Trở Về Hầu Phủ

Chương 9



Ta vội đáp: "Ai bảo tỷ phải tự mình nuôi sống bản thân chứ? Ở đây, chúng ta sẽ cùng nhau ở lại. Lúc về, chúng ta cũng sẽ cùng nhau về.” 

“Tỷ biết gì ta sẽ học, ta biết gì cũng sẽ dạy lại cho tỷ. Ta dám chắc rằng, dù là ở Kinh thành hay Nam Hải, cũng không thể tìm được ai lợi hại hơn chúng ta đâu.” 

“Mấy cái Vương phi, phu nhân, thánh thượng, hầu gia... có gì mà đáng tự đắc chứ? Cứ thử ngồi thuyền mà xem, rồi cũng nôn thốc nôn tháo cả ngày thôi.” 

“Tiểu Chu, tỷ đừng sợ bọn họ, cũng đừng bao giờ nghe lời bọn họ."

Tiểu Chu nghe vậy thì bật cười. Nàng ấy đáp lại: "Được. Ta nghe theo lời muội."

---------------------------

Tuyết vào dịp Tết, quả nhiên là không giống như những ngày thường, tuyết lẫn với rất nhiều mảnh giấy đỏ vụn, và cả mùi thuốc pháo nổ rền rĩ. 

Ở đây lâu rồi, ta cũng đã có những hiểu biết nhất định về tuyết.

Hầu phu nhân ngồi ở vị trí chủ tọa, tay thoăn thoắt tính toán trên bàn tính, còn ta và Tiểu Chu - thực ra chủ yếu là Tiểu Chu - ngồi bên dưới giúp bà đối chiếu sổ sách. 

Nhà nào năm nào biếu tặng bao nhiêu lễ vật, năm nay còn bao nhiêu, tất cả đều phải tính toán cho thật rõ ràng. 

Ta thật sự không hiểu nổi, nếu như việc ra vào đều cần phải khớp nhau như vậy, thì chẳng phải mọi người cứ dứt khoát không biếu tặng gì nữa thì sẽ tiện lợi hơn sao?

Hầu phu nhân lên tiếng: "Lần trước trong buổi tiệc sinh thần của Đôn Vương phi, các con đã được Vương phi để mắt đến, làm rất tốt. Xem thử đến dịp Tết này có cơ hội nào gặp gỡ Vương phi lần nữa không, nếu như bà ấy thật sự để tâm đến các con, thì sau này việc tìm mối gả chồng cũng sẽ dễ dàng hơn nhiều."

Thân thể Tiểu Chu cứng đờ lại, nàng ấy khẽ đáp: "Dạ, mẹ."

Ta không lên tiếng, Hầu phu nhân cũng chẳng để ý, bà ấy thừa biết cái việc "được để mắt" kia không liên quan gì đến ta.

Căn phòng lại chìm vào sự tĩnh mịch, chỉ còn tiếng lạch cạch của bàn tính và tiếng sột soạt của giấy bút. 

Bỗng từ tiền viện có một nha hoàn chạy vào, báo rằng lão gia cho mời đại tiểu thư qua. 

Hầu phu nhân hiện giờ bụng đã lớn, những khi có việc cần nữ quyến đi cùng, lão gia đều sai Tiểu Chu đi.

Lần này có thể xem như là lần đầu tiên ta và Hầu phu nhân ở riêng với nhau. 

Kể từ khi đến phủ Hầu đến nay, mối quan hệ giữa ta và bà ấy vẫn luôn rơi vào tình cảnh vô cùng gượng gạo. 

Thường thì ta chỉ đi theo Tiểu Chu ậm ừ cho qua chuyện, ngay cả một tiếng "mẹ" cũng chưa từng gọi.

Hầu phu nhân ngước mắt lên nhìn ta, rồi hỏi: "Con nhìn ta làm gì?"

Ta chợt rùng mình, chẳng hiểu vì sao, buột miệng thốt lên: "Người không nên ép tỷ ấy như vậy."

Gương mặt phu nhân giờ đây chỉ còn vẻ mặt ngạc nhiên.

 

"Tỷ tỷ…Lần trước tỷ ấy bị dọa sợ hãi lắm, người biết không?" 

Ta nuốt nước bọt, nói năng trôi chảy hơn: "Người ngoài kia, đều có ác ý với phủ Hầu, người lại ép tỷ tỷ ra ngoài giao tiếp, trong lòng tỷ ấy sẽ rất khó chịu."

 

Phu nhân như thể bị ta chọc cười: "Đoan Nghi là đại tiểu thư của Mông Ân Hầu phủ. Ta, Hầu gia, những người trong phủ này, ở ngoài kia ai mà chẳng khó khăn? Nuôi dưỡng trong khuê phòng, không thấy phong ba, thì có thể một mình giữ mình trong sạch sao?"

"Nhưng người là mẹ của tỷ ấy. Người nên che chở cho tỷ ấy, an ủi tỷ ấy——"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

"Ta cần con dạy ta làm mẹ sao?"

Giọng của Hầu phu nhân đột nhiên cao vút. Quỳnh Chi vội vàng tiến lên xoa dịu cho bà, nhưng bị bà ấy hất tay ra: "Con cảm thấy loại mẹ như vậy là tốt sao? Ai lại làm như vậy? Người mẹ nuôi dưỡng con, một nữ nhân làm nghề cá ở vùng biên giới hẻo lánh? Bà ta đã nuôi dưỡng con thành cái dạng gì, ta lại nuôi dưỡng con gái của bà ta thành cái dạng gì?"

Ngực bà kịch liệt phập phồng, vẻ mặt như muốn khóc. 

Thật quá hoang đường, bà vô cớ chất vấn ta như vậy, còn ta thì có gì oan ức?

Ta hỏi: "Con là cái dạng gì? Là do người muốn con thành cái dạng gì, chẳng phải con đã biến thành cái dạng đó rồi sao?” 

“Con học lễ nghi của các người, học tư thế của các người, khổ sở vất vả, thay đổi tất cả, chỉ để ra ngoài cho người ta sỉ nhục, bọn họ vây quanh nhìn con như nhìn con khỉ ngoài đường, người biết không?"

Quỳnh Chi nói: "Nhị tiểu thư, phu nhân còn đang mang thai, người nói năng cẩn thận một chút--"

"Đôi mắt của con thì trách dòng m.á.u Trần gia, không trách ta được!” 

“Ta không có lỗi với bất kỳ ai trong Trần gia! Ta đã sinh con đẻ cái cho Trần Tín, ta cũng đã sinh con đẻ cái cho Trần Quốc đã chết! Trời đã muốn hắn chết, ta vẫn sinh con đẻ cái cho hắn..."

Hầu phu nhân ôm bụng, từ từ ngồi xuống.

Ta lắc đầu: "Ta không phải là người Trần gia mà người nói. Nhà ta ở Nam Hải, ta muốn về nhà."

Chẳng ai để ý đến lời ta, vạt áo Hầu phu nhân ướt đẫm, dưới chân có một vũng nước. 

Quỳnh Chi lớn tiếng: "Phu nhân đã trở dạ rồi! Mau mời bà đỡ đến!"

Không ngoài dự đoán, ta lại bị áp giải quỳ trong từ đường, chỉ là lần này không có Tiểu Chu ở bên cạnh ta.

Ta và bài vị tổ tông Trần gia nhìn nhau. Những tấm thẻ gỗ đen bóng, từng cái từng cái lướt qua, không có một ai ta quen biết, càng không có vị công chúa được cho là có đôi mắt giống ta.

Sao ta lại là người Trần gia chứ?

Vừa đói vừa lạnh, không biết qua bao lâu, cánh cửa từ đường cuối cùng cũng được mở ra.

Người đến là Lý ma ma, tay còn cầm chiếc áo choàng ta thường mặc. 

Bà trùm áo choàng lên người ta: "Tiểu tổ tông ơi! Coi như là không gây ra đại họa rồi, phu nhân đã sinh, mẹ tròn con vuông."

Ta rụt vào lòng Lý ma ma hai chân đều run rẩy. 

Bà vỗ nhẹ lưng ta: "Sợ hãi lắm rồi phải không? Lần này thì biết lợi hại rồi, sau này không thể cãi lời phu nhân như vậy nữa. Lần này thật sự là tổ tông phù hộ."

Ta lại nhớ đến mấy tiếng kêu gần như thê lương của Hầu phu nhân lúc cuối. 

Ngay khi cánh cửa lớn khép lại sau lưng chúng ta, ta rùng mình một cái thật mạnh.

Tiểu Chu nói với ta tên của đệ đệ mới sinh, gọi là Gia Minh.

Lại nói mình đã làm hai đôi miếng bảo vệ đầu gối cho Hầu phu nhân, vừa hay dùng khi ở cữ, muốn cùng ta đi tặng. 

Nói đông nói tây một hồi, cuối cùng cũng lo lắng hỏi ta: "Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì với mẹ vậy?"

Fanpage chính thức: Tiểu Lạc Lạc Thích Ăn Dưa, fl Lạc nhé, iu các bạn ❤️

Ta đáp: "Ta cũng không biết."

Tiểu Chu lại hỏi: "Có cần ta đi cùng muội để tạ lỗi không?"

Ta lắc đầu.