Trở Về Hầu Phủ

Chương 13



"Muội muội của Tam thiếu phu nhân đã đến."

Người gác cổng của Vương phủ vào thông báo, ta chờ một lát thì có bà tử ra dẫn đường. 

Đi qua những khóm hoa, rặng liễu, chúng ta đến một cánh cổng có treo tấm biển "Tích Thiện". 

Bên trong sân sạch sẽ, không có nhiều nước, cũng không thấy mấy hoa cỏ.

"Thật không giống nơi ở của Tiểu Chu," ta thầm nghĩ. Đúng lúc đó, ta nghe thấy tiếng gọi: "Nhị tiểu thư."

Giọng nói nhỏ nhẹ, là của Thanh Hạnh. 

Khuôn mặt nàng ấy tái nhợt, như thể vừa thoa quá nhiều phấn. 

Nàng ấy nói: "Nhị tiểu thư, cô gia nhà chúng ta vừa mới về. Người hãy đến phòng phía đông chờ một lát..."

Mặc dù có chút kỳ lạ, nhưng ta vốn cũng không định chào hỏi người tỷ phu "tiện nghi" này. 

Ta nghe theo lời nàng ta, vừa định đi về phía đông thì đột nhiên nghe thấy trong phòng có tiếng động lớn, như thể có vật gì vừa bị ném xuống đất.

Ta nhìn Thanh Hạnh. Môi nàng hơi hé mở, không nói gì.

"Tiểu Chu?"

Không ai trả lời. 

"Tiểu Chu? Tiểu Chu!"

Ta lớn tiếng gọi, vừa gọi vừa chạy vào nhà chính. "Tiểu..."

Trong phòng giấy tờ bay tán loạn, ở giữa vương vãi một chiếc nghiên mực.

Mực b.ắ.n lên sàn nhà, lên giấy, b.ắ.n cả lên người Tiểu Chu đang nằm sõng soài trên mặt đất. 

Kẻ gây ra cảnh tượng này đang ngồi trên ghế, thản nhiên hỏi ta: "Tiểu Chu? Ta vẫn là lần đầu tiên nghe thấy khuê danh của nương tử."

Ta chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy. Tiểu Chu đưa tay về phía ta, không biết đang nói gì. 

Thanh Hạnh ở phía sau cũng kêu lên điều gì đó, nhưng ta đều không nghe rõ.

"Ân Hiển, ta nguyền rủa tổ tông nhà ngươi!"

Ta đ.ấ.m mạnh vào mắt hắn.

Ân Hiển không kịp đề phòng, đau đến co rúm người lại. 

Hắn dùng tay phải chống lấy cánh tay ta, tay trái mò mẫm sang một bên. 

Tiểu Chu kinh hãi kêu lên: "Cẩn thận!" 

Ta quay đầu nhìn, thì thấy nàng ta chỉ vào một cây thương đỏ treo bên giường.

Ngón chân ta khẽ động, nhanh hơn Ân Hiển một bước, vật ấy đã nằm trong tay ta.

Lạnh lẽo, nặng trịch, giống như là... đã rất lâu rồi ta chưa từng nắm lấy bánh lái.

Ân Hiên lúc này mới mở mắt ra, hắn nhìn ta, đột nhiên nở một nụ cười: "Ngươi so với tỷ tỷ của ngươi thú vị hơn nhiều."

Mũi thương kề sát n.g.ự.c hắn, hắn cố ý ưỡn người về phía trước một chút.

Tiểu Chu hoảng hốt kêu lên: "Đừng kích động, Tiểu Trạo!"

Ta hỏi Ân Hiển: "Ngươi đã làm gì tỷ tỷ của ta?"

"Ta đã làm nhiều điều với tỷ tỷ của ngươi ư?” 

“Nhị tiểu thư quả là là hóa thân của Cầm Dương công chúa, cũng thật là kiên cường như vậy. Những gì ta làm với nàng, chính là những điều mà Thái Tổ hoàng triều ta muốn làm với Cầm Dương công chúa, ngươi hiểu không?” 

“Ồ, ngươi đang nói chuyện vừa nãy sao? Ta đã nói không thích nàng ấy viết chữ trong phòng ngủ của ta, khiến cả phòng toàn mùi mực khó chịu, mà nàng ấy cứ khăng khăng muốn viết. Vậy ta có thể không nổi giận sao? Ngươi thật nên thông cảm cho ta mới phải, Nhị tiểu thư à."

Giết hắn ngay bây giờ! Ta thầm nghĩ.

Ta xoay cổ tay, liền muốn đ.â.m mạnh vào…

"Đoan Thức!" Tiểu Chu vội vàng chạy tới ôm lấy cánh tay ta: 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Hắn chết, muội cũng chẳng sống được. Chớ vì hạng người này mà chết, chớ vì chuyện này mà chết..."

Nàng nhìn ta, nước mắt đong đầy.

Đôi mắt ấy không thuộc về Trần Đoan Nghi mười sáu tuổi, dường như nàng đã sống rất nhiều kiếp, lại c.h.ế.t rất nhiều lần.

Ta buông tay xuống, vẫn nắm chặt lấy chuôi thương trong tay. 

Ta nói: "Ta đưa tỷ về Hầu phủ. Thanh Hạnh, đi thu dọn đồ đạc cho tỷ tỷ."

Thanh Hạnh như thể được cứu sống, vội vàng chạy vào phòng trong.

Ân Hiển bật ra một tiếng cười khẩy: "Ngươi cho rằng Mông Ân Hầu phủ có thể bảo vệ được nàng sao?” 

“Cha ngươi chẳng qua cũng chỉ là một con ch.ó do cha ta nuôi dưỡng, nói ông ta là chó của cha ta, còn làm ô danh thanh danh của cha ta nữa.” 

“Ngay cả chút huyết tính dám đánh ta một quyền như nhị tiểu thư nhà ngươi cũng không có. Nhị tiểu thư, ta dám chắc chắn rằng, không quá ba ngày, lệnh tôn, à không, nhạc phụ đại nhân của ta, sẽ đưa tỷ tỷ ngươi trở về, còn phải bồi lễ tạ tội với ta nữa.” 

“Ngươi dám cá với ta không?"

Ta đáp: "Ta không cá với ngươi điều đó, Ân Hiển."

Tiểu Chu dựa vào người ta, yếu ớt nhẹ nhàng như tờ giấy tuyên bị vò nát trên mặt đất. 

Ngay cả ôm nàng, ta cũng không dám dùng nhiều sức lực.

"Ta cá ngươi sẽ c.h.ế.t rất thảm."

------------

Hầu gia nói muốn nói chuyện riêng với Tiểu Chu. 

Tay ta vẫn nắm chặt cán thương đỏ, đứng trước thư phòng của ông, Quý Hành Chi nhìn ta ngẩn người.

Ta hỏi: "Chàng đến Hầu phủ làm gì?"

Vị hôn phu thê gặp mặt, lễ nghi cũng không quá khắt khe. 

Quý Hành Chi lấy danh nghĩa đến thỉnh giáo Hầu gia học vấn, không ngờ ta lại đến Vương phủ.

Hắn nói: "Xem xem nàng... có thơ mới không."

Thấy ta hoàn toàn không có ý trả lời, lại hỏi: "Đại tiểu thư thế nào rồi? Ôi, Trần gia đại tiểu thư, trước khi xuất giá cũng là một thi sĩ nổi tiếng trong kinh thành, sau khi xuất giá, lại chẳng làm thêm bài nào nữa.” 

“Chẳng trách người ta nói, nữ tử một khi gả đi, linh khí đều bị mài mòn hết, có câu ngọc trai cũng hóa thành —"

"Thành gì?"

"Mắt cá."

Ta nhìn Quý Hành Chi, cảm thấy bên ngoài lớp da người của hắn đột nhiên phủ thêm một lớp vỏ. 

Âm thanh phát ra từ lớp vỏ này không giống như lời nói của con người, mà giống như tiếng nước trong đầm lầy.

Hắn vẫn còn nói: "Đương nhiên, sau khi nàng xuất giá sẽ không như vậy, ta sẽ không để nàng như vậy —"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta nhấc cây thương đỏ lên, đ.â.m thẳng vào mặt hắn, Quý Hành Chi kinh hãi kêu lên rồi liên tục lùi bước.

"Đoan Thức!"

"Ngậm miệng lại cho ta."

Miệng hắn mím chặt lại. Ta chỉ cảm thấy toàn thân m.á.u dồn lên não, nhưng lại không thể thấy máu, khiến ta đau buốt.

"Quý Hành Chi?"

Quý Hành Chi mím môi nhìn ta.

"Ngươi đọc sách, đọc luật pháp sao? Bộ luật Đại Chu hiện hành, ngươi có biết không? Mau nói."

"Đương nhiên, ta là người có gia học uyên thâm, gia gia ta trước kia từng đứng đầu Hình bộ…"

"Ta có một vụ án, muốn hỏi ngươi phán xử thế nào."

"Vụ án gì?"

"Vụ án g.i.ế.c người."