"Nhà mình rộng thế này, chẳng lẽ không đủ chỗ ở à?"
"Vật chất thế nào, mẹ không quan tâm."
Phải rồi.
Với điều kiện của nhà tôi hiện tại, cần gì phải bận tâm mấy chuyện đó?
Hơn nữa, ông bà nội tôi dù nghèo nhưng trọng tình nghĩa, cha tôi cũng là người thật thà đáng tin cậy.
Còn gì để chê bai nữa đâu?
Nhìn hai người nắm tay nhau, tôi cũng thấy yên lòng.
Ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm giác như thế giới cũng rộng lớn hơn.
Nếu tôi đoán không nhầm...
Chỉ thêm hai, ba năm nữa, tôi sẽ được gặp lại chính mình ở kiếp trước.
18.
Ngày 7 tháng 4 năm 1991...
Một ngày đầy tuyệt vọng.
Mẹ tôi ôm đứa con bé bỏng trong lòng, khóc đến không thở nổi trong bệnh viện.
Đứa bé gái mới tròn một tuổi…
Vừa được bác sĩ chẩn đoán mắc chứng chậm phát triển trí tuệ.
Vì căn bệnh này, khả năng ngôn ngữ, nhận thức thế giới, hành vi của con bé kém hơn rất nhiều so với trẻ bình thường.
Những đứa trẻ bằng tuổi đã bi bô tập nói, đã chạy nhảy khắp nơi.
Còn con bé...
Chỉ biết khóc, chỉ có thể cựa quậy trong vô thức.
Nó gần như không phản ứng với người khác, cứ như thể đang sống trong một thế giới tách biệt, một đứa trẻ vĩnh viễn không thể tỉnh táo.
Tôi đưa tay ra, muốn an ủi mẹ.
Nhưng khi chưa kịp chạm vào mái tóc bà, cả người tôi đã run rẩy dữ dội, không dám tiến thêm một bước nào nữa.
Tôi đã thấy chính mình của kiếp trước hàng trăm lần trong giấc mơ.
Tôi từng hy vọng có thể cùng tồn tại với bản thân mình trong thực tại.
Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng...
Kiếp trước của tôi sẽ ra đời trong hình hài này.
Mẹ tôi nước mắt đầm đìa, nhìn tôi trong tuyệt vọng:
"Mẹ ơi… Mẹ ơi… Con phải làm sao bây giờ?"
Tôi khẽ hỏi:
"Nếu con bé cứ mãi như thế này… con có từ bỏ nó không?"
Bà sững người, sau đó kiên quyết lắc đầu:
"Dĩ nhiên là không! Nó là con gái của con mà, là đứa con mà con đã mong chờ suốt bao lâu nay mà! Dù có phải đi khắp cả nước, con cũng phải chữa khỏi cho nó!"