Trở Về Hầu Phủ

Chương 12



Trên khung thêu nhỏ giọt hai giọt máu, ta mới cảm thấy tay mình đau.

Lần này đ.â.m rất sâu. Lý Ma ma băng bó cho ta, đau lòng không thôi, cũng không biết là đau lòng cho ta, hay là đau lòng cho chiếc khăn trùm đầu thiếu chút nữa là thêu xong.

"Cũng may là khăn trùm đầu, thêu lại một cái cũng không sao, nếu là hỷ phục dính m.á.u vào thì phiền phức lắm."

"Thêu lại một cái?" Ta trừng lớn mắt, suýt chút nữa thì nhảy dựng lên.

"...Ta thêu cái nền," Lý ma ma nói:  "Tiểu thư thêm vài mũi là được."

Những người ở kinh thành này, luôn cảm thấy đồ vật dính m.á.u là không không may mắn .

Nguyệt sự không may mắn, kim đ.â.m thủng một chút cũng không không may mắn. 

Mấy chuyện hoang đường này nếu đặt vào lúc bình thường, có lẽ ta sẽ tranh luận một phen, nhưng bây giờ ta nhìn hai giọt m.á.u kia, trong lòng thực sự có chút bồn chồn lo lắng.

Ta hỏi: "Khi nào ta có thể đến Đôn Vương phủ thăm tỷ tỷ?"

Lý Ma ma nói: "Sao lại nhanh như vậy được? Nhà mẹ đẻ mà đến cửa quá sớm, khó trách tân nương tử có sinh tâm, không thể an phận ở nhà phu quân.” 

“Tiểu thư cứ yên tâm đi. Đại tiểu thư là do Đôn Vương phi đích thân chọn, được bà bà yêu thích, hôn sự này há có thể sai lệch? Ngược lại là chính tiểu thư, ôi, Quý công tử tuy nhìn thì tốt, nhưng nhà người ta nghĩ gì, chúng ta không biết được. Tính tình của tiểu thư, nói hay thì là chính trực, nói dở thì dễ bị người ta ngáng chân..."

"Ma ma!"

"Lại làm sao?"

"Ta muốn ngủ rồi. Người để dành ngày mai hẵng nói!"

Hoa ngọc lan bên ngoài đều đã nở rồi. 

Những năm trước, Tiểu Chu sẽ cùng ta làm cao ngọc lan. 

Năm nay nàng ấy không ở Hầu phủ nữa, ta phải tự làm, rồi đưa cho nàng ấy.

--------------------------

Trần Đoan Nghi đôi khi cảm thấy mình là quỷ.

Có lẽ những người khác đều không nhìn thấy nàng, nàng nghĩ. 

Cho nên hạ nhân trong vương phủ đối với cách nàng và Ân Hiển ở chung với nhau đều đã thành thói quen; cho nên dù là Đôn Vương phi, hay là những chị dâu của nàng, đều vẫn vui vẻ trò chuyện, cười nói với nàng.

Nhất định là như vậy.

Nhưng đôi khi những người này lại có thể nhìn thấy nàng, ví dụ như khi thị nữ trang điểm cho nàng, hoặc là khi Đôn Vương phi trầm tĩnh nói với nàng, ở trong nhà phải đứng cho vững, nếu ngay cả ý tứ của phu quân cũng không hiểu được, thì cuộc sống dù sao cũng sẽ không dễ dàng.

"Ta đối với con kỳ vọng rất cao, Đoan Nghi. Bắt đầu từ những lời con nói năm mười ba tuổi, ta đã ghi nhớ con rồi. Nếu không, lúc đầu ta cũng sẽ không bất chấp xuất thân của con, mà hạ sính lễ cưới con về. Đoan Nghi, đừng khiến ta thất vọng."

Những lời gì? Những lời nào?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Ồ, là khi nàng quỳ xuống, nói rằng nàng không dám có phong cốt của người chết, nói rằng nàng muốn vì người nhà Ân mà tận trung cả đời.

Trần Đoan Nghi bỗng nhiên cười phá lên, cũng không biết là đang cười ai.

Thanh Hạnh bị nàng làm cho giật mình. 

Thanh Hạnh cũng không hỏi, nước mắt đột nhiên chảy xuống: "Tiểu thư."

Trần Đoan Nghi hỏi: "Hôm nay hắn không đến. Hắn đã đi đâu?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Thanh Hạnh nói: "Ở trong phòng Vân di nương. Cùng với mấy thị tỳ. Tiểu thư, như vậy cũng tốt, hắn không đến, chúng ta sẽ không..."

Trần Đoan Nghi nói: "Bảo ngươi đi dò la, ngươi đã dò la rõ ràng chưa?"

"Đã dò la rõ ràng rồi. Thị tỳ, di nương đều là mới vào năm nay."

"Ngươi cảm thấy một người như hắn, trước kia không nâng di nương thì thôi, bên cạnh sẽ không có ai sao?"

Thanh Hạnh run lên: "Ý của người là..."

"Đều đã c.h.ế.t cả rồi."

Trần Đoan Nghi nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy ánh mặt trời gay gắt, chói loá.

"Đều đã c.h.ế.t hết rồi... Ngay dưới chân thiên tử, phủ Đôn Vương này thật khiến người ta phải trầm trồ!"

Thanh Hạnh quỳ sụp xuống, giọng lạc đi: "Tiểu thư... Chúng ta đã bị lừa rồi! Tiểu thư... Nhất định là có cách, nhất định là có cách mà... Người không thể cứ ở lại nơi này..."

Trần Đoan Nghi nhẹ nhàng cúi người, ôm lấy Thanh Hạnh đang run rẩy không ngừng.

Đầu Thanh Hạnh vùi vào đầu gối nàng. 

Đêm qua, Đoan Nghi đã nhìn thấy Thanh Hạnh ho ra m.á.u trên chiếc khăn tay. 

Nàng nhẹ nhàng vỗ về lưng Thanh Hạnh, như thể đang vỗ về chính số phận mình.

"Không ai lừa gạt chúng ta cả. Điều họ nói với ta, với cha, đều là sự thật: đó chính là tiểu nhi tử của Đôn Vương phủ. Chỉ cần nghe thấy mấy chữ đó, tất cả mọi thứ khác đều không còn quan trọng nữa.” 

“Ta tự hỏi, tại sao chúng ta không tự mình suy nghĩ một chút? Cháu trai ruột của hoàng đế, thiên hạ này, một nửa số nữ nhân để hoàng đế lựa chọn, nửa còn lại thuộc về nhà hắn. Một người như vậy, rốt cuộc là vì cái gì mà muốn kết thân với chúng ta?” 

“Cha không suy nghĩ, mẹ cũng chẳng để tâm, ngay cả ta cũng không màng đến. Ta thật sự cho rằng mình là một nhân tài kiệt xuất, ta thật sự tin rằng, trên đời này sẽ có người để ý đến phẩm hạnh tốt đẹp của ta, sẽ vì ta tu dưỡng phẩm hạnh đến mức hoàn mỹ mà tìm cho ta một mối hôn sự xứng đáng.” 

“Thanh Hạnh à, chúng ta đã từng quá ngốc nghếch rồi. Từ nay về sau..."

Trần Đoan Nghi run rẩy cả người.

Từ nay về sau? Từ nay về sau?

"Từ nay về sau, chúng ta phải tìm cách để sống sót."