Hầu phu nhân đặt tay mình lên tay Quỳnh Chi, giọng run run: "Hôm nay... hôm nay con bé thật sự đã đi gặp lão đạo kia rồi sao?"
Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️
Quỳnh Chi khẽ đáp: "Dạ phải. Tiên sư cũng đã nhận rồi ạ."
Hầu phu nhân nghe vậy thì giận tím gan, tay bà dùng sức mạnh hơn: "Tiên sư cái gì chứ! Hắn ta chỉ là một tên..."
Hận, thật sự là hận.
Đoan Nghi từ thuở nhỏ đã không giống những khuê tú khác, nó vốn là đứa trẻ nghịch ngợm, hiếu động quá mức.
Sau này, khi người ta bó chân cho nó, thì nó càng làm ầm ĩ, khóc lóc đòi sống đòi chết, khiến phủ Hầu gia suýt chút nữa bị nó quậy cho sập.
Mãi đến sau này, tính tình nó mới dần thay đổi.
Đến năm mười ba tuổi, cái tuổi đã có thể xem mặt gả chồng thì Hầu gia đột nhiên nói với bà một sự thật kinh hoàng: Đoan Nghi không phải là con gái ruột của bà.
Con gái của bà, khi vừa mới lọt lòng, đã bị người ta tráo đổi.
Mà người làm chuyện đó, không ai khác, chính là ông ta - chỉ vì đôi mắt mà ông ta cho là điềm gở kia.
Lúc ấy, bà thật sự muốn phát điên lên.
Rốt cuộc, Hầu gia đã nói với bà những gì?
"Cẩm Đường, lúc ấy ta đã muốn ném c.h.ế.t đứa bé này rồi, nhưng ta lại sợ nàng sẽ đau lòng trong tháng ở cữ.”
“Nếu không phải vì nàng, ta cần gì phải làm ra cái chuyện đổi con, nuôi con của người khác chứ? Nàng có hiểu được lòng ta không? Ta nể nàng là mẹ của đứa trẻ. Nếu không, ta đã đưa đứa bé kia về phủ, chỉ cần nói là con của một nữ nhân khác sinh ra, thì đã chẳng có chuyện phiền phức gì rồi?”
“Cẩm Đường à, Cẩm Đường của ta, xin nàng cũng hãy hiểu cho ta."
Hầu phu nhân Ngụy Cẩm Đường khẽ nhắm mắt.
Bà gả vào Mông Ân Hầu phủ này đã được hai mươi năm, người đời đều nói đây chẳng phải là một mối lương duyên tốt đẹp gì.
Mông Ân Hầu Trần Tín Trần Trung Phu kia, nếu tính ngược lên ba đời, thì chính là vị vua vong quốc của nước Trần.
Khi đại quân của triều đình đã tiến đến sát vách, hắn mới vội vã xin hàng.
Nghe đâu, để lấy lòng Đại Chu Thái Tổ mà hắn đã không tiếc lời nịnh bợ, đến mức khiến vị hoàng đế kia bật cười, rồi mới rộng lượng ban cho con cháu hắn cái tước vị Hầu gia.
Gia tộc như vậy, sống trong triều đại mới này, xem ra thì cái gì cũng có, nhưng thực chất lại chẳng có gì.
Cha bà, chỉ vì muốn cái danh Hầu phu nhân nghe cho kêu, mà cũng đành lòng gả bà vào đây.
Thế là bà sống cùng nam nhân ấy suốt hai mươi năm trời.
Tiền hồi môn của bà cứ thế đổ sông đổ biển, chỉ để lo toan chi tiêu cho hắn.
Những năm đầu, thì dốc sức nâng đỡ Dụ Vương gia, nhưng Dụ Vương gia lại gặp vận rủi.
Kế đến, bà lại vội vàng chuyển sang nâng đỡ Đôn Vương gia.
Thậm chí, đến cả những đạo sĩ mà hắn giao du, cũng được bà vội vàng mời vào phủ với cái danh xưng "tiên sinh" đáng kính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
"Ta một lòng trung thành với triều đình, chỉ cần có người tâu những lời này của ta lên thánh thượng, thì gia đình chúng ta sẽ đổi vận ngay thôi, Cẩm Đường ạ. Đến lúc đó, ta cũng sẽ được phong quan chức, còn nàng cũng sẽ được các phu nhân, mệnh phụ vây quanh xu nịnh, cuộc sống sẽ sung sướng hơn nhiều."
Những lời này, bà đã nghe suốt hai mươi năm qua rồi.
Nếu là trước đây, bà có lẽ đã thuận miệng phụ họa theo cho xong chuyện.
Nhưng không ngờ, tên đạo sĩ kia lại dám mở miệng nói rằng, mười ba năm về trước, bà đã hạ sinh một đứa con gái mang đôi mắt dị đồng, và đứa bé ấy có thể hóa giải nghiệp chướng do tổ tiên Trần gia gây ra.
Trần Tín lại giở cái bộ mặt dày mày dạn, vẫn cái kiểu dỗ dành bà đưa tiền như mọi khi, mà nói rằng: "Cẩm Đường à, chúng ta thật sự có một đứa con gái như vậy đấy."
Ngụy Cẩm Đường mở mắt, thoát khỏi những ký ức đau khổ như vừa bị dìm xuống nước.
Quỳnh Chi lo lắng hỏi: "Phu nhân, người lại đau đầu sao? Để nô tỳ đi tìm chút lá bạc hà cho người."
Bà khẽ xua tay, rồi nghe Quỳnh Chi báo: "Đại tiểu thư đã đến."
Trần Đoan Nghi bước vào phòng, trên tay còn bưng một chén canh.
Nàng nhẹ nhàng hành lễ, rồi ân cần hỏi han: "Mẹ đã thấy đỡ hơn chưa?"
Ngụy Cẩm Đường khẽ gật đầu, rồi hỏi: "Con mang gì đến vậy?"
"Dạ, hoàng kỳ hầm chim bồ câu. Món này bổ khí thăng dương ạ."
Quỳnh Chi lùi xuống phía sau, Đoan Nghi liền đến hầu bà uống canh.
Từng ngụm, từng ngụm một, đến khi cạn chén, bà mới cảm thấy lòng mình ấm áp hơn đôi chút.
Bà nắm lấy tay Đoan Nghi, giọng nghẹn ngào: "Ngày Đoan Thức trở về, ta... ta đã hành xử không tốt..."
Đoan Nghi giật mình, vội vàng quỳ xuống: "Cha mẹ không bao giờ có lỗi, người không thể..."
"Đoan Nghi!"
Đoan Nghi ngẩng đầu, thì thấy mắt mẹ đã ngấn lệ.
Những lời hiếu đạo nàng định nói nghẹn ứ ở cổ họng, nhưng không nói điều này, nàng lại không biết phải nói gì.
Nàng là tiểu thư khuê các, từ nhỏ đã được ma ma nuôi dưỡng, nên đối với mẹ, nàng luôn kính trọng nhưng lại thiếu đi sự gần gũi, thân thiết.
Ngụy Cẩm Đường nói: "Ngày mai con đến thăm ta, nhớ mang cả nó tới đây."
Đoan Nghi gật đầu. Nàng thực sự chưa từng nhìn thấy mẹ mình yếu đuối đến như vậy.
Trong phần lớn ký ức của nàng, mẹ luôn là một người đoan trang, lạnh nhạt và thờ ơ với tất cả mọi chuyện.
Nhưng giờ đây, trông bà như thể đã mắc phải một căn bệnh quái lạ nào đó, một thứ bệnh mà ngay cả các đại phu trong phủ cũng không thể chẩn đoán được.
Tiểu Trạo, nếu là Tiểu Trạo thì lúc này nàng sẽ làm gì?
Trần Đoan Nghi bất chợt nghĩ miên man.
Với người như nàng ấy, có lẽ sẽ chọn cách đơn giản nhất.