Trở Về Hầu Phủ

Chương 17



Cuối hạ, ban đêm đã có chút se lạnh, Vân di nương khi ra cửa, khoác thêm một chiếc áo choàng đen.

Nàng đi qua vài khúc quanh, liền đến hòn non bộ trong hoa viên.

Trần Đoan Nghi ở đó chờ nàng.

"Thiếu phu nhân. Chuyện của muội muội ta thế nào rồi?"

"Tìm được rồi."

Nước mắt chứa trong mắt Vân di nương trong chốc lát lăn xuống.

Nàng không hỏi thêm gì nữa, tướng chết, trạng c.h.ế.t và nguyên nhân cái chết, nàng đã từng nghe thấy, không muốn hồi tưởng lại nữa. 

Trần Đoan Nghi nắm tay nàng, nói: "Bây giờ, ít nhất ngươi có thể đưa nàng ấy về nhà an táng rồi."

Là ngày nào nhỉ? 

Nàng như thường lệ đến thỉnh an Trần Đoan Nghi, kết quả Trần Đoan Nghi đuổi hết mọi người, nói ra quê quán và tên thật của nàng, hỏi nàng có phải còn một muội muội hay không. 

Phản ứng đầu tiên của nàng gần như là mất hết hi vọng.

Nàng nói: "Ta có một muội muội, tên là Tiểu Quỳ. Nhà quá nghèo, đã bán cả ta và nó đi làm nha hoàn, rồi bị chia lìa. Sau này khá hơn một chút, chuộc được ta về, cũng muốn đến đây chuộc nó về."

Nàng cười nói: "Người không biết đâu, Tiểu Quỳ đặc biệt thú vị. Lúc nhỏ, trên đường nhìn thấy một cành cây vừa mắt, nhặt lên nói là kiếm báu của mình. Không biết nghe được từ đâu tích truyện Mục Quế Anh thống soái, nói với ta rằng nó cũng muốn làm nữ tướng quân. Sau này..."

Chuyện sau này, nàng không nói.

Chẳng qua cũng lại là một nha hoàn nhỏ bé như bụi trần trong phủ Đôn Vương, dám đốI nghịch lại tam công tử cao quý, mất đi cả mạng sống. 

Nàng ngẩng đầu nhìn Trần Đoan Nghi: "Thiếu phu nhân, người muốn xử trí ta, ta không có gì để nói, ta đến đây, vốn là đã chuẩn bị c.h.ế.t vì nó rồi. Ta chỉ cầu xin có thể c.h.ế.t đúng chỗ."

Nhưng Trần Đoan Nghi nói với nàng: "Ta không muốn xử trí ngươi. Ta cũng không muốn ngươi chết. Thân phận giả mà ngươi tạo ra, muốn nhìn thấu không khó.” 

“Sở dĩ bọn họ không điều tra, chỉ là không tin một người như ngươi lại có thể thật sự báo thù được đến đầu họ. Ngươi vốn định làm gì? Hạ độc? Hành thích? Dù thế nào, ngươi cũng đều phải mất mạng."

"Không mất mạng, thì làm sao được?"

Vân di nương nói: "Thiếu phu nhân, người không hiểu. Luật Đại Chu viết rõ ràng trên giấy trắng mực đen, nô không thể tố cáo chủ, kẻ tố cáo chủ sẽ bị treo cổ. Không ai có thể quản được chuyện này của chúng ta.”

“Nha hoàn không thể tố cáo chủ nhân, để ta làm việc đó."

"Cái gì?" Vân di nương ngỡ ngàng, tưởng mình nghe nhầm.

"Thiếu phu nhân, người thực sự muốn...? Nhưng người là thiên kim của Hầu phủ, là thiếu phu nhân danh chính ngôn thuận của Vương phủ, người và chúng ta không giống nhau..."

"Có gì khác nhau?"

Trần Đoan Nghi đáp lại: "Huống chi, ta không phải đang đóng vai Bồ Tát với ngươi. Những việc hắn làm với đám nha hoàn là tội ác, nhưng không thể truy cứu; những việc hắn làm với ta, thậm chí còn chẳng đáng gọi là tội danh.” 

“Hắn một ngày còn sống, ta một ngày không thể được giải thoát. Vận mệnh của chúng ta là một thể thống nhất. Ta không giúp ngươi. Ta đang giúp chính mình."

Vân di nương lặng thinh một hồi.

Mỗi ngày đều thỉnh an, nhưng nàng dường như hôm nay mới thực sự nhìn rõ dung nhan chủ mẫu của mình.

Nàng ta hỏi: "Ân Hiển thật đáng chết, phải không?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trần Đoan Nghi không trả lời gì thêm. 

Nàng chỉ nói với Vân di nương: "Hãy sống thật tốt. Những gì đáng phải trả cho hắn, sẽ không thiếu phần của ngươi đâu."

-------------------------------

Khắp các ngõ ngách kinh thành đều lan truyền một chuyện, rằng tiểu thư Mông Ân Hầu gia thừa lúc Thánh thượng từ Ly cung trở về, đã xông vào đoàn nghi trượng của người.

"Tiểu thư Mông Ân Hầu gia? Tiểu thư nào?"

"Còn ai vào đây? Chưa gả chồng chỉ có một người, chính là vị tiểu thư mắt khác màu kia! Rất nhiều người đều nghe thấy, người nàng ta tố cáo chính là tỷ phu, trong lời nói còn nhắc đến rất nhiều mạng người. Ngươi nói chuyện này có kỳ lạ không?"

Thư sinh cầm cuốn "Đại Chu luật" trong tay, vừa lắc đầu vừa ngâm nga: "Xông vào nghi trượng, nếu tố cáo không đúng sự thật, sẽ bị xử chém. Đây là một vụ oan khuất tày trời, có che đậy cũng không được. Nghe nói vùng ngoại ô kinh thành đều bị phong tỏa rồi."

------

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Những chuyện bên ngoài kia, ta hoàn toàn không hay biết gì. 

Gặp được mặt Hoàng đế, đưa đơn kiện của Tiểu Chu lên, ta liền bị bắt giam vào đại lao. 

Nơi này tối tăm không thấy ánh mặt trời, chỉ khi ngục tốt đưa đồ ăn vào mới có chút ánh sáng. 

Ban đầu, ta còn đếm xem mình đã ở trong này bao lâu rồi, nhưng tất cả rất nhanh đều chìm vào hỗn loạn.

Quý Hành Chi nói, đây thường là một bước quan trọng trong quá trình thẩm vấn. 

Một người nếu quên đi thời gian, sẽ bắt đầu quên đi thân phận của mình, quên đi chấp niệm, quên đi lòng trung thành với chủ nhân. 

Dần dần, tất cả những ngụy trang và bí mật đều sẽ bị ăn mòn, trở thành những thông tin có thể nói ra ngay khi mở miệng.

Tôi nói: "Ta là đi cáo ngự trạng, chứ không phải đi ám sát Hoàng đế, tại sao lại thẩm vấn ta?"

Có lẽ là do bốn chữ "ám sát Hoàng đế" kia, Quý Hành Chi lại bị ta dọa cho mặt mày trắng bệch.

Hắn nói: "Nàng có thể đến được bên cạnh Hoàng đế, bị Hoàng đế nhìn thấy, nghe thấy, bản thân điều đó đã đáng bị thẩm vấn rồi, huống chi người mà nàng muốn cáo lại là con trai của Đôn vương? Trong mắt những kẻ có tâm, nàng chắc chắn là bị người khác sai khiến."

Ta nhắm mắt rồi lại mở ra, vẫn là một màn tối đen kịt. 

Đây quả là một phương pháp thẩm vấn hiệu quả, giờ khắc này, ta cảm giác như mình không ở đây, mà đã trở về năm sáu tuổi, lần đầu tiên đi biển đêm, cha đặt ta ở đuôi thuyền, ông ấy ở phía trước lái đi.

Biển cả trong đêm thật đáng sợ, phát ra những tiếng gầm rú kinh thiên động địa, còn chúng ta thì quá nhỏ bé, cứ như thể bóng đêm muốn nuốt chửng chúng ta, biển cũng muốn ập vào vây hãm. 

Nhưng ta ngồi ở đuôi thuyền, nhìn bóng lưng của cha, cảm giác ông ấy vĩnh viễn biết phương hướng, vĩnh viễn có thể đưa ta trốn thoát.

Ta như thể lại trở về cái thuở còn bé xíu ấy. Ta há miệng, muốn gọi cha.

Cha, con làm đúng không?

Cha, Thượng Kinh thành thật sự rất khổ cực.

Con luôn muốn về nhà.

Cha, Cha đã đi bao lâu rồi? 

Cha đã hóa thành một con cá dưới biển rồi sao?

Ta muốn gọi ông ấy.

Nhưng khi âm thanh phát ra, ta lại không nhìn thấy ông ấy nữa.