Triều Triều từ khi trở về, đối mặt với người thân vẫn luôn được đối xử hòa thuận.
Đây là lần đầu tiên, phảng phất như thấy có người không quá hoan nghênh mình.
Trong khoảnh khắc, sắc mặt cô liền có chút lo lắng, bất an.
Anh họ… là chán ghét mình sao?
Kỳ thật chuyện này cũng bình thường, mẹ từng nói, một người không thể nào được tất cả mọi người yêu thích. Chỉ cần mình đã có nhiều người thương yêu như vậy, cũng đã đủ rồi.
Dưới màn trời, Lâm Lan cùng mấy người khác cũng sốt ruột lo lắng.
“Biểu ca của Triều Triều, sao lại không nói gì thế? Chẳng lẽ không thích Triều Triều à?”
Dư thím cau mày:
“Triều Triều đâu có làm sai chuyện gì, cũng không đắc tội gì với cậu ấy. Vậy mà lại trưng ra bộ mặt như thế với một đứa nhỏ, cũng quá đáng thật.”
“Hay là có hiểu lầm gì?”
Mấy người còn chưa kịp bàn tiếp, thì đã nghe giọng Thẩm Nhược Sở truyền ra từ màn trời.
“Đồ mọt sách.” Thẩm Nhược Sở có chút tức giận, vo tròn một tờ khăn giấy ném thẳng vào đầu anh trai, “Anh nghĩ cái gì vậy, Triều Triều chào hỏi mà anh cứ giữ khư khư cái bản mặt đó, làm Triều Triều bị dọa rồi kìa.”
Cục giấy vừa vặn trúng trán Thẩm Nhạc Dương. Cuối cùng sắc mặt cậu ta cũng có biến hóa.
Nghe xong lời em gái, cậu ta giật mình, lập tức ngồi thẳng, quay sang nhìn Triều Triều.
Ngay sau đó, cậu ta ngượng ngùng cười:
“Xin lỗi, Triều Triều, anh vừa rồi không cẩn thận thất thần.”
“Thất thần?”
Thẩm Nhược Sở liền ghé tai giải thích cho Triều Triều:
“Triều Triều đừng nghĩ nhiều. Anh họ của em là mọt sách chính hiệu, thường hay mải nghĩ chuyện của mình, người bên cạnh nói gì cũng chẳng nghe thấy. Không phải anh ấy không thích em đâu, chỉ là tính cách như vậy. Em quen rồi sẽ biết.”
Giản Vân Tang cũng nói thêm:
“Nhạc Dương đọc sách rất giỏi, chuyên chú lắm. Có khi gặp vấn đề gì đó, anh ấy sẽ chìm hẳn vào suy nghĩ, đến khi nghĩ xong mới chịu thôi.”
Triều Triều kinh ngạc nhìn sang Thẩm Nhạc Dương. Người sau xấu hổ gãi đầu:
“Ừm… đúng là như vậy.”
Triều Triều lại không nhịn được liếc sang Hạ Triết Ngạn. Anh cả cũng học giỏi mà…
Ở đây đều là người tinh ý, ngoài Nguyên Nguyên chỉ lo cắm đầu ăn, những người khác đều nhận ra ý tứ trong ánh mắt Triều Triều.
Thẩm Nhược Sở liền nói:
“Triết Ngạn học giỏi đương nhiên rồi, nhưng cũng không đến mức như anh Nhạc Dương. Anh ấy ấy à, cùng tuổi với chị, hiện tại mới lớp 12, còn Nhạc Dương thì tiểu học đã nhảy lớp, cấp hai lại nhảy thêm một bậc, giờ đã là sinh viên năm hai rồi. Hôm nay còn theo ba đến gặp giáo sư ở Đại học Giang Thành, tính tương lai vào đó học cao học.”
Triều Triều thậm chí mẫu giáo cũng chưa học, nào biết nhảy lớp hay cao trung, đại học, cao học là gì.
Giản Vân Tang liền giải thích rõ cho cô nghe. Triều Triều nghe xong, mắt tròn xoe, nhìn Thẩm Nhạc Dương đầy thán phục:
“Thật là lợi hại.”
Dưới màn trời, đám người Đại Khải cũng kinh ngạc:
“Thì ra còn có thể như vậy?”
“Hóa ra sau chín năm học bắt buộc, còn có cấp ba, rồi lại có đại học? Sau đại học còn học lên cao học? Vậy chẳng phải cả đời đều đọc sách?”
“Cả đời đọc sách có gì lạ? Trong thôn ta còn có ông tú tài, bốn năm chục tuổi rồi vẫn đang ôn thi cử nhân.”
“Nghe nói nhảy lớp rất khó. Thẩm công tử nhảy tận hai cấp, tính ra đúng là thiên tài.”
——
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Triều Triều cũng cảm thấy anh họ là thiên tài. Nhưng Thẩm Nhược Sở lại nhếch môi coi thường:
“Anh Nhạc Dương ấy à, suốt ngày vùi đầu vào mấy công thức, đúng là cháu ngoại giống cậu ruột. Tương lai chắc chắn sẽ giống cậu làm nghiên cứu thôi.”
“Làm nghiên cứu thì sao chứ?”
“Làm nghiên cứu dễ hói đầu, dễ ế vợ lắm.”
Triều Triều liền đưa tay che miệng, mắt lén nhìn mái đầu của Thẩm Nhạc Dương. Rồi lại thấy không đúng — bác cat vẫn cưới được vợ cơ mà?
Lần này Thẩm Nhạc Dương không mải suy nghĩ, tự nhiên bắt gặp ánh mắt của em gái và em họ, còn loáng thoáng nghe thấy lời thì thầm.
Anh cạn lời:
“Thẩm Nhược Sở, em bịa chuyện thì cũng vừa thôi, làm ơn đừng hại anh!”
Thẩm Nhược Sở trợn mắt nhưng không cãi nữa, cúi đầu tiếp tục ăn.
Triều Triều hơi ngượng, cũng vội cúi xuống gắp thức ăn.
Bên kia, Nguyên Nguyên từ đầu đến cuối không tham gia đối thoại, chỉ lo ăn, tốc độ lại cực nhanh, thành ra là người ăn xong đầu tiên.
Ăn xong, cậu lập tức chen vào ngồi cạnh Triều Triều và Thẩm Nhược Sở:
“Em gái, mau ăn đi, ăn xong kể anh nghe chuyện cuối tuần đi Phàn Thành. Anh nghe nói mọi người vốn dĩ hôm qua mới về, kết quả gặp chuyện nên phải chậm lại một ngày. Rốt cuộc là chuyện gì vậy, nghiêm trọng lắm sao?”
Triều Triều đang ngậm miếng cơm, muốn nói mà sợ phun ra, liền cố nuốt vội.
Hạ Nam Châu đưa tay đẩy đầu Nguyên Nguyên ra sau, rồi gắp một con tôm bỏ vào bát Triều Triều:
“Con tự ăn nhé.”
Sau đó nhìn Nguyên Nguyên, “Muốn hỏi gì thì hỏi chú, chú nói cho.”
Nguyên Nguyên hơi mất hứng. Rõ ràng cậu muốn nghe từ em gái, sao chú út lại không hiểu phong tình thế này?
Nhưng lòng hiếu kỳ vẫn thắng, cậu nghiêng người nghe Hạ Nam Châu nói.
Giọng Hạ Nam Châu bình thản, không chút gợn sóng, nhưng Nguyên Nguyên vẫn nghe ra mùi vị đầy nguy hiểm trong đó.
“Hai kẻ buôn kia thật quá đáng. Triều Triều, em đừng sợ. Nếu ban đêm gặp ác mộng, cứ gọi điện cho anh, anh có thể trò chuyện với em đến sáng.”
Mọi người ở đây: “…”
Chỉ có Hạ Triết Ngạn nghe xong, khẽ cau mày:
“Tôn Hoàn Vũ?”
Hạ Nam Châu lại gắp một con tôm bỏ vào bát Triều Triều, ngẩng đầu hỏi:
“Con biết cậu ta?”
Ông có chút bất ngờ. Tuy Hạ gia và Tôn gia đều là hào môn ở Giang Thành, nhưng hai nhà gần như không qua lại, thỉnh thoảng mới chạm mặt ở một vài bữa tiệc mà cũng chẳng trò chuyện nhiều.
Mà Hạ Triết Ngạn mới mười sáu, còn Tôn Hoàn Vũ hai mươi sáu, chênh nhau cả chục tuổi. Huống hồ Triết Ngạn suốt ngày chỉ lo học, có tiệc tùng cũng lười tham gia, khả năng biết nhau vốn rất thấp.
Quả nhiên, Hạ Triết Ngạn lắc đầu:
“Không tính là quen. Chỉ là trong lớp con có một bạn hình như là em họ anh ta. Hôm qua con nghe cậu ấy gọi điện, nói anh họ gặp chuyện, nên kỳ nghỉ Nguyên Đán phải về Phàn Thành, không thể đi chơi giao thừa cùng bạn bè nữa. Con nhớ trong điện thoại nhắc đến tên, hẳn chính là Tôn Hoàn Vũ. Không ngờ anh ta lại dính đến chuyện bên của chú út.”
Hạ Nam Châu gật đầu, xem như hiểu rõ.
Thẩm Nhược Sở bỗng hỏi:
“Đêm giao thừa? Các bạn em hẹn nhau đi đâu đó à? Em có đi không?”
“Không đi.” Gương mặt Hạ Triết Ngạn thoáng hiện ra vẻ kỳ quái.
Biểu cảm ấy rơi vào mắt Thẩm Nhược Sở, cô lập tức nhướn mày:
“Ơ, vậy bọn họ tính đi đâu đón giao thừa?”