Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 122: Đời sau còn có công chúa sao?



“Váy công chúa… không phải chỉ công chúa mới được mặc sao?”

 

Triều Triều vừa nghe liền hoảng sợ, đôi mắt tròn xoe, tay nhỏ lập tức nắm chặt lấy áo Giản Vân Tang, run rẩy hỏi:

“Mẹ, mẹ… con có thể mặc cái váy này không? Con mặc rồi có bị… c.h.é.m đầu không?”

 

Giản Vân Tang còn chưa kịp trả lời thì Nguyên Nguyên đã vội vàng chen miệng, giọng to rõ ràng:

“Đương nhiên là được! Em là tiểu công chúa của bọn anh, tất nhiên phải mặc váy công chúa xinh đẹp lộng lẫy, bling bling lấp lánh mới đúng chứ.”

 

Nói xong, cậu bé như chợt nhớ ra điều gì, lập tức quay đầu chạy ra ngoài, còn hét vọng lại:

“Đợi đó nha, anh còn phải lấy thêm đồ trang sức bling bling nữa cho em!”

 

Giản Vân Tang và Tống Trân nhìn nhau, đều hiểu ra Triều Triều lo lắng gì. Nhưng vì Thẩm Nhược Sở vẫn còn ở đây nên hai người không tiện nói trắng ra.

 

Giản Vân Tang chỉ khẽ cười, đặt tay lên vai con gái, dịu dàng dỗ:

“Không sao cả, con có thể mặc. Váy này là bà ngoại và mẹ chuẩn bị cho con, con cứ yên tâm thay vào đi.”

 

Đối diện ánh mắt bình tĩnh của mẹ, tim Triều Triều như được trấn an, ngoan ngoãn gật đầu, bắt đầu thay quần áo.

 

Nhưng trong khi Triều Triều đã yên lòng, thì ở Đại Khải, cảnh tượng màn trời lại làm cả triều đình rúng động.

 



 

“Công chúa? Bọn họ đang nói cái gì vậy? Cho dù Triều Triều được sủng ái thế nào, cô cô của nó làm quan lớn đến đâu, thì cũng không thể tự xưng công chúa được. Đó là tội đại bất kính!”

 

Có người cố gắng tìm lý do biện hộ:

“Chắc chỉ là nói trong nhà thôi, ra ngoài khẳng định không dám gọi vậy đâu.”

 

Người khác lại lo lắng:

“Nói sao cho chắc được? Các ngươi xem thằng bé Nguyên Nguyên kia, còn nhỏ đã hay nói lung tung. Nhỡ bị kẻ có dã tâm nghe thấy thì chẳng phải rước họa vào thân sao? Thậm chí còn liên lụy đến chức quan của cô cô nó nữa.”

 

“Ừ, chuyện này Giản cô nương nhất định phải dạy dỗ bọn trẻ cho cẩn thận, không thể xem nhẹ.”

 

Cảnh Tuyên đế nghe, trong lòng thoáng dấy lên một dự cảm xấu.

 

Còn Vi Khang Thăng thì khẽ thì thầm với đồng liêu:

“Các ngươi nói xem, có khi nào đời sau vẫn còn công chúa không? Nếu không, sao họ lại dám gọi tùy tiện thế?”

 

Người kia cũng thấp giọng đoán:

“Có lẽ… về sau công chúa không gọi là công chúa nữa, mà đổi sang cách xưng hô khác?”

 

“Khác là khác thế nào?” Vi Khang Thăng liếc mắt.

 

“Ví dụ như… tiên nữ?”

 

Vi Khang Thăng phì cười một tiếng, thật sự không nhịn nổi:

“Được rồi, đừng đoán bậy nữa. Trước cứ xem màn trời đã, sau này chắc chắn Giản cô nương sẽ giải thích với Triều Triều.”

 



[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Trong khi ở bên kia còn đang rối rắm, thì ở hiện đại, cả nhà Giản Vân Tang đều bận rộn giúp Triều Triều thay váy.

 

Mấy ngày nay Triều Triều chỉ mặc quần áo ấm áp tiện di chuyển, chưa từng mặc váy. Giờ khoác lên chiếc váy lụa xanh đen đính hoa văn lấp lánh như bầu trời sao, cô bé lập tức đỏ bừng mặt, ngượng ngùng đến mức hận không thể trốn đi.

 

Thẩm Nhược Sở thì cực kỳ hưng phấn, cứ như đang chơi game thời trang ngoài đời thật, hăng hái phối váy, chọn phụ kiện, chỉnh từng chút cho Triều Triều.

 

Cô vừa chụp ảnh vừa xuýt xoa:

“Đẹp thật đó… nhưng hình như vẫn thiếu thiếu cái gì.”

 

Nói rồi, cô quay sang bàn trang điểm, lục lọi hộp trang sức, đổi hết vòng cổ này đến vòng cổ khác.

 

Đúng lúc ấy, ngoài cửa vang lên tiếng Nguyên Nguyên la to:

“Em gái ơi, anh về rồi! Mau xem anh mang cái gì cho em này!”

 

Cậu bé ôm khư khư một cái hộp, mặt mày hớn hở chạy vào, mở nắp hộp ra trước mặt Triều Triều:

“Đấy! Đẹp không? Đây là phát cài tóc, đây là vòng tay, đây là lắc chân, đây là vòng cổ…”

 

Bên trong toàn là đồ lấp lánh bling bling, ánh sáng phản chiếu rực rỡ.

 

Thẩm Nhược Sở vừa nhìn liền nhíu mày:

“Em lấy mấy thứ này ở đâu ra thế? Trong phòng cũng có đầy đủ rồi, bà ngoại còn chuẩn bị hẳn hoi cơ mà.”

 

Nguyên Nguyên phẩy tay:

“Không đẹp bằng của em. Tiểu công chúa phải đeo đồ lấp lánh thế này mới hợp. Triều Triều, em thử hết đi, ngày mai em sẽ là người sáng nhất hội trường!”

 

Nói xong cậu đổ cả hộp trang sức xuống giường, lẫn lộn cả với mấy vòng cổ, vòng tay vốn có.

 

Thẩm Nhược Sở giận đến suýt hét:

“Hạ Triết Nguyên! Em mang mấy thứ vớ vẩn này ra ngoài ngay cho chị! Toàn đồ nhựa rẻ tiền, đeo vào thì có gì mà đẹp.”

 

Nguyên Nguyên cãi lại:

“Đẹp là được! Lấp lánh mới là đẹp!”

 

“Lấp lánh đến lóa cả mắt thì có! Ngày mai là dịp gì mà em định cho em gái mang đống đồ rẻ tiền này đi?”

 

“Không rẻ đâu nhé! Cả hộp này 500 tệ đấy!” Nguyên Nguyên hất cằm đắc ý.

 

Thẩm Nhược Sở cười khẩy:

“Cả hộp 500 thì một cái được bao nhiêu tiền? Em tiêu tiền kiểu gì vậy, mua toàn đồ chẳng ra gì.”

 

Nguyên Nguyên thấy nói không lại, lập tức quay sang kéo tay Triều Triều:

“Em thử đi, tiền không quan trọng, quan trọng nhất là phải lấp lánh. Mau lên, tiểu công chúa!”

 

Nhưng Triều Triều lúc này lại ngơ ngác nhìn chằm chằm vào một thứ nằm giữa đống đồ trên giường — một chiếc nhẫn.

 

Tống Trân cúi xuống, khẽ hỏi:

“Sao thế, Triều Triều? Con thích cái nhẫn này à? Hình như là đồ Nguyên Nguyên vừa mang tới?”