Sau khi lời của Bùi Diễn rơi xuống, bầu không khí bỗng chốc trở nên im lặng hẳn. Có lẽ không ai ngờ rằng nguyên nhân lại là như vậy.
Hơn nữa, khi Bùi Diễn nói ra những lời này, gương mặt hắn vô cùng nghiêm túc, khiến người khác khó lòng không tin tưởng.
Điều quan trọng nhất là chưa từng có ai chủ động nói lời chia tay với cậu thiếu niên. Trước giờ, những lần chia tay đều là do cậu chán rồi tự mình đề nghị.
Dù là vì thế lực mạnh mẽ của cậu thiếu niên, hay vì chính con người cậu ấy, có lẽ chẳng ai đành lòng mở lời chia tay.
Thế nên sắc mặt Mạc Nhiên lập tức trở nên âm trầm, ánh mắt gã dán chặt vào Bùi Diễn như một con rắn độc đang chờ thời cơ cắn chết con mồi.
Nguyễn Thanh không quan tâm Mạc Nhiên có vẻ mặt gì, sau khi lấy lại được chút sức lực, cậu đẩy Bùi Diễn ra, lạnh lùng ngạo nghễ nói: "Vậy thì chia tay ngay bây giờ đi."
"Dù sao tôi cũng đã nghe thấy rồi. Tôi đã chặn hết mọi phương thức liên lạc của anh, điều đó có nghĩa là chúng ta kết thúc rồi, cho dù anh có bị người khác hãm hại đi chăng nữa."
Bị hãm hại dẫn đến chia tay, chuyện như vậy trước đây cũng từng xảy ra, nhưng một khi Nguyễn Thanh đã chặn và xóa bỏ mọi phương thức liên lạc, thì gần như sẽ không bao giờ quay đầu lại, bất kể lý do là gì.
Mặc dù hình tượng của Nguyễn Thanh đã sụp đổ không ít lần, nhưng việc trừ điểm lại được tính theo số lần. Có thể duy trì thì vẫn nên duy trì, nếu không thì số điểm bị trừ e rằng còn nhiều gấp mấy lần số điểm cậu ta kiếm được khi vượt qua trò chơi.
Điểm nợ ấy có lẽ rất khó mà trả hết.
Quan trọng hơn, cậu không hề muốn có một người bạn trai hoặc bạn gái mạnh mẽ, vì điều đó cũng có nghĩa là mối nguy hiểm sẽ luôn rình rập.
Dù cho với tính cách của nguyên chủ, bạn trai cũng chẳng thể trèo lên đầu cậu được, nhưng những người lạnh lùng, điềm nhiên một khi đã phát điên lên thì còn khó kiểm soát hơn bất cứ ai.
Huống hồ, đối phương còn là một người chơi, thủ đoạn tuyệt đối nhiều hơn người thường, đó chẳng khác gì "mưu cầu da hổ" (*) thực sự.
Trong tình thế có lựa chọn, Nguyễn Thanh không muốn tiếp xúc với bất kỳ ai mà cậu không thể hoàn toàn kiểm soát.
Biểu cảm của Mạc Nhiên ngay khi nghe những lời của Nguyễn Thanh lập tức chuyển từ âm u sang rạng rỡ, gã cười tươi tắn nhìn về phía Bùi Diễn, "Đúng vậy, đến điện thoại mày còn không bảo vệ nổi, lại còn bị người ta dùng thủ đoạn rẻ mạt hãm hại, điều này cho thấy bản thân mày vốn dĩ không xứng với anh Tô."
"Thêm nữa, nếu mày nói mình bị hãm hại, vậy tại sao không lập tức tìm đến anh Tô để giải thích rõ ràng? Anh Tô vừa rồi ở ngay trên sân bóng rổ, cả bạn Hạ cũng đã đến rồi, nhưng mày lại cứ kéo dài mãi đến bây giờ mới xuất hiện. Tao thấy mày chẳng hề coi trọng anh Tô chút nào đâu, có khi mày đã tính đến chuyện chia tay từ lâu rồi."
Mạc Nhiên cười khẩy một tiếng, giọng điệu đầy mỉa mai, "Đừng nói với tao rằng bây giờ mày mới phát hiện ra mình bị hãm hại, điều đó chỉ khiến tao và anh Tô càng coi thường mày hơn thôi."
Bùi Diễn, vốn đã định mở miệng nói điều tương tự: "......"
【Haha, mọi người ơi, cái tên Mạc Nhiên này cũng có vài chiêu đấy! Nhẹ nhàng mà chặn hết mọi đường lui của Bùi thần, giá như gã cũng làm streamer thì hay rồi, chuyên đi theo đuôi người đẹp bá vương của trường.】
【Bá vương trường: Hôm nay anh không thèm để ý, nhưng mai này anh không với nổi! Cười chết mất, Bùi thần của chúng ta bịa chuyện mà chẳng ai tin được, cuối cùng lại bị mắng thảm hại.】
【Cầm trong tay một tấm thẻ bài danh giá như vậy mà lại cứ nhất quyết gọi điện chia tay, giờ thì hối hận chưa? Đã quá muộn! Người đẹp bá vương của tôi cũng biết tức giận mà!】
Bùi Diễn định nói gì đó nhưng bỗng chốc sững lại.
Cậu thiếu niên với đôi mắt đỏ hoe đẹp đẽ, gốc hàng mi còn lấp lánh vài giọt nước như thể cậu đã khóc.
Có vẻ là... vừa khóc xong?
Chỉ vì... suýt thua trận?
Do cậu thiếu niên bước đi quá nhanh lúc nãy, Mạc Nhiên không kịp chú ý đến vẻ ngoài của cậu. Giờ đây, khi nhìn theo ánh mắt của Bùi Diễn về phía cậu thiếu niên, gã cũng thấy trạng thái của cậu ấy.
Như chợt nghĩ ra điều gì, sắc mặt Mạc Nhiên lập tức biến đổi. Gã bước nhanh về phía trước, nắm lấy tay của cậu thiếu niên, rồi vội vã đặt tay mình lên ngực trái của cậu. Chỉ một giây sau, gã liền thở phào nhẹ nhõm.
Tim... vẫn đập.
Nguyễn Thanh đờ đẫn nhìn Mạc Nhiên đang đứng rất gần, rồi lại cúi xuống nhìn bàn tay đang đặt trước ngực mình. Phải mất vài giây sau cậu mới phản ứng lại, ngay lập tức đẩy gã ra, tức giận vung tay tát mạnh vào mặt Mạc Nhiên.
Đầu của Mạc Nhiên bị đẩy lệch sang một bên, trông có vẻ khá đáng thương.
Thực tế thì gã không hề bị đánh lệch đi như vậy, mà chỉ thuận theo lực tay của cậu thiếu niên mà nghiêng đầu. Dù sao thì sức của cậu quá yếu, đến mức đánh người cũng chẳng thể làm gã đau, ngược lại còn giống như là một cái chạm khẽ, như lông vũ vuốt nhẹ làm ngứa ngáy tâm can.
Hơn nữa, gã vừa chạm vào tay và ngực trái của cậu thiếu niên, cả người cậu ấy vừa thơm vừa mềm mại, khiến người ta chỉ muốn ôm vào lòng mà trêu chọc, không bao giờ cho kẻ khác có cơ hội nhìn thấy nữa.
Mạc Nhiên cúi đầu che giấu sự hưng phấn trong mắt mình, dùng lưỡi khẽ đẩy gò má vừa bị đánh.
Gã quay đầu lại nhìn thiếu niên dù đang giận dữ vẫn đẹp đến khó tin.
Có vẻ như... càng khiến người ta rung động hơn.
Mạc Nhiên mỉm cười nịnh nọt, nói: "Anh Tô, em không cố ý đâu. Em chỉ thấy trên ngực anh có một con sâu róm, nên mới lấy nó ra thôi."
Nói xong, gã giơ tay vừa chạm vào ngực Nguyễn Thanh ra, bên trong đúng là có một con sâu róm đã chết.
Nguyên chủ rất sợ những loài động vật thân mềm có lông như sâu róm, vì vậy gương mặt Nguyễn Thanh lập tức biến sắc.
Cậu lùi lại vài bước, giọng nói căng thẳng: "Cậu, mau vứt nó đi!"
"Được rồi, vứt rồi đây." Mạc Nhiên nhanh chóng ném con sâu róm đi, thái độ vô cùng nhún nhường, giọng điệu đầy áy náy, "Xin lỗi anh Tô, vừa rồi là lỗi của em, lẽ ra em nên nói với anh trước, xin lỗi."
Nếu thật sự có sâu róm trên người, nguyên chủ tuyệt đối không muốn nghe nói trước rồi mới lấy nó xuống, vì thế cách xử lý của Mạc Nhiên thật ra là tốt nhất.
Nguyễn Thanh hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ nói: "Lần này coi như bỏ qua."
"Cảm ơn anh Tô đã bỏ qua sự vô lễ của em." Mạc Nhiên cười hì hì, diễn vai đàn em vô cùng xuất sắc, y hệt cách gã đối xử với Tô Thanh ngày trước.
Nguyễn Thanh lạnh lùng lướt qua Mạc Nhiên một cái, không nói thêm gì nữa.
Bùi Diễn đứng bên cạnh cũng không lên tiếng, dù hắn biết Mạc Nhiên từ đầu đến cuối chỉ đang lừa gạt cậu thiếu niên.
Bùi Diễn không vội, nhưng khán giả trong phòng livestream thì đã gấp lắm rồi.
【Ôi trời ơi, Bùi thần, anh cứ nhìn người yêu của mình bị lừa gạt vậy à! Anh mau lên đi vạch trần tên tiểu nhân kia chứ!】
【Cái tên Mạc Nhiên đó rõ ràng là đang lợi dụng người đẹp của tôi, còn nói gì mà sâu róm! Tôi chỉ muốn tát cho gã thêm mấy cái nữa.】
【Tức chết đi được, tôi không thể nhìn nổi nữa, Bùi thần anh cứ ngồi đó nhìn mãi, anh đúng là đáng đời không có người yêu!】
Mặc cho bình luận có nói gì, Bùi Diễn cũng không vạch trần lời nói dối của Mạc Nhiên.
Vì thiếu niên quá tin tưởng vào gã.
Dù hắn có vạch trần, thì Mạc Nhiên cũng sẽ bảo rằng hắn tức giận vì bị nói trúng tim đen, rồi vu oan hắn là đang ly gián.
Bùi Diễn liếc nhìn thiếu niên, ân cần lấy ra khăn giấy: "Có vẻ máu sâu róm dính lên áo em rồi, để anh lau giúp nhé."
Nguyễn Thanh khẽ đơ người, lập tức giật lấy khăn giấy từ tay Bùi Diễn, ra sức lau sạch áo mình.
Bùi Diễn cũng không để tâm khi không thể giúp thiếu niên lau áo, chỉ lặng lẽ nhìn cậu.
Sắc mặt của cậu có phần căng thẳng, rõ ràng là rất sợ con sâu róm, hoàn toàn không phù hợp với hình tượng một "đại ca trường học".
Nhưng thực tế, chẳng có chuyện nào mà cậu làm lại phù hợp với danh xưng "đại ca" cả.
Bởi không có "đại ca" nào lại trốn khóc lén khi thua một trận bóng rổ.
Bùi Diễn liếc nhìn thiếu niên vài lần rồi quay sang Mạc Nhiên, lạnh lùng nói: "Cậu quá bất cẩn rồi, sao lại để sâu róm chết trên áo của anh Tô Thanh? Nếu là tôi, chắc chắn tôi đã gỡ nó đi khi anh ấy không để ý."
Khuôn mặt Bùi Diễn vẫn như mọi khi, lạnh nhạt, giọng điệu cũng bình thản, nhưng từng câu từng chữ lại chứa đầy trách móc.
Cái cách hắn nói cũng chẳng ăn nhập gì với con người của hắn. Nếu không phải nghe tận tai, chắc hẳn chẳng ai nghĩ hắn lại có thể thốt ra những lời như vậy.
Sau khi Bùi Diễn nói xong, biểu cảm của Mạc Nhiên trong thoáng chốc như đờ ra.
Không chỉ Mạc Nhiên, mà cả những khán giả trong phòng phát trực tiếp cũng sững sờ trước câu "anh Tô Thanh".
Bình luận hiếm khi ngừng lại trong giây lát.
Dù người chơi có thực sự nhập vào thế giới game, nhưng đôi khi, dù có thẻ danh tính, điều đó chỉ khiến nhận thức của NPC mơ hồ đi chút ít.
Bùi Diễn cao khoảng một mét tám sáu, tuy không biết tuổi cụ thể của hắn, nhưng trông hắn chắc chắn đã trên hai mươi. Đứng giữa đám NPC kia, hắn hoàn toàn không giống một học sinh.
Còn thiếu niên tên Tô Thanh kia, dù là "đại ca trường học", rõ ràng vẫn chỉ là một học sinh lớp mười.
Vì vậy, trong khoảnh khắc, khán giả trong phòng phát trực tiếp đều im lặng, phải vài giây sau mới có đạn mạc lướt qua.
【Tôi thật không biết nên chế giễu Bùi Thần vì câu nói đầy mỉa mai ấy hay vì cái cách anh gọi "anh Tô Thanh"...】
【Tôi cũng vậy, sốc đến mức đổ cả nước lên người, suýt nữa tôi tưởng mình bị điếc.】
【Tôi nghĩ mình đã hiểu sai về Bùi Thần. Trước giờ tôi cứ tưởng anh ấy lạnh lùng và đáng tin cậy.】
【Bùi Thần: Gã làm vậy thật không ra gì, còn tôi, tôi chỉ biết thương "anh" thôi.】
【Cứu với! Giờ tôi chỉ nhớ mỗi câu "anh Tô Thanh", chẳng còn hình dung nổi Bùi Thần trước đây là thế nào nữa.】
Bùi Diễn trực tiếp tắt bình luận, vẻ mặt không hề thay đổi.
Thiếu niên quá đơn thuần, dường như chỉ cần dùng chiêu này là đủ.
Vậy nên hắn học từ Mạc Nhiên, quả thực rất hiệu quả.
Bởi vì sau khi Bùi Diễn nói xong, hắn thấy rõ ánh mắt của thiếu niên đối với Mạc Nhiên đã khác đi, hiển nhiên là lời hắn nói đã thấm vào tâm trí cậu.
Nguyễn Thanh lạnh lùng liếc Mạc Nhiên một cái, sau đó quay người bỏ đi.
Thấy vậy, Mạc Nhiên lườm Bùi Diễn một cái, rồi lập tức đuổi theo: "Anh Tô, chờ em với! Nghe em giải thích đã!"
"Dễ thương lắm, đúng không?" Ngay khi Bùi Diễn chuẩn bị rời đi, một giọng nói trầm ấm, pha chút nuông chiều vang lên bên tai hắn.
Ngay trước khi giọng nói ấy vang lên, Bùi Diễn đã nhanh chóng tránh xa bằng một cú lách người.
Tiêu Thời Dịch nhìn con dao chém hụt, nét mặt bình tĩnh nhưng trong đáy mắt lại hiện lên chút tiếc nuối: "Thật đáng tiếc."
Nói xong, anh thu dao lại rồi quay người bỏ đi, dường như vừa rồi không phải anh định giết người.
Từ biểu cảm đến tâm trạng, Tiêu Thời Dịch hoàn toàn không giống một NPC học sinh trung học bình thường, sự bình tĩnh của anh thật đáng sợ.
Bùi Diễn chỉ đứng đó nhìn anh đi xa, không ngăn cản.
【Trời ơi, cái quái gì vậy, hoảng hồn nha má! Nếu đổi thành một người chơi khác chắc chắn đã bị anh ta đâm chết rồi. Rốt cuộc đây là loại phó bản gì vậy? Chẳng phải là phó bản linh dị sao!? Tại sao NPC lại vô cớ đâm người!?】
【Tôi đã sớm đoán được NPC Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch có vấn đề, hai người họ hoàn toàn không giống học sinh trung học. Tôi chỉ muốn biết, phó bản này có cho phép tấn công NPC không? Nếu NPC có thể tùy tiện đâm người chơi mà người chơi lại không thể phản công, chẳng phải rất nguy hiểm sao?】
【Còn cả đám quỷ không biết đang ẩn nấp ở đâu nữa. Phó bản này thật sự chỉ là phó bản cấp trung sao? Độ khó hoàn toàn không giống vậy.】
【Bạn đoán đúng rồi, lúc đầu đây chỉ là phó bản cấp trung, nhưng bây giờ đã thay đổi, tôi vừa kiểm tra thì nó đã trở thành phó bản thăng cấp.】
【Không phải phó bản cấp trung lên cấp cao cần thời gian và điều kiện sao? Tại sao lại đột ngột thăng cấp? Có phải do người chơi nào đã làm gì không? Tôi chẳng thấy có gì đặc biệt cả.】
...
Nguyễn Thanh quay trở lại lớp học, lúc này lớp học không một bóng người.
Ngay khi bước vào, cậu nhận thấy bàn học của mình đã bị người khác động vào, lệch đi vài phân.
Giống như có ai đó lục lọi trong ngăn bàn của cậu, khi rời đi vô tình va phải bàn học.
Nhưng cũng có thể là do ai đó đùa giỡn trong lớp, vô tình đụng phải bàn của cậu, dù khả năng này rất thấp.
Bởi lẽ thường chẳng ai dám chơi đùa quanh bàn của cậu.
Nguyễn Thanh ngồi xuống một cách tự nhiên, không vội kiểm tra ngay, vì bên cạnh cậu vẫn còn Mạc Nhiên đang cố gắng giải thích.
Khi chơi bóng rổ, Nguyễn Thanh đã nhận ra Mạc Nhiên có vấn đề, kỹ năng của gã không hề giống một học sinh trung học bình thường.
Và khi Mạc Nhiên chạm vào ngực trái của cậu, Nguyễn Thanh đã khẳng định một điều: Mạc Nhiên biết về con quái vật trong gương.
Nghĩ kỹ lại, khi vào nhà vệ sinh, Mạc Nhiên thường đứng canh ở ngoài, nhưng lần này gã lại đi theo cậu vào trong mới dừng lại.
Rõ ràng, gã không chỉ biết, mà có lẽ còn biết quy luật xuất hiện của con quái vật trong gương.
Nhưng tại sao Mạc Nhiên lại không sợ con quái vật trong gương?
Tim của Mạc Nhiên vẫn nằm ở bên trái, rõ ràng chưa bị thay thế.
Có phải vì gã mạnh hơn? Hay... gã đã giết chết con quái vật của mình?
Nguyễn Thanh nghiêng về giả thuyết thứ hai. Mạc Nhiên đã giết chết con quái vật trong gương của mình và có lẽ còn nhận được một số khả năng phi thường từ việc đó.
Không chỉ có gã, Tiêu Thời Dịch cũng có thể như vậy.
Nếu giả thuyết này đúng, điều đó có nghĩa là con quái vật trong gương có thể bị giết.
Nguyễn Thanh trầm tư chạm vào viên hồng ngọc ở tai trái, hoàn toàn không để ý đến lời giải thích của Mạc Nhiên.
Hiện tại, Mạc Nhiên đã không còn kiểm soát được nữa.
Gã mang theo sâu róm, Nguyễn Thanh dễ dàng đoán được gã định làm gì.
Gã muốn hù dọa cậu.
Nếu cậu chỉ là nguyên chủ, có lẽ đã nghĩ Mạc Nhiên chỉ đang trả thù, nhưng Nguyễn Thanh khó mà tin điều đó.
Cứ tiếp tục ở bên cạnh Mạc Nhiên, chắc chắn sẽ có vấn đề, cậu phải tìm cách kiểm soát gã.
"Anh Tô, em không cố ý đâu, lúc đó em chỉ vội quá thôi." Mạc Nhiên lo lắng giải thích, sợ rằng Nguyễn Thanh sẽ hiểu lầm mình.
"Được rồi, đừng nói nữa." Nguyễn Thanh ngắt lời, rõ ràng là không muốn nghe thêm.
Cậu vừa dứt lời đã lấy điện thoại ra và gọi cho Hạ Bạch Y.
Điện thoại kêu khá lâu nhưng không có ai bắt máy.
Nguyễn Thanh nhìn sang Mạc Nhiên: "Bạch Y vừa đi mua thuốc lá cho tôi, đến giờ vẫn chưa về. Cậu cho người đi tìm cô ấy đi."
Thấy Nguyễn Thanh không truy cứu chuyện vừa rồi, Mạc Nhiên thở phào nhẹ nhõm, lập tức gật đầu: "Vâng, anh Tô."
Nói xong, Mạc Nhiên rời khỏi lớp học, rõ ràng là đi tìm người.
Sau khi Mạc Nhiên khuất dạng, Nguyễn Thanh tựa nhẹ vào ghế, ánh mắt thoáng quét qua bàn học và rơi vào một vật gì đó lạ lẫm.
Ở mép bàn có một tờ giấy được gấp lại, là giấy nháp thông thường.
Hôm qua khi rời khỏi trường, Nguyễn Thanh chắc chắn không có tờ giấy này. Rõ ràng nó được ai đó đặt vào sau khi cậu rời đi, hoặc sáng nay.
Nguyễn Thanh lấy tờ giấy ra và mở ra.
Bên trong giấy nháp có kẹp một mảnh giấy màu vàng được gấp thành hình tam giác, trên đó còn có những hoa văn được vẽ bằng mực đỏ, dường như là một lá bùa.
Trên giấy nháp viết nguệch ngoạc một câu.
[Nếu không muốn chết, hãy mang theo lá bùa này bên mình.]
Nguyễn Thanh nhìn dòng chữ trên tờ giấy, sững sờ trong giây lát.
Ai đang giúp cậu?
Những người chơi chăng?
Người chơi có điểm tích lũy, đúng là họ có thể đổi lấy những vật phẩm như thế này từ hệ thống trò chơi.
Xem ra những người chơi cũng không ngu ngốc lắm, mới vào phó bản hai ngày đã nhận ra tình hình.
Nguyễn Thanh cầm lá bùa, nắm chặt trong tay, cảm giác bất an trong lòng dần tiêu tan.
Cậu có chút xúc động.
Vừa cất lá bùa vào món đồ đạo cụ "Đồng hồ Thời Gian" từ phó bản trước, Nguyễn Thanh vừa thầm khen ngợi trong đầu.
【Hệ thống, người chơi của trò chơi này đúng là tốt bụng, hai phó bản đều có người tặng đồ cho tôi.】
Hệ thống: "..."
Hệ thống nhìn Nguyễn Thanh cẩn thận đeo lá bùa lên cổ, rất muốn khuyên cậu đừng nhận lấy.
Tuy nhiên, việc này lại liên quan đến thông tin phó bản, nên nó không thể lên tiếng ngăn cản, chỉ có thể mở lời một cách lấp lửng.
【...Thực ra người chơi cũng không tốt đẹp như cậu nghĩ đâu.】
Tuy nhiên, Nguyễn Thanh dường như không hiểu ám chỉ đó, còn trân trọng cất "Đồng hồ Thời Gian" vào áo.
Hệ thống không quá ngạc nhiên, đoán rằng ngay cả khi cậu hiểu được lời gợi ý của nó, cũng sẽ không từ bỏ lá bùa này.
Rõ ràng cậu sợ ma đến mức tự lừa dối mình.
Nguyễn Thanh lấy bật lửa từ trong túi, đốt tờ giấy nháp.
Cậu ném tờ giấy xuống đất, nhìn nó dần cháy thành tro bụi rồi hỏi trong đầu: 【Hệ thống, cậu nghĩ đạo cụ này có ích không?】
Hệ thống: 【... Đạo cụ chắc chắn không có vấn đề gì.】
Nguyễn Thanh lạnh lùng nói: 【Cậu chỉ cần nói nó có tác dụng với tôi không là được.】
Hệ thống: 【...Không.】
Lúc ở nhà tắm còn có thể giải thích là vấn đề của bản gốc, nhưng những chuyện xảy ra ở trường rõ ràng cho thấy "Hồng Nguyệt" dường như không phát huy tác dụng.
Dù vậy, hệ thống vẫn không nghĩ là đạo cụ có vấn đề, nó chắc chắn có thể che giấu thể chất đặc biệt, chỉ không rõ tại sao lại không hiệu quả lần này.
Nguyễn Thanh cười lạnh một tiếng: 【Đạo cụ này là do các cậu bán cho tôi, còn khiến tôi nợ điểm, giờ lại bảo không dùng được?】
【Tôi đã báo cáo lên hệ thống chính. Hiện tại có hai phương án: Một là hệ thống thu hồi đạo cụ "Hồng Nguyệt", trả lại điểm cho người chơi. Hai là điều chỉnh tác dụng của "Hồng Nguyệt" lên cấp độ của đạo cụ linh dị tương tự, có thể chống lại sự tấn công của ma quỷ.】
【Người chơi muốn chọn phương án nào?】
Nguyễn Thanh không suy nghĩ mà chọn ngay phương án thứ hai.
【Đạo cụ đã được cập nhật tác dụng.
Đạo cụ: Hồng Nguyệt (đạo cụ cấp b)
Tác dụng: Có thể chống lại sự tấn công từ ma quỷ.
Hạn chế: Đạo cụ thụ động, chỉ được sử dụng một lần trong mỗi phó bản.】
Tờ giấy nháp mỏng manh nhanh chóng hóa thành tro bụi.
Mạc Nhiên không tự mình đi tìm, mà sai đàn em, nên quay lại rất nhanh.
Khi trở lại, Mạc Nhiên liếc mắt nhìn đống tro trên sàn rồi quay sang Nguyễn Thanh: "Anh Tô, hình như Hạ Bạch Y đã rời trường, chắc có việc gấp về nhà. Hay để em đi mua thuốc lá với anh nhé?"
Nguyễn Thanh suy nghĩ một lát rồi đáp: "Thôi, đi ăn trước đã."
Giờ đã không còn sớm, cũng đến lúc ăn trưa.
Mạc Nhiên gật đầu, không có ý kiến gì: "Ăn trưa xong rồi mua cũng được."
Nguyễn Thanh định đi đến căng tin, nhưng Mạc Nhiên lại dẫn cậu ra cổng trường. Đến lúc này cậu mới nhận ra nguyên chủ chưa bao giờ ăn ở căng tin.
Việc xác định phó bản cốt lõi là con quái vật trong gương cũng có nghĩa là phỏng đoán trước đó về kẻ sát nhân đã sai. Vì vậy, việc ở một mình không phải vấn đề lớn, miễn là không đứng trước gương một mình thì chắc không sao.
Nguyễn Thanh đành theo Mạc Nhiên rời khỏi trường học.
Ngay trước cổng trường là con đường lớn, vào giờ trưa xe cộ qua lại rất nhiều, người đi lại cũng đông đúc.
Đang lúc đèn giao thông chuyển sang xanh, một chiếc xe bất ngờ mất lái lao thẳng tới.
Nguyễn Thanh đã gần sang đến vỉa hè nhưng vì dòng người xô đẩy tránh xe, cậu và Mạc Nhiên bị tách ra.
Cậu bị đẩy vào một con hẻm nhỏ bên cạnh.
Tất nhiên, đây cũng là do Nguyễn Thanh thuận thế để né tránh Mạc Nhiên. Cậu không muốn ở cùng gã quá lâu.
Mạc Nhiên có chút điên loạn, không hề có bất kỳ nguyên tắc đạo đức nào, dù hiện tại chưa động gì đến cậu nhưng chỉ là vấn đề thời gian.
Nguyễn Thanh lập tức tắt tiếng điện thoại, rồi đi sâu vào trong con hẻm nhỏ.
Tất cả người chơi đều là học sinh, điều này chứng tỏ trường học rất có thể là trung tâm của phó bản. Đối với trường học, thứ Bảy và Chủ Nhật là hai ngày đặc biệt.
Vì thời gian trò chơi kéo dài mười ngày, mà ngày thứ hai lại rơi vào thứ Bảy, điều này có lẽ không phải trùng hợp. Rất có thể hai ngày này là cơ hội tốt nhất.
Có lẽ nhờ đạo cụ và lá bùa đã cho Nguyễn Thanh thêm can đảm, cậu dự định đi vòng lại trường để xem có thể tìm được manh mối nào không.
Tuy nhiên, cậu vừa bước ra khỏi con hẻm đã hối hận vì đã bỏ rơi Mạc Nhiên.
Bởi vì cậu gặp phải cướp.
Người đàn ông đeo khẩu trang, cầm dao chĩa vào Nguyễn Thanh, giọng khàn khàn: "Đưa hết đồ giá trị ra đây!"
Nguyễn Thanh nhìn người đàn ông cầm dao trước mặt, khẽ cúi đầu tránh để gã ta thấy mặt mình, rồi lấy điện thoại và tiền từ túi ra đưa cho hắn.
Thậm chí cả bật lửa cũng đưa luôn.
Nguyễn Thanh không muốn đưa, nhưng trong con hẻm chỉ có cậu và hắn, không ai có thể giúp cậu.
Dù cậu không muốn, hắn cũng sẽ ép buộc cậu.
Ngay cả nguyên chủ cũng sẽ chọn cách giao đồ ra, vì biết rõ bản thân chỉ dám ỷ thế, còn khi ở một mình thì không thể dựa vào ai giúp được.
Cách tốt nhất là nhún nhường trước, sau đó mới tính đến chuyện trả thù sau.
Huống chi nếu cậu không giao ra, để hắn chú ý đến thì hậu quả có thể còn nghiêm trọng hơn. Thà để hắn đi nhanh còn hơn.
Trên người Nguyễn Thanh không có bao nhiêu tiền mặt, tiền của cậu đều ở thẻ ngân hàng mà thẻ thì Hạ Bạch Y đang giữ.
Vì vậy, món giá trị duy nhất là điện thoại và bật lửa.
Nhưng rõ ràng người đàn ông không hài lòng với những thứ cậu đưa ra.
Hắn nhìn cậu trai yếu đuối trước mặt, chĩa dao sát hơn: "Tốt nhất là cậu nên biết điều! Đưa hết đồ giá trị ra đây!"
"Đã đưa hết rồi." Nguyễn Thanh khẽ cúi đầu, nhỏ giọng nói.
Người đàn ông cười lạnh: "Cậu đừng có thử thách sự kiên nhẫn của tôi, tôi không dễ tính đâu."
Nguyễn Thanh khẽ mím môi, tiếp tục nói nhỏ: "Tôi đã thật sự đưa hết cho anh rồi."
Người đàn ông không tin, lập tức vươn tay ra, rõ ràng là định lục soát người Nguyễn Thanh.