Giản Vân Tang từ trước đến nay vốn không ưa bà nội Giản.
Hai năm trước, khi Triều Triều mới vừa mất tích chưa lâu, bà nội không biết từ đâu kiếm ra số điện thoại của Giản Vân Tang. Bà ta gọi đến, trong lời nói bóng gió đều là thúc giục Giản Vân Tang mau mau sinh thêm đứa nữa.
Còn nói Hạ gia là hào môn, đương nhiên cần con trai để kế thừa gia sản. Triều Triều thì tìm không thấy, nếu Giản Vân Tang không nhân lúc này sinh một đứa, Hạ gia nói không chừng sẽ đuổi cô ra khỏi nhà, đến lúc đó mất cả người lẫn của, thử xem sau này sống thế nào.
Giản Vân Tang nghĩ đến tuổi tác của bà nội, sợ bà ta vì tức giận mà đổ bệnh, cho nên đối với những lời đó bà nghe tai này ra tai kia, căn bản không để tâm.
Nhưng lần đó, bà nội đụng trúng điểm mấu chốt của bà. Giản Vân Tang không nể nang, mắng cho bà nội một trận, mắng đến nỗi bà lão ngất xỉu ngay tại chỗ.
Bà nội Giản luôn ở cùng bác cả. Bác cả sợ đến hồn bay phách lạc, nhưng ông cũng biết miệng lưỡi của bà cụ hay chọc người ta nổi nóng. Huống chi Triều Triều cũng là con cháu Hạ gia, người Hạ gia lại rất coi trọng chuyện này. Ông ta nếu dám bênh bà cụ mà mắng Giản Vân Tang, để sự việc ầm ĩ ra, Hạ gia chắc chắn cũng không tha.
Cuối cùng, ông chỉ còn biết đi cãi nhau một trận với Giản Chính Thanh.
Từ đó trở đi, Giản Vân Tang không còn nói chuyện hay gặp mặt bà cụ nữa.
Bà vẫn tưởng bà cụ chỉ hay giục người trẻ sinh con, không ngờ bà ta thái quá đến vậy, đến giờ vẫn còn muốn ba bà sinh thêm con trai.
Không hiểu sao, biết ba mình tuổi này rồi mà vẫn bị giục sinh, Giản Vân Tang lại có cảm giác buồn cười. Nghĩ thế nào cũng thấy nực cười, bà nhịn không được bật cười.
Giản Vân Lộ kêu lên:
“Chị à, em sầu c.h.ế.t đi được, chị còn cười. Chị không biết đâu, lần trước chị mắng bà nội đến không nói được câu nào, bà liền chuẩn bị trước hết cả rồi, lần này nói chuyện đâu ra đó lắm. Bà còn bảo ba mẹ không có tầm nhìn đại cục, không yêu nước, chính sách quốc gia cũng không hưởng ứng. Không như bà, lúc nào cũng đi theo bước chân quốc gia, quốc gia sẽ không hại chúng ta. Chị nghe xem, này đâu chỉ bay lên một cái “độ cao” nữa?”
Giản Vân Tang nhướng mày, lời này thật sự chọc bà cười:
“ Bà đi theo quốc gia? Ừ, thế hồi kế hoạch hóa gia đình, bà làm sao lại xúi mẹ chị trộm đi sinh bên ngoài?”
Giản Vân Lộ cười khổ:
“Cái đó bà không nhận đâu, còn nói tụi em bây giờ ích kỷ, chỉ nghĩ sống ngày lành, không biết góp phần cho quốc gia tăng dân số. Bà còn nói, nếu về sau ai cũng như tụi em thì dân số quốc gia sẽ tuyệt chủng, bà c.h.ế.t cũng không nhắm mắt. Thật ra em rất muốn chọc lại bà một câu: Cả nước giờ có 1,4 tỷ dân đấy, chờ đến tuyệt chủng thì bà đã qua đời mấy trăm, mấy ngàn năm rồi, sao còn không nhắm mắt nổi.”
Giản Vân Tang:
“Em dám nói vậy không?”
Giản Vân Lộ lập tức xìu xuống:
“Em không dám.”
Nhưng cô biết, chị mình nhất định dám. Cô vẫn không hiểu hai năm trước chị đã nói gì mà làm bà nội tức đến ngất. Cô rất muốn học. Nhưng nhìn thần thái của chị bây giờ, cô cảm thấy có lẽ cả đời mình cũng không học được.
Nghĩ đến đây, Giản Vân Lộ càng thêm ủ rũ, yếu ớt dựa lưng vào ghế.
Bên trong xe rất yên tĩnh, nhưng màn trời ở Đại Khải thì vô cùng náo động.
Cảnh Tuyên đế suýt nữa phun ngụm trà ra, kinh ngạc hỏi các đại thần bên dưới:
“Bao nhiêu? Các nàng nói dân số của họ bao nhiêu cơ???”
Các đại thần nuốt nước bọt “ực” một cái, không biết ai nhỏ giọng:
“Một… một phẩy bốn tỷ!”
Nghe lầm rồi, nhất định nghe lầm rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Các nàng có biết 1,4 tỷ là bao nhiêu người không? Biết cần quốc thổ rộng lớn thế nào mới nuôi nổi từng ấy người không?
1,4 tỷ, đất cũng không đủ chia. Cho dù có khoai lang đỏ, cũng không thể nuôi nổi nhiều người như vậy.
Tuy các đại thần kiến thức rộng rãi, giờ phút này nghe con số đó cũng cảm giác như chuyện hoang đường.
Đại Khải hiện nay đang cổ vũ sinh sản, phát triển kinh tế, nông nghiệp. Dân số đã tăng cực nhanh. Đến giờ đã gần hai trăm triệu người – con số chưa từng có – họ đã vô cùng tự hào rồi.
Giờ lại bảo đời sau có đến 1,4 tỷ dân, làm sao làm được? Chẳng phải người ta giờ cũng chỉ sinh một hai đứa sao?
May mà Thái phó phản ứng kịp, ông chậm rãi khép miệng, trầm giọng nói:
“Đời sau có thể nuôi nổi từng ấy người, chỉ sợ lương thực sản lượng cao, không chỉ khoai lang đỏ mà còn có nhiều thứ khác.”
“Đúng, đúng, nhất định là vậy.” – Tư Nông Tự khanh vội gật đầu, mắt nhìn Cảnh Tuyên đế, mong hoàng đế gật đầu cho tiếp tục tìm kiếm lương thực mới.
Nhưng Cảnh Tuyên đế chỉ cúi đầu trầm tư, không tiếp nhận ánh mắt đó.
Một lát sau, ông ngẩng đầu nói:
“Đời sau nếu có 1,4tỷ dân, trẻ con ít nhất cũng hai, ba trăm triệu. Màn trời nói sở hữu trẻ con đều phải học chín năm giáo d.ụ.c bắt buộc. Ngân sách quốc gia của họ, thế mà chịu nổi.”
Các đại thần nhìn nhau, đúng rồi, sao họ quên mất chuyện này.
Theo dân số Đại Khải mà tính, số trẻ con đời sau còn nhiều hơn cả dân số Đại Khải cộng lại. Nói cách khác, đổi ra Đại Khải, tức là toàn bộ dân Đại Khải đều phải được triều đình trả tiền cho học chín năm miễn phí???
“Tê…”
Nghĩ thôi đã thấy là con số thiên văn khủng khiếp.
Đời sau triều đình lấy đâu ra nhiều tiền như vậy?
Hộ Bộ thượng thư gần như dán mắt lên màn trời, muốn xem rốt cuộc họ kiếm tiền thế nào. Ông rất muốn học. Nhét đầy tiền vào quốc khố chính là giấc mơ cả đời ông.
Nhưng màn trời hiện ra thông tin có hạn, họ muốn biết thêm chỉ có thể tiếp tục chú ý.
Trong xe, Giản Vân Tang vừa lái, vừa nhìn Giản Vân Lộ qua gương chiếu hậu, nhướng mày:
“Em còn phải lo xa cho ai. Bà nội giục sinh như vậy, ba có ý gì?”
Giản Vân Lộ hừ hừ:
“Ba đương nhiên không đồng ý, nhưng bà nội tuổi cao, ba cũng không thể cãi, lỡ xảy ra chuyện thì…” – cô không nói tiếp. Từ sau lần trước chị cãi nhau với bà nội làm bà ngất xỉu, bà cứ kêu chóng mặt, tim không khỏe, còn hay đến trước mặt ba mẹ kể lể, lời trong lời ngoài đều nói là do chị gây ra.”
Giản Chính Thanh biết làm sao bây giờ?
“Dù sao ba cũng không thể cãi lại. Giảng đạo lý bà không nghe. Ba thậm chí còn nói muốn đi thắt ống. Bà nội nghe xong liền nói ba dám làm vậy bà sẽ treo cổ ngay cửa nhà. Chị, chị không biết đâu, bà nội thật sự làm được chuyện này đấy. Lần trước bà trực tiếp đ.â.m đầu vào tường, thật đ.â.m luôn, làm cả nhà hoảng sợ c.h.ế.t đi được.”
Giản Vân Tang thật sự không biết chuyện này. Bà lão càng lớn tuổi tư tưởng càng cố chấp, mong có cháu trai lại càng mạnh.
Giản Vân Lộ thở dài:
“Ba cũng chỉ có thể chiều bà. Miệng thì đáp ứng, chứ thực tế không làm gì. Bà nội thấy ba dầu muối không ăn liền nói sang mẹ em, bảo mẹ vô dụng, sinh không ra con trai, hại ba không có gốc. Cười chết. Sinh trai hay gái là do đàn ông quyết định, liên quan gì mẹ em chứ.”