Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 67: Trường Trung Học Số 1 (26)



Khi nghe thấy âm thanh lạ lẫm vang lên, người chơi có mái tóc húi cua lập tức cứng người lại, từ từ quay đầu lại.

Đứng ngay phía sau cậu ta... chính là chủ nhân của căn phòng này - Tô Tri Duy.

Những người đồng hành vừa rồi còn đứng cạnh cậu cũng đã âm thầm lùi lại một khoảng, xa hơn hẳn.

Bầu không khí lập tức đông cứng lại, chẳng có gì khiến người ta bối rối hơn khi bị bắt quả tang tại trận.

Hơn nữa, nếu đây chỉ là một trường trung học bình thường, việc phá khóa văn phòng hiệu trưởng cùng lắm chỉ bị quy vào tội trộm cắp, ngồi trong phòng giam vài ngày rồi có thể được thả ra. Nhưng đây lại là một bản đồ trò chơi kinh dị, chỉ một chút sơ sẩy là có thể kích hoạt điều kiện tử vong.

Dù nét mặt và ánh mắt của Tô Tri Duy vẫn dịu dàng, người chơi tóc húi cua đã toát mồ hôi lạnh, lắp bắp mở miệng: "Cái đó... tôi... tôi..."

"Cứ tiếp tục phá đi." Nguyễn Thanh không đợi người chơi tóc húi cua nói xong, cao ngạo lên tiếng, giọng điệu tràn ngập sự ngông cuồng, dường như chẳng hề để Tô Tri Duy vào mắt.

Những người khác kinh ngạc nhìn Nguyễn Thanh, phá khóa văn phòng người khác mà lại có thể mặt dày đứng nói ngay trước mặt chính chủ thế này sao?

Đây chính là sự tự tin nhờ thân phận và chỗ dựa sao?

... Không hổ danh là bá vương của trường học.

Tô Tri Duy hơi nghiêng người, nhìn chàng trai ngông cuồng bên cạnh, khẽ thở dài, giọng điệu đầy cưng chiều: "Tiểu tổ tông của chú, lại đang gây rắc rối gì nữa đây?"

"?" Mọi người bên cạnh đều kinh ngạc nhìn Nguyễn Thanh và Tô Tri Duy. Dù có ngán ngại chỗ dựa của tên bá vương này, giọng điệu của Tô Tri Duy cũng không nên dịu dàng thế này chứ?

Hai người này... có mối quan hệ nào khác chăng?

Người chơi dồn ánh nhìn về phía Tô Tri Duy. Dù đã ba mươi ba tuổi nhưng anh trông như chỉ mới hai mươi lăm, lại sở hữu nét đẹp tuấn tú và lịch lãm, khí chất nhã nhặn càng tăng thêm vài phần thu hút.

Sức quyến rũ của một người đàn ông trưởng thành như thế này chắc hẳn sẽ khiến những học sinh trung học non nớt khó mà từ chối.

Điều quan trọng nhất là giọng điệu vừa rồi của Tô Tri Duy, nghe cứ như cưng chiều và bất lực với người tình của mình.

Vị hiệu trưởng này sẽ không phải... có mối quan hệ với bá vương của trường... chứ?

Không thể nào chứ?

"Muốn phá thì phá đi, cần gì lý do?"

"Nếu nhất định phải có lý do..." Nguyễn Thanh khẽ ngẩng đầu lên, cao ngạo nhìn Tô Tri Duy, "thì đó là vì tôi thấy chú khó ưa."

Đối diện với lời nói tùy tiện vô lý của Nguyễn Thanh, Tô Tri Duy chỉ nhướn mày, giọng điệu vẫn dịu dàng như gió xuân: "Gần đây chú chọc con giận à?"

"Không có." Nguyễn Thanh đáp rất dứt khoát.

Nghe vậy, Tô Tri Duy khẽ nhíu mày, có vẻ không hiểu: "Thế sao lại thấy chú khó ưa?"

Nguyễn Thanh lại ngẩng cao đầu kiêu ngạo, giọng nói ngạo mạn và khinh thường: "Tôi nghe nói chú làm giáo viên bình thường ở trường này ba năm rồi?"

"Là người nhà họ Tô, vậy mà chú lại làm một giáo viên bình thường, chẳng phải đang làm mất mặt gia tộc nhà họ Tô sao?"

Sự khinh miệt của Nguyễn Thanh rõ ràng nhắm vào ngôi trường này, chứ không phải Tô Tri Duy, như thể vị trí giáo viên bình thường không xứng đáng với người nhà họ Tô.

Người chơi nghe thấy lời đó, liếc nhìn Nguyễn Thanh rồi lại nhìn Tô Tri Duy.

Tô Tri Duy lại là người nhà họ Tô, chẳng lẽ là... họ hàng của tên bá vương?

Giờ người chơi đã hiểu tại sao giọng điệu của Tô Tri Duy lại như vậy, hóa ra là người nhà. Hơn nữa, hai người này đều mang họ Tô, chỉ là ít ai nghĩ theo hướng đó thôi, vì họ Tô cũng không phải hiếm.

"Ồ?" Biểu cảm của Tô Tri Duy không thay đổi chút nào, ánh mắt ngược lại có vài phần ý cười: "Con nghe từ đâu vậy?"

Nguyễn Thanh hừ lạnh: "Tôi tất nhiên biết, hôm qua tôi xem qua hồ sơ của trường này rồi."

Tô Tri Duy khẽ cười, kiên nhẫn giải thích: "Chú làm giáo viên ba năm để quan sát tình hình trường, dễ bề quản lý. Nếu từ đầu đã làm hiệu trưởng thì rất khó để hiểu rõ trường thiếu gì. Thế chú tôi mới đến làm giáo viên vài năm trước."

Tô Tri Duy dừng lại, rồi tiếp tục: "Đây là ý của anh cả chú."

Điều đó có nghĩa là, việc anh đến làm giáo viên ở trường này đã được gia tộc đồng ý, nên chẳng có chuyện làm mất mặt gia tộc nhà họ Tô.

Nói xong, Tô Tri Duy lấy chìa khóa mở cửa văn phòng: "Vào ngồi đi."

Nói xong, Tô Tri Duy bước vào văn phòng, Nguyễn Thanh ngay lập tức theo sau.

Những người khác nhìn nhau, cuối cùng cũng theo vào văn phòng hiệu trưởng.

Tuy nhiên, không giống Nguyễn Thanh vào là ngồi ngay xuống ghế sofa với dáng điệu ngạo mạn, họ đứng nép bên cạnh đầy rụt rè, cứ như vừa phạm phải lỗi lầm.

Tô Tri Duy rót một cốc nước, đặt lên bàn trước mặt Nguyễn Thanh, còn đẩy đĩa trái cây trên bàn về phía cậu, rồi dịu dàng nói với những người khác: "Ngồi đi, không cần căng thẳng như vậy."

Nghe vậy, đám người kia chẳng dám ngồi xuống thật, mà vẫn đứng sau lưng với vẻ lúng túng như những học sinh vừa gây chuyện.

Tô Tri Duy cũng không ép buộc, ngồi đối diện Nguyễn Thanh, giọng điệu không quá nghiêm khắc, thậm chí khá ôn hòa: "Bạn học Tô Thanh, phá cửa không phải là hành vi đúng, chưa được sự đồng ý thì không được tự tiện phá cửa, như thế là rất bất lịch sự."

Rõ ràng là hành vi phạm tội, nhưng qua lời Tô Tri Duy chỉ là thiếu lịch sự mà thôi.

Sau đó, anh hướng về phía những người đang đứng, giọng nghiêm nghị hơn nhiều: "Mọi người đều là bạn học của Tô Thanh, tôi mong khi cậu ấy làm sai, mọi người hãy nhắc nhở cậu ấy một chút, chứ đừng giúp đỡ cậu ấy phạm lỗi."

Tiêu Thời Dịch vì gia thế nên là người hiểu rõ nhất về nhà họ Tô, anh ta biết gia tộc này chỉ có mình Tô Thanh là con một trong thế hệ này, còn vị trước mắt hẳn là cậu út nổi tiếng của gia tộc.

Nghĩ vậy, Tiêu Thời Dịch bước lên một bước, lễ độ nói: "Cậu út, cậu cứ yên tâm, lần sau bọn con nhất định sẽ nhắc nhở anh Tô."

"Bạn học Tiêu Thời Dịch, trong trường đừng tự tiện kết thân như vậy." Giọng Tô Tri Duy có vài phần không hài lòng, không biết là vì họ giúp Nguyễn Thanh phạm lỗi, hay chỉ đơn thuần vì bị gọi là cậu út.

Tiêu Thời Dịch không quá để ý, lễ phép sửa lại: "Vâng, thưa hiệu trưởng Tô."

Tô Tri Duy định nói thêm gì đó, nhưng tiếng chuông điện thoại vang lên, trực tiếp ngắt lời anh.

Anh lấy điện thoại ra nhìn thoáng qua, rồi ra hiệu với Nguyễn Thanh, bước ra ban công văn phòng để nghe máy.

Ban công đó có cửa sổ kính lớn, cách âm rất tốt nên chỉ thấy Tô Tri Duy nói chuyện mà chẳng nghe được gì.

Mặc dù vậy, cửa kính lại cho thấy rõ tình hình bên trong văn phòng. Ban đầu Tô Tri Duy đứng nghiêng người đối diện cửa kính, sau đó dần chuyển thành xoay lưng lại, hướng mặt về phía ngoài ban công.

Nói cách khác, lúc này anh không thể thấy rõ chuyện gì đang diễn ra trong văn phòng.

Mọi người trong văn phòng nhìn nhau.

Đây là một cơ hội tốt, nhưng rủi ro cũng lớn chẳng kém, bởi nếu Tô Tri Duy quay đầu lại, bọn họ sẽ tiêu đời.

Nhưng nếu bỏ lỡ lần này, lần sau muốn tìm cơ hội có lẽ sẽ khó khăn hơn nhiều.

Vài người chơi quyết định liều một phen, không vào hang hổ thì làm sao bắt được hổ con, trong cái phó bản đầy rẫy hiểm nguy này, vốn dĩ chẳng có gì là an toàn cả.

Nguyễn Thanh thấy hành động này có chút mạo hiểm, lại còn trùng hợp kỳ lạ, bởi vì vừa lúc bọn họ cạy cửa, Tô Tri Duy đã xuất hiện.

Chẳng lẽ hành lang có gắn camera giám sát?

Các hành lang ở trường trung học phổ thông có lắp đặt camera cũng khá phổ biến, nhưng việc lúc nào cũng theo dõi lại hơi không đúng.

Huống chi hôm nay là cuối tuần, ngày nghỉ, không ai đi làm.

Bọn họ chỉ mới cạy cửa được mười mấy phút thì Tô Tri Duy đã đến, giống như ngay khi bọn họ bắt đầu cạy, anh ta đã biết rồi vậy.

Nhân viên trong trường có thật sự lúc nào cũng theo dõi camera giám sát không? Nguyễn Thanh nghĩ là không.

Ngay cả trong giờ làm việc, có lẽ cũng chẳng ai luôn dán mắt vào camera, bình thường chỉ khi có chuyện gì mới cần điều tra hình ảnh ghi lại thôi.

Nếu nói đây là sự trùng hợp, thì đúng là họ quá xui xẻo; nhưng nếu không phải trùng hợp...

Nguyễn Thanh nhìn Tô Tri Duy đang đứng trên ban công nghe điện thoại, sau đó kín đáo nhìn xung quanh một vòng, không phát hiện chiếc gương nào, cũng không thấy camera giám sát.

Trông nơi này chẳng khác gì một văn phòng hiệu trưởng bình thường.

Trên bàn làm việc chất đầy tài liệu, còn có một khung ảnh bình thường, trong tủ tài liệu cạnh bàn cũng chất đầy những tài liệu khác.

Vài người lặng lẽ tiến đến trước bàn làm việc, nhẹ nhàng lật xem những tài liệu trên bàn, nhưng không tìm thấy gì hữu ích.

Họ cẩn thận sắp xếp lại tài liệu, cuối cùng ánh mắt tập trung vào chiếc tủ tài liệu.

Tủ tài liệu bị khóa, muốn mở ra thì cần có chìa khóa.

Người chơi có mái tóc húi cua không chịu thua, lấy chiếc kẽm đã dùng trước đó thử thêm lần nữa, quả nhiên vẫn không mở được. Có vẻ ổ khóa này và khóa cửa văn phòng đều là loại đặc chế, không có chìa khóa thì khó mà mở được.

Mấy người chơi khác không biết nói gì hơn, chỉ nhìn cậu ta đầy vẻ chán chường.

Người chơi tóc húi cua lườm lại một cái. Đa số ổ khóa trong phó bản đều không dễ mở, phải có chìa khóa mới được.

Nếu mọi thứ đều đơn giản thế thì mỗi phó bản đã chẳng chết nhiều người chơi đến vậy.

Hiện tại muốn mở được tủ tài liệu thì nhất định phải có chìa khóa, mà chìa khóa chắc chắn đang ở chỗ hiệu trưởng Tô Tri Duy.

Vấn đề là làm cách nào để lấy được đây?

Mọi người đồng loạt nhìn về phía tên đại ca học đường đang ngồi yên trên sofa.

Nguyễn Thanh: "..."

Người chơi đều nghĩ đại ca học đường và Tô Tri Duy có quan hệ chú cháu, nên sẽ dễ tiếp cận hơn chút.

Nhưng tuy ai cũng nghĩ vậy, nhưng không ai dám nói toạc ra là để Nguyễn Thanh đi trộm chìa khóa.

Chủ yếu vì việc bảo cậu thiếu gia cao cao tại thượng làm việc đã rất hoang đường rồi, chưa kể còn bảo cậu ta đi ăn trộm.

Nghĩ thôi đã thấy không hợp lý rồi.

Nguyễn Thanh cũng không hẳn là không thể chấp nhận việc đi trộm, chủ yếu là cậu luôn cảm thấy Tô Tri Duy có vấn đề rất lớn, một khi bị anh phát hiện, hậu quả chắc chắn sẽ rất nghiêm trọng.

Cha mẹ nguyên chủ phải đi công tác mười mấy ngày mới về, có nghĩa là trong suốt thời gian diễn ra trò chơi, họ sẽ không quay lại. Nếu Tô Tri Duy thực sự có vấn đề, thì có hậu thuẫn cũng chẳng ích lợi gì.

Bởi vì cho dù có gọi điện, cha mẹ của nguyên chủ cũng chắc chắn sẽ tin Tô Tri Duy, dù nguyên chủ có giả ngoan ngoãn thế nào thì cha mẹ vẫn hiểu tính cậu ra sao.

Vậy nên trước khi làm rõ tình hình của Tô Tri Duy, Nguyễn Thanh không muốn mạo hiểm thực hiện nước cờ rủi ro như vậy.

Điều duy nhất có thể chắc chắn là, mười năm trước trường học này chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến Tô Tri Duy để tâm, mới khiến anh đến đây làm giáo viên.

Mười năm trước, Tô Tri Duy mới hai mươi ba tuổi, vừa tốt nghiệp từ một trường đại học hàng đầu, vào làm trong tập đoàn Tô Thị được một năm, rồi đột ngột chuyển qua trường này làm giáo viên bình thường, nhìn thế nào cũng chẳng giống một người tự dưng muốn đến bồi dưỡng thế hệ trẻ của đất nước.

Dù cho anh có ý định đó, thì với những sự việc kỳ quái hiện tại trong trường, lẽ nào lại chẳng liên quan chút nào đến anh?

Nguyễn Thanh luôn tin vào một lý thuyết: khi trùng hợp xảy ra quá nhiều, chắc chắn là kết quả của sự tính toán kỹ lưỡng.

Vậy nên, mười năm trước ở ngôi trường này chắc chắn đã có chuyện, và rất có thể đã có người thiệt mạng trong sự kiện đó.

Mối quan hệ thân thuộc là điều không thể, học sinh cấp ba ít nhất cũng phải mười bốn, mười lăm tuổi, mà Tô Tri Duy lúc hai mươi ba tuổi thì sao sinh được một đứa con lớn như vậy.

...Em trai, em gái?

Điều này cũng không thể, bởi vì đời của Tô gia, Tô Tri Duy là con út rồi.

Hơn nữa, nếu người nhà họ Tô gặp chuyện trong trường học, thì ngôi trường này có lẽ đã biến mất từ lâu, chẳng thể nào tồn tại đến hôm nay.

Chẳng lẽ là...bạn gái hoặc bạn trai?

Cũng không phải là không thể, học sinh trung học sớm yêu cũng không hiếm gặp, nếu bạn gái của anh gặp chuyện trong trường học, anh đến đây làm giáo viên để tìm ra chân tướng thì cũng dễ hiểu.

Dù sao thì tất cả chỉ là suy đoán của cậu, để biết chính xác vẫn cần điều tra xem chuyện gì đã xảy ra.

Ngôi trường này chắc chắn có những giáo viên đã làm việc ở đây mười mấy năm, có lẽ có thể bắt đầu từ đó...

Nguyễn Thanh cúi đầu suy tư, bất giác nhấc chiếc cốc nước trên bàn, nhưng giây tiếp theo tim cậu lỡ một nhịp, liền ném ngay chiếc cốc đi.

Bởi vì trong chiếc cốc phản chiếu một "cậu" đang mỉm cười với cậu, y như lần trước.

Cốc nước thủy tinh, bị cậu ném xuống sàn, vỡ tan thành từng mảnh.

Âm thanh chiếc cốc thủy tinh vỡ rất lớn, ngay cả Tô Tri Duy ngoài cửa sổ đang nghe điện thoại cũng nghe thấy.

Tô Tri Duy cầm điện thoại quay đầu lại nhìn Nguyễn Thanh, khẽ nhíu mày, nói thêm vài câu rồi gác máy, đẩy cửa kính đi vào.

May là những người chơi biết không mở được tủ tài liệu từ lâu đã đứng về vị trí cũ, đang dùng điện thoại để thảo luận kế hoạch tiếp theo, nên khi Tô Tri Duy quay lại cũng không hề nao núng, chỉ lẳng lặng cất điện thoại đi.

Nguyễn Thanh thì ngồi trên ghế sofa cúi đầu, cắn chặt môi, trông như bị hoảng sợ.

Nhưng thật ra không phải vậy, cậu chỉ cúi đầu che giấu cảm xúc trong mắt.

Bởi vì cậu...biết đọc khẩu hình.

Vừa rồi khi Tô Tri Duy quay lại, câu đầu tiên mà anh nói là:

– Ngươi lại dọa em ấy rồi?

– Tôi đã bảo bao nhiêu lần đừng dọa em ấy.

– Sắp xong rồi.

Tô Tri Duy...anh quả nhiên biết về con quái vật trong gương.

Không chỉ biết, mà thậm chí còn có khả năng lớn là anh đang dùng toàn bộ học sinh của trường Nhất Trung để nuôi dưỡng con quái vật đó.

Sắp xong, là sắp cái gì?

Là sắp...nuôi dưỡng thành công sao?

Không ổn, thật sự không ổn chút nào, trong lòng Nguyễn Thanh dấy lên một linh cảm chẳng lành.

Ban đầu nguyên chủ vốn không định vào học trường Nhất Trung, vì cậu không chịu bị ràng buộc, thành tích lại quá kém, là nhờ sự thuyết phục của Tô Tri Duy, cha mẹ của nguyên chủ mới quyết định gửi cậu đến đây.

Nguyên chủ...có phải cũng là một trong những tế phẩm bị nhắm đến hay không?

Rõ ràng hiện tại không còn thời gian để mạo hiểm nữa. Đây đã là ngày thứ ba kể từ khi họ vào phó bản. Dựa vào thời gian hoàn thành phó bản và lời nhắc "sắp rồi" từ Tô Tri Duy, chậm nhất là đến ngày thứ mười, chắc chắn sẽ xảy ra chuyện gì đó không thể cứu vãn.

Có thể còn sớm hơn.

Chỉ cần con quái vật ấy xuất hiện, họ có lẽ sẽ chẳng sống sót nổi đến ngày thứ mười, và cách duy nhất để vượt qua phó bản có lẽ là đưa ra câu trả lời cuối cùng đó.

Vì vậy, họ không còn nhiều thời gian để lãng phí, phải nhanh chóng tìm ra manh mối. Nếu không, kết cục thật sự có thể là mất mạng trong phó bản này.

Ban đầu, Nguyễn Thanh không muốn mạo hiểm còn vì một lý do khác, là không chắc chắn liệu có tìm thấy manh mối hữu ích nào từ phía Tô Tri Duy hay không. Dù sao, kiểm tra danh sách và tài liệu trường học cũng còn có một phòng lưu trữ hồ sơ, nên không cần thiết phải mạo hiểm bên này.

Nhưng giờ thì rõ ràng Tô Tri Duy có một mối liên hệ nào đó với con quái vật kia, khả năng tìm thấy manh mối từ phía anh ta là rất cao.

Nói cách khác, cho dù phải mạo hiểm, họ cũng cần lấy được chìa khóa của tủ tài liệu.

"Chuyện gì vậy? Có bị thương không?" Tô Tri Duy đẩy cửa kính xuống, bước đến gần Nguyễn Thanh với vẻ gấp gáp, vừa nói vừa kéo tay Nguyễn Thanh, kiểm tra xem cậu có bị thương gì không.

Giọng điệu đầy lo lắng, không có chút nào là giả tạo, hiển nhiên là thật sự quan tâm đến Nguyễn Thanh.

Chỉ có điều, không rõ anh lo lắng vì cơ thể này bị thương, hay thật sự lo cho bản thân Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh nghĩ khả năng là trường hợp đầu nhiều hơn, nên cậu trực tiếp rút tay về, biểu cảm vẫn không đổi, "Không sao."

Tô Tri Duy liếc nhìn mảnh vỡ của chiếc cốc, rõ ràng là bị ném ra ngoài, khả năng bị thương là không cao, nên anh cũng rút tay về, giọng điệu khuyên bảo, "Sao lại không cẩn thận thế? Cốc thủy tinh nguy hiểm lắm, nếu bị đứt tay sẽ đau lắm đấy."

Nguyễn Thanh thản nhiên lơ đi lời của Tô Tri Duy, chỉ liếc anh một cái.

Tô Tri Duy vẫn là vẻ ngoài lịch lãm đầy giả tạo, đeo kính gọng vàng, mặc áo sơ mi trắng và quần âu, vừa sạch sẽ vừa nho nhã. Khó mà tin rằng anh lại có thể làm chuyện dùng cả ngôi trường cấp ba để nuôi dưỡng một con quái vật.

Ánh mắt của Nguyễn Thanh lướt qua chiếc quần âu của Tô Tri Duy, vừa nãy khi anh mở cửa phòng, anh đã nhét chìa khóa vào túi bên trái quần âu.

Quần âu mùa hè ôm sát, chìa khóa lại là một chùm, có chút trọng lượng, muốn lấy trộm là rất khó.

Trừ khi... Tô Tri Duy cởi quần ra.

Trong trường hợp nào người ta sẽ cởi quần ra? Nguyễn Thanh liếc nhìn quanh phòng, cuối cùng ánh mắt dừng lại trên lọ mực trên bàn làm việc.

Rõ ràng là Tô Tri Duy thích dùng bút máy khi viết, lọ mực đã vơi đi một nửa, nhưng vẫn đủ dùng.

Giờ vấn đề là... làm sao để ném mực trúng người anh một cách hợp lý đây?

Có lẽ do Nguyễn Thanh không phản ứng lại, Tô Tri Duy thở dài, giọng điệu đầy trách móc, "Con đấy, đã học cấp ba rồi, sao vẫn còn non nớt thế?"

Tô Tri Duy có vẻ như đang nói vì lợi ích của Nguyễn Thanh, "Con nhìn bạn học Tiêu Thời Dịch xem, cũng tuổi con thôi mà học giỏi, tính tình chững chạc đáng tin, chị dâu sao có thể yên tâm giao công ty cho con được?"

Nguyễn Thanh im lặng một lúc, rõ ràng đây là kiểu so sánh kinh điển "con nhà người ta". Với một đứa trẻ đang trong thời kỳ phản nghịch, kiểu nói này chắc chắn rất dễ kích động.

Hơn nữa, lại còn nói trước mặt đàn em của thân chủ, lại khen chính người này, nếu là thân chủ chắc chắn sẽ nổi khùng.

Dường như không cần tìm lý do, bởi nguyên chủ vốn đã ngông cuồng, lấy mực ném chú ruột mình chẳng có gì là lạ.

Vì thế, Nguyễn Thanh lập tức nổi giận, đứng bật dậy, bước đến bàn làm việc, cầm lọ mực lên và ném thẳng về phía Tô Tri Duy, lạnh lùng nói, "Lo thân mình trước đi, không đến lượt chú dạy bảo tôi."

Tô Tri Duy thấy thứ gì đó bị ném tới, phản ứng nhanh chóng, nghiêng người tránh rất duyên dáng, để Nguyễn Thanh đành trơ mắt nhìn lọ mực rơi xuống đất.

Nguyễn Thanh: "..."

...Đúng là cậu ghét những kẻ có thân thủ nhanh nhẹn, phản ứng linh hoạt.

Nguyễn Thanh lặng lẽ nhìn sàn nhà loang lổ vết mực, suy tính xem khả năng xô ngã Tô Tri Duy để khiến anh lấm mực là bao nhiêu.

Nhưng với khả năng của Tô Tri Duy, có lẽ cuối cùng anh sẽ né ra và Nguyễn Thanh sẽ ngã lăn trên nền mực mất.

Mà trong mực còn có những mảnh vỡ thủy tinh của lọ, ngã vào đó sẽ chắc chắn bị thương.

Nguyễn Thanh mới nghĩ đến đây chưa đầy một giây đã từ bỏ ý định, tiếp tục thể hiện dáng vẻ bị Tô Tri Duy chọc tức, rời khỏi văn phòng mà không quay đầu lại dù Tô Tri Duy có gọi phía sau.

Các người chơi và Mạc Nhiên lập tức chạy theo Nguyễn Thanh, để lại một mình Tô Tri Duy trong phòng.

Tô Tri Duy chầm chậm bước đến bàn làm việc, cúi đầu nhìn tập tài liệu lệch đi một chút, bật cười khẽ.

Dường như tâm trạng của anh rất tốt, anh nhấc khung ảnh trên bàn lên, tháo bức ảnh ra, xé thành từng mảnh rồi thả vào máy hủy giấy và bật máy.

Những mảnh ảnh vụn vỡ từ từ bị nghiền nát, vẫn có thể lờ mờ thấy đó là bức ảnh chụp hai người.

Một trong số đó là Tô Tri Duy, còn người kia...

...

Sau khi ra khỏi văn phòng, Nguyễn Thanh dựa người vào bức tường ở góc hành lang, các người chơi vừa chạy theo đã suýt nữa chạy quá.

Mạc Nhiên nhìn Nguyễn Thanh lạnh lùng, dè dặt hỏi, "Anh Tô, anh ổn chứ?"

Tiêu Thời Dịch cũng nói, "Anh Tô, đừng để trong lòng, thật ra anh giỏi hơn em nhiều. Em chỉ là mọt sách thôi."

"Nhưng anh biết đó, với người lớn như hiệu trưởng, thành tích học tập là tất cả, nên mới cảm thấy em giỏi hơn. Thật ra điểm số chẳng có nghĩa gì cả."

Những người khác cũng gật đầu đồng tình.

Nguyễn Thanh không cần an ủi, cậu lờ đi lời an ủi của hai người, hỏi thẳng Tiêu Thời Dịch, "Phòng lưu trữ của trường ở đâu?"

Ngữ điệu Nguyễn Thanh không hề tỏ ra tức giận, Tiêu Thời Dịch ngẩn người, sau đó liền dẫn đường, "Đi theo em."

Mọi người cũng nghĩ phòng lưu trữ có thể có manh mối, liền đi theo.

Phòng lưu trữ cũng khóa, hiển nhiên nhân viên không làm việc vào cuối tuần.

Các người chơi khác còn đang nghĩ cách mở khóa, thì người chơi đầu húi cua đã lấy dây thép ra lần nữa và nhét vào ổ khóa.

Lần này cửa mở rất nhanh.

Người chơi đầu húi cua nhìn những người khác, là người đầu tiên bước vào.

Mọi người nhanh chóng tiến vào theo, người cuối cùng nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Phòng lưu trữ nằm khuất nắng, dù trời sáng nhưng vẫn âm u, nhưng đủ để nhìn rõ.

Phòng rộng lớn chất đầy tài liệu trường từ khi thành lập, trông gần như một thư viện nhỏ.

Mọi người liền chia nhau tìm, có nhóm tìm thông tin học sinh tốt nghiệp, có nhóm tìm thông tin về sự kiện mười năm trước.

Tài liệu quá nhiều, mọi người tìm hơn một giờ vẫn chưa thấy gì hữu ích.

Hồ sơ học sinh tốt nghiệp có bảng thông tin liên hệ, người chơi thử gọi, có số gọi được, số thì không.

Không gọi được thì cũng dễ hiểu, số này chắc hẳn từ thời cấp ba, có lẽ đã thay đổi từ lâu. Còn những số gọi được, người chơi giả làm bạn học hỏi thăm tình hình những người khác, nhưng không có ai mất tích hoặc tử vong.

Mọi người đều sống tốt cả.

Có vẻ vài năm gần đây, học sinh tốt nghiệp từ Trung học số Một không có gì bất thường.

Mặc dù vậy, Tiêu Thời Dịch vẫn cảm thấy có gì đó không đúng. Dù không có ai mất tích hay chết, nhưng những học sinh này liệu có thật sự là những người đã nhập học từ đầu hay không?

Mục đích của người chơi là điều tra học sinh tốt nghiệp từ nhiều năm trước, nếu bắt đầu từ nhóm này mà không có manh mối, vậy thì chỉ còn cách tra cứu dữ liệu từ hơn chục năm trước.

Tất cả dồn trọng tâm vào dữ liệu mười mấy năm trước, bất kỳ thông tin nào có chút bất thường cũng đều được chọn ra.

Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch cũng tham gia vào việc tìm kiếm.

Họ tuy may mắn thoát khỏi phòng thi quái lạ đó, nhưng điều này không có nghĩa là đã an toàn. Bởi không ai quên được sự hiện diện đáng sợ xuất hiện cuối cùng.

Thêm vào đó, thái độ của nhóm học sinh và giáo viên khi đối xử với Nguyễn Thanh cùng cây nến trắng không thể nào tắt kia đều cho thấy sự đặc biệt của Nguyễn Thanh.

Rõ ràng cậu đã bị nhắm tới.

Nếu không tìm ra cách đối phó, sớm muộn gì chàng trai trước mắt sẽ trở thành một người khác.

Nguyễn Thanh tìm kiếm một hồi lâu, cuối cùng cũng thấy được một bản danh sách giáo viên từ mười mấy năm trước. Cậu dùng điện thoại chụp lại danh sách đó.

Danh sách giáo viên trường Trung học số Một được công khai, chỉ cần cầm ra đối chiếu sẽ biết ngay ai còn đang giảng dạy.

"Tôi hình như tìm được một tờ báo về trường Trung học số Một từ mười mấy năm trước." Người chơi đầu đinh phấn khích cầm một tờ báo từ góc phòng bước ra.

Mọi người lập tức vây quanh.

Bài báo ghi lại sự kiện trường Trung học số Một đột nhiên phát hỏa kỳ lạ.

Đám cháy xảy ra ở lớp 10A, khi ấy cả lớp đang thi thì bất ngờ bị ngọn lửa lớn nuốt chửng, số người tử vong lên đến 53, bao gồm 52 học sinh trong lớp 10A và thầy giáo dạy Toán kiêm giáo viên chủ nhiệm.

Cảnh sát đã điều tra rất lâu nhưng không tìm ra nguyên nhân cháy, cứ như ngọn lửa tự nhiên bùng lên, cực kỳ quái lạ.

Bởi bình thường khi xảy ra hỏa hoạn, dù nguy hiểm đến đâu cũng sẽ có người chạy thoát. Ngay cả khi lửa bùng lên từ cửa, chắc chắn sẽ có người cố gắng chạy về phía cửa sổ.

Nhưng các học sinh lớp 10A lại không như vậy, dường như họ chỉ ngồi bất động tại chỗ, để ngọn lửa nuốt chửng. Ngay cả cảnh sát khi khám nghiệm hiện trường cũng phải rùng mình.

Vì không tìm được nguyên nhân, cuối cùng vụ hỏa hoạn này chỉ được định là một tai nạn ngoài ý muốn.

Do đây là tai nạn nghiêm trọng chưa từng có, lãnh đạo nhà trường khi đó bị thay thế hoàn toàn và sự việc cũng được giấu đi.

Đây chắc chắn là một manh mối quan trọng, xét về số lượng và tình huống, rõ ràng bài thi trước đó là của lớp 10A bị cháy chết kia. Cả nhóm lập tức kiểm tra thời điểm xảy ra vụ tai nạn.

Là... mười ba năm trước!

Có mốc thời gian chính xác, mọi người lại bắt đầu tìm kiếm.

Lần này hiệu suất cao hơn hẳn, chỉ cần tìm tài liệu liên quan đến lớp 10A của năm đó là được.

Vì vậy, chẳng mấy chốc họ đã tìm thấy toàn bộ danh sách học sinh lớp 10A của mười ba năm trước, vừa đủ 52 người. Rõ ràng cả lớp đã chết trong vụ cháy đó.

Nhưng vấn đề là, giữa 53 người chết đó, làm sao biết được ai là "hắn"?

Và làm sao chắc chắn rằng "hắn" nhất định nằm trong số 53 người đó?

Liệu vụ hỏa hoạn đó có thực sự là tai nạn?

Là có người cố ý giết người? Hay là thứ gì đó từ địa ngục trỗi dậy để báo thù?

Nguyễn Thanh không cần nghĩ nhiều cũng biết là trường hợp thứ hai, vì lúc "thứ đó" xuất hiện, thầy giáo và học sinh đều hiện lên sự kinh hoàng, rõ ràng là đang sợ hãi sự tồn tại đó.

Điều trùng hợp là, trong phòng thi hôm ấy, ngoài họ – những người đang thực hiện nghi thức cầu phúc, cũng có đúng 53 người.

Vậy thì kẻ sắp đến rốt cuộc là ai?

Nguyễn Thanh trầm tư, vô thức dùng ngón tay chạm nhẹ lên danh sách trên bàn, tạo ra tiếng động nhỏ khiến mấy người còn lại chú ý.

Đầu ngón tay trắng nõn với chút hồng hào chạm vào tờ giấy cũ kỹ, trông thật thanh thoát đẹp đẽ, giống hệt cậu, không có chỗ nào là không hoàn mỹ.

Ánh mắt Tiêu Thời Dịch khựng lại, ngước lên nhìn Nguyễn Thanh, bình tĩnh hỏi, "Anh Tô, anh phát hiện gì à?"

"Quái vật cuối cùng có lẽ không nằm trong số này." Nguyễn Thanh vừa nói vừa lại điểm nhẹ lên danh sách trên bàn. Còn chưa đợi những người khác hỏi tại sao, cậu đã nói tiếp, "Khi làm bài thi, trong phòng đã có 53 người rồi."

Mấy người chơi cúi đầu nhìn vào danh sách, sững người, đúng là trong lớp học hôm đó, cộng thêm thầy giáo giám sát, vừa đủ 53 người.

Để trả lời câu hỏi đầu tiên, gần như không ai không đếm số người trong phòng thi.

Nhưng vấn đề là chàng trai trước mắt này chẳng phải ngồi ở hàng ghế đầu sao? Khoảnh khắc duy nhất cậu quay đầu lại là khi giáo viên giật phăng đầu của người chơi.

Lúc ấy, cậu rõ ràng sợ đến mức đứng hình, rất nhanh đã quay đầu về phía trước.

Trong tình huống như vậy, cậu có thể đếm chính xác số người trong phòng?

Ai cũng cảm thấy khó tin, chàng trai này có lẽ không hề vô dụng như họ tưởng, dù sao cậu cũng là người đã tìm ra chiếc gương trên bức tường phía sau lớp học.

Nguyễn Thanh đặt tập hồ sơ danh sách giáo viên lên trên cùng, "Hãy tìm những người này đi."

Mọi người gật đầu hiểu ý.

Sau khi không còn manh mối nào hữu dụng hơn, cả nhóm cầm tờ báo, danh sách lớp học, cùng danh sách giáo viên rồi rời khỏi phòng hồ sơ.

Cách cổng trường Trung học số Một không xa có một bảng giới thiệu về lực lượng giảng dạy của trường, trên đó còn có kèm danh sách giáo viên.

Cả nhóm chạy đến đó và bắt đầu đối chiếu xem còn giáo viên cũ nào đang làm việc tại trường không.

... Không có.

Một người cũng không, điều này rất không bình thường.

Để tiết kiệm thời gian, cả nhóm chia danh sách giáo viên thành từng phần, mỗi người chịu trách nhiệm một phần và cố liên lạc xem thử.

Xem có thể tìm hiểu điều gì từ nhóm này không, biết đâu họ sẽ khai thác được điều gì đã xảy ra.

Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch chịu trách nhiệm danh sách dài nhất, dù sao cả hai đều có đàn em, không ít chút nào, nhờ đàn em đi tra sẽ nhanh hơn nhiều.

Có lẽ không ai dám nhờ Nguyễn Thanh, nên không ai phân công cho cậu bất cứ người nào.

Tiêu Thời Dịch rời đi, mặt nghiêm túc nhìn Mạc Nhiên, "Hy vọng lần này cậu không cẩu thả nữa."

Mạc Nhiên không đáp lại, chỉ gật đầu thể hiện thái độ.

Giờ chỉ còn đợi kết quả điều tra.

Nếu vẫn không tìm ra manh mối, e rằng sẽ chỉ còn cách bắt đầu từ Tô Tri Duy.

Việc điều tra cần một chút thời gian, tiếp theo Nguyễn Thanh cũng không có kế hoạch gì, cậu lấy điện thoại ra xem giao diện nhiệm vụ của phó bản này.

Mạc Nhiên không nói gì, nhưng gật đầu để biểu đạt thái độ.

Giờ chỉ còn chờ kết quả điều tra.

Nếu vẫn không có manh mối nào, có lẽ chỉ đành bắt đầu từ Tô Tri Duy mà thôi.

Việc điều tra cần chút thời gian, mà Nguyễn Thanh cũng chẳng có kế hoạch gì trong lúc này, cậu lấy điện thoại ra xem giao diện nhiệm vụ của phó bản.

[Nhiệm vụ phụ thứ nhất: Mỗi ngày bắt nạt một bạn học (0/3) (chưa hoàn thành).]

[Nhiệm vụ phụ thứ hai: Nhận lời chúc phúc vào nửa đêm (đã hoàn thành).]

Nhiệm vụ phụ thứ hai xem như đã hoàn thành? Chỉ cần tham gia là được sao?

Có vẻ nhiệm vụ phụ này cũng khá linh động trong cách hoàn thành.

Nhiệm vụ phụ được làm mới từ hôm qua, Nguyễn Thanh đã lỡ mất một ngày nhiệm vụ, nên hôm nay đương nhiên không thể bỏ qua.

Vậy nên cậu thả bước đi dạo quanh sân trường, tính xem sẽ bắt nạt ai đầu tiên, và rồi cậu bắt gặp một thiếu niên gầy gò đi ngang qua, trông như vừa từ khu lớp học ra, chuẩn bị đi tới nhà ăn.

... Tống Ngọc?

Sao lại là cậu ấy nữa?

Nếu nói về người Nguyễn Thanh ít muốn bắt nạt nhất, có lẽ chính là Tống Ngọc. Hắn luôn mang dáng vẻ u ám, bệnh tật, làn da tái nhợt không chút sắc hồng, như thể sắp lả người mà ngã xuống ngay tại chỗ, yếu ớt đến độ chẳng chịu nổi việc bị bắt nạt.

Thế nhưng Tống Ngọc dường như không may mắn cho lắm, cứ hết lần này đến lần khác chạm mặt Nguyễn Thanh.

Trong tình huống này, muốn tìm ai khác mà bắt nạt trước cũng không được, suy cho cùng Tống Ngọc từng đụng phải cậu, mà chủ nhân cơ thể này lại rất hay thù dai, những kẻ khiến cậu phải chịu thiệt gần như không có kết cục tốt đẹp.

Nếu đổi lại là người khác, có lẽ Nguyễn Thanh sẽ nghĩ đối phương cố tình làm vậy, nhưng Tống Ngọc thì khác, hắn trông như thể sắp lìa đời đến nơi, chắc chắn không có chuyện tự dâng mình cho cậu bắt nạt.

Hơn nữa mới có một ngày không gặp, sắc mặt của Tống Ngọc đã tái nhợt hơn, bước đi cũng chông chênh không vững, nếu không phải đang ở dưới ánh mặt trời chói chang, chắc hắn trông chẳng khác gì một hồn ma.

Đối với những người khác, Nguyễn Thanh có thể tùy tiện mà đá vài phát, nhưng Tống Ngọc trông yếu ớt thế này, cậu đoán chỉ cần đá nhẹ thôi cũng có thể khiến hắn lăn ra bất tỉnh.

Nguyễn Thanh không khỏi cảm thán, bệnh đến mức này mà còn đến trường, đúng là yêu thích việc học.

Nhưng vì để giữ nguyên vai diễn, cậu chỉ đành bước tới, chắn đường của Tống Ngọc rồi đẩy nhẹ một cái, khiến hắn ngã xuống đất.

Nguyễn Thanh cũng cẩn thận khống chế lực tay, hơn nữa Tống Ngọc ngã xuống bãi cỏ nên chắc sẽ không đau mấy.

"Mắt mũi để đâu thế hả?" Nguyễn Thanh đứng nhìn từ trên cao xuống, giọng điệu kiêu ngạo pha chút khó chịu, "Không thấy tôi sao?"

Tống Ngọc ngước lên với khuôn mặt tái nhợt, ánh mắt đờ đẫn, dường như một lúc sau mới tập trung nhìn vào Nguyễn Thanh. Hắn khẽ đáp, giọng nói yếu ớt, "Xin lỗi."

Nguyễn Thanh cười khẩy, "Xin lỗi là xong à?"

Rõ ràng là cậu vô tình đụng phải, vậy mà Nguyễn Thanh lại cố tình bẻ lái, đúng là vô lý hết sức.

Nguyễn Thanh cũng tự thấy mình quá đáng, nhưng vì vai diễn và nhiệm vụ, cậu không còn cách nào khác.

Mạc Nhiên đứng bên cạnh, chẳng hề can ngăn Nguyễn Thanh, ngược lại còn có vẻ như muốn tiến lên đá Tống Ngọc vài cái, nhưng khi thấy vẻ mặt tái nhợt đáng thương của hắn, cuối cùng cũng từ bỏ, vì đá cho người ta đến chết thì thật phiền phức.

Sau khi nghe Nguyễn Thanh nói, Tống Ngọc lại nhẹ nhàng xin lỗi một lần nữa, thái độ rất lễ phép.

"Nếu xin lỗi mà có tác dụng, cần gì cảnh sát?" Nguyễn Thanh không hài lòng nói, rồi như chợt nghĩ ra điều gì, cậu bật cười khẽ, giọng điệu trịch thượng:

"Này, nếu cậu sủa lên một tiếng như chó, tôi sẽ bỏ qua cho, được không?"

Đây là cách mà Nguyễn Thanh nghĩ ra, vừa không gây thương tổn thể xác lại có thể xem như một hình thức làm nhục. Cậu thật sự không nỡ đá Tống Ngọc.

Hy vọng hắn may mắn, lần sau đừng gặp lại mình nữa.

Giọng của Nguyễn Thanh thanh thoát, pha chút giễu cợt, dễ nghe đến mức khiến người ta như bị mê hoặc.

Dù ngược sáng không thể nhìn rõ biểu cảm của Nguyễn Thanh, Tống Ngọc vẫn có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ấy.

Hắn cúi đầu, yếu ớt đáp lại bằng một tiếng "Gâu."

Giọng của Tống Ngọc khàn khàn, vẻ mặt đầy uất ức, như thể vừa chịu phải sự sỉ nhục to lớn.

Nguyễn Thanh nhìn mà chẳng thấy hứng thú, bĩu môi một cái rồi bỏ đi, để lại Tống Ngọc với ánh mắt âm u nhìn theo bóng cậu.

Những người cậu gặp sau đó đều khỏe mạnh cả, Nguyễn Thanh cũng chẳng cần nói gì nhiều, tiến đến đá vài phát là xong, nhanh chóng hoàn thành ba lần nhiệm vụ.

Khi nhiệm vụ phụ báo đã hoàn thành, Nguyễn Thanh cùng Mạc Nhiên trở về biệt thự nhà Tô, đợi kết quả điều tra của những người khác rồi mới tính tiếp.

Không ngờ khi họ đến, đã có người trong biệt thự.

Tô Tri Duy đang ngồi xem ti vi trong phòng khách, thấy Nguyễn Thanh trở về liền liếc qua, "Về rồi sao?"

"Chú đến làm gì?" Nguyễn Thanh đáp lại, giọng đầy vẻ khó chịu, như thể vẫn còn để bụng chuyện lúc trước.

Tô Tri Duy khẽ cười, "Đến để xin lỗi tiểu tổ tông của chú chứ sao. Chiều nay là do chú sai, đừng giận nữa nhé."

Chưa đợi Nguyễn Thanh nói gì, Tô Tri Duy đã nhìn sang Mạc Nhiên, ôn tồn nói, "Em Mạc Nhiên, trời sắp tối rồi, về trễ cha mẹ sẽ lo lắng đấy."

Rõ ràng là đang đuổi khách một cách khéo léo, Mạc Nhiên nhìn sang Nguyễn Thanh.

Nguyễn Thanh thực ra không muốn ở một mình với Tô Tri Duy, nhưng cậu cũng cần lấy chìa khóa, dù Tô Tri Duy có ý đồ xấu, ở trong biệt thự nhà họ Tô chắc hẳn cũng không dám làm gì.

Vì vậy, Nguyễn Thanh liền gọi quản gia đến, "Bạn tôi tối nay sẽ ở lại đây, chú dẫn bạn ấy lên phòng đi."

"Thiếu gia, mời cậu theo tôi."

Cuối cùng, Mạc Nhiên được quản gia dẫn lên phòng khách.

"Vẫn còn giận sao?" Đợi Mạc Nhiên đi rồi, Tô Tri Duy đứng dậy đi đến bên Nguyễn Thanh, như muốn giúp cậu vuốt lại những sợi tóc lòa xòa.

Nguyễn Thanh nghiêng đầu né tránh, "Đừng động vào tôi."

Tô Tri Duy bất đắc dĩ cười, "Được rồi, chú nhỏ thật sự biết lỗi rồi. Hôm nay chú không nên nói thế trước mặt bạn con, lần sau sẽ không tái phạm."

"Biết thế là tốt." Nguyễn Thanh hừ lạnh, ngồi xuống ghế sô pha.

Tô Tri Duy cũng ngồi xuống cạnh, cầm một trái cây lên gọt, như vô tình hỏi, "Nghe nói hôm qua con lại có bạn mới à?"