Trở Về Hầu Phủ

Chương 21



Khi Tiểu Chu trở về phủ Hầu, ta đang đứng trước cửa để đón nàng. 

Phía sau ta, ngọn lửa đã khiến bầu trời rực đỏ như áng mây chiều tà.

"Có người đang cố gắng cứu vãn," ta mỉm cười với nàng: "Nhưng chắc chắn là không kịp rồi."

Tiểu Chu đứng đó, không nói một lời nào, rồi nàng vội vã chạy đến, ôm chặt lấy ta vào lòng. 

Mùi dầu đèn trên người ta hòa lẫn với mùi m.á.u tanh trên người nàng, thật khó ngửi, đến mức chúng ta không thể kìm được mà rơi lệ. 

Thật khó ngửi, đến mức tiếng khóc thầm lặng của chúng ta vỡ òa thành tiếng khóc nức nở.

Năm đó, ta và Tiểu Chu, chúng ta vừa mười bảy tuổi.

Người mà chúng ta bái biệt cuối cùng chính là Hầu phu nhân. 

Trong tay bà ôm Trần Gia Minh - vị Mông Ân Hầu gia mới nhậm chức - không ngừng dặn dò chúng ta đã mang đầy đủ những vật dụng cần thiết hay chưa. 

Các nha hoàn ra vào tấp nập, ta liền nói: "Mang thêm nữa thì phô trương quá, với cả đoàn xe này đến tối cũng không thể nào ra khỏi kinh thành được."

Lý ma ma đứng bên cạnh ta khẽ ngẩn người. Hầu phu nhân chậm rãi nói: "Đây là những thứ ta chuẩn bị cho con làm của hồi môn, Đoan Thức ạ."

Bà nắm chặt lấy tay ta, như thể muốn mượn chút sức lực cho những lời sắp nói: "Những thứ con cần dùng trong suốt cuộc đời. Dù cả đời con ở đâu, con cũng phải mang chúng theo."

Hầu phu nhân nhìn ta với ánh mắt gần như cầu xin. Ta hỏi: "Còn người thì sao? Người định ở lại đây cả đời sao?"

"Ta đã già rồi," Hầu phu nhân đáp: “Còn có cả đệ đệ của con nữa. Ta không thể rời đi được."

Khuôn mặt được chăm sóc kỹ lưỡng của bà, dù thế nào cũng không thể gọi là già được. 

Nhưng đôi mắt bà nhìn ta, quả thực dường như đã phủ lên một lớp mạng nhện mỏng manh của thời gian, âm thầm lụi tàn.

Đây là người mẹ đã sinh ra ta.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Trước đây, chúng ta luôn có thể dễ dàng chọc giận lẫn nhau, nhưng giờ phút này, những tức giận tiềm tàng dường như đã bị ngọn lửa của sự thật thiêu đốt thành tro bụi. 

Bàn tay chúng ta nắm lấy nhau, bình yên và mềm mại, như thể giữa chúng ta chưa từng có khoảng cách.

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta nói: "Người đã quyết định rồi. Còn cả đời của con, có lẽ vẫn chưa có câu trả lời."

Đôi mắt kia chợt lóe lên rồi lại sáng bừng.

Trong một ngày đông giá rét như vậy, ta và Tiểu Chu cùng nhau lên đường về phương Nam.

Tiếng bánh xe vẫn đều đều lăn bánh, còn ta thì đã lớn hơn một chút, phải hơi cúi đầu mới có thể nhìn ra ngoài cửa sổ xe. 

Ta nhìn kinh thành, từng chút, từng chút một nhỏ dần trong tầm mắt, nhỏ bé như cái ngày nó lần đầu tiên lọt vào tầm mắt ta năm mười ba tuổi.

Ta nhớ đến bức thư mà Vân Biển vừa gửi tới, trong đó hai phần ba là khoe khoang về sự thành công trong việc buôn bán của hắn, một phần ba là tự ca ngợi bản thân đã hoàn toàn chống lại được cám dỗ, suốt bốn năm qua chưa từng bán chiếc thuyền của ta đi, thậm chí còn không cho ai thuê.

Thực ra ta cũng không tin lắm.

Ta tựa vào người Tiểu Chu, nàng đã ngủ say, phát ra tiếng ngáy khe khẽ, hàng lông mày giãn ra, trông thật an bình.

Chạy mau lên, chạy mau lên nào.

Tiểu Chu, ta ôm lấy nàng như cái năm nào ta ôm lấy cánh buồm ướt đẫm mưa. 

Chúng ta sẽ đốt lửa lò, quây quần bên nhau, hong khô tấm vải buồm. 

Chúng ta sẽ nắm tay nàng nhảy múa, những bài đồng d.a.o mà nàng nên được học từ khi mới lọt lòng, chúng ta sẽ cùng nhau hoàn thành nốt.

Chúng ta sẽ quay trở lại biển khơi. Tiểu Chu à.

Chúng ta sẽ về nhà.

(Hết)