Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 3: Phòng Livestream Khủng Bố (3)



-----------------

Người đàn ông đứng trước cửa ăn mặc khá tuỳ ý, nhưng khuôn mặt lại tuấn tú, góc cạnh rõ ràng, toàn thân toát lên khí chất nổi bật, mang theo chút kiêu ngạo không thể bỏ qua.

Lúc này, người đàn ông đang cúi đầu nhìn xuống Nguyễn Thanh, đôi mắt sâu thẳm, tối tăm như không đáy.

Rõ ràng trên mặt hắn không có chút biểu cảm nào, nhưng vô cớ khiến người ta cảm thấy bất an từ tận sâu trong lòng.

Nguyễn Thanh vừa nhìn thấu ánh mắt của hắn thì trong lòng thầm kêu không ổn.

Cậu hơi cúi đầu, né tránh ánh mắt người đàn ông, như thể bị dọa sợ, sau đó không màng đến cơn đau, đứng dậy vịn vào cửa. Bàn tay cậu gắng sức, muốn đóng cửa lại.

Vốn dĩ Nguyễn Thanh rất sợ gặp người lạ, nên hành động này của cậu không có gì bất thường.

Người đàn ông tuấn tú ngoài cửa dường như vẫn còn đắm chìm trong cảnh tượng vừa rồi, chưa kịp phản ứng. Thấy cửa sắp khép lại, hắn theo bản năng đưa tay ra chắn, hoàn toàn không màng đến hậu quả.

Nguyễn Thanh toàn thân yếu ớt, lực tay không lớn, nhưng sức đóng cửa của cậu cũng không hề nhẹ.

Thế mà người đàn ông trước mặt, dù tay bị cửa kẹp, nét mặt vẫn không thay đổi, dường như không hề cảm nhận được cơn đau, vẫn đờ đẫn nhìn chằm chằm vào chàng trai xinh đẹp trước mắt.

Nguyễn Thanh thấy một bàn tay lớn, xương khớp rõ ràng chặn cửa, đôi mắt trong trẻo của cậu lập tức mở to, theo bản năng càng cố dùng sức, muốn đóng cửa lại.

Người đàn ông lúc này cũng đã phản ứng. Hắn không rút tay về, ngược lại xoay mạnh, giữ chặt lấy cửa, ngăn cản chàng trai đóng cửa lại.

Sức của Nguyễn Thanh quá nhỏ, không thể đấu lại anh. Cánh cửa chẳng những không khép lại được, mà còn bị người đàn ông mạnh mẽ đẩy mở ra một chút.

Nếu tiếp tục, cửa chắc chắn sẽ bị đẩy hoàn toàn. Nguyễn Thanh cắn chặt môi dưới, người run lên không thể kiểm soát, cậu nhìn chằm chằm người đàn ông trước mặt, "Anh... muốn làm gì?"

Dù cố tỏ ra dữ tợn, nhưng đôi mắt long lanh nước của chàng trai lại giống như một chú mèo nhỏ đang làm nũng.

Hơn nữa, giọng nói mềm mại của cậu, không biết là do căng thẳng hay sợ hãi, còn mang theo chút run rẩy, nhẹ nhàng như chiếc lông vũ khẽ quét vào trái tim người nghe.

Người đàn ông cuối cùng cũng hoàn hồn. Nhìn chàng trai xinh đẹp trước mắt, hắn há miệng nhưng lại không thể nói thành lời.

Hắn cũng không biết mình muốn làm gì, vừa rồi chỉ là phản ứng theo bản năng mà thôi.

Tuy nhiên, người đàn ông ý thức được dường như mình đã làm cậu hoảng sợ. Sau vài giây im lặng, cuối cùng hắn mới nói ra một câu, "...Đến lúc nộp tiền thuê nhà rồi."

Nghe vậy, Nguyễn Thanh ngẩn người, dường như không ngờ rằng hắn đến để thu tiền thuê. Cậu hơi bối rối, cắn môi một lần nữa, giọng nói lẫn chút căng thẳng, "...Tôi sẽ chuyển khoản cho anh sau."

Nói xong, cậu liền muốn đóng cửa.

Tuy nhiên, người đàn ông không cho cậu cơ hội, bàn tay giữ cửa vẫn không buông.

"Xin chờ đã."

Người đàn ông hoàn toàn không còn dáng vẻ hung hăng đá cửa và mỉa mai lúc đầu. Hắn nhìn chàng trai xinh đẹp trước mặt, giọng điệu vô thức mềm mỏng hơn, "Vừa rồi tôi có hơi thất lễ, cậu... không sao chứ?"

Dù tỏ vẻ áy náy, nhưng ánh mắt hắn lại mang theo sự xâm chiếm mãnh liệt, ánh nhìn rơi trên gương mặt Nguyễn Thanh càng khiến cậu thêm bất an.

"Không sao." Nguyễn Thanh khẽ nói, sau đó nhanh chóng đưa tay đẩy tay hắn ra.

Rồi cậu đóng cửa lại.

Thậm chí còn khóa trái cửa, cứ như thể người đàn ông trước mặt là một con quái thú khổng lồ.

Người đàn ông đứng ngoài cửa hơi sững lại, không động đậy, chỉ cúi đầu nhìn bàn tay vừa bị chàng trai chạm vào, đôi mắt sâu thẳm thêm vài phần.

Mềm quá...

...

Trong tình huống cửa đã khóa trái, dù có chìa khóa từ bên ngoài cũng không thể mở được.

Nếu lúc đầu Nguyễn Thanh không lơ là chờ chết, thì cậu đã không mắc phải sai sót này mà quên khóa cửa.

Hành động vừa rồi đã khiến Nguyễn Thanh tiêu tốn không ít sức lực. Khi ánh mắt của người đàn ông bị ngăn cách bởi cánh cửa, cậu mềm nhũn, không còn quan tâm đến việc hắn có rời đi hay chưa, dần dần trượt xuống đất, cố gắng kìm nén cảm giác tủi thân và muốn khóc.

Nguyễn Thanh vẫn còn chút ấn tượng về người đàn ông đó. Sau khi bước vào thế giới này, hệ thống đã tải vào cậu một số thông tin về NPC, giúp cậu diễn xuất tốt hơn.

Người đàn ông đó là chủ căn hộ này, phải nói chính xác là chủ cả tòa nhà.

Nói đến thu tiền thuê nhà cũng không có gì sai.

Dù sao tiền thuê tháng này của chủ nhân cơ thể này đã trễ hơn mười ngày rồi.

Tuy nhiên, dù người đàn ông đó là chủ nhà, Nguyễn Thanh vẫn không thể yên tâm.

Chủ nhân cơ thể này không hiểu rõ hắn, chỉ gặp qua một lần khi ký hợp đồng thuê nhà, nên không thể loại trừ khả năng hắn chính là sát thủ trong căn phòng livestream kinh dị này.

Ngay cả khi hắn không phải, Nguyễn Thanh cũng phải đề phòng.

Bởi vì ánh mắt vừa rồi của hắn quá quen thuộc, giống hệt ánh mắt của những kẻ biến thái trước kia khi nhìn cậu.

Nguyễn Thanh đã phá vỡ chút may mắn cuối cùng trong lòng. Quả nhiên, dù trong trò chơi tồi tệ này, thể chất của cậu vẫn luôn kỳ lạ.

Nguyễn Thanh ngồi bệt trên đất khoảng một phút, mới bình tĩnh lại. Cậu cúi đầu nhìn về phía thứ mà người đàn ông vừa ném vào.

Là sáu chiếc bánh bao.

Nhớ lại hôm nay là ngày cô bán bánh bao dưới lầu thường mang bánh lên cho cậu, nên Nguyễn Thanh mới không khóa trái cửa.

Có vẻ như cô ấy đã nhờ chủ nhà mang lên giúp.

Chiếc túi nhựa đựng bánh không được buộc chặt, vì chủ nhà ném khá thô bạo, một chiếc bánh đã lăn ra ngoài, chiếc bánh trắng như tuyết nằm trên nền nhà xám trông thật chướng mắt.

Dù căn phòng này trông hơi cũ kỹ, nhưng Nguyễn Thanh đã dọn dẹp rất sạch sẽ, sàn nhà cũng không quá bẩn.

Tuy nhiên, Nguyễn Thanh bị mắc chứng sạch sẽ, vì thế cậu không mấy hài lòng khi nhìn chiếc bánh bao rơi trên sàn.

Nhưng hiện tại cậu chẳng có lựa chọn nào khác. Cơn đói đã kéo dài quá lâu khiến bụng cậu cồn cào.

Nguyên chủ vì mắc chứng sợ xã hội, không bao giờ ra ngoài, không có việc làm nên chẳng có nguồn thu nhập nào.

Cậu chỉ dựa vào việc nhận đơn làm người chơi cùng trên mạng mà sống qua ngày.

Gần đây, vì những bình luận của cậu khi làm bàn phím anh hùng đã bị người khác phát hiện, mọi người phanh phui ra rằng cậu chỉ là một kẻ lầm lì phát ra mùi khó chịu, dẫn đến việc bị các người chơi khác tẩy chay trong trò chơi.

Hầu như chẳng còn ai tìm cậu để chơi cùng nữa.

Không ai thuê đồng nghĩa với việc cậu hoàn toàn không có thu nhập.

Đó là lý do tiền thuê nhà đã bị chậm trễ gần nửa tháng.

Sáu chiếc bánh bao này là cậu mua bằng số tiền ba đồng cuối cùng.

Thêm vào đó, cơ thể này đã nhịn đói hơn hai ngày. Nếu không ăn uống, e rằng không cần đợi đến khi kẻ sát nhân của căn phòng livestream kinh dị ra tay, cậu cũng sẽ không trụ nổi.

Nguyễn Thanh cố nhịn cơn đau và sự ghê tởm, chậm rãi nhặt chiếc bánh bao dưới đất lên.

Có lẽ do tình cảnh quá uất ức, cộng thêm vết thương bị va chạm, nước mắt trong khóe mắt cậu lại trực trào.

Nguyễn Thanh thực sự không thể kiểm soát cơ thể dễ khóc này trong thời gian ngắn, cậu kìm nén sự khó chịu trong lòng, hít một hơi thật sâu để ổn định cảm xúc và nước mắt. Đôi mắt hơi đỏ hoe, cậu khẽ an ủi chính mình: "Không khóc, không khóc."

Trong căn phòng nhỏ hẹp và cũ kỹ, cậu bé ngồi xổm xuống đất, đôi mắt trong veo như viên pha lê phủ lên một tầng hơi nước, trong mắt hiện lên sự ấm ức. Cậu vụng về an ủi chính mình, cả người tỏa ra cảm giác đáng thương và yếu đuối.

Trông cậu như một chú mèo con bị ức hiếp, sắp òa khóc trong giây tiếp theo, khiến ai nhìn thấy cũng không kìm được mà muốn ôm lấy, dỗ dành và bảo vệ cậu khỏi mọi tổn thương.

Màn hình ngay lập tức tràn ngập những dòng bình luận đồng cảm.

【Hu hu hu, cậu ấy thật đáng thương, tôi chỉ muốn ôm cậu ấy vào lòng.】

【Tên khốn đó có bị thần kinh không! Đạp cửa để làm gì! Không biết gõ cửa sao!?】

【Hắn không biết viết chữ "lịch sự" à!? Dù nhóc con này có đáng chết thì cũng không thể đối xử thô lỗ như vậy!】

【Mọi người cố gắng lên nào! Dù muốn chơi đùa với cậu ta thì cũng không thể để cậu ta sống sót qua ba ngày!】

Giữa những lời chỉ trích đó, Nguyễn Thanh ngồi trở lại ghế, lấy ra một chiếc bánh bao, từ tốn cắn một miếng nhỏ.

Cậu ăn rất chậm và nhẹ nhàng, trông như một chú sóc nhỏ ôm quả thông, khiến người xem không tự chủ được mà phải dán mắt vào.

Vừa ăn bánh, Nhuyễn Thanh vừa nghịch điện thoại, dường như đang suy nghĩ điều gì đó.

Sáu chiếc bánh bao, mỗi ngày một chiếc thì đủ ăn trong sáu ngày, cậu vẫn có thể cầm cự đến ngày thứ bảy.

Nhưng cơn đau ở bụng không biến mất sau khi ăn xong một chiếc bánh.

Bánh bao không to lắm, đối với một người đã đói hai ngày thì một chiếc hoàn toàn không đủ.

Nguyễn Thanh mím môi, nhìn năm chiếc bánh còn lại trên bàn, trong lòng có chút lưỡng lự.

Sau một hồi do dự, cậu vẫn quyết định cầm thêm một chiếc bánh.

Nếu không có đủ sức lực, cậu sẽ không thể sống sót đến ngày thứ bảy.

Chỉ khi cơ thể trong tình trạng tốt, đầu óc cậu mới có thể hoạt động nhanh chóng.

Khi chiếc bánh bao thứ hai được nuốt xuống, Nguyễn Thanh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều, đầu óc cũng trở nên minh mẫn hơn.

Căn phòng này tên là Livestream Kinh Dị, rõ ràng là một dạng livestream.

Vậy khán giả là ai?

Là những kẻ giết người điên cuồng hay chỉ là người bình thường?

Trong lúc chưa xác định rõ, Nhuyễn Thanh đã chuẩn bị sẵn cho tình huống xấu nhất.

Đó là mọi hành động của cậu rất có thể đều nằm trong tầm mắt của những kẻ sát nhân.

Sau khi ăn xong bánh bao, Nguyễn Thanh tựa người vào lưng ghế, ngả đầu ra sau, nhắm mắt lại, không hề động đậy trong một thời gian dài.

Trông cậu như đang ngủ.

Bốn giờ đồng hồ chậm rãi trôi qua, chàng trai ngồi trên ghế cuối cùng cũng cử động.

Nguyễn Thanh từ từ mở mắt, trong ánh mắt không hề có vẻ ngái ngủ. Cậu lấy điện thoại ra nhìn.

Một giờ hai mươi ba phút sáng.

Nguyễn Thanh lấy quần áo trên giường mặc chồng lên chiếc áo phông và quần ngủ, đeo khẩu trang.

Cậu lấy một chiếc túi đeo chéo cũ kỹ trong góc phòng, buộc chặt túi bánh bao còn lại rồi bỏ vào túi, cầm theo một con dao nhỏ nhét vào túi quần. Sau đó, cậu đeo túi lên vai và nhẹ nhàng bước ra cửa.

Cả quá trình diễn ra trong im lặng.

Nguyên chủ cũng thường ra ngoài vào ban đêm, vì khi đó gần như không gặp ai.

Nhưng Nguyễn Thanh không định quay lại.

Lý do đầu tiên là cậu không có tiền trả tiền thuê nhà, và cũng không có thời gian để tập trung kiếm tiền.

Thứ hai là căn phòng này nằm ở tầng năm, nếu có ai phá cửa xông vào, cậu hoàn toàn không có đường chạy trốn.

Vì vậy, ngay từ đầu Nguyễn Thanh đã không có ý định ở lại đây đủ bảy ngày.

Cậu đứng bên cửa, không mở ngay mà nhìn qua lỗ mắt mèo để quan sát tình hình bên ngoài.

Sau khi chắc chắn không có ai, Nguyễn Thanh mới nhẹ nhàng vặn tay nắm cửa, lặng lẽ rời khỏi phòng.

Ánh sáng trong hành lang rất mờ, không thể chiếu sáng được những góc khuất xa xăm.

Tầng này có bảy tám hộ gia đình, hành lang dài như một khách sạn cũ kỹ.

Cuối hành lang là thang máy, trong ánh sáng lờ mờ, nó trông không rõ ràng lắm, ẩn trong bóng tối như miệng của một con quái vật đang há rộng.

Nguyễn Thanh siết chặt quai túi đeo chéo, không chút do dự bước về phía thang máy.

Khi cậu sắp đến nơi, một giọng nói trầm ấm, dày dặn, đầy từ tính vang lên từ phía sau:

"Muộn thế này rồi, cậu định đi đâu?"

Chưa kịp để Nguyễn Thanh phản ứng, giọng nói ấy lại tiếp tục, pha chút cười cợt:

"Không phải định trốn vì không trả nổi tiền thuê nhà đấy chứ?"

-----

Gõ phím đôi lời muốn nói:

Thực ra thế giới 1 tác giả viết nguyên chủ bị ngược tính ấy mọi người, mình không hiểu rõ chứng sợ xã hội là như nào, vì mình không biết nên mình sẽ nghĩ theo cách mình nha🥹 Mình nghĩ những người sợ xã hội thì họ sẽ phải đắm chìm trong thế giới của chính mình hơn ớ, chứ không phải ngồi gõ phím chửi rủa đâu ha:((