Những dòng chữ đỏ thẫm như máu hiện lên giữa không trung, phông chữ giống hệt với những dòng nhật ký trước đó, nhưng những ký tự này lại đậm nét vết máu loang lổ, sắc đỏ của máu như bị trọng lực kéo xuống, loang lổ, đầy lo vẻ ma quái và ghê rợn.
Có lẽ, đây không chỉ đơn thuần là một loại mực đỏ, mà thực sự là máu. Họ thậm chí còn ngửi thấy mùi tanh nồng nặc.
Điều quan trọng hơn cả là nội dung những dòng chữ ấy khiến người đọc kinh hoàng, như thể chủ nhân quyển nhật ký vẫn luôn dõi theo họ, khiến người ta lạnh sống lưng.
Không, có lẽ chủ nhân quyển nhật ký không chỉ dõi theo họ từ đầu mà còn cố ý nhốt họ trên tầng bốn này, muốn họ nhìn thấy cuốn nhật ký này!
Đây có thể là... một lời bày tỏ.
Lời bày tỏ dành cho một thiếu niên.
Các người chơi không ai có tâm trạng chứng kiến màn bày tỏ khác thường này. Họ liếc nhìn Nguyễn Thanh, rồi tất cả đều căng thẳng cảnh giác với xung quanh.
Ai cũng sợ rằng Tống Ngọc đột nhiên xuất hiện và xé nát bọn họ.
Nguyễn Thanh còn đang bối rối không biết mình đã chạm vào Tống Ngọc từ lúc nào, thì bất ngờ thấy bốn chữ đỏ thẫm ấy, khiến cậu sợ hãi lùi lại hai bước, đôi mắt đẹp hiện rõ vẻ hoảng hốt và bất an.
Ngay giây tiếp theo, một cảm giác bị theo dõi mãnh liệt truyền đến từ trên cao, khiến lưng cậu lạnh toát, tựa như có thứ gì đó đang chăm chú nhìn chằm chằm vào cậu từ trên đó.
Nguyễn Thanh ngừng thở, toàn thân cứng đờ đứng yên tại chỗ, lòng dâng lên dự cảm không lành, nhưng cậu không dám ngẩng đầu.
Đột nhiên, tiếng "tí tách" vang lên, một giọt máu rơi xuống quyển nhật ký chưa kịp đóng của một người chơi. Trong không gian yên ắng của ký túc xá, âm thanh ấy lớn đến mức khiến trái tim mọi người như chững lại.
Rõ ràng, ngay phía trên họ... có gì đó.
Nguyễn Thanh lập tức thấy da đầu tê dại, toàn thân nổi gai ốc, mồ hôi lạnh túa ra, trong đầu không ngừng vang lên tiếng gọi thoát khỏi nơi này.
Nguyễn Thanh làm theo trực giác, không ngẩng đầu xác nhận điều mình nghĩ, mà chạy thẳng ra cửa.
Cậu hiểu rõ, nếu ngẩng đầu nhìn, có lẽ cậu sẽ không còn sức lực và can đảm để chạy nữa.
Những người chơi không có trực giác nhạy bén như Nguyễn Thanh. Khi máu rơi xuống, họ vô thức ngẩng đầu.
Một bóng người vặn vẹo đang nằm bò trên mép giường tầng trên, đôi mắt trừng trừng nhìn họ, quái dị và đáng sợ.
Mọi người trừng lớn mắt, rồi lập tức chạy nhanh về phía cửa, trong khi chạy, Phương Thanh Viễn còn tiện tay kéo Nguyễn Thanh theo.
Dù Nguyễn Thanh là người đầu tiên phản ứng muốn chạy, nhưng tốc độ của cậu lại chậm hơn tất cả.
Ngay lúc cả nhóm gần thoát ra khỏi phòng, cánh cửa ký túc xá bỗng "rầm" một tiếng đóng sầm lại, làm lòng mọi người chìm xuống đáy vực.
Rõ ràng đang là ban ngày, nhưng khi cửa đóng, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, cái lạnh rợn người bao trùm.
Tất cả căng thẳng đứng dựa lưng vào nhau, trong tay mỗi người đều cầm đạo cụ để đối phó với hiện tượng linh dị.
Nguyễn Thanh sợ hãi đến nỗi lạnh toát cả người, tay nắm chặt tay người chơi bên cạnh, sợ bị bỏ lại.
Nguyễn Thanh từng nghĩ rằng có thể Tống Ngọc có tình cảm với cậu, cũng từng nghĩ rằng Tống Ngọc sẽ oán hận cậu, nhưng không ngờ rằng mọi thứ trước đây đều do Tống Ngọc cố ý sắp đặt.
Cũng không ngờ rằng lá bùa anh tặng lại có tác dụng này, một lá bùa kết duyên...
Vì quá sợ hãi, nước mắt Nguyễn Thanh bắt đầu chực trào, cậu cắn chặt môi dưới. Nếu lúc trước Tống Ngọc ghi rõ công dụng của lá bùa, cậu tuyệt đối sẽ không giữ nó lại bên mình.
Bóng tối dày đặc, không một tia sáng, như thể ký túc xá đã bị tách ra, tạo thành một hòn đảo cô lập không chút ánh sáng.
Xung quanh là một bầu không khí chết chóc, cả thế giới im lìm.
Nhưng nếu chú ý lắng nghe, dường như lại có âm thanh gì đó.
Lạo xạo, loạch xoạch, tựa như trong bóng tối có thứ gì đó đang đến gần, tạo ra một cảm giác rợn người.
Nhưng khi cố lắng nghe kỹ, âm thanh ấy lại biến mất.
Nỗi sợ hãi trong lòng dần dâng lên, cảm giác đáng sợ đó càng ngày càng mãnh liệt.
Nguyễn Thanh nắm chặt tay người chơi kia, người cậu tựa hẳn vào người đối phương, một tay khác vẫn giữ chặt lấy vạt áo người ấy.
Như thể làm vậy sẽ khiến cậu cảm thấy an toàn hơn.
Tí tách.
Tí tách.
Tí tách.
Âm thanh như nước nhỏ giọt vang lên, nhưng không ai thực sự nghĩ đó là tiếng nước.
Trái tim Nguyễn Thanh thắt lại, đó là... tiếng máu rơi.
Tiếng động ấy ngày càng gần.
Điều này đồng nghĩa với việc Tống Ngọc đang đến gần họ.
Ngay khi Nguyễn Thanh định lùi lại để tránh xa tiếng máu ấy, bỗng nhiên có ai đó đẩy cậu thật mạnh, khiến cậu bị hất khỏi vòng người.
Hướng về phía có tiếng máu rơi.
Nguyễn Thanh mở to mắt, đồng tử co lại, cơ thể không giữ được thăng bằng mà ngã về phía sau. Cậu vô thức muốn nắm lấy tay người chơi kia.
Nhưng người chơi ấy lại bất ngờ buông tay, như thể giống kẻ đã đẩy cậu, muốn dùng cậu làm mồi nhử thu hút sự chú ý của Tống Ngọc.
Có lẽ... họ đã luôn nghĩ như vậy...
Nếu không, sao lại mang theo cậu – một gánh nặng.
Sức Nguyễn Thanh quá yếu, đối phương buông tay, cậu liền không thể giữ thăng bằng mà ngã ra sau.
Thời gian dường như chậm lại ngay khoảnh khắc đó, chậm đến mức Nguyễn Thanh nhớ lại lần đầu tiên gặp quỷ.
Lúc ấy, cậu vẫn còn là người theo thuyết duy vật, luôn muốn thoát khỏi những kẻ giam cầm mình.
Tòa lâu đài lộng lẫy trên núi nhốt tất cả mọi người bên trong, cũng nhốt cả cậu.
Cậu khao khát tự do.
Vì vậy, cậu đánh cắp chìa khóa, nhờ tính toán và trực giác mà tìm đúng đường ra khỏi lâu đài.
Nhưng vì sợ bị bắt lại, cậu không đi đường lớn mà chọn đi vào khu rừng hoang vu.
Khu rừng này tựa như chưa từng có ai đặt chân đến, không có lối đi, không biết phải đi đâu, cậu chỉ chọn một hướng và cứ thế tiến về phía trước.
Vì cậu tin rằng, chỉ cần không đổi hướng mà cứ tiếp tục đi, cuối cùng cũng sẽ ra khỏi rừng.
Sự thật cũng đúng như vậy, đi đến hơn mười hai giờ đêm, cậu ra khỏi khu rừng, ở rìa rừng là một bãi nghĩa trang rất lớn, muốn xuống núi phải băng qua nghĩa trang đó, hoặc đi đường vòng rất xa.
Đi suốt một ngày, cậu đã mệt mỏi, và rồi cậu đưa ra quyết định khiến mình hối hận cả đời.
Cậu chọn băng qua nghĩa trang.
Ánh trăng sáng ngời, soi rõ từng bước chân của cậu, cho đến khi đi được nửa đường, cậu thấy một bóng người... bò ra từ trong mộ.
Khi ấy, cậu còn ngây thơ nghĩ đó là kẻ trộm mộ.
Cho đến khi cậu thấy bóng người ấy đầy máu, lao về phía mình, rồi vì động tác quá mạnh, đầu kẻ đó rơi xuống đất, lăn mấy vòng.
Nhưng bóng đen ấy vẫn còn cử động.
Đó... không phải người.
Mà là quỷ.
Cậu mở to mắt, đồng tử co rút, không suy nghĩ nhiều mà quay đầu bỏ chạy.
Thế nhưng thể trạng của cậu vốn yếu, sao có thể chạy thoát khỏi ma.
Cậu bị bắt kịp.
Kế đó, cậu bị quỷ kéo vào trong quan tài, trơ mắt nhìn nắp quan tài dần dần khép lại.
Không có ai sẽ đến cứu cậu, và cũng không ai có thể cứu nổi cậu.
Bởi vì cậu rất rõ, để tránh bị bắt lại, cậu đã chọn con đường không thể nào bị phát hiện, thậm chí còn xóa sạch mọi dấu vết đi qua.
Đến khi nắp quan tài hoàn toàn khép kín, ánh trăng bị ngăn cách hoàn toàn, bên trong tối om không một tia sáng, không thể nhìn thấy gì cả.
Chỉ có con quỷ từ từ tiến lại gần cậu.
Về sau cậu được cứu ra bằng cách nào, cậu đã không còn nhớ.
Chỉ còn nhớ nỗi sợ hãi không thể thoát ra đã nhấn chìm cậu.
Họ đã cố gắng thôi miên cậu, để giúp cậu quên đi nỗi sợ hãi đó.
Nhưng họ quên mất rằng cậu cũng giỏi thôi miên, đến cả bản thân cũng không thể thôi miên để hoàn toàn quên đi.
Bị mắc kẹt trong quan tài.
Không thể thoát, cũng chẳng thể dứt bỏ, lại càng không thể quên.
Đêm hôm đó trở thành ký ức không bao giờ phai nhòa trong cậu, nỗi sợ hãi quỷ cũng trở thành phản ứng bản năng mà cậu không thể vượt qua.
Quan tài khép kín không chút ánh sáng, như hiện giờ đây.
Khuôn mặt Nguyễn Thanh đầy vẻ yếu đuối, cuối cùng tuyệt vọng nhắm mắt lại, mặc cho nỗi sợ hãi và hoang mang nhanh chóng chiếm lấy trí óc cậu.
Ngay khi Nguyễn Thanh sắp hoàn toàn ngã ra ngoài, một bàn tay bất ngờ nắm lấy cậu, kéo cậu trở lại.
"Ưm..." Lực đẩy trước đó của người kia quá mạnh, bàn tay Nguyễn Thanh bị giữ lại trong thoáng chốc liền nhói lên đau đớn, nhưng cậu không cảm thấy khổ sở, trái tim lại đập dồn dập vì được ai đó nắm lấy.
Người đàn ông giữ chặt lấy Nguyễn Thanh, kéo cậu vào lòng, siết chặt eo cậu, còn đưa tay lên xoa đầu cậu, như thể đang âm thầm an ủi.
Không rõ là vì đau, vì sợ hãi, hay vì biết ơn khi được cứu, trong khoảnh khắc ấy, nước mắt Nguyễn Thanh nhanh chóng ứa ra, không kiềm được mà rơi xuống, cơ thể khẽ run rẩy.
Nguyễn Thanh bám chặt lấy áo người trước mặt, đến nỗi làm nhàu cả áo, như thể nắm lấy cọng cỏ cứu mạng cuối cùng.
Người kia cũng không từ chối, vòng tay ôm quanh eo Nguyễn Thanh càng thêm chặt, toát lên vài phần mạnh mẽ và chiếm hữu.
Nhiệt độ từ người đối diện truyền đến ấm áp, khiến cảm xúc bên bờ sụp đổ của Nguyễn Thanh dần ổn định hơn.
Có lẽ Nguyễn Thanh quá sợ hãi, hoàn toàn không để ý đến tiếng nhỏ giọt của máu đã biến mất từ lâu.
Ngay lúc cậu bị... đẩy ra ngoài.
Bóng tối dày phủ kín đến cực hạn, sinh sôi vô số âm u, như không nhìn thấy giới hạn, mang đến cảm giác nguy hiểm và áp lực vô tận, khiến người ta không kiềm được mà dâng lên nỗi sợ hãi và bất an.
Ngay khi Nguyễn Thanh sợ đến không chịu nổi, bỗng bị ai đó bóp cằm trong tư thế không thể từ chối, đầu cậu bị cưỡng ép nâng lên một chút.
Nguyễn Thanh theo bản năng muốn quay đầu tránh đi, nhưng giây tiếp theo người đối diện đã áp sát, hơi thở hòa quyện, giọng nói trầm thấp đầy từ tính chỉ cậu nghe thấy vang lên bên tai, "Cậu chắc không muốn lại bị đẩy ra ngoài đâu nhỉ."
Giọng nói của người đàn ông vô cùng xa lạ.
Nghe rõ lời anh nói, Nguyễn Thanh lập tức cứng đờ người, đôi mắt ướt át mở to, ánh lên chút kinh hoàng và sợ hãi, sắc mặt càng trắng bệch, nước mắt lăn dài xuống má, tựa như những viên ngọc trai.
Nhưng cậu chỉ dám đứng bất động, không dám nhúc nhích dù chỉ một chút.
Bởi cậu sợ, chỉ cần cậu động đậy, sẽ thật sự bị người kia đẩy ra ngoài.
Ánh mắt người đàn ông rơi trên đôi mắt ướt đẫm của cậu thiếu niên, hàng lông mi dài phủ đầy giọt lệ, rung lên như cánh chim, khuôn mặt tinh tế của cậu ướt đẫm nước mắt, lộ ra vẻ yếu ớt và sợ hãi, trông rất đáng thương.
Nhưng điều đó không khơi lên sự thương xót hay đồng cảm của người đàn ông, anh hơi nghiêng người, lại gần Nguyễn Thanh thêm chút nữa, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lau nước mắt ở khóe mắt cậu, rồi dừng lại nơi đôi môi đỏ mọng cắn chặt của cậu, ngón cái khẽ chà nhẹ vài lần, rồi nhẹ nhàng nhấn xuống.
Đôi môi thiếu niên quả nhiên mềm mại như trong tưởng tượng của anh, có lẽ vì vừa cắn qua, nên ấm áp và ẩm ướt, cảm giác như một chiếc lông vũ khẽ chạm vào lòng.
Giây tiếp theo, anh bóp nhẹ cằm cậu thiếu niên, nâng lên một chút, cúi đầu xuống, mang theo ý chí không thể từ chối mà hôn lên môi cậu.
Cảm giác ấm áp và ẩm ướt nơi đôi môi truyền đến, Nguyễn Thanh nghiến chặt răng, đứng cứng ngắc, mặc kệ người kia hôn mình.
Chỉ có những ngón tay bấu chặt lấy áo người đàn ông là trở nên trắng bệch vì quá sức.
Người đàn ông hôn vài cái, không hài lòng với chỉ việc chạm môi, anh đưa lưỡi nhẹ liếm và mút đôi môi thiếu niên, đợi cho đôi môi cậu thấm đẫm hơi thở của mình rồi mới cố gắng tiến vào giữa răng cậu.
Nhưng Nguyễn Thanh cắn răng rất chặt, người đàn ông buộc phải lùi ra, bàn tay giữ cằm cậu tăng thêm lực, giọng nói âm trầm pha chút dỗ dành, "Ngoan nào, không muốn bị đẩy ra ngoài thì mở miệng ra."
Nguyễn Thanh cắn môi dưới, hàng mi dài khẽ run, bóng dáng gầy gò yếu ớt trông có vẻ bất lực.
Khiến người ta không khỏi thương cảm, cũng khiến người khác nảy sinh ý muốn tàn nhẫn hơn.
Cuối cùng, cậu vẫn từ từ hé miệng.
Lần này, anh không còn dịu dàng nữa, ngón tay bóp nhẹ cằm cậu thiếu niên trắng nõn, nhanh chóng tiến vào giữa răng.
Người đàn ông thậm chí quá đáng mà ép Nguyễn Thanh dựa vào bàn, chân hơi chen vào giữa hai chân cậu, mặc sức cọ xát bên môi cậu.
Nguyễn Thanh chỉ có thể đỏ hoe khóe mắt, bị ép chịu đựng, trí óc bị nỗi sợ chiếm cứ đến mức khó lòng tập trung, trái tim cũng đập mạnh vì sợ hãi.
Cậu cố gắng bình tĩnh, sau đó từ từ buông tay bám lấy áo người đàn ông, luồn vào túi, nhanh chóng xé nát lá bùa.
Ngay khoảnh khắc lá bùa bị xé nát, người đàn ông bỗng khựng lại, ânh buông Nguyễn Thanh ra, tay nhẹ nhàng vuốt lên đôi môi đỏ mọng vừa bị hôn của cậu, rồi như chuồn chuồn lướt nước, khẽ hôn một cái, thì thầm bên tai cậu, "Em là của tôi."
"Chúng ta đã kết hôn rồi."
"Em không trốn thoát được đâu."
Nói xong, anh biến mất, Nguyễn Thanh mất điểm tựa liền ngồi bệt xuống đất, không còn kìm nén nổi nỗi sợ trong lòng, thở dốc từng hồi, khuôn mặt tinh tế tái nhợt không còn giọt máu, cả người căng cứng đầy bất an, trông cực kỳ yếu ớt.
Giây tiếp theo, tiếng vỡ vụn như kính vỡ vang lên, phá tan sự im lặng đáng sợ này, thậm chí phá tan cả bóng tối vô tận.
Ngay khi âm thanh đó vang lên, không gian tựa như chiếc gương bị đập nát, vỡ vụn ra.
Nước mắt Nguyễn Thanh vẫn không ngừng rơi, gương mặt vẫn lộ rõ vẻ sợ hãi và yếu đuối, nhưng khi nhìn thấy ký túc xá quen thuộc, trong đôi mắt ướt đẫm ấy lại không có chút ngạc nhiên nào.
Hiện tại, Tống Ngọc rất có khả năng đã bị Tô Tri Duy dồn ép đến mức phải bỏ đi, nhận thức này khiến cậu bình tĩnh hơn rất nhiều, lý trí dần trở lại.
Ban đầu, Nguyễn Thanh vì sợ hãi nên không kịp phản ứng, nhưng khi âm thanh giọt máu nhỏ giọt tan biến, cậu lập tức nhận ra có gì đó không ổn; rõ ràng đây không phải là thực tại.
Cậu chỉ sợ ma, nhưng không có nghĩa là trở nên ngốc nghếch, người vừa nãy căn bản không phải là một người chơi, mà là... Tống Ngọc.
Nắm tay cậu là Tống Ngọc, đẩy cậu là Tống Ngọc, kéo cậu cũng là Tống Ngọc.
Xem cuốn nhật ký của Tống Ngọc, rõ ràng Tống Ngọc 'yêu' cậu, vì vậy không thể nào anh để người khác hôn mình ngay trước mặt, trừ khi người đó chính là Tống Ngọc, nên mới không có phản ứng gì.
Lý do khiến cơ thể Tống Ngọc có nhiệt độ là...
Rất có khả năng khi họ bước vào ký túc xá này đã bị Tống Ngọc kéo vào trong gương, tất cả những gì vừa rồi có lẽ chỉ là ảo cảnh Tống Ngọc tạo ra.
Giống như giấc mơ trước kia cậu từng thấy trong lớp học.
Tờ bùa mà Nguyễn Thanh vừa xé là do cậu lén lấy từ văn phòng của Tô Tri Duy. Vì đây là bùa của Tô Tri Duy nên cậu đã nghĩ rằng có thể Tô Tri Duy cảm nhận được tình trạng của nó và quyết định xé nát.
Nếu Tô Tri Duy thực sự cảm nhận được, anh ta có khả năng lớn sẽ trở lại.
Dù sao bùa đã bị phá hủy, đồng nghĩa với việc đã xảy ra chuyện gì đó.
Rõ ràng, Nguyễn Thanh đã đoán đúng.
Tống Ngọc đang trốn Tô Tri Duy, tuy không rõ anh đã trốn thoát thế nào, nhưng mỗi khi cảm nhận được sự hiện diện của Tô Tri Duy, dường như Tống Ngọc lập tức bỏ chạy.
Có lẽ Tống Ngọc không thể đánh bại Tô Tri Duy, ít nhất là hiện tại, nhưng chắc chắn anh có gì đó để dựa vào, nếu không, anh sẽ không xuất hiện.
Dù gì thì nếu thực sự sợ Tô Tri Duy, Tống Ngọc hoàn toàn có thể ẩn náu, không cần phải lộ mặt.
Nguyễn Thanh có chút khó hiểu, rõ ràng Tống Ngọc không phải là hồn ma trong gương, nhưng lại có khả năng điều khiển gương, giống với hồn ma kia một cách kỳ lạ.
Một Tô Tri Duy, một người em trai đã qua đời, một Tống Ngọc – ba người nhà họ Tống này chẳng có vẻ gì là kẻ thiện lành.
Liệu gia tộc Tống... có thật sự đang phong ấn màn sương đen?
Nguyễn Thanh nhìn người chơi nằm trên đất, nhanh chóng đứng dậy bước qua họ, không chút chần chừ lấy thêm vài cuốn sổ tay trên bàn rồi lật giở nhanh chóng.
Quả nhiên, ngoài cuốn nhật ký màu hồng, những cuốn sổ khác đều ghi chép về việc nghiên cứu 'vị thần' kia.
Ba cuốn sổ quá lớn, Nguyễn Thanh không tiện mang đi. May mắn là cậu có trí nhớ tốt, nên đã lướt qua và ghi nhớ toàn bộ nội dung vào đầu.
Khi người chơi dưới đất tỉnh lại, Nguyễn Thanh vừa kịp đóng sổ, đặt chúng trở lại vị trí cũ.
Có khả năng lớn Tô Tri Duy sắp đến, Nguyễn Thanh lập tức chạy ra cửa.
Tống Ngọc không muốn gặp Tô Tri Duy, và cậu cũng không muốn.
Đáng tiếc, Nguyễn Thanh vừa chạy đến cửa định kéo ra thì bị một người chơi chặn lại. Người chơi nằm trên đất đã tỉnh dậy.
Nguyễn Thanh mím môi, nhìn người chơi chắn đường mình rồi dừng lại.
Người chơi lần lượt tỉnh dậy, ai nấy đều hoảng sợ, thậm chí có một người còn ngừng thở, rõ ràng vừa trải qua chuyện gì đó không hay.
Người chơi tử vong chính là kẻ đã từng đẩy Nguyễn Thanh một cái.
Những người chơi còn lại chẳng hề ngạc nhiên, ai nấy đều tỏ ra căng thẳng, vội vàng mở cửa chạy ra ngoài, cố gắng rời khỏi ký túc xá quái dị này.
Mộ Dạ An khi rời đi còn táo bạo mang theo cả bốn cuốn sổ tay.
Năng lực của boss này quá đáng sợ, có thể kéo người vào giấc mơ một cách bất ngờ. Nếu chết trong giấc mơ thì thực tế cũng sẽ chết.
Đối phó với loại boss này, mọi đạo cụ về linh dị gần như vô hiệu. Trong mộng cảnh, họ ngoài việc bỏ chạy thì chẳng còn cách nào khác.
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp nhìn thấy người chơi bị cuốn vào ảo cảnh, ai nấy đều hoảng sợ.
【Trời ạ! Boss này đáng sợ quá, gần như bất khả chiến bại! Đạo cụ cũng chẳng có tác dụng gì mấy.】
【Đây là phó bản cấp cao, mà gắn còn muốn giết boss? Đến cả những người chơi lão làng cũng không dám nghĩ vậy đâu. Nhưng đúng là boss này quá vô địch, chẳng hề có điểm yếu nào.】
【Điểm yếu à? Này, nhìn NPC kia kìa, chẳng phải cậu ấy giống như điểm yếu của boss sao? Mình nhớ người chơi đã chết kia từng đẩy cậu ấy một cái, vừa rồi boss còn điên cuồng nhắm vào Phương Thần và Mộ Thần, rõ ràng không phải ngẫu nhiên.】
Khán giả trong phòng phát sóng tập trung ánh mắt lên thiếu niên bên cạnh.
Khuôn mặt nhỏ nhắn của thiếu niên trắng bệch, đôi mắt ửng đỏ, đôi mắt đẹp của cậu long lanh như vừa khóc rất lâu, ánh lên một tầng sương mỏng, tựa như những ánh sáng mờ ảo phản chiếu trong mắt, lung linh rực rỡ tựa ngàn sao giữa đêm hè.
Đôi môi cậu đỏ mọng, tựa như ánh hoàng hôn nhuốm đỏ bầu trời, gợi lên vẻ diễm lệ tựa như vừa bị ai đó dày vò không nương tay.
Cậu trông thật đẹp đến ngỡ ngàng.
Phòng phát sóng trực tiếp đột nhiên im bặt, khung chat ngưng trệ vài giây rồi bùng nổ liên tục.
【Trời đất! Trông cậu ấy như vừa bị hành hạ thảm hại vậy (sững sờ.JPG).】
【Nhìn cứ như vừa bị dày vò...】
【Nhìn cứ như vừa bị trêu chọc...】
【Nhìn cứ như vừa bị ai đó làm đến phát khóc...】
【Cứu tôi với! Người chơi đang ở phim trường kinh dị, mà cậu ấy trông như đang ở phim trường av vậy! Tại sao phòng phát sóng lại không có góc nhìn của cậu ấy chứ!!! Tôi muốn xem quá trình lắm đây!】
【Thật tình mà nói, tôi cũng muốn xem cảnh mỹ nhân bị dày vò, nhưng có lẽ góc nhìn của cậu ấy dù có thì cũng chẳng phát được đâu.】
【Tôi cũng muốn xem...】
Người chơi chẳng quan tâm khán giả bình luận gì, chỉ nghĩ đến việc mau chóng rời khỏi ký túc xá.
Lần này suôn sẻ hơn nhiều, không gặp cảnh tường chắn, cả nhóm trực tiếp rời khỏi ký túc xá nam qua cửa sau, hướng về phòng tài liệu.
Nguyễn Thanh ngoan ngoãn đi theo họ, không nói gì.
Lũ quỷ quanh phòng tài liệu đã tản đi, không rõ đã đi đâu.
Vài người chơi cẩn trọng tiến đến trước cửa phòng tài liệu, quan sát xung quanh rồi mới xoay tay nắm mở cửa.
Tuy nhiên, họ không đẩy cửa vào được.
Không phải cửa bị khóa, mà có vẻ như từ bên trong ai đó dùng vật nặng chặn lại.
Bên trong... có người!
Không lạ khi lũ quỷ lúc nãy lượn quanh phòng tài liệu; nếu không nhờ nhóm người dẫn chúng đi, thì những người trong phòng tài liệu chắc cũng không an toàn.
Dù sao một cánh cửa không đủ để cản trở ma quỷ.
Phương Thanh Viễn gõ cửa, hạ giọng nói: "Mở cửa."
Trong phó bản này, quỷ sau khi ra khỏi phòng thi dường như không thể nói chuyện, nên người nói được hiển nhiên là con người.
Mấy người trong phòng tài liệu nhìn nhau, cuối cùng quyết định mở cửa; dù gì phòng tài liệu chỉ có cửa chính, nếu ngăn quỷ lại cũng đồng nghĩa chặn đường thoát thân.
Có người tới đồng nghĩa với việc ma ngoài cửa đã rời đi.
Những người trong phòng hồ sơ chính là các người chơi còn sót lại, nhưng không còn nhiều.
Người chơi đầu trọc không còn ở đây, có lẽ đã dữ nhiều lành ít. Không chỉ có hắn ta, thực tế trong phòng hồ sơ giờ chỉ còn ba người chơi.
Là Bùi Diễn và Quý Chi Viên, còn có... Lý Thư Dương.
Lý Thư Dương nhìn thấy Nguyễn Thanh, khuôn mặt rạng rỡ vui mừng tiến đến, "Anh Tô Thanh, anh không sao thật là tốt quá."
Những người khác thấy cậu không sao cũng nhẹ nhàng thở phào.
Còn các người chơi đứng ở cửa, nghe thấy "anh Tô Thanh" thì sững sờ, nhìn thoáng qua Lý Thư Dương cao lớn rồi lại nhìn sang chàng thiếu niên, cuối cùng cũng không nói gì.
Dù sao đây cũng không phải lúc để ôn chuyện. Các người chơi nhanh chóng bước vào phòng hồ sơ, chặn cửa lại rồi bắt đầu lục tìm tài liệu.
Nguyễn Thanh không tìm kiếm mà ngồi xuống bên bàn khác, Bùi Diễn và Quý Chi Viên cũng theo đến ngồi.
Quý Chi Viên nhìn cậu thiếu niên như thể vừa khóc qua, "Anh Tô, anh không sao chứ?"
Nguyễn Thanh lắc đầu, "Không sao."
Quý Chi Viên nhìn Nguyễn Thanh từ trên xuống dưới, xác định cậu không bị thương thì mới thở phào, bắt đầu kể lại những gì họ đã trải qua.
"Lúc anh bị Tô Tri Duy mang đi, bọn em gặp phải con quỷ trong phòng thi."
"Bọn em muốn tìm anh, nhưng quỷ đuổi quá chặt, không thể thoát được, cuối cùng bị dồn đến đây."
Quá trình dù Quý Chi Viên kể rất đơn giản, nhưng không cần nghĩ cũng biết nhất định rất nguy hiểm, nếu không sao lại chỉ còn lại vài người bọn họ.
Nguyễn Thanh cũng ngắn gọn kể lại tình hình bên cậu, chỉ đề cập đến chuyện gặp ma và cuốn sổ tay.
Hai người nghe xong thì khẽ cau mày, vẻ mặt mỗi người một khác, cuối cùng không nói gì thêm.
Chỉ là tiến đến cạnh Mộ Dạ An, đặt tài liệu và hồ sơ liên quan đến Tống Ngọc và sự kiện mười ba năm trước lên bàn, rồi cầm cuốn sổ tay lên xem.
Mộ Dạ An nhìn thoáng qua ba người, ánh mắt dừng lại một chút trên người Nguyễn Thanh, nhưng khuôn mặt lạnh lùng không nói gì.
Bốn người ngồi quanh bàn, tạo nên bầu không khí kỳ quái, người xem sổ tay thì xem sổ tay, người xem tài liệu thì xem tài liệu. Thỉnh thoảng họ còn trao đổi tài liệu với người bên cạnh, nhưng không ai nói một lời.
Nguyễn Thanh xem hồi lâu bỗng cảm thấy rùng mình. Quý Chi Viên ngồi bên cạnh thấy vậy, lập tức cởi áo khoác đồng phục đắp lên người Nguyễn Thanh, sau đó mọi người tiếp tục xem tài liệu.
...
Phương Thanh Viễn không đi tìm tài liệu mà nhìn về phía ba người Lý Thư Dương, quả quyết mở lời, "Các cậu là người chơi phải không?"
Lý Thư Dương gật đầu, "Trước khi phó bản tăng cấp thì chúng tôi vào đây."
Mộ Dạ An ở bên kia nghe thấy giọng của Lý Thư Dương, vừa lật tài liệu vừa liếc nhìn hắn, khẽ cau mày.
Người này... dường như đã từng gặp ở đâu đó.
Nhưng Mộ Dạ An nhất thời không nhớ ra, chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, một cảm giác đè nén lạ kỳ.
Do đứng cách khá xa, hắn chỉ có thể nghe lờ mờ giọng nói mà không nghe rõ Lý Thư Dương nói gì.
Không nghĩ ra nên Mộ Dạ An bỏ qua nghi vấn, tiếp tục xem tài liệu.
Lý Thư Dương dường như không có ý giấu giếm, kể cho Phương Thanh Viễn nghe chuyện xảy ra sau khi họ vào phó bản.
Tuy nhiên, khi bàn về những chuyện này, mọi người đều tránh né Nguyễn Thanh, vì phó bản không cho phép tiết lộ thông tin về trò chơi kinh dị trước mặt NPC.
May mà Nguyễn Thanh an tĩnh ngồi ở một bàn khác trong phòng hồ sơ, cùng Mộ Dạ An xem tài liệu về Tống Ngọc và vài cuốn sổ tay, khoảng cách cũng không gần nên không thể nghe rõ cuộc trò chuyện của họ.
Nội dung trong cuốn sổ tay Nguyễn Thanh gần như đã nắm rõ. Cậu cầm hồ sơ của Tống Ngọc lên xem.
Tài liệu về Tống Ngọc rất đơn giản, phần lớn thông tin không được điền, vẫn là những gì họ điều tra được trước đó.
Ngay cả quê quán là ngôi làng nhỏ nào cũng không ghi, không có quan hệ cha mẹ, cũng không có anh em ruột.
Rõ ràng chuyến này coi như vô ích.
Nhưng những người chơi khác không nghĩ vậy. Ít nhất họ đã biết tình hình của phó bản, bởi đám bạn học thực sự không biết rõ sự thật, phần lớn chỉ là nghe nói mà thôi.
Từ miệng của Lý Thư Dương, cuối cùng họ cũng nắm được phần lớn về tình hình của phó bản.
Nghe xong, các người chơi đều có biểu hiện kỳ quái nhìn chàng thiếu niên đang ngồi bên bàn.
Dù nghe thế nào cũng thấy có điều gì đó không đúng.
Ít nhất là không giống như họ tưởng tượng. Hóa ra danh tiếng "đại ca" của cậu đều nhờ đám đàn em duy trì.
Hơn nữa, người dễ bị bắt nạt vẫn là cậu, nếu không nhờ có bệ đỡ, e rằng sớm đã bị người ta...
Nguyễn Thanh sau khi không tìm thấy manh mối nào hữu ích thì buông bỏ, nhắm mắt lại, điều chỉnh cảm xúc và trạng thái của mình, đồng thời tổng hợp lại thông tin vừa thấy trong cuốn sổ tay.
Nếu trước đó Nguyễn Thanh còn nghi ngờ gia tộc Tống không đơn thuần là phong ấn quỷ vực, thì sau khi đọc xong cuốn sổ tay cậu đã khẳng định suy đoán của mình.
Những cuốn sổ tay ấy đều là nghiên cứu về quỷ vực và "thần minh."
Mọi chuyện bắt nguồn từ một tấm gương.
Gia tộc Tống đời đời làm thiên sư, tình cờ phát hiện trong tấm gương có một "thần minh" đang ngủ say.
Do "thần minh" ngủ say, sức mạnh của "thần" mất kiểm soát, dần dần lan ra từ tấm gương vào thế giới thực, chính là quỷ vực ấy.
Một khi người bình thường chạm vào vực tối, tất nhiên sẽ bị ảnh hưởng, biến thành quái vật đáng sợ.
Vì vậy gia tộc Tống đã vì thiên hạ mà hy sinh, lấy mạng mình phong ấn vực tối.
Mỗi mười mấy năm, họ lại cử người tài giỏi trong gia tộc đến phong ấn vực tối lần nữa.
Dường như là vì thiên hạ mà hy sinh bản thân.
Nhưng Nguyễn Thanh không nghĩ vậy. Gia tộc Tống trông như đang phong ấn vực tối, nhưng thực ra rất có thể họ đang... chiếm đoạt sức mạnh của vực tối.
Bởi vì chiếc bình phong ấn vực tối của họ chính là thân thể người nhà Tống, và sức mạnh dùng để phong ấn vực tối thực tế lại đến từ chính vực tối.
Vì vậy trong cuốn sổ tay có rất nhiều nghiên cứu về cách dùng vực tối để phong ấn vực tối, trông như vì thiên hạ mà cống hiến, nhưng thật ra là để chiếm đoạt sức mạnh của vực tối.
Ngoài danh nghĩa hào nhoáng ấy, đây cũng là để khiến "thần linh" tội nghiệp kia không tỉnh lại.
Vực tối khiến người ta biến thành quái vật, như kiểu Mạc Nhiên và Tiêu Thời Dịch ấy nhỉ?
Trở nên mạnh mẽ hơn.
Dù trong sổ tay viết cao cả thế nào, Nguyễn Thanh cũng dám khẳng định, mục đích của gia tộc Tống chưa từng là cứu người, mà là biến vực tối thành sức mạnh của riêng mình.
Dù sao ba anh em nhà họ Tống, ai cũng tàn nhẫn hơn ai, chẳng ai vì thiên hạ mà hy sinh bản thân.
Một người đã giết cả lớp vẫn chưa đủ, vì muốn thoát ra ngoài còn giết không biết bao nhiêu người.
Người khác thì vì muốn em trai ra ngoài, đã lấy học sinh của cả ngôi trường làm bàn đạp.
Người cuối cùng là Tống Ngọc, tuy chưa làm gì, nhưng anh đã thành quỷ rồi, với tính cách của anh, làm ra chuyện đáng sợ cũng chỉ là chuyện sớm hay muộn mà thôi.
Ba quyển sổ ghi chép kia, có một quyển ghi lại vài trang về việc ký kết hợp đồng hôn nhân.
Nguyễn Thanh cầm quyển sổ ấy lên, lật đến những trang đó và nhìn thật kỹ lần nữa.
Đây là một khế ước nhằm chia sẻ cuộc sống với người yêu, cùng nhau sống đến đầu bạc, vô cùng hạnh phúc và lãng mạn.
Nhưng giờ có một vấn đề lớn...
Tống Ngọc... không còn là người nữa.
Nguyễn Thanh bình tĩnh hỏi trong đầu, "Hệ thống, khế ước này có ảnh hưởng đến việc tôi rời khỏi phó bản không?"
[Không.]
Giọng nói lạnh lùng của hệ thống ngưng lại một chút, rồi nói tiếp, [Chỉ cần hệ thống trò chơi xác định cậu vẫn là con người.]
Nói cách khác, nếu hệ thống trò chơi xác định cậu không còn là người, cậu sẽ không thể rời khỏi phó bản.
Lòng Nguyễn Thanh chùng xuống. Khế ước ấy là để chia sẻ sinh mệnh, nhưng Tống Ngọc... đã chết rồi.
Là Tống Ngọc chia sẻ sinh mệnh của cậu, hay cậu chia sẻ sinh mệnh của Tống Ngọc?
Nếu là Tống Ngọc chia sẻ sinh mệnh của cậu, vậy thì khi cậu chết, Tống Ngọc cũng sẽ tan biến. Nếu là cậu chia sẻ sinh mệnh của Tống Ngọc...
Nguyễn Thanh siết chặt quyển sổ trong tay. Thực ra từ khi Tống Ngọc chết, anh đã cảm thấy lạnh lẽo, nhiệt độ cơ thể cũng giảm đi.
Ban đầu cậu nghĩ là do sự hiện diện của hồn ma, vì khi có ma quỷ xung quanh, không khí thực sự lạnh hơn nhiều.
Nhưng nhiệt độ cơ thể cậu vẫn liên tục giảm, dù vận động mạnh cũng không tăng lên, ngay cả khi không còn hồn ma bên cạnh.
Nguyễn Thanh cúi mắt, thì thầm như tự nói với chính mình, "Bây giờ tôi vẫn còn là con người chứ?"
Vì vấn đề này liên quan đến phó bản, hệ thống không thể trả lời, nên cũng không đáp lại.
Vả lại giọng điệu của Nguyễn Thanh như chỉ thì thầm, chứ không phải đang hỏi nó.
Nguyễn Thanh mím môi, vẻ mặt yếu đuối, giọng nói cũng lẫn chút run rẩy và nghẹn ngào, "Nếu tôi không thể rời khỏi phó bản, có phải cậu sẽ... rời bỏ tôi không?"
Rõ ràng câu hỏi này không liên quan đến phó bản, hệ thống ngừng lại một chút, cuối cùng lạnh lùng đáp, [Đúng vậy.]
Dù rất tàn nhẫn, nhưng đó là sự thật, một NPC thực sự bị kẹt trong phó bản sẽ không có hệ thống độc quyền đi cùng.
Vậy nên, nếu người chơi không thể rời khỏi phó bản, hệ thống sẽ bị thu hồi về hệ thống chính của trò chơi, có lẽ một ngày nào đó lại trở thành hệ thống của một người chơi khác.
Sau khi nghe câu trả lời của hệ thống, tay Nguyễn Thanh lỏng ra một chút, giọng điệu trở lại vẻ điềm tĩnh như trước, "Ồ, cảm ơn, vậy ra tôi vẫn còn là con người."
Như thể những giây phút yếu đuối vừa rồi chỉ là ảo giác của hệ thống.
Hệ thống bất ngờ, "..."
Nguyễn Thanh thực sự có chút không chắc chắn về việc mình còn là người hay không, bởi vì cơ thể cậu ngày càng lạnh, nhiệt độ gần như đã xuống dưới 34 độ. Đó là lý do cậu mới hỏi hệ thống.
May mà câu trả lời có chút an ủi.
Bởi vì nếu hệ thống trò chơi đã xác định cậu không thể rời khỏi phó bản, thì hệ thống này tất nhiên đã rời đi rồi.
Mà nó vẫn còn ở đây, chứng tỏ cậu vẫn là con người, vẫn có khả năng vượt qua thử thách.
Nhưng nếu không nhanh chóng, thì có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.
Nguyễn Thanh chuyển ánh mắt sang quyển sổ nghiên cứu về "thần minh".
Đây là quyển cũ nhất, trông như đã được sử dụng rất lâu, các trang giấy bắt đầu ngả vàng.
Nguyễn Thanh lật giở qua một chút, cuối cùng đóng lại. Những ghi chép về "thần minh" không nhiều, chủ yếu là nghiên cứu về sương đen.
Nếu làm theo phương pháp trong sổ có thể sẽ trở nên mạnh mẽ, nhưng Nguyễn Thanh không nghĩ rằng sau khi thành công vẫn có thể coi là con người.
Khi Nguyễn Thanh định đặt quyển sổ lại, cậu nhìn thấy hoa văn ở mặt sau.
Cậu khựng lại, hoa văn này... dường như đã thấy ở đâu rồi...
Hình như là... trong tay Bùi Diễn!
Nguyễn Thanh nhớ lúc chơi bóng, Bùi Diễn cầm một quyển sổ như vậy. Lúc đó hắn vì cần ném bóng nên tiến gần khu vực của lớp Một và đã thấy hoa văn này ở mặt sau quyển sổ.
Phí Diễn ngồi đối diện bàn của anh, Nguyễn Thanh lập tức đứng dậy, đi đến bên cạnh hắn.
Có lẽ các người chơi khác sợ bị Nguyễn Thanh nghe thấy nên cũng chú ý, và khi cậu đứng lên, họ đều nhìn theo.
Chỉ thấy thiếu niên bước đến bên Bùi Diễn, rồi đưa tay ra, "Có thể cho tôi xem quyển sổ của cậu được không?"
Bùi Diễn nhìn bàn tay trắng nõn như ngọc trước mặt, ngừng lại một chút. Dù không hiểu ý của Nguyễn Thanh, nhưng vẫn lạnh lùng đưa quyển sổ cho cậu.
Nguyễn Thanh nhận lấy quyển sổ, quả nhiên hoa văn giống hệt quyển sổ của Tống Ngọc.
Cậu quay về chỗ ngồi, mở quyển sổ ra.
Quyển sổ ghi lại câu chuyện về một vị thần.
Một vị thần có thể thực hiện ước nguyện của con người.
Chỉ cần lấy linh hồn con người làm cái giá, triệu hồi vị thần ấy, nếu ngài đáp lại lời triệu hồi, ước nguyện sẽ thành hiện thực.
Nhưng sau khi thực hiện ước nguyện, ngài sẽ nuốt chửng linh hồn của người triệu hồi.
Trong sổ ghi chép chi tiết phương pháp triệu hồi.
Nguyễn Thanh xem xong, lật đến trang cuối cùng.
Ở trang cuối cùng ghi lại rằng, suốt mấy trăm năm qua, đã có vô số người thử qua, và phương pháp này được chứng minh là vô hiệu.
Phương pháp triệu hồi vô hiệu... sao?
Không, có lẽ không phải là vô hiệu, mà là vị thần không thể nghe thấy lời triệu hồi.
Vị thần ấy rõ ràng là kẻ bị nhà họ Tống phong ấn trong gương hàng trăm năm, bị cướp đoạt sức mạnh một cách oan ức.
Nguyễn Thanh lật hết quyển sổ mà vẫn không tìm thấy tên của vị thần.
Có lẽ còn những quyển sổ khác có cùng hoa văn.
Nhưng Nguyễn Thanh cảm thấy mình không còn thời gian nữa.
Nhiệt độ cơ thể cậu ngày càng thấp, nhiệt độ chết của con người là dưới 25 độ.
Với tốc độ này, cậu còn chưa đến ba tiếng nữa, cơ thể sẽ hoàn toàn ngừng hoạt động.
Ba tiếng, trong khi còn có một đám ma quỷ đe dọa, đi tìm một quyển sổ không biết ở đâu, thậm chí không rõ có tồn tại hay không, thì thà thử một phen còn hơn.
Có một tồn tại tuyệt đối biết tên của vị thần, đó là... chính vị thần ấy.
Dù sao thì linh hồn con người đã có, và phương pháp triệu hồi cũng có, phải không?
Thực ra chỉ cần nhìn một lần Nguyễn Thanh đã nhớ được, nhưng cậu vẫn đọc lại lần nữa, ghi nhớ tất cả các chi tiết về triệu hồi trong đầu.
Chỉ cần sai một bước, cái chờ đợi cậu sẽ là cái chết.
Nguyễn Thanh lơ đãng nhìn những người trước mặt, nghĩ xem phải làm sao để thoát khỏi họ.
Cậu suy nghĩ một chút rồi đứng dậy lần nữa, mọi người lại nhìn theo.
Nguyễn Thanh thấy mọi người nhìn sang, quay đầu tránh ánh mắt họ, "Tôi muốn đi vệ sinh."
Phương Thanh Viễn là người đầu tiên phản đối, "Bây giờ đi vệ sinh rất nguy hiểm."
Nguyễn Thanh mặt không biểu cảm, nói ba chữ, "Tôi mắc tiểu."
Lý Thư Dương nghĩ một chút rồi đứng lên, đi đến bên Nguyễn Thanh, đưa cho cậu một chai nhựa, cẩn thận nói, "Tô Thanh anh... dùng cái này giải quyết tạm được không?"
Nguyễn Thanh: "...?"
Nguyễn Thanh nhìn cái chai nhựa Lý Thư Dương đưa qua, ngơ ngác không phản ứng, đôi mắt hiện lên vẻ mơ hồ.
Thấy cậu không nhận, Lý Thư Dương nghiêng đầu, ánh mắt hướng xuống một chút, "Tô Thanh sao thế? Chẳng lẽ miệng chai nhỏ quá sao?"
Nghe vậy, mọi người vô thức hướng mắt xuống một chỗ nào đó trên người Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh: "..."