Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 127: Hoan nghênh Triều Triều về nhà.



Hạ Triết Ngạn vốn không định trả lời, nhưng Thẩm Nhược Sở lại thúc giục:

“Em làm mặt kỳ quái như vậy là sao? Rốt cuộc bọn họ định đi đâu?”

 

“… Nhà ma.” Hạ Triết Ngạn thở dài một hơi, trả lời.

 

Mọi người ngồi đó: “??”

 

Thẩm Nhược Sở xuýt xoa:

“Giới trẻ bây giờ ý tưởng lạ lùng thật đấy. Đêm giao thừa mà đi nhà ma qua đêm, đúng là gan to.”

 

Hạ Triết Ngạn cạn lời. Chị họ chỉ hơn anh có hai tuổi, mà nói chuyện cứ như bậc trưởng bối.

 

Triều Triều không hiểu, nhỏ giọng quay sang hỏi Nguyên Nguyên:

“Nhà ma là cái gì vậy?”

 

“À, chính là phòng bỏ hoang có ma đó. Bạn học của anh trai muốn rủ nhau đến đó qua đêm.” Nguyên Nguyên hứng thú nhìn Hạ Triết Ngạn, “Anh, sao anh không đi? Nếu đi thì cho em theo với, em còn có thể mang kiếm ánh sáng biu biu, nhất định rất oai phong. À, còn có thể rủ Triều Triều đi cùng, Triều Triều có muốn đi không?”

 

Triều Triều vội lắc đầu, sắc mặt hoảng hốt như hoàn toàn không quen biết Nguyên Nguyên nữa, liên tục nói:

“Không đi, không đi, em không đi đâu.”

 

“Sao thế?”

 

Triều Triều cũng muốn hỏi ngược lại: sao mọi người lại muốn đi qua đêm ở nhà ma? Đó là chỗ có ma đấy!

 

Từ nhỏ cô đã rất sợ ma. Ở thôn Thượng Lục, cô từng một mình ngủ trong căn phòng chứa củi cũ kỹ. Gió thổi vù vù qua khe cửa nghe rợn cả người. Hồ Bảo Đôn còn hay dọa cô, nói nửa đêm ma sẽ lôi chân trẻ con mang đi. Vì thế mỗi khi ngủ, Triều Triều đều cuộn tròn trong chăn, cố co chân lại cho kỹ.

 

Cũng may ban ngày quá mệt, tối vừa chạm gối đã ngủ say. Nhưng thỉnh thoảng cô vẫn bị lạnh mà tỉnh dậy giữa đêm, chỉ biết co ro trong góc, trừng mắt chờ trời sáng.

 

Cho nên Triều Triều không sao hiểu nổi, tại sao có người lại chủ động tìm đến ma quỷ, lỡ bị kéo đi thì biết làm sao?

 

Hạ Triết Ngạn cũng đau đầu vì em trai:

“Nguyên Nguyên, đừng nghĩ linh tinh nữa. Anh còn chẳng biết bọn họ định đi nhà ma nào.”

 

“Anh có thể gọi điện hỏi mà.”

 

“….”

 

“Đừng nói với em là ngay cả số điện thoại bạn cũng không có nhé?”

 

“….”

 

“Anh à, nhân duyên của anh không tốt lắm đâu. Em thấy anh học giỏi quá bị ghen tị rồi. Sau này thi nhớ cố ý sai vài câu, kẻo bị người ta ghét.”

 

“….”

 

“Thật là, anh lớn thế rồi mà chuyện đối nhân xử thế cũng phải để em dạy, đúng là nhức đầu.”

 

Hạ Triết Ngạn siết chặt đũa, bình thản nhìn em trai:

“Nhà ma thì thôi đi. Nếu thật muốn thức đêm đón năm mới, ngày mai anh có thể cho em ôn tập bù, học qua đêm cũng tính là đón giao thừa.”

 

Nguyên Nguyên lập tức nhảy khỏi ghế, chạy xa xa rồi hô lại một câu:

“Anh toàn bắt nạt em, anh tính là anh trai gì chứ!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Hạ Triết Ngạn chỉ cười khẽ, rồi dịu dàng nói với Triều Triều:

“Đừng để ý đến nó, em cứ ăn đi.”

 

Cả bàn bật cười khe khẽ.

 

Triều Triều im lặng cúi đầu ăn canh. Dù không hiểu hết lời qua tiếng lại của anh Triết Ngạn và Nguyên Nguyên, nhưng trong đầu cô lại mường tượng cảnh hai người cầm đao kiếm đánh nhau chí choé.

 

Sau hôm đó, Triều Triều không gặp lại Nguyên Nguyên nữa. Mẹ nói anh Nguyên Nguyên của cô đang tránh mặt anh Triết Ngạn.

 

Buổi tối, Triều Triều đi ngủ sớm vì hôm sau phải dậy sớm chuẩn bị. Nghĩ đến chuyện sẽ có rất nhiều họ hàng xa lạ đến, cô lại thấy hơi căng thẳng.

 

May mà thời gian qua theo cha mẹ đi nhiều nơi, tầm mắt cũng rộng mở hơn, cô có thể tự điều chỉnh tâm trạng.

 

Sáng hôm sau, Triều Triều tinh thần phấn chấn. Ăn sáng xong, Tống Trân liền gọi chuyên viên trang điểm đến giúp cô hóa trang.

 

Đó là một cô gái trẻ trung, giỏi giang. Vừa gặp Triều Triều, cô đã khen lia lịa: “Bé có nền tảng tốt, khuôn mặt đẹp, làn da cũng mịn.”

 

Khen đến mức Triều Triều đỏ mặt, còn Tống Trân và Giản Vân Tang chỉ biết nhìn nhau bất đắc dĩ.

 

Triều Triều xinh xắn là thật, nhưng làn da thì… sau hai năm phơi nắng dầm mưa ở thôn Thượng Lục, mùa đông còn nứt nẻ, nào có được như lời chuyên viên nói. Chẳng qua mấy ngày nay được chăm sóc cẩn thận, lại bôi thuốc đều đặn nên mới khá hơn nhiều.

 

Chuyên viên nói Triều Triều không nên trang điểm dày, chỉ cần đánh lớp nền mỏng để sắc mặt tươi tắn là đủ.

 

Động tác của cô rất nhanh nhẹn. Chỉ chốc lát đã xong. Triều Triều ngồi thẳng người, không dám động đậy. Cô cảm thấy trên mặt lạ lạ, tóc cũng được búi cao, cài thêm kẹp ngọc trai và lá trang trí.

 

Khi chuyên viên đưa gương, Triều Triều tròn mắt kinh ngạc. Đây là mình thật sao? Sao lại xinh đến thế?

 

Giản Vân Tang cười hỏi:

“Thế nào? Có chỗ nào chưa ưng không? Vẫn còn kịp chỉnh sửa.”

 

Triều Triều vội lắc đầu, sợ làm loạn tóc tai, lại cố định đầu, nhỏ giọng:

“Không, con thích lắm.”

 

Cô thật sự rất thích. Khuôn mặt trắng hồng, lông mày cong cong, môi điểm chút son, sáng ngời như búp bê.

 

Chỉnh trang xong, Triều Triều được Giản Vân Tang và Tống Trân dắt xuống lầu.

 

Dưới lầu, mọi người đã chờ. Đây đều là người cô quen, nên không thấy sợ hãi.

 

Thẩm Nhược Sở bước lên đầu tiên, trao quà và nói:

“Hoan nghênh Triều Triều về nhà. Mong em sau này luôn bình an, khỏe mạnh, vui vẻ.”

 

“Em cảm ơn.”

 

Ngay sau đó, Nguyên Nguyên và mọi người cũng lần lượt đưa quà, ai cũng nói câu:

“Hoan nghênh Triều Triều về nhà.”

 

Không hiểu sao, rõ ràng cô đã trở về một thời gian, rõ ràng mọi người đã thân quen. Nhưng khi nghe câu ấy, trong lòng Triều Triều lại nghẹn ngào, muốn khóc.

 

May mà Nguyên Nguyên nhanh chóng kéo cô đi chơi, phân tán sự chú ý, khiến cô không lộ ra vẻ xúc động.

 

Không bao lâu sau, khách khứa lần lượt kéo đến. Triều Triều lập tức căng thẳng trở lại. Nghe tiếng nói chuyện xa lạ từ ngoài cửa, cô liền nắm c.h.ặ.t t.a.y Giản Vân Tang, cùng mọi người bước ra đón.