Trở Về Sau Xuyên Không: Cả Cổ Triều Nhìn Ta Lớn Lên

Chương 131: Sinh nam sinh nữ là nam nhân quyết định.



Bên Đại Khải triều, bá tánh nghe xong đều ngơ ngác.

Khoan đã, có ý gì? Sao lại nói sinh con trai hay con gái là do đàn ông quyết định? Không phải phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i rồi sinh con ra sao?

 

Họ nghe mà như lọt vào sương mù, muốn nghe kỹ thêm, nhưng Giản Vân Lộ chẳng có ý giải thích cặn kẽ.

 

Cô quay sang phía trước than thở:

“Chị, chị có cách nào giúp em làm cho bà nội bỏ cái ý nghĩ kia đi không?”

 

Giản Vân Tang cười cười:

“Mọi người sao cứ phải đối chọi với bà làm gì? Chẳng phải có thể chuyển hướng mâu thuẫn đi sao?”

 

“Chuyển hướng? Chuyển thế nào? Chị mau nói rõ đi.”

 

“Bà nội để ý nhất là ai?”

 

Giản Vân Lộ nghĩ một chút, nhanh chóng bật ra:

“Bác cả?”

 

“Đúng. Vậy thì em đẩy mâu thuẫn sang chỗ bác cả không phải xong sao? Em có thể vô tình tiết lộ cho bác ấy biết, nói rằng trong tay bà nội có hai mươi vạn, bà đã hứa chỉ cần ba mẹ em chịu sinh thêm một đứa con trai, thì sẽ cho một nửa số tiền đó.”

 

“Hả? Bác cả có tin không?”

 

Giản Vân Tang bật cười:

“Tại sao lại không tin? Trong tay bà nội đúng là có hai mươi vạn, chuyện này bác cả chắc chắn biết. Với tính cách của bác ấy, sớm đã coi số tiền kia như của mình. Nếu biết có một nửa bị chia cho người khác, liệu bác ấy có nuốt trôi không? Nếu vẫn chưa tin, em có thể nói lúc bà hứa chuyện đó, chị và anh rể em đều nghe thấy, còn đang chuẩn bị tìm luật sư làm giấy tờ. Đến lúc chuẩn bị xong, bà muốn đổi ý cũng không được.”

 

Mắt Giản Vân Lộ sáng rực:

“Được, được, được! Chủ ý này hay quá. Vứt cái nan đề cho bác cả, dù mười vạn, bác ấy nhất định sẽ ra sức giải quyết. Chị, chị đúng là thông minh.”

 

Có cách rồi, cô như trút được tảng đá lớn trong lòng, khuôn mặt nở nụ cười rạng rỡ.

 

Quay đầu lại định khoe với Triều Triều, nhưng thấy con bé đang tròn mắt, gương mặt mơ hồ.

 

Giản Vân Lộ vội vã đập trán:

“Xin lỗi xin lỗi, dì lắm lời quá. Triều Triều nghe có chán không?”

 

Triều Triều lắc đầu:

“Không chán, chỉ là thấy dì hôm nay khác hôm qua. Hôm nay dì hoạt bát hơn nhiều.”

 

Giản Vân Lộ còn chưa hiểu, Giản Vân Tang đã cười giải thích:

“Dì của con chỉ trầm lặng trước mặt người lạ thôi, còn trước mặt người thân thì nói nhiều lắm.”

 

Giản Vân Lộ hơi xấu hổ:

“Triều Triều, dì không cố ý nói xấu bà nội đâu, con cứ coi như chưa nghe nhé.”

 

Triều Triều bĩu môi, làm sao mà coi như chưa nghe được chứ.

 

Cô bé thấy lạ lẫm. Tưởng đâu chỉ có chỗ quê như thôn Thượng Lục mới trọng nam khinh nữ, hóa ra ở đây cũng vậy. Bà nội vì muốn cháu trai mà còn khóc lóc đòi sống đòi chết.

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Nghĩ tới đó, Triều Triều rùng mình. May quá bà nội nhà mình không như vậy…

 

Nhưng ý nghĩ vừa dấy lên, cô bé lại lo lắng:

Ông bà nội bây giờ chưa nói gì, nhưng lỡ sau này cũng bắt mẹ phải sinh con trai thì sao?

 

Triều Triều không kìm được hỏi:

“Mẹ, vậy mẹ có bị bắt buộc phải sinh con trai không? Nếu không có con trai, có phải sẽ bị người ta chê trách không?”

 

Giản Vân Tang nhìn con gái qua gương chiếu hậu, thấy con bé nghiêm túc lo lắng, không khỏi mỉm cười:

“Yên tâm, ba mẹ đã bàn bạc rồi, đời này chỉ có mình con là đủ. Người khác có nói gì thì cùng lắm là khuyên mẹ sinh thêm để con có em, chứ không ai thay được quyết định của ba mẹ. Còn chuyện sinh con trai hay con gái, vốn không phải do mẹ quyết định. Con không nghe dì vừa nói sao? Sinh nam hay nữ là do đàn ông quyết định. Không sinh được con trai, chỉ có thể trách đàn ông.”

 

“Đàn ông quyết định? Nhưng… chẳng phải phụ nữ sinh em bé sao?” Triều Triều nhíu mày, đầu óc rối tung.

 

Giản Vân Lộ liền giải thích:

“Tuy rằng em bé được sinh ra từ bụng phụ nữ, nhưng việc là trai hay gái thì phụ nữ không quyết được. Khoa học bây giờ nghiên cứu ra rồi: con người có hai loại nhiễm sắc thể giới tính, X và Y. Phụ nữ thì chỉ có XX. Còn đàn ông có XY. Nếu lúc thụ thai, đàn ông đưa X thì sinh con gái, còn nếu đưa Y thì sinh con trai.”

 

Triều Triều: “……”

Hả? Không hiểu gì hết.

 

Con bé nghe không hiểu, nhưng bá tánh Đại Khải cũng rối mù chẳng kém.

 

Song họ vẫn cố vớt vát: đại khái, có lẽ, hình như, chắc là… hiểu được ý chính?

 

Nhưng rồi lại phản ứng dữ dội. Cái gì mà nhiễm sắc thể loạn xì ngầu? Toàn là cớ ngụy biện! Rõ ràng phụ nữ m.a.n.g t.h.a.i sinh con, không phải sinh con gái thì lỗi ở họ sao?

 

Nhiều đàn ông trong đám đông lập tức nổi khùng. Nhất là những người đã có mấy đứa con gái, từ trước đến nay đều đổ lỗi cho vợ, bắt vợ uống đủ loại thuốc bí truyền để cầu con trai. Giờ lại bảo lỗi là ở họ ư? Ai mà tin nổi!

 

Chẳng lẽ sau này thuốc bí truyền lại bắt đàn ông uống? Đùa à! Không đời nào.

 

Họ ngẩng đầu nhìn lên màn trời, mong Giản Vân Tang phủ nhận lời Giản Vân Lộ.

 

Quả nhiên, Giản Vân Tang lên tiếng, giọng bất đắc dĩ:

“Triều Triều còn nhỏ, em giải thích thế cô bé nghe không hiểu đâu.”

 

Giản Vân Lộ ngẩn ra, rồi thấy ánh mắt ngơ ngác của Triều Triều thì đỏ mặt:

“Vậy… vậy giải thích thế nào bây giờ?”

 

Giản Vân Tang mỉm cười:

“Triều Triều, mẹ lấy ví dụ khác nhé. Con từng thấy người trong thôn trồng rau chưa?”

 

“Có ạ.” Triều Triều gật đầu lia lịa. Không chỉ thấy, cô bé còn từng tự tay trồng.

 

“Vậy khi gieo hạt cà tím, làm sao thu hoạch thành dưa leo được? Đất chỉ là đất thôi. Nam giới giống như người gieo hạt, phụ nữ giống như mảnh đất. Hạt giống là cà hay dưa thì mới quyết định được thu hoạch cái gì.”

 

Triều Triều bừng sáng:

“À, hiểu rồi! Gieo hạt gì thì mọc ra rau đó.”

 

Giản Vân Tang cười gật đầu:

“Đúng. Vậy nên, sinh trai hay gái là do đàn ông quyết định. Bác gái cả của con không phải sinh hai anh trai sao? Bà ấy rất muốn có con gái, thế mà còn trách bác trai con không cho được đấy thôi.”