Trở Về Hầu Phủ

Chương 18



"Không sao đâu," ta nhẹ nhàng nói: "Con đã sớm học được cách tự mình lái thuyền rồi. Con sẽ... con sẽ cứu chính mình, cũng sẽ cứu được con gái của người. Con rất lợi hại."

Ta nắm lấy cọng rơm dưới tay, biển lớn cũng biến mất khỏi mắt ta. 

Ta cắn vào đầu lưỡi mình, từ đó nếm được một chút máu, đổi lấy sự tỉnh táo tạm thời cho đầu óc.

Xông vào nghi trượng, đem mọi chuyện phơi bày trước mặt Hoàng đế, làm ầm ĩ hết mức có thể, những việc này tiến triển đến hiện tại, Hoàng đế không trực tiếp g.i.ế.c ta, mà vẫn dùng thủ đoạn thẩm vấn, chứng tỏ mọi việc đều đúng đắn. 

Ta không cần Hoàng đế hoàn toàn tin ta, nhưng ông ta là Hoàng đế, ông ta cũng không tin Đôn vương. 

Quan trọng nhất là, vốn chính trị lớn nhất của Đôn vương nhất hệ là lão Đôn vương đã c.h.ế.t rồi. 

Hoàng đế sẽ không cho phép hậu nhân của ông ta chà đạp một tấm gương người c.h.ế.t hoàn hảo.

Hiện tại ta cũng đã nghĩ thông suốt những chuyện này rồi. Vị tanh của m.á.u từ miệng ta, lan đến tận mũi.

Có người gõ vào bức tường bên cạnh.

"Ê, ngươi vì sao mà vào đây?"

Là bạn tù.

Quý Hành Chi còn nói với ta, trong ngục sẽ chẳng ai dễ dàng gì mà mở miệng nói chuyện với ta đâu, bởi lẽ mỗi người đều chỉ mải lo cho cái mạng sống của riêng mình mà thôi.

Nếu như có ai đó bỗng dưng bắt chuyện với ta, thì lời ta nói ra nhất định sẽ có người để tai nghe ngóng đấy.

Ta đáp rằng: "Ta đến đây là để thay tỷ tỷ đưa đơn kiện."

Người kia liền hỏi: "Tỷ tỷ ngươi sao không tự mình đến?"

Ta trả lời: "Nàng ấy không thể đến được. Chỗ này quá nguy hiểm, ta không muốn nàng ấy phải chết."

Người nọ nghe vậy liền mỉa mai: "Vậy ra là nàng ta làm con rùa rụt cổ, đẩy ngươi vào chỗ c.h.ế.t thay?"

Ta nghe xong liền bật cười, đáp lại: "Ngươi không hiểu được đâu."

“Nàng ấy đã vì ta mà gánh chịu quá nhiều khổ đau, cuộc đời nàng vốn dĩ không đáng phải như vậy. 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nàng hết lòng yêu thương, vỗ về an ủi ta, lòng ta đối với nàng cũng một lòng một dạ như thế. 

Vì nàng, ta c.h.ế.t cũng không từ nan.”

Chẳng cần tìm đâu xa, năm xưa lão Đôn Vương gia vì cứu Thánh thượng mà hi sinh thân mình, ắt hẳn cũng mang suy nghĩ ấy. 

Con dân trong thiên hạ, tình cảm như tay chân, đều đồng lòng một dạ như vậy.

Tiểu Chu ơi, giờ đây ta đã có thể nói những lời hoa mỹ rồi. Ta biết cách sắp xếp ngôn từ, biết phải giãi bày cùng ai.

Tri kỷ tri bỉ, trăm trận trăm thắng, há chẳng phải vậy sao?

Trong đêm tối mịt mùng, thính giác của ta trở nên vô cùng nhạy bén, ta nghe được cả tiếng bàn ghế xao động, nghe được cả tiếng bước chân người dần xa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Không biết trong cơn mê man ấy, thời gian trôi qua bao lâu, thì có người mang thánh chỉ tới. 

Vụ án của Ân Hiển, sẽ do Tam Tư cùng xét xử, đích thân Thánh thượng sẽ lắng nghe.

Ngày ta gặp lại Tiểu Chu, chính là tại phiên tòa hội thẩm.

Nàng cũng đã bị giam cầm một thời gian, chỉ cần nhìn là ta hiểu. 

Nhưng khi nàng quỳ ở đó, lưng vẫn thẳng tắp như vậy, ta liền biết rằng nàng vẫn kiên cường, không hề bị khuất phục.

Đôn Vương vội vã cởi bỏ chiếc mũ quan, hướng về phía Thánh thượng mà đau đớn trần tình về lỗi lầm "dạy con bất tài". 

Đây là lần đầu tiên ta được diện kiến ông ta. 

Mông Ân Hầu, người mà mỗi khi nhắc đến đều phải hướng về phủ Đôn Vương mà cúi mình hành lễ, giờ đây lại run rẩy toàn thân đến vậy.

Thật lạ lùng thay, những con người nơi đây! 

Có thể xem mạng người khác rẻ mạt đến thế, lại có thể coi ý nguyện của một người quan trọng hơn tất cả. 

Có thể xem luật pháp như hư vô, lại cũng có thể đột nhiên sử dụng một phiên tòa công bằng để phô trương chính nghĩa.

Đôn Vương cùng Đôn Vương phi quỳ bên cạnh vẫn không ngừng dập đầu. 

Thánh thượng phất tay, bảo Tiểu Chu rằng: "Trần thị, ngươi nói đi."

Tiểu Chu cúi mình vái lạy. Ta nghe thấy nàng cất lời: "Thiếp và phu quân có nghĩa phu thê. Người thân thì nên che giấu cho nhau, phu quân dù có tội, thiếp cũng nên giấu diếm."

"Lời này cũng phải. Vậy tại sao ngươi lại còn dâng cáo trạng?"

“Tâu Thánh thượng.” 

“Gia học của thiếp, lấy "trung" làm đầu. Thánh thượng dùng luật pháp làm khuôn vàng thước ngọc để trị quốc, lấy nhân ái làm đại đạo để cai trị muôn dân, còn phu quân lại coi luật pháp như không có gì, xem mạng người như cỏ rác, coi nhân ái là lời nói dối trá.” 

“Hành vi của phu quân như vậy, có thể nói là đại bất trung, thiếp thân nếu còn bao che, thì lại càng bất trung hơn nữa. Vương gia cùng Vương phi, tấm lòng yêu con sâu nặng, ai ai cũng có.” 

“Nhưng lòng yêu con, nghĩa phu thê đều phải đặt sau chữ "trung quân". Nếu không, người người dần dà sẽ che giấu cho nhau, không tuân theo thánh ý, thiên hạ ắt sẽ đại loạn."

Giọng nói của nàng, từng chữ từng lời vang vọng trong tai mỗi người. 

Ta nhìn thấy ánh mắt Đôn Vương phi nhìn Tiểu Chu, bên trong ẩn chứa cả sự kinh hãi.

Tiểu Chu chỉ khẽ mỉm cười đáp lại.

Thánh thượng hỏi: "Đôn Vương, ngươi đã hiểu chưa?"

Tiết trời này vốn đã se lạnh, vậy mà trên mặt Đôn Vương lại lấm tấm mồ hôi. 

Suy cho cùng cũng là người đã lăn lộn chốn triều đình bao năm, hắn chẳng đoái hoài đến ánh mắt cầu cứu từ Đôn Vương phi, nặng nề dập đầu xuống: "Thần, đã hiểu rõ. Mọi việc đều theo Thánh thượng định đoạt."

Trong sử sách năm đó, Ân Hiển, con trai thứ ba của Đôn Vương, vì tội g.i.ế.c người vô tội vạ, đáng phải chịu tội chết.

Những nơi sử sách không ghi chép, người ta đã đào được vô số hài cốt từ dưới lớp đất bùn, rồi lại cẩn thận an táng trên mảnh đất quê hương.