Đối với câu hỏi của Tô Tri Duy, Nguyễn Thanh chỉ hờ hững gật đầu một cái.
"Đứa nhóc đó thì chú cũng có ấn tượng, nhưng dường như không hợp với gu thẩm mỹ trước đây của con cho lắm," Tô Tri Duy vừa gọt trái cây vừa liếc mắt nhìn Nguyễn Thanh, giọng điệu không chút thay đổi, như thể chỉ là cuộc trò chuyện giữa hai chú cháu, "Gần đây khẩu vị thay đổi rồi sao?"
Nguyễn Thanh đáp lại vô cùng tùy ý, "Đáp ứng đại vậy thôi."
Tô Tri Duy gọt xong trái cây, cắt nhỏ rồi cắm thêm một chiếc tăm, đưa đến trước mặt Nguyễn Thanh, "Vì thiếu bạn trai nên mới đáp ứng đại thế sao?"
Nguyễn Thanh nhận lấy miếng trái cây, hững hờ đáp một tiếng "ừ," rõ ràng chẳng muốn tiếp tục trò chuyện với Tô Tri Duy.
Cậu thật sự không muốn nói chuyện nữa, chỉ đang nghĩ cách làm thế nào để lấy được chìa khóa.
Thực ra cũng không nhất thiết phải lấy hẳn, chỉ cần xem qua một lần là cậu có thể ghi nhớ hình dáng, rồi sẽ chế tạo một bản sao.
Lúc Tô Tri Duy mở cửa văn phòng, vì Nguyễn Thanh đứng phía sau nên không thấy rõ chìa khóa, nếu không đã chẳng phải phiền phức như thế này.
Nhưng tại biệt thự nhà họ Tô thì mọi thứ dễ sắp xếp hơn nhiều so với văn phòng, một ly nước cũng đủ để đạt được mục đích.
"Nếu con thiếu bạn trai thật..." Tô Tri Duy nhìn thiếu niên trước mặt với vẻ mặt khó chịu, mỉm cười, rồi chậm rãi nói, "Sao không xem xét đến chú nhỏ?"
"Khụ khụ, khụ khụ..." Nguyễn Thanh đang mải nghĩ cách khiến Tô Tri Duy không thể tránh né, hoàn toàn không ngờ anh lại nói ra câu như vậy, vừa cho miếng trái cây vào miệng đã bị nghẹn ngay cổ họng.
Cơn nghẹn khiến khóe mắt cậu ửng đỏ, đôi mắt như phủ lên lớp sương mờ, đôi đồng tử trong trẻo giờ lại ánh lên nét long lanh như dòng suối mềm mại chảy trôi.
Tô Tri Duy hơi ngừng lại, thấy Nguyễn Thanh khó chịu bèn vội vỗ nhẹ lưng, dịu dàng nói, "Sao lại bất cẩn thế này?"
Giọng điệu của Tô Tri Duy đầy lo lắng, hoàn toàn không mang vẻ tự giác của kẻ gây họa, cũng chẳng hề nghĩ rằng những lời mình vừa nói kinh động đến mức nào.
Nguyễn Thanh suýt chút nữa còn tưởng mình nghe lầm.
Tiếng ho của cậu khiến người giúp việc đang làm việc ở phòng khách chú ý.
"Thiếu gia, cậu không sao chứ?" Cô lập tức lo lắng chạy đến, cùng với Tô Tri Duy vỗ nhẹ lưng Nguyễn Thanh, đồng thời một tay đặt lên ngực cậu để giúp cậu dễ thở.
Ánh mắt Tô Tri Duy nhìn vào bàn tay của người giúp việc đang chạm lên ngực Nguyễn Thanh, biểu cảm không có gì thay đổi, nhưng đáy mắt thoáng vẻ u ám.
Sau khi cảm thấy đỡ hơn, Nguyễn Thanh đẩy tay người giúp việc ra, "Không sao."
Người giúp việc thấy vậy liền nhìn hai người một cái, cuối cùng vẫn quay lại chỗ làm việc với vẻ không đành lòng.
"Con đấy." Tô Tri Duy nhìn bóng dáng của người giúp việc khuất dần, thu lại ánh mắt rồi quay sang Nguyễn Thanh nói tiếp, "Xem con bất cẩn thế này, không có ai chăm sóc thì sao mà được? Đám học sinh cấp ba còn chưa lớn ấy làm gì biết cách chăm sóc ai."
"Con có thể cân nhắc nghiêm túc về chú nhỏ, vừa hay chú cũng đang thiếu một người bạn trai."
Rõ ràng những gì vừa rồi không phải ảo giác, Nguyễn Thanh sững sờ nhìn Tô Tri Duy.
Tô Tri Duy thấy cậu nhìn lại, nở nụ cười ôn hòa như gió xuân, từ tốn nói ra suy nghĩ của mình, "Bọn trẻ ngoài kia làm sao xứng đáng với tiểu tổ tông của nhà ta? Những gì chúng thích chẳng qua là quyền lực và tài sản của nhà họ Tô, nào phải thích con người của con."
"Nhưng chú nhỏ thì sẽ không như vậy."
"Chú nhỏ không thiếu gì cả, sẽ không vì tiền tài và quyền lực mà lừa dối con, chỉ có thể đơn thuần tốt với con thôi."
"Con cần gì, muốn gì, chú nhỏ đều có thể cho con; người khác cho được, chú cũng cho; người khác không cho được, chú vẫn có thể cho con."
"Chú nhỏ có thể mãi mãi vô điều kiện nuông chiều con, ngay cả khi con muốn ngôi sao trên trời, chú cũng sẽ tìm cách hái về."
Tô Tri Duy nói với vẻ rất nghiêm túc, dường như không có chút nào là đùa cợt. Nếu đổi lại là người khác, trước một Tô Tri Duy như thế, có lẽ đã cảm động từ lâu, vì ngay cả cha mẹ cũng chưa chắc làm được như lời anh nói.
Nhưng Nguyễn Thanh không cảm động, cũng không có ý định suy nghĩ về điều đó, chỉ nhìn anh bằng ánh mắt như đang nhìn một kẻ điên, "... Chú đang nói điên khùng gì vậy? Chú là chú ruột của tôi đấy."
Nguyễn Thanh thực sự không ngờ rằng Tô Tri Duy lại có thể điên rồ đến mức nói ra những lời đó với cháu trai ruột của mình, trong lòng không chỉ không có đạo lý mà dường như cũng không có sợ hãi. Chẳng lẽ anh không sợ bị cha mẹ cậu trừng trị sao?
Phải biết rằng dù có coi trọng em trai thế nào cũng không thể vượt qua con trai ruột.
Nếu như cha mẹ Nguyễn Thanh biết chuyện này, có lẽ sẽ đuổi Tô Tri Duy ra khỏi nhà họ Tô.
Nhưng mà... cha mẹ cậu hiện đang đi công tác, trong vòng mười ngày tới cũng sẽ không trở về.
Hơn nữa, cha mẹ cậu quá bận rộn với công việc, thực tế không có nhiều thời gian ở bên con trai. Nếu cậu bị thay thế bởi một ai khác, họ có lẽ cũng chẳng nhận ra. Và kẻ thay thế cậu... cũng sẽ không đi báo cáo với cha mẹ cậu. Điều đó có nghĩa là cha mẹ cậu sẽ không bao giờ biết rằng Tô Tri Duy đã nói những lời này.
Vì vậy, Tô Tri Duy mới có thể yên tâm như thế.
Không... có lẽ còn tự tin hơn cả những gì cậu tưởng tượng.
Tô Tri Duy thậm chí có thể nghĩ ra kế hoạch sử dụng toàn bộ học sinh cấp ba để hiến tế quái vật kia, nếu như cha mẹ cậu gây trở ngại, có lẽ họ cũng sẽ chết mà không để lại dấu vết.
Hơn nữa, Nguyễn Thanh không cảm thấy Tô Tri Duy thật sự có ý với mình. Đừng nói đến quan hệ huyết thống, trước đây anh chưa từng bày tỏ cảm xúc gì với cậu, thậm chí chưa từng để cậu vào mắt. Nếu thật sự quan tâm, anh đã không ép cậu vào ngôi trường số một kia.
Vậy mà bây giờ lại nói ra những lời này.
... Có lẽ lời này không phải nói cho cậu nghe, mà là nói cho người sẽ chiếm lấy cơ thể này trong tương lai.
Vậy ra con quái vật kia thực sự là... bạn trai của Tô Tri Duy?
Nguyễn Thanh liếc nhìn Tô Tri Duy, anh đã nóng lòng muốn thiết lập mối quan hệ tình cảm để đợi quái vật kia xuất hiện? Mấy ngày này anh cũng không thể chờ nổi sao?
"Chú ruột thì đã sao? Chúng ta đâu có sinh được con." Tô Tri Duy khẽ cười, nói ra câu nói khiến người ta phải vỡ nát tam quan, giọng điệu vẫn ôn nhu như gió xuân, sự nhã nhặn giả tạo hiển hiện rõ ràng.
Vừa nói, Tô Tri Duy vừa liếc nhìn bụng của Nguyễn Thanh, "Vả lại, con... cũng đâu thể sinh đứa bé được."
"Tất nhiên là vậy nhỉ." Tô Tri Duy đẩy gọng kính vàng, giọng điệu chợt nghiêm túc trở lại, "Nếu con có thể sinh đứa bé, chú chắc chắn sẽ dành cho con điều tốt nhất, không cần lo ngại về sức khỏe của nó."
Giọng nói của Tô Tri Duy mang theo ý cười và trêu chọc, âm sắc trầm ấm đầy từ tính tựa như mơn trớn vào lòng người, dễ khiến người khác vô thức mà đắm chìm. Nếu bỏ qua những lời nói, thì giọng điệu ấy hẳn có thể khiến người khác rung động.
Nhưng sự chú ý của Nguyễn Thanh không phải ở âm thanh đó, mà là tâm trạng của cậu trở nên nặng nề hơn, không bàn đến chuyện sinh con hay không, cái gì gọi là "không cần lo ngại về sức khỏe của nó"?
Ai cũng biết rằng con cái sinh ra từ cận huyết rất dễ gặp dị tật do vấn đề về gien, chẳng ai dám chắc chắn, vậy mà Tô Tri Duy lại nói đầy quả quyết, như thể ngầm ám chỉ việc thay đổi cơ thể.
Tô Tri Duy đang... thử dò xét xem cậu có biết chuyện về ngôi trường cấp ba kia không?
Khi Tô Tri Duy vừa cúi đầu định mở miệng tiếp tục nói gì đó, thì Nguyễn Thanh thu lại ánh mắt, dùng vẻ mặt như thể muốn nói "chú điên rồi đấy" để nhìn anh, sau đó thản nhiên cầm đĩa hoa quả vừa mới được anh cắt gọt đẹp đẽ trên bàn, lật ngược nó lên và úp thẳng lên đầu Tô Tri Duy. Cậu lạnh lùng mở miệng, "Bệnh thì uống thuốc đi, đừng phát bệnh ở chỗ tôi!"
Nói xong, Nguyễn Thanh quay người bước đi ngay lập tức.
Trên đầu Tô Tri Duy lúc này là những miếng trái cây dính đầy nước quả, khiến tóc anh trở nên lộn xộn, vài lọn còn dính lại với nhau. Nước trái cây nhỏ giọt xuống làm ướt đẫm chiếc áo sơ mi trắng, vài miếng hoa quả lăn xuống rơi trên quần âu của anh, khiến vẻ ngoài vốn dĩ lịch lãm giờ đây trông thảm hại không thể tả.
Thế nhưng Tô Tri Duy dường như không hề tức giận, ngược lại còn có vẻ thích thú, đôi mắt sâu thẳm dõi theo bóng lưng Nguyễn Thanh rời đi.
Một người giúp việc đứng gần đó nghe thấy âm thanh của đĩa hoa quả rơi xuống đất, vội vàng bước tới, và chứng kiến bộ dạng thảm hại của Tô Tri Duy.
"Cậu Tô, cậu có sao không?" Cô giúp việc lấy một chiếc khăn sạch ra, định giúp Tô Tri Duy lau đi phần nào nước quả.
Tô Tri Duy liếc mắt nhìn cô giúp việc, hất tay cô ra, lãnh đạm phán một tiếng, "Cút."
Ánh mắt của anh không mang chút sát khí nào, cũng chẳng có vẻ tức giận, chỉ là một cái nhìn nhàn nhạt, nhưng nó đủ khiến cô giúp việc cảm thấy lạnh toát sống lưng, lùi lại vài bước, thân thể vô thức run rẩy như thể vừa nhìn thấy điều gì đáng sợ.
Phản ứng của cô giúp việc sau đó là lùi ra xa khỏi phòng khách với tốc độ nhanh nhất có thể.
Vừa ra đến nơi vắng vẻ, cô giúp việc bất ngờ bị một cánh tay từ đằng sau ập đến bịt chặt miệng, kéo cô vào bóng tối. Cô chỉ kịp ú ớ vài tiếng trước khi hòa lẫn vào màn đêm đen kịt.
Không ai phát hiện ra sự việc này.
...
Sau khi úp đĩa hoa quả lên đầu Tô Tri Duy, Nguyễn Thanh trở về phòng mình.
Biết chắc với bộ dạng lấm lem ấy, Tô Tri Duy sẽ phải tắm rửa và thay đồ ở biệt thự của nhà họ Tô, cậu liền nghĩ đây là cơ hội để lấy chìa khóa từ người anh.
Từ tối qua đến nay, Nguyễn Thanh luôn hành động cùng nhóm người chơi, vì trở về quá muộn nên không có thời gian tắm, giờ đây cảm thấy có chút khó chịu.
Vừa vào phòng, Nguyễn Thanh đã chọn một bộ đồ sạch sẽ để thay, để lại một sợi chỉ trên cửa phòng mình, rồi tùy ý chọn một phòng khách gần đó. Phòng riêng của cậu quá rõ ràng, không an toàn chút nào, trừ khi cần thiết, cậu không muốn ở lại đó.
Biệt thự Tô gia rất rộng, phòng khách cũng nhiều, chỉ cần không bị ai theo dõi, sẽ khó mà đoán được cậu đang ở đâu. Vì vậy, Nguyễn Thanh ôm quần áo, tùy ý chọn một phòng khách, khóa chặt cửa.
Dù Tiêu Thời Dịch nói chỉ có gương ở trường có vấn đề, Nguyễn Thanh vẫn rất cẩn thận, đặt úp chiếc gương trên bàn xuống rồi phủ lên một chiếc áo để che lại.
Cậu tắm rất nhanh, không có sự cố nào xảy ra giữa chừng, chưa đầy nửa tiếng đã thay đồ xong, vừa lau tóc vừa trở lại phòng mình. Sợi chỉ trên cửa... lại đứt rồi.
Nguyễn Thanh nắm lấy tay nắm cửa, khẽ cau mày, phân vân không biết có nên vào không. Dù gì, sự cố lần trước đã là bài học, dù cậu có cẩn thận đến đâu cũng không bằng người khác giỏi võ nghệ.
Nguyễn Thanh từ bỏ ý định, khi định xoay người xuống lầu thì đột nhiên cửa phòng mở ra từ bên trong.
Người đứng đó là... Tô Tri Duy.
Nguyễn Thanh ngẩn người nhìn Tô Tri Duy trước mặt.
Anh thường ăn mặc kín đáo, ngay cả áo sơ mi cũng cài kín cổ, nhưng lúc này lại để trần nửa người trên, chỉ quấn một chiếc khăn tắm ở hông, nước còn đọng trên cơ thể, chảy xuống rõ từng nét cơ bắp săn chắc, cuối cùng biến mất dưới lớp khăn tắm.
Không đeo kính, tóc ướt xõa rủ xuống, hiển nhiên vừa tắm xong.
Nguyễn Thanh có thể hiểu anh cần tắm, nhưng tại sao lại phải vào phòng cậu?
Nguyễn Thanh cau mày, định quay người bỏ đi.
Thế nhưng, cậu chỉ vừa xoay lưng thì đã bị Tô Tri Duy nắm cổ tay, kéo vào trong phòng.
Nguyễn Thanh giãy giụa một chút nhưng không thoát được, giận dữ nói, "Tô Tri Duy! Chú đang làm gì vậy!?"
Tô Tri Duy đẩy cậu ngồi xuống, trêu đùa, "Đừng động đậy, đừng động đậy, khăn tắm của chú chỉ buộc qua loa thôi, em mà cựa quậy là nó rơi đấy."
Nguyễn Thanh nghe vậy, cơ thể khựng lại, ngừng giãy giụa.
Thấy cậu chàng căng thẳng, Tô Tri Duy bật cười, "Sao thế? Sợ chú sẽ ăn em à? Sao nhát gan thế?"
Nguyễn Thanh lườm anh, định đứng dậy.
"Được rồi, để tóc ướt không tốt, chú chỉ muốn giúp em lau khô tóc thôi."
Dứt lời, Tô Tri Duy lại ấn Nguyễn Thanh ngồi xuống, lấy chiếc khăn khô nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.
Nguyễn Thanh vốn định gạt tay anh ra, nhưng khi nhìn thấy bộ đồ trong giỏ đựng đồ ở phòng tắm, không phải của mình, liền đổi ý, để Tô Tri Duy lau tóc.
Có lẽ anh cũng biết hình ảnh của mình lúc này hơi bất nhã, nên không đứng trước mặt Nguyễn Thanh mà quỳ xuống phía sau, nhẹ nhàng lau tóc cho cậu.
Cử chỉ của Tô Tri Duy rất dịu dàng, thi thoảng còn ấn nhẹ vào huyệt, lực vừa phải khiến người ta cảm thấy dễ chịu, rõ ràng rất khéo chăm sóc người khác. Động tác thành thạo như thể đã qua đào tạo.
Nhìn thiếu niên ngoan ngoãn ngồi bên mép giường, ánh mắt Tô Tri Duy tối lại, nhưng anh vẫn kiềm chế lực tay.
Tóc ngắn nên lau cũng nhanh khô, mà trước đó Nguyễn Thanh cũng tự lau sơ qua, nên chưa đến năm phút đã gần khô.
"Được rồi, khô rồi, giờ thì mời chú ra ngoài." Nguyễn Thanh thấy tóc đã khô, lập tức hất tay Tô Tri Duy ra, định đứng lên.
Thế nhưng cậu chưa kịp đứng dậy thì đã bị Tô Tri Duy từ phía sau ôm lấy, cằm đặt lên vai cậu, tư thế vô cùng thân mật.
"Sao? Đề nghị của chú em suy nghĩ sao rồi?"
Khoảng cách gần sát bên tai khiến Nguyễn Thanh thấy khó chịu, cậu khẽ giật tay khỏi vòng tay trên cổ mình, không giật ra được, đành lạnh lùng quay lại nhìn, "Tô Tri Duy! Chú thật sự có bệnh rồi đúng không!?"
"Ừ, quả là bệnh không nhẹ." Tô Tri Duy nhìn gương mặt tinh xảo trước mặt, bật cười, "Vả lại bệnh này còn nặng."
Nguyễn Thanh cười nhạt, giọng đầy đe dọa, "Đợi đến lúc cha mẹ tôi về, liệu chú còn cười nổi không."
Nghe vậy, Tô Tri Duy càng cười tươi hơn, ghé sát tai cậu, giọng trầm ấm vang lên, chậm rãi chỉ đủ cậu nghe, "Nếu như... họ không thể trở về thì sao?"
"Chú có ý gì!?" Nguyễn Thanh trừng mắt, quay đầu nhìn Tô Tri Duy.
Dường như đoán trước Nguyễn Thanh sẽ quay đầu, Tô Tri Duy càng ghé sát hơn, khi cậu quay lại, môi cậu liền chạm nhẹ vào đôi môi mỏng của anh.
Cảm giác ấm áp từ môi truyền đến khiến đồng tử Nguyễn Thanh co lại, cậu lập tức quay đầu ra chỗ khác.
Tô Tri Duy không ngăn lại, chỉ dùng ngón tay cái chạm vào đôi môi mỏng của mình, vẻ mặt hài lòng, "Cảm ơn đã chiêu đãi, tiểu tổ tông."
Rõ ràng cử chỉ và giọng điệu trêu chọc, nhưng khi Tô Tri Duy làm, lại toát lên vẻ ôn hòa như ngọc, chẳng hề dung tục.
Không đeo kính, Tô Tri Duy ít đi vài phần nho nhã, thêm vài phần chiếm hữu.
Nguyễn Thanh phớt lờ lời nói của Tô Tri Duy, lạnh lùng chất vấn, "Chú vừa nói gì có ý gì!?"
Tô Tri Duy lại cười nhẹ, đầy ẩn ý, "Không có gì, chỉ là nghĩ rằng mạng người mong manh vô cùng, chỉ cần một chút bất cẩn đã có thể mất mạng."
"Anh cả và chị dâu quanh năm bôn ba bên ngoài, gặp chút bất trắc cũng là chuyện bình thường, đúng không?"
Tô Tri Duy rõ ràng dùng tính mạng của cha mẹ Tô để uy hiếp Nguyễn Thanh.
Bất trắc? Là "bất trắc" sau những âm mưu toan tính chứ gì!
Thứ mà thân xác chủ cũ xem trọng nhất có lẽ là chỗ dựa phía sau. Nguyễn Thanh sắc mặt trông có vẻ khó coi, lấy điện thoại ra, gọi cho cha Tô. Điện thoại đổ chuông rất lâu mà không ai bắt máy.
Thấy vậy, Nguyễn Thanh chuyển qua gọi cho mẹ Tô, nhưng kết quả cũng không khác gì, vẫn không ai bắt máy.
Nguyên chủ rất ít khi chủ động gọi điện cho hai người, nhưng mỗi khi gọi thì hiếm khi nào không nhận.
Trong mắt Nguyễn Thanh ánh lên vẻ hoảng loạn, nhưng cậu gắng gượng giữ vẻ điềm tĩnh, giọng trầm hẳn xuống, "Rốt cuộc chú muốn gì!? Cha mẹ tôi đối đãi với chú đâu có tệ, còn tính để chú thừa kế Tập đoàn Tô thị, vậy mà chú lại báo đáp họ như thế này sao!?"
Tô Tri Duy khẽ cười, trấn an thiếu niên đang hoảng loạn, "Đừng lo lắng, chú không làm gì cả, cũng không có ý định làm gì. Chỉ là... chú thiếu một người bạn trai thôi."
Nói xong, Tô Tri Duy ngừng một chút, tiếp tục mở lời, "Nhưng em cũng biết đấy, khi con người không có được thứ mình muốn thì dễ trở nên cố chấp. Khi ấy, ai biết họ sẽ làm ra chuyện gì chứ."
"Huống hồ, năm nay chú đã 33 rồi mà chưa từng yêu ai." Tô Tri Duy ung dung dùng đầu ngón tay đùa nghịch tua rua trên viên hồng ngọc của Nguyễn Thanh, khẽ thốt lên đầy hàm ý, "Kiềm chế quá lâu thì tư tưởng cũng dễ nảy sinh vấn đề lắm."
Nguyễn Thanh giận dữ hất tay Tô Tri Duy ra, mặt lạnh lùng thốt lên, "Tô Tri Duy!!!"
"Chú biết mình đang nói gì không hả!? Tôi là cháu ruột của chú đấy!"
Nguyễn Thanh rành rọt từng chữ một, nhấn mạnh, "Cháu! Ruột!"
"Ừm, vậy thì sao?" Tô Tri Duy lần nữa đưa tay vân vê tua rua bên tai Nguyễn Thanh, chẳng màng lời của cậu, "Đã suy nghĩ kỹ chưa?"
Nguyễn Thanh nghiến răng nghiến lợi đáp lại, "Đồ điên."
Tô Tri Duy chẳng bận tâm bị mắng là đồ điên, tua rua bên tai thiếu niên khẽ lay động dưới tay anh, càng làm cho vẻ ngoài yêu kiều của cậu thêm phần rực rỡ, khiến người ta nảy sinh ý muốn lưu lại dấu ấn của riêng mình trên chiếc cổ trắng ngần như ngọc ấy.
Ánh mắt của Tô Tri Duy lướt qua tua rua đang đung đưa, cuối cùng dừng lại nơi xương quai xanh của thiếu niên.
Xương quai xanh của thiếu niên rõ ràng và tinh xảo vô cùng, nhưng lại bị một chiếc dây chuyền chắn ngang, trông rất ngứa mắt.
Tô Tri Duy sớm đã để ý đến sợi dây chuyền trên cổ Nguyễn Thanh, anh khẽ đưa tay vân vê, nhẹ giọng hỏi, "Đây là quà người bạn trai mới tặng em à?"
Nếu là thân xác chủ cũ, có lẽ sẽ lạnh lùng đáp lại một câu "Liên quan gì đến chú chứ," nhưng Nguyễn Thanh không phải nguyên chủ, cậu có chút e ngại rằng câu nói này sẽ chọc giận Tô Tri Duy, nên liền giật lại sợi dây chuyền, đáp ngắn gọn, "Không phải."
Nghe vậy, Tô Tri Duy không nói thêm gì, chỉ liếc mắt đầy ẩn ý nhìn chiếc dây chuyền của Nguyễn Thanh.
Rồi anh không bận tâm về vấn đề dây chuyền nữa, đưa tay giật lấy điện thoại trong tay Nguyễn Thanh.
Do không phòng bị nên Nguyễn Thanh bị cướp điện thoại, cậu muốn giật lại nhưng không tài nào đọ sức nổi với Tô Tri Duy.
Chỉ có thể trơ mắt nhìn Tô Tri Duy mở danh bạ, tìm đến số của Lý Thư Dương, rồi nhấn vào nút gọi, sau đó đưa điện thoại lại cho Nguyễn Thanh, mỉm cười nói.
"Chú không thích chia sẻ bạn trai với người khác, chắc em biết phải làm gì rồi chứ?"
Nguyễn Thanh lạnh lùng liếc nhìn vẻ mặt đầy dã tâm của Tô Tri Duy, cầm lấy điện thoại, cuối cùng nhấn nút gọi.
Tất cả những gì nguyên chủ có đều do cha mẹ cậu ban cho, nên khi bị lấy ba mẹ ra để uy hiếp, chắc chắn cậu sẽ nhượng bộ.
Điện thoại rất nhanh được kết nối, Nguyễn Thanh lạnh lùng nói một câu "Chia tay," rồi ném điện thoại thật mạnh xuống nền, lộ rõ vẻ tức giận đến mức bất lực trước sự ngang ngược của Tô Tri Duy.
Thấy vậy, Tô Tri Duy lại khẽ chạm vào tua rua bên tai Nguyễn Thanh, ánh mắt càng thêm phần mãn nguyện, "Ngoan lắm."
"Sau này đừng qua lại với mấy kẻ chẳng ra gì đó nữa, chú không thích."
"Được rồi, cục cưng nghỉ ngơi đi, tối qua thức khuya quậy phá quá, mắt thâm quầng hết rồi." Tô Tri Duy xoa đầu Nguyễn Thanh, giọng nhẹ nhàng như một quý ông chu đáo, "Chú đi làm chút đồ ăn cho em, ngủ dậy là có thể ăn ngay."
Giọng nói và hành động của Tô Tri Duy khiến người khác cảm thấy lịch sự và chu đáo, chỉ tiếc là lúc này anh để trần nửa thân trên, khiến người ta chỉ nghĩ đến dáng vẻ ngụy quân tử.
Hơn nữa, rõ ràng là anh biết tối qua bọn họ đã làm gì, chẳng chút che giấu.
Có lẽ là nghĩ rằng... dù sao thì Nguyễn Thanh cũng chẳng còn sống được bao lâu?
Nói xong, Tô Tri Duy bước ra khỏi phòng, lịch sự khép cửa lại.
Nguyễn Thanh thấy anh đi khuất mới thở phào nhẹ nhõm, xác định không còn ai trong phòng, cậu liền nhặt điện thoại dưới sàn lên, ngắt cuộc gọi, rồi bước vào phòng tắm, thẳng đến chỗ để quần áo của Tô Tri Duy.
Chìa khóa quả nhiên vẫn ở trong túi quần âu.
Nguyễn Thanh lấy chùm chìa khóa ra, có nhiều chiếc đến nỗi khó mà xác định cái nào là chìa của tủ hồ sơ.
Cậu liền xem qua từng chiếc một, ghi nhớ hình dạng từng chiếc rồi khi nhét chùm chìa khóa trở lại, ánh mắt bỗng dừng lại ở một vết bẩn trên ống quần.
... Là máu sao?
Quần âu màu đen nên không dễ nhận ra, mùi máu cũng rất nhạt, nhưng dường như không thể nghi ngờ gì về đó là vết máu.
Là của ai? Nguyễn Thanh không thể phân tích, cũng không thể phân biệt được, cuối cùng đành từ bỏ.
Cậu đặt chùm chìa khóa lại chỗ cũ, rồi về lại bàn làm việc, lấy giấy ra vẽ lại tỉ lệ từng chiếc chìa.
Nguyễn Thanh vốn định chụp hình gửi cho Tiêu Thời Dịch, nhưng ảnh chụp có thể bị thay đổi tỉ lệ, khi làm chìa sẽ khó chính xác.
Hơn nữa, hiện tại Tô Tri Duy đang ở biệt thự Tô gia, là cơ hội tốt nhất.
Cậu gấp giấy lại, cất vào túi, mở cửa đi tìm Mạc Nhiên, đưa bản vẽ cho gã.
Mạc Nhiên không biết Nguyễn Thanh lấy đâu ra bản vẽ này, nhưng cũng hiểu đây là cơ hội tốt, có điều vẫn không an tâm để cậu lại một mình.
Gã liền gọi một người đàn em đến, đưa tờ giấy cho người đó, bảo mang cho Tiêu Thời Dịch, còn mình thì ở lại biệt thự Tô gia.
Giao bản vẽ xong, Nguyễn Thanh trở lại phòng mình, lên giường nhắm mắt nghỉ ngơi.
Quả thật đúng như lời Tô Tri Duy nói, cậu rất thiếu ngủ.
...
Lý Thư Dương đang điều tra thông tin về giáo viên hơn chục năm trước thì bỗng nhiên điện thoại reo lên.
Hắn nhìn điện thoại, là bạn trai gọi?
Lý Thư Dương vui mừng nhận máy, nhưng đầu dây bên kia chỉ vang lên hai từ "chia tay."
Biểu cảm của Lý Thư Dương lập tức ngây ra.
Trong phó bản, để ngăn chặn việc lạc nhóm, các người chơi được chia thành từng cặp, và nếu dư một người thì sẽ cho họ ghép với một đàn em của Trùm Trường.
Lý Thư Dương được xếp chung nhóm với người chơi tóc húi cua.
【Haha, chưa đầy một ngày đã bị bỏ rơi, sao tôi lại vui mừng thế nhỉ!】
【Tuyệt quá! Chồng tôi lại trở về đời độc thân rồi!】
【Tốc độ đổi bạn trai của trùm trường còn nhanh hơn tôi uống nước. Nếu cứ thế này, không chừng đến lượt tôi sớm thôi!】
Ngay khi ánh mắt Lý Thư Dương sẫm lại, giọng nói từ đầu dây bên kia truyền tới.
"Ngoan lắm, sau này đừng chơi với mấy người chẳng ra gì đó nữa, chú nhỏ không thích đâu."
Lý Thư Dương khựng lại, chú nhỏ? Tô Tri Duy sao?
【Hahaha, cười ngất mất! Ai mà ngờ chuyện tình này lại tan vỡ vì gia đình phản đối chứ! Tôi thật không ngờ lại chứng kiến cảnh người lớn can thiệp tình cảm trong phó bản thế này.】
【Tôi thấy Tô Tri Duy này có gì đó không ổn, không chừng hắn chính là Boss lớn của phó bản này ấy chứ!】
【Nói thật nhé, Trùm trường mà bị người khác uy hiếp là lạ rồi. Trước kia trùm trường còn ngang ngược với Tô Tri Duy, giờ thì có chuyện gì xảy ra thế nhỉ? Muốn biết quá đi.】
Lý Thư Dương nghe thấy tiếng đóng cửa, rõ ràng là Tô Tri Duy đã rời đi, nhưng cậu chẳng giải thích gì mà chỉ lẳng lặng cúp máy, khiến ánh mắt Lý Thư Dương càng thêm lạnh lùng.
Nhưng hắn lập tức trở lại vẻ điềm nhiên, tiếp tục điều tra.
Gọi điện cho các giáo viên mười ba năm trước hầu như không thể liên lạc, số ít thì vừa nghe đến "mười ba năm trước" liền lập tức cúp máy.
Rõ ràng là họ biết điều gì đó.
Gọi lại cũng không hiệu quả, dù có đổi số gọi đi nữa thì vừa kết nối cũng lại bị chặn.
Người chơi tóc húi cua khoanh tròn tên một người trong danh sách, "Chúng ta trực tiếp đến tìm người này."
Những giáo viên khác hoặc là không liên lạc được, hoặc đang ở ngoại tỉnh, họ không có thời gian để truy tìm. Nhưng người trong vòng tròn lại vẫn còn ở trong thành phố.
Chỉ trong một buổi chiều, đủ thời gian để tìm được người đó.
Người đó khi nghe đến "mười ba năm trước" lập tức biến sắc, đuổi cả hai đi, bất kể họ thuyết phục thế nào cũng không lay chuyển.
Thấy thuyết phục không được, cả hai liền chuyển sang biện pháp mạnh. Người chơi tóc húi cua áp lưỡi dao lên cổ người đó, giọng đầy đe dọa: "Chúng tôi không muốn làm khó ông, nhưng chuyện này đối với chúng tôi rất quan trọng."
Người đó tái mặt, nhưng vẫn nghiến răng không chịu nói một lời.
Lý Thư Dương chẳng muốn phí lời, liền lấy ra một lá bùa dán lên người kia.
Người chơi tóc húi cua nhìn lá bùa, bàng hoàng nhìn Lý Thư Dương: Đạo cụ... Bùa Thật Lòng?
Thứ này phải tốn đến mấy trăm điểm, hơn nữa lại chỉ dùng được một lần!
Vì bùa này có thể dùng trên NPC, nếu gặp NPC quan trọng thì thậm chí có thể thông quan luôn.
Lý Thư Dương này giàu có đến mức nào chứ!?
Cùng là người chơi trung cấp, tại sao lại khác biệt lớn đến vậy!?
Người chơi tóc húi cua nhìn số điểm ít ỏi của mình, không khỏi lặng lẽ thở dài.
Khi lá bùa Thật Lòng dán lên người, ánh mắt của người kia trở nên vô hồn, rồi chậm rãi kể lại chuyện đã xảy ra mười ba năm trước.
Mọi chuyện bắt nguồn từ một học sinh nhảy lớp.
Lớp 10A1 vốn là lớp chọn, dù là thành tích hay gia thế đều không tệ, không khí trong lớp cũng khá hòa hợp.
Nhưng một ngày nọ, có một học sinh nhảy lớp đến, thông minh thiên bẩm, dễ dàng vượt qua mọi học sinh khác, đạt điểm số mà người ta chỉ có thể ngưỡng mộ.
Sự thông minh của học sinh nhảy lớp này khiến ngay cả giáo viên cũng phải kinh ngạc.
Tuy nhiên, cậu ta lại có tính cách kỳ quặc, luôn trưng vẻ mặt âm u như thể cả thế giới nợ cậu ta, nhưng lại sở hữu tài năng học tập không ai sánh bằng.
Tính cách khó ưa và tài năng vượt trội của cậu đã gây nên mầm mống tai họa.
Một buổi sáng nọ, một bạn học phát hiện cậu ấy chết trong lớp học. Tin này bị nhà trường giấu đi.
Thế nhưng không lâu sau, cả lớp 10A1 bị thiêu rụi trong một trận hỏa hoạn, 52 học sinh và giáo viên chủ nhiệm đều thiệt mạng.
Lần này tin tức không thể giấu được nữa, cảnh sát đến điều tra vô số lần nhưng không tìm ra gì. Mọi người đều nói rằng học sinh nhảy lớp đã trở về từ địa ngục để báo thù.
Sau vụ việc, phần lớn giáo viên bị sa thải, thay bằng những người mới, và sự việc này dần dần bị lãng quên.
Ban đầu vẫn có người nhắc lại chuyện này, nhưng sau khi kể xong vài ngày liền gặp tai nạn chết bất ngờ. Mọi người đồn rằng đó là lời nguyền của học sinh nhảy lớp.
Người chơi tóc húi cua vội hỏi, "Tên học sinh nhảy lớp đó là gì?"
" Tống... Tống..."
Nhưng chưa nói xong, máu đã bắt đầu chảy ra từ mắt, miệng, rồi đến mũi và tai của người đó. Chỉ trong vài giây, người kia đã ngừng thở.
Cách chết này giống hệt với Hạ Bạch Y trước đó.
Cả hai lùi lại vài bước, tránh vệt máu đỏ sẫm như muốn sống dậy kia.
Người chơi tóc húi cua cau mày, dường như chỉ cần nhắc đến người đó là sẽ lập tức chết.
Đây chính là lời nguyền sao?
Manh mối lại bị cắt đứt, nhưng cũng chẳng cần tìm giáo viên khác nữa, vì chắc chắn kết quả cũng sẽ giống vậy thôi.
Ít nhất, giờ họ đã biết nguồn cơn là một học sinh nhảy lớp họ Tống.
Người chơi tóc húi cua chia sẻ manh mối vừa tìm được lên nhóm người chơi, thấy thế mọi người lập tức quay lại.
Rõ ràng, nhân vật 'học sinh nhảy lớp' này mới là điểm mấu chốt.
Họ Tống cũng không phải hiếm, chỉ riêng trường này mỗi khóa chắc cũng có vài chục người họ Tống.
Thêm vào đó, hồ sơ lớp học cũng chẳng có vì học sinh nhảy lớp này không phải nhập học từ đầu năm, mà là chuyển giữa chừng, nên rất có thể tên của cậu ấy chưa bao giờ được ghi trong danh sách lớp.
Các người chơi nhìn manh mối có trong nhóm, bắt đầu phân tích tình hình.
【Mặc dù họ Tống rất phổ biến, nhưng mọi người không thấy điều này có gì kỳ lạ sao?】
Người chơi tóc húi cua hỏi trong nhóm, 【Kỳ lạ ở chỗ nào?】
【Vẫn còn nhớ Tống Ngọc chứ? Cậu ta cũng giữ vững ngôi đầu khối với điểm số áp đảo, thậm chí cả Thiếu Gia nhà giàu như Tiêu Thời Dịch cũng chẳng vượt qua được. Tôi từng điều tra kỹ về cậu ta, cậu ấy hầu như không học bài, chỉ đều đặn đến lớp rồi tan học đi ngay, chẳng bao giờ thấy mặt.】
【Đúng vậy, tôi cũng từng điều tra qua, bạn học chỉ nhớ về cậu ấy với danh hiệu "đầu khối," dù bị bắt nạt cũng không kêu ca, lúc nào cũng cô độc.】
【Lại luôn có gương mặt trắng bệch như người chết.】
【Mọi người nghĩ sao nếu cậu ta chính là học sinh nhảy lớp kia?】
Việc ma nhập vào người hoặc giả dạng người lẫn trong đám đông cũng không phải là hiếm, chẳng phải còn có trường hợp ma đóng giả làm người chơi nữa sao?
Sau câu nói đó, nhóm chìm vào im lặng. Cơ hội nộp đáp án chỉ có một lần, nếu không có chứng cứ xác thực thì chẳng ai dám nộp.
Nhưng tất cả đều ghi nhớ tên Tống Ngọc này, nếu gặp tình huống hiểm nguy không lối thoát, họ có thể cược vào cái tên ấy.
[Tiếp tục điều tra thôi. Bên Tiêu Thời Dịch đã lấy được bản thiết kế từ trùm trường, chúng ta có thể dùng để sao chép chìa khóa. Lát nữa đi kiểm tra phòng hiệu trưởng.]
[À, tôi cũng đã báo thông tin về học sinh nhảy lớp họ Tống cho Tiêu Thời Dịch rồi. Chắc là cậu ấy sẽ chuyển lời đến trùm trường.]
Người chơi đầu húi cua ngạc nhiên, [Sao lại phải nói với cậu ta? Chẳng lẽ cậu muốn cậu ta sử dụng thế lực của nhà họ Tô để điều tra à? Chuyện này chắc không điều tra ra được đâu?]
[Cậu có thể đếm chính xác 52 người trong lớp chỉ trong ba giây khi vừa hoảng sợ chưa? Ai trong các cậu làm được điều đó?]
Người chơi đầu húi cua suy nghĩ rồi tự đặt mình vào hoàn cảnh đó. Hắn... không thể.
Dù đã vượt qua nhiều phó bản và có khả năng chịu áp lực nhất định, hắn vẫn không thể làm được điều đó.
Lần đầu thấy bạn học bị xé nát đầu, trí óc hắn đã trắng xóa vì sợ hãi trong suốt hơn ba giây.
Nếu nhớ không lầm, khi hai bạn học đầu tiên bị tấn công, trùm trường Tô Thanh không hề chứng kiến. Nói cách khác, lúc cậu quay lại, đó là lần đầu cậu thấy cảnh tượng rùng rợn đó.
Vậy mà chỉ trong khoảng ba giây từ lúc quay lại cho đến khi xoay người đi, cậu đã đếm được chính xác số người trong lớp là 52...
Xét kỹ thì trùm trường cũng khá đáng nghi.
Ngay sau đó, những người chơi khác cũng nêu lên thắc mắc tương tự.
[Nhìn kỹ, trùm trường Tô Thanh cũng có vẻ khả nghi. Có khi nào... cậu ấy chính là 'hắn'? Một thiếu gia quyền quý mà nhìn thấy cảnh tượng kinh hoàng như vậy không hề ngất xỉu hay hét lên mà vẫn có thể đếm số người chính xác sao?]
[Vả lại, thái độ của lũ ma với cậu ấy cũng khác hẳn. Ban đầu chỉ có cây nến của cậu ấy là không tắt, cậu ấy là người duy nhất không chết dù đã vi phạm luật. Cậu ấy cũng là người dẫn chúng ta đến phòng lưu trữ.]
[Ngay cả cái gương trong lớp học cũng là do cậu ấy phát hiện ra.]
Người chơi đầu húi cua ngừng lại một chút, rồi nhắn vào nhóm ba chữ: [Không phải cậu ấy.]
[Bằng chứng đâu? Phân tích đâu? Chỉ ba chữ không phải cậu ấy à? Phán đoán thế này quá liều lĩnh. Theo tôi, nhân vật đáng nghi nhất phó bản này chính là trùm trường đấy.]
[Tôi nghe nói quỷ dữ thường hóa thân thành kẻ xinh đẹp để dụ dỗ người khác. Nhìn Tô Thanh thế này thì có đến tám phần là trùm cuối của phó bản rồi.]
Người chơi đầu húi cua lười tranh cãi, liền nhắn: [Vậy cứ ghi tên Tô Thanh vào, gặp nguy hiểm mà cần đáp án thì cứ điền tên cậu ấy vào thôi.]
Nếu Tô Thanh thực sự là boss của phó bản, cậu ấy đã chẳng cần điều chỉnh điểm trung bình của kỳ thi đó.
Phải biết rằng, số người chết càng nhiều càng có lợi cho boss phó bản, vì hầu hết các hạn chế của boss chỉ có thể được gỡ bỏ bằng sinh mạng con người.
Người chơi đầu húi cua không muốn tốn thêm thời gian tranh luận, liền cùng Lý Thư Dương tìm Tiêu Thời Dịch để lấy bản thiết kế.
Bản thiết kế được sao chép đúng tỉ lệ, họ đến cửa hàng để đặt làm toàn bộ các chìa khóa. Vì số lượng chìa khá nhiều nên mất hơn một tiếng mới hoàn thành.
Khi làm xong chìa khóa, cả nhóm lập tức tiến đến phòng hiệu trưởng.
...
Trong khi đó, phía Nguyễn Thanh thì một giấc ngủ đã kéo dài đến tối. Cậu không tự tỉnh dậy mà bị tiếng gõ cửa làm cho thức giấc.
Ngay khi tiếng gõ cửa vang lên, Nguyễn Thanh mở mắt ra ngay, quét mắt xung quanh một lượt nhưng không thấy điều gì bất thường, chỉ là vì mở mắt quá nhanh nên ánh đèn trong phòng có phần làm mắt cậu hơi khó chịu.
Nguyễn Thanh ngồi dậy, xoa nhẹ thái dương. Tại sao cậu lại có thể ngủ say đến mức không hay biết gì khi ở một mình như thế này?
Là do Tô Tri Duy đã làm gì đó với cậu sao? Hay là vì cậu quá mệt mỏi?
Tiếng gõ cửa lại vang lên lần nữa, kèm theo giọng của Tô Tri Duy, "Tiểu tổ tông, dậy chưa? Đến giờ ăn tối rồi."
Đôi tay của Nguyễn Thanh hơi khựng lại. Tối... tối sao?
Vì căn phòng này rèm kéo kín và đèn đã bật từ lúc cậu bước vào phòng nên cậu không nhận ra được thời gian là ngày hay đêm.
Nguyễn Thanh cầm điện thoại lên nhìn, đã là 19 giờ 30 tối rồi.
Nguyễn Thanh chắc chắn rằng, Tô Tri Duy nhất định đã làm gì đó với cậu.
Thời gian ngủ sâu của cậu bình thường tuyệt đối không bao giờ quá năm tiếng, nhất là khi cậu luôn trong tình trạng cảnh giác cao độ. Có thể ngủ sâu quá mười phút đã là tốt lắm rồi.
Vậy mà cậu đã ngủ liền một mạch đến mấy tiếng đồng hồ.
Có lẽ vì đã gõ cửa hai lần mà không thấy Nguyễn Thanh đáp lại, Tô Tri Duy liền mở cửa bước vào. Thấy Nguyễn Thanh đã ngồi dậy, anh mỉm cười, "Dậy rồi à? Có cần chú nhỏ bế em xuống dưới không?"
Nói rồi, Tô Tri Duy thực sự định bế Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh tránh khỏi tay anh, tự mình bước xuống giường, rồi không quay đầu lại mà rời khỏi phòng.
Dưới lầu, bàn ăn đã bày sẵn thức ăn, trông vô cùng hấp dẫn.
Nguyễn Thanh chậm rãi đi xuống lầu, Tô Tri Duy theo sát phía sau. Khi Nguyễn Thanh đến trước bàn ăn, Tô Tri Duy lịch sự kéo ghế cho cậu.
Nguyễn Thanh không khách sáo ngồi xuống, cầm dao nĩa bắt đầu dùng bữa.
Tô Tri Duy dùng đũa gắp thức ăn cho Nguyễn Thanh, "Nếm thử món này xem, ngon không?"
Ngay miếng đầu tiên, Nhuyễn Thanh đã nhận ra hương vị món ăn khác so với trước. Rõ ràng bữa ăn này là do Tô Tri Duy tự tay nấu.
Cậu chỉ ngưng một chút rồi tiếp tục ăn.
Bởi vì nếu có ý định hạ độc, thì món ăn nào cũng có thể bị bỏ thuốc, dù là do ai nấu đi nữa. Thêm nữa, Nguyễn Thanh tin rằng anh không cần phải làm vậy.
Bằng cách dùng cha mẹ của cậu làm áp lực, nguyên chủ có muốn cũng không thể từ chối. Nhưng rốt cuộc, anh chỉ đòi mỗi danh phận bạn trai mà thôi.
Tô Tri Duy không để tâm đến sự lạnh nhạt của Nguyễn Thanh, cũng không chăm chú nhìn cậu, mà chỉ lặng lẽ cầm đũa ăn cùng, không khiến người ta cảm thấy khó chịu.
Khi Nguyễn Thanh dùng bữa xong, Tô Tri Duy mới đặt đũa xuống, cầm khăn ăn lau nhẹ khóe miệng rồi nhìn Nguyễn Thanh.
"Anh trai và chị dâu dạo này không có ở đây. Hay là... chú nhỏ dọn qua đây ở cùng con nhé?"
------------
Gõ phím than thở nè:
Mấy chương sau tác giả như được buff, gõ 7k-8k chữ mệt quá mọi người. May mà có chồng tôi gõ dùm, tiếng trung của ổng siu đỉnh, ổng gõ lạch cạch nhanh hơn tôi nhiều nên tiến độ đăng vèo vèo luôn á chèn🥹🫶🏻🥹 Yêu ghê chưa!!
Về xung hô thì Tô Tri Duy và Nguyễn Thanh xé rách mặt nhau nên từ chú-con tôi sẽ để là chú-em, vừa nóng nực trong người mà bùng cháy con tim luôn ớ:>>