Giữa những tòa nhà của bệnh viện có nhiều lối thông nhau, nhưng một số tầng lại không thể kết nối, còn số khác thì có thể. Thiết kế có phần phức tạp. Nếu không quen thuộc với nơi này, rất có thể sẽ lạc đường.
Tuy vậy, Nguyễn Thanh đã ghi nhớ đại khái cấu trúc của tòa nhà từ lần trước, nên với cậu, không gặp nhiều trở ngại. Đám người chơi và Ôn Lễ có lẽ đang ở đâu đó trong tòa nhà, nhưng vị trí cụ thể thì thật khó đoán.
Nguyễn Thanh nhìn đồng hồ: 11 giờ 47 phút, còn 13 phút nữa đến giờ hẹn. 13 phút, thật sự là quá ít...
Cậu hít sâu, trước tiên phải tìm được nhóm người chơi đó đã. Tòa nhà bệnh viện có vẻ khá yên tĩnh, chứng tỏ chưa có cuộc giao tranh nào, nên người chơi chắc chắn đang ẩn nấp ở đâu đó.
Muốn tìm họ, điều tiên quyết là tránh gặp Ôn Lễ và đám thợ săn kia. Nhưng Ôn Lễ có thể nhìn thấy buổi phát sóng trực tiếp, anh chắc chắn biết Nguyễn Thanh đã đến bệnh viện.
Nguyễn Thanh thò tay vào túi đeo chéo, lợi dụng lớp túi che chắn, không cần nhìn cũng nhắn vài chữ, rồi gửi đi.
"Giữ chân bác sĩ, tôi sẽ đến tìm các cậu."
...
Bên kia, một người đang trốn ở góc cầu thang thấy điện thoại sáng lên. Hắn nhìn vào màn hình thông qua lớp áo khoác che khuất.
"Giữ chân bác sĩ?"
Muốn họ giữ chân con quái vật ấy sao? Thật sự đánh giá cao họ quá rồi, phải biết rằng bác sĩ đó còn mạnh hơn cả những thợ săn khác.
Hắn thấy ba người còn lại nhìn mình, liền dùng ám hiệu truyền tải thông tin một cách mơ hồ, rồi thấp giọng hỏi: "Phải làm sao đây?"
Một người khác cười gượng: "Còn làm sao được nữa? Cậu có đủ khả năng phản sát thợ săn không?"
Ngay từ lúc bị đưa vào phó bản này, họ đã biết là tiêu đời rồi. Chết là không thể tránh khỏi. Trong các trò chơi kinh dị, phó bản rất nhiều, hầu hết người chơi khó có thể rút trúng phó bản mà họ biết trước thông tin. Nhưng phó bản này trong phòng phát trực tiếp lại khá nổi tiếng, không ít người chơi nắm được chút tư liệu về nó.
Thông thường, khi vào phó bản này, sang ngày thứ hai, người chơi sẽ bị chọn làm mục tiêu của thợ săn, còn thợ săn phải đến hai ngày cuối mới có thể xem được buổi phát sóng.
Muốn vượt qua phó bản này, nói khó thì khó, mà nói dễ thì cũng dễ. Chỉ cần người chơi mạnh hơn thợ săn đang săn đuổi mình thì việc vượt qua là chuyện đơn giản. Nhưng khó ở chỗ, mạnh hơn thợ săn là điều gần như không thể, vì thợ săn hầu hết đều ở trạng thái bất tử, trừ khi tìm ra điểm yếu của họ. Dẫu vậy, dù có biết được điểm yếu, cũng chưa chắc có đủ sức để giết họ.
Thêm vào đó, mỗi người chơi sẽ đối đầu với một thợ săn khác nhau, và không ít thợ săn có điểm yếu chưa ai biết, bởi những người biết phần lớn đã chết rồi.
Tỉ lệ sống sót trong phó bản này có vẻ khá cao, nhưng thực chất đây là một phó bản thăng cấp trung cấp. Nói cách khác, nó đang tiến gần đến cấp độ cao. Loại phó bản này cực kỳ hiếm, độ khó nằm giữa trung cấp và cao cấp, và những người chơi tham gia hầu hết đều là người chơi trung cấp. Người chơi sơ cấp và mới gần như không có cơ hội.
Người chơi trung cấp đã trải qua ít nhất năm trận đấu, không bàn về thực lực, nhưng chắc chắn họ sở hữu không ít đạo cụ hữu ích. Thế nhưng, ngay cả trong tình huống này, tỉ lệ sống sót cũng chỉ là 15%.
Dù vậy, họ chỉ là một nhóm người chơi sơ cấp mà thôi.
Rõ ràng, theo cấp độ của họ, không nên rút trúng phó bản có độ khó cao như thế này, nhưng lại xui xẻo mà trúng phải. Họ không có nhiều đạo cụ như người chơi trung cấp, cũng không có thực lực vững vàng như họ, nên muốn rời khỏi phó bản này còn sống là điều không tưởng.
Ngoài việc làm theo thông tin đã có mà liều một phen, họ không còn cách nào khác. Ít nhất, nhờ có cậu thiếu niên, họ lần đầu tiên biết được bệnh viện chính là mấu chốt của phó bản này.
Ban đầu, khi nhận được tờ giấy từ cậu thiếu niên, họ không suy nghĩ nhiều, chỉ nghĩ rằng cậu ta thật sự có lòng tốt, muốn nhắc nhở về tình trạng của Tô Tiểu Chân. Nhưng vô tình, họ phát hiện ra trong đó ẩn chứa thông tin đáng kinh ngạc.
Thông tin chỉ rõ bệnh viện là điểm mấu chốt của phó bản, và bảo họ tìm cách phá hủy tầng bốn của tòa nhà.
Ban đầu họ không tin, suy cho cùng đó chỉ là lời của một NPC. Nhưng khi họ cố thử đến bệnh viện, coi việc phá hủy tầng bốn như cơ hội cuối cùng thì thợ săn... đã xuất hiện.
Không còn tuân theo quy tắc chỉ giết con mồi của mình, thấy ai trong nhóm họ, thợ săn đều trực tiếp tấn công. Rõ ràng bọn chúng không muốn để họ phá hủy tầng bốn của bệnh viện, điều đó càng khẳng định bệnh viện chính là mấu chốt của phó bản này.
Trong cuộc tấn công của nhóm thợ săn, họ tổn thất nặng nề. Chưa đầy một giờ, từ tám người chỉ còn bốn.
Đối đầu trực diện với đám thợ săn gần như là không thể sống sót, họ đành lợi dụng địa hình bệnh viện để trốn tránh. Thuốc nổ đã được gài sẵn. Bệnh viện có nhiều tòa nhà, họ không biết cậu thiếu niên chỉ tòa nào, nên đã gài thuốc nổ ở tất cả các vị trí có thể ở tầng bốn.
Tuy nhiên, chính họ cũng bị mắc kẹt trong tòa nhà. Một khi kích nổ, họ cũng có thể sẽ chết không toàn thây. Chưa kể, chẳng ai đảm bảo phá hủy bệnh viện sẽ giúp họ vượt qua phó bản. Không ai dám mạo hiểm.
Cách duy nhất lúc này là gặp mặt cậu thiếu niên để xem có thể có thêm thông tin gì không. Họ đoán rằng cậu thiếu niên đó... rất có thể cũng là người chơi.
Ban đầu, khi bước vào phó bản, họ đã thắc mắc tại sao lại có chín người chơi thay vì mười người như đáng ra phải có. Bây giờ nhìn lại, cậu thiếu niên đó có lẽ chính là người chơi thứ mười.
Đi đến bước này, bốn người cắn răng, cuối cùng quyết định làm theo lời cậu thiếu niên. Một người chắc chắn không thể giữ chân bác sĩ, vì bên cạnh Ôn Lễ không chỉ có anh mà còn cả đám thợ săn. Họ quyết định cử ba người cố gắng cầm chân đám người đó, chỉ để lại một người đi gặp cậu thiếu niên.
Nhưng họ phải nhanh chóng hành động, nếu không sẽ không phải là cầm chân, mà là tự đi nộp mạng.
...
Nguyễn Thanh cũng hiểu rằng yêu cầu đám người chơi giữ chân Ôn Lễ là điều khó khăn, nhưng một khi cậu bị Ôn Lễ bắt đi, rất khó để liên lạc lại với họ.
Ôn Lễ có lẽ sẽ không giết cậu, nhưng cậu không muốn trở thành con rối bị giam cầm, mặc cho chủ nhân sắp đặt theo ý thích. Dù có thể sống sót đến khi trò chơi kết thúc, trong mắt cậu điều đó chẳng khác gì cái chết.
Cậu không thích bất cứ ai, và cũng không thuộc về bất cứ ai.
Cậu chỉ thuộc về chính mình.
Nhưng cả cơ thể lẫn tinh thần của cậu đã quá tải, gần như không thể gắng gượng thêm nữa. Thành hay bại, tất cả sẽ được quyết định trong đêm nay.
Vậy thì hãy dốc hết sức, làm một trận ra trò!
Nguyễn Thanh lập tức lao về phía vị trí vừa được nhắn tin.
Tuy nhiên, cậu chỉ mới đi được vài bước thì toàn bộ đèn trong tòa nhà đột ngột tắt, khiến cả không gian chìm vào bóng tối.
Nguyễn Thanh không hoảng loạn. Đây chắc chắn là hành động của những người chơi, có lẽ nhằm cản bước Ôn Lễ.
Phải nhanh chóng tìm ra những người chơi, vì bất kể ai đi cản chân Ôn Lễ, cũng khó mà cầm cự được lâu. Năm phút có lẽ đã là giới hạn.
Thế nhưng vừa lúc Nguyễn Thanh bước đi, tay cậu bỗng bị ai đó kéo lại. Cậu quay đầu nhìn, đó là Tô Tiểu Chân.
Tô Tiểu Chân mím chặt môi, nước mắt ngân ngấn, giọng nhỏ nhẹ và đầy hối hận, "Tôi... tôi không thấy rõ nữa, cậu có thể nắm tay tôi mà đi được không?"
Có lẽ cô cũng nhận ra mình đang gây phiền phức, lập tức buông tay Nguyễn Thanh ra, "Xin lỗi, tôi vô dụng quá... hay là tôi... tôi đợi cậu ở đây vậy..."
Nếu ngay từ đầu cô không vào tòa nhà, có lẽ sẽ an toàn hơn. Nhưng bây giờ đã vào rồi, để cô ở lại đây một mình, nếu gặp phải những kẻ săn đuổi, chắc chắn cô sẽ không còn đường sống.
Nguyễn Thanh không nói gì, chỉ lẳng lặng nắm lấy tay Tô Tiểu Chân, nhanh chóng kéo cô chạy đi trong bóng tối.
Ban ngày, bệnh viện đông đúc người bệnh, nhưng về đêm lại như chìm trong sự im lặng chết chóc. Không một bóng dáng bác sĩ, không một tiếng động của y tá hay bệnh nhân. Cả tòa nhà như một nơi bị bỏ hoang, nhưng không ai để ý thấy điều gì bất thường.
Cũng giống như thế giới này, đầy rẫy những điều quái dị và bệnh hoạn.
Bệnh hoạn đến mức việc phát sóng trực tiếp cảnh giết người lại không khiến ai cảm thấy có gì sai trái.
Nguyễn Thanh từng nghĩ khán giả trong phòng livestream không phải người bình thường, hoặc không phải là người thuộc thế giới này. Nhưng từ sau khi hoàn thành nhiệm vụ phụ trước đó, cậu mới nhận ra mình đã sai.
Dù là những kẻ bị chọn làm mục tiêu săn đuổi, hay những khán giả xem trực tiếp, tất cả đều là con người của thế giới này. Nhưng dường như họ không ý thức được việc phát sóng giết chóc là một tội ác tày trời, thậm chí còn đắm chìm trong đó.
Mắc nợ thì phải trả, đúng, nhưng điều đó nên do luật pháp định đoạt, chứ không phải bị phán quyết bởi ý muốn của ai đó, rồi âm thầm kết án tử.
Không ai có quyền tự tiện tước đoạt mạng sống của người khác.
Nếu cứ tùy tiện nhân danh công lý để giẫm đạp lên sinh mạng, thì sớm muộn gì điều đó cũng sẽ trở thành tội ác lớn nhất.
Thế giới này đã bị vặn vẹo từ lâu.
Và nguyên nhân của mọi chuyện, mười phần thì đã có đến chín phần là do con mắt khổng lồ kỳ quái kia.
Con mắt đó phát ra làn sương đen, và dường như sương đen có khả năng làm ô nhiễm, hoặc có thể là thôi miên cả thế giới này.
Giống như Ôn Lễ đã thôi miên cậu, khiến người ta không thể chống cự.
Nguyễn Thanh có cơ sở để tin vào điều đó. Bởi cậu vốn nhạy cảm với máy quay, ống kính, và những thứ tương tự. Phó bản này tên là "Phòng Livestream Khủng Bố", chắc chắn sẽ liên quan đến việc quay phim, ghi hình.
Nhưng từ đầu đến cuối, cậu không hề cảm nhận được sự hiện diện của bất kỳ chiếc camera nào, cứ như không có thứ gì đang quay hình vậy.
Thế nhưng trong hai đoạn video phát sóng lúc đầu, rõ ràng có sự quay phim, và ở nhiều góc độ khác nhau.
Do đó, phương thức quay hình rất có khả năng không phải là khoa học, mà là siêu nhiên.
Một phương thức quay hình không màng đến sự ẩn nấp, hay bất kỳ yếu tố gây nhiễu nào. Nguyễn Thanh không thể tưởng tượng nổi, nhưng khi cậu nhìn thấy con mắt khổng lồ đó, tất cả dường như trở nên phù hợp một cách kỳ lạ.
Lần cậu xông vào phòng thí nghiệm, dù con mắt đó đã nhắm, Nguyễn Thanh vẫn có thể cảm nhận được ánh nhìn mạnh mẽ, cứ như con mắt đó có thể nhìn thấu mọi thứ trên đời, khiến không gì có thể ẩn nấp được trước nó.
Tất nhiên, chỉ vì điều này mà kết luận nó là chìa khóa của phó bản thì hơi vội vàng. Nhưng điều khiến Nguyễn Thanh tin vào điều đó chính là làn sương đen kia.
Làn sương đen đó không chỉ xuất hiện quanh con mắt khổng lồ.
Nó xuất hiện trong đoạn video đầu tiên, trên vết thương của Giang Tứ Niên, và thậm chí trên người của bác sĩ Ôn Lễ... cũng có.
Nguyễn Thanh phỏng đoán, lý do họ bị thương nặng nhưng vẫn không chết, có lẽ là nhờ vào làn sương đen đó.
Hoặc nói cách khác, những sức mạnh kỳ dị mà họ có được, có thể cũng xuất phát từ làn sương đen.
Đó là lý do Nguyễn Thanh cho rằng con mắt khổng lồ là chìa khóa của phó bản này.
Có lẽ chỉ cần phá hủy nó, phó bản này sẽ bị tiêu diệt, và thế giới bệnh hoạn này sẽ trở lại bình thường.
Đó cũng là lý do cậu đã khéo léo nhắc nhở người chơi khác phá hủy tầng bốn, với mục đích hủy diệt con mắt khổng lồ.
Bóng tối không làm ảnh hưởng đến tốc độ của Nguyễn Thanh. Cậu nắm tay Tô Tiểu Chân, nhanh chóng di chuyển trong bệnh viện hướng về mục tiêu.
Nguyễn Thanh không thể đi quá nhanh, vì cậu còn phải cẩn thận đề phòng Ôn Lễ và đám thợ săn.
Nhưng may mắn là suốt dọc đường không gặp trở ngại gì, cũng không gặp ai.
Tuy nhiên, khi Nguyễn Thanh tìm đến vị trí được chỉ dẫn, nơi đó đã không còn ai.
Có lẽ người đó đã bị buộc phải rời đi.
Lòng cậu trầm xuống. Bệnh viện này rất lớn, nếu không có vị trí cụ thể, việc tìm kiếm người chơi khác sẽ rất khó khăn.
Nhưng điều tồi tệ nhất chính là...
"Em đang tìm tên chuột nhắt sao?" Một giọng nói nhẹ nhàng cất lên từ phía cầu thang phía trên đầu Nguyễn Thanh, nghe vô cùng bất ngờ trong màn đêm tối tăm này.
Nghe thấy giọng nói ấy, Nguyễn Thanh lập tức sững người, cậu từ từ ngẩng đầu lên.
Nơi đây là góc tối của cầu thang, một nơi ẩn náu lý tưởng.
Không biết từ lúc nào, bác sĩ Ôn Lễ đã đứng trên bậc thang, tay anh nắm lấy mái tóc của một người, cười nhạt nhìn Nguyễn Thanh với vẻ dịu dàng thường trực.
Nhưng người đàn ông trong tay anh lại đầy máu me, cánh tay phải đã đứt lìa, bị Ôn Lễ kéo lê trên sàn. Không rõ người đó còn sống hay đã chết, hình ảnh ấy khiến nụ cười dịu dàng của Ôn Lễ trở nên đáng sợ đến rợn người.