Trở Thành NPC Xinh Đẹp Trong Trò Chơi Vô Hạn

Chương 83: Khu Dân Cư Tây Sơn (3)



"Anh quá đáng thật đấy." Đôi mắt Nguyễn Thanh mơ màng phủ một làn hơi nước, nói xong liền lập tức tắt máy, xoay người bước thẳng về phía cửa.

Chẳng màng đến việc mình là người khiếm thị nữa.

May mà từ mép ghế sofa đến cửa ra vào không có chướng ngại vật nào, dù Nguyễn Thanh bước đi nhanh hơn một chút, cũng không vấp phải thứ gì.

Nguyễn Thanh đi rất vội, tựa như bị người đàn ông chọc giận, gương mặt cũng lộ rõ vài phần tức tối.

Nhưng thực ra, cậu chỉ đơn thuần muốn rời đi. Người đàn ông rõ ràng không có ý định rời khỏi, vậy thì chỉ còn cách cậu phải đi.

Dù người đàn ông có ở lại khu dân cư Tây Sơn để dễ dàng thực hiện tội ác hay để che giấu thân phận kẻ sát nhân của mình, thì việc cậu rời đi đối với hắn có lẽ là kết quả tốt nhất.

Dẫu sao, một khi cậu rời đi, sẽ chẳng còn ai biết đến Dương Thiên Hạo nữa; hắn vừa đạt được thân phận của một cư dân Tây Sơn, lại không cần lo sợ mình bị bại lộ.

Nguyễn Thanh nghĩ, nếu hắn thực sự là kẻ sát nhân, chắc chắn sẽ để cậu rời đi.

Nhưng một lần nữa, Nguyễn Thanh lại thất vọng.

Khi chỉ còn cách cửa vài bước chân, Dương Thiên Hạo đã lập tức nắm lấy tay cậu, kéo cậu vào lòng, "Anh sai rồi, không phải cố tình quên đón con đâu. Lần sau nhất định không vậy nữa, đừng giận mà."

Giọng điệu và thái độ xin lỗi của hắn chân thành đến mức dường như đã hoàn toàn nhập vai người chồng, còn thật hơn cả Nguyễn Thanh.

Như thể hắn chính là người chồng thực sự của nguyên chủ.

Dương Thiên Hạo tiếp tục nói, giọng điệu thấp giọng, tỏ ra hối lỗi: "Đừng giận nữa mà, tức giận hại sức khỏe. Nếu em giận thì cứ đánh hay mắng anh cũng được."

Nguyễn Thanh: "..."

Cậu thật sự không hiểu, hoàn toàn không hiểu.

Cậu đã tạo mọi điều kiện thuận lợi cho kẻ sát nhân rồi, sao hắn vẫn cứ phải chọn phương án tệ hại nhất?

... Chẳng lẽ hắn thực sự muốn có một người vợ?

Nếu muốn vợ, hắn hoàn toàn có thể tìm người khác, giết chồng của nguyên chủ rồi giả làm chồng của nguyên chủ là có ý nghĩa gì?

Hay là sở thích của hắn... là người đã có gia đình?

Không lẽ giết chồng của nguyên chủ chỉ để tiếp cận nguyên chủ?

Trong hoàn cảnh kẻ sát nhân không rõ ràng, mục đích cũng không rõ ràng, Nguyễn Thanh cũng có phần bất lực, đành phải tiếp tục đóng vai cùng hắn.

Cũng không thể không phối hợp với hắn mà diễn.

Nguyễn Thanh thoát khỏi vòng tay của hắn, dù không nhìn thấy nhưng vẫn cố gắng trừng mắt hướng về phía hắn, "Buông ra."

Dương Thiên Hạo nhìn chàng thiếu niên trước mặt, ngây người trong giây lát, đôi mắt phượng đẹp đẽ của người vợ chứa đầy nét tức giận và buồn bã, long lanh ánh nước, nhưng lại đang cố gắng làm vẻ hung dữ.

Nhưng vì quá yếu đuối, cho dù có giận dữ cũng chỉ như đang làm nũng, giống như chú mèo nhỏ bị chủ nhân trêu chọc đến giận dỗi mà dựng lông.

Vừa yêu kiều lại vừa yếu mềm.

Nếu rời xa hắn, làm sao sống nổi?

Rõ ràng lời xin lỗi và những lời ngon ngọt không đủ làm vợ nguôi giận, Dương Thiên Hạo lại ôm cậu vào lòng, giọng nói pha chút buồn bã, tự nhiên tỏ ra đáng thương, "Hôm nay là lỗi của anh. Do công việc có chút vấn đề, thêm cảm lạnh khiến đầu anh đau nhức nên mới quên đón con."

Nghe vậy, Nguyễn Thanh hơi ngẩn người, dần ngừng chống cự.

Nguyên chủ và chồng là Dương Thiên Hạo vốn là bạn học cùng lớp đại học, từ năm hai đã bắt đầu quen nhau, nhưng sau khi tốt nghiệp, Dương Thiên Hạo lấy lý do không muốn nguyên chủ vất vả nên bảo cậu ở nhà làm nội trợ.

Nguyên chủ ngây ngô đồng ý.

Thế nên sau khi tốt nghiệp, cậu không tìm việc làm, còn Dương Thiên Hạo thì đi làm để nuôi gia đình ba người.

Sau khi chuyển đến khu Tây Sơn, Dương Thiên Hạo đổi công việc mới, vốn dĩ với bằng cấp từ trường đại học danh giá, tìm việc cũng không khó, mà năng lực của Dương Thiên Hạo cũng không tệ. Để tiện chăm sóc nguyên chủ, anh đã chọn công việc kết thúc lúc bốn rưỡi chiều.

Trường mầm non tan học lúc năm giờ, về đúng lúc cả nhà có thể cùng ăn tối.

Trước khi nguyên chủ bị tai nạn, mọi công việc trong nhà đều do nguyên chủ đảm nhiệm, bao gồm cả việc đón con.

Nhưng sau khi mắt nguyên chủ xảy ra chuyện, từ việc kiếm tiền nuôi gia đình, giặt giũ, nấu nướng, đến đón con, đều đè nặng lên vai Dương Thiên Hạo.

Dù Dương Thiên Hạo không bày tỏ bất mãn hay khó chịu gì, nhưng nguyên chủ cũng có phần áy náy, cộng thêm tự ti sẵn có, nên đã cố ra ngoài mua đồ trước khi hắn về.

Nguyên chủ muốn Dương Thiên Hạo bớt nhọc nhằn, cũng muốn chứng minh mình không vô dụng đến thế.

Nhưng rõ ràng hôm nay Dương Thiên Hạo về quá sớm, sớm đến mức lạ thường.

Lúc trả lời rằng "đã ở nhà", còn chưa đến bốn giờ rưỡi, có lẽ vẫn chưa tan làm.

Rất có thể là do công việc xảy ra vấn đề nên anh mới về sớm như vậy.

Đáng tiếc lần duy nhất về sớm, lại trùng hợp gặp phải kẻ sát nhân và chết dưới tay hắn.

Nguyên chủ thật sự rất yêu Dương Thiên Hạo, yêu đến mức dù cả hai cùng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng, cậu vẫn chấp nhận làm nội trợ, đánh cược cả tương lai vào anh.

Phải biết rằng nguyên chủ vốn là một cô nhi, trong hoàn cảnh vừa học vừa làm để tự nuôi bản thân, việc thi đỗ vào một trường đại học trọng điểm quả thực không dễ dàng.

Vậy mà chỉ vì một câu nói của Dương Thiên Hạo mà từ bỏ công việc, từ bỏ cả ước mơ từ nhỏ.

Nguyễn Thanh suy đoán, việc Dương Thiên Hạo không muốn nguyên chủ đi làm rất có thể là để cậu rời xa xã hội, nhằm thực hiện một mục đích nào đó không thể tiết lộ của anh.

Chỉ có nguyên chủ tự dối mình rằng Dương Thiên Hạo yêu mình mà thôi.

Nhưng cũng phải nói rằng, Dương Thiên Hạo đã diễn quá hoàn hảo.

Ngoại trừ việc không chạm vào nguyên chủ, anh gần như là một người chồng hoàn hảo, không hút thuốc, không uống rượu, không tiệc tùng, vừa dịu dàng lại biết chăm lo gia đình.

Dương Thiên Hạo luôn tan làm là về nhà ngay, toàn bộ tiền lương đều đưa cho cậu, thậm chí lúc nào cũng để ý đến tâm trạng của cậu. Chỉ cần cậu không vui, anh sẽ tìm cách an ủi, đem lại cho cậu một cảm giác an toàn tuyệt đối.

Người chồng hoàn hảo đến mức không thực tế, hoàn hảo đến nỗi lại làm dấy lên sự nghi ngờ. Dù sao, ngay cả đa số bố mẹ có lẽ cũng khó lòng làm được như anh. Hơn nữa, nếu thật sự yêu sâu sắc như thế, sao lại không chạm vào nguyên chủ? Ngay cả nắm tay cũng chẳng muốn.

Lý do "nguyên chủ còn nhỏ" thật sự chỉ là ngụy biện, bởi nguyên chủ cũng đã hai mươi hai tuổi, bằng tuổi với Dương Thiên Hạo, chẳng thể gọi là nhỏ được.

Nguyên chủ không phải chưa từng nghi ngờ, nhưng lại mê đắm sự chăm sóc mà Dương Thiên Hạo mang đến, từ đó cố tình bỏ qua mọi điều bất thường. Trong mắt Nguyễn Thanh, đó là một hành động ngốc nghếch không gì sánh nổi.

Thế nhưng hiện tại cậu chính là kẻ ngốc yêu Dương Thiên Hạo đến mù quáng ấy, và không thể phá vỡ nhân cách này.

Dưới tình yêu sâu đậm dành cho "Dương Thiên Hạo," cộng thêm việc anh ta đã đưa ra một lý do hoàn toàn không thể phản bác, Nguyễn Thanh không còn cách nào để tiếp tục làm mình làm mẩy.

Rõ ràng đã cách cửa có vài bước chân, nhưng nghe những lời này, cậu đành cứng ngắc đưa tay ôm lại, giọng mềm mỏng chất chứa đầy áy náy: "Xin lỗi anh, chồng ơi, là em quá nhạy cảm. Xin lỗi, em không nên nghi ngờ anh."

Nguyễn Thanh vừa nói, giọng đã nghẹn ngào, nghe yếu đuối và đầy vẻ khiến người khác đau lòng: "Em chỉ quá sợ hãi... sợ anh sẽ bỏ rơi em thôi."

"Bây giờ em chỉ còn mỗi anh thôi."

Một cậu vợ xinh đẹp, rõ ràng là mong manh, bất an, nhưng câu chữ lại thổ lộ tình yêu sâu đậm, khiến trái tim người nghe mềm nhũn, và thậm chí còn làm hắn phấn khích, thôi thúc muốn làm điều gì đó quá mức với người đang ôm trong lòng.

Nhưng hắn không thể, sợ sẽ làm cậu hoảng sợ mất.

Vợ anh nhát gan như vậy, chắc chắn sẽ bị dọa sợ thôi.

Dương Thiên Hạo đè nén sự phấn khích, nhẹ nhàng ôm người trước mặt, giọng khàn khàn an ủi: "Sẽ không đâu, đừng suy nghĩ nhiều nữa."

"Em là vợ anh, anh mãi mãi không bao giờ rời xa em."

Lời tỏ tình của Dương Thiên Hạo rất chân thành và chắc nịch, như thể đang thề nguyền, mang lại cho người khác cảm giác an toàn tuyệt đối, khiến ai cũng dễ dàng tin vào lời nói ấy.

Nhưng Nguyễn Thanh chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, thậm chí muốn chạy trốn. Những lời này, trong tai cậu... như lời tuyên án tử.

Dù sao thì, người vừa thốt ra câu nói ấy mới đây không lâu đã giết chồng của nguyên chủ, thay thế thân phận Dương Thiên Hạo. Ai biết được liệu phút tiếp theo, hắn có rút dao đâm chết cậu không?

Nguyễn Thanh càng thêm thận trọng, khẽ giãy nhẹ để thoát khỏi vòng tay của người đàn ông, dịu dàng nói: "Chồng ơi, muộn rồi, chúng ta nhanh chóng đi đón con thôi, không thể để giáo viên ở trường mầm non phải chờ mãi."

Dương Thiên Hạo dù rất muốn ôm thêm một lát, nhưng nghe vậy liền thả cậu ra.

Vợ xinh đẹp đã gặp tai nạn và giờ tạm thời bị mù, việc đón con hiển nhiên đổ lên đầu ai thì không cần nói cũng biết.

Nói cách khác, giáo viên ở trường chắc chắn biết rõ cả bố lẫn mẹ của đứa bé.

Dương Thiên Hạo ngước nhìn bức ảnh gia đình ba người treo trên tường phòng khách. Trong ảnh, người đàn ông với vẻ ngoài anh tuấn, thanh nhã, mang đến cảm giác của một bậc công tử ôn hòa, cao quý.

Khuôn mặt hắn chẳng hề liên quan gì đến "quân tử như ngọc," mà ngoại hình cũng khác biệt một trời một vực.

Chỉ cần không bị mù, ai cũng sẽ nhìn ra hắn không phải là người trong bức ảnh.

Rõ ràng, giáo viên ở trường không thể nào là một người mù. Chỉ cần hắn và vợ cùng đi đón con, lập tức sẽ bị lộ tẩy.

Dương Thiên Hạo nhìn vợ trước mặt, ngập ngừng một lát rồi nói, giọng mang theo vẻ lúng túng và khó xử: "Vợ ơi, hôm nay... em có thể đón con được không?"

"Anh thật sự thấy mệt mỏi quá, lại còn có chút việc cần xử lý."

Nói xong, hắn lập tức đổi ý, giọng đầy vẻ xót xa: "Thôi để anh đi. Em ở nhà ăn cơm trước, anh sẽ mang công việc đi đường mà làm cũng được."

Vừa nói, hắn vừa quan sát phản ứng của cậu, chầm chậm đi ra ngoài.

Nguyễn Thanh biết rõ ý đồ của người đàn ông. Rõ ràng hắn sợ bị phát hiện nên dùng chiêu "lùi một bước tiến hai bước" này, cố ý để cậu đi đón con.

Điều đó càng khẳng định, người trước mắt tuyệt đối không phải là chồng nguyên chủ, Dương Thiên Hạo thật sự.

Dương Thiên Hạo hoàn hảo đến mức không bao giờ để vợ mù phải đi đón con vì lý do cá nhân, thậm chí sẽ chẳng bao giờ quên đón con.

Nhưng với Nguyễn Thanh, đây là một cơ hội tuyệt vời. Chỉ cần để cậu rời khỏi nhà, việc cậu có trở về hay không là do cậu quyết định.

Còn lý do để giải thích cho việc anh không trở về thì có rất nhiều.

Chẳng hạn như bị bố mẹ Dương Thiên Hạo tìm đến, hoặc bị người khác bắt cóc, biến mất. Dù viện cớ gì cũng được, dù sao anh cũng đã mất tích, không ai có thể lật tẩy sự thật này.

Nguyễn Thanh kéo người đàn ông lại, dịu dàng ân cần: "Để em đi cho. Anh bị thương ở tay, lại đang cảm mạo, ở nhà nghỉ ngơi đi."

"Nhân tiện cũng có thể xử lý chút công việc."

Sợ hắn lo lắng, Nguyễn Thanh nói thêm: "Trường mầm non cũng không xa, em làm được mà. Anh thấy đấy, em đã đi chợ về rồi."

Thực tế, trường mầm non cũng gần nhà, ngay cạnh khu dân cư, chỉ xa hơn chợ một chút thôi.

Dù là chợ hay trường mầm non, đều thuộc khu Tây Sơn.

Dương Thiên Hạo do dự một lúc rồi cuối cùng nói, vẻ mặt có chút khó khăn: "Được rồi, vợ cẩn thận nhé. Có gì thì gọi cho anh, anh sẽ lập tức xuống đón."

Dương Thiên Hạo khẽ vuốt ve khuôn mặt Nguyễn Thanh, giọng nói dịu dàng đầy yêu thương. Cử chỉ và nét mặt hắn ngày càng tự nhiên, thuần thục: "Anh đợi em và con về cùng ăn cơm tối."

Nguyễn Thanh ngoan ngoãn gật đầu, rồi nhận lấy điện thoại và ví tiền từ tay hắn, chuẩn bị ra khỏi nhà.

Nhưng Dương Thiên Hạo lại kéo cậu lại, không biết từ đâu lấy ra một chiếc khẩu trang, nhẹ nhàng giúp cậu đeo vào, kiên nhẫn dặn dò: "Bên ngoài nhiều bụi bẩn, đeo khẩu trang sẽ sạch sẽ hơn."

Nguyễn Thanh không từ chối, để hắn giúp mình đeo khẩu trang rồi mới bước ra khỏi cửa.

Tiếng đóng cửa vang lên sau lưng cậu.

Hành lang lập tức chỉ còn lại tiếng bước chân của một mình cậu.

Tuy nhiên, Nguyễn Thanh vẫn không thể thả lỏng tinh thần, bởi vì... rất có khả năng người đàn ông đó không ở lại trong nhà mà đã lặng lẽ theo sau cậu ra ngoài.

Ngay phía sau cậu, không xa.

Bởi trong khoảnh khắc đóng cửa, cậu đã nghe thấy tiếng vải áo sột soạt, âm thanh ấy nghe như phát ra từ phía bên ngoài cửa.

Dù gì thì nếu ở trong nhà, cậu chắc chắn sẽ không nghe thấy.

Âm thanh ấy không lớn, nên cũng khó mà phân biệt được liệu có phải cậu nghe nhầm hay không. Nhưng Nguyễn Thanh xưa nay không tin vào sự trùng hợp; trong trường hợp chưa xác định được, cậu luôn giả định điều tệ nhất.

Nếu hung thủ đang theo sau cậu, thì rốt cuộc hắn muốn làm gì?

Manh mối quá ít, Nguyễn Thanh không đoán ra được, chỉ có thể giả vờ như không phát hiện điều gì, lặng lẽ tiến về phía thang máy.

"Đinh!" Thang máy đến nơi.

Giờ này đã là giờ tan tầm, cư dân trong toà nhà bắt đầu lục đục trở về.

Khi thang máy mở, vài người bước ra, Nguyễn Thanh chờ cho đến khi không còn ai rồi mới mò mẫm bước vào, như thể cậu có thể nhìn thấy mà bấm nút tầng một.

Vị trí các nút thang máy, cậu đã ghi nhớ sau lần dò dẫm trước đó.

Trong thang máy vẫn có người, họ có chút ngạc nhiên khi thấy cậu bước vào nhưng không nói gì.

Vì không thể nhìn thấy, Nguyễn Thanh cũng không biết thang máy đang đi lên hay đi xuống.

Chỉ khi thang máy chuyển động, cậu mới biết rằng nó đang lên, có lẽ là do những người khác trong thang máy cần đi lên.

Nguyễn Thanh không cảm nhận thấy ai theo sau mình vào thang máy, cũng không có cảm giác số người trong thang máy tăng lên.

Hung thủ có lẽ không vào thang máy.

Cậu nhẹ nhõm đôi chút, dù không biết hắn đã đi đâu, chỉ cần không theo cậu là được.

Nguyễn Thanh không định quay lại, nhưng vẫn phải đi đón con của nguyên chủ này, nếu không, rơi vào tay hung thủ thì kết cục có thể đoán được.

Thang máy đến tầng cao nhất rồi bắt đầu đi xuống, dừng lại nhiều lần giữa chừng, chừng khoảng mười người đã vào.

Toà nhà này có ba mươi hai tầng, và vì đã đến giờ tan tầm lẫn giờ ăn, số người lên xuống thang máy rất đông, khiến thang máy ngày càng chật chội, đẩy cậu vào góc.

Nguyễn Thanh âm thầm đếm nhịp và tốc độ thang máy, chú ý đến tầng dừng lại để xem liệu thang máy có dừng ở tầng bốn hoặc tầng gần đó hay không.

Nếu dừng ở tầng bốn, rất có thể người vào chính là hung thủ.

Thang máy chậm rãi di chuyển xuống, dừng lại ở tầng hai mươi mấy.

Nguyễn Thanh im lặng đứng trong góc thang máy, âm thầm đếm số tầng.

Nhưng cậu nhanh chóng không thể tập trung đếm được nữa, bởi cậu cảm thấy có thứ gì đó chạm vào hông mình.

Ban đầu, Nguyễn Thanh nghĩ rằng có lẽ ai đó vô tình chạm vào, dù gì thang máy cũng đông, tay chân mọi người có thể va chạm là điều bình thường.

Cậu nhích sang một bên, nhưng ngay giây tiếp theo, cảm giác đó lại đến. Với vị trí hiện tại của cậu, hoàn toàn không thể là tình cờ.

Nguyễn Thanh khẽ cứng người lại, rõ ràng không phải vô tình, mà ai đó cố ý chạm vào cậu.

Thứ đó có phần cứng, không phải tay, có vẻ như... một chiếc ô.

Trong tình trạng không thể nhìn thấy, khả năng cảm nhận của cậu nhạy bén hơn hẳn, cơ thể cũng dễ dàng cảm thấy mọi sự va chạm. Chiếc ô không đè nặng lên người cậu, không khiến cậu đau, và còn cách một lớp áo.

Nhưng cậu vẫn căng người, rụt lại vào góc, cố gắng né tránh. Tuy nhiên, chủ nhân chiếc ô dường như không muốn bỏ qua, chiếc ô nhấn nhẹ vào hông thanh mảnh của Nguyễn Thanh rồi từ từ trượt xuống, mang theo một sự ám muội không rõ ràng.

Nếu ai đó trong thang máy quay đầu lại, hẳn sẽ thấy một chiếc ô đen đang tựa vào hông của một thiếu niên mặc trang phục giản dị, từ từ trượt xuống, mang theo một vẻ gợi cảm khó tả.

Thiếu niên đã dồn đến tận góc, không còn đường lui, chỉ có thể đứng cứng đờ tại chỗ, đuôi mắt đỏ lên, siết chặt ngón tay đến mức trắng bệch.

Cậu trông có vẻ nhút nhát, bị đối xử bất lịch sự nhưng không dám nổi giận, thậm chí không dám lên tiếng, chỉ đành chịu đựng tất cả trong im lặng.

Gương mặt thiếu niên che dưới lớp khẩu trang đen, chỉ lộ đôi mày thanh tú và đôi mắt khiến người ta thoáng thấy vẻ đẹp hiếm có.

Đôi mắt đẹp đẽ nhưng vô hồn ấy chứa đựng chút sợ hãi và bối rối, cả người trông đáng thương đến mức dường như sắp bật khóc.

Cậu muốn phản kháng nhưng lại chẳng biết ai đang giở trò với mình, chỉ có thể đứng đó, nhỏ bé và bất lực.

Như một sinh vật yếu đuối, để mặc người khác thao túng.

Chủ nhân chiếc ô dường như rất thích biểu hiện ấy của cậu, càng trở nên táo bạo hơn. Sau khi nhìn quanh không thấy ai chú ý đến góc này, hắn còn nhẹ nhàng nhấc vạt áo của cậu lên.

Cơ thể Nguyễn Thanh khẽ run lên, áo bị vén lên một phần, để lộ làn da trắng ngần như ngọc và vòng eo thon gọn.

Đầu ô có chi tiết kim loại, hơi lạnh lẽo, khi vô tình chạm vào làn da cậu, khiến cậu không khỏi run nhẹ, toàn thân căng cứng, đôi mắt phủ màn sương ướt át, khóe mắt càng thêm đỏ.

Nguyễn Thanh vốn không định phản ứng, bởi chỉ là chiếc ô chạm vào vài lần, nhưng không ngờ kẻ đó lại táo bạo đến vậy.

Cậu lập tức nắm lấy vạt áo mình, giữ lại, tay còn lại muốn chộp lấy chiếc ô, lần theo nó để tìm ra chủ nhân.

Nhưng chủ nhân chiếc ô nhanh nhẹn rút lại trước khi cậu kịp nắm lấy, khiến Nguyễn Thanh không thể nào phân biệt được kẻ đó là ai.

Số người trong thang máy quá đông, cậu không thể nhận diện qua mùi hoặc cảm giác.

Nguyễn Thanh cúi xuống, che giấu biểu cảm trong mắt, nhận ra rằng việc không nhìn thấy gây ra nhiều phiền toái hơn cậu tưởng.

Ở trong trạng thái mất thị lực lại bị lẻ loi thế này, cậu gần như không thể phản kháng, còn phải duy trì hình tượng tự ti và nhạy cảm của người chủ cũ.

Huống hồ, thể chất kỳ lạ của cậu chỉ càng khiến độ khó của thử thách này tăng thêm.

Cậu chỉ mong có thể mau chóng phục hồi thị lực, nếu không, bản thân sẽ rất khó lòng vượt qua được cửa ải này.

"Đinh!" Thang máy dừng lại, nhưng chưa đến tầng một.

Nguyễn Thanh không muốn ở lại trong thang máy thêm nữa, cậu dò dẫm muốn ra ngoài, nhưng thang máy quá đông người, cậu không thể chen ra được. Cậu bèn lí nhí nói, "Xin cho tôi ra."

Có lẽ vì giọng quá nhỏ nên không ai nghe thấy, Nguyễn Thanh nhích giọng lên một chút, "Xin cho tôi ra."

Lần này những người trong thang máy nghe thấy, lập tức nhường một lối đi. Một người còn giúp giữ nút mở, không để thang máy đóng lại.

Nguyễn Thanh cúi đầu khẽ cảm ơn rồi nhanh chóng bước ra.

May mắn là tầng này không quá cao, Nguyễn Thanh nghe ngóng một lúc nhưng không thấy có ai theo ra, bèn đi đến cuối hành lang, bước vào cầu thang bộ.

Vì có thang máy nên ít người sử dụng cầu thang, nơi này rất yên tĩnh, tiếng bước chân của Nguyễn Thanh vang vọng trong khoảng trống, âm thanh lạnh lẽo đến rợn người.

Ngoài tiếng bước chân, còn có một âm thanh rất nhỏ, chỉ khi cẩn thận lắng nghe mới nghe thấy.

Và chỉ khi mất đi thị lực, cậu mới có thể phát hiện ra điều này.

Âm thanh ấy không phải do cậu phát ra.

Có ai đó... đang theo sau cậu.

Là người trong thang máy? Hay là kẻ sát nhân?

Hay là... cả hai chỉ là một người?

Trong thang máy quá đông người, mùi cũng rất hỗn tạp. Ở trong tình cảnh không thể nhìn thấy, Nguyễn Thanh không thể phân biệt người cầm ô có phải là kẻ sát nhân hay không.

Nhưng dù người đó có phải kẻ sát nhân hay không, nhất định cũng không có ý tốt với cậu.

Trong thang máy dù sao vẫn còn đông người, dù có làm quá cũng không thể nào quá đáng. Nhưng ở đây, cầu thang vắng người qua lại.

Chuyện gì xảy ra... cũng có thể.

Nguyễn Thanh cảm thấy da đầu tê rần, tinh thần căng thẳng, nhưng trên khuôn mặt lại không biểu lộ chút khác lạ nào, như thể chưa phát hiện ra ai đang theo dõi cậu, chậm rãi bước tới chỗ tay vịn cầu thang.

Sau đó, cậu đưa tay nắm lấy tay vịn, trong đầu vừa đếm bậc thang, vừa ước lượng độ rộng rồi bắt đầu đi xuống.

Một tầng cầu thang có mười hai bậc, mỗi bậc rộng 0,28 mét.

Sau khi ước lượng rõ ràng, Nguyễn Thanh bắt đầu chạy nhanh xuống mà không có bất kỳ sự chần chừ hay sai sót nào.

Cứ như thể cậu có thể nhìn thấy, hoàn toàn không giống một người mù.

Người phía sau dường như không ngờ Nguyễn Thanh lại chạy, hơi sững sờ, chờ đến khi hắn kịp phản ứng, Nguyễn Thanh đã chạy đến góc tầng dưới.

Người kia ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng tăng tốc đuổi theo.

Dù hắn cố gắng giảm tiếng bước chân, nhưng vì đang tăng tốc, vẫn không tránh khỏi phát ra chút âm thanh. Ở cầu thang trống trải, tiếng đó bị khuếch đại vài phần, đến mức người bình thường cũng có thể nghe thấy.

Vả lại, chàng trai đã bắt đầu chạy, rõ ràng là phát hiện có người đang theo dõi.

Đã bị phát hiện, có che giấu thêm cũng vô ích.

Người kia không cố giữ im lặng nữa, bắt đầu đuổi theo mà không chút dè dặt.

Âm thanh bước chân của hai người vang lên trong không gian trống rỗng của cầu thang, nghe thật đáng sợ, tim Nguyễn Thanh như trầm xuống, tốc độ lại càng nhanh hơn, nhịp tim cũng đập mạnh hơn vài phần.

Nhưng dù cậu có tăng tốc thế nào, vẫn không thể nào nhanh hơn người phía sau.

Giờ vẫn còn ở khoảng tầng bảy, tám, không thể ngay lập tức chạy xuống tầng một, trong cầu thang cũng chẳng có ai, nếu bị đuổi kịp...

Nguyễn Thanh quyết định không chạy thẳng xuống nữa. Cậu định sẽ rẽ ra hành lang ở tầng kế tiếp, nếu may mắn gặp được ai đó, cậu sẽ được cứu.

Khi Nguyễn Thanh chuẩn bị quẹo vào hành lang, người phía sau chỉ cách cậu chưa tới mười hai bậc, chỉ còn một khúc quanh, thì một giọng phụ nữ vang lên từ cầu thang, "Ê? Chào cậu Chu? Sao cậu lại ở đây?"

Người phụ nữ không nhận ra rằng Nguyễn Thanh đang bị theo dõi. Cô nhìn cậu với vẻ khó hiểu, "Sao chạy nhanh thế? Cậu Chu cũng đang tập thể dục ở đây à?"

Lúc giọng nữ vang lên, tiếng bước chân phía sau liền biến mất.

Nguyễn Thanh thở phào nhẹ nhõm, cố gắng điều chỉnh nhịp thở và nhịp tim. Sau khi nuốt khan, cậu ngẩng đầu nhìn về phía người phụ nữ, mím môi, khẽ nói, "Chào buổi chiều, bà Ninh. Tôi chuẩn bị đi đón con."

Người phụ nữ là một cư dân ở phòng 314 tầng ba. Chồng cô họ Ninh, nên cậu luôn gọi cô là bà Ninh.

Con của bà Ninh học cùng trường mẫu giáo với con cậu, cả hai từng cùng nhau đón con và đi chợ.

Đây là người duy nhất mà nguyên chủ quen biết trong khu dân cư Tây Sơn này.

Bà Ninh nhìn Nguyễn Thanh một hồi rồi ngẩn ngơ mất mấy giây mới phản ứng lại. Bà ho nhẹ, nhìn cậu với vẻ lo lắng, hỏi, "Cậu ổn chứ? Hay là để tôi đi cùng cậu nhé."

"Dù sao trường mẫu giáo cũng chỉ mất mười phút đi bộ, tôi không bận gì, coi như là vận động sau bữa ăn."

Nguyễn Thanh suy nghĩ một chút, cuối cùng chần chừ gật đầu.

Đi một mình thật sự quá nguy hiểm, hơn nữa cậu lại không thể nhìn thấy. Có người đi cùng, dĩ nhiên sẽ an toàn hơn, ít nhất cũng không xảy ra chuyện bị theo dõi nữa.

Có bà Ninh đi cùng, Nguyễn Thanh không gặp phải bất kỳ nguy hiểm nào nữa.

Trường mẫu giáo không xa chợ lắm, đường đi cũng có một số đoạn trùng nhau.

Chỉ cần đi qua một lần, bản đồ trong tâm trí Nguyễn Thanh sẽ tự hình thành, biết cần đi bao nhiêu bước, chỗ nào có bậc thang, trong lòng cậu đều rõ.

Vì vậy, cậu đi không quá khó khăn, chỉ là tốc độ chậm hơn người bình thường chút, cũng không cần bà Ninh dắt đi.

Thậm chí nếu không chú ý kỹ, khó mà nhận ra cậu là người mù.

Bà Ninh thấy vậy cũng lấy làm ngạc nhiên, đưa tay vẫy trước mặt Nguyễn Thanh, khi thấy cậu thực sự không nhìn thấy, bà kinh ngạc thốt lên, "Cậu giỏi thật, làm sao mà làm được thế?"

"Nếu là tôi, chắc chắn bước một bước sẽ ngã một lần."

Nguyễn Thanh nghe vậy hơi sững lại, sau đó mới nhớ nguyên chủ không phải bẩm sinh đã mù. Một người khi mới mất thị lực chắc chắn không thể thành thạo như vậy.

May mà bà Ninh không nghi ngờ gì. Nguyễn Thanh khẽ giải thích, "Chỉ là tôi đã đi nhiều lần lúc đi chợ, nên đã nhớ hết đường rồi."

Bà Ninh tỏ vẻ hiểu ra, đường đi chợ và đến trường mẫu giáo có một đoạn trùng nhau, đi lại nhiều lần thì nhắm mắt cũng có thể đi được, dù sao cũng không xa.

Con đường đến chợ và trường mẫu giáo, ngay cả bà cũng có thể nhớ.

Thế nhưng bà Ninh lại quên mất, rằng Chu Thanh và Dương Thiên Hạo mới dọn đến đây không lâu, không giống như bà đã đi mấy năm rồi.

Hai người nhanh chóng đến trường mẫu giáo.

Các bạn nhỏ trong trường gần như đã được đón về hết, trước cổng cũng chẳng còn ai.

Cổng sắt của trường đã khóa lại, nhưng đèn trong phòng bảo vệ vẫn sáng.

Bà Ninh dẫn Nguyễn Thanh tiến đến, gõ cửa phòng bảo vệ.

Nghe tiếng gõ, người bên trong liền bước ra.

Ba người từ trong phòng bảo vệ bước ra, một thầy giáo nam, một bảo vệ và một bé khoảng ba tuổi.

Bảo vệ thấy hai người đứng ngoài, lập tức lấy chìa khóa mở cửa sắt.

Thầy giáo nhận ra hai người, nhìn Nguyễn Thanh, "Anh Chu, hy vọng lần sau anh có thể đến đón con đúng giờ."

Dù thầy giáo dùng kính ngữ, nhưng giọng điệu không mấy vui vẻ, rõ ràng là tức giận.

Người bình thường gặp chuyện này cũng dễ nổi giận, đột nhiên phải làm thêm hơn một tiếng, ai mà vui vẻ cho nổi.

Nguyễn Thanh tiến lên một bước, vội vàng xin lỗi, "Xin lỗi, lần sau sẽ không như vậy nữa."

Thầy giáo ban đầu vẫn còn tức giận, cũng định nói về chuyện ban ngày đứa trẻ đánh bạn khác, nhưng khi nhìn thấy Nguyễn Thanh thì lại sững sờ.

Người trước mặt đeo khẩu trang, tóc hơi xõa xuống, tạo nên vẻ đẹp lộn xộn, đôi mắt đẹp mà mờ mịt, trông như chỉ mới mười bảy, mười tám tuổi.

Nói là thiếu niên cũng không sai.

Thầy giáo nhớ bà Ninh từng bảo rằng anh Chu đã hai mươi hai tuổi.

Vả lại trước đây... anh Chu có đẹp thế này không?

Thầy giáo hơi không chắc chắn, vì anh Chu đã mấy ngày không đến đón con.

Nhưng hắn nhớ anh Chu đúng là đẹp, tinh tế như người giả, u ám đến mức khiến người ta không muốn nhìn lần thứ hai.

Nhưng hiện tại, người trước mặt dù chỉ để lộ đôi mắt nhưng lại đẹp đến mức khiến người ta khó rời mắt.

Thầy giáo nhìn chằm chằm đôi mắt ửng đỏ của Nguyễn Thanh và nốt ruồi lệ, có lẽ là vì vội vã đến đón con.

Thầy giáo nam có chút không chắc chắn, dù sao cũng đã mấy ngày rồi không thấy anh Chu đến đón con.

Nhưng thầy vẫn nhớ mơ hồ rằng anh Chu quả thực rất đẹp, tinh xảo như một người giả, u ám không chút sức sống, nhìn một lần đã không muốn nhìn lần thứ hai.

Còn người trước mặt bây giờ chỉ lộ ra đôi mày mà đã đẹp đến mức khó rời mắt.

Thầy giáo chăm chú nhìn đuôi mắt đỏ ửng và nốt ruồi lệ của Nguyễn Thanh, có lẽ do quá vội đến đón con.

Dù sao... anh Chu bây giờ thật đẹp.

Thầy cúi mắt che đi cảm xúc của mình, đưa đứa trẻ trong tay cho Nguyễn Thanh, giọng dịu lại, "Anh Chu, lần sau vẫn là anh đến đón con nhé, bên ông Dương mãi không liên lạc được, chúng tôi cũng khó xử."

Nguyễn Thanh lại xin lỗi, "Xin lỗi, hôm nay chồng tôi gặp chút sự cố, lần sau sẽ không thế nữa."

Ánh mắt thầy dừng lại ở đôi mắt mờ sương của Nguyễn Thanh, khẽ nói, "Hy vọng vậy."

Nguyễn Thanh đón lấy đứa trẻ, ngồi xuống ôm cậu bé vào lòng, nói lời cảm ơn với thầy giáo rồi quay người đi.

Bà Ninh cũng bước theo sau.

Nguyễn Thanh không thấy được cậu bé trông như thế nào, nhưng cậu bé không vì cậu đến trễ mà khóc nháo, dường như rất ngoan.

Khi Nguyễn Thanh vừa ôm cậu lên, cậu bé đã vòng tay nhỏ ôm lấy cổ cậu, giọng ngây thơ mềm mại vang lên, "Ba, hôm nay ba chậm quá."

Nguyễn Thanh khựng lại, xoa đầu cậu bé, dịu dàng nói, "Hôm nay có chút bất ngờ xảy ra, lần sau sẽ không vậy nữa. Tha lỗi cho ba được không?"

Cậu bé vùi đầu vào cổ cậu cọ cọ, bày ra dáng vẻ người lớn nhỏ, "Thôi được, lần này Tiểu Tây sẽ tha thứ cho ba."

Nguyễn Thanh nghe thế liền sững người.

Tiểu... Tây...?

Con của nguyên chủ này tên là Tiểu Tây sao!?

Không đúng, chẳng phải con của nguyên chủ là Dương Mộ Thanh sao!?

Dương Mộ Thanh là cái tên mà Dương Thiên Hạo tự tay đặt, lấy từ sự ái mộ với Chu Thanh.

Nguyễn Thanh hoàn toàn không tìm thấy chút ký ức nào về cái tên "Tiểu Tây" cả, dù là tên gọi thân mật cũng là Tiểu Mộ.

Nguyễn Thanh khẽ hỏi, "Tiểu Mộ sao lại tự gọi là Tiểu Tây? Không phải con tên là Tiểu Mộ sao?"

"Chẳng lẽ Tiểu Mộ lén ba đổi tên rồi?"

Dương Mộ Thanh chạm lên má Nguyễn Thanh, "Ba thật ngốc, Tiểu Mộ đương nhiên vẫn là Tiểu Mộ, nhưng hôm nay Tiểu Mộ đóng vai Tiểu Tây mà."

Nguyễn Thanh nheo mắt, đóng... vai?

Ngay khi Nguyễn Thanh chuẩn bị hỏi đó là vai gì thì bà Ninh bên cạnh bật cười nói, "Ồ? Tiểu Mộ hôm nay cũng đóng vai Tiểu Tây sao? Mấy ngày trước bảo bối nhà tôi cũng đóng vai đó đấy."

Nguyễn Thanh tò mò đáp lời, "Tiểu Tây? Là vở kịch gì sao? Tôi chưa từng nghe qua."

Bà Ninh cười nhẹ, "Cũng giống vậy, chỉ là trò chơi đóng vai của bọn trẻ con thôi, trường mẫu giáo Tây Sơn thường hay chơi trò này, nhân vật Tiểu Tây này còn khó tranh lắm, bọn trẻ đều muốn."

"Khi bảo bối nhà tôi được đóng vai Tiểu Tây, đã tự hào khoe mãi ở nhà."

Nguyễn Thanh vô tình hỏi, "Là một trò đóng vai thế nào?"

"Ừm..." Bà Ninh có lẽ không hiểu lắm trò này, khẽ sờ cằm, "Hình như là hoàng tử cứu công chúa?"

"Cũng có vẻ là... nghĩa hiệp ra tay?"

"Không đúng, không đúng." Tiểu Tây ôm cổ Nguyễn Thanh, nhìn bà Ninh lắc đầu, rồi nghiêm túc nói, "Là trò chơi giết người ạ."

Giọng ngây thơ của trẻ con dù nói hai chữ "giết người" cũng không khiến ai thấy đáng sợ, chỉ thấy buồn cười.

Bà Ninh bật cười, không để tâm đến lời nói hồn nhiên ấy, "Ôi chao, Tiểu Mộ còn biết giết người nữa cơ, thật giỏi thật giỏi."

Dương Mộ Thanh ngẩng đầu tự hào, "Đương nhiên rồi, con là Tiểu Tây mà."

Bà Ninh lại càng cười lớn.

Chỉ có Nguyễn Thanh là lòng chùng xuống, trò chơi giết người sao...

Ba người dần đến gần chợ, Nguyễn Thanh quay sang bà Ninh, "Bà Ninh, bà cứ về trước đi, tôi mua thêm ít đồ, hôm nay đã làm phiền bà rồi."

Bà Ninh lo lắng nhìn Nguyễn Thanh, "Cậu tự đi được chứ?"

Nguyễn Thanh gật đầu, "Đường này tôi quen rồi, không có vấn đề gì đâu."

Giờ cũng đã tới chợ rồi, bà Ninh cũng không có gì phải lo, vẫy vẫy chiếc điện thoại trong tay, "Được, nếu có gì cần thì gọi cho tôi nhé."

"Vâng ạ."

Nói xong, bà Ninh đi trước.

Trời cũng không còn sớm, có lẽ đã hơn sáu giờ gần bảy giờ rồi.

Nguyễn Thanh không định trở về, cũng không định đưa Dương Mộ Thanh quay lại trường mẫu giáo Tây Sơn.

Cậu định đưa Dương Mộ Thanh ra khỏi khu Tây Sơn, còn bản thân sẽ tìm nơi nào đó trong khu Tây Sơn để trú tạm.

Mang theo một đứa trẻ quả thật không tiện, hơn nữa cậu vẫn là một người mù, chắc chắn không thể chăm sóc tốt một đứa bé ba tuổi.

Còn nếu giao cho hung thủ chăm sóc, rõ ràng chỉ là tự nộp mạng.

Nguyễn Thanh bế Dương Mộ Thanh, giả vờ chọn mua đồ trong chợ, chậm rãi tiến về lối ra khác của chợ.

Nhưng chưa đi tới đó, cậu đã khựng lại.

Lại có người đang theo dõi cậu.

Không, có lẽ không phải lại mà là người đó chưa hề rời đi, vẫn luôn theo sát cậu.

Nguyễn Thanh cúi đầu, ý định rời đi rõ ràng đã không thể thực hiện được.

Cậu ôm đứa trẻ, giả vờ vì đã đi hết đường nên quay lại.

Lúc đi ngang qua một người, Nguyễn Thanh thoáng cứng đờ.

Là... hung thủ.

Người theo sát cậu chính là hung thủ.

Hắn đã lên thang máy từ khi nào? Nguyễn Thanh chắc chắn không phải từ tầng bốn.

Có vẻ như hung thủ không chỉ có võ lực cao mà còn rất giảo hoạt, nếu vừa rồi không phải ngửi thấy mùi của hắn, cậu cũng không thể xác định người theo sau là hắn.

Người đi theo Nguyễn Thanh chính là Dương Thiên Hạo, vì không yên tâm khi vợ mình ra ngoài một mình nên hắn mới theo sau.

Tất nhiên, trong thang máy cũng là hắn, hắn thừa nhận mình có chút tệ, nhưng nhìn vợ ngoan ngoãn đứng ở góc thang máy, hắn không kìm được mà muốn trêu chọc cậu.

Chỉ là không ngờ lại dọa cậu sợ hãi.

Nhưng người vợ bị dọa sợ hãi cũng thật đáng yêu...

Dương Thiên Hạo đội mũ, cầm theo chiếc ô, vui vẻ theo sát vợ mình.

Hắn nhìn đứa trẻ trong lòng vợ, khi thấy đứa trẻ nhìn lại, Dương Thiên Hạo nhếch môi cười, nở nụ cười hiểm ác.

Rồi dùng ngón cái vuốt nhẹ qua cổ, từ phải qua trái.

Tàn nhẫn, vô tình.

Đứa trẻ có vẻ chưa hiểu được ý nghĩa hành động đó, nghiêng đầu nhìn một lát rồi như mất hứng, quay đầu lại, vùi mặt vào cổ Nguyễn Thanh, thân thiết cọ cọ.

Cọ xong còn hôn nhẹ lên đuôi mắt Nguyễn Thanh, thân mật như bố con thật sự.

Hôn xong, cậu bé còn ngẩng đầu nhìn Dương Thiên Hạo một cái, như vô tình, lại như đang... khiêu khích.

Dương Thiên Hạo nheo mắt, ánh nhìn sắc lạnh nhìn đứa trẻ không biết sống chết ấy.

Nguyễn Thanh bất ngờ bị hôn, khẽ khựng lại, rồi bắt chước nguyên chủ, xoa đầu cậu bé.

Bị hung thủ bám theo như hình với bóng, cậu đã không còn cơ hội trốn thoát, đành mua đại ít đồ rồi ôm đứa trẻ quay về nhà.

Dù gương mặt Nguyễn Thanh không lộ vẻ gì, nhưng lòng cậu lúc này nặng trĩu.

Rõ ràng là đang đi về nhà, nhưng trong lòng Nguyễn Thanh cảm thấy chẳng khác gì từng bước tiến đến cái chết.

Dù Dương Mộ Thanh được Chu Thanh và Dương Thiên Hạo nhận nuôi khi họ chuyển đến khu Tây Sơn, thời gian nhận nuôi chưa lâu, nhưng chắc chắn cậu bé biết rõ ai mới là bố ruột của mình.

Vậy nên, giờ Nguyễn Thanh đối mặt với một vấn đề nghiêm trọng.

Nếu Dương Mộ Thanh lỡ lời mà vạch trần hung thủ, thì cậu phải làm sao mới giữ được mạng đây...