Trở Về Năm 70, Tôi Giúp Ngoại Hoàn Thành Tâm Nguyện

Chương 6



Bí thư thôn đến mấy lần, đứng ngoài sân chửi rủa om sòm, nhưng chúng tôi nhất quyết không mở cửa.  

 

Tối hôm đó, ông ta xách theo một cây rìu, đứng lì trong sân, ánh mắt âm trầm đáng sợ.  

 

Nhìn bộ dạng hằm hằm của ông ta, tôi thật sự kinh hãi.  

 

Có cảm giác chỉ chớp mắt một cái, ông ta sẽ vung rìu c.h.é.m thẳng vào cửa nhà tôi.  

 

8.  

 

Tôi sợ muốn chết, nhưng vẫn ôm chặt một cây rìu, ngồi trong bóng tối.  

 

Tôi nghĩ...  

 

Nếu ông ta dám xông vào, tôi sẽ liều mạng với ông ta!  

 

May thay, sau hai tiếng đồng hồ căng thẳng, ông ta cuối cùng cũng tức tối bỏ đi.  

 

Chúng tôi cố thủ trong nhà suốt năm ngày liền.  

 

Đến ngày thứ năm, người của huyện đã đến.  

 

Họ áp giải bí thư thôn đi ngay lập tức, xác nhận tội tham ô tiền trợ cấp của ông ta là sự thật.  

 

Không chỉ thế, ông ta còn bòn rút không ít tiền của dân làng, tất cả đều sẽ bị xử lý.  

 

Sau đó, họ thông báo với tôi...  

 

Chính quyền đã chính thức công nhận danh hiệu liệt sĩ của ông ngoại tôi.  

 

Chủ tịch huyện đích thân sắp xếp cho tôi một công việc ổn định, có thể nuôi sống cả gia đình.  

  

 

Hôm tôi rời làng, cả thôn đều đổ ra xem.  

 

Họ xì xào bàn tán, ánh mắt đầy khó chịu.  

 

Vốn dĩ, họ đã ngứa mắt vì tôi làm việc không nhanh bằng họ.  

 

Giờ lại thêm chuyện tôi dám đứng lên đấu tranh, càng khiến họ vừa e dè, vừa căm ghét.

 

Vậy nên, tôi chỉ khẽ gật đầu với hai người phụ nữ trong làng đối xử với tôi không đến nỗi tệ, coi như lời tạm biệt.

 

Nhưng đúng lúc chúng tôi bước lên chiếc xe hàng của huyện, đám phụ nữ trong thôn bất ngờ vây lại.

 

Tôi lập tức căng thẳng, vươn tay che chở ba đứa nhỏ.

 

Một mụ béo bước ra, lên tiếng:

 

"Quế Lan, cô định cứ thế mà đi à?"

 

Tôi nhíu mày.

 

Tôi còn lạ gì mụ này...chính là kẻ hay xỉa xói tôi nhất!

 

Lần này kéo người đến đây, không chừng lại muốn gây chuyện.

 

Tôi đứng chặn trước mặt bọn trẻ, mím môi không nói một lời.

 

Mụ ta thấy vậy, giọng càng cao lên mấy phần:

 

"Nói gì đi chứ!"

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Tôi chán ngán thở dài:

 

"Có chuyện gì không?"

 

Mụ béo nhìn tôi chằm chằm, sau đó đột ngột rút từ sau lưng ra một cái túi.

 

"Nè."

 

Tôi cảnh giác liếc qua cái túi căng phồng, nghi ngờ hỏi:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Gì đây?"

 

Mụ ta ngập ngừng một chút, rồi gắt nhẹ:

 

"Cho cô đó, cầm lấy đi! Cả đêm qua chúng tôi cùng nhau may ít quần áo cho cô..."

 

Một giọng khác vang lên:

 

"Phải đó, chuyện của bí thư thôn, chúng tôi cũng thấy lạ lắm nhưng không dám nói. Nếu không có cô đứng lên vạch trần, chắc giờ này cả làng vẫn còn bị lừa."

 

"Nhà tôi cũng bị ông ta biển thủ mất tiền bồi thường."

 

"Mỗi lần chia công điểm, nhà tôi cũng chẳng hiểu sao cứ bị thiếu."

 

"Chúng tôi cũng chẳng có gì nhiều, thấy cô mặc toàn quần áo cũ sờn nên đành góp lại ít vải may cho cô."

 

"Quế Lan à, lên huyện rồi đừng quên bọn tôi nhé! Dù tôi hay quát cô, nhưng thật ra tôi không ghét cô đâu…"

 

"Còn đây là mấy quả táo khô, tôi để dành từ năm ngoái, cô đem theo cho bọn nhỏ ăn đi."

 

"Đây nữa, bánh quế hoa, chị dâu nhà tôi từ thành phố mang về, tôi cũng để lại cho cô một ít."

 

Mấy người phụ nữ thi nhau nói, ai cũng cầm theo gói đồ dúi vào xe, trên gương mặt rám nắng đều nở nụ cười mộc mạc, chân thành.

 

Thật ra, bọn họ cũng không phải người xấu…

 

Tôi chậm rãi đưa tay nhận lấy, khẽ nói:

 

"Cảm ơn mọi người."

 

Lúc này, một đồng chí cán bộ huyện bỗng lên tiếng:

 

"Trong vụ án tham ô của bí thư thôn, rất nhiều dân làng đã ra làm chứng. Nếu không có họ, chúng tôi cũng không thể xác nhận mọi chuyện nhanh như vậy."

 

Tôi nhìn ra sau, thấy những người dân làng đứng tụ tập phía xa, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác khó tả.

 

Trước đây, tôi chỉ coi họ là những người phụ nữ nông thôn thiếu hiểu biết, lúc nào cũng keo kiệt, tính toán chi li, suốt ngày cãi nhau vì mấy chuyện vụn vặt.

 

Trước đây, tôi chán ghét bọn họ.  

 

Nhà có chuyện, tôi cũng chẳng bao giờ nghĩ đến chuyện nhờ họ giúp đỡ.  

 

Nhưng giờ đây, tôi mới nhận ra...  

 

Họ vẫn có lương tri, vẫn phân biệt được đúng sai.  

 

Tôi ôm chặt những gói quà trong lòng, nhẹ nhàng vẫy tay chào tạm biệt, dắt ba đứa nhỏ rời đi.  

 

9.  

 

Sau khi đến huyện, tôi được sắp xếp làm công nhân tạm thời ở trạm lương thực.  

 

Dì tôi cũng được gửi vào trường tiểu học huyện để học.  

 

Nghe tin, Đinh Kiến Quốc vội vàng chạy tới thăm chúng tôi:  

 

"Chuyện làng cô, tôi có nghe nói. Chỉ tiếc là biết quá muộn, nếu sớm hơn thì tôi đã đến huyện giúp cô một tay rồi."  

 

Tôi cười cười:  

 

"Anh còn công việc của mình mà. Nếu bị liên lụy thì không hay đâu."  

 

Anh ấy nhìn tôi, nghiêm túc nói: "Quế Lan, cô thật sự rất dũng cảm."  

 

Tôi khẽ đáp: "Trên đời này, người khổ sở thì nhiều, nhưng dám bất chấp sĩ diện để liều mạng như tôi thì chẳng được bao nhiêu. Chẳng còn cách nào khác, tôi chỉ muốn sống tiếp thôi."  

 

Phải rồi…  

 

Nếu tôi không liều, thì dì cả, mẹ và cậu út có lẽ đã không còn trên đời này nữa.  

 

Kiến Quốc ở lại căn phòng nhỏ trong trạm lương thực một lúc, tiện thể giúp tôi sửa lại đường ống nước và bóng đèn bị hỏng. 

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com