Trở Về Năm 70, Tôi Giúp Ngoại Hoàn Thành Tâm Nguyện

Chương 11



Công việc này rất hợp với bà, mỗi ngày chơi đùa cùng bọn trẻ, không phải dãi nắng dầm mưa.  

 

Lúc rảnh, mẹ tôi còn phụ giúp trông coi cửa hàng.  

 

Cậu út thì… quá tệ, thật sự học không vào nổi.  

 

Học xong cấp hai, cậu đi lính.  

 

Sau khi vào quân đội, được rèn giũa một trận, tính tình cũng trở nên điềm tĩnh hơn nhiều.  

 

Còn tôi…  

 

Bước sang tuổi bốn mươi, tâm lý cũng dần thay đổi.  

 

Lúc mới xuyên tới đây, tôi bị đói rét dồn đến đường cùng, chỉ có thể cắm đầu tiến về phía trước.  

 

Nhưng giờ đây...  

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi bắt đầu lo lắng về tương lai.  

 

Tôi đã thay đổi quỹ đạo quá khứ.  

 

Dì cả không bị gửi đi, được học hành đàng hoàng, cuối cùng đến Thượng Hải.  

 

Cậu út không c.h.ế.t vì bệnh, thuận lợi lớn lên, trở thành quân nhân.  

 

Hai người họ, tôi không lo lắng.  

 

Dù tương lai có thế nào, họ cũng đã vượt qua được số phận.  

 

Chỉ có mẹ tôi…  

 

So với kiếp trước, bà gần như không khác gì cả.  

 

Công việc vẫn y như vậy, cuộc sống cũng không có thay đổi gì lớn.  

 

Vậy… bà sẽ gặp ai?  

 

Nếu không phải bố tôi kiếp trước, thì liệu có còn tôi của hiện tại hay không?  

 

Còn một chuyện nữa…  

 

Kiếp trước, bà ngoại tôi mắc ung thư, qua đời ở tuổi ngoài năm mươi.  

 

Vậy nghĩa là…  

 

Mười mấy năm nữa, tôi cũng sẽ c.h.ế.t sao?  

 

Nghĩ đến cái chết, tôi hoảng sợ đến tột cùng.  

 

Tôi sợ hãi bản thân mình, gầy gò, tiều tụy, da bọc xương.  

 

Tôi sợ nỗi đau giày vò thân xác, sợ cảm giác tuyệt vọng, lạnh lẽo.  

 

Tôi càng sợ hơn… thế giới sau khi chết.  

 

Ngày hôm đó, tôi ngồi ngẩn người trước tờ lịch, chìm vào dòng suy nghĩ miên man.  

 

Đúng lúc ấy, điện thoại reo lên...  

 

Là Đinh Kiến Quốc gọi đến.

 

"Muốn đến Thượng Hải chơi một chuyến không? Tôi dẫn cô đi ngắm Hoàng Phố thời đại mới."

 

Tôi thẳng thừng từ chối:

 

"Không muốn đâu, tôi thích cuộc sống ở trấn nhỏ thôi."

 

Anh ấy bật cười:

 

"Vậy thì làm sao bây giờ? Tôi đã bảo Tiểu Đàm đến đón cô rồi, chắc sắp tới nơi rồi đấy."

 

Tôi nghiến răng:

 

"Dù thế nào tôi cũng không đi."

 

Thực ra, huyện tôi cách Thượng Hải không xa, chỉ mất khoảng 5-6 tiếng tàu hỏa là đến nơi.

 

Nhưng tôi hiếm khi đặt chân đến đó.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Dù sao thì thời kỳ dốc sức bươn chải đã qua rồi.

 

Bây giờ, tôi có trong tay một cửa hàng thời trang cao cấp, dưới trướng có bảy, tám thợ may lành nghề, buôn bán thuận lợi, ngày kiếm bạc triệu cũng chẳng phải nói quá.

 

Nhà tôi có một khu vườn rộng rãi, bố trí cầu nhỏ, suối chảy, hoa cỏ tươi tốt.

 

Tôi còn thuê riêng một chị giúp việc giỏi nấu ăn, cả ngày chỉ việc thưởng trà, đọc sách, trồng hoa.

 

Cuộc sống như vậy không phải rất sung sướng sao?

 

Tôi lười phải ra ngoài, huống chi là chạy đến Thượng Hải bận rộn.

 

Anh ấy vội vã giải thích:

 

"Khoan đã! Gọi cô đến, thực ra có hai chuyện... Một là con tôi tổ chức tiệc đính hôn. Hai là đứa lớn nhà cô có một buổi diễn thuyết quan trọng, cô qua cho con bé một bất ngờ đi."

 

Tôi do dự một chút, rồi gật đầu đồng ý.

 

Thực ra, vừa rồi trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ...

 

Tôi muốn đến bệnh viện Thượng Hải kiểm tra sức khỏe tổng quát.

 

16.

 

Kiếp trước, bà ngoại tôi c.h.ế.t vì ung thư phổi.

 

Lúc phát hiện ra bệnh, đã là giai đoạn cuối, không thể cứu chữa.

 

Nhưng nếu tôi kiểm tra sức khỏe mỗi năm, chú ý giữ gìn…

 

Liệu tôi có tránh khỏi số phận đó không?

 

Liệu tôi có thể thay đổi vận mệnh, không phải c.h.ế.t sớm?

 

Chuyến này đi Thượng Hải, tôi dắt theo cả mẹ tôi.

 

Bà ấy được nghỉ hè, cũng chẳng có việc gì làm.

 

Trên đường đi, mẹ tôi luyên thuyên không ngừng, hỏi mãi hỏi mãi:

 

"Mẹ chắc chắn mình đến sẽ là bất ngờ, chứ không phải là kinh hoàng đó nha?"

 

"Chúng ta sẽ ở nhà chú Đinh hay sao mẹ?"

 

"Dự tiệc đính hôn thì có cần chuẩn bị quà không mẹ?"

 

Tôi nhìn chằm chằm vào mẹ mình, càng cảm thấy…  

 

Trải nghiệm cuộc sống thực sự có thể thay đổi một con người.  

 

Kiếp trước, mẹ tôi hướng nội, rụt rè, không thích giao tiếp với ai.  

 

Nhưng bây giờ, bà lắm lời như chim sẻ ngoài cửa sổ, nói mãi không dứt.  

 

Bản năng làm mẹ khiến tôi kiềm chế ý muốn bịt miệng bà, nhẫn nại trả lời từng câu:  

 

"Chỉ cần chúng ta không lên sân khấu gây chuyện, thì đây chính là một bất ngờ."  

 

"Tới đó mình ở khách sạn, đừng làm phiền chú Đinh."  

 

"Quà thì mẹ chuẩn bị xong rồi. Mẹ mang theo vải và thợ may, định may cho chị Tiểu Đinh một bộ sườn xám."  

 

Hiện tại, việc làm ăn của Đinh Kiến Quốc còn lớn hơn cả tôi.  

 

Anh ấy có chí tiến thủ, đã mở được hai chợ đầu mối thiết bị điện ở Thượng Hải, bây giờ còn hợp tác với người khác nhận thầu công trình.  

 

Con gái anh ấy sau khi chữa khỏi bệnh tim, tiếp tục học tập và làm việc tại Thượng Hải, trở thành một người Thượng Hải thực thụ.  

 

…  

 

Đến Thượng Hải, xong việc, tôi lặng lẽ đến bệnh viện, làm một cuộc kiểm tra sức khỏe tổng quát.  

 

Kết quả...  

 

Các chỉ số đều cực kỳ tốt.  

 

Bác sĩ nhìn qua kết quả, mỉm cười:  

 

"Cơ thể cô duy trì ở mức của người ba mươi tuổi, rất khỏe mạnh." 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com