Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 121: Váy… Công chúa??



Cao Hồng Phi đỡ hai vợ chồng Lý Lúa đứng dậy, sau đó bước vào trong nhà.

 

Lý Lúa cùng Phan Tú Tú nhìn thấy đại nhân đến, trong lòng vẫn còn bi thương khó nói thành lời. Hai người vừa lau nước mắt, vừa thấp thỏm đứng đó, chờ đợi mà chẳng biết số phận phía trước sẽ thế nào.

 

Cả nhà họ Lý đoán rằng huyện lệnh tới đây hẳn là vì chuyện màn trời nhắc tới bọn họ. Chỉ có điều, kết cục rốt cuộc là tốt hay xấu, họ chẳng ai biết được.

 

Nhạc Sài thấy người trong nhà Lý đều luống cuống, chẳng biết cách tiếp đãi khách, liền tự mình đi vào nhà chính bê ghế ra. Sau đó còn định đi rót nước, nhưng bị Cao Hồng Phi ngăn lại:

 

“Không cần lo lắng, chúng ta chỉ nói chuyện một chút. Ta còn có việc khác phải làm.”

 

Nhạc Sài gật đầu, vội đẩy người nhà họ Lý một phen.

 

Lý lão run rẩy bước lên, cúi mình chắp tay:

“Đại, đại nhân có gì phân phó, xin cứ dặn dò tiểu nhân. Tiểu nhân nhất định… nhất định nghe theo!”

 

Cao Hồng Phi xua tay, mỉm cười hiền hòa:

“Không cần căng thẳng. Ta đến đây là vì chuyện màn trời. Vừa rồi chắc các ngươi cũng đã nghe thấy, chuyện họ hàng gần kết hôn gây nguy hại.”

 

Người nhà họ Lý đồng loạt gật đầu. Trên khuôn mặt Phan Tú Tú lại không kìm được sự đau xót, nước mắt cứ thế tuôn ra.

 

“Bản quan chỉ muốn hỏi, các ngươi tính toán tiếp theo thế nào?”

 

“Tính toán…?”

 

Cả nhà họ Lý đưa mắt nhìn nhau, đến giờ họ vẫn còn đang tiêu hóa tin tức từ màn trời, đâu dám nghĩ gì xa hơn.

 

“Chúng ta… còn chưa kịp tính toán.” Lý lão lưỡng lự, dè dặt hỏi:

“Không biết… không biết đại nhân có ý gì chỉ dạy?”

 

Không có tính toán lại càng tốt — đó vốn là nguyên nhân khiến Cao Hồng Phi vội đến đây.

 

“Bản quan không có ý gì riêng. Chỉ là, họ hàng gần kết hôn vốn là sai lầm đã thành, nhưng hai bên đều vô tội, chẳng thể trách ai. Ý ta là, các ngươi nên ngồi lại bàn bạc, đừng làm điều gì quá khích. Nhất là không được hưu thê. Nếu muốn tiếp tục làm vợ chồng thì cứ sống cho yên ổn. Nếu thật sự không thể, thì hòa ly. Nên bồi thường thì bồi thường, nên an trí thì an trí, để chuyện này trôi qua trong êm thấm. Như vậy về sau các ngươi vẫn còn là thân thích. Các ngươi thấy thế nào?”

 

Cả nhà họ Lý sửng sốt một lát, rồi vội gật đầu:

“Đúng, đúng, đại nhân nói phải. Chúng ta sẽ ngồi lại bàn bạc.”

 

Cao Hồng Phi gật gù:

“Vậy thì tốt. Các ngươi cũng đừng quá khổ sở, ngày sau sẽ càng ngày càng khá hơn.”

 

Người nhà họ Lý dạ liên tục, thấy Cao Hồng Phi cùng Nhạc Sài đứng dậy, liền vội tiễn ra tận cửa.

 

Ra khỏi cổng, Cao Hồng Phi thở phào một hơi.

 

Ông không biết quyết định cuối cùng của nhà họ Lý sẽ ra sao, nhưng phần nhiều hẳn là sẽ hòa ly.

 

Ở đời, ai cũng đặt nặng chuyện con cháu. Lý Lúa giờ chỉ có một trai một gái, mà con trai lại mang khuyết tật. Không chỉ bản thân hắn, ngay cả cha mẹ và tộc nhân cũng sẽ ép hắn lấy vợ khác, để sinh thêm một đứa bình thường.

 

Điều Cao Hồng Phi cùng Lương Nguy lo nhất chính là những nhà không biết lý lẽ, sẽ ép vợ mình đến đường cùng — hoặc bị hưu, hoặc tìm đến cái chết, thành bi kịch không thể vãn hồi.

 

Vậy nên, nhân lúc bọn họ còn ở thôn Thượng Lục, liền lập tức tách ra xử lý. Ông đến nhà Lý, còn Lương Nguy đến hộ khác.

 

Có họ nhúng tay, ít nhất Phan Tú Tú cùng cô nương kia cũng tránh được kết cục quá thê thảm.

 

Ngoài thôn Thượng Lục, chắc chắn còn nhiều hôn nhân tương tự, sau này sẽ còn rất bận. Nhưng suy cho cùng, màn trời tiết lộ ra tin tức này lại là chuyện tốt, nếu không sai lầm ấy sẽ cứ thế lặp đi lặp lại.

 

Điều ngoài ý muốn là, Lý Lúa cùng Phan Tú Tú cuối cùng không hề hòa ly.

 

Nhạc Sài sau đó báo lại: hai vợ chồng vốn có tình cảm, chẳng nỡ xa nhau.

 

Huống chi cha mẹ Phan Tú Tú đã sớm qua đời, nàng chỉ còn người anh trai và chị dâu, quan hệ cũng chẳng tốt đẹp gì. Nếu nàng ly hôn về nhà, cuộc sống chắc chắn cực khổ.

 

Lý Lúa thì không nỡ. Mẹ chành vốn là cô ruột của Phan Tú Tú, từ nhỏ đã thương yêu nàng. Dù sau này có khúc mắc vì chuyện con cái, nhưng biết rõ chân tướng rồi, thương nhiều hơn giận.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Phan Tú Tú cũng chẳng thể bỏ con. Chỉ nghĩ đến cảnh Lý Lúa lấy vợ khác, không biết người mới sẽ đối xử với con mình ra sao, nàng đã thấy sợ hãi.

 

Cuối cùng, hai nhà quyết định cứ sống tiếp.

 

Về phần đứa con trai nhỏ, tuy hai tuổi vẫn chưa biết đi, nhưng ngoài ra đều bình thường: nói năng rõ ràng, tay chân linh hoạt, sức khỏe tốt. Nhiều nhất cũng chỉ coi như người bị tật hai chân.

 

Ngược lại, hộ kia trong thôn thì khác. Hai vợ chồng cưới nhau ba năm vẫn chưa có con, tình cảm từ lâu đã cạn. Nghe tin từ màn trời, họ nhanh chóng quyết định đường ai nấy đi.

 

Sau khi Lương Nguy sang giải quyết, hai bên viết hòa ly thư, bên gái mang của hồi môn về, bên trai đưa thêm chút bồi thường. Mọi chuyện kết thúc trong yên ổn.

 

Nghe nói không bao lâu, cả hai đều tái hôn. Chỉ một năm sau, mỗi người đều có con.

 

Tất nhiên, đó là chuyện về sau.

 

Giờ phút này, khi Cao Hồng Phi từ nhà họ Lý bước ra, ngẩng nhìn màn trời, thì nó đã dần tối xuống.

 



 

Giản Vân Tang đang ngồi trông Triều Triều ngủ trưa.

 

Đợi đến khi màn trời sáng trở lại, đã là ba giờ chiều.

 

Triều Triều vừa tỉnh dậy, Tống Trân liền cười tủm tỉm đi tới hỏi:

“Ngủ ngon không?”

 

Triều Triều ngượng ngùng gật đầu. Thấy phía sau Tống Trân còn có Thẩm Nhược Sở, cô nhớ đến suy nghĩ ngốc nghếch của mình lúc trước, mặt đỏ bừng, chỉ hận không thể chui ngay vào chăn.

 

Thẩm Nhược Sở bật cười:

“Sao vậy, Triều Triều? Thấy chị mà còn xấu hổ nữa à?”

 

“Không… không có. Chị… đẹp thật.”

 

Thẩm Nhược Sở nhướn mày:

“Cái miệng nhỏ dẻo quẹo ghê. Quả nhiên em gái đáng yêu nhất!”

 

Tống Trân liếc cô một cái, bế Triều Triều lên:

“Đi thôi, chúng ta ăn chút gì rồi thử đồ mai mặc.”

 

“Vâng ạ.”

 

Xuống dưới lầu, Nguyên Nguyên và Hạ Triết Ngạn đang ngồi. Dượng và anh rể vẫn chưa về, nghe bà nội bảo có lẽ tối mới tới.

 

Ăn xong chút bánh ngọt, Tống Trân liền kéo ra một loạt quần áo.

 

Triều Triều: “…” Nhiều thế này sao??

 

Tống Trân cười sáng lạn:

“Tới nào, để xem Triều Triều thích bộ nào nhất.”

 

Triều Triều còn chưa kịp mở miệng, Thẩm Nhược Sở cùng Nguyên Nguyên đã tranh nhau chọn trước.

 

“Chị thấy cái này đẹp.”

 

“Cái này đi, lấp lánh lắm, Triều Triều sẽ thích nhất.”

 

Một cái màu hồng phấn, một cái xanh lam nhạt, đều là kiểu dáng đáng yêu vô cùng.

 

Nguyên Nguyên sợ Triều Triều chọn theo ý Thẩm Nhược Sở, vội chen lên trước:

“Em gái, mặc cái váy công chúa này chắc chắn sẽ xinh lắm!”

 

Triều Triều vốn đang chăm chú ngắm đồ, nghe vậy lập tức tròn mắt:

“Váy… công chúa??”