Nguyễn Thanh sững người khi nghe rõ lời người đàn ông nói, nụ cười trên mặt cậu thoáng chững lại. Cậu hít sâu một hơi, cố giữ vẻ biết ơn rồi nhẹ nhàng mở lời: "Anh nói đúng, tôi rất cảm kích vì anh đã giúp đỡ. Khi tôi thoát khỏi tình huống này, nhất định sẽ đền ơn anh bằng một khoản hậu hĩnh."
Giọng của Nguyễn Thanh vẫn là giọng nữ, nhưng cái vẻ quyến rũ lúc nãy đã biến mất, thay vào đó là một âm thanh trong trẻo, nhẹ nhàng, không hề để lộ sơ hở nào dù đám người kiểm tra đã rời đi.
"Xem ra em vẫn chưa hiểu." Người đàn ông ngồi tựa vào giường, cười nhạt rồi lắc đầu, ánh mắt thoáng chút khiêu khích và buông thả.
Hắn có dáng vẻ điển trai, sống mũi thẳng tắp, những đường nét sắc sảo như được tạc từ đá. Ngay cả khi cười, hắn vẫn toát lên vẻ lạnh lùng khó gần. Thấy "cô gái" trước mặt im lặng, hắn tiếp tục chậm rãi nói: "Cố Chiếu Tây không phải người dễ đụng vào. Bây giờ, toàn bộ quán bar Phong Nhã đã bị phong tỏa, em nghĩ mình có thể tự thoát ra được sao?"
"Nếu em thông minh hơn một chút, bỏ ra một cái giá nhỏ nhoi, có lẽ sẽ có người tốt bụng giúp em thoát khỏi đây." Ánh mắt hắn tự do lướt khắp người Nguyễn Thanh, cuối cùng dừng lại trên gương mặt tinh tế của cậu, nở nụ cười đầy ẩn ý. "Em nghĩ sao?"
Nếu là người khác, hành vi và biểu cảm đó hẳn sẽ khiến họ trông đê tiện và tục tĩu, nhưng khi hắn làm thì lại mang vẻ bề trên của một vị tổng tài kiêu ngạo, khiến người ta khó cưỡng lại sự dụ dỗ ngọt ngào.
Nguyễn Thanh vẫn im lặng, như thể đang lưỡng lự trong lòng.
Người đàn ông nở nụ cười đắc ý. Hắn hiểu rằng "cô gái" trước mặt đang do dự, và lúc này chính là thời điểm thích hợp để đẩy nhanh thêm một bước...
Hắn ngồi thẳng dậy, rút ngắn khoảng cách giữa hai người. Hắn có thể cảm nhận rõ ràng hương thơm nhẹ nhàng từ người cậu, thoang thoảng như mùi hoa lê pha lẫn chút lan, tựa như loài lan ẩn mình trong thung lũng sâu.
Mùi hương ấy thanh khiết, như muốn rửa sạch mọi tạp niệm trong lòng, nhưng đồng thời lại khơi gợi những dục vọng ẩn sâu trong góc tối của tâm trí.
Hắn không còn kiên nhẫn để tiếp tục thuyết phục. Dù sao, "cô gái" trước mặt cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc dựa vào hắn.
Vậy thì, hắn tiến thêm một bước nữa, liệu có gì sai?
Người đàn ông vòng tay ôm lấy eo Nguyễn Thanh, chỉ cần một động tác đã dễ dàng ép cậu xuống giường.
Đôi mắt của cậu lúc này lấp lánh ánh nước, hàng mi dài rung rinh như cánh chim, mái tóc mềm mại xõa trên chiếc gối trắng, cổ trắng nõn bị chiếc áo hơi nhăn che lấp. Trong ánh mắt của cậu, bóng hình của hắn phản chiếu rõ ràng, tựa như hắn chính là toàn bộ thế giới của cậu.
Người đàn ông nhìn sâu vào đôi mắt trước mặt, ngón tay cái nhẹ nhàng lướt qua đôi môi hồng của cậu, hắn tiến lại gần hơn, hơi thở hòa quyện, mũi gần chạm nhau, tạo ra bầu không khí đầy ám muội.
Nguyễn Thanh không ngờ hắn sẽ hành động nhanh như vậy. Khi cậu kịp phản ứng thì hắn đã ép cậu nằm dưới thân mình rồi.
Khoảng cách này quá nguy hiểm. Nguyễn Thanh cố đưa tay đẩy hắn ra.
Nhưng chỉ vừa mới đưa tay, cổ tay cậu đã bị bàn tay to lớn của hắn giữ chặt, ép lên đỉnh đầu, khiến cậu không thể cử động.
Hắn nâng nhẹ cằm cậu, giọng nói mang đầy mệnh lệnh, "Hôn tôi."
Nguyễn Thanh có chút hoảng loạn, cậu quay mặt tránh khỏi tay hắn, lắp bắp nói: "Chuyện này... chẳng phải nên từ từ tiến triển sao? Chúng ta vừa mới gặp nhau, hơn nữa tôi, tôi còn..."
"Kỷ Ngôn." Hắn ngắt lời, tay vuốt nhẹ những lọn tóc rối của cậu. "Em tên là gì?"
"Tiêu Nhã." Nguyễn Thanh hơi động đậy tay, nhưng bị hắn giữ quá chặt, cậu ấm ức nói: "Anh làm tôi đau rồi."
"Giờ thì chúng ta đã quen nhau rồi, đúng không?" Kỷ Ngôn cười khẽ, thả lỏng tay nhưng không hề đứng dậy, vẫn duy trì tư thế áp đảo, "Hôn tôi."
Nguyễn Thanh không từ chối, chỉ nhẹ nhàng xoa xoa cổ tay vừa bị hắn giữ, đôi mắt long lanh đầy tủi thân, cậu thì thầm: "Anh ngồi dậy trước được không? Anh nặng quá rồi."
Giọng "cô gái" trong trẻo như ngọc rơi trên mâm vàng (*), pha chút giận dỗi khiến người khác không nỡ từ chối bất cứ yêu cầu nào của "cô".
Kỷ Ngôn nghe mà lòng ngứa ngáy, từ từ ngồi thẳng dậy bên cạnh "cô", nhìn "cô" đầy hứng thú, chờ đợi hành động của "cô".
Nguyễn Thanh ngồi thẳng dậy, áo cậu đã bị kéo lên trong lúc giằng co, để lộ đôi chân trắng ngần như ngọc, vạt áo chỉ vừa đủ che đến phần đùi, nhưng càng khơi gợi trí tưởng tượng.
Nguyễn Thanh quỳ gối trước Kỷ Ngôn, nghiêng người tiến lại gần anh.
Rõ ràng là cậu rất ít khi làm những việc như thế này, trên gương mặt có chút ửng hồng, khiến người khác không thể rời mắt.
Có lẽ ánh mắt của Kỷ Ngôn quá mãnh liệt, cậu bối rối liếc hắn một cái: "Anh nhắm mắt lại đi!"
Kỷ Ngôn nhướng mày, ngoan ngoãn nhắm mắt lại, giống hệt như một chàng hoàng tử đang đợi công chúa đánh thức bằng nụ hôn.
Khung cảnh trong livestream bùng nổ ngay lập tức.
【Hôn hôn cái đầu nhà hắn! Hắn nghĩ mình là ai?Bên đây tuyệt đối không chấp nhận cuộc hôn nhân này!】
【Bà đây chưa từng thấy ai mặt dày như thế, đây chính là loại đàn ông tự cao phải không?】
【Ê ê tức điên rồi nhá! Hắn ta dựa vào cái gì mà ngạo mạn như vậy? Chỉ vì đã giúp Thanh Thanh một lần thôi sao?】
【Chết tiệt! Tao không chịu nổi nữa! Hắn ta là cái quái gì chứ!?】
"Bốp!!" Một âm thanh vang lên, cả màn hình chat lặng đi, thế giới như cũng dừng lại theo.
Vì chàng hoàng tử không đợi được nụ hôn của công chúa, mà lại nhận được một cú đánh chết người từ thợ săn, và ngất đi trong sự không cam lòng.
Khán giả sửng sốt nhìn màn hình livestream, không ai ngờ sự việc lại phát triển theo hướng này.
Ngay khi bảo Kỷ Ngôn nhắm mắt, Nguyễn Thanh đã nhanh chóng cầm lấy chiếc bình hoa trên tủ đầu giường phía sau lưng hắn và đập mạnh xuống gáy hắn.
Không hề do dự, cũng không chút nương tay.
Dù khán giả cho rằng đập như thế là đúng, nhưng ai cũng cảm thấy sau gáy mình lạnh toát.
Nguyễn Thanh cầm chiếc bình đã vỡ tan, vẻ mặt vô cảm nhìn người đàn ông ngã xuống, hoàn toàn khác với dáng vẻ vừa nũng nịu khi nãy.
Chiếc bình hoa trong tay Nguyễn Thanh vốn là để cắm hoa trên tủ cạnh giường.
Vì đập quá mạnh, chiếc bình đã vỡ nát.
Nhưng may mắn là chuyện xảy ra trên giường, mảnh vỡ rơi xuống cũng không tạo ra âm thanh quá lớn.
Thêm vào đó, phòng này cách âm khá tốt, nên âm thanh ấy không làm ai chú ý.
Trước khi vào phòng, Nguyễn Thanh đã để ý thấy đây là phòng nằm sâu nhất ở tầng ba, dưới cửa sổ là con đường lớn.
Vì thế cậu mới chọn căn phòng này.
Nguyễn Thanh không lãng phí thời gian, đá người đàn ông cản đường xuống giường, sau đó lấy con dao nhỏ từ trong túi ra, cắt ga trải giường thành từng dải vải.
Đây là tầng ba, nếu nhảy xuống trực tiếp thì không chết cũng bị thương.
Quán bar Phong Nhã nằm ở khu sầm uất, trước cửa chính là con phố nhộn nhịp, nhưng tầng ba lại là phần sâu nhất của quán, bên ngoài là một con hẻm tối tăm.
Nguyễn Thanh nối những dải vải lại thành một sợi dây dài có thể chạm tới tầng một, sau đó một đầu buộc vào chân giường, đầu kia buộc quanh eo mình, rồi từ từ trèo ra ngoài cửa sổ tầng ba.
Thể trạng của Nguyễn Thanh quá yếu, hôm nay cậu lại luôn trong trạng thái căng thẳng cao độ, khi xuống tới tầng một đã thở hổn hển, thậm chí còn ra không ít mồ hôi lạnh.
Nhưng cậu không có thời gian nghỉ ngơi, cậu phải rời khỏi đây ngay lập tức.
Con hẻm nhỏ chỉ có một chiếc đèn ở sâu bên trong, ánh sáng yếu ớt không đủ chiếu sáng cả con hẻm.
Xung quanh yên tĩnh, sự náo nhiệt của quán Phong Nhã chẳng lan tới nơi này, tựa như hai thế giới khác biệt.
Lối ra của con hẻm lại không có đèn.
Nguyễn Thanh ngần ngại một chút nhưng vẫn chậm rãi tiến về phía bóng tối.
Đêm đen dày đặc, xung quanh tối om, cả thế giới yên lặng tuyệt đối.
Nhưng thoáng nghe qua lại như có tiếng động nào đó.
Tiếng xào xạc, rời rạc, như có thứ gì trong bóng tối đang tiến lại gần, khiến người ta cảm thấy rợn tóc gáy.
Nhưng khi Nguyễn Thanh dừng bước lắng nghe, âm thanh ấy lại biến mất.
Cậu siết chặt quai túi xách đeo chéo, lấy hết can đảm quay lại nhìn, nhưng phía sau chỉ là một màn đêm đen kịt, không có gì cả.
Rõ ràng chẳng có gì, nhưng Nguyễn Thanh vẫn cảm thấy có gì đó không ổn, nỗi sợ hãi càng lúc càng tăng.
Cậu lo lắng bước nhanh hơn, cuối cùng thậm chí mặc kệ thân thể yếu ớt, chạy thục mạng về phía trước.
----
(*): "如玉珠落玉盘" (như ngọc rơi trên mâm vàng), dùng để ca ngợi vẻ đẹp và âm thanh dịu dàng, trong trẻo của giọng nói.