Trở Về Năm 70, Tôi Giúp Ngoại Hoàn Thành Tâm Nguyện

Chương 12



Tôi thầm nghĩ, có lẽ là do chăm sóc bản thân tốt trong suốt mười mấy năm qua.  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Nếu vậy…  

 

Tôi có thể tránh được bệnh ung thư không?  

 

Nhưng câu hỏi ấy, tôi không dám thốt ra.  

 

Tôi chỉ ôm chặt tờ kết quả, rời khỏi bệnh viện với tâm trạng nhẹ nhõm hơn hẳn.  

 

Ngày rời khỏi Thượng Hải, Đinh Kiến Quốc thành khẩn nói với tôi:  

 

"Quế Lan, con cái cũng lớn rồi. Tôi nghĩ… có lẽ mối quan hệ của chúng ta có thể tiến xa hơn một chút."  

 

Tôi mỉm cười, nhẹ nhàng ngắt lời anh:  

 

"Tình đồng chí cách mạng là thứ bền vững nhất. Chuyện đời rất khó nói, sao phải bó buộc vào mấy chuyện tình cảm vụn vặt?"  

 

Anh ấy lặng đi, ánh mắt đầy thất vọng, giống như những lần trước.  

 

Nhưng tôi thực sự nghĩ như vậy. 

 

17.

 

Ba tháng sau, một ngày nọ...

 

Mẹ tôi vừa tan làm về, hớn hở như nhặt được vàng.

 

Bà vừa cười vừa kể:

 

"Hôm nay con gặp lại một người quen cũ nè!"

 

Tôi ngước lên:

 

"Ai vậy?"

 

"Bạn cùng bàn hồi cấp ba của con. Giờ cậu ấy được điều về làm cảnh sát giao thông rồi."

 

Nghe vậy, tôi giật b.ắ.n người, lập tức đứng phắt dậy.

 

Giọng tôi căng như dây đàn:

 

"Tên gì?!"

 

Mẹ tôi bất ngờ nhìn tôi, cảnh giác hỏi:

 

"Mẹ làm sao thế?"

 

Tôi nuốt khan, gắng giữ bình tĩnh:

 

"Người đó… có phải tên là Chu Hằng không?"

 

Mẹ tôi chớp mắt, gật đầu:

 

"Đúng vậy ạ. Nhưng mẹ này, mẹ không được gây chuyện đâu đấy! Chúng con chỉ là bạn học bình thường thôi."

 

Bà nghiêm túc cảnh cáo tôi:

 

"Con cũng 21 tuổi rồi, mẹ không thể can thiệp vào việc tự do kết bạn của con nữa!"

 

Tôi hít sâu, chậm rãi đáp:

 

"Không sao cả, con nói đúng."

 

"Chỉ là… tuần sau, mời cậu Chu ấy về nhà ăn cơm đi."

 

Mẹ tôi há hốc mồm:

 

"Thật không ạ?!"

 

Tôi gật đầu chắc nịch.

 

Bữa cơm này… dĩ nhiên là phải mời rồi.

 

Dù sao, cậu cảnh sát giao thông Chu Hằng kia...chính là cha tôi ở kiếp trước mà.

 

Cuối cùng, dù vòng vèo thế nào, cha mẹ tôi vẫn lại gặp nhau.

 

Mối quan hệ của họ phát triển thần tốc.

 

Vốn dĩ hai người đã có chút tình cảm từ thời còn đi học, giờ gặp lại sau bao năm, chẳng khác gì vừa gặp đã yêu.

 

Lại thêm tôi tác động hết sức, chẳng bao lâu sau, họ đã tiến tới bàn chuyện cưới xin.

 

Năm sau, cả hai ngượng ngùng nói với tôi rằng muốn kết hôn.

 

Tôi sảng khoái gật đầu:

 

"Tốt tốt, tới bến luôn đi!"

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cha tôi hơi do dự:

 

"Nhà con ở quê, điều kiện không được tốt lắm ạ…"

 

Tôi mỉm cười:

 

"Không sao, nhà này cũng từ quê ra mà."

 

Cha tôi gãi đầu, tiếp tục:

 

"Con còn một cậu em trai, cha mẹ không giúp được nhiều... Nhưng con đã tiết kiệm được ít tiền, nhất định sẽ không để em ấy chịu khổ."

 

Tôi lặng người trong giây lát.

 

Mẹ tôi sợ tôi phản đối, vội vàng nắm c.h.ặ.t t.a.y cha:

 

"Mẹ, con không sợ đâu! Bọn con có thể ở ký túc xá, lương tháng cũng đủ sống thoải mái rồi."

 

Chu Hằng siết tay bà thật chặt, ánh mắt đầy xúc động.

 

Tôi cười nhẹ, chậm rãi nói:

 

"Ai bảo hai đứa ở ký túc xá?"

 

"Nhà mình rộng thế này, chẳng lẽ không đủ chỗ ở à?"

 

"Vật chất thế nào, mẹ không quan tâm."

 

Phải rồi.

 

Với điều kiện của nhà tôi hiện tại, cần gì phải bận tâm mấy chuyện đó?

 

Hơn nữa, ông bà nội tôi dù nghèo nhưng trọng tình nghĩa, cha tôi cũng là người thật thà đáng tin cậy.

 

Còn gì để chê bai nữa đâu?

 

Nhìn hai người nắm tay nhau, tôi cũng thấy yên lòng.

 

Ngước lên nhìn bầu trời xanh thẳm, cảm giác như thế giới cũng rộng lớn hơn.

 

Nếu tôi đoán không nhầm...

 

Chỉ thêm hai, ba năm nữa, tôi sẽ được gặp lại chính mình ở kiếp trước.

 

18.

 

Ngày 7 tháng 4 năm 1991...

 

Một ngày đầy tuyệt vọng.

 

Mẹ tôi ôm đứa con bé bỏng trong lòng, khóc đến không thở nổi trong bệnh viện.

 

Đứa bé gái mới tròn một tuổi…

 

Vừa được bác sĩ chẩn đoán mắc chứng chậm phát triển trí tuệ.

 

Vì căn bệnh này, khả năng ngôn ngữ, nhận thức thế giới, hành vi của con bé kém hơn rất nhiều so với trẻ bình thường.

 

Những đứa trẻ bằng tuổi đã bi bô tập nói, đã chạy nhảy khắp nơi.

 

Còn con bé...

 

Chỉ biết khóc, chỉ có thể cựa quậy trong vô thức.

 

Nó gần như không phản ứng với người khác, cứ như thể đang sống trong một thế giới tách biệt, một đứa trẻ vĩnh viễn không thể tỉnh táo.

 

Tôi đưa tay ra, muốn an ủi mẹ.

 

Nhưng khi chưa kịp chạm vào mái tóc bà, cả người tôi đã run rẩy dữ dội, không dám tiến thêm một bước nào nữa.

 

Tôi đã thấy chính mình của kiếp trước hàng trăm lần trong giấc mơ.

 

Tôi từng hy vọng có thể cùng tồn tại với bản thân mình trong thực tại.

 

Nhưng tôi chưa bao giờ nghĩ rằng...

 

Kiếp trước của tôi sẽ ra đời trong hình hài này.

 

Mẹ tôi nước mắt đầm đìa, nhìn tôi trong tuyệt vọng:

 

"Mẹ ơi… Mẹ ơi… Con phải làm sao bây giờ?"

 

Tôi khẽ hỏi:

 

"Nếu con bé cứ mãi như thế này… con có từ bỏ nó không?"

 

Bà sững người, sau đó kiên quyết lắc đầu:

 

"Dĩ nhiên là không! Nó là con gái của con mà, là đứa con mà con đã mong chờ suốt bao lâu nay mà! Dù có phải đi khắp cả nước, con cũng phải chữa khỏi cho nó!"

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com