Trở Về Năm 70, Tôi Giúp Ngoại Hoàn Thành Tâm Nguyện

Chương 9



Nhưng không dám nuôi nhiều, vì nếu bị phát hiện, tổ dân phố sẽ tịch thu ngay lập tức.

 

Cậu út háu ăn, thỉnh thoảng còn lén lút kéo bạn bè ra sông bắt cá, mò tôm.

 

Có lần, chơi lớn đến mức chạy ra đồng đào cả chục con lươn, cá chạch, hớn hở mang về quăng trước mặt tôi: "Mẹ ơi, mẹ làm món này đi!"

 

Tôi nhìn đám thứ dài ngoằng trơn tuột nằm quằn quại dưới đất, chân suýt mềm nhũn.

 

Dù sáu năm qua làm mẹ bất đắc dĩ, gà vịt cá mú g.i.ế.c cũng quen tay, nhưng mấy loài giống rắn này thì…

 

Đừng hòng bắt tôi đụng vào nha!

 

Cuối cùng, tôi bất lực tìm đến ông cụ hàng xóm, nhờ ông xử lý đám lươn, cá chạch, rồi mới có thể đặt lên bàn một món ăn hoàn chỉnh.

 

......

 

Mẹ, dì cả và cậu út càng lớn, sự khác biệt càng rõ… cả trong học tập lẫn tính cách.

 

Dì cả học ở trường cấp hai huyện, thiên phú cao lại có tinh thần tự giác, kỳ nào cũng đứng nhất lớp.

 

Từ lớp trưởng đến cán bộ đoàn, không có chức vụ nào thoát khỏi tay dì.

 

Phong thái mạnh mẽ quyết đoán, nói chuyện làm việc cực kỳ dứt khoát.

 

Mỗi lần họp phụ huynh, tôi đều là ngôi sao sáng được mọi người xúm vào nịnh nọt, cảm giác phải nói là… sướng hết biết.

 

Nhưng nhìn sang mẹ tôi…

 

Mẹ tôi lúc này đang học lớp năm, tính tình ngờ nghệch, ù lì, lại còn là một con mọt sách… rỗng ruột.

 

Cộng trừ nhân chia rối loạn hết cả, kiểm tra giữa kỳ còn chỉ được đúng 50 điểm.

 

Tôi cười đến đau cả bụng, thực sự không hiểu kiếp trước bà lấy đâu ra tự tin mà chê tôi học dốt nữa.

 

[Dốt như mày, còn chỗ nào để mà xuống cấp nữa chứ?]

 

Vậy nên, tôi sao chép nguyên xi những lời bà từng mắng tôi để trả lại cho bà.

 

"Câu này mà cũng sai? Chó nhìn còn phải lắc đầu!"

 

"Có đúng năm con số, mà mày chép sai bốn số rồi?"

 

"Ra góc nhà đứng kiểm điểm ngay!"

 

Tôi quát mắng trơn tru như nước chảy, động tác cầm vỉ đập ruồi cũng cực kỳ thành thạo.

 

Mẹ tôi khóc rống lên, nước mắt ròng ròng.

 

Dì cả thấy tội nghiệp quá, vỗ lưng dỗ dành:

 

"Đi nào, đừng sợ, chị dạy em làm bài."

 

Tôi nhướn mày:

 

"Mày mà dạy được em nó tiến bộ, mẹ mày thưởng cho một hào."

 

Dì cả cũng rất cố gắng, nhưng chỉ nửa tiếng sau, trong phòng vang lên tiếng gào giận dữ:

 

"Đến con heo còn hiểu rồi, sao em vẫn không hiểu hả?!"

 

Mẹ tôi bị chửi đến gào khóc thảm thiết.

 

Dì cả tức đến đập mạnh xuống bàn:

 

"Ai thích dạy thì dạy đi! Một hào của mẹ con không cần nữa đâu!"

 

Tôi thở dài, cũng hết cách rồi.

 

Cậu út thì vô tư vô lo, ngồi chơi đá sỏi, ngước mắt hỏi tôi:

 

"Mẹ ơi, bao giờ chú Đinh mới làm xong cái xe cho con thế?"

 

Tôi lắc đầu.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Nhà Đinh Kiến Quốc dạo này loạn lắm, chắc anh ấy không có tâm trạng làm đồ thủ công đâu.

 

Vợ anh ấy làm ở hợp tác xã huyện, điều kiện rất tốt, nhưng tính tình thì…

 

Vừa lười, vừa ham ăn, suy nghĩ lệch lạc.

 

Việc nhà giao hết cho chồng, còn mình thì hoặc lê la buôn chuyện, hoặc tụ tập đánh bài.

 

Hai người có một đứa con gái, trạc tuổi mẹ tôi, nhưng sinh ra đã yếu tim.

 

Tôi thường xuyên thấy Đinh Kiến Quốc cõng con chạy thục mạng đến bệnh viện huyện.

 

Mấy hôm trước, tôi nghe mấy đồng nghiệp trong trạm lương thực kháo nhau:

 

"Vợ Đinh Kiến Quốc đánh bài thua sạch tem phiếu thực phẩm, hai vợ chồng đang cãi nhau ầm ầm kìa!"

 

Quả thật…

 

Nhà nào cũng có chuyện khó nói.

 

Mấy ngày sau, một đồng nghiệp thần thần bí bí ghé tai tôi:

 

"Cô biết không? Đinh Kiến Quốc ly hôn rồi!"

Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD

 

13.

 

“Gì cơ?" Tôi sững người.

 

Ở thời này thì ly hôn là chuyện hiếm như sao buổi sáng, gần như chẳng bao giờ nghe thấy.

 

Đồng nghiệp hạ giọng nói nhỏ:

 

"Vợ anh ấy đúng là quá quắt. Con gái bệnh tái phát, khóc lóc gọi mẹ, nhưng cô ta chỉ lo đánh bài, chẳng thèm đoái hoài."

 

Tôi nghe mà lòng quặn thắt.

 

Con bé đó tôi biết, rất ngoan ngoãn, hiểu chuyện.

 

Tôi gấp gáp hỏi ngay:

 

"Vậy cứu kịp không?"

 

"May mà đưa đến viện kịp thời, không thì nguy rồi. Nhưng lần này, Đinh Kiến Quốc thật sự đã quyết tâm. Dù có c.h.ế.t cũng phải ly hôn."

 

"Nhưng ông bác vợ của anh ấy là giám đốc xưởng in, dọa rằng nếu ly hôn thì phải cút khỏi nhà máy."

 

"Kết quả, Đinh Kiến Quốc chẳng nói chẳng rằng, nộp đơn xin nghỉ việc ngay lập tức."

 

......

 

Mấy ngày sau, trước khi rời khỏi huyện, Đinh Kiến Quốc ghé qua tạm biệt tôi.

 

Khi đó, tôi đang ở sân sau, cùng cậu út đập than tổ ong, hai tay đen kịt bụi than.

 

Anh ấy đưa cho cậu út một chiếc ô tô lắp ráp thủ công, cười nói:

 

"Cái này cho nhóc, tôi đã hứa với nó rồi."

 

Tôi liếc nhìn hai túi hành lý bên chân anh ấy, nhướn mày hỏi:

 

"Anh định đi đâu?"

 

Anh ấy trầm giọng đáp:

 

"Tôi có họ hàng ở Thượng Hải. Họ nói bệnh viện lớn trên đó có thể chữa được bệnh tim của con gái tôi, giờ tôi cũng rảnh nên quyết định đưa con bé đi thử."

 

Tôi hỏi ngay:

 

"Anh có đủ tiền không?"

 

Anh ấy gật đầu:

 

"Tạm đủ. Đến đó, tôi sẽ tìm việc làm thêm."

 


Bạn đang đọc truyện trên Truyenhoan.com