Mười phút trước, căn hộ 406 trên tầng bốn là một tổ ấm đong đầy hơi thở cuộc sống, với ba phòng ngủ và một phòng khách ngập tràn sắc màu hạnh phúc.
Trên tường treo một bức ảnh của chủ nhà – người đàn ông trong bộ vest lịch lãm và người phụ nữ trong bộ váy cưới duyên dáng, đẹp đôi đến ngẩn ngơ. Bên cạnh họ là một bé con tầm ba tuổi, tựa như một gia đình ba người hạnh phúc.
Trong căn phòng, khắp nơi là chậu cây cảnh xanh tươi, trên bàn bày những đĩa trái cây đã gọt sẵn và một ít đồ ăn vặt, còn trên ghế sofa vương vãi chăn và đồ chơi trẻ con. Sự bừa bộn mang nét ấm áp khiến chỉ cần nhìn thôi cũng có thể cảm nhận niềm hạnh phúc của họ.
Nhưng giờ đây...
Người đàn ông trong bức ảnh – vị chủ nhân của căn hộ – đang ngã gục bên bàn, nằm trong vũng máu lạnh lẽo, mắt mở trừng trừng, không bao giờ khép lại được nữa. Trên ngực anh là một con dao gọt trái cây, xé toạc chiếc áo sơ mi với những lỗ thủng nham nhở, rõ ràng là bị đâm nhiều lần cho đến chết.
Máu từ ngực anh tràn ra, nhuộm đỏ cả nền nhà, cảnh tượng đáng sợ đến rợn người.
Có lẽ trong lúc hấp hối, anh đã vùng vẫy, khiến mép bàn vấy máu và đồ đạc bị hất tung tóe xuống sàn, làm cho căn phòng trở nên bừa bộn một cách ám ảnh.
Đây rõ ràng là một vụ sát hại tàn nhẫn.
Và kẻ sát nhân... đang trong nhà vệ sinh.
Một người đàn ông đội mũ đen, cúi đầu xuống khiến vẻ mặt khó mà nhìn rõ, đang chậm rãi rửa sạch máu trên tay dưới vòi nước, như thể đang làm một việc rất bình thường.
Trang phục của hắn có vẻ thoải mái, nhưng vẫn toát lên phong thái của một người mẫu, với từng đường nét sắc sảo, khí chất điềm tĩnh, tựa như một người đàn ông ưu nhã. Đôi tay hắn thon dài, ngón tay gọn gàng như tay của một nghệ sĩ dương cầm.
Dòng máu trên tay hắn bị nước cuốn trôi xuống bồn, tiếng nước nhỏ giọt tí tách hòa cùng với vệt máu lan trên sàn gỗ tạo nên khung cảnh đầy ám ảnh, kinh hoàng.
"Đinh đoong!"
"Bạn vừa nhận được một tin nhắn. Vui lòng kiểm tra ngay nhé."
Giọng nói ngọt ngào từ chiếc điện thoại trên bàn vang lên, thu hút sự chú ý của hắn.
Người đàn ông đội mũ đen quay đầu nhìn chiếc điện thoại, nhưng không vội vàng. Hắn tiếp tục rửa tay, tỉ mỉ đến từng chi tiết, không để lại một vết máu nào, rồi từ tốn lấy khăn giấy lau khô.
Sau đó, hắn đi về phía bàn, cầm điện thoại lên.
Điện thoại này rõ ràng là của nạn nhân, yêu cầu mở khóa bằng mật khẩu hoặc vân tay.
Hắn cúi người, cầm ngón tay người đàn ông đã chết và ấn vào màn hình, mở khóa thành công.
Trong hộp thư đến có bảy, tám tin nhắn chưa đọc. Hắn theo thứ tự thời gian mà mở từng cái một.
「Con nhất định phải vì người đó mà cắt đứt quan hệ với gia đình sao? Người đó đã làm gì mê hoặc con đến vậy, mà con không thèm nghĩ đến bố mẹ mình?」
「Dương Thiên Hạo, con có nhất thiết phải làm vậy để khiến bố mẹ đau lòng sao?」
「Bố mẹ con già rồi, không chịu nổi con thế này đâu.」
「Em gái con vừa sinh cháu, con không đến thăm sao, đưa cậu ấy theo cùng đi.」
Bốn tin nhắn đều là của một người có ghi chú là "bố", từ đầu gay gắt phản đối, rồi dần dần nhượng bộ.
Có vẻ như chủ nhân căn hộ này tên là Dương Thiên Hạo.
Thật đáng tiếc, xem ra anh ta sẽ không bao giờ kịp đến thăm đứa cháu mới sinh.
Người đàn ông đóng lại và mở tin nhắn kế tiếp.
「Dương đại ca, cảm ơn anh lần trước nhé, nếu không nhờ anh giúp đỡ, em không biết phải làm sao. Để hôm nào em mời anh ăn một bữa nhé?」
Tên người gửi là Trần Tư Hàn, có vẻ là một đồng nghiệp.
Người đàn ông không để ý nhiều, lại mở tin nhắn tiếp theo.
「Anh Dương, con trai của anh đánh bạn cùng lớp bị thương, mời anh đến trường giải quyết.」
Người gửi ghi chú là "giáo viên mầm non", chắc là giáo viên của đứa bé trong nhà này.
Cũng không có gì đặc biệt. Hắn mở tin nhắn cuối cùng.
「Chồng ơi, em đã mua xong đồ ăn, sắp về đến nhà rồi.」
Ánh mắt hắn thoáng dừng lại. Tin nhắn này, chẳng cần xem ghi chú, cũng dễ dàng đoán ra ai là người gửi.
Là "vợ" của Dương Thiên Hạo.
Khu dân cư Tây Sơn có vị trí rất thuận lợi, gần trường mẫu giáo, bệnh viện, siêu thị, chợ đều ở tầng dưới, từ chợ về căn hộ này không mất đến mười phút.
Mà chỉ riêng việc rửa tay thôi, hắn đã làm mất ba, bốn phút rồi, nghĩa là người vợ có lẽ đang trên đường về, có khi đã lên thang máy rồi.
Người đàn ông nhìn thoáng qua xác chết trên sàn, khóe môi khẽ nhếch lên, bắt đầu gõ phím trả lời.
「Anh đã về nhà rồi, đang chờ em về đây.」
— Tin nhắn đã gửi thành công.
Hắn rút con dao cắm trên ngực nạn nhân, tiện tay dùng chiếc chăn của đứa trẻ trên ghế lau đi vết máu, rồi từ từ bước tới cửa.
Nhưng hắn không mở cửa, chỉ đứng cạnh đó, như thể đang đợi người vợ trở về.
Chưa đầy ba phút sau, tiếng bước chân từ xa vọng lại, ngày một gần, rồi dừng ngay trước cửa.
Ngay sau đó là tiếng đồ đạc được đặt xuống, và âm thanh loạt xoạt nhỏ nhẹ, như tiếng vải va chạm.
Có lẽ là đang tìm chìa khóa để mở cửa?
Khóe môi hắn cong lên một nụ cười mỉm, tay nhẹ nhàng nắm lấy tay nắm cửa, rồi xoay mở.
Ngay khoảnh khắc mở cửa, hắn cũng nhanh chóng đưa tay ra, chuẩn bị kéo người bên ngoài vào trong.
Rốt cuộc, đã là vợ chồng, thì chỉ khi mãi mãi bên nhau mới có thể hạnh phúc, phải không?
Người đàn ông đương nhiên phải hoàn thành tình yêu đáng ngưỡng mộ này rồi.
Thế nhưng, ngay khi bàn tay của hắn vừa giơ đến nửa chừng, liền khựng lại. Ánh mắt hắn chợt ngỡ ngàng, nhìn đăm đăm về phía "người phụ nữ" đang đứng ở cửa.
Không, không phải phụ nữ.
Mà là... thiếu niên.
Thiếu niên đứng nơi ngưỡng cửa có vẻ đẹp tinh xảo, đẹp đến mức khiến người ta khó phân biệt nam hay nữ, tựa như là tác phẩm hoàn mỹ nhất của Thượng Đế. Đôi mắt phượng khẽ nhếch lên, vẽ ra một đường cong mê hoặc, cuốn hút, nơi khóe mắt còn điểm một nốt lệ chí, làm cả con người cậu vừa trong trẻo, vừa quyến rũ.
Sự thanh khiết và lả lơi hòa quyện một cách kỳ lạ, nhưng lại không có chút nào bất thường, mà ngược lại càng khiến người ta không thể dời mắt.
Người đàn ông có thể thấy rõ từng cái run nhẹ của hàng lông mi dài, bóng tối phủ lên dưới mắt cậu, trông thật ngoan ngoãn, y hệt một chú mèo nhỏ được chủ nhân chăm bẵm kỹ lưỡng, hiền lành đến mức khiến lòng người mềm yếu.
Dù vẻ mặt người đàn ông không biểu lộ sát ý, nhưng trên người hắn dính đầy máu, tay còn cầm một con dao gọt hoa quả.
Thậm chí, hắn còn đang giơ tay muốn kéo người lại.
Nếu là người bình thường, gặp phải cảnh tượng kinh hoàng này hẳn sẽ hét lên và quay đầu chạy trốn.
Thế nhưng, thiếu niên trước mắt lại dường như không thấy gì, không hề có chút phản ứng.
Ánh mắt người đàn ông dừng lại trên đôi mắt thiếu niên, đôi mắt mờ mịt, đẹp nhưng vô hồn, trông tinh khiết không tỳ vết, không hề mang chút tạp chất nào, phản chiếu toàn bộ cảnh vật nhìn thấy.
Ánh đèn từ căn phòng phản chiếu trong đôi mắt trống rỗng ấy, dường như tỏa ra ngàn vạn ánh sáng lấp lánh.
Đẹp đến kinh ngạc.
Nhưng đồng tử lại có chút mờ mịt, không thể tập trung.
Thiếu niên dường như là... mù.
Không phải là dường như, mà thực sự là mù.
Người đàn ông chỉ cần liếc mắt đã nhận ra điều đó.
Tuy nhiên, dù thiếu niên không nhìn thấy, điều đó cũng không làm giảm đi vẻ đẹp của cậu, ngược lại còn khiến cậu toát lên sự mong manh, từng cử chỉ đều khiến người ta muốn bảo bọc.
Hơn nữa, cái nhìn của cậu như thể đang nhìn chăm chú vào hắn.
Người đàn ông theo bản năng giấu con dao ra sau lưng, cảm thấy không tự nhiên mà quay đầu đi, tránh ánh mắt của thiếu niên.
Ánh mắt hắn lướt qua bức ảnh lớn treo trên tường, sau đó quay lại nhìn thiếu niên.
Thiếu niên giống mà cũng không giống với người phụ nữ trong bức ảnh trên tường.
Nhìn vào nét cứng nhắc trên gương mặt đó, có thể nhận ra đây là thiếu niên đang đội tóc giả và mặc váy cưới.
Nhưng người phụ nữ trong ảnh trông chẳng khác nào một con búp bê được chăm chút tỉ mỉ, tuy đẹp nhưng khó tạo được cảm tình.
Vì quá giả tạo, như thể đã chỉnh sửa đến mức không còn giống người.
Người đàn ông đã từng thấy bức ảnh đó, nhưng không ngờ thiếu niên thực sự lại có vẻ đẹp thế này, thậm chí cảm thấy người chụp ảnh ấy không xứng đáng được gọi là nhiếp ảnh gia.
Hoàn toàn không thể nắm bắt được một phần nhỏ của vẻ đẹp thiếu niên.
Nếu hắn là người chồng, hắn nhất định sẽ túm lấy nhiếp ảnh gia đó và đánh cho một trận.
Có lẽ vì người đàn ông im lặng quá lâu khiến thiếu niên đứng ở cửa có phần nghi hoặc, cậu nghiêng đầu, thử lên tiếng, "Ông xã?"
Giọng cậu thanh thanh, nghe mềm mại, mang theo chút nghi ngờ, như thể đang nũng nịu.
Tim người đàn ông như bị thứ gì đó đập mạnh, tay hắn run lên một chút.
Vì thiếu niên nghiêng đầu, trông càng ngây ngô, đáng yêu hơn.
Người đàn ông nhìn thiếu niên đẹp đẽ, yết hầu khẽ dao động, không kìm được mà trầm giọng "Ừ" một tiếng.
Xem như là đáp lại lời gọi "ông xã" vừa rồi của thiếu niên.
Trong khi "ừ", hắn còn vô thức đưa tay kéo thấp vành mũ, che đi gương mặt của mình, như sợ thiếu niên nhìn thấy.
Sau khi làm xong, hắn mới nhớ ra rằng thiếu niên vốn không nhìn thấy, chỉ có thể phân biệt qua âm thanh.
Cậu... không thấy gì cả...
Thiếu niên đứng ở cửa sau khi nghe thấy âm thanh đó thì khựng lại, giọng trong trẻo vang lên, mang theo chút băn khoăn, "Là ông xã sao? Giọng của anh làm sao vậy?"
"Nghe hơi lạ."
Trước khi giết người chồng, hắn đã từng nghe thấy giọng của người đó, không khó để bắt chước.
Người đàn ông ho vài tiếng, giọng trầm thấp, nghe có chút khàn khàn, "Bị... cảm một chút thôi."
Nhìn thấy nét lo lắng trong mắt thiếu niên, hắn bổ sung thêm, "Đã uống thuốc rồi."
Ngoại trừ tiếng "ừ" lúc đầu hơi không giống, hai câu nói sau không khác gì giọng người chồng, chỉ có chút khàn khàn, như thể cổ họng không thoải mái.
Nghe cũng giống như là bị cảm thật.
Thiếu niên nghe đến "uống thuốc rồi" thì yên tâm, nhưng ngay sau đó, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, "Mùi gì vậy? Ông xã vừa làm gì à?"
Người đàn ông mới nhớ đến thi thể của người chồng đang nằm trong phòng khách, cùng với mùi máu tanh không thể che giấu được.
Với một người mù, khứu giác và thính giác thường nhạy hơn nhiều.
Rõ ràng là không thể qua mặt được.
Người đàn ông cầm dao trong tay, chợt cắt một nhát vào lòng bàn tay mình, máu lập tức trào ra, và tất cả những điều này diễn ra hoàn toàn trong im lặng.
Vẻ mặt hắn không thay đổi, cứ như là chẳng hề đau, hắn nhìn thiếu niên trước mặt, tiếp tục nói bằng giọng khàn khàn, "Anh vừa gọt hoa quả, không may bị đứt tay."
"Không sao chứ? Anh có đau lắm không? Có nghiêm trọng không?" Cậu thiếu niên nghe thấy thế liền hơi hoảng hốt, bước vài bước lên trước, giơ tay định kiểm tra vết thương của người đàn ông.
Người đàn ông ngoan ngoãn đưa tay ra trước mặt cậu thiếu niên.
Cậu chạm vào tay hắn, nhẹ nhàng nắm lấy, rồi cẩn thận dò dẫm từng chút.
Lực tay của cậu rất nhẹ, như chiếc lông vũ khẽ chạm vào lòng bàn tay, có vẻ như sợ làm hắn đau.
Bàn tay của cậu mềm mại, ngón tay lướt trên da thịt, cảm giác mềm nhẹ đến khiến người khác ngứa ngáy trong lòng.
Bàn tay cậu nhỏ bé, dễ dàng lọt vào tay người đàn ông, nhưng hắn không hề nắm lại, cứ để yên cho cậu từ từ khám phá.
Vết thương của hắn vừa mới bị rạch, lưỡi dao đâm rất mạnh nên vết thương khá sâu, vẫn còn đang chảy máu. Cậu thiếu niên chạm vào máu liền giật tay lại, như thể sợ vô tình làm đau hắn.
Nhưng cậu chỉ ngừng lại một chút rồi tiếp tục, lực tay nhẹ hơn một chút. Ngay cả khi chạm vào vết thương, cũng không làm hắn đau.
Người đàn ông cúi đầu nhìn bàn tay trắng như ngọc của cậu thiếu niên bị nhuốm màu đỏ của máu, sắc đỏ khiến bàn tay càng thêm đẹp mắt.
Khiến người khác muốn ngậm vào miệng, nhẹ nhàng liếm sạch vết máu.
Dường như cậu thiếu niên cũng cảm nhận được vết thương của hắn nghiêm trọng đến đâu, đôi mắt cậu đỏ lên, ánh mắt long lanh nước như sắp khóc: "Sao anh lại bất cẩn như thế chứ?"
Giọng cậu nhẹ nhàng nhưng đầy trách móc và lo lắng, làm người ta không khỏi thấy mềm lòng.
Cũng khiến người ta muốn ôm cậu vào lòng, dỗ dành để cậu không buồn nữa.
Người đàn ông nhìn cậu thiếu niên với ánh mắt ngấn nước và trống rỗng, bàn tay hắn trở nên cứng đờ hơn.
Nói xong, cậu thiếu niên thả tay hắn ra, rồi dò dẫm đi vào trong nhà, có vẻ vội vàng muốn tìm hộp thuốc để băng bó cho hắn.
Người đàn ông đứng ở cửa cúi đầu, ánh mắt sâu lắng nhìn tay mình, không tự nhiên siết nhẹ. Cảm giác lạnh lạnh từ những ngón tay của cậu thiếu niên vẫn còn lưu lại, khiến trong lòng anh trào lên một cảm xúc không rõ ràng.
Tim đập thình thịch, rộn ràng khó chịu mà cũng đầy phấn khích, một cảm giác mãnh liệt và xa lạ.
Hắn không biết đó là gì, cũng chưa từng trải nghiệm qua, nhưng hắn biết, có vẻ như... mình cũng muốn một người vợ.
Giống như... cậu thiếu niên này.
Dịu dàng và ngoan ngoãn, khiến người ta muốn mềm lòng.
Người đàn ông liếc nhìn người đàn ông vẫn chưa nhắm mắt nằm trên sàn, lòng đầy vui sướng xách túi đồ ở cửa vào nhà, đóng cửa lại.
Dáng vẻ ấy, như thể hắn là chủ nhân của ngôi nhà này.
Còn Nguyễn Thanh, cậu mang theo vẻ mặt lo lắng, vội vã dò dẫm vào trong nhà tìm hộp thuốc.
Nhưng thực chất bên trong cậu rất bất an, tâm trí căng thẳng cao độ.
Người đàn ông tuy nghe không khác gì, ngay cả giọng nói cũng giống chồng nguyên chủ, nhưng hắn tuyệt đối không phải chồng của nguyên chủ.
Chỉ riêng thái độ đã khác, chưa nói đến mùi máu nồng nặc, chẳng thể che giấu nổi.
Mùi máu tanh dày đặc lan từ chỗ bên cạnh bàn, có lẽ ngay lúc này ở đó còn đang nằm... xác của chồng nguyên chủ.
Tim Nguyễn Thanh chùng xuống, nhưng cậu không dám biểu hiện điều gì khác lạ.
Bởi vì chỉ cần lộ ra, cái chết chắc chắn đang chờ đợi cậu.
Người đàn ông này nhất định sẽ giết cậu.
Nguyễn Thanh đã đoán rằng mình sẽ là mục tiêu đầu tiên, vì cậu chính là người đầu tiên đóng vai trò đặc biệt, mang dấu chết để cung cấp manh mối cho người chơi.
Nhưng cậu thật không ngờ lại gặp cảnh "mở cửa gặp tử thần" thế này.
Nếu không giả vờ như chưa phát hiện ra gì, có lẽ cậu đã bị người đàn ông kia kéo vào nhà giết chết rồi.
Ngày hôm sau, hoặc muộn nhất là ngày tiếp theo, có thể khu chung cư này sẽ phát hiện vụ án hai người chồng bị sát hại bí ẩn.
Rồi người chơi sẽ đến điều tra, vừa cố gắng sinh tồn, vừa tìm ra kẻ sát nhân.
Nhưng Nguyễn Thanh không muốn mình là thi thể đầu tiên làm manh mối.
Chết một mình chồng nguyên chủ là đủ rồi, cậu thì miễn.
Nguyễn Thanh chỉ cầu nguyện rằng, sau khi biết cậu là người mù, người đàn ông này sẽ nhanh chóng rời đi.
Dù sao cậu cũng đóng vai một người mù, không hề nhận ra chồng đã chết, sẽ không có lý do gì để vạch trần thân phận của anh ta.
Và cũng đã đứng ra nhường lối vào phòng khách lấy hộp thuốc, nhân cơ hội này người đàn ông hoàn toàn có thể rời đi.
Nhưng Nguyễn Thanh thất vọng rồi.
Người đàn ông không chỉ không rời đi, mà còn xách túi đồ vào, đóng cửa lại.
Tiếng đóng cửa rất khẽ nhưng khiến lòng Nguyễn Thanh chìm hẳn.
Người đàn ông không tin rằng cậu không phát hiện ra điều gì?
Hay là... anh ta đã quyết định giết cậu rồi?
Dù trong lòng cảm thấy bất an, toàn thân căng thẳng, Nguyễn Thanh vẫn không hề lộ ra chút sơ hở nào, như một người vợ lo lắng cho chồng, dò dẫm tìm hộp thuốc.
Hộp thuốc được đặt trên tủ bên cạnh phòng ăn.
Cậu dò dẫm vài lần đã tìm thấy, mang hộp thuốc xuống, chuẩn bị đi về phía sofa.
Nhưng sofa nằm ngay cạnh bàn, bên cạnh bàn còn có một xác người, xung quanh vương vãi không ít trái cây.
Người đàn ông vẫn quan sát cậu, thấy thế liền lập tức bước đến, đặt túi lên bàn, cởi mũ, rồi rất tự nhiên kéo tay cậu tránh khỏi chướng ngại vật dưới sàn, đưa cậu đến sofa.
Nguyễn Thanh ngồi xuống, khẽ mỉm cười về phía hắn, như thể muốn cảm ơn hoặc đơn giản chỉ là muốn mỉm cười.
Người đàn ông ngẩn người, nụ cười của cậu nhạt nhưng tinh khiết, như muôn hoa nở rộ sau khi tuyết tan, đẹp đến mức khiến cả thế giới như nhạt đi, khiến người khác ngỡ ngàng.
Dưới sự chỉ dẫn của Nguyễn Thanh, hắn ngồi xuống cạnh cậu, ngoan ngoãn đưa bàn tay bị thương ra.
Hai người ngồi rất gần, gần đến mức người đàn ông có thể ngửi thấy mùi thơm nhè nhẹ trên người cậu.
Thoang thoảng như mùi hoa lê, lại giống hoa lan, khiến người ta liên tưởng đến sự thanh tao của lan nơi thung lũng.
Thuần khiết, như thể rửa sạch hết mọi bụi bặm trong lòng người, nhưng cũng có thể khơi dậy góc khuất tối tăm trong tâm hồn.
Người đàn ông hoàn toàn không nghĩ đến việc một người mù băng bó cho người khác là vô lý đến mức nào, anh chỉ chăm chú nhìn cậu thiếu niên xinh đẹp trước mắt.
Gương mặt cậu trắng nõn đến gần như trong suốt, dường như nhận thức được mình không nhìn thấy, đôi mắt trong veo hơi mở to, gương mặt lộ rõ vẻ bối rối và ngây thơ, chỉ có thể mím môi, ôm hộp thuốc đầy vẻ ấm ức.
"Anh... tự làm đi." Nguyễn Thanh mím môi, đặt hộp thuốc vào tay người đàn ông, ngồi trên sofa với vẻ buồn bã, như thể cảm thấy mình thật vô dụng.
Người đàn ông chưa từng dỗ dành ai, nhưng khi nhìn cậu, lại mở miệng, giọng trầm ấm, "Anh không đau, đừng lo."
"Anh lần sau có thể đừng bất cẩn như vậy được không? Lần nào cũng thế cả." Nguyễn Thanh nói giọng nghẹn ngào, đôi mi dài khẽ rung, mắt ướt đầy nỗi buồn.
"Giờ em đã mù rồi, không giúp được gì cả, chỉ thêm phiền phức cho anh."
Nguyễn Thanh cúi thấp mắt, tự nhủ có lẽ làm thế sẽ thể hiện rõ rằng cậu hoàn toàn không phát hiện ra điều gì bất thường cả.
Cứ như thể cậu vẫn xem hung thủ là chồng mình, chẳng hề nhận ra chồng mình đã bị giết.
Cũng không có chuyện lộ ra danh tính của hung thủ.
Hung thủ có thể rời đi mà không gặp trở ngại gì.
...Thật sự không cần thiết phải giết một người mù vô tội và đáng thương như cậu.
Nguyễn Thanh thực sự cảm thấy rợn tóc gáy. Một khởi đầu khó khăn như vậy, ngoài những người chơi có sức mạnh đến mức có thể phản công hung thủ, ai có thể sống sót nổi?
Không, cho dù có sức mạnh cũng chưa chắc. Rốt cuộc, cậu là một người mù.
Chưa kể đến việc cậu yếu ớt vô dụng, ngay cả khi không mù cũng chẳng thể phản công lại được.
Sớm biết hung thủ ở đây, có đánh mất hình tượng, cậu cũng chẳng dám quay lại.
Đối mặt với sức mạnh to lớn, dù có mưu mẹo đến đâu cũng cần thời gian để sắp đặt, vậy mà cậu lại lao vào đối đầu trực diện với hung thủ, chẳng khác gì tự nộp mình.
Biểu cảm trên gương mặt Nguyễn Thanh càng thêm đáng thương, hoàn toàn hòa nhập vào nhân vật của nguyên chủ, không để lộ chút khác thường nào.
Đây là lần đầu tiên người đàn ông cảm nhận được sự quan tâm từ người khác, sau khi nghe lời của Nguyễn Thanh, hắn cố gắng kìm nén trái tim đang đập mạnh, hạ giọng khàn khàn nói, "Xin lỗi, lần sau sẽ không vậy nữa."
"Có phải em vô dụng lắm không?" Giọng của Nguyễn Thanh mang theo chút nghẹn ngào, hàng mi dài ướt đẫm nước mắt, như chỉ chực rơi xuống, trông đáng thương vô cùng.
Cậu cố kiềm nước mắt, không để chúng rơi xuống, càng khiến người khác thương xót.
Người đàn ông một cách tự nhiên nắm lấy tay Nguyễn Thanh, kéo cậu vào lòng, như thể Nguyễn Thanh thực sự là vợ của hắn.
Hắn dùng tay còn lại – tay không bị thương – lau nước mắt nơi khóe mắt Nguyễn Thanh, ôm cậu vào lòng, "Sao lại thế được? Em là vợ của anh, anh sẽ không bao giờ coi em là gánh nặng."
"Nếu không có em bên cạnh, cuộc đời anh sẽ vô nghĩa."
Người đàn ông chưa bao giờ nói những lời tình cảm, nhưng lúc này lại tuôn ra trôi chảy, như thể đã nói hàng trăm lần.
Vì chẳng cần nghĩ, không cần giả tạo, những ý nghĩ ấy tự nhiên trào lên từ sâu thẳm.
Hắn thành thạo ôm lấy cậu thiếu niên trong vòng tay, như thể người trong lòng thực sự là vợ của hắn vậy.
Giờ đây, người đàn ông hoàn toàn thấu hiểu lý do chủ nhà cũ phản bội bố mẹ chỉ vì một người vợ yếu đuối.
Nếu là hắn, hắn cũng sẽ làm vậy.
Trong những dự định tương lai của mình, hắn chưa từng nghĩ đến việc có gia đình hay một người vợ.
Nhưng giờ đây, trái tim đập thình thịch đang nói với hắn rằng, có một người vợ là điều hạnh phúc biết bao.
Đó là niềm vui không gì có thể so sánh được, dù có giết bao nhiêu người hay trở nên mạnh mẽ đến đâu cũng không thể sánh nổi.
Nghe xong lời đó, Nguyễn Thanh hoàn toàn sững người, biểu cảm đông cứng trên gương mặt, trong lòng dâng lên một dự cảm không mấy tốt lành.
Hắn nói vậy... là có ý gì?
Nguyễn Thanh: "Σ( ° △°|||)︴"
Lẽ nào hắn định... giả làm chồng của mình?
Haha... hahaha... sao có thể chứ?
Tuy nhiên, rõ ràng đúng như Nguyễn Thanh nghĩ, người đàn ông thật sự muốn giả làm chồng cậu.
"Em đừng suy nghĩ nhiều." Người đàn ông dịu dàng vỗ vỗ lưng Nguyễn Thanh, giọng nói ngày càng giống với chủ nhà, gần như không còn nghe ra điểm khác biệt.
"Có em bên cạnh, anh là người hạnh phúc nhất."
Nguyễn Thanh: "..." Có phải cậu vừa diễn quá nhập tâm vào vai người vợ không?
Gương mặt Nguyễn Thanh cứng đờ, nhưng may mắn là người đàn ông đang ôm cậu, không thể thấy biểu cảm đó.
Nguyễn Thanh cúi đầu che đi cảm xúc trong đáy mắt, chìm vào suy tư.
Nguyên chủ và chồng vừa mới chuyển đến, hầu như không ai biết đến hai người họ.
Nguyên chủ là một cô nhi, dù có lấy một người đàn ông cũng không ai quản cậu, nhưng chồng của nguyên chủ thì không như vậy, bố mẹ của anh không đồng ý để anh lấy đàn ông.
Chồng của nguyên chủ đã cãi nhau với bố mẹ, dẫn theo nguyên chủ chuyển đến tiểu khu Tây Sơn, còn nhận nuôi một đứa trẻ để nguyên chủ không cảm thấy tủi thân.
Ba người cứ như một gia đình ba người hạnh phúc vậy.
Cũng trở thành mục tiêu hoàn hảo để hung thủ ra tay.
Nguyễn Thanh hoàn toàn hiểu được lý do hung thủ chọn gia đình ba người của nguyên chủ để hành động, nhưng không hiểu vì sao hung thủ lại muốn giả làm chồng cậu.
Là vì hung thủ muốn thử xem cậu có thật sự không phát hiện gì chăng? Hay là cậu đã khơi dậy khao khát có gia đình của hung thủ?
Hoặc cũng có thể hung thủ muốn mượn thân phận chồng của nguyên chủ để làm gì đó?
Dù sao đi nữa, nếu muốn làm gì trong tiểu khu Tây Sơn, không gì tiện hơn là sống tại đây.
Nhưng dù mục đích của người đàn ông là gì, giờ Nguyễn Thanh cũng chẳng có đường lui.
Nếu cậu phát hiện ra thân phận của hung thủ, có lẽ cậu sẽ phải theo chân chồng nguyên chủ sang suối vàng.
Không cần nghĩ cũng biết, nếu cậu để lộ thân phận hung thủ, chắc chắn cậu sẽ bị giết.
Nhưng nếu Nguyễn Thanh không nhận ra thân phận của hung thủ, thì rõ ràng hung thủ đang định giả làm chồng cậu, và cậu cũng không được phép để lộ chút gì khác thường, phải đóng vai như thể người đàn ông đó thực sự là chồng cậu.
Còn phải cẩn thận để không bị người đàn ông giết, chẳng khác nào cưỡi hổ mà không thể xuống.
Nhưng đây cũng chỉ là lựa chọn giữa việc chết ngay bây giờ hay có thể chết vào lúc nào đó trong tương lai.
Nguyễn Thanh chẳng có lựa chọn nào, chỉ có thể làm như mình chưa nhận ra chồng đã bị người khác thay thế.
May là người đàn ông không có ký ức của chồng nguyên chủ, chắc cũng không biết rõ về anh ta, cách hai người cư xử ra sao vẫn là do cậu quyết định.
Hơn nữa... với hung thủ ngay bên cạnh, cậu có thêm cơ hội để tìm hiểu tên thật của hắn.
Tuy nhiên, người đàn ông này không nhất định là hung thủ cuối cùng.
Trong nhiệm vụ, không yêu cầu phải tìm ra hung thủ, mà nhấn mạnh cần tìm ra kẻ đã giết "Tiểu Tây".
Người đàn ông này giết chồng của nguyên chủ, không có nghĩa là hắn cũng giết Tiểu Tây.
Vì vậy, trước tiên phải xác định xem Tiểu Tây là ai, đã chết như thế nào và có liên quan gì đến tiểu khu Tây Sơn.
Dựa theo kinh nghiệm từ hai nhiệm vụ trước của Nguyễn Thanh, Tiểu Tây cho dù không sống ở tiểu khu Tây Sơn, cũng chắc chắn có liên hệ mật thiết với nơi này.
Hai người ôm nhau, nhìn bề ngoài có vẻ ấm áp hạnh phúc, nhưng thực chất cả hai đều ôm ý đồ riêng.
Sau khi dỗ dành vợ mình, người đàn ông bắt đầu băng bó vết thương trên tay.
Động tác của hắn rất thuần thục, rõ ràng không phải là lần đầu tiên băng bó.
Băng bó xong, hắn nhìn thoáng qua chủ nhà đang nằm dưới đất, thân thể của người này đã bắt đầu cứng lại, nhưng vẫn chưa nhắm mắt.
Đôi mắt trợn trừng, đồng tử dại đi, hướng về phía sofa nơi họ ngồi, trong mắt như còn chất chứa oán hận và không cam lòng.
Không cam tâm mà chết như vậy.
Thực ra, chủ nhà nằm nghiêng, đầu bất lực quay sang một bên, vị trí đó không đủ cao để nhìn thấy cậu thanh niên đang ngồi trên sofa.
Cùng lắm chỉ nhìn thấy được đôi chân.
Nhưng người đàn ông vẫn cảm thấy khó chịu, như thể vợ mình đang bị người khác nhòm ngó.
Hắn nhìn cậu thanh niên ngoan ngoãn ngồi trên sofa, ung dung đứng dậy, kéo xác chủ nhà về phía nhà bếp.
Thi thể bị kéo lê trên sàn phát ra âm thanh làm Nguyễn Thanh quay đầu nhìn lại, đôi mắt mờ sương hiện lên chút băn khoăn, như viên ngọc lưu ly xinh đẹp nhất.
"Chồng ơi, sao vậy?"
Người đàn ông vừa kéo thi thể vừa điềm tĩnh trả lời, "Ồ, không có gì đâu, lúc nãy anh lỡ bị thương ở tay nên vô tình làm đổ đồ trên bàn."
"Anh sẽ dọn dẹp ngay."
Người đàn ông kéo xong xác thì thấy Nguyễn Thanh đứng dậy, có vẻ như muốn giúp, hắn liền căng thẳng nói ngay, "Em cứ ngồi yên đừng động đậy, để anh dọn dẹp, kẻo trượt phải trái cây mà ngã."
Dưới sàn ngoài trái cây còn có rất nhiều vết máu, bất kể dẫm vào đâu cũng có khả năng trượt ngã.
Vợ hắn đẹp đẽ yếu ớt như vậy, nếu ngã chắc chắn sẽ khóc mất.
Huống hồ, vết máu nhiều thế, bảo là nước thì chẳng ai tin, đến lúc ấy chắc chắn cậu ấy sẽ nghi ngờ.
Nguyễn Thanh nghe vậy, nước mắt ngắn dài nhìn về phía anh, ấm ức nói, "Anh quát em, anh dám quát em, anh thay đổi rồi, trước đây anh đâu có quát em như vậy."
"Với lại, ý anh vừa nãy là gì? Có phải anh chê em vô dụng không?"
"Em biết mà, giờ em bị mù, chẳng làm được gì, chỉ là một kẻ vô dụng, ngay cả việc dọn phòng cũng không xong, cái gì cũng phải nhờ anh giúp."
"Anh hối hận rồi phải không?"
Nguyễn Thanh nói đến đây thì giọng đã nghẹn ngào.
Thực tế, những lời này của Nguyễn Thanh rất vô lý, cậu cố tình như vậy vì người đàn ông kia đã dám giết người, chắc chắn không phải người kiên nhẫn. Biết đâu sẽ chịu không nổi mà bỏ đi.
Thế thì tốt quá.
Nhưng Nguyễn Thanh không biết rằng, dáng vẻ hiện giờ của mình lại có sức hấp dẫn kỳ lạ với người đàn ông ấy.
Giọng cậu mềm mại, pha chút nghẹn ngào và ấm ức, như chiếc lông vũ khẽ lay động nơi đáy lòng người khác.
Đôi mắt mờ sương đượm chút nước, khóe mắt hơi đỏ như tô son hồng, khi cậu nhìn về phía này, ánh nhìn đó như có sức quyến rũ khó cưỡng.
Cũng dễ khơi dậy những bóng tối ẩn sâu trong lòng người, như đám cỏ dại mọc lên hoang dại.
Người đàn ông cúi mắt không tự nhiên, giọng nói có chút mơ hồ, "Không có."
"Anh chỉ sợ em ngã, mà như vậy thì anh sẽ xót lắm."
Nguyễn Thanh không nhìn thấy vẻ mặt của hắn, chỉ nghe giọng nói như có gì đó kìm nén, nghĩ rằng mình đã thành công.
Cậu tiếp tục rưng rưng, cố chấp nói, giọng đầy uất ức, "Anh đừng lừa em nữa, thực ra anh đã hối hận rồi đúng không?"
"Hối hận vì đã vì em mà cãi nhau với bố mẹ, còn hối hận vì đã bỏ thân phận cậu ấm nhà giàu, cùng em sống chui rúc trong căn hộ ba phòng chật hẹp này."
Nguyên chủ vô cùng tự ti, không chỉ vì thân phận mồ côi, mà còn vì người chồng quá hoàn hảo của mình.
Gia thế ưu tú, vẻ ngoài điển trai, tính cách dịu dàng, lịch thiệp, khiến nguyên chủ không ngừng nghi ngờ.
Không rõ chồng mình yêu thích điều gì ở cậu.
Theo Nguyễn Thanh, có khả năng rất cao người chồng của nguyên chủ, Dương Thiên Hạo, chẳng hề yêu cậu. Có lẽ anh ta ở bên nguyên chủ là vì lý do nào đó khác.
Hai người đã ở bên nhau hơn một năm, dù Dương Thiên Hạo lúc nào cũng dịu dàng quan tâm, dường như coi nguyên chủ là tất cả, nhưng thực tế giữa họ chưa có gì xảy ra.
Nhiều nhất cũng chỉ là vài cái nắm tay, hôn thì chỉ có một lần, nhẹ nhàng trên trán.
Ngay cả khi nguyên chủ muốn tiến xa hơn, Dương Thiên Hạo cũng viện lý do rằng nguyên chủ còn nhỏ để từ chối.
Rõ ràng điều này không giống yêu say đắm, chỉ có nguyên chủ ngây ngô tin rằng anh ta yêu mình.
Không, có lẽ nguyên chủ cũng nhận ra từ lâu, nhưng cậu không dám thừa nhận, lưu luyến những ân cần mà Dương Thiên Hạo dành cho mình.
Vì vậy, lời Nguyễn Thanh nói cũng không quá đột ngột, càng không phá vỡ hình tượng, bởi vốn dĩ nguyên chủ đã có tính cách tự ti như thế.
Nguyễn Thanh cúi đầu, tay siết chặt tấm chăn trên ghế sofa, như đã bình tĩnh lại, cậu cất tiếng, "Anh đi đi."
"Em tha cho anh."
Nguyễn Thanh ngừng lại một chút, nói tiếp, "Anh cũng không cần áy náy, em không cần sự thương hại của anh."
"Chính sự thương hại của anh mới là điều làm em đau đớn nhất, nếu còn chút tình cảm nào dành cho em, thì buông tha em đi."
Đi nhanh đi, cảm ơn!
Giờ hắn rời đi thì chẳng có gì mâu thuẫn cả, chỉ cần xử lý thi thể, thậm chí chẳng ai sẽ nghi ngờ gì.
Bởi mọi người chỉ nghĩ rằng Dương Thiên Hạo và cậu cãi nhau, rồi anh ta về nhà mình.
Phải biết rằng nhà của Dương Thiên Hạo không ở tỉnh này, cách rất xa, chắc chắn sẽ không ai truy cứu.
Điều kiện đã tạo sẵn cho hắn, giờ chỉ còn chờ hắn rời đi.
Thiếu niên trên ghế sofa tuy vẻ mặt bình tĩnh, nhưng trong mắt lại mờ nước, như thể chỉ cần thêm chút nữa sẽ khóc, toát lên vẻ đáng thương và bất lực, trông mong manh vô cùng.
Người đàn ông cố nhẫn nhịn, nhưng cuối cùng không thể, hắn sải bước đến bên cậu, vòng tay ôm lấy, khẽ nâng cằm trắng mịn của cậu lên, cúi đầu hôn.
Nụ hôn nóng bỏng và táo bạo.
Thậm chí không chú ý, để lại dấu máu trên khuôn mặt Nguyễn Thanh.
Nguyễn Thanh: "...?"
Cậu bừng tỉnh, trong lúc người đàn ông cố ý lấn tới, cậu liền đẩy hắn ra.
"Em đã nói rồi, em không cần sự thương hại của anh."
Nguyễn Thanh lau khóe miệng, ánh mắt hiện lên vẻ chán ghét, "Anh làm vậy chỉ khiến em thấy ghê tởm."
Người đàn ông không để ý đến lời cậu nói, ánh mắt lại dán chặt vào đôi môi cậu.
Môi cậu thực ra rất nhạt màu, nhưng vì nụ hôn táo bạo vừa rồi, mà trở nên đỏ thắm, quyến rũ hơn, như trái anh đào chín mọng, khiến người ta muốn nếm thử.
Người đàn ông khẽ động yết hầu, liếm môi mình.
Nguyễn Thanh nói xong liền quay lưng, dò dẫm rời khỏi phòng khách, đi vào phòng ngủ, còn đóng cửa lại.
Người đàn ông không vội đuổi theo.
Hiển nhiên, vợ hắn đang giận, nhưng hắn lại không hiểu nguyên nhân.
Có vẻ hắn cần phải tìm hiểu xem giữa hắn và người vợ nhỏ này đã xảy ra chuyện gì.
Hắn không vội điều tra ngay, mà bắt tay vào dọn sạch những vết máu trên sàn nhà, dọn dẹp phòng khách.
Sau khi xóa sạch mọi dấu vết, hắn mới bước vào bếp.
Thi thể của người đàn ông này rất khó xử lý, nếu để lâu trong bếp chắc chắn sẽ bốc mùi.
Nhưng lúc này cũng không tiện mang xác ra ngoài.
Thực ra hắn không định che giấu vụ giết người, cũng không định xóa đi dấu vết hiện trường, nhưng vì người vợ xinh đẹp của mình, hắn đành phải xử lý thi thể một cách cẩn thận mà không bị phát hiện.
Đây quả là một vấn đề đau đầu.
Hắn chưa từng xử lý thi thể, đành tạm thời nhét xác vào tủ đông trong bếp.
Trước khi đặt vào, hắn còn dùng tay của nạn nhân mở khóa điện thoại, hủy mật khẩu và dấu vân tay.
Sau đó, hắn bắt đầu kiểm tra thông tin và tài liệu của nạn nhân qua điện thoại, cũng như tìm kiếm dấu vết của cuộc sống chung của ba người trong nhà.
Kết quả là càng xem càng thấy kỳ lạ.
Dường như người đàn ông này... không yêu vợ mình?
Người chồng, người vợ và đứa trẻ dường như không ngủ cùng nhau mà mỗi người đều ngủ riêng một phòng.
Người đàn ông còn tìm thấy hai bản xét nghiệm quan hệ huyết thống trong ngăn kéo khóa của người chồng.
Một bản ghi rõ rằng Dương Thiên Hạo và Dương Minh Chấn không có quan hệ huyết thống.
Còn bản thứ hai cho thấy khả năng Chu Thanh và Dương Minh Chấn là bố con ruột lên tới chín mươi chín phần trăm.
Người đàn ông nhíu mày, Chu Thanh là vợ của anh ta, nhưng Dương Minh Chấn là ai?
Rất nhanh, hắn tìm được câu trả lời trong điện thoại của người chồng. Dương Minh Chấn là... người mà Dương Thiên Hạo gọi là bố ruột trên danh nghĩa.
Ông cũng là chủ tịch của tập đoàn Dương thị.
Rõ ràng người chồng đến với vợ chẳng phải vì tình yêu, mà chỉ là vì lo sợ chuyện này bị phát hiện, sẽ mất đi danh phận của đại thiếu gia, nên mới cố gắng giữ chặt cô vợ.
Điều này quả thực phức tạp.
Người đàn ông vừa cảm thấy khó xử, lại vừa thấy vui vẻ và phấn khích.
Khó xử là sợ vợ mình phát hiện ra mục đích tiếp cận của anh ta là để lợi dụng, còn phấn khích là vì hắn biết vợ mình hoàn toàn thuộc về hắn.
Nhưng cũng chẳng sao, từ bây giờ hắn chính là Dương Thiên Hạo.
Dương Thiên Hạo lập tức đốt hai bản xét nghiệm huyết thống, đồng thời xóa sạch mọi thông tin có thể tiết lộ rằng hắn biết được chuyện này.
Hắn không quan tâm đến danh phận đại thiếu gia Dương gia, có lộ thì cứ lộ, điều hắn cần chỉ là người vợ xinh đẹp của mình.
Dương Thiên Hạo vui vẻ ném điện thoại lên ghế sofa, xách túi thức ăn mà vợ hắn đã mua về, rồi tiến vào bếp.
Vợ hắn chắc chắn vẫn chưa ăn tối.
Khi Dương Thiên Hạo đang bận rộn trong bếp, chuông điện thoại trên sofa đột nhiên vang lên.
Có người gọi đến.
Dương Thiên Hạo hoàn toàn không để tâm, tiếp tục chuẩn bị bữa tối của mình.
Nhưng chuông điện thoại cứ dai dẳng reo không ngừng, như thể không gọi được sẽ không dừng lại.
Cửa phòng ngủ mở ra, Nguyễn Thanh bước ra ngoài, dò dẫm tìm chiếc điện thoại trên sofa, rồi nhấc máy.
"Xin chào, có việc gì vậy ạ?"
Đầu dây bên kia là giọng một người đàn ông, kèm theo chút tức giận không thể kiềm chế, "Thưa anh, nhà trẻ đã tan học từ nửa tiếng trước rồi. Mong anh đến đón con của mình."
"Hơn nữa, một tiếng trước chúng tôi đã thông báo cho anh, mời anh đến trường. Sao anh lại không đến?"
Lúc này, Dương Thiên Hạo đang bưng thức ăn ra ngoài, cũng nghe thấy giọng nói từ đầu dây bên kia.
Nguyễn Thanh đôi mắt đỏ hoe nhìn về phía Dương Thiên Hạo, ánh mắt vô hồn nhưng ngập tràn tuyệt vọng, giọng nghẹn ngào, "Giờ đây anh thậm chí ngay cả con của chúng ta cũng không thèm để ý nữa sao?"
Dương Thiên Hạo, người đã nhìn thấy tin nhắn đó trước đó: "..." Hỏng rồi, quên mất chuyện này.