Trở Về Hầu Phủ

Chương 8



Vị phụ nhân bên cạnh Đôn Vương phi lại nói: "Tiếc rằng con cháu của nàng ấy, từ lâu đã không còn phong cốt như vậy nữa rồi."

Mọi người che miệng cười, Đôn Vương phi buông tay ta và Tiểu Chu ra, nhấp một ngụm trà, sắc mặt không hề thay đổi.

Tiểu Chu đột nhiên quỳ phịch xuống.

Ta giật mình, vội vàng quỳ theo nàng ấy.

Liền nghe nàng ấy nói: "Vương phi nương nương minh giám. Cầm Dương công chúa tuẫn quốc, là hành động kiên trung bậc nhất thiên hạ, nhưng người có chết, ắt cũng có người sống.” 

“Thái Tổ lưu lại cho Trần gia chúng con một dòng dõi, là ân huệ tột cùng, cũng là mệnh lệnh không thể trái. Sống tạm bợ đến ngày nay, đều là vì chữ "trung" mà thôi.” 

“Lời Thành Dương Hầu phu nhân nói về phong cốt, là dành cho bậc quân vương; nay minh quân ở trên, chúng con chỉ là thần tử, thật sự không dám nhận, cũng không dám gánh vác."

Trong giây lát, cả căn phòng chìm vào sự im lặng đến đáng sợ. 

Ta chỉ cảm thấy những kiến thức văn hóa mà Tiểu Chu đã nhồi nhét cho ta đều trở nên vô dụng, đầu óc ta thì hoàn toàn rối bời. 

Đôn Vương phi ngược lại mỉm cười nhìn Tiểu Chu, rồi đưa tay về phía nàng ấy: "Đứa trẻ ngoan, đứng dậy đi."

Đồng thời, bà ta cũng đỡ ta đứng dậy: "Trần Trung Phu lại có thể nuôi dạy được một cô con gái như vậy, thật khiến ta phải nhìn nhận lại. Hôm nay," Đôn Vương phi nói với mọi người xung quanh, "hai vị tiểu thư của Mông Ân Hầu phủ đều là những vị khách quý của ta. Các ngươi không được ăn nói lung tung, khiến các nàng ấy sợ hãi."

Các phu nhân vội vàng đáp lời, phụ họa theo. 

Ta nhìn sang Tiểu Chu, thì thấy nàng ấy vẫn chưa hoàn hồn sau cơn kích động vừa rồi.

Dưới lớp tay áo rộng thùng thình, ta nhẹ nhàng luồn tay mình qua nắm lấy tay nàng.

Những con người này, những lời nói này, ta thực sự đều không hiểu.

Ta chỉ biết một điều chắc chắn - bàn tay Tiểu Chu đang run rẩy.

Sau này khi nhớ lại buổi yến tiệc ở phủ Đôn Vương, ta mới nhận ra rằng đó căn bản không thể coi là một chuyến xuất du đúng nghĩa. 

Nó cũng giống như tất cả những buổi tiệc mà ta tham gia sau này, chẳng qua chỉ là di chuyển từ tòa nhà này sang tòa nhà khác, thậm chí những người ta gặp cũng không có gì khác biệt.

Đây chính là ý nghĩa thực sự của câu "quen tay hay việc" mà Tiểu Chu từng nói. 

Nàng ấy đã sống những ngày như vậy trong suốt nhiều năm trời.

Đêm hôm đó, Tiểu Chu và ta cùng nhau ôn lại gia sử của Mông Ân Hầu phủ. 

Thì ra vị Cầm Dương công chúa kia, chính là muội muội của vị vua vong quốc Trần Hậu Chủ, cũng là "cô tằng tổ mẫu" của chúng ta. 

Trần Hậu Chủ là một người hoang dâm vô độ, còn Cầm Dương công chúa lại muốn làm nên sự nghiệp, tiếc rằng thời thế đã quá khó khăn, nàng đành bất lực. 

Vào ngày thành bị phá, nàng lớn tiếng mắng nhiếc huynh trưởng của mình, tuyên bố rằng thà c.h.ế.t chứ không chịu nhục, rồi rút kiếm tự vẫn ngay trên điện.

"Vậy nên," ta cố gắng liên hệ những chuyện này với bản thân mình, "vị phu nhân hôm nay, bà ta... muốn chúng ta c.h.ế.t sao?"

Tiểu Chu từng dạy ta rằng biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. 

Ta không ngờ rằng ngay cả bản thân mình ta cũng chẳng hiểu rõ, thì làm sao có cơ hội mà "tham chiến" được chứ.

Ta ngây người.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Những vị phu nhân kia trông vẻ mặt rất đỗi thản nhiên, sao mà lúc trò chuyện, cười đùa lại có thể nói ra những chuyện kinh khủng như vậy?

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Tiểu Chu an ủi: "Không sao đâu, mọi chuyện qua rồi, đừng sợ."

Nàng ấy vừa cười vừa nói, nhưng trong đôi mắt vẫn chưa thôi sợ hãi.

“Người bên ngoài kia hình như không ưa gì chúng ta, đúng không?"

"Bọn họ trước đây cũng vậy sao? Hay là tại ta, tại ta có đôi mắt khác người..."

Nàng ấy vội vàng cắt ngang lời ta: "Không phải đâu. Tiểu Trạo, muội đừng suy nghĩ miên man."

Nhưng trong lòng ta đã mơ hồ đoán ra được điều gì đó. 

Có một chuyện mà ta vẫn luôn không thể hiểu nổi, hay đúng hơn là không dám đối diện, thì nay dường như đã có đáp án.

Ta khẽ hỏi: "Tiểu Chu này. Nam Hải và Kinh thành cách nhau xa như vậy, tại sao chúng ta lại có thể bị ôm nhầm được chứ? Có phải là do đôi mắt khác lạ của ta sẽ gây ra sóng gió... nên người ta đã đưa ta đi, đúng không?"

Tiểu Chu, người vốn hiểu rõ mọi chuyện, lần này lại im lặng không đáp. 

Chúng ta nằm cạnh nhau, ngơ ngác nhìn lên trần nhà. 

Cả hai đứa năm nay vừa tròn mười ba. 

Hôm nay, có người đã chất vấn chúng ta, tại sao không đi c.h.ế.t đi.

Sau một quãng thời gian im lặng rất lâu, Tiểu Chu bỗng lên tiếng: "Tiểu Trạo, muội kể cho ta nghe về biển cả đi.”

“Nếu như ở ngoài khơi, vào khoảng thời gian này trong năm sẽ có gió tây bắc," 

Ta hít hít mũi, rồi tiếp lời: "Gió mà đổi hướng, thì vị trí của cột buồm và cánh buồm cũng phải điều chỉnh theo, nếu không thuyền sẽ đi chệch hướng ngay."

"Vậy là người ta chỉ dựa vào sức gió thổi căng cánh buồm mà đi sao?"

"Khi gặp phải sóng lớn, cánh buồm sẽ chẳng có tác dụng gì đâu, phải nhanh chóng hạ buồm xuống, rồi dùng sức chèo thuyền mà đi tiếp."

“Vậy chắc muội chèo thuyền giỏi lắm."

"Ta chèo cũng tàm tạm." Ta cười đáp.

Tiểu Chu liền hỏi: "Muội có thấy ta có thể học được không?"

"Ngươi đương nhiên là học được rồi!" Ta khẳng định, "Tỷ cái gì cũng biết. Tỷ thông minh như vậy cơ mà."

Tiểu Chu cũng bật cười.

Nàng ấy nói: "Lúc đó mẹ nói với ta rằng, ta không phải là con gái ruột của Trần gia. Muội biết lúc đó ta đã nghĩ gì không? Ta cảm thấy nhẹ nhõm. Nhưng sau này ta mới hiểu ra, không phải là con gái của Trần gia, nhưng lại nhận quá nhiều ân huệ từ họ, cả đời cũng không trả hết.” 

“Ta cũng có những việc không làm được, Tiểu Trạo ạ. Ta nhảy không cao, chạy cũng chẳng nhanh.” 

“Nếu ra khơi, chắc chắn ta sẽ không thể tự nuôi sống nổi mình. Muội so với ta, giỏi giang hơn nhiều. Cho dù năm xưa có người cố ý tráo đổi chúng ta hay không, thì đó cũng đâu phải là lỗi của chúng ta, Tiểu Trạo.” 

“Hơn nữa, muội biết không? Đôi khi ta lại cảm thấy rằng, muội không lớn lên ở cái nơi này, thật sự là quá tốt..."

Giọng nói của Tiểu Chu càng về sau càng run rẩy. 

Ta chỉ cảm thấy như có thứ gì đó nghẹn ứ ở cổ họng, khiến lồng n.g.ự.c ta đau nhói.