Hứa Trạch nghiêng đầu, ánh mắt vừa ngây thơ vừa tàn nhẫn, "Thật sao?"
Nguyễn Thanh cắn môi dưới, đối diện với ánh mắt của Hứa Trạch, gật đầu.
Vì ngoài việc gật đầu, cậu không còn lựa chọn nào khác. Cậu không nghĩ rằng Hứa Trạch đang đùa với mình.
Hứa Trạch nở một nụ cười rạng rỡ, "Vậy bây giờ em có thể hôn anh rồi chứ?"
Nguyễn Thanh do dự một chút, rồi lại gật đầu.
Thấy em trai ngốc nghếch đồng ý, Hứa Trạch phấn khởi cúi đầu lại gần, ánh mắt dán chặt vào đôi môi của em trai.
Nguyễn Thanh nhìn gương mặt thanh tú, điển trai gần ngay trước mắt cùng ánh nhìn xâm lược của người đối diện, môi khẽ mím lại, trên mặt hiện lên chút ngượng ngùng, "Anh Trạch, anh có thể... nhắm mắt lại trước được không?"
"Em... em ngại..."
Hứa Trạch chớp mắt, nghe lời nhắm mắt lại, trên gương mặt thanh tú đầy vẻ mong chờ.
Nguyễn Thanh đưa tay vào túi đeo chéo, nhưng khi thấy bóng dáng quen thuộc từ khóe mắt, cậu thay đổi ý định.
Cậu từ từ tiến sát vào mặt của Hứa Trạch, như thể sắp hôn thật sự.
Khoảng cách giữa hai người chỉ còn rất gần.
Gần đến mức Hứa Trạch có thể cảm nhận được hơi thở của em trai ngốc nghếch.
Một cách khó hiểu, gã bỗng thấy căng thẳng, thậm chí nín thở, trong lòng dâng lên cảm giác phấn khích và mong chờ.
Gã cố gắng kìm nén sự hưng phấn, lặng lẽ chờ đợi nụ hôn của em trai.
Nhưng ngay trước khi Nguyễn Thanh định hôn, cậu bị ai đó từ phía sau ôm lấy cổ và kéo vào một vòng tay mạnh mẽ.
Người đó xoay người và tung một cú đá mạnh về phía Hứa Trạch.
Mọi việc diễn ra quá nhanh, Hứa Trạch lại đang nhắm mắt, nên bị đá trúng ngay.
Gã bị đá bay về phía bức tường gần đó, va vào với một tiếng động lớn.
Hứa Trạch ngã xuống đất, khẽ rên lên, "Ư..."
Kỷ Ngôn ôm chặt Nguyễn Thanh, không biểu lộ cảm xúc gì, ánh mắt hắn nhìn người vừa bị đánh đầy sát khí, giọng nói lạnh lẽo như băng, "Cánh của cậu cứng cáp lắm rồi nhỉ, đến cả "mẹ kế" cậu cũng dám động vào."
Hứa Trạch đứng dậy, nghe giọng nói quen thuộc, gã ngồi trên đất nhìn về phía Kỷ Ngôn, nghiêng đầu, "Mẹ... kế?"
Hứa Trạch nhìn Nguyễn Thanh đang được Kỷ Ngôn ôm, lập tức phản ứng lại lời Kỷ Ngôn, lớn tiếng phản bác, "Em ấy không phải là "mẹ kế", em ấy là em trai của tôi."
Kỷ Ngôn cười lạnh, lời nói không chút nể nang, "Em trai? Mẹ cậu đã chết từ lâu, cậu lấy đâu ra em trai?"
Hứa Trạch lạnh lùng nhìn tay Kỷ Ngôn đang ôm lấy Nguyễn Thanh, trong ánh mắt cũng xuất hiện sát khí, từng chữ một nói ra, "Em ấy là em trai tôi."
Cậu là mục tiêu của gã, cũng là em trai của gã.
Cậu ấy là của gã, không ai có thể cướp đi.
Kỷ Ngôn bật cười, giọng điệu khinh bỉ, "Chỉ với cậu thôi à? Cậu nghĩ cậu xứng sao?"
Hứa Trạch như nghĩ ra điều gì đó, xoay xoay tóc bên trán, cười tươi rói, "Anh Kỷ, anh không phải đang ghen với tôi chứ?"
Kỷ Ngôn: "...Tôi ghen với cậu cái gì?"
"Ghen vì tôi còn trẻ, ghen vì tôi giống hệt người anh trai của em ấy." Hứa Trạch nói như đó là lẽ đương nhiên, giọng đầy tự hào, "Anh thì đã già rồi, chẳng xứng với em trai tôi."
Kỷ Ngôn bật cười khinh miệt, "Cậu không nghĩ rằng cậu ấy không chỉ gọi mỗi cậu là anh trai à?"
Nguyễn Thanh đứng bên cạnh im lặng như gà nhíp, cố gắng giảm bớt sự hiện diện của mình.
Tuy nhiên, cả hai người đều nhìn về phía cậu.
Nguyễn Thanh: "..."
Cậu nhìn Hứa Trạch trên mặt đất, không trả lời thẳng, mà nói một cách mơ hồ, "...Anh Trạch thực sự trông giống... người anh trai của nhà hàng xóm khi tôi còn nhỏ."
Ai còn nhớ nổi hàng xóm hồi bé trông như thế nào, huống hồ Nguyễn Thanh còn là một người chơi từ ngoài vào.
Nhưng ai mà chẳng có hàng xóm, chỉ cần nói vậy thì chắc chắn không có vấn đề gì, phần còn lại cứ để người khác tự tưởng tượng.
Sắc mặt của Kỷ Ngôn lập tức trầm xuống, nhìn nụ cười rạng rỡ của Hứa Trạch mà thấy chướng mắt vô cùng, Hứa Trạch còn châm dầu vào lửa, "Anh Kỷ, anh yên tâm, sau này anh sẽ là bố dượng của em trai, tôi và em trai sẽ lo cho anh khi về già."
Kỷ Ngôn nhếch môi cười lạnh, "Chỉ là giống thôi, không phải thật, rốt cuộc cũng chỉ là một kẻ thay thế vô nghĩa. Chỉ có loại ngu ngốc như cậu mới tự hào về điều đó."
Không rõ Hứa Trạch không thích bị gọi là kẻ thay thế, hay không thích bị coi là đồ ngốc, sắc mặt gã trở nên tối sầm, rồi lao nhanh về phía Kỷ Ngôn tấn công.
Kỷ Ngôn buông Nguyễn Thanh ra, cả hai lập tức lao vào đánh nhau.
Tuy nhiên, cả hai dường như hiểu rõ mình đang ở nơi công cộng, nên không đánh quá đà và cũng không sử dụng vũ khí.
Nhiều người xung quanh đã chú ý đến trận đấu, có lẽ vì cả hai đều ra tay khéo léo, giống như một màn giao đấu giữa những người học võ, nên không ai báo cảnh sát, chỉ đứng quanh đó xem.
Tất nhiên, cũng có người tranh thủ quan sát cậu thanh niên xinh đẹp đang đứng xem trận đánh.
Nguyễn Thanh phớt lờ ánh nhìn của họ, đứng bên cạnh lặng lẽ theo dõi hai người đánh nhau.
Đột nhiên, điện thoại trong túi cậu rung lên.
Nguyễn Thanh liếc nhìn hai người đang đánh nhau, kín đáo lấy điện thoại ra xem.
Là tin nhắn.
【Mọi thứ đã được sắp xếp xong, nhưng bên chúng tôi chỉ có thể kéo dài đến 12 giờ. Chờ cậu đến.】
Người gửi vẫn là liên hệ ẩn danh đã cung cấp thông tin cho cậu trước đó.
12 giờ...
Hiện giờ đã là 11 giờ 30 rồi.
Từ đây đến bệnh viện nơi Ôn Lễ nằm không xa, nửa tiếng đi đường là đủ.
Vấn đề là cậu không thể rời đi ngay lúc này.
Cả hai người kia trong lúc đánh nhau vẫn để ý đến cậu.
Có lẽ vì đã từng để cậu biến mất một lần, nên bây giờ dù làm gì họ cũng đặc biệt chú ý đến cậu.
Nguyễn Thanh kín đáo quan sát xung quanh, tìm cơ hội, nhưng ánh mắt cậu dừng lại khi bắt gặp một bóng dáng quen thuộc.
Tô Tiểu Chân?
Tô Tiểu Chân đang đứng ở góc không xa, thấy Nguyễn Thanh nhìn qua, cô kín đáo vẫy tay, rồi chỉ về phía chiếc xe gần đó, ra hiệu bằng tay.
Nguyễn Thanh nhìn con đường lớn, rồi nhìn lại hai người đang đánh nhau, khẽ gật đầu.
Cậu bắt đầu di chuyển ra phía rìa đám đông trên đường, tiếp tục giả vờ như không có gì, chăm chú nhìn hai người đang đấu tay đôi.
Chẳng mấy chốc, một chiếc taxi từ từ chạy đến từ phía bên trái con đường.
Khi xe đi qua đám đông, đột nhiên giảm tốc độ, như thể cũng bị cảnh tượng đám đông gây chú ý.
Khi xe chậm lại vừa đủ, từ ghế sau có người nhanh chóng bước xuống, kéo Nguyễn Thanh lên xe.
Ngay sau đó, cửa xe nhanh chóng đóng lại, và chiếc xe phóng đi với tốc độ tối đa, bỏ lại tất cả trong nháy mắt.
Rõ ràng là vụ bắt cóc này nhắm thẳng vào Nguyễn Thanh.
Kỷ Ngôn và Hứa Trạch muốn ngăn lại nhưng không kịp, cả hai liếc nhìn nhau rồi chạy đuổi theo chiếc xe đang xa dần.
Nhưng dù có chạy nhanh đến đâu, con người cũng không thể đuổi kịp ô tô, cuối cùng họ mất dấu chiếc xe.
Ngồi trên xe, Nguyễn Thanh quay đầu lại, nhìn hai người đàn ông đang bất lực phía sau, trong lòng lại cảm thấy nhẹ nhõm một chút.
"Cậu không sao chứ?" Tô Tiểu Chân cũng ngồi ở ghế sau, ánh mắt lo lắng nhìn Nguyễn Thanh, cô căng thẳng đưa tay ra, muốn kiểm tra xem cậu có bị thương không.
Nguyễn Thanh đưa tay chặn lại, khẽ lắc đầu, "Tôi không sao, cảm ơn cô."
Tô Tiểu Chân lắc đầu, giọng nói đầy cảm kích, "Phải là tôi cảm ơn cậu mới đúng. Nếu không có cậu, tôi đã chết ba lần rồi."
Nguyễn Thanh đã lâu không được nghỉ ngơi, cậu ngả đầu tựa vào ghế, đôi mắt khép hờ vì mệt mỏi, "Không có gì đâu, đổi lại là người khác cũng sẽ cứu cô thôi."
Tô Tiểu Chân định nói thêm gì đó, nhưng nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của cậu, cô có chút xót xa, "Cậu nghỉ ngơi chút đi, đến bệnh viện tôi sẽ gọi cậu."
"Ừm, cảm ơn cô." Nguyễn Thanh đáp rồi nhắm mắt lại.
Thực ra, cơ thể này đã quá mệt mỏi từ lâu. Việc vận động liên tục và tinh thần căng thẳng kéo dài khiến toàn bộ cơ thể như muốn đình công, ngay cả não bộ cũng âm ỉ đau.
Tô Tiểu Chân ngắm nhìn cậu thiếu niên với dung mạo tựa tranh vẽ, cô thậm chí hạ thấp nhịp thở, sợ rằng sẽ làm phiền giấc ngủ của cậu.
Trong xe không bật đèn, ánh sáng từ đèn đường thỉnh thoảng chiếu vào qua cửa sổ, hắt lên gương mặt tinh tế của cậu.
Sự đan xen giữa ánh sáng và bóng tối khiến Nguyễn Thanh trông mơ hồ như trong một giấc mộng.
Với đôi mắt nhắm nghiền, vẻ đẹp kiều diễm của cậu như nhạt dần, để lộ một sự thanh thoát và dịu dàng. Cậu mang đến cảm giác tựa như ánh nắng ban mai nhẹ nhàng chiếu xuống, làm người ta không khỏi muốn đến gần.
Dường như, chỉ sự tồn tại của cậu cũng đủ khiến cả thế giới trở nên êm dịu.
Bình yên như thế này, có lẽ chẳng còn gì hơn thế nữa.
Khoảnh khắc ấy, Tô Tiểu Chân như bị mê hoặc, cô đưa tay ra, dường như muốn chạm vào gương mặt của cậu.
Nhưng dường như sợ làm cậu tỉnh giấc, cô do dự thu tay lại giữa chừng, chỉ lặng lẽ ngắm nhìn cậu.
Ánh sáng thỉnh thoảng len qua cửa kính hắt vào trong xe, lờ mờ chiếu rọi ánh nhìn đầy si mê và cuồng nhiệt nơi đáy mắt cô.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến bệnh viện.
Nguyễn Thanh vừa cảm nhận được xe giảm tốc, liền mở mắt ra.
Cậu nghiêng đầu nhìn về phía tòa nhà bệnh viện.
Dù là ban đêm, bệnh viện vẫn có người qua lại, nên tất cả các dãy đèn trong tòa nhà đều được bật sáng, nhưng thứ ánh sáng ấy không mang lại cảm giác ấm áp mà ngược lại, tạo nên một bầu không khí lạnh lẽo, đầy nguy hiểm.
Nguyễn Thanh nhìn sang Tô Tiểu Chân, nhắc nhở một cách thiện ý, "Cô nên tìm chỗ ẩn náu đi, qua đêm nay là ổn rồi."
Tô Tiểu Chân kiên quyết lắc đầu, "Tôi sẽ cùng cậu vào."
Nguyễn Thanh không nói thêm gì nữa, mở cửa xe và bước xuống.
Thời gian hiện tại rất gấp gáp, cậu không thể lãng phí thêm một giây phút nào. Nguyễn Thanh bước nhanh vào trong tòa nhà bệnh viện, còn Tô Tiểu Chân cũng nhanh chóng theo sau.