Nguyễn Thanh khẽ ho khan một tiếng, cậu quả thật vẫn còn, nhưng chủ nhân thực sự của cơ thể này trước kia thì không. Là một kẻ đứng đầu trường, có rất nhiều bạn gái, cậu hoàn toàn tùy theo cảm hứng mà hành động, vậy nên chuyện đó đã sớm không còn là vấn đề.
Nguyễn Thanh cố gắng giữ vững hình tượng đại ca của mình, hạ thấp giọng nói một cách gượng gạo: "Tất nhiên là tôi không còn."
"Nhưng đó là bạn gái của tôi, tôi nhìn họ là điều hiển nhiên. Còn cô thì không phải, vì vậy giúp cô là không phù hợp."
Giúp một nữ sinh cài móc áo ngực? Chuyện này thật sự không hợp lý chút nào.
Khi Nguyễn Thanh vừa dứt lời rằng mình không còn là trai tân, "cô gái" kia bỗng dừng tay, không còn giả vờ cài áo nữa. Đôi mắt của cô lóe lên một tia sắc lạnh, nguy hiểm, thân hình cũng dần trở nên trong suốt, mờ ảo.
Ánh đèn từ trần nhà rọi xuống, cái bóng của "cô gái" trên sàn như biến mất trong giây lát. Cả căn buồng vệ sinh chỉ còn lại một mình cái bóng của Nguyễn Thanh, khiến cho cảnh tượng càng thêm rùng rợn, tựa như "cô gái" kia chưa từng tồn tại.
Sự kỳ lạ bắt đầu lan tỏa, khiến người ta sinh ra cảm giác sợ hãi, bầu không khí như ngừng lại trong không gian chật hẹp.
Tuy nhiên, vì Nguyễn Thanh vẫn chăm chú nhìn vào bức tường trước mặt, không dám rời mắt đi đâu khác, nên cậu không hề nhận ra điều này, thậm chí cũng không biết rằng bản thân đang đối mặt với tình huống vô cùng nguy hiểm.
Nhưng sự kỳ lạ ấy không kéo dài, chỉ một khoảnh khắc sau, cái bóng của "cô gái" lại xuất hiện, như thể tất cả chỉ là ảo giác.
"Cô gái" liếc nhìn cậu thiếu niên không dám quay đầu nhìn mình, đến ngay cả tai cũng đỏ ửng lên vì xấu hổ, khóe miệng cô khẽ nhếch, nụ cười đầy ẩn ý. Cậu chẳng hề giống một người "từng trải" chút nào.
Cậu thiếu niên này vốn rất sĩ diện, hẳn khi bị hỏi về việc có phải trai tân hay không, dù là thật, cậu cũng sẽ không thừa nhận.
Rõ ràng Nguyễn Thanh đã mất cả buổi để tập tành thể hiện cái vẻ kiêu ngạo, kiêu căng của mình, nhưng trông không khác gì đang nũng nịu với cô gái.
Cậu ấy đúng là vừa non tay vừa sĩ diện, như một con mèo búp bê xinh đẹp, ngoan ngoãn nhưng lại có chút kiêu hãnh.
Ngay từ cái nhìn đầu tiên, "cô" đã bị cậu hút hồn, hiểu được thế nào là cảm giác bồi hồi, muốn chiếm hữu. Dù đã mất đi những cảm xúc con người, "cô" vẫn muốn cậu thiếu niên này mãi thuộc về mình.
Nhìn cậu, gương mặt xinh đẹp tựa thiên sứ, nụ cười trên môi "cô gái" càng trở nên kỳ lạ.
Cậu ấy phải là của "cô".
Ánh sáng và bóng tối, vốn luôn song hành, chính là sự kết hợp hoàn hảo nhất.
"Cô gái" tiến lại gần hơn một chút, buộc Nguyễn Thanh phải lùi thêm về góc tường, hoàn toàn bị ép vào góc. Giọng "cô gái" vang lên đầy nghi ngờ: "Thật không? Cậu thật sự không phải trai tân à?"
Vừa nói, "cô" vừa nhìn thấy cậu thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu.
Cậu ấy có gương mặt thanh tú, tinh tế đến hoàn hảo, hàng mi dài khẽ rung theo từng cái gật đầu, tạo thành cái bóng mờ dưới mắt, khiến đôi mắt cậu càng thêm lung linh, nổi bật.
Khoảng cách gần khiến Nguyễn Thanh càng thêm lúng túng, cậu vẫn nhìn chằm chằm vào góc tường, không dám quay đầu lại, lo sợ sẽ thấy điều không nên thấy.
"Cô gái" bật cười nhẹ, giọng đầy nghi ngờ: "Tôi không tin. Cậu có bằng chứng gì không?"
"Cô" khẽ nhấn mạnh từng lời, ánh mắt ám chỉ: "Trai tân hay không, kỹ thuật là khác nhau đấy. Chứng minh cho tôi xem nào?"
"Đã làm đại ca trường rồi, nghe nói cậu có nhiều bạn gái lắm. Nếu cậu thật sự từng ngủ với họ, chắc kỹ thuật cũng tốt lắm đúng không?"
Nguyễn Thanh bị câu nói của "cô" chặn họng, không biết trả lời sao. Đây là loại phát ngôn kinh khủng gì vậy, chẳng khác nào kiểu nói thẳng thắn của Tô Tiểu Chân?
Nguyễn Thanh cắn răng, cố đáp trả: "Tại sao tôi phải chứng minh cho cô xem? Cô không phải bạn gái tôi, tin hay không tùy cô."
Dù vẫn giữ giọng cứng cỏi bảo vệ quan điểm, nhưng gương mặt thanh tú của Nguyễn Thanh đã ửng đỏ, chút xấu hổ làm nổi bật làn da trắng như ngọc của cậu, càng khiến cậu thêm đẹp đẽ.
Cậu thu mình vào góc trong tình trạng vừa ngượng ngùng vừa xấu hổ, nhưng không khiến ai cảm thấy cậu nhã nhặn hay lịch thiệp, ngược lại, càng khiến người khác muốn trêu chọc, bắt nạt cậu để nhìn thấy thêm những biểu cảm khiến tim rung động.
Đôi mắt "cô gái" lóe lên tia sáng tối tăm, "cô" bất ngờ nắm lấy cổ tay cậu thiếu niên, mạnh mẽ kéo cậu đối diện với mình, ép cậu ngồi xuống nắp bồn cầu.
Chiếc nắp vẫn đóng kín và trên đó là áo khoác của "cô gái", không hề bẩn.
Nguyễn Thanh hoàn toàn không ngờ "cô gái" lại dùng sức kéo mình, chưa kịp phản ứng thì đã ngồi xuống. Cậu ngơ ngác trong giây lát, rồi khi nhìn rõ "cô gái" trước mặt, đôi mắt cậu mở to, kinh ngạc.
Ngay sau đó, cậu lập tức nhắm tịt mắt, quay đầu sang hướng khác, gương mặt tinh tế bỗng chốc đỏ bừng lên vì ngượng, giọng nói có chút luống cuống.
"Cô, cô mặc áo vào trước đi!"
Vì hành động của "cô gái", chiếc áo ngực đã bị lỏng ra, gần như không còn che chắn được gì, để lộ bộ ngực phẳng lì đến mức không giống của con gái.
Dù gần như không còn che đậy gì, nhưng "cô gái" không có chút e ngại nào, ngược lại còn nhìn phản ứng ngây thơ của Nguyễn Thanh, cảm xúc trong đôi mắt càng trở nên sâu lắng.
Có vẻ như tiếng động phát ra khi Nguyễn Thanh bị ép ngồi xuống đã thu hút sự chú ý của Mạc Nhiên ở khu vực bên ngoài.
Tiếng Mạc Nhiên vang lên từ ngoài cửa: "Anh Tô, có chuyện gì thế? Đã xảy ra chuyện gì à?"
Nghe thấy giọng nói, cơ thể Nguyễn Thanh cứng đờ ngay lập tức.
Tình huống giữa cậu và "cô gái" lúc này quá không đứng đắn, nếu bị người khác nhìn thấy thì hình tượng đại ca sẽ sụp đổ, chưa kể cơ thể con gái cũng không thể để con trai nhìn lung tung được.
Nguyễn Thanh vội vàng lên tiếng: "Không có gì đâu, tôi sẽ ra ngay."
Bên ngoài, Mạc Nhiên không nói gì thêm và cũng không bước vào.
Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, hạ thấp giọng nói lần nữa: "Tôi ra ngoài đây, cô từ từ cài đi, tôi sẽ không nói cho ai biết đâu."
"Cô gái" cúi mắt nhìn cậu thiếu niên, giọng cậu tuy vẫn bình tĩnh nhưng trong đôi mắt lấp lánh như viên ngọc lại hiện lên chút căng thẳng, tựa như cậu đang lo sợ bị phát hiện.
Trông cậu giống hệt một con thú con hoảng sợ, đáng yêu đến mức người ta chỉ muốn trêu chọc để cậu phải bật khóc.
"Cô gái" khẽ cong môi khi nhìn cậu thiếu niên đang định đứng lên. Ngay giây tiếp theo, "cô" nhấc nhẹ chân phải, quỳ một cách đầy uy quyền giữa hai chân của cậu, ngăn không cho cậu đứng dậy.
Rồi "cô ấy" đưa tay ôm lấy cổ chàng trai, nghiêng người lại gần, cười một nụ cười đầy phong tình, sau đó hạ giọng, giọng nói nhẹ nhàng chậm rãi: "Cậu vẫn còn là trai tân đúng không?"
"Cô gái" vừa dứt lời cũng không chờ câu trả lời từ Nguyễn Thanh, liền cúi thấp người lại gần hơn, gần đến mức hơi thở của cả hai chồng chéo lên nhau.
"Cô ấy" tiến sát đến tai cậu, hơi thở như lan, giọng nói quyến rũ vang lên: "Có muốn thử với chị không? Chị sẽ giúp cậu... được không?"
Giọng nói của "cô gái" đầy cám dỗ, đặc biệt là câu "được không" vang lên vô cùng mê hoặc, khiến người nghe không khỏi tim đập rộn ràng, thậm chí là suy nghĩ miên man.
Tuy nhiên, Nguyễn Thanh lại chẳng hề có bất kỳ suy nghĩ nào khác, cũng không thấy tim mình đập nhanh hơn. Cậu vốn định đẩy người đang ôm lấy cổ mình ra, nhưng nghe thấy lời của "cô gái" thì hoàn toàn đờ người.
Hả???
Cô ta đang nói cái gì thế?
Sao lại có thể nói những lời như thế với một người đàn ông chứ!?
Hơn nữa, người này còn mới chỉ gặp lần đầu!
Nguyễn Thanh thật sự cạn lời, toàn gặp phải những người kỳ quái, trước là Tô Tiểu Chân thẳng thắn, giờ lại đến cô bạn học táo bạo này. Tại sao mấy cô gái cậu gặp gần đây đều... bạo dạn và phóng khoáng như vậy...
Con gái bây giờ mạnh mẽ thế sao?
Nguyễn Thanh không hiểu lắm, nhưng cậu không phải người dễ dãi. Đối với những chuyện như thế này, cậu chẳng hề có hứng thú, cũng chưa từng nghĩ sẽ tìm một người bạn đời.
Dù gì cậu còn không đủ sức bảo vệ chính mình, thì làm sao có thể bảo vệ tốt cho người mình yêu được.
Thế nên, Nguyễn Thanh quyết định đưa tay ra, vô tình định đẩy người trước mặt ra xa.
Thế nhưng "cô gái" này lại không mặc áo, vừa chạm phải làn da trên ngực cô ta, Nguyễn Thanh lập tức trợn tròn mắt, tay giơ cao lên đầy hoảng loạn và vô tội, cơ thể theo phản xạ rụt về phía sau cho đến khi không còn chỗ để lui, khuôn mặt vừa mới trở lại bình thường bỗng chốc đỏ bừng.
Dáng vẻ ấy trông thật đáng thương.
Tại thời khắc này, vai trò của họ đã hoàn toàn đảo ngược, cậu thanh niên giờ đây không còn giống một kẻ côn đồ khét tiếng, mà giống như một cậu thiếu niên ngây thơ bị ép buộc.
Ánh mắt "cô gái" trở nên tối tăm, nhìn chằm chằm vào chàng trai trước mặt, thấy cậu nghiêng đầu, để lộ chiếc cổ trắng ngần và xương quai xanh mảnh khảnh.
Bộ dạng ngoan ngoãn đến mức tưởng như "cô ấy" có thể muốn làm gì cũng được.
"Cô ấy" nhìn chằm chằm vào khuôn mặt thanh tú của chàng trai, ánh mắt dần trở nên u tối, đưa tay vuốt ve mái tóc của cậu.
Sau đó, hai tay lại vòng qua cổ cậu, cả người nghiêng xuống, áp sát hơn nữa, gần đến mức có thể cảm nhận được cả nhịp thở và nhịp tim của nhau, gần đến mức cả hai dường như đã dính chặt vào nhau.
Không khí giữa họ bỗng trở nên mờ ám đến lạ.
"Cô gái" nhẹ nhàng liếm lên viên hồng ngọc trên tai cậu, mang theo một hàm ý khó tả. Chiếc tua rua từ viên ngọc theo động tác của "cô ấy" mà khẽ lay động, rồi được ngậm trọn.
Ngay khoảnh khắc "cô gái" vừa tiến sát đến, mắt Nguyễn Thanh bỗng mở to, con ngươi co lại, cả người run rẩy không thể ngừng, cảm giác yếu ớt xâm chiếm lấy cơ thể, khiến hơi thở trở nên gấp gáp.
Không phải vì bị đụng chạm.
Mà là vì cậu phát hiện ra rằng... trái tim của cô bạn học này... cũng nằm bên phải!
Giống hệt với Hạ Bạch Y!
Xác suất để gặp hai người có trái tim nằm bên phải ở cùng một trường học là bao nhiêu chứ?
Trong điều kiện bình thường, tuy không bằng không nhưng chắc chắn rất gần với con số đó.
Vậy mà trong cùng một ngày, cậu lại gặp đến hai người.
Hơn nữa, không chỉ Hạ Bạch Y mà cả cô bạn học này đều dường như có liên quan đến nhà vệ sinh.
Không, nói là liên quan đến nhà vệ sinh chi bằng nói họ liên quan đến một vật gì đó trong nhà vệ sinh.
Gương...
Chính là chiếc gương, chiếc gương bị Tống Ngọc đánh vỡ.
Tống Ngọc có lẽ đã gặp phải kẻ sát nhân, nhưng chưa ai từng nói kẻ sát nhân đó nhất định phải là "người".
Tống Ngọc đập vỡ gương vốn không phải để thu hút sự chú ý của người khác, mà là có mục đích khác, ví dụ như để ngăn chặn sự tồn tại nào đó... không chui ra từ chiếc gương.
Thông tin về phó bản cũng chỉ đề cập đến việc các bạn học dần dần biến mất, chưa từng nói rằng kẻ giết người là một kẻ sát nhân hàng loạt. Tất cả những điều này đều là suy đoán của cậu.
Hình ảnh phản chiếu trong chiếc cốc nước đang cười với cậu, cảm giác như bị ai đó theo dõi mỗi khi có gương, và Hạ Bạch Y bỗng dưng đảo ngược phải trái.
Tất cả những dấu hiệu này đều cho thấy phó bản này tồn tại một thứ gì đó... không phải con người.
Và có khả năng rất lớn là thứ không phải con người đó có liên quan đến gương.
Không, không phải chỉ riêng gương, mà là bất cứ vật nào có khả năng phản chiếu rõ nét đều có thể cho phép... sự tồn tại ấy xuất hiện.
Lúc nãy khi gương vỡ, một mảnh vỡ đã rơi ra gần đây. Nguyễn Thanh vừa bước vào còn nhìn thấy.
Thậm chí cậu còn bước ngang qua mảnh vỡ đó.
Thực ra, Nguyễn Thanh đã có linh cảm từ trước, nhưng cậu không muốn thừa nhận, thậm chí cố tình đổ lỗi cho việc mình bị chấn động não do cú ngã.
Bởi vì cậu thà tự lừa dối bản thân, còn hơn là phải chấp nhận rằng có... một sự tồn tại như thế.
Một sự tồn tại khiến cho não bộ của cậu cũng bắt đầu tê dại.
Và có khả năng cao rằng sự tồn tại ấy đang ở ngay trước mặt cậu.
Nhận thức này khiến đôi mắt Nguyễn Thanh đỏ hoe, nước mắt không thể kiểm soát được mà dâng tràn nơi khóe mi, cả người trông đến là đáng thương.
Bộ não của Nguyễn Thanh gào thét rằng hãy nhanh chóng rời khỏi đây, nhưng lúc này toàn thân cậu mềm nhũn, sức lực cạn kiệt, nếu không phải đang ngồi trên bồn cầu dựa vào tường, cậu có lẽ đã ngã khuỵu xuống đất từ lâu.
Đó là một nỗi sợ hãi... trước một tồn tại nào đó.
Nguyễn Thanh cố gắng tự trấn tĩnh, nhủ thầm rằng tất cả chỉ là những suy đoán của bản thân, người có tim nằm bên phải có lẽ ở thế giới này nhiều hơn bình thường. Dù sao đây cũng không phải là thế giới ban đầu của cậu, không thể dùng logic cũ để phán xét.
Cho dù có vấn đề, cũng chưa chắc đã là... loại tồn tại đó. Biết đâu lại là một loài quái vật có khả năng biến hóa?
Đúng, chính xác là quái vật.
Có lẽ con quái vật đó còn có phương pháp làm nhiễu loạn nhận thức con người, những điều kỳ lạ trước đó chỉ là ảo giác của cậu mà thôi. Hoặc cũng có thể cậu bị ngã đập đầu và làm thần kinh bị ảnh hưởng.
Nghĩ vậy, Nguyễn Thanh dần bình tĩnh hơn, lý trí cũng quay trở lại.
Con quái vật bây giờ dường như chưa có ý định giết cậu, cậu nhất định không được chọc giận nó, nếu không nhà vệ sinh này sẽ trở thành mộ phần của cậu.
Nữ sinh nhìn cậu thiếu niên ngoan ngoãn ngồi trên bồn cầu, để lộ chiếc cổ mảnh mai yếu ớt. Ánh mắt "cô" dần sâu thêm, nhẹ nhàng cắn vào phần cổ dễ tổn thương ấy.
Cảm giác ấm nóng nơi cổ truyền đến, đồng tử của Nguyễn Thanh co lại, mắt mở to. Những ngón tay thon dài, trắng muốt siết chặt, lòng bàn tay cậu trở nên trắng bệch vì cậu đã nắm quá chặt, móng tay gần như sắp đâm vào da thịt.
Nữ sinh ngẩng đầu nhìn cậu thiếu niên yếu ớt như sắp bật khóc, nghiêng đầu, cười nhẹ: "Ôi? Có vẻ như đã bị phát hiện rồi."
Nguyễn Thanh nghe thấy vậy, mắt mở to, không dám nhìn người trước mặt, chỉ liều mạng lắc đầu, tỏ ý mình không biết gì cả, cũng không phát hiện ra điều gì.
Tuy nhiên, đôi mắt đẹp đẽ của cậu lại ngấn nước, cả người toát lên vẻ bất lực và đáng thương, như thể cậu sắp khóc đến nơi, hoàn toàn phản bội cảm xúc của cậu. Lúc này, cậu thiếu niên chẳng còn chút dáng vẻ kiêu ngạo của kẻ đứng đầu trường, mà giống như một con mèo nhỏ bị bắt nạt, yếu ớt và tội nghiệp.
Trong ánh mắt của thiếu niên, nỗi sợ hãi dần hiện ra, thân hình mỏng manh khẽ run, cậu yếu ớt như một con búp bê sứ dễ vỡ, khiến người khác không khỏi thương xót, muốn nâng niu trong tay, không để cậu chịu một chút ủy khuất nào.
Cũng khiến người ta muốn đè cậu xuống, càng muốn bắt nạt nhiều hơn.
Nữ sinh bật cười khẽ, dịu dàng vuốt ve khuôn mặt hoàn mỹ của cậu, sau đó đưa tay nắm lấy chiếc cằm trắng trẻo, quay đầu cậu qua một chút, rồi cúi xuống hôn lên đôi môi ấy.
Quả nhiên... mềm thật.
Còn hơn cả trong mơ, thật khiến người ta cảm thấy vui sướng.
Rõ ràng không có trái tim, cũng chẳng có cơ thể, nhưng lại khiến "cô" cảm thấy như mình sống lại, cả người phấn khích đến run rẩy.
Khi Nguyễn Thanh nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mắt, đồng tử của cậu lại co rút, tim đột nhiên ngừng đập một nhịp, rồi ngay giây tiếp theo, nước mắt chảy xuống như những hạt ngọc bị đứt chuỗi, từng giọt nhỏ xuống bộ đồng phục.
Nhưng người đàn ông không hài lòng với việc chỉ chạm môi đơn thuần. Ngay khi anh muốn đi xa hơn, động tác của anh bỗng dưng khựng lại.
Người đàn ông quay đầu nhìn về phía nào đó, biểu cảm u ám và đáng sợ, phá hủy khuôn mặt tinh xảo giống hệt Nguyễn Thanh.
Cuối cùng, bóng dáng anh không cam tâm mà biến mất tại chỗ.
Nguyễn Thanh toàn thân run rẩy, cậu cố gắng giữ bình tĩnh, lau nước mắt, trở lại vẻ mặt như thường ngày. Sau khi chắc chắn mình không có gì khác lạ, cậu vội vàng rời khỏi nhà vệ sinh.
Bóng dáng cậu mang theo chút gấp gáp, như thể trong nhà vệ sinh có một con quái vật ăn thịt người.
Dù con quái vật đã rời đi, Nguyễn Thanh vẫn không muốn mạo hiểm rằng nó sẽ không quay lại, phải nhanh chóng rời khỏi đây.
Mạc Nhiên nhìn thiếu niên bước nhanh ra ngoài, trên mặt không có biểu cảm gì, gã nhíu mày, tiến đến hỏi: "Anh Tô, anh sao vậy? Có phải cơ thể không khỏe không?"
Tuy nhiên, thiếu niên đi thẳng qua gã, hoàn toàn không để ý đến gã, cứ như thể coi hắn là vô hình.
Mạc Nhiên đứng im, ánh mắt tối tăm khó lường, vài giây sau mới cất bước định đi theo.
Nguyễn Thanh vừa ra khỏi bóng râm của nhà vệ sinh, ánh nắng chiếu lên người cậu, ngay lập tức xua tan cái lạnh, sự ấm áp cũng làm vơi bớt đi nỗi sợ trong lòng cậu.
Bên ngoài nhà vệ sinh không có gương, cũng chẳng có thứ gì có thể phản chiếu.
Nguyễn Thanh muốn đi đến bồn hoa bên ngoài, vì ở đó có thể đón ánh nắng mặt trời, lại có cây to để dựa lưng.
Tuy nhiên, ngay khi bước ra khỏi nhà vệ sinh, cơ thể cậu hoàn toàn mềm nhũn, cậu ngã thẳng xuống.
Thực ra Nguyễn Thanh đã cạn kiệt sức lực từ lâu, việc đi ra khỏi nhà vệ sinh chỉ là nhờ lý trí chống đỡ. Đến khi thấy ánh mặt trời, tinh thần cậu thả lỏng, sức lực cả người dường như bị rút sạch.
Ngay trước cửa nhà vệ sinh có vài bậc thang, cậu chỉ vừa đến mép thôi.
Nhưng cậu không còn sức để giữ mình lại nữa, Nguyễn Thanh nhắm mắt, để mặc bản thân ngã xuống.
Nói là quái vật, chỉ là cậu đang tự lừa mình mà thôi.
Ngay từ đầu cậu đã không nhìn kỹ gương mặt nữ sinh đó, đến khi "nó" vặn cằm cậu lại, cậu mới nhìn rõ.
Gương mặt đó chính là... khuôn mặt của cậu.
Ban đầu, "nó" vẫn là cô gái tóc dài, mặc váy ngắn đồng phục của trường, nhưng khi "nó" tiến lại gần, toàn thân đã trở nên giống hệt cậu.
Giống như một cái bóng trong gương, bước ra ngoài.
Nghe nói có một loại... tồn tại, có thể bò ra từ trong gương, giết chết người thật, rồi thay thế họ.
Quả nhiên từ ngày đầu tiên cậu đã bị theo dõi.
Lúc đó cậu còn ngây thơ soi gương, còn soi rất lâu, nên mới cho "nó"... cơ hội bò ra.
Thời gian "nó" bò ra có lẽ liên quan đến việc soi gương quá lâu.
Nếu phát hiện sớm, có lẽ chỉ cần đập vỡ gương là có thể ngăn "nó" xuất hiện?
Giống như Tống Ngọc vậy.
Nhưng bây giờ nói gì cũng muộn rồi, cái bóng của cậu... đã bò ra rồi...
Bước tiếp theo có lẽ là giết cậu, rồi thay thế cậu.
Mạc Nhiên nhìn thấy thiếu niên ngã thẳng xuống mép cầu thang, đôi mắt mở to kinh ngạc, gã lao tới muốn đỡ lấy cậu.
Nhưng vì chậm mất vài giây, thiếu niên rơi vào vòng tay của người khác.
Nguyễn Thanh cứ nghĩ mình sẽ ngã xuống đất, không ngờ lại được ai đó đỡ lấy. Cậu mở mắt nhìn, hình như là... bạn trai cũ của cậu, người đã bỏ rơi cậu.
Nguyễn Thanh nhắm mắt lại, không giãy giụa.
Không phải cậu không muốn, mà là bây giờ cậu chẳng còn chút sức lực nào để giãy giụa, chỉ có thể để người kia ôm mình, từ từ trấn tĩnh lại cảm xúc, cố gắng khôi phục sức lực.
Mùi hương thoang thoảng của hoa lan bay đến, khiến Bùi Diễn hiếm khi ngẩn người khi ôm lấy vòng eo mảnh mai của thiếu niên.
... Dường như mềm mại hơn so với tưởng tượng.
Trong livestream, mọi người thấy ai đó lao đến với tốc độ cực nhanh chỉ để đỡ thiếu niên, ban đầu họ hơi sửng sốt, sau đó là hàng loạt bình luận chớp nháy.
【Tôi cứ tưởng Bùi Thần lén lút đến là để tìm manh mối, kết quả là hắn đến để cứu vãn tình yêu sao? (Không thể tin nổi.JPG)】
【Không phải chứ, tôi vốn nghĩ Bùi Thần sẽ hối hận, nhưng không ngờ anh ta thật sự hối hận! Chẳng phải anh ta luôn khinh thường mấy người dựa vào nhan sắc để dựa dẫm vào người khác sao!?】
【Vừa mới nói chia tay mà đã ôm ôm ấp ấp, Bùi Thần không phải đang chơi chiêu "lạt mềm buộc chặt" đấy chứ? Ha! Đàn ông!】
【Buông vợ tôi ra! Anh đã là tình cũ rồi! Tôi mới là tình mới! Còn ôm vợ người khác không buông, sao lại không biết xấu hổ như thế!】
【Ôm cũng thật thuận tay, cũng đâu thấy anh ta ôm ai khác bao giờ (Lật mắt.JPG).】
Mạc Nhiên lạnh lùng nhìn Bùi Diễn đang ôm eo thiếu niên, trong mắt tràn ngập sự căm ghét, gã lạnh giọng nói: "Mày cũng xứng đáng chạm vào anh Tô à? Buông anh Tô ra!"
Bùi Diễn hoàn toàn không để ý đến Mạc Nhiên, hắn hơi cúi người, định bế thiếu niên lên theo kiểu công chúa.
Động tác dịu dàng đến mức khán giả trong livestream cũng phải kinh ngạc, nếu không tận mắt nhìn thấy, họ tuyệt đối sẽ không tin Bùi Thần lại dịu dàng đến thế khi bế người khác.
Dù gì từ trước đến nay Bùi Thần luôn lạnh lùng, chưa từng dịu dàng với ai bao giờ.
Mạc Nhiên thấy vậy, ánh mắt trở nên tối sầm, gã không kiềm chế nổi mà định kéo tay Nguyễn Thanh, muốn kéo cậu về phía mình.
Biểu cảm và hành động của gã chẳng khác gì bảo vật của mình bị người khác đụng vào.
Hành động của Mạc Nhiên có thể nói là rất vô lễ, hoàn toàn không phù hợp với thân phận đàn em của gã.
Thế nhưng Bùi Diễn lại ôm thiếu niên lùi về phía sau một bước, tránh khỏi bàn tay của Mạc Nhiên, để gã nắm hụt.
"Cậu chỉ là một con chó của em ấy thôi." Bùi Diễn nhìn Mạc Nhiên với vẻ mặt đầy kiêu ngạo, giọng điệu lạnh lẽo, "Còn tôi là bạn trai của em ấy, tôi bế em ấy thì hợp lý hơn."
Mạc Nhiên nghe vậy bật cười lạnh, giọng nói đầy khinh thường, "Đính chính lại một chút, mày giờ chẳng còn liên quan gì đến anh Tô nữa, nói đúng ra mày chỉ là tình cũ mà thôi."
"Dù sao thì hôm qua hai người đã chia tay rồi."
Bùi Diễn mặt không đổi sắc, lạnh lùng đáp: "Cuộc gọi đó không phải tôi gọi, là có kẻ khác ghen tị với tôi, muốn hãm hại tôi."
Nguyễn Thanh: "...?"
Giọng này có vẻ giống hệt với giọng nói mà cậu nghe được khi nói chia tay mà nhỉ.
Không giống như có ai đó gọi hộ... đúng không?
Nguyễn Thanh liếc nhìn Bùi Diễn, thấy gương mặt hắn lạnh lùng, thản nhiên, trông có vẻ không giống như đang nói dối.
Thiếu niên không rõ tình hình, nhưng khán giả trong livestream thì hiểu rất rõ, ngay khi Bùi Diễn nói ra câu đó, tất cả đều ngớ người, rồi ngay sau đó màn hình tràn ngập những dòng bình luận "???" nhấp nháy.
【Mọi người ơi, hình như tai tôi bị điếc mất rồi, tôi nghe thấy Bùi Thần bảo cuộc gọi đó không phải anh ta gọi, là có người ghen tị với anh ta, hahaha.】
【Tôi thừa nhận Bùi Thần rất mạnh, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói có người ghen tị với anh ta rồi hãm hại, anh ta làm sao mà có thể nói ra câu này chứ.】
【Cười chết mất, câu này mà Bùi Thần cũng có thể nói ra được, cuộc gọi không phải anh ta gọi? Hôm qua ai là người vừa mới xác định thân phận xong liền không thương tiếc nói chia tay đấy? Thậm chí còn không đưa ra lý do nào, vậy mà chưa đến một ngày đã nói có người hãm hại, đúng là đàn ông thay đổi nhanh như chong chóng.】
【Câu nói đùa hay nhất năm, cuộc gọi không phải tôi gọi, là có người hãm hại tôi.】
【Hahaha tôi xem livestream của Bùi Thần lâu thế rồi, đây là lần đầu tiên phát hiện ra anh ta còn có thể nghiêm túc bịa chuyện như thế, Bùi Thần: Không phải tôi, tôi không có, có người hãm hại tôi.】
【Tsk tsk tsk, thật không ngờ anh là người như thế, Bùi Thần.】
-----------------
Gõ phím nhắn nhủ vài lời ≧◔◡◔≦:
Phó bản 1 thì mới ôm ấp thôi, phó bản hai đã đợp mỏ ẻm ba lần rồi. Đặc quyền của chồng ẻm là xuất hiện vừa dị mà hay doạ ma ẻm nữa:> Làm sao làm chứ mỗi lần gặp anh là nước mắt ẻm rơi đầu tiên đấy ông già