Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 7: Phòng Livestream khủng bố (7)



Nguyễn Thanh chẳng bận tâm người khác kinh ngạc ra sao, cậu không lãng phí thời gian, ngay khi nghe thấy bên ngoài yên tĩnh, cậu quyết đoán mở cửa nhà vệ sinh.

Ánh mắt cậu nhanh chóng hướng về phía cửa sổ ở cuối phòng, không chần chừ mà trèo ra ngoài. Cửa sổ hơi cao, khiến Nguyễn Thanh gặp chút khó khăn, nhưng giờ cậu chẳng còn để ý đến việc có thể bị thương hay không. Bởi vì nếu chần chừ quá lâu, người đàn ông cao lớn kia chắc chắn sẽ vào kiểm tra.

Cậu phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.

Giang Tứ Niên và Cố Chiếu Tây đều có gì đó rất kỳ lạ.

Dù không chắc hai người này có phải sát thủ thuộc về phòng livestream hay không, nhưng Nguyễn Thanh tin rằng họ không phải là loại người tốt.

Giang Tứ Niên khi ở thang máy, tốc độ của hắn quá nhanh, nhanh đến mức kỳ quái, không giống tốc độ mà một người bình thường có thể đạt được.

Hơn nữa, trong ánh mắt hắn không hề có chút tôn trọng nào đối với mạng sống, rất hợp với hình mẫu của một kẻ giết người không chớp mắt.

Còn Cố Chiếu Tây? Ha! Ai lại có phản ứng như thế khi được người khác vay năm mươi vạn chứ? Hơn nữa đó lại chỉ là một người xa lạ, mới gặp một lần.

Sự dịu dàng không đồng nghĩa với việc là kẻ ngốc nhiều tiền. Cố Chiếu Tây rõ ràng không phải người dễ bị lừa, vậy nếu không phải vì lòng tốt, hẳn anh ta đang có ý đồ gì khác.

Và một kẻ như nguyên chủ, một thanh niên nhút nhát, hướng nội, thì có gì để lợi dụng?

Chỉ có thể là hai điều: gương mặt gần như giống hệt Nguyễn Thanh*, hoặc việc cậu vừa bị chọn làm mục tiêu của phòng livestream.

Bất kể là lý do nào, đều không mang lại điều tốt lành gì cho Nguyễn Thanh.

Nhà vệ sinh của quán bar không nằm ở rìa tòa nhà, nên dù có trèo cửa sổ ra ngoài, cũng chưa chắc đã thoát khỏi phạm vi quán bar.

Phía sau nhà vệ sinh là một hành lang dài, thuộc khu vực hậu trường của quán bar. Thỉnh thoảng có vài nhân viên phục vụ đi qua, cả nam lẫn nữ, mặc đồng phục. Nguyễn Thanh bước đi tự nhiên, không có chút gì căng thẳng, phong thái ung dung, chẳng hề lộ vẻ lo lắng.

Thỉnh thoảng có người tò mò nhìn cậu vài lần. Nhưng vì Nguyễn Thanh đeo khẩu trang, nên cũng không thu hút quá nhiều sự chú ý.

Phía sau quán bar có nhiều lối thoát, nhưng đều có người canh gác. Nguyễn Thanh quan sát từ trong bóng tối, nhận thấy rằng nếu ai đó muốn ra ngoài qua cửa sau sẽ bị ngăn lại và phải đi vòng ra cửa chính.

Điều này cũng hợp lý, vì họ sợ có người chưa thanh toán mà đã trốn đi qua cửa nhỏ.

Dù vậy, không phải không ai rời đi bằng cửa nhỏ, chỉ là rất ít người làm vậy.

Khi Nguyễn Thanh đang định tìm hiểu kỹ xem ai có thể ra khỏi cửa nhỏ, thì khu vực hậu trường vốn yên tĩnh bỗng trở nên ồn ào, kèm theo đó là tiếng bước chân dồn dập.

Cậu đã bị phát hiện bỏ trốn.

Nguyễn Thanh nhanh chóng lẩn vào sau một cánh cửa, đứng nép mình trong góc tối, hòa mình vào bóng đêm.

Vì cậu nhỏ nhắn, dù ai đó có đứng ngay trước cánh cửa, cũng khó có thể nhận ra cậu đang nấp phía sau.

"Tìm kiếm kỹ càng từ trong ra ngoài!" Một người cầm bộ đàm, ra lệnh: "Phong tỏa toàn bộ lối ra của Phong Nhã. Kiểm tra kỹ tầng hầm, tầng một, tầng hai và tầng ba! Lập tức trích xuất toàn bộ camera giám sát. Bằng mọi giá phải tìm thấy người!"

Ở đầu bên kia, có tiếng đáp lại: "Rõ!"

Không thể ra ngoài được nữa.

Nguyễn Thanh nhìn qua khe cửa, lặng lẽ quan sát tình hình bên ngoài.

Mặc dù quán bar đã huy động rất nhiều người kiểm tra, nhưng dường như họ không muốn làm phiền khách, vì thế việc lục soát diễn ra khá chậm.

Quán bar Phong Nhã không chỉ là một quán bar đơn thuần, mà là cả một khu giải trí rộng lớn với năm tầng lầu.

Chỉ có tầng một là quán bar, tầng hai là khu chơi bài.

Còn tầng ba... có vẻ như là một nhà chứa?

Nguyễn Thanh chỉ nhận ra điều này khi cậu bước lên tầng ba.

Ánh đèn ở đây mang sắc vàng ấm, nhưng mờ ảo, kết hợp với tiếng nhạc êm dịu, đầy gợi cảm.

Trong những góc tối, lờ mờ thấy những đôi nam nữ quấn lấy nhau, thỉnh thoảng vang lên vài tiếng thở dốc mờ ám.

Nguyễn Thanh lập tức quay người bỏ đi, định tìm cơ hội leo lên tầng bốn.

Người lục soát vừa nói, trọng tâm tìm kiếm là ở tầng hầm, tầng một, tầng hai và tầng ba, nên tầng bốn và tầng năm chắc chắn chưa bị chú ý đến.

Tuy nhiên, ngay khi Nguyễn Thanh quay người, nhóm tìm kiếm đã lên đến tầng ba.

Không còn thời gian nữa.

Nguyễn Thanh đứng trong bóng tối, nhìn đám người đang tiến lại gần, rồi xoay người đi sâu vào bên trong tầng ba.

Không phải ai cũng thích phơi bày mọi hành động ra trước mắt người khác, nên tầng ba không chỉ có khu vực mờ ám kia, mà còn nhiều phòng riêng tư khác.

Nguyễn Thanh ban đầu bước đi rất tự nhiên, nhưng càng về sau cậu càng đi nhanh hơn.

Ngay ở góc hành lang, một người đàn ông bước chậm rãi về phía trước.

Nguyễn Thanh liếc nhìn đám người đang kiểm tra không xa, nhanh chóng tháo khẩu trang rồi kéo lấy người đàn ông đang đi tới, xoay người đạp mở cửa một căn phòng trống gần đó, ấn người đàn ông xuống giường.

Nguyễn Thanh tinh nghịch nháy mắt, nở một nụ cười có chút áy náy.

Sau đó, cậu cố ý làm nhăn nheo quần áo của mình, rồi mạnh tay dụi mắt và mặt, tiếp theo là cúi người, che miệng người đàn ông bằng một tay, cúi xuống và hôn lên.

Mặc dù Nguyễn Thanh chặn giữa bàn tay mình, nhưng cậu lại giả vờ như đang hôn người đàn ông kia.

Cộc cộc cộc. Dù cửa không đóng, nhưng tiếng gõ cửa đột ngột vang lên.

Tình huống tệ nhất đã xảy ra. Người bên ngoài không hề bỏ đi vì nghĩ bên trong đang diễn ra chuyện riêng tư, ngược lại, họ xin lỗi và lịch sự lên tiếng:

"Xin chào, tuy hơi đường đột nhưng có thể làm phiền quý vị một chút được không? Chúng tôi cần kiểm tra qua, sau đó sẽ có chút đền bù cho sự bất tiện này."

Người đàn ông bị Nguyễn Thanh ấn xuống giường cuối cùng cũng nhận ra tình cảnh hiện tại. Rõ ràng, "cô gái" trước mắt anh chính là mục tiêu mà bọn họ đang kiểm tra.

Quán bar Phong Nhã không phải một nơi đơn giản, và chủ quán, Cố Chiếu Tây, không phải là người mà ai cũng dám đối đầu.

Chỉ cần một chút thông minh, hẳn ai cũng biết rằng không nên vì một "cô gái" lạ mặt mà dấn thân vào rắc rối với Cố Chiếu Tây.

Thế nhưng, người đàn ông ngập ngừng nhìn "thiếu nữ" trên người mình.

"Cô gái" trước mặt có đôi mắt trong veo, sắc mặt như người từ cõi khác, đôi mắt phượng khẽ nhướn lên, hàng mi dài rung nhẹ như cánh chim. "Cô" trông giống như một yêu tinh quyến rũ từ trong rừng, vừa có vẻ đẹp cám dỗ, vừa mang theo nét dễ tổn thương.

Ánh mắt "cô" cầu khẩn, dịu dàng và mong manh, khiến bất cứ ai cũng khó lòng từ chối.

Nguyễn Thanh nhận thấy sự im lặng của người đàn ông, thở phào nhẹ nhõm.

"Các anh đang làm gì đó!? Không thấy là chúng tôi đang bận sao?" Một giọng nữ vang lên từ trong phòng, mềm mại nhưng đầy quyến rũ, mang theo chút khó chịu.

Người "phụ nữ" trên giường ngồi dậy, quay đầu lại, hung hăng lườm đám người đang làm phiền. Nhưng bởi đôi mắt đỏ nhẹ, gương mặt ửng hồng, vóc dáng nhỏ nhắn yếu ớt, thay vì tỏ ra đáng sợ, "cô" lại toát lên một vẻ gợi cảm khiến người ta say đắm.

Thực chất, gọi "cô" là "thiếu nữ" còn chính xác hơn. Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt lấp lánh ánh nước, hơi thở dường như hơi gấp gáp, như thể vừa trải qua điều gì đó không thể nói ra.

Nhiều người đứng trước cửa lập tức bị thu hút.

Người đàn ông cũng ngẩn người, nhưng nhanh chóng bình tĩnh trở lại. Hắn kéo chăn che lấy "cô gái" trên người, ánh mắt không có gì thay đổi, chỉ lạnh lùng hơn chút. "Còn nhìn cái gì nữa? Đây là cách Phong Nhã tiếp đãi khách hay sao!?"

Những người đứng ngoài cửa cuối cùng cũng nhận ra sự việc, người đứng đầu đỏ mặt cúi đầu xin lỗi, "Xin lỗi ngài."

Sau đó, nhóm người vội vã vào phòng kiểm tra nhanh, thậm chí lật cả gầm giường. Dù giường khá lớn, nhưng rõ ràng chỉ có hai người, một nam một nữ, không phải là mục tiêu họ đang tìm kiếm.

Sau khi hoàn thành kiểm tra, nhóm người xin lỗi một lần nữa rồi nhanh chóng rời khỏi phòng, cẩn thận đóng cửa lại.

Chỉ khi nghe tiếng cửa đóng lại, Nguyễn Thanh mới chui ra khỏi chăn, mỉm cười với người đàn ông trước mặt, "Cảm ơn tiên sinh."

Người đàn ông cũng mỉm cười nhẹ, "Vậy còn gì nữa?"

"Gì cơ?" Nguyễn Thanh ngơ ngác nhìn hắn ta.

Người đàn ông nhướng mày, giọng trầm ấm nhưng đầy châm biếm, "Em nghĩ tôi sẽ mạo hiểm đối đầu với kẻ điên Cố Chiếu Tây chỉ để nhận lời cảm ơn thôi sao?"

"Tôi là một thương nhân. Làm ăn lỗ vốn, tôi không bao giờ làm đâu."

"Và em không biết rằng ở chung một giường với một người đàn ông là chuyện cực kỳ nguy hiểm sao?"

----------

*Đoạn giống Nguyễn Thanh nôm na là nguyên chủ được đắp nặn chưa hoàn chỉnh từ Nguyễn Thanh, nên khuôn mặt giống, mà như ẻm nói giống là thu hút kẻ không bình thường. Note cho ai chưa hỉu, ai hỉu rồi thì hihi kệ thôi🤭