Trở Về Hầu Phủ

Chương 20



Trước khi rời đi, ta còn một việc cần làm.

Việc ta và Tiểu Chu cùng nhau vào ngục, đối với Mông Ân Hầu đang bệnh nặng mà nói là một đòn giáng mạnh, nhưng dù sao ông ta cũng không phải là người dễ dàng chịu c.h.ế.t như vậy.

Sau khi vụ án của Ân Hiển kết thúc, Tiểu Chu nhận được lời khen ngợi từ kim khẩu ngọc ngôn của Hoàng đế, ông ta lại mừng rỡ khôn xiết, tinh thần phấn chấn hẳn lên.

Dù sao thì trong suốt bao nhiêu năm qua, lòng trung thành mà ông ta muốn biểu lộ, chưa từng có thể giống như hai cô con gái của mình, trực tiếp tấu lên trước mặt Hoàng đế. 

Giờ đây, hiển nhiên ông ta lại muốn thừa cơ gió đông này, để khuếch trương thanh thế của mình trong triều đình.

Mông Ân Hầu Trần Tín từ trong cơn mộng đẹp tỉnh giấc, phát hiện mình đang bị trói chặt trên ghế.

Ông ta hoảng hốt nhìn xung quanh, chỉ thấy có một mình ta.

"Đoan Thức, là chuyện gì thế này!"

"Cha con chúng ta, cùng nhau trò chuyện một chút," ta vỗ nhẹ lên chiếc bàn gỗ đen: "tại nơi mà ông yêu thích nhất. Chẳng phải rất tốt sao?"

Hương trong từ đường lững lờ bay lên. Khói trắng bao quanh những tấm bài vị, mang một vẻ đẹp u tịch.

"Sao ngươi dám đối xử với cha mình như vậy!"

Ta cười: "Chỉ vì chúng ta là người thân thích. Ân Hiển, ta không dám trực tiếp g.i.ế.c hắn, dù sao hắn cũng còn người thân thích để mà truy cứu.” 

“Còn ông thì khác. Tất cả thân nhân của ông, sẽ chẳng ai truy vấn đến cái c.h.ế.t của ông đâu. Huống chi, nếu thiêu ông thành tro bụi, thì dù ông có ăn gì, tác ngỗ cũng chẳng thể nào khám nghiệm ra được."

Vẻ mặt Trần Tín trông chẳng khác gì vừa thấy quỷ. 

Mặt ông ta đỏ bừng, suýt chút nữa thì nghẹn thở: "Ngươi rốt cuộc đang nói năng linh tinh gì vậy? Còn không mau cởi trói ra cho ta!"

"Ta nói toàn là sự thật. Ông có kết cục như ngày hôm nay, thì đáng lẽ nên nghĩ tới từ cái ngày ông đem ta đổi chỗ cho người khác rồi."

Ta nhìn thẳng vào mắt ông ta, không bỏ qua tia run rẩy đang dần hiện lên trong đáy mắt ông ta.

"Ông biết không? Kể cả khi ông tùy ý thay đổi vận mệnh của ta và Tiểu Chu... nếu như nàng ấy sống tốt ở phủ Đôn Vương, nếu như nàng ấy gả chồng, và có thể sống một cuộc đời như trong những vở kịch mà chúng ta từng xem, kiểu như cầm sắt hòa minh, hoặc là cử án tề mi..” “Nếu như ông không lộ bộ mặt xấu xí như vậy sau khi nàng ấy đã chịu đủ đau khổ... thì có lẽ ta đã tha cho ông một con đường sống rồi.” 

“So với việc để những chuyện này xảy ra, ta thà rằng tha cho ông một con đường sống, Trần Tín ạ. Ta thà rằng có thể cùng ông vui vầy cảnh phụ tử, cả nhà hạnh phúc, nâng chén cùng ông diễn một vở kịch gia đình êm ấm.” 

“Rồi đến một ngày ta cũng sẽ gả đi, sau đó ta sẽ sinh con mình ra trong những tòa viện cao cao này, dù cả đời cũng không thể nhìn thấy biển.” 

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Ông biết vì sao không? Bởi vì từ năm mười ba tuổi, ta đã là một đứa trẻ mồ côi rồi. Cha ta đã mất vào năm đó. Ta nguyện ý ngồi lên chiếc xe ngựa của các ngươi, đi một con đường xa xôi như vậy đến kinh thành, ông cho là vì cái gì?” 

“Ta ở lại nơi này, hy sinh tất cả những gì mình có, thay đổi tất cả những gì mình từng tin tưởng, ông cho là vì cái gì? Ta đã từng mong có một mái ấm gia đình, cha ạ."

Hai tiếng "cha" vừa thốt ra, ta bật cười, còn khuôn mặt Mông Ân Hầu trước mắt ta dần dần trở nên nhòe đi, quệt một lớp nước mắt.

Ta nói: "Ông hoàn toàn không thể hiểu được, đúng không? Thứ mà ông coi như giày rách, một cảm giác hư vô, lại là thứ mà có người khao khát cả đời."

Mông Ân Hầu vội vàng: "Con thả ta ra trước đã, Đoan Thức. Trước kia là cha sai, suy nghĩ không được chu đáo, bây giờ vụ án của tỷ tỷ con cũng đã xong rồi, kết quả chẳng phải rất tốt đẹp sao?” 

“Sau này, cả nhà năm người chúng ta sẽ sống hạnh phúc bên nhau, ta sẽ không để tỷ tỷ con gả đi nữa, ta sẽ nuôi con bé cả đời. Chúng ta sẽ là một gia đình êm ấm, Đoan Thức, con thả cha ra đi--"

"Nhưng ta cũng chẳng thể nào hiểu được ông." Ta đáp.

Ta quay sang nhìn hàng loạt bài vị trong từ đường, từ trên xuống dưới, bao nhiêu lần rồi, nhưng ta vẫn cảm thấy chúng xa lạ đến vậy.

"Tai họa do tổ tiên gây ra... nghiệp chướng của gia tộc, đúng không?” 

“Cả đời ông chỉ vì những thứ đó mà bôn ba.” 

“Ông sợ hãi những bậc tiền bối đã khuất, sợ cái bóng của họ cản trở lòng trung thành của ông, sợ sự cương trực của họ làm nổi bật sự ti tiện của ông, thậm chí ông còn thầm chê bai sự ti tiện của họ, bởi vì rõ ràng ông cũng ti tiện chẳng kém gì, nhưng lại không thể giống như họ, nghênh ngang biểu diễn trước mặt Hoàng đế.” 

“Cha à, muốn phá giải ván cờ này chẳng phải rất đơn giản sao?"

Ta xách thùng dầu lên, bắt đầu tưới lên những tấm bài vị.

Ôi, gỗ tốt thật! 

Bên ngoài được phủ một lớp hắc ín, vừa chống nước vừa chống ẩm, chỉ là không chịu được lửa đốt mà thôi. 

Gỗ này mà dùng để đóng thuyền thì quả là tuyệt vời, có thể vượt sóng gió mấy chục năm trời, rồi cũng có thể nhẹ nhàng hóa tro bụi cùng chủ nhân của nó.

Trần Tín lộ vẻ kinh hoàng trên mặt. Ông ta không ngừng đạp chân, như muốn tìm chút lực từ dưới chân để lao tới ngăn cản ta.

Ta nhìn ông ta chằm chằm. Ta nhớ lại thuở ấu thơ, ông ta cũng từng nhìn ta như vậy, chỉ bằng đôi mắt ngây thơ cũng đủ khiến ta sợ hãi đến phát khóc. 

Giờ đây, ta nhìn ông ta trải qua những giây phút cuối cùng của cuộc đời.

"Lời của Nguyên Thanh tiên sư quả nhiên không sai," ta khẽ nói: "Làm xong việc đại sự này, tứ hải trăm bề, từ nay sẽ không còn gì ràng buộc ta nữa."

Ta quẹt diêm, tạo ra ngọn lửa.