Trong tủ tuy tối tăm, nhưng lúc này là ban ngày, ánh sáng vẫn len lỏi qua khe hở, sau khi mắt đã quen dần với bóng tối, Nguyễn Thanh có thể mơ hồ nhìn thấy mọi thứ bên trong tủ.
Những giọt nước rơi trên mặt cậu dường như đặc sệt, chẳng giống nước chút nào, mà giống... máu hơn.
Vừa nghĩ đến khả năng ấy, biểu cảm của Nguyễn Thanh lập tức cứng đờ lại, cơ thể bất động đứng yên tại chỗ, gương mặt nhỏ nhắn tinh xảo của cậu trở nên tái nhợt, không còn chút huyết sắc nào.
Người chơi đứng trước mặt thấy thế liền bật cười lạnh, "Hử? Sao? Bị tôi nói trúng rồi à?"
Nguyễn Thanh không nghe thấy hắn nói gì, hoặc là nghe thấy nhưng không để ý, cậu giữ nguyên thân mình cứng đờ, cắn chặt môi dưới, vài giây sau mới từ từ ngẩng đầu lên.
Trên đỉnh tủ tối tăm, có một thân hình vặn vẹo đáng sợ đang bò, mặc dù đang bò trên nóc tủ, nhưng đầu của nó lại hướng về phía họ, như thể đã xoay ngược 180 độ.
Gương mặt vốn dĩ tuấn tú ấy giờ đây mang nụ cười kỳ quái, phá hỏng vẻ đẹp vốn có, giống hệt dáng vẻ khi rơi từ tầng thượng xuống đất, méo mó kinh hoàng.
Trái ngược với khuôn mặt trắng bệch sạch sẽ của mình, toàn thân nó dính đầy vết máu, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, nhìn thật rùng rợn.
Nguyễn Thanh trông thấy cảnh tượng ấy, đôi mắt cậu lập tức mở to, đồng tử co lại, cơ thể run rẩy không ngừng, đầu óc trống rỗng.
Là... Tống Ngọc...
Hắn ta... đã đuổi theo đến đây.
Cảnh tượng kinh hoàng này khiến tim Nguyễn Thanh như ngừng đập, sau đó đập mạnh dồn dập, trong nháy mắt phá vỡ mức độ thôi miên cậu tự tạo ra. Tất cả ám thị thôi miên đã bị gỡ bỏ, khiến cậu không còn cách nào tự lừa dối mình nữa.
Quỷ trong gương, quỷ trong phòng thi, Tống Ngọc là quỷ.
Nơi này, khắp nơi đều có quỷ.
Nỗi sợ hãi nhanh chóng xâm chiếm toàn bộ trí óc, nước mắt nhanh chóng tràn ngập đôi mắt, sau đó từng giọt từng giọt rơi xuống không thể kiểm soát, tựa như chuỗi ngọc đứt đoạn, làm ướt cả đôi hàng mi dài và gương mặt cậu.
Nhìn cậu lúc này thật đáng thương.
Những người khác trong tủ dường như chẳng ai để ý, ánh mắt vẫn dán chặt vào bóng ma ngoài tủ.
Người chơi đang ôm lấy Nguyễn Thanh do không nhìn rõ trong bóng tối nên chẳng hề thấy vết máu trên mặt cậu, nhìn thiếu niên như đang khóc lóc đáng thương vì lời châm biếm của mình, ánh mắt anh ta lóe lên ánh sáng u ám, tay siết chặt eo cậu hơn, trên gương mặt đầy vẻ mỉa mai, cúi giọng nói, "Khóc như mưa vậy."
"Đây cũng là chiêu trò quyến rũ đàn ông của cậu sao?"
Có lẽ các người chơi khác vì bị giới hạn tầm nhìn trong tủ nên không thể nhìn rõ mọi thứ, nhưng khán giả trong phòng phát trực tiếp thì khác, họ có thể thấy hết toàn bộ cảnh tượng trong tủ.
Khán giả trong phòng phát trực tiếp cứ vậy trơ mắt nhìn một đại lão đang lén lút sờ eo cậu thiếu niên trong tủ, gương mặt giả vờ đàng hoàng, như thể chỉ vô tình chạm phải.
... Nếu như tay hắn không chạm cả vào trong áo cậu thiếu niên thì có lẽ trông còn đáng tin hơn.
Mà một đại lão khác còn đỉnh hơn, lại bảo cậu thiếu niên đang cố quyến rũ mình.
Quyến rũ hắn ta...
Quyến rũ... hắn ta...
Đúng là tự tin đến mức nào đây!?
Mới gặp chưa đầy nửa tiếng, còn chẳng quen biết, không biết cậu là người chơi nào, nếu hiểu lầm người chơi khác thì đã khiến mọi người xấu hổ rồi.
Dẫu sao trong trò chơi kinh dị này, giữa các người chơi có chuyện lợi dụng sắc đẹp để bám víu đại lão, hiểu lầm cũng là điều dễ thông cảm.
Khán giả cũng có thể hiểu được.
Nhưng vấn đề là cậu chỉ là một NPC trong phó bản thôi! Có lẽ còn chẳng hiểu phó bản là gì, sao có thể biết đại lão hay không đại lão, thậm chí còn không biết chuyện vượt qua thử thách, cần gì phải bám víu ai.
Hơn nữa họ vừa gặp đã tóm lấy cậu, còn xô đẩy cậu, rồi thừa cơ sờ soạng trong tủ, lại còn nói những câu tự mãn như vậy...
E rằng trong lòng cậu thiếu niên, đám người này chẳng khác nào một lũ biến thái bắt cóc!
Hắn ta có biết đâu mà đòi quyến rũ ai! Nếu ở thế giới thực, cậu thiếu niên đã báo cảnh sát bắt cả đám người này rồi, có khi còn nghĩ rằng họ bị bệnh cũng nên.
Khán giả ban đầu sợ hãi thót tim vì bóng ma trên nóc tủ xuất hiện, kết quả vì hành động biến thái của một người chơi và lời nói tự tin quá đà của một người khác, mà nỗi sợ phút chốc chỉ còn lại sự bối rối.
【Đại lão ơi xin đừng nói nữa! Đừng nói nữa! Ngón chân tôi sắp cào thành pháo đài rồi, nếu cứ tiếp tục thật sự sẽ gãy đấy, cho ngón chân tôi nghỉ ngơi đi.】
【Cứu tôi với! Trước giờ tôi luôn nghĩ Mộ thần là tự tin, dù sao thực lực anh ta cũng có, có vốn để tự tin, nhưng không ngờ anh ta còn là một người tự tin quá đà! Trong đầu anh ta đang nghĩ gì vậy? Người ta chỉ vô tình chạm vào anh ta đã tưởng là quyến rũ rồi, rõ ràng cậu thiếu niên chỉ muốn trốn khỏi người đàn ông biến thái phía sau thôi mà!】
【Biến thái chính là anh đấy! Đúng rồi, là anh đấy! Đừng giả vờ nữa! Chúng tôi đều thấy cả rồi! Đưa tay ra khỏi áo cậu thiếu niên ngay!】
【Hy vọng khi hai vị đại lão xem lại buổi phát trực tiếp của mình, họ cũng phát trực tiếp cho chúng tôi xem, tôi muốn nhìn biểu cảm của họ.】
【Đỉnh nóc kịch trần, trong tủ có bốn người, bốn phong cách khác nhau, một kẻ biến thái, một kẻ tự tin thái quá, một NPC vô tội bị quấy rối, chỉ có một người chơi là đang thực sự trải qua nỗi kinh hoàng.】
【Xin hai vị đại lão đừng mãi mê trêu cậu thiếu niên nữa, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu xem! Cậu thiếu niên đã sợ đến mức khóc rồi mà, còn bảo là quyến rũ nữa, tôi bắt đầu thấy xấu hổ thay cho hai người luôn.】
Trên nóc tủ, bóng hình méo mó ấy đang trừng mắt nhìn những người bên dưới, khi thấy Nguyễn Thanh ngẩng đầu nhìn mình, nó hé miệng cười, một nụ cười kinh dị lộ ra, máu trên người nhỏ xuống càng nhiều.
Lần này, ngay cả những người khác trong tủ cũng nhận ra, tất cả đồng loạt ngẩng đầu, đối diện ngay một gương mặt đầy máu.
Khuôn mặt ấy dính quá nhiều máu, không thể thấy rõ diện mạo, chỉ thấy nó đang trừng mắt nhìn chằm chằm họ, trong đôi mắt ngập tràn sự thèm khát và tham lam, như thể muốn nuốt chửng bọn họ.
Nó bắt đầu vươn tay về phía họ, dường như muốn vặn gãy đầu họ, nhìn thật đáng sợ.
Nguyễn Thanh nhìn bàn tay vươn tới, sắc mặt tái nhợt, nỗi sợ khiến đầu óc trống rỗng, cậu không còn để ý gì nữa, theo bản năng dùng hết sức đẩy người đàn ông trước mặt ra, sau đó đẩy cửa tủ, muốn thoát ra ngoài.
Những người khác trong tủ cũng có cùng suy nghĩ, tủ quá chật hẹp, không còn đường thoát, chi bằng đẩy cửa nhảy qua cửa sổ.
Vì vậy, chẳng ai kịp quan tâm việc đẩy tủ phát ra tiếng động có thể sẽ dẫn đến việc bọn quỷ ở hành lang kéo đến.
Thế nhưng khi cánh cửa tủ vừa mở ra, mọi người kinh hoàng thấy ngay ở góc khuất trong khe tủ có một bóng người vặn vẹo như sắp tan biến, đang chăm chú nhìn vào bên trong với ánh mắt thèm khát.
Con quỷ đó căn bản chưa hề rời khỏi lớp học!
Tiếng bước chân... là giả. Bọn họ đã bị lừa rồi!
Hoặc có thể... khi nãy vào lớp không phải chỉ có một con quỷ, nhưng khi ra chỉ có một con.
Bọn quỷ phần lớn mặc đồng phục học sinh cũ kỹ, nhưng chỉ có một con đặc biệt, trông có vẻ là giáo viên.
Và đứng bên cạnh tủ chính là thầy giáo ấy. Cơ thể ông ta vặn vẹo, như bị phân thây rồi vá lại một cách gượng gạo, đầy những vệt máu tươi. Có lẽ vì cánh cửa tủ mở, máu bắt đầu chảy dữ dội hơn, thành một vũng lớn dưới sàn.
Dòng máu đỏ ấy đang nhích dần trên mặt đất như có sinh mệnh, từng chút một bò về phía trong tủ, tạo cảm giác rợn người vô cớ.
Kinh hãi, âm u và đáng sợ.
Nguyễn Thanh mở cửa tủ, đối diện ngay với cảnh tượng này. Cậu mở to mắt, đôi con ngươi đẹp đẽ ngập tràn nỗi khiếp sợ, cơ thể đông cứng, trái tim như ngừng đập, giây tiếp theo liền ngất đi.
Do định lao ra ngoài nên dù đã hết sức, cậu vẫn không kiềm được mà đổ nhào về phía trước, lao thẳng về phía bóng người vặn vẹo ấy.
Nếu không có ai cứu, cậu sẽ ngã ngay trước mặt bóng người kia.
Bóng người kia thấy cậu ngã xuống, liền đưa đôi tay khô khốc ra, dường như định kéo cậu về và nhai sống cậu.
Một cảnh tượng khiến người ta lạnh sống lưng.
Con quỷ chắn ngang cửa tủ khiến người chơi không thể chạy ra ngoài. Nếu để con quỷ đó kéo cậu đi, thật ra sẽ giúp mọi người câu được chút thời gian.
Thậm chí không cần dùng đến đạo cụ, họ có thể nhanh chóng xông tới cửa sổ, đập vỡ kính rồi nhảy xuống để thoát khỏi bọn quỷ.
Nhưng người chơi nam vừa nói Nguyễn Thanh đang quyến rũ hắn vô thức đỡ lấy cậu, không để cậu rơi vào tay con quỷ, rồi lập tức rút một lá bùa ra, ném thẳng vào bóng người vặn vẹo, khiến bóng người ấy lùi lại.
Vì quá vội vàng bắt lấy Nguyễn Thanh, bóng người không kịp tránh, dính bùa ngay tức thì.
Khi lá bùa chạm vào cơ thể bóng người, một ngọn lửa bùng lên từ góc trái, cháy lan ra toàn bộ, khuôn mặt bóng người biến dạng, cả cơ thể co giật vài cái, rồi như không thể động đậy nữa, đứng đờ tại chỗ, trừng mắt nhìn người trong tủ.
Đến khi lá bùa tự cháy thành tro, Mộ Dạ An mới bàng hoàng nhận ra mình vừa làm gì.
Hắn liếc nhìn tàn tro của lá bùa, ôm cậu nhảy thẳng về phía cửa sổ.
Hai người khác trong tủ cũng không lãng phí thời gian, nhân lúc đó lao nhanh ra ngoài.
Có lẽ hành động này đã chọc giận bóng người kia, máu trên cơ thể bóng người tuôn ra nhiều hơn, tóc cũng dính máu, khuôn mặt vặn vẹo, kinh hãi.
Dù bị lá bùa kìm hãm, bóng người vẫn nhìn chằm chằm vào họ từ phía tủ. Đầu hắn từ từ xoay một góc 180 độ, trừng mắt chết chóc nhìn về phía họ.
Ánh mắt đầy căm hờn và ác ý như thể muốn xé xác bọn họ ngay lập tức.
Dù mặt trời vẫn đang chiếu sáng, cảnh tượng ấy vẫn khiến người ta lạnh sống lưng.
Con quỷ trên tủ thì không xuất hiện, dường như sợ bị thầy giáo kia phát hiện, trốn trong khe tủ, chỉ lộ ra đôi mắt đỏ rực chăm chăm nhìn theo hình bóng của Nguyễn Thanh.
Khi mọi người đập vỡ cửa sổ, bóng người vặn vẹo kia cuối cùng cũng thoát khỏi sự kiềm chế của lá bùa, bắt đầu cử động, nhưng rõ ràng không kịp ngăn bọn họ nhảy xuống cửa sổ. Hắn không thể nhúc nhích.
Ngay lập tức, tóc của bóng người trở nên cứng rắn vô cùng, vươn dài ra, đâm nhanh về phía người chơi đang ôm Nguyễn Thanh.
Người bên cạnh thấy vậy, đồng tử co lại, hô lớn, "Cẩn thận!"
Nhưng Mộ Dạ An ôm Nguyễn Thanh lại không chút vội vàng, không thèm quay đầu, từ từ dịch sang trái, hơi nghiêng đầu tránh đòn rồi ôm cậu nhảy xuống tầng hai.
Những người khác cũng lần lượt nhảy xuống, tiếng động lớn như thế chắc chắn sẽ thu hút cả đám quỷ đến, ở lại lớp học rõ ràng không còn an toàn.
Thà lôi đám quỷ đi nơi khác rồi tìm cơ hội quay lại phòng hồ sơ điều tra.
Tầng hai không quá cao, việc ôm một người không thành vấn đề với Mộ Dạ An. Nhảy xuống, hắn hạ chân, khom người giảm chấn, tiếp đất an toàn và uyển chuyển.
Vừa chạm đất, cả nhóm lập tức chạy.
Vì con quỷ... đã có thể di chuyển rồi.
Con quỷ ấy bất chấp đang ở tầng hai, cũng nhảy xuống như bọn họ.
Nhưng có lẽ cơ thể hắn quá yếu, rơi xuống đất lập tức tan thành một đống thịt vụn, ngay cả giữa ban ngày cũng khiến người ta rợn gáy.
Con quỷ đó chưa chết, đống thịt vụn vẫn ngọ nguậy, từ từ hợp lại, như đang tự khâu lại thân thể.
Cảnh tượng kinh hoàng đến nỗi người xem lạnh buốt sống lưng.
Mọi người đều nhận ra lá bùa của Mộ Dạ An vừa dùng là một lá bùa trung cấp, loại đạo cụ phong tỏa, nhưng chỉ có thể phong tỏa con quỷ trong năm giây.
Chỉ năm giây...
Mà đây chưa phải là boss lớn nhất, chỉ là một boss nhỏ mà thôi.
Có thể tưởng tượng boss lớn đến mức nào, có lẽ ngay cả bùa trung cấp cũng không thể cầm chân quá ba giây, gặp phải chỉ có nước chạy trốn.
Chạy bảy ngày dài đằng đẵng rõ ràng không khả thi, bởi quỷ không biết mệt, còn họ thì có. Không ngủ suốt bảy ngày đã là bất khả thi, huống chi lại bị truy sát không ngừng.
Độ khó của phó bản này vượt quá dự tính của tất cả mọi người, đối đầu trực diện với quỷ rõ ràng là đi tìm chết.
Dù là phó bản cao cấp, ít ra cũng phải có đường sống. Giờ họ cần phải tìm cho ra lối thoát.
Tìm thứ có thể kiềm chế người đứng đầu năm ấy, hoặc hoàn thành tâm nguyện của hắn.
Tâm... nguyện?
Một số người vừa chạy vừa nhìn về phía chàng thiếu niên trong lòng Mộ Dạ An.
Cậu dù ngất đi nhưng vẫn toát lên nét thanh tú hiếm thấy, đôi mắt, chân mày tinh xảo như tranh, tựa như không phải người phàm, vệt lệ chí như làm nổi bật đuôi mắt hơi cong lên, khiến người ta cảm thấy cậu rực rỡ lạ thường.
Kết hợp với chiếc khuyên tai bên trái đính hồng ngọc khẽ đong đưa theo từng bước chạy, cậu như yêu tinh mê hoặc gặp gỡ giữa rừng, lại thêm vết máu trên mặt, càng làm cậu toát lên nét yếu ớt mong manh, pha lẫn vẻ dịu dàng đáng thương.
Đẹp đến mức khiến người ta không thể rời mắt.
Tựa như một đóa lan sâu trong thung lũng nở rộ dưới ánh trăng đêm, khiến cho vạn vật đều nhạt nhòa đi sắc màu.
Chàng thiếu niên ấy dường như chẳng thuộc về thế giới u ám này, không giống một NPC trong trò chơi kinh dị mà trông như một NPC trong trò chơi tình cảm.
Nếu quả thật cậu là NPC của một trò chơi tình cảm, thì chỉ riêng dung mạo này cũng đủ khiến vô số người phát cuồng.
Thậm chí ngay cả Đại Boss cũng có thể vì cậu mà nhảy lầu tự sát.
Liệu nỗi chấp niệm của Đại Boss... có phải là cậu không?
Không ai dám khẳng định điều này, nhưng khi gặp Đại Boss, có lẽ mọi chuyện sẽ rõ ràng.
Lúc này, không thể đến phòng tài liệu được nữa, cả nhóm đành tìm một nơi để ẩn náu, tạm lánh khỏi đám ma quỷ đang đuổi theo đã.
Họ nhanh chóng chạy về phía khu ký túc xá gần đó. Đây là thời gian lên lớp, nên khu ký túc xá gần như vắng bóng học sinh.
Thêm vào đó, trong ký túc xá dễ tìm được những nơi ẩn nấp hơn, họ tùy tiện chọn một phòng trên tầng hai rồi nhanh chóng đi vào.
Không ai nhận ra rằng ngay khi họ vào trong, không gian xung quanh khẽ vặn vẹo trong thoáng chốc, và biển số phòng vốn là 206 đã biến thành 407.
Nguyễn Thanh chỉ vừa tỉnh lại khi mọi người vào phòng ký túc, vừa tỉnh dậy đã ôm chặt lấy cổ người đang bế mình, thân thể khẽ run rẩy, đuôi mắt đỏ hoe lo lắng nhìn quanh, thấy không có gì đáng sợ mới nhẹ nhõm được một chút.
Nhưng cậu vẫn còn chút bất an, hàng mi dài ươn ướt, đuôi mắt vẫn đỏ như thể đã khóc rất lâu, cả người trông mong manh đến mức chạm vào là vỡ tan.
Nguyễn Thanh quan sát một lúc, nhận ra nơi này dường như là... ký túc xá nam?
Ký túc xá nam là nơi mà ngoài phòng tài liệu, Nguyễn Thanh muốn tới nhất.
Cậu muốn đến phòng ký túc xá của Tống Ngọc để tìm xem có manh mối nào liên quan đến "Thần minh" không.
Nếu có ai biết tên của "Thần minh" đó, thì rất có thể đó là người nhà Tống, bởi từ lời của Tô Tri Duy, họ đã phong ấn đám sương đen kia hàng trăm năm, chắc chắn phải có nghiên cứu kỹ càng về "Thần minh".
Biết đâu cậu có thể tìm được tên của "Thần minh" từ Tống Ngọc.
Bản thân Nguyễn Thanh không muốn ở lại đây thêm giây phút nào nữa, chỉ mong có thể rời khỏi nơi này ngay lập tức, tinh thần cậu đã sắp đến giới hạn, khó lòng giữ bình tĩnh và tỉnh táo chờ đợi đến ngày thứ mười.
Vả lại, ở đây còn quá nhiều yếu tố không chắc chắn, ngay cả khi cậu sống sót đến ngày thứ mười, cũng chưa chắc có thể thoát khỏi phó bản này.
Chưa kể đến Tống Ngọc, ngay cả Tô Tri Duy và cậu em trai Đại Boss cũng khó đối phó, huống hồ là "Thần minh" có thể thức tỉnh bất cứ lúc nào. Cứ tiếp tục ở lại đây chắc chắn không phải là lựa chọn cậu muốn.
Nhưng vấn đề hiện tại là, làm sao để thoát khỏi đám người chơi và... Tống Ngọc, để đến phòng ký túc của hắn, còn chưa kể tới đám ma quỷ trong phòng thi.
Mộ Dạ An thấy Nguyễn Thanh tỉnh lại thì lập tức đặt cậu xuống với vẻ mặt vô cảm, ánh mắt thoáng qua một tia chán ghét, như thể nếu không vì Nguyễn Thanh ngất đi, thì hắn ta chẳng bao giờ động vào cậu.
Như thể Nguyễn Thanh là thứ gì đó bẩn thỉu, đặt cậu xuống rồi hắn ta lập tức đứng cách xa một khoảng.
Nguyễn Thanh thấy vậy cũng không để tâm, chỉ khẽ nói một tiếng "Cảm ơn", ít nhất người ta cũng không bỏ mặc cậu trong hoàn cảnh đó.
Nguyễn Thanh đưa mắt nhìn qua đám người chơi, ánh nhìn dừng lại một chút trên hai người trong số họ, nhưng khó mà phân biệt được ai đã chạm vào mình lúc ấy, dù sao cả hai đều đứng phía sau cậu.
Nhóm người chơi nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, từ khu ký túc cao, tầm nhìn khá rộng, có thể nhìn rõ ở phía xa, một người trong số đó mở miệng, sắc mặt khó coi, "Con quỷ đó bám theo rồi."
"Sao lại không thoát được nhỉ?" Một người chơi khác nhìn bóng người méo mó phía xa, cau mày nói, rõ ràng họ đã thoát khỏi nó rồi mà.
Người kia lắc đầu, "Những con khác đã bị bỏ lại, nhưng con quỷ bị xé xác thì không, dường như nó biết chúng ta ở đâu."
Nguyễn Thanh nghe vậy thì siết chặt tay áo, đến cả ngón tay cũng tái đi, cậu đã hiểu lý do, đó là do sợi tóc kia.
Sợi tóc mà giáo viên trong phòng thi đã giật khỏi đầu cậu.
Vị giáo viên ấy không truy đuổi họ mà là truy đuổi cậu.
Nguyễn Thanh nắm chặt chiếc đồng hồ trên ngực, giọng khẽ cất lên như lời khẳng định nhưng ẩn giấu chút gì đó yếu ớt và mong manh: 【Hệ thống, tấm bùa này là Tống Ngọc đưa phải không?】
Hệ thống lạnh lùng đáp một tiếng "Ừ", bởi điều này đã được người chơi xác nhận rồi, nó cũng không tiết lộ thêm thông tin gì.
Nguyễn Thanh mím môi, cúi nhìn chiếc đồng hồ trong tay: 【Tấm bùa này cũng có thể truy ra vị trí của tôi... đúng không?】
Câu hỏi lần này mang giọng điệu không chắc chắn, khẽ khàng và yếu ớt, khiến người nghe không khỏi cảm thương.
Rõ ràng cậu đã tin vào sự thật ấy nhưng vẫn không muốn chấp nhận, thậm chí hy vọng có thể nghe được lời phủ định.
Nhưng sự thật vẫn là sự thật, dù trốn tránh cũng chẳng ích gì.
Hệ thống ngập ngừng một chút, nhìn hàng mi dài khẽ run, yếu đuối đến sắp bật khóc, cuối cùng đành "Ừ" một tiếng, xóa tan hy vọng cuối cùng của Nguyễn Thanh.
Hệ thống nhìn chiếc đồng hồ treo trên ngực Nguyễn Thanh im lặng.
Tấm bùa đó, chẳng những chỉ để truy dấu vị trí mà thôi...
Tiếc rằng lá bùa đã nhiễm máu của Nguyễn Thanh, giờ có ném đi cũng chẳng kịp nữa rồi.
Tấm bùa quả thực rất hiệu quả, nhưng trên đời chẳng bao giờ có bữa ăn nào miễn phí, cái giá phải trả cũng không hề nhỏ.
Có lẽ đối với người chơi khác, cái giá ấy chẳng đáng là bao, nhưng với Nguyễn Thanh, e là cậu khó lòng chấp nhận...
Chỉ tiếc rằng một khi bùa nhiễm máu cậu, khế ước lập tức được thiết lập, dù không chấp nhận cũng phải chấp nhận.
Nguyễn Thanh sau khi nghe tiếng "Ừ" của hệ thống thì cắn chặt môi dưới, trong tay giáo viên kia có tóc của cậu, có thể lần theo dấu vết mà truy tìm cậu đến cùng.
Còn lá bùa trong tay cậu thì có thể nhắm đến con quỷ trong gương, bao gồm cả vị giáo viên kia, nhưng đồng thời cũng làm lộ vị trí của cậu, khiến Tống Ngọc lúc nào cũng biết cậu ở đâu.
Hoặc đối mặt với vị giáo viên kia, hoặc đối mặt với Tống Ngọc.
Dù chọn cái nào, cũng đều đáng sợ và kinh hoàng.
Nguyễn Thanh nắm chặt chiếc đồng hồ, cuối cùng vẫn không nỡ ném tấm bùa đi.
Bởi lẽ số lượng quỷ trong phòng thi còn nhiều hơn Tống Ngọc, thậm chí còn có cậu em Đại Boss khó lường, điều quan trọng hơn là Tô Tri Duy và cậu em Đại Boss đang tìm cách giết Tống Ngọc.
Về việc liệu hai anh em có giết được Tống Ngọc hay không thì Nguyễn Thanh chẳng mấy bận tâm, cậu chỉ mong Tô Tri Duy có thể nhanh chóng kìm chân Tống Ngọc.
Dù chỉ kéo dài một thời gian ngắn cũng tốt.
Giờ đã có quá nửa manh mối rồi, chỉ còn thiếu tên của "Thần minh" mà thôi, có thể lấy được từ Tống Ngọc hoặc Tô Tri Duy.
Chỉ cần cậu có thêm một chút thời gian...
Nguyễn Thanh đưa mắt nhìn quanh căn phòng ký túc, mọi thứ ở đây đều sạch sẽ gọn gàng, như thể chủ nhân vẫn chưa từng rời đi.
Nguyễn Thanh lướt mắt qua ký túc xá, thấy phòng sạch sẽ, ngăn nắp đến không ngờ. Trên bàn mọi thứ được bày biện rất chỉnh tề, chăn mền xếp gọn gàng, mang lại cảm giác thoải mái dễ chịu.
Trong không khí thoang thoảng hương hoa lan mờ nhạt.
Căn phòng sạch bóng đến mức phản chiếu ánh sáng, cứ như thể người ở đây mắc chứng sạch sẽ vậy.
Trên ban công phơi chiếc đồng phục vừa giặt, gió nhẹ đưa làm nó đung đưa, ánh nắng chiếu vào tạo nên khung cảnh yên bình.
Tựa hồ nơi đây chẳng hề có "người trong gương," không có quái vật, cũng chẳng có ma quỷ.
Nếu có các người chơi ở đây, chắc chắn sẽ lập tức nhận ra đó là đồng phục của Tống Ngọc
Phòng 407 này... cũng chính là phòng ký túc xá của Tống Ngọc.
Đáng tiếc rằng Nguyễn Thanh chưa từng đến phòng 407 này bao giờ, cũng chẳng nhận ra có điều gì khác thường trong một ký túc xá nam như thế.
Nguyễn Thanh nghĩ rằng ký túc xá là nơi tùy ý lựa chọn, cậu hướng mắt về phía máy nước nóng rồi bước tới, tự rót cho mình một cốc nước pha ấm.
Cậu tựa vào bàn, tay nâng ly nước nhấp từng ngụm nhỏ.
Vận động mạnh xong cơ thể dễ mất nước, Nguyễn Thanh vốn đã khát từ lâu. Khi quá căng thẳng, uống nước ấm cũng giúp giảm bớt phần nào.
Vì cậu vừa cắn môi khá mạnh, đôi môi hồng nhạt đã in lên vệt đỏ nhạt.
Mộ Dạ An vừa buông Nguyễn Thanh ra đã lùi lại vài bước, đứng cạnh máy nước. Không ngờ cậu lại tiến về phía đó.
Ánh mắt Mộ Dạ An rơi xuống đôi môi của chàng trai trẻ. Đôi môi cậu nhạt màu, mỏng manh nhưng rất đẹp, lúc này tựa như ánh chiều tà nhuộm đỏ trời tây, vết cắn lại càng làm tăng thêm nét quyến rũ, tựa như trái anh đào chín mọng khiến người ta muốn nếm thử.
Đôi môi cậu khẽ mở để uống nước, lộ ra chút hồng nhạt bên trong. Cậu nhẹ nhàng ngậm lấy mép ly, ngửa đầu để lộ chiếc cổ trắng ngần như ngọc, dòng nước từ ly chảy vào miệng trông thật đầy gợi cảm.
Thậm chí, sau khi nhấp một ngụm, cậu còn nhẹ nhàng mím môi, khiến đôi môi ướt át, càng thêm bóng bẩy.
Tư thế ấy tựa như đang cố ý quyến rũ ai đó.
Mộ Dạ An lại nhìn Nguyễn Thanh với ánh mắt đầy mỉa mai, thật là không từ bất kỳ thủ đoạn nào. Lấy cớ uống nước chỉ để đứng gần hắn, ngay cả uống nước cũng biến thành cách để quyến rũ đàn ông.
Không có đàn ông cậu không sống nổi sao?
Mộ Dạ An nghiêng người, tay nhấc chiếc cằm trắng ngần như ngọc của chàng trai, nâng lên vài phần, ngón cái đè mạnh lên môi cậu, ánh mắt sâu lắng dừng trên đôi môi ướt át, cúi đầu đến gần, giọng nói trầm thấp vang lên chỉ đủ hai người nghe thấy, từng chữ mỉa mai nhấn nhá.
"Cất hết những trò này đi, đừng mơ mộng nữa, vô ích thôi với tôi."
"Tôi sẽ chẳng bao giờ thích một người lúc nào cũng làm bộ quyến rũ mọi người."
Nguyễn Thanh, vốn chỉ đơn thuần uống nước để bổ sung, cảm thấy ngỡ ngàng: "...?"
Cậu vốn đang suy nghĩ làm cách nào để tới phòng của Tống Ngọc, lại bất ngờ bị người ta nắm lấy cằm.
Cậu nhìn người đàn ông trước mặt, vẻ mặt mỉa mai, đôi mắt đẹp hiện lên chút khó chịu, người này....bị ngáo rồi sao.
Do trước đó chạy quá nhanh, ai nấy đều thấy nóng, nên chẳng ai để ý rằng khi Mộ Dạ An tiến lại gần Nguyễn Thanh, nhiệt độ trong ký túc xá dường như đã giảm đi vài độ.
Ngay cả khán giả trong phòng phát sóng cũng không nhận thấy sự bất thường, họ đang điên cuồng chỉ trích hành vi của kẻ tự tin mù quáng kia.
【Cứu với!!! Tôi xấu hổ thay đây, rõ ràng là anh ta nhìn chằm chằm vào môi cậu trai trẻ, lại nói người ta đang quyến rũ mình! Còn nói không thích, tôi thấy mặt anh ta như sắp khắc chữ "tôi rất thích" rồi! Đúng là kiểu đàn ông miệng nói một đằng, lòng nghĩ một nẻo!】
【Cậu ấy chỉ rót ly nước uống thôi mà, tỉnh lại đi Mộ đại ca! Đừng tự tin quá, có cần thiết phải tự làm xấu mặt người chơi cấp cao thế này không.】
【Đây không còn là tự tin nữa rồi, mà phải gọi là ảo tưởng được yêu thích chứ! Anh ta tự tin tới mức nào rồi vậy? Mộ thần, đi yêu đương đi, đừng suốt ngày nghi ngờ người ta uống nước là để quyến rũ anh.】
【Mộ đại ca: Tôi không nghe, rõ ràng cậu ấy đang quyến rũ tôi, nếu không sao lại đi ngang qua tôi? Sao lại uống nước gần tôi? Sao lại vờ ngả vào tôi? Đây chẳng phải là muốn quyến rũ tôi sao?】
Nguyễn Thanh không rõ bản thân đã làm gì khiến hắn ta hiểu lầm, cậu hơi nghiêng đầu tránh bàn tay ấy, cúi xuống nhìn cốc nước trên tay.
Người chơi này tuy có phần tự tin thái quá, nhưng dù sao cũng không bỏ mặc cậu trong tình cảnh nguy hiểm vừa rồi, coi như là người tốt.
Nguyễn Thanh suy nghĩ một lúc, cuối cùng không phản bác lời hắn ta mà rót thêm một ly nước đưa cho hắn ta.
Xem như lời cảm ơn, cũng cho ân nhân chút mặt mũi. Lần tới tránh xa là được, không cần nói ra khiến ai nấy khó xử.
Mộ Dạ An nhìn cốc nước đưa tới trước mặt, ánh mắt dừng trên bàn tay cầm ly nước.
Do cốc là loại nhựa trong suốt, làm nổi bật bàn tay trắng trẻo thon dài của Nguyễn Thanh, trong làn nước, những ngón tay ấy như trong suốt, pha chút hồng hào, đẹp đẽ đến nỗi như một tác phẩm nghệ thuật.
Cứ như thể là cố ý.
Cậu trai này quả là biết cách tận dụng hết mọi ưu thế, lúc nào cũng không quên lôi kéo người khác.
Nụ cười mỉa mai của Mộ Dạ An càng đậm nét, khi hắn ta định lên tiếng thì người chơi trước đó kéo Nguyễn Thanh chạy lại nhận lấy ly nước, "Cảm ơn, tôi cũng đang khát."
Phương Thanh Viễn trực tiếp nhấc ly uống hết một hơi.
Lời mỉa mai của Mộ Dạ An mắc nghẹn nơi cổ họng, đôi mắt hắn ta hơi nheo lại, nhìn về phía Phương Thanh Viễn.
Song, Phương Thanh Viễn chẳng buồn nhìn hắn, chỉ chăm chú vào con quỷ đang lảo đảo bước vào tòa nhà ký túc, nghiêm mặt nói, "Con quỷ sắp lên đây rồi, ở đây cũng không an toàn nữa, chúng ta đi thôi."
Các người chơi khác cũng đồng tình rằng ở đây lâu hơn sẽ rất nguy hiểm, con quỷ ấy dường như có thể lần theo dấu vết của họ.
May thay, do cơ thể bị cắt vụn, khi di chuyển nhanh, thân thể nó dường như sẽ tan rã, cần thời gian để hợp lại. Vậy nên, nếu họ không dừng chân lâu ở một chỗ, hoàn toàn có thể tránh được nó.
Các người chơi quyết định quay lại phòng hồ sơ, tranh thủ tạo ra khoảng cách thời gian với lũ quỷ.
Nguyễn Thanh muốn đến phòng của Tống Ngọc, nhưng rõ ràng ý kiến của cậu không được ai nghe, cậu cũng đành im lặng đi theo.
Khi đến cửa ký túc xá, Nguyễn Thanh vô thức quay lại nhìn, chợt mắt mở to.
Ở bức tường trước cửa ký túc xá của trường trung học số Một đều có dán tên học sinh trong từng phòng.
Và cái tên thứ ba trên bảng tên ghi là... Tống Ngọc.
Nơi này chính là phòng của Tống Ngọc
Chẳng lẽ những người chơi này cũng biết điểm đặc biệt của Tống Ngọc, cố ý tìm đến đây?
Vậy tại sao họ không lục tìm tài liệu? Phải chăng khi cậu còn bất tỉnh họ đã lục tìm hết rồi?
Thế nhưng, căn phòng ký túc xá ấy sạch sẽ, ngăn nắp đến lạ, chẳng giống như đã bị lục soát chút nào.
Nguyễn Thanh đột nhiên nhớ lại độ cao vừa nhìn từ cửa sổ. Độ cao ấy cùng lắm là tầng hai. Cậu nhìn biển số 407 bên ngoài phòng, mắt đỏ hoe, giọng run run hỏi: "Đây là... tầng mấy?"
Một người chơi khác tiện miệng đáp: "Tầng hai."
Những người chơi xung quanh nghe thấy giọng Nguyễn Thanh thì cảm giác có gì đó không ổn, bèn đồng loạt nhìn về phía cậu. Khi nhận ra tư thế bất an của cậu, mọi người đều có cảm giác sợ hãi.
Họ nhìn theo hướng cậu đang nhìn, và cũng thấy rõ biển số phòng 407.
Chữ số đầu tiên của biển phòng ký túc xá thường đại diện cho số tầng. Số bốn rõ ràng chỉ tầng bốn.
Mọi người mở to mắt nhìn kinh ngạc. Rõ ràng họ vừa mới vào tầng hai!
Tầng bốn quá cao và tuyệt đối không an toàn, làm gì có lý do nào để tự nhiên đi lên tầng bốn?
Ánh mắt của cả nhóm dừng lại trên bảng danh sách bên cạnh phòng ký túc xá, và thấy cái tên "Tống Ngọc". Sắc mặt ai nấy đều trở nên khó coi.
Họ sợ rằng mình đã vô tình bước vào lãnh địa của đại boss Tống Ngọc.
Chết tiệt! Họ hoàn toàn không hề nhận ra điều đó, và là một NPC phát hiện ra trước.
Ngay lập tức, cả nhóm chạy về phía cầu thang, muốn rời khỏi nơi này.
Trong điều kiện bình thường, nếu đến tầng bốn, họ sẽ vào phòng ký túc xá để tìm manh mối. Nhưng tình hình bây giờ rõ ràng là do đại boss bày trò, có nghĩa là hắn đang ở ngay bên cạnh họ.
Một tên tay sai của giáo viên thôi mà đã khó đối phó, huống chi là đối đầu trực tiếp với đại boss - đó không phải là quyết định khôn ngoan.
Vì vậy, không ai chần chừ, họ lập tức bỏ chạy, hy vọng thoát khỏi nơi đây rồi mới tính tiếp.
Nhóm người chơi vội vàng xuống tầng với tốc độ nhanh nhất, ngay cả Phương Thanh Viễn cũng không quên kéo theo Nguyễn Thanh.
Thế nhưng sau hai lần chạy, họ vẫn... dừng lại ở tầng bốn.
Rõ ràng là họ đã gặp phải ma quỷ ngăn lối, dù có tiếp tục chạy cũng không thể ra khỏi tầng bốn, mà chỉ làm tiêu hao sức lực của mình.
Cả nhóm đành phải dừng lại, cảnh giác nhìn dọc hành lang dài. Tay ai nấy đã cầm sẵn đạo cụ, sợ rằng điều kinh khủng nào đó sẽ xuất hiện ngay trong giây phút tiếp theo.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, nhưng trên hành lang vẫn không có gì xuất hiện.
Những người chơi liếc nhìn nhau, chầm chậm tiến về phía phòng ký túc xá lúc nãy.
Vì lúc vội vã rời đi, họ đã không đóng cửa phòng. Cả nhóm cẩn thận quan sát một lượt trong phòng. Sau khi không thấy bóng dáng ai đáng sợ, họ mới dè dặt bước vào.
Phòng ký túc trông hoàn toàn giống như một phòng ký túc bình thường, ngoại trừ việc quá sạch sẽ, sạch đến mức chẳng hề giống phòng của nam sinh.
Mọi người liếc nhìn quanh, bắt đầu lục tìm trên bàn một cách cẩn thận.
Trên bàn có sách vở, và trên sách ghi rõ tên, rất dễ để xác định chỗ ngồi của Tống Ngọc nằm ở đâu.
Chính là vị trí bên phải gần cửa sổ.
Trên bàn của Tống Ngọc không bày nhiều vật dụng cá nhân, mà chỉ có sách tài liệu được sắp xếp gọn gàng và một ống bút.
Mọi thứ đều hiện rõ ngay trước mắt.
Cả nhóm rút một cuốn sách tài liệu ra xem, đều là sách tham khảo trung học bình thường, không có gì đặc biệt.
Đồ vật quan trọng thường không thể để trên bàn. Mọi người chuyển ánh mắt xuống ngăn kéo bên dưới bàn.
Ngăn kéo đã bị khóa, nhưng điều đó không làm khó được những người chơi.
Mở khóa khá dễ dàng, chỉ có điều là nếu mở khóa để xem bí mật của đại boss, liệu có làm hắn - người đang ở đâu đó không biết - nổi giận không?
Cả nhóm nhìn nhau ngại ngùng, cuối cùng quyết định mạo hiểm, mở khóa ngăn kéo và nghiêm cẩn quan sát xung quanh, thậm chí còn đứng gần cửa.
Một khi có chuyện gì xảy ra, họ sẽ lập tức rút lui.
Nhưng không có gì xảy ra, cứ như thể đại boss chẳng hề có mặt ở đây.
Mọi người lại một lần nữa dè dặt tiến đến bên bàn, nhẹ nhàng mở ngăn kéo. Bên trong không có nhiều đồ, chỉ có mấy cuốn sổ ghi chép.
Có hai, ba cuốn sổ màu đen, chỉ có một cuốn màu hồng, trông hơi khác biệt.
Cả nhóm lập tức lấy tất cả sổ ra, bắt đầu từ cuốn màu hồng.
Dường như là... nhật ký?
Không ngờ đại boss này còn có thói quen viết nhật ký!?
Đây có thể là một manh mối quan trọng, biết đâu sẽ tìm thấy điều gì về chấp niệm của hắn hoặc vật gì đó có thể khống chế hắn.
[Ngày 16 tháng 3 năm 2022, thứ Sáu, trời nắng.
Hôm nay tôi vô tình đụng phải một người, bị người khác đẩy vào. Tôi rất bực mình.
Nhưng mùi hương trên người cậu ấy thật thơm, như hương lan thoảng qua.
Cơ thể cậu ấy cũng mềm mại.
Tôi không giận nữa, muốn chạm vào cậu ấy.]
[Ngày 17 tháng 3 năm 2022, thứ Bảy, trời nắng.
Cậu ấy đến trường chơi bóng, hôm nay trông cậu ấy thật đẹp, như vì sao trên trời.
Bộ dạng chơi bóng của cậu ấy thật đáng yêu.
Tôi vòng quanh cậu ấy, và cậu ấy chú ý đến tôi! Thật vui.
Cậu ấy thật mềm mại, tôi muốn ôm cậu ấy.
Sao cậu ấy lại có bạn gái chứ?
Cô ta không xứng, đáng chết, cậu ấy là của tôi.
Hahaha, giết cô ta thì cậu là của tôi.]
[Lại gặp cậu ấy trong nhà vệ sinh, tôi sợ cậu ấy thấy bộ dạng quái dị của mình trong gương, thế là tôi đập vỡ gương, để cậu ấy không biết.
Cậu ấy thật ngoan, muốn có cậu ấy.
Cậu ấy sẽ là của tôi.]
[Aaaa! Cậu ấy nhận lá bùa tôi tặng rồi, cậu ấy đồng ý kết hôn với tôi rồi!
Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ cưới em ấy (gạch đi) làm vợ em ấy. Tiền của tôi hình như không nhiều bằng em ấy, liệu em ấy có chê tôi nghèo không nhỉ?
Phải cố gắng kiếm tiền nuôi em ấy thôi.]
[Ngày 18 tháng 3 năm 2022, Chủ nhật, trời nắng.
Em ấy đến trường, tôi đã đến để tình cờ gặp.
Em ấy chạm vào tôi! Em ấy chủ động chạm vào tôi! Thật kích động!
Tôi cũng muốn chạm vào em ấy, em ấy thật mềm mại.]
[Ngày 19 tháng 3 năm 2022, thứ Hai, trời nắng.
Tôi giả vờ ngất trước mặt em ấy, và em ấy quả nhiên đưa tôi đến bệnh viện!
Vợ tôi thật dễ thương, còn ngại ngùng rời đi trước, sợ tôi biết.]
[Ngày 20 tháng 3 năm 2022, thứ Ba, trời nắng.
Giờ thể dục, tôi thấy vợ! Hình như em ấy định đi, tôi không muốn em ấy đi, em ấy còn chưa nói chuyện với tôi.
Tôi giả vờ va vào em ấy.
Hehe, vợ dùng chân đạp tôi, chân của vợ thật đẹp, đôi tất trắng dễ thương, mềm mại, thơm tho.
Vợ bảo tôi liếm chân em ấy! Kích động quá!!!
À... tôi không liếm được...
Huhu, vợ chê tôi bẩn.
Tôi thật sự bẩn sao?
Tôi không bẩn chút nào! Tôi sạch nhất!]
Nguyễn Thanh lật giở quyển nhật ký, khuôn mặt vừa mơ hồ vừa có chút nghi hoặc về trí nhớ của mình.
Người mà quyển nhật ký nhắc đến là ai đây?
Chẳng lẽ là... cậu sao?
Không thể nào... chứ?
Những người chơi khác nhìn qua nhật ký xong liền quay sang nhìn cậu thiếu niên bên cạnh, không ngờ hạng nhất toàn khối và người này... lại chơi trò này?
Lại còn liếm chân? Hình như còn diễn ra ngay trong giờ thể dục?
Các người chơi rút ánh mắt lại, tiếp tục lật trang, nhưng đến đây, nhật ký dường như đã hết, chỉ còn lại một trang trắng xóa.
Khi mọi người chuẩn bị đóng cuốn nhật ký lại, một dòng chữ màu máu đột nhiên xuất hiện giữa trang trắng, mang theo sự kỳ quái và rùng rợn.
[EM ĐÃ THẤY RỒI SAO.]