Trở Về Hầu Phủ

Chương 6



Trần Đoan Nghi đứng dậy, có chút ngượng ngùng ôm lấy mẹ vào lòng: "Con sẽ đưa muội ấy đến đây. Muội muội tuy sống bên ngoài, nhưng tính tình được nuôi dạy rất tốt, người nên vui mừng mới phải... đừng khóc nữa."

Căn phòng chìm vào sự tĩnh lặng tuyệt đối. 

Hai mươi năm qua, đây là lần đầu tiên Ngụy Cẩm Đường bật khóc thành tiếng, những giọt nước mắt lăn dài trên vạt áo của chính con gái mình.

------

Ngày tháng cứ thế trôi qua, điều khác biệt duy nhất là Hầu phu nhân cuối cùng cũng chịu gặp mặt mọi người. 

Tiểu Chu nói rằng, trước đây bà ấy chỉ là do động thai khí nên mới phải đóng cửa tịnh dưỡng.

Trong lòng ta không khỏi băn khoăn: "Chẳng lẽ chúng ta đã chọc giận bà ấy đến mức vậy sao?"

"Lời muội nói hôm đó rất tốt. Mẹ là do trong lòng tự mình không qua được," Tiểu Chu thở dài: "Giờ thì mọi chuyện đã qua rồi."

Những chuyện của người lớn trong phủ Hầu này, ta thật sự chẳng thể nào hiểu nổi. 

Ta chỉ có thể nghe theo lời Tiểu Chu, mỗi ngày cùng nàng ấy đến phòng Hầu phu nhân để thỉnh an.

Tiểu Chu thật sự rất lợi hại, không chỉ có thể dạy ta đọc sách viết chữ, mà còn có thể cùng Hầu phu nhân gảy đàn, thêu hoa. 

Ta có phần e ngại căn phòng của Hầu phu nhân, tủ trong phòng được đóng quá lớn, cửa sổ lại quá nhỏ, mỗi lần bước vào đều khiến ta cảm thấy âm u, lạnh lẽo. 

Nhưng chỉ cần Tiểu Chu ngồi xuống đó, cả căn phòng liền bừng sáng hẳn lên.

Ta thì không được như vậy. Ta vừa đặt chân vào, đã khiến Tô ma ma - người được Hầu phu nhân mời về để dạy dỗ lễ nghi cho ta - hoa mắt chóng mặt.

Hầu phu nhân từng nói, Tô ma ma là một bà lão đã về hưu từ trong cung, chuyên lo việc ăn ở cho công chúa. 

Bà đặc biệt mời người về phủ, chính là để ta có thể "thay da đổi thịt", chuẩn bị cho buổi yến tiệc mừng sinh nhật Đôn Vương phi sẽ diễn ra không lâu sau.

"Thay da đổi thịt" được ba ngày, lòng bàn tay ta đã bị cây trúc của Tô ma ma đánh cho sưng vù. 

Ta liền đến hỏi Hầu phu nhân: "Con không đi có được không?"

Vẻ mặt Hầu phu nhân thoáng chút phức tạp: "Vương phi nương nương đích thân gửi thiệp mời con."

Có lẽ nhận thấy kiểu khuyên bảo cứng rắn này không có tác dụng với ta, Hầu phu nhân bèn nói thêm: "Con ráng học cho tốt, rồi cũng sẽ có dịp ra ngoài đi dạo nhiều hơn, như vậy chẳng phải rất tốt sao?"

Quả thật là rất tốt.

Dù phủ Hầu này có rộng lớn đến đâu, ta cũng đã thấy chán ghét lắm rồi. 

Thế là ta đành phải tự động viên mình, tiếp tục dấn thân vào cuộc "đấu tranh" với Tô ma ma.

Trong khi đó, các lớp học văn hóa của ta cũng diễn ra vô cùng sôi động.

Chỉ riêng việc ta học được thành ngữ “Như hỏa như trà” này thôi đã khiến ta cảm thấy mình thật phi thường.

Vào những ngày như thế này, ta lần đầu tiên được nhìn thấy tuyết. 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Sáng sớm thức dậy, ta thấy bên ngoài sáng trưng, biết ngay là đã muộn giờ học buổi sáng của Tô ma ma. 

Ta vội vàng nhảy xuống khỏi chiếc giường , không may đầu va mạnh vào cột, nhưng chưa kịp kêu đau đã vội vàng gọi:

"Lý Ma ma! Con muộn rồi!"

Lý ma ma với vẻ mặt hiền từ vén màn bước vào, dịu dàng nói: "Tiểu thư, trời còn sớm lắm. Tuyết rơi rồi đấy."

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Nghe vậy, ta bỗng chốc tỉnh táo hẳn, vội vàng chạy ra ngoài. 

Quả nhiên, chỉ cần một chút ánh sáng mặt trời chiếu xuống, thì cả không gian bao la đã trở nên sáng bừng bởi tất cả đều phủ một màu trắng tinh khôi. 

Từng lớp ngói trên mái hiên đều chìm trong khung cảnh đất trời, khiến phủ Hầu gia dường như rộng lớn hơn, trở nên bao la vô bờ bến, giống như là...

Lý ma ma và thị nữ vội vã đuổi theo, không nói không rằng đã khoác lên người ta chiếc áo choàng dày cộm: "Tiểu tổ tông ơi! Người mà bị lạnh thì biết làm sao!"

Vừa lúc ấy, ta "hắt xì" một cái.

Thật không may, ngay lần đầu tiên được ngắm tuyết, ta đã bị Lý ma ma"kết án" mắc bệnh phong hàn. 

Mặc dù ta cảm thấy mình vẫn rất khỏe mạnh, nhưng dù sao thì cũng có thể trốn được mấy ngày luyện tập lễ nghi phiền phức. 

Hầu phu nhân cũng "bật đèn xanh" cho ta không cần phải đi thỉnh an, cứ thoải mái nghỉ ngơi dưỡng bệnh.

Tiểu Chu đến thăm ta. Thị nữ Thanh Hạnh của nàng còn mang theo một cây đàn. Vừa nhìn thấy, ta đã khổ sở mặt mày: "Hôm nay còn phải học đàn sao?"

Ta thực sự không có chút năng khiếu nào với việc đàn hát này. 

Thà bắt ta luyện viết cả trăm trang chữ to, hoặc là bắt ta đầu đội đĩa đứng chân tường hết một nén hương, còn hơn là phải luyện đàn nửa canh giờ đồng hồ.

Tiểu Chu véo má ta, rồi cười nói: "Hôm nay không học. Muội muốn nghe khúc nào? Ta sẽ đàn cho muội giải sầu, được không?"

Ôi chao, đúng là đãi ngộ dành cho "bệnh nhân" có khác. 

Ta cuộn tròn trong chăn ấm áp, cảm thấy trong lòng tràn ngập niềm vui sướng.

"Thật sự là cái gì cũng được sao? Nếu như ta chỉ biết ngân nga vài giai điệu, chứ không biết phổ nhạc thì sao?"

"Nếu như đàn không ra, thì coi như mười mấy năm học đàn của ta đều vứt đi."

Tiểu Chu cười híp mắt nhìn ta, đôi mắt đen láy cong cong như vành trăng khuyết. 

Ta chợt nhớ ra điều gì đó, khe khẽ ngân nga giai điệu rời rạc mà ta vẫn còn nhớ: "Đàn khúc này được không?"

Thứ âm thanh xa xăm, chỉ trong thoáng chốc đã trở nên thật sự sống động dưới những ngón tay của nàng. 

Ta cảm thấy trái tim mình, vốn dĩ mười mấy năm qua cứ chênh vênh, trôi nổi theo con sóng cuộc đời, giờ đây bỗng chốc vững vàng đậu xuống một bến bờ bình yên. 

Tiểu Chu cất tiếng hỏi: "Thế nào? Đàn có đúng không?"

Ta không thể thốt nên lời nào, chỉ biết gật gật đầu.