa thì thầm, giọng nói mềm mại mang theo chút nghẹn ngào và tủi thân.

"Không đau, không đau."

Cứ như thể không ai quan tâm đến cậu, dù bị thương cũng chỉ biết tự an ủi bản thân.

Thực ra, cậu không phải đang tự an ủi chính mình, mà là an ủi cơ thể yếu đuối này.

NPC mà cậu phải đóng là kiểu nhân vật tự dỗ dành bản thân khi tủi thân, nếu không, nước mắt sẽ không ngừng rơi. Và quả thực, sau khi tự an ủi, cậu cảm thấy khá hơn nhiều.

Ít nhất là không muốn khóc nữa.

Một người đàn ông thì nên chảy máu chứ không chảy nước mắt.

Nếu không phải sức mạnh hiện tại chưa đủ để phá hủy trò chơi kỳ quái này, Nguyễn Thanh thật sự muốn cùng trò chơi này tan thành cát bụi.

Còn những khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp, khi nhìn thấy cảnh này, một lần nữa dòng bình luận lại ngưng đọng.

【Làm sao đây? Tôi không chịu nổi nữa rồi, cậu ấy thật sự quá dễ thương, sao lại có người dễ thương đến vậy.】

【Tôi cũm cũm... Thậm chí tôi còn nghĩ rằng việc cậu ấy chửi người khác xấu là đúng, vì so với cậu ấy, ai mà chẳng xấu.】

【Dễ thương thế cũng không được phép tùy tiện mắng người khác đâu á! Người bị cậu ấy mắng chắc đau lòng lắm, nên cậu ấy phải đi xin lỗi thì tôi mới tha thứ cho được!】

【Mấy người bị dẩm (ngáo) hả! Mấy người có tư cách gì mà thay mặt nạn nhân tha thứ, thử nghĩ xem nếu cậu ta chửi mình thì mấy người còn thấy cậu ta dễ thương nữa không?】

【Đúng rồi, thử tưởng tượng cậu ấy đạp lên ngực mình và mắng mình xấu, hả? Hả hả? Ủa, chiếc áo phông của cậu ấy hình như hơi rộng đấy, nếu cậu ấy đạp lên mình thì mình có nhìn thấy gì không nhỉ?】

【??!! Nếu cậu nói vậy thì... xin lỗi, nhưng trước hết tôi phải cứng cái đã.】

【...Đừng có mà tưởng tượng linh tinh nữa, dù dễ thương đến đâu thì cậu ta sắp không còn sống rồi.】

【Hu hu hu, đừng mò!】

---

Có vẻ như vì không được đáp lại nên tiếng đập cửa càng lớn hơn, thậm chí còn có tiếng đạp cửa.

May mà căn phòng này dù cũ kỹ nhưng cánh cửa là loại cửa sắt an toàn chống trộm, không dễ bị người ta phá.

Người bên ngoài tạm thời chưa thể vào được.

Nhưng cũng chỉ là tạm thời mà thôi.

Nếu chỉ một cánh cửa sắt có thể ngăn cản hung thủ, thì phó bản trò chơi này quá dễ rồi.

Nhân vật NPC này được thiết lập là mắc chứng sợ xã hội, gần như không bao giờ ra khỏi nhà, và cửa nhà luôn trong tình trạng khóa chặt.

Nhưng hôm nay là ngày dì hàng xóm dưới lầu mang bánh bao lên, nên cửa không bị khóa như mọi khi.

Bị livestream kinh dị lựa chọn rồi mà còn không khóa cửa, đúng là quyết định không sáng suốt chút nào.

Nguyễn Thanh đứng dậy, chậm rãi tiến lại gần cánh cửa. Không phải cậu không muốn nhanh hơn, mà là cơ thể cậu chẳng còn chút sức lực nào.

Khi cậu vừa định khóa cửa lại thì nghe thấy tiếng "cạch", tay nắm cửa đột nhiên bị xoay.

Sự thay đổi này khiến đôi mắt cậu khẽ mở to.

Người bên ngoài có chìa khóa phòng cậu!

Không kịp khóa nữa rồi!

Nhận ra điều này, cậu ngay lập tức muốn lùi lại.

Nhưng người bên ngoài hành động nhanh hơn, sau khi xoay tay nắm cửa liền dùng một cú đá mạnh vào cửa.

Lần này, cánh cửa bị đá bật tung ra, còn cậu thì bị sức mạnh từ cánh cửa đẩy mạnh về phía sau, ngã nhào xuống sàn.

"Ư..." Cơn đau gấp mấy lần lúc va vào ghế tràn vào tâm trí cậu, nước mắt không kiểm soát được mà rơi ra.

Cơ thể này đúng là như khiêng thêm mấy tấn xi măng (gánh nặng).

Không phải do cậu phản ứng chậm, mà là cơ thể yếu ớt này dường như lâu lắm rồi không vận động, lại còn trong tình trạng đói lâu ngày, nên cậu không thể tránh kịp.

Cánh cửa mở ra, để lộ người đang đứng bên ngoài.

Đó là một người đàn ông đẹp trai mặc bộ đồ thể thao đen.

Người đàn ông thô bạo ném thứ gì đó xuống cạnh thiếu niên đang nằm dưới đất, từ trên cao nhìn xuống cậu, nói: "Chết chưa? Chưa chết à? Tôi thấy mà ghê tởm, tôi lẽ ra không nên cho cậu thuê nhà này, suốt ngày như nước cống thối..."

Lời chế giễu của người đàn ông vừa mới thốt ra được một nửa thì đột ngột im bặt.

Thiếu niên dưới đất khẽ run rẩy, chiếc áo phông vốn đã rộng vì cú ngã mà lật lên một phần, để lộ làn da trắng mịn và vòng eo nhỏ nhắn.

Người đàn ông nhìn thấy cảnh đó thì khựng lại, lời chế nhạo như nghẹn lại trong cổ, ngơ ngác đứng yên tại chỗ.

Tầm nhìn của người đàn ông vẫn tốt như thường, mặc dù khoảng cách giữa hai người không gần lắm, nhưng anh ta có thể thấy rõ khoé mắt đỏ hoe của thiếu niên vì đau đớn. Đôi mắt cậu ngấn nước, hàng lông mi dài ướt đẫm, run rẩy như cánh chim vỗ nhẹ.

Ánh mắt mờ mịt của thiếu niên lia qua, tựa như có thể cuốn hút người ta.

Ánh mắt của người đàn ông vô thức dừng lại ở đôi mắt đỏ hoe của cậu, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ.

Thật là đẹp...

Nguyễn Thanh không còn tâm trí để bận tâm tới bất cứ thứ gì khác, cậu ngã xuống đất, cơn đau lập tức khiến nước mắt dâng đầy trong mắt, làm đầu óc cậu gần như ngừng hoạt động.

Cậu cuộn tròn người lại trên sàn, vô thức rên lên vài tiếng trước khi cơn đau dịu đi, lúc ấy cậu mới nhớ ra hoàn cảnh hiện tại của mình.

Nguyễn Thanh vội vàng ngẩng đầu lên nhìn về phía cửa, và ngay lúc đó, cậu đối diện với ánh mắt của người đàn ông đứng trước cửa—một ánh nhìn tối tăm, khó đoán.

***

Gõ phím hát~~:

Chào mừng đến với trải nghiệm bị Nguyễn Thanh đì