Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 128: Bác dâu cả.



Triều Triều còn đang thắc mắc người vừa đến là ai, đã thấy Nguyên Nguyên chạy nhanh lại, nắm tay kéo cô đi.

 

“Mẹ, mau tới đây, mẹ chưa gặp Triều Triều bao giờ đúng không, để con giới thiệu cho mẹ.”

 

Người phụ nữ kia chỉ biết bất đắc dĩ cười:

“Được rồi, được rồi, con đi chậm một chút.”

 

Nói rồi, hai mẹ con đã đến trước mặt Triều Triều. Người phụ nữ ngồi xuống, nắm tay cô, mỉm cười dịu dàng:

“Triều Triều, chào con, bác là bác dâu cả của con. Xin lỗi vì bây giờ mới tới gặp con.”

 

Bác dâu cả tên là Đường Mộc Hàm. Dù con trai lớn của bà đã mười sáu tuổi, nhưng bà vẫn trông như thiếu nữ, đôi mắt trong veo, dường như không vướng bụi trần.

 

Thực ra, bà đúng là như thế. Không từng trải qua những biến cố lớn, không bị giày vò nhiều. Khác với Giản Vân Tang và Hạ Nam Châu, vợ chồng Đường Mộc Hàm và Hạ Bắc Châu vốn là môn đăng hộ đối. Nhà mẹ đẻ của bà – Đường gia – cũng là gia đình nhà hào môn. Bà được cha mẹ và hai anh trai cưng chiều từ nhỏ, tính tình hiền hòa, thích vẽ tranh. Đường gia lại chẳng cần bà vất vả, chỉ nhờ cổ phần công ty mỗi năm cũng đủ sống sung túc.

 

Sau này, khi tay nghề hội họa chín muồi, thỉnh thoảng bà còn tổ chức triển lãm tranh, số tiền kiếm được phần lớn đem làm từ thiện.

 

Từ ngày gả vào Hạ gia, bà sống rất yên ổn. Nhà chồng thông tình đạt lý, không hề có mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu. Khi m.a.n.g t.h.a.i sinh con lại gặp đúng Hạ Triết Ngạn – một người vừa ngoan ngoãn, chẳng khiến bà lo lắng điều gì. Đến khi Nguyên Nguyên chào đời thì đã có anh trai quản.

 

Vì thế, Đường Mộc Hàm chỉ cần sống theo sở thích của mình.

 

Bà rất thích Triều Triều. Vừa nhìn thấy cô bé ngoan ngoãn, bà đã không kiềm được ôm một cái:

“Bác gái có chuẩn bị quà cho con, Triều Triều xem có thích không?”

 

Bà đưa cho cô một chiếc hộp nhỏ. Triều Triều mở ra, phát hiện bên trong là chiếc khóa bình an bằng vàng, cầm lên thấy khá nặng tay.

 

Chiếc khóa bình an rất tinh xảo, hoa văn lạ mắt, không giống đồ bán sẵn.

 

Đường Mộc Hàm giải thích:

“Đây là bác gái tự vẽ mẫu, rồi nhờ người làm theo. Con có thích không?”

 

“Thích ạ.” – Triều Triều thật lòng trả lời, chỉ là cảm thấy món quà này hơi quá quý trọng.

 

Nhưng sáng nay, ông bà nội đã dặn rồi: quà của người nhà thì cứ nhận, đó là tấm lòng, không cần áp lực. Vì vậy Triều Triều ngoan ngoãn nhận lấy.

 

Đường Mộc Hàm lúc này mới đứng dậy, quay sang Giản Vân Tang nói:

“Hôm qua vốn chị muốn đi cùng Triết Ngạn, nhưng trong nhà có việc gấp, chị phải về một chuyến. Thật xin lỗi, tới muộn rồi.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Giản Vân Tang đã nghe Hạ Triết Ngạn nhắc, hình như anh trai chị dâu bên Đường gia đang làm thủ tục ly hôn, Đường Mộc Hàm về xem cũng phải. Thấy sắc mặt chị không có gì nghiêm trọng, Giản Vân Tang cũng không hỏi thêm.

 

Không lâu sau, Giản Chính Thanh – cha của Giản Vân Tang – cùng vợ và con gái út cũng đến.

 

Ông ngoại vừa thấy Triều Triều đã xúc động ôm chặt, suýt rơi nước mắt.

 

Triều Triều còn gặp “bà ngoại hai” – vợ hiện tại của ông ngoại. Người này rất thân thiện. Bên cạnh còn có dì nhỏ Giản Vân Lộ, năm nay cũng 16 tuổi, bằng tuổi Dư Tử Mặc. Nhưng khác với sự hoạt bát của Tử Mặc, Giản Vân Lộ khá nhút nhát, ít nói.

 

Từ lúc vào Hạ gia, Giản Vân Lộ chủ yếu ở bên Giản Vân Tang, giúp chăm sóc Triều Triều. Khi thì bóc quýt, khi thì lấy nĩa, ngoan ngoãn chu đáo.

 

Sau đó, vài gia đình thân thích khác cũng lần lượt đến, đa phần đều thân với Hạ gia. Ai cũng niềm nở với Triều Triều, khiến cô không hề thấy xa lạ hay khó chịu.

 

Đến gần trưa, còn có chú hai Hạ Vinh cùng con trai Hạ Lâm Bằng đến. Trước kia, chính Vương Bình Thu từng nhắc tới Hạ Vinh với ý định mai mối cho Hạ Nam Châu, nên lần này Hạ Bồ vẫn mời ông ta. Nhưng Hạ Vinh biết vợ mình từng lỡ lời, sợ gây khó xử, nên hôm nay chỉ đưa con trai đến.

 

Nhờ vậy, bữa tiệc trưa diễn ra vui vẻ, không bị ai làm mất hứng.

 

Sau khi ăn xong, Triều Triều bắt đầu thấy mệt. Hạ gia vốn sắp xếp tiệc vào buổi trưa là để cô bé không bị quá sức. Hơn nữa tối nay là giao thừa, ai cũng có việc riêng.

 

Khách khứa lần lượt ra về, Triều Triều được đưa đi nghỉ trưa.

 

Nhưng tin tức “cháu gái nhỏ Hạ gia đã tìm lại được” nhanh chóng lan truyền ra ngoài. Chỉ một buổi chiều, Hạ Bồ đã nhận được không ít cuộc gọi từ bạn bè, đối tác làm ăn, ai cũng muốn tặng thêm quà chúc mừng.

 

Ở Giang Thành, không ai không biết hai năm nay Hạ gia khổ sở tìm cháu. Vì chuyện đó mà Hạ Nam Châu và Giản Vân Tang từng suýt rạn nứt hôn nhân. Trong các buổi tiệc, mọi người còn tránh nhắc tới cái tên “Triều Triều”.

 

Giờ cô bé đã trở về, chẳng khác nào sau cơn mưa trời lại sáng. Ai cũng muốn chúc mừng, bày tỏ tình cảm.

 

Hạ Bồ không thể từ chối hết, nhưng cũng lo Triều Triều tiếp xúc quá nhiều người sẽ mệt. Thế là ông bàn với Giản Vân Tang đưa con bé ra ngoài dạo, vừa tránh bị quấy rầy, vừa để đổi không khí.

 

Trùng hợp, ngày mai là Tết Nguyên Đán, ngoài phố sẽ rất náo nhiệt.

 

Sáng hôm đó, Giản Vân Tang và em gái Giản Vân Lộ đưa Triều Triều ra ngoài. Ban đầu cha Giản Vân Tang cũng định đi cùng, nhưng không hiểu vì sao đổi ý, còn có vẻ như vừa cãi nhau.

 

Giản Vân Tang không hỏi nhiều. Chỉ đến khi xe lăn bánh, bà mới quay sang em gái hỏi:

 

“Ba mẹ vừa rồi làm sao thế?”