Trở Về Năm 70, Tôi Giúp Ngoại Hoàn Thành Tâm Nguyện

Chương 8



Bà ấy vẫn không qua khỏi.  

 

Nghe tin này, tôi lặng người, rồi cất lá đơn tố cáo vào túi, tạm thời không gửi đi.  

 

Không ngờ, mấy ngày sau, sau khi lo xong tang sự, phó trưởng trạm chủ động tìm đến tôi.  

 

Ông ta vào thẳng vấn đề:  

 

"Tiểu Trương, hẳn là cô đã biết chuyện rồi."  

 

Tôi sững sờ.  

 

Ông ta bình thản tiếp lời:  

 

"Hôm lão La đến lấy hàng, tôi thấy con bé thứ hai nhà cô đứng ngoài đợi."  

 

Tôi bất giác căng thẳng, cảnh giác hỏi:  

 

"Ông định g.i.ế.c người diệt khẩu à?" 

 

Ông ta khựng lại một chút, rồi lắc đầu:  

 

"Tiểu Trương, cô hiểu lầm rồi… Hôm nay tôi đến tìm cô là để đưa cái này."  

 

Nói rồi, ông cúi đầu, rút từ trong túi ra một tờ giấy, đưa cho tôi.  

 

Tôi cầm lên xem...  

 

Đó cũng là một lá đơn tố cáo.  

 

Nhưng khác với đơn tôi viết, trong đó liệt kê chi tiết hơn rất nhiều về việc ông ta tham ô lương thực.  

 

Cuối cùng, phần ký tên…  

 

Lại là tên tôi và lão Chu.  

 

Phó trưởng trạm bình thản nói:  

 

"Tôi muốn hai người mang đơn này lên huyện tố cáo tôi. Như vậy, ai đáng bị xử lý thì phải xử lý, tôi cũng thấy nhẹ lòng hơn."  

 

Tôi nheo mắt nhìn ông ta, trầm giọng hỏi: "Động cơ của ông là gì?"  

 

Ông ta cười nhạt: "Theo quy định cũ, nếu tố cáo thành công, người tố giác sẽ được ưu tiên xét duyệt biên chế. Cô một mình nuôi ba đứa nhỏ không dễ dàng gì, lão Chu cũng nghèo khổ, nếu được chuyển thành nhân viên chính thức thì cuộc sống sẽ đỡ hơn…"  

 

"Còn nữa, tôi còn mấy chục đồng, coi như bồi thường cho hai người."  

 

Tôi sững người hồi lâu.  

 

Người này điên thật rồi.  

 

Vì chữa bệnh cho vợ, ông ta đã đổ sạch toàn bộ gia sản.  

 

Bây giờ, chính bản thân ông ta cũng gặp tai họa, vậy mà vẫn còn lo nghĩ cho tôi và lão Chu.  

 

Thật đúng là một kẻ điên, dùng cách quái đản nhất để chuộc lỗi.  

 

Thấy tôi không nói gì, ông ta một mực nhét đơn tố cáo và tiền vào tay tôi, sau đó quay lưng bỏ đi.  

 

Tôi siết chặt tờ giấy, cảm giác nó nóng rực như một miếng sắt nung.  

 

11.  

 

Cả đêm hôm đó, tôi trằn trọc suy nghĩ.  

 

Sáng hôm sau, tôi chặn đường lão Chu, kể lại toàn bộ sự việc.  

 

Nghe xong, lão trợn tròn mắt, kinh ngạc thốt lên:  

 

"Hóa ra chính ông ta là chủ mưu?! Tôi từng thấy có người ngoài đưa tiền cho ổng, lúc đó đã thấy kỳ lạ rồi!"  

 

Tôi trầm ngâm phân tích:  

 

"Nếu chúng ta im lặng, cuối tháng này sẽ phải gánh tội mà rời đi. Nhưng nếu làm theo lời ông ta, thì chẳng khác nào lợi dụng chuyện này để leo lên."  

 

Lão Chu lo lắng:  

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Vậy giờ làm sao?"  

 

Tôi hạ thấp giọng, ghé sát tai lão nói nhỏ một câu.  

 

Lão khẽ ho một tiếng, ánh mắt hơi do dự:  

 

"Cách này ổn chứ?"  

 

Tôi gật đầu chắc nịch:  

 

"Ổn."  

 

Ngay hôm đó, tôi nộp đơn tố cáo lên huyện ủy.  

 

Trên đường quay về, tôi tình cờ gặp phó trưởng trạm.  

 

Ông ta lặng lẽ nhìn tôi, sau đó nghiêm túc gật đầu.  

 

Ánh mắt ông ta rất kiên định, như một người chuẩn bị bước lên đoạn đầu đài, chấp nhận số phận của mình.  

 

Vài ngày sau, huyện ủy cử người đến điều tra.  

 

Họ rà soát lại số gạo thất thoát và bút toán trong sổ sách...  

 

Toàn bộ hoàn toàn trùng khớp với những gì đã viết trong đơn tố cáo.

 

Ở thời buổi cả nước đều phải thắt lưng buộc bụng, hành vi tham ô, biển thủ tài sản công là một tội nghiêm trọng, nặng thì có thể bị tống vào tù.

 

Nhưng vì phó trưởng trạm tự giác nhận lỗi, thái độ thành khẩn, số tiền không quá lớn, nên sau khi huyện ủy bàn bạc, quyết định chỉ hạ chức, yêu cầu bồi hoàn số gạo đã mất, không xử lý thêm.

 

Đúng vậy… tự giác nhận lỗi.

 

Trước khi nộp đơn, tôi đã sửa lại phần ký tên, đổi thành chính ông ta tự đứng ra tố cáo mình.

 

Ông ta phải chịu trách nhiệm, nhưng tôi và lão Chu cũng không muốn lợi dụng chuyện này để trục lợi.

 

Sau khi quyết định xử lý được công bố, phó trưởng trạm thu dọn đồ đạc rời đi.

 

Trước lúc đi, ông ta chỉ nói một câu:

 

"Cảm ơn hai người. Giờ tôi cuối cùng cũng có thể ngủ ngon rồi."

 

Lão Chu hỏi: "Sau này ông định làm gì?"

 

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

Ông ta cười nhạt:

 

"Về quê thôi. Họ xếp tôi làm kế toán thôn, cũng tốt, tiện thể chăm sóc mẹ già."

 

Rồi ông ta vẫy tay chào, chỉ để lại một câu:

 

"Giang hồ tái ngộ."

 

Tôi phải thừa nhận...

 

Là một 9X lớn lên trong thời đại mới, tôi không chịu được sự thối nát, lươn lẹo.

 

Xuyên đến cái thời khốn khổ của những năm 70, tôi dĩ nhiên sẽ đấu tranh đến cùng với cái xấu.

 

Nhưng…

 

Có đôi khi, giữa thiện và ác, ranh giới vốn không hề rõ ràng.

 

12.

 

Chớp mắt, sáu năm trôi qua.

 

Chúng tôi đã hoàn toàn quen với cuộc sống ở huyện.

 

Tôi vẫn là một công nhân thời vụ vô danh ở trạm lương thực, nhưng lúc rảnh rỗi, tôi lại vẽ tranh kiếm thêm tiền.

 

Kiếp trước, tôi từng làm thiết kế đồ họa, có chút năng khiếu hội họa, nên thỉnh thoảng vẽ mẫu quần áo, giày dép bán cho thợ may, kiếm thêm chút thu nhập.

 

Ngoài ra, tôi cũng trồng ít rau, nuôi vài con gà để cải thiện bữa ăn.

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com